The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Xích Tuyết
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 795
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2362 / 57
Cập nhật: 2015-05-12 11:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Đưa Học Tỷ Về Nhà
ếu cứ thế bỏ đi, hình như không được tốt cho lắm, Trần Thanh Thanh dù sao cũng là một cô gái, nếu cứ mặc kệ ở đây như vậy, có trời mới biết được liệu có kẻ xấu nào nhân thời cơ mà lấn tới không.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân quyết định gọi người bồi bàn tới, tính tiền trước cái đã.
Người phục vụ vốn tưởng rằng kẻ say như chết hẳn phải là Phương Hạo Vân, có điều khi tới mới phát hiện ra, say gục trên bàn lại là cô gái.
Cô không khỏi kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân mấy lần, trong lòng âm thầm nghĩ, người không thể xem tướng mạo.
“Tiên sinh, tổng cộng là hai vạn, đây là hóa đơn, mời anh xem.” Nhân viên phục vụ dù hơi có tâm lý bà tám, nhưng mà tố chất nghề nghiệp cũng không tệ lắm, hai tay đưa cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhìn lướt qua, hắn và Trần Thanh Thanh đúng là đã tiêu phí hai vạn, chỉ riêng cái chai rượu vang mà hắn gọi kia, đã trị giá tám ngàn rồi.
Hóa đơn thì không sai, nhưng vấn đề chính là trên người Phương Hạo Vân căn bản là không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa trên người hắn cũng không có thẻ tín dụng, chi phiếu linh tinh gì đó. Lúc trước bà chị Phương Tuyết Di thật ra đã cho hắn mấy cái, nhưng hắn lại không nhận, hiện tại khó khăn rồi đây.
Tiểu thư phục vụ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu thanh toán tiền, sắc mặt nhất thời không được vui, có chút thâm ý nhìn hắn, dùng ngữ khí cung kính nhắc nhở: “Tiên sinh, hóa đơn có gì sai sao?”
“Ừm, không sai, chỉ là.” Phương Hạo Vân vốn muốn nói tôi không có đủ tiền, nhưng mà lại nghĩ, hôm nay là 50 - 50 cơ mà, sao mình lại phải chịu hết thế này, hóa đơn hai vạn đồng này, Trần Thanh Thanh cô ta cũng phải chịu một phần.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân mỉm cười với người phục vụ, nói: “Cô chờ tôi một chút.” Nói xong, hắn đi sang bên kia, lấy ra cái ví đầm nhỏ của Trần Thanh Thanh, cẩn thận lật lật vài lần, phát hiện ra rằng tiền mặt cũng không đủ, có điều các loại thẻ thì nhiều. Hắn do dự một chút, từ giữa lấy ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên phục vụ: “Cô đi tính tiền đi.”
Nhân viên phục vụ nhất thời đã hiểu ra, hóa ra là anh chàng này đi ăn bám.
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô phục vụ, sắc mặt của Phương Hạo Vân ngượng ngập, nói: “Chúng tôi chia đôi 50 - 50, chốc nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô ấy.”
Thần kinh à? Nhân viên phục vụ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vẫn mỉm cười một cái với Phương Hạo Vân, lập tức liền dùng hai tay nhận thẻ tín dụng đi thanh toán, trong lòng cảm thấy không thích tính cách của Phương Hạo Vân. Cô đột nhiên lo lắng cho cái vị phú bà quá chén kia, nói không chừng, cô ta sẽ mất cả sắc lẫn tiền. Không thể không nói, nhân viên phục vụ có chút tàn nhang trên chóp mũi này đúng là một bà tám thứ thiệt.
Có câu nói rất hay, ăn không nhiều mà quản rõ lắm, cái này tám phần chính là hình vẽ miêu tả vị bồi bàn này.
Sau khi tính tiền rời khỏi Shangri - La, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh, do dự một lúc, hắn quyết định đưa cô về nhà trọ Kim Hoa. Hai người chỉ lo uống rượu, lúc này cũng không còn sớm, đưa Trần Thanh Thanh về nhà hay là quay về ký túc xá hiển nhiên là không được rồi.
Sau khi đi xe về nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân dìu Trần Thanh Thanh lên lầu ba, đặt cô ngồi lên một cái ghế dựa ở hành lang, còn hắn thì đi mở cửa.
Không ngờ rằng Tạ Mai Nhi lại đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha mà ngủ, TV ở phía trước vẫn đang mở.
Phương Hạo Vân nhíu nhíu mày, quyết định không làm kinh động Tạ Mai Nhi, còn hắn ra ngoài dìu Trần Thanh Thanh say rượu vào, đưa vào phòng hắn.
Sau đó, hắn quay về phòng khách, cân nhắc xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, để cho cô trở về phòng ngủ, còn hắn ngủ ở sô pha. Giường trong phòng hắn tuy rằng rất lớn, lớn tới mức có thể chứa được ba người trưởng thành, nhưng mà lại không thể ngủ cùng giường với Trần Thanh Thanh, cô nam quả nữ quả thực là không ai có thể cam đoan rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi Trần Thanh Thanh còn uống rượu, đều nói cồn là thứ có khả năng kích thích tình dục nhất, Phương Hạo Vân không hề nghi ngờ chút nào, hắn lo nhất là Trần Thanh Thanh sẽ phi lễ với hắn.
Sô pha dù sao cũng không rộng cho lắm, Tạ Mai Nhi trong giấc ngủ say không tự giác trở mình một cái, một bên đùi nhất thời liền rớt xuống, rủ xuống mặt đất, cô cũng không tỉnh dậy, hiển nhiên đã ngủ say lắm rồi.
Phương Hạo Vân trầm tư một hồi, đi qua đó cúi mình xuống, một tay nâng đùi thon dài khêu gợi của Tạ Mai Nhi lên, thả lại lên sô pha.
Sau đó, hắn ngồi ở đối diện, do dự xem có nên đánh thức Tạ Mai Nhi hay không, mà ngay lúc đó, Tạ Mai Nhi lại chuyển thân mình, đùi của cô lại rủ xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bởi vì duyên cớ là hai chân bị mở ra, khiến cho khoảng giữa hai chân của cô gái bị hở ra, cái quần lót tơ tằm trang trí hình bông hoa nhất thời hiện lên trước tầm nhìn của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân tim đập thình thịch, hít sâu một cái, cúi gằm mặt, điều chỉnh tâm tình của chính mình, đi qua đó hô: “Chị Mai, chị Mai, tỉnh tỉnh.” Đứng ở góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy bộ ngực sung mãn của thiếu nữ không ngừng phập phồng theo hơi thở, tuy rằng còn cách một tầng áo ngủ, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của hai điểm nụ hoa.
“Ưm.” Bị Phương Hạo Vân kêu la, Tạ Mai Nhi rốt cục ưỡn lưng một cái, chậm rãi mở mắt.
Cô thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân đang chăm chú nhìn vào bộ ngực của mình, nhất thời liền hô lên một tiếng, áo ngủ vẫn nguyên vẹn, cô mạnh mẽ ngồi dậy, dùng chân đạp vào hắn một cái, nói: “Đại sắc lang, mắt cậu đang nhìn cái gì đấy hả, cậu sao lại toàn mùi rượu thế này, thối hoắc, mau tránh xa chị ra đi.”
Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: “Chị Mai, kỳ thật em là muốn. muốn gọi chị đứng lên về phòng nghỉ ngơi. Đúng rồi, sao chị lại ngủ trên sô pha, về sau đừng xem TV muộn quá, thiếu nữ nếu nghỉ ngơi không đầy đủ, sẽ dễ dàng có nếp nhăn đấy.”
“Hừ!” Không nói chuyện này Tạ Mai Nhi còn không tức, cô vì sao phải ngủ ở sô pha, còn không phải là vì chờ hắn về hay sao? Kết quả thật nực cười, toàn thân đầy mùi rượu không nói, lại còn xem như là cô không đúng nữa chứ.
Mang theo vẻ mặt tủi thân, Tạ Mai Nhi trừng mắt hạnh, không vui nói: “Sao em muộn thế này mới về, em không biết người ta lo cho em à. làm đồng nghiệp lại cùng thuê phòng, chị không hy vọng em sẽ gặp chuyện không may, em có biết không?” Để tránh cho cùng Phương Hạo Vân hiểu lầm hiểu lầm, Tạ Mai Nhi vội vàng giải thích thêm.
Phương Hạo Vân hơi hơi cảm động, hóa ra Tạ Mai Nhi là vì chờ mình, trách không được trước kia không thấy cô có thói quen xem TV muộn.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào, mặc kệ là Tạ Mai Nhi xuất phát từ mục đích gì, có điều sự quan tâm đó là thật.
Thế gian này vẫn còn có chân tình đó.
Phương Hạo Vân lại một lần nữa ngộ ra thêm một loại tình cảm không tầm thường trong cái thế giới bình thường này, đồng thời, hắn cũng lại một lần nữa càng kiên định hơn với quyết định trở về thế giới bình thường của mình.
“Chị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm.” Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoán Kiểm Trọng Sanh Hoán Kiểm Trọng Sanh - Xích Tuyết Hoán Kiểm Trọng Sanh