Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2833 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
uay gót lại, Kincade thấy Eden đứng lờ mờ ngay giữa hai cánh cửa mở rộng của lán trại, vì ánh nắng mặt trời chiếu từ sau lưng cô. Anh biết khi ấy cô thấy Rossiter đang ôm má ngồi trên nền nhà. Lần thứ hai, người cô sững ra: thế rồi cô từ từ đi qua gian nhà.
- Vince, chuyện gì xảy ra thế này? – Cô quỳ xuống bên cạnh gã. – Lạy chúa, anh bị thương nặng thế này?
Cô lôi trong túi ra một cái khăn, áp khăn vào chỗ bị rách sâu trên má gã để ngăn máu chảy.
Kincade đã bình tĩnh trở lại. Hai nắm tay thõng xuống hai bên hông, mấy ngón tay từ từ giãn ra. Cánh tay trái giật giật, anh đưa tay kia thoa bóp cho bớt đau.
- Tôi không sao đâu.
Vince đáp, thái độ hờn dỗi, gã đẩy tay Eden ra, nắm lấy cái khăn, nhưng cô cứ ở đấy giúp gã đứng lên. Khi cô quay về phía Kincade, cặp mắt đen lạnh lùng:
- Anh đã gây ra chuyện này?
- Cô nói đúng, tôi gây ra.
Anh không có vẻ ăn năn hối hận, mà chỉ tiếc là Eden cứ nghĩ đến việc anh đã đánh anh trai cô bị thương. Anh biết cô sẽ trách anh, và điều duy nhất anh muốn là được áp người vào cô. Mỗi khi nhìn cô là dục vọng lại nổi lên trong người anh. Có lẽ việc này mới làm tươi mát được cõi lòng anh. Hay có lẽ cứ mỗi lần nhìn cô là anh lại cứ nghĩ đến chuyện này.
Mặt cô bỗng hết sức giận dữ, cô nói:
- Tôi đuổi anh.
Lần này, Kincade không thèm cãi cọ với cô. Nhưng chính Vince đã làm cho cả hai phải ngạc nhiên, gã nói:
- Không, cứ để hắn ở lại.
- Sao? - Cô lên tiếng hỏi
Gã cắt ngang lời cô:
- Tôi không biết tại sao hắn cứ theo đuổi tôi. Nhưng tôi muốn Kincade ở đây để tôi theo dõi hắn. Tôi không muốn bị mất tăm hắn hay không biết khi nào thì hắn lại xuất hiện.
Vince lượm cái mũ lên và đi ra ngoài. Eden nhìn theo gã trán nhăn lại.
Kincade không khoan khoái mà anh cảm thấy mệt mỏi và đau đớn. Anh cẩn thận đưa lên một cánh tay, lấy tay áo lau mấy giọt máu tươm ra ở vết rách trên mắt. Anh thấy cái mũ nằm lăn trên đám rơm khô, không nhìn cô, anh bước đến lấy cái mũ lên, đập vào chân cho sạch đất và mấy cọng rơm đi.
- Đánh nhau vì chuyện gì thế? – Giọng cô bình thản kiêu hãnh. – Anh ấy mắc nợ anh phải không? Bao nhiêu?
Kincade nhìn bàn tay cô trên cánh tay anh. Bàn tay rám nắng khỏe mạnh, nhưng vẫn là bàn tay đàn bà nhỏ nhắn.
- Hắn không nợ nần gì tôi hết. Không nợ xu nào hết.
- Thế thì anh muốn cái gì nơi anh ấy?
Anh ngẩng mặt nhìn cô, chăm chú nhìn vào đôi môi cô, đôi môi mềm, mọng, hơi mở ra he hé. Lòng ham muốn lại bùng lên, còn mạnh hơn trước nữa. Nếu trước đây cô không ghét anh, thì chắc bây giờ cô sẽ ghét anh. Nghĩ thế, anh bèn quyết thừa cơ hội để thỏa lòng mong muốn.
Anh quay người bước đến gần sát người cô. Cô kinh ngạc trước hành động bất thần của anh, cô bước lùi, lùi dần cho đến lúc đụng bức vách ván của một chuồng ngựa. Kincade bước nhanh đến áp chặt người cô vào vách, hai cánh tay chặn hai bên đầu cô. Tim cô đập thình thịch. Eden không biết là mình đang mừng hay đang lo nữa.
Anh nhìn cô chằm chằm, mọi việc bỗng thay đổi, chuyển hướng hết. Anh thì thào nói:
- Cái gì làm cho cô tin chắc là tôi muốn anh cô mà không muốn cô? Lạy Chúa, anh không thể xa rời em được.
Eden thấy anh thay đổi sắc mặt. Cặp mắt anh không hắc ám vì dục vọng nữa, màu mắt của anh sẫm lại khiến cô cảm thấy hụt hơi, màu mắt xanh ấm áp như màu xanh da trời Nevada giữa mùa hạ. Cô thấy người ấm áp lên.
- Đừng. – Cô nói, nhưng giọng cô không cương quyết, mà tiếng nói vừa phát ra liền bốc hơi ngay trong không hí nóng bức giữa hai người, lời nói không đến được với anh.
Nét mặt anh không thay đổi, ánh nhìn trong mắt anh vẫn thế. Vẫn cái vẻ người hùng dũng như lúc nào. Vẫn cái vẻ con đực đánh hơi con cái. Vẫn cái vẻ con báo đực đòi yêu con cái.
Cô ậm ừ gì đấy trong họng, nhưng không phải lời phản đối. Anh cúi sát áp môi vào môi cô, cảm thấy môi cô run run đáp lại. Hơi thở cô như một tiếng thở dài khoan khoái. Như là lời mời mọc anh đang cần có. Anh áp mạnh môi, mút lấy đôi môi cô vào miệng. Sau đó, anh luồn hai tay vào tóc cô, mái tóc rối bời nằm trong tay anh, anh kéo ngửa đầu cô ra để hôn được dễ dàng hơn.
Nhưng vẫn chưa đủ. Anh muốn cô nhiều hơn thế nữa. Anh muốn chiếm hữu hết người cô, chiếm hữu nét mềm mại của cô và sức mạnh của cô. Cơ thể cô sát người anh, làm thỏa mãn niềm đam mê của anh. Mấy ngón tay cô luồn vào trong áo anh chứ không đẩy anh ra. Anh nghe rõ tiếng đập của trái tim cô.
Cô tự nhủ cô không muốn như thế này, cô không cần như thế này. Nói thế là láo. Nỗi đam mê cô đang thưởng thức đâu phải là vật phù du so với nỗi đam mê cô ấp ủ trong lòng. Cô muốn sờ má anh, thoa bóp anh, ôm ấp những cơ bắp to lớn cứng ngắt trên người anh, những cơ bắp mà cô đã chiêm ngưỡng khi gặp nhau ở máy xay gió. Cô buông thả theo nỗi đam mê đang bùng lên trong cô, một nỗi đam mê nóng bỏng, dữ dội.
Hai bàn tay cô níu lấy anh, sờ anh một cách dè dặt, âu yếm, đồng thời người cô căng lên, rồi cô bỗng rùng mình và dịu lại, đã làm cho anh điên lên. Anh không ngờ anh lại muốn cô điên khùng như thế này. Anh loay hoay quay quắt, hung bạo sục sạo hai tay khắp người cô, ôm cứng cô vào lòng, làm cho cô cong người lại áp sát vào anh. Anh thở hồng hộc, hít lấy hơi nóng bốc ra từ da thịt cô, hít lấy hương thơm đàn bà hầm hập ngan ngát, thứ xạ hương mà đàn ông thường say mê đắm đuối.
Anh nắm áo sơ mi cô, lôi ra khỏi quần jeans rồi vén cao lên ngực. Anh luồn tay xuống dưới lớp vải trắng, sờ vào ngực cô, hai vú đầy tròn mềm mại, anh cảm thấy trái tim cô đập thình thịch trong lòng bàn tay anh.
Khi cô khuỵu xuống trong lòng anh. Kincade dìu cô nằm xuống trên lớp cỏ khô của chuồng ngựa. Khi mà lòng ham muốn đang nổ bùng ra, thì người ta đâu còn nghĩ gì đến sự tinh tế và kiểu cách.
Thật chưa có khi nào như thế này hết. Tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, Eden cứ cả tin rằng, chắc sẽ không bao giờ có chuyện như thế này. Đối với nàng, không có như thế này. Sau những chuyện đã xảy ra, sẽ không bao giờ có chuyện như thế này. Thế mà bây giờ là lần đầu tiên cô hoàn toàn ham muốn một người đàn ông, ham muốn như một phụ nữ hoàn toàn. Cô muốn yêu và được yêu.
Khi cơ thể cô đã buông thả theo nụ hôn cháy bỏng dữ dội của anh, đã cong người buông xuôi, thì nỗi lo sợ lại ào đến. Lý trí cô lại trở về. Bao nhiêu hình ảnh, âm thanh, cảm giác khác ập đến: hai bàn tay thô tháp của anh, hơi thở nặng nề của anh, người anh nặng trịch đè lên người cô, dán người cô xuống. Bỗng nỗi lo sợ ào đến, chống lại những hình ảnh này.
Eden bèn vùng vẫy, hoảng hốt. Cô la lên:
- Không, đừng đụng đến tôi. Đừng!
Cô dùng tay chống cự. Kincade tự nhiên nắm lấy hai tay cô. Anh nói:
- Mẹ kiếp, Eden! – Anh kéo cô vào lòng, nhưng khi thấy nét mặt tái mét của cô, lưỡi anh lại thấy đắng chát. Đúng là mắt cô đang lộ vẻ hoảng hốt, như vừa rướm nước mắt lại vừa giận dữ khủng khiếp.
- Bình tĩnh đi nào! – Anh hơi nới lỏng tay ra, tức thì cô liền chống lại anh. – Thôi. Anh không làm em đau đâu.
- Thả tôi ra. – Giọng cô nghẹn ngào, khản đặc. – Tôi không muốn anh đụng vào tôi.
Anh thấy bực tức nhưng cố dằn lòng lại. Anh nói:
- Anh không ép buộc phụ nữ đâu. Ngay cả những phụ nữ ban đầu đã ham muốn, anh cũng không ép. – Anh nói thế nhưng cô vẫn có vẻ không tin. – Anh sẽ để em đi, được chưa?
Cô im lặng nhìn anh. Khi anh buông cô ra, cô liền lăn lui ra trên cỏ khô. Anh vẫn đưa hai bàn tay ra trước mặt, lòng bàn tay hướng về phía cô, mấy ngón tay xòe ra như muốn nói rằng anh không muốn làm hại cô. Anh từ từ di chuyển xa ra, rồi khi đến cửa vào chuồng ngựa, anh mới đứng lên. Anh bước lui thêm bước nữa mới hạ tay xuống.
Vẫn nhìn theo anh, cô lồm cồm đứng dậy rồi vội vã nhét áo vào quần, hai tay run run. Cô nép vào bức vách ván, lần bước đi theo bức vách, mắt vẫn không rời anh.
Khi đến cuối bức ván vách, cô liền nhìn cái chĩa rơm dựng kín bên bức vách, rồi quay lại nhìn anh. Anh hiểu được tâm trạng của cô, chắc cô đang tính toán không biết có thể chạy đến chụp lấy cái chĩa trước khi anh chặn cô lại không. Bỗng Kincade hiểu ra tại sao sự đựng chạm của một người đàn ông, sự đam mê của đàn ông, đã làm bùng lên nỗi lo sợ trong người cô như thế.
Anh dịu dàng nói:
- Câu chuyện cô kể cho tôi nghe là đúng đấy chứ? Chuyện thằng em của Depard định hiếp cô?
Cô phản ứng một cách quyết liệt khi nghe anh nói. Cô ngẩng cao đầu, lòng kiêu hãnh đã làm cho cô đứng thẳng lưng và so hai vai lên.
- Tôi cần anh tin lắm à? – Giọng cô nghe thật gay gắt. – Tôi chẳng cần anh hay bất cứ ai thương hại tôi đâu.
- Đúng – anh đáp. – Nhưng cô đáng được kính trọng.
Mắt cô lộ vẻ kinh ngạc, rồi chuyển sang bối rối và cuối cùng thì bộc lộ lòng ghê tởm. Với thái độ biết tự chủ hết sức đáng phục, cô quay người bước nhanh ra cửa, ánh sáng mặt trời đang chiếu vào hai cánh cửa cao đang mở rộng.
Kincade vẫn giữ yên tư thế cho đến lúc cô đã ra ngoài anh cúi người nhặt cái mũ lên, phủi rơm bám trên mũ đi. Anh lại thấy tức giận, muốn chửi rủa thậm tệ. Nhưng chửi rủa và tức giận kẻ đã chết. Đó là Jeff Depard.
o O o
Eden bước ra cửa và dừng lại một chốc để phủi hết cỏ khô bám trên quần jeans của mình. Nhìn lại vào cửa, cô hít vào một hơi thở thật đều thật sâu và cố quên đi tâm trạng hoang mang, rối như tơ vò.
Cô lấy lại phong thái như cũ, đi vào nhà, thả cánh cửa bật cho nó tự động đóng lại đánh rầm ở phía sau lưng.
- Em phải không em gái? – Vince hỏi lớn.
- Vâng. – Giọng cô rất bình thường. Cô hài lòng khi nhận ra như thế.
- Em vào giúp anh một tay được không?
Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô đoán gã đang ở trong ấy, rửa các vết thương. Cô đã tưởng được yên ổn một mình trong chốc lát, nhưng bây giờ thì không được rồi.
- Tôi vào đây
Gã đang cúi sát mặt vào tấm gương gắn trên cánh cửa thùng thuốc gia đình để quan sát vết rách trên má. Khi cô dừng lại trên ngưỡng cửa, gã không quay lui, cất tiếng nói:
- Em đến thật đúng lúc. Anh sợ cái vết rách này không cầm máu được. – Gã quay mặt lại, cô thấy vết rách dài và sâu. – Em thấy có cần khâu vài mũi không?
Vết thương trông gớm ghiếc, bầy nhầy, Eden thấy không cần phải khâu. Cô đáp:
- Chỉ băng lại cho cẩn thận là được rồi. – Cô nhìn quanh khắp mặt gã. Thịt nhiều nơi trên mặt bị bầm tím, sưng húp, nhưng ngoài một vết rách nhỏ gần môi, thì trông chẳng có gì đáng ngại.
- Cái gì làm cho em ở lại lâu thế? Anh cứ tưởng em đã đi theo anh ngay chứ.
Cô quay lại lấy những thứ cần thiết trong thùng cứu thương, vừa trả lời một nửa sự thực:
- Tôi muốn biết có phải anh nợ nần anh ta không.
- Hắn nói sao?
- Hắn nói anh không nợ một đồng xu nào hết. Ngồi xuống đi. – Cô ấn Vince ngồi xuống ghế trong toalét. – Ngồi yên nhé. Sẽ đau đấy.
- Lần em giúp anh thoát khỏi cảnh nợ nần vừa rồi là do anh đánh bạc thua, anh đã nói cho em biết rồi, - gã nhắc lại, bỗng gã co người, hít hà trong miệng vì cô bôi thuốc sát trùng vào vết thương.
- Anh nói sao tôi biết vậy thôi.
- Em nghĩ là anh lại nợ nần nữa.
- Hôm kia anh đã đánh xì phé với Depard. – Cô nhắc lại, vừa đắp thuốc sát trùng vào vết thương, rồi cẩn thận lau khô da quanh vết thương.
- Chỉ chơi với mấy người làm công quen biết. Đánh nhỏ thôi.
- Đôi lúc anh không biết khi nào thì phải thôi nữa. Vince à.
- Anh xin hứa... – Gã lên tiếng, vẻ phẫn nộ.
- Thôi được rồi. Ngồi yên đi. – Cô kéo hai múi thịt bị tét sát lại với nhau, rồi dán chặt băng lên. - Được rồi đấy.
Khi Vince đứng lên để nhìn vào gương, Eden bận thu dọn thuốc, đồ sát trùng, và những miếng băng dư. Cô vẫn thấy lòng nôn nao bối rối, vẫn còn bồi hồi khi nhớ lại nỗi lo sợ vừa qua.
- Em có sao không, em gái? Trông em tái mét.
Cô dừng lại một chốc, rồi đáp:
- Không có gì hết.
Nhưng khi mở cánh cửa tủ thuốc ra, cô liếc mắt nhìn vào tấm kính. Thật tình cô đã nói dối.
o O o
Kincade vào nhà bếp của trại, tay phải đỡ lấy cánh tay trái đang bị đau rần rần. Bàn tay và cổ tay sưng phồng lên nhưng mấy ngón tay vẫn hoạt động và anh vẫn quay cổ tay bình thường, chứng tỏ anh không bị gãy xương lại. Cánh tay chỉ sưng thôi, nhưng đau khủng khiếp.
Lão đầu bếp đứng quay lưng ra cửa, lão tu nước va ni trong chai. Anh lên tiếng:
- Tôi xin ít nước đá.
Lão đầu bếp giật mình quay lại, sợ sệt vội giấu cái chai dưới cánh tay trái. Lão nhìn vào mặt Kincade.
- Đánh lộn với ai đấy?
Kincade ngồi xuống bàn, tháo nút tay áo sơ mi ra. Anh nói:
- Tôi cũng cần khăn lau và vài cái bao ni lông.
- Không có uých ki đâu, - Jack Hoang Dã lầm bầm nói, vừa bước đến tủ lạnh để lấy nước đá. – Thật khéo xấu hổ.
Al và Bob Waters đi vào, cánh cửa bật đóng lại đánh rầm. Khi thấy Kincade, Al mở to mắt kinh ngạc.
- Cái quái gì xảy ra cho anh như thế này?
- Bị kẹp cánh tay. – Kincade uốn mấy ngón tay bắt đầu tê cứng vì sưng phù, vẻ mặt hầm hầm, môi mím chặt lại. Lão đầu bếp đang lấy đá ở tủ lạnh, tiếng nước đá cục va nhau kêu lanh canh trong cái đĩa nhôm lớn.
- Anh kẹp cánh tay thì có. Anh đụng độ với ai đấy? – Al hỏi, ông nhìn anh với vẻ hiếu kỳ.
Kincade làm ra vẻ không nghe, anh nói:
- Tôi cần đắp nước đá quanh cánh tay. Ông giúp tôi một tay được không? – Khi ấy Jack vừa để đĩa nước đá lên bàn và bỏ đi lấy bao ni lông.
- Tôi có một ít thuốc để băng bó vết thương ở bên phòng ngủ, để tôi đi lấy. – Bob Waters quay gót đi ra thật nhanh.
Thấy ánh mắt của Kincade vẫn còn giận dữ, ông Al không hỏi nữa. Nhìn anh, ông biết kẻ kia chắc phải tệ hơn, ông khỏi cần hỏi anh, rồi ông sẽ biết thôi.
Lão đầu bếp lấy ra hai cái bao ni lông. Lão vẫn càu nhàu vì không có uých ky, vừa mở rộng hai cái bao ra để cho Al bỏ đầy nước đá vào đấy. Một bao áp dưới cánh tay và cổ tay bị sưng, bao kia Kincade giữ yên ở phía trên. Al xé tấm khăn trải bàn đã cũ ra thành nhiều dung vải, rồi buộc hai cái bao lại quanh cánh tay anh. Jack Hoang Dã đứng thờ ơ nhìn.
Al nhìn lão, vẻ bực bội, ông nói:
- Nếu ông không giúp thì đi rót cho chúng tôi mấy tách cà phê.
Lão đầu bếp càu nhàu, coi thường lệnh của Al. Lão đáp:
- Ông nội tôi ngồi bên đống lửa với nhiều thầy thuốc đại tài, xem họ làm ra những liều thuốc đắp chữa vết thương và những liều thuốc uống chữa bệnh rất có hiệu nghiệm, ông cụ lắng nghe họ nói chuyện với nhau. Anh không phải là thầy thuốc. Anh chỉ là thằng chăn bò ngây ngô.
Nói thế, nhưng lão vẫn nhẹ nhàng đi lấy bình cà phê rót hai ly cà phê đen nóng mới pha mang đến.
Al nhìn cà phê rồi có ý kiến.
- Trông cà phê đen thui như thế này, chắc đun cho nó sôi cả ngày chứ gì.
Jack Hoang Dã càu nhàu đáp lại, không ai nghe rõ lão nói gì hết, rồi lão bước về quầy bếp. Lề cửa lại kêu lên cót két. Bob Waters chen cửa bước vào, hai tay ôm một số đủ loại chai lọ, thuốc mỡ và băng. Anh ta đi đến, lần lượt để các thứ lên mặt bàn.
- Dùng thuốc xoa bóp đặc biệt này sẽ làm những vết bầm tím ấy hết đau. – Anh ta chìa ra cho Kincade một thẩu thuốc. Thuốc mỡ có màu lục nhạt phề ra quan nắp thẩu. – Còn đây là thuốc thoa làm cho các bắp thịt dãn ra. Mùi thuốc hơi khó chịu, nhưng rất tốt. Còn đây là thuốc thoa ở vết rách trên mắt. – Sau chai thuốc thoa tự chế là một ống thuốc sát trùng và một cuộn băng ga cùng băng dán. – Lại còn có ít thuốc xịt đây nữa. – anh ta giới thiệu tiếp.
Al không để ý đến các thứ thuốc của anh quản bò để trên bàn. Mặt ông dán chặt đến một cái chai có hình vuông nằm trong khuỷu tay của anh ta. Cái chai rõ ràng là chai uých ky loại một phần năm lít. Ông ta giật cái chai ra khỏi cánh tay của Bob, đưa nó lên.
- Đây là thứ chúng ta đang cần. – Al nói và mở nắp chai ra. Ông rót một ít vào ly cà phê của Kincade, rượu chảy nghe ùng ục, rồi ông lại rót một lượng như thế vào ly của mình. - Đây là thuốc chống đau tuyệt nhất.
Jack Hoang Dã quay người lại, nhìn vào chai uých ky. Mắt lão sáng lên nhìn Bob Waters lão hỏi:
- Chai rượu ở đâu ra thế?
Anh chàng quản bò người Palute đáp:
- Tôi không chỉ chỗ tôi giấu rượu cho ông biết đâu.
Mắt vẫn long lanh nhìn anh ta, lão Jack bước đến bàn, cầm cái chai lên, miệng nói:
- Thật khéo xấu hổ, - rồi tu hết nửa chai.
Kincade vẫn giữ yên lặng trước cảnh tượng xảy ra trước mắt, đầu óc anh quanh quẩn với những cơn đau trong người, chứ không còn để tâm trí vào một cái gì khác. Anh uống một ngụm cà phê, thấy khoan khoái, vì vừa được thưởng thức chất uých ky nóng bỏng trong họng, lại vừa thấy dễ chịu vì hơi lạnh đang làm dịu cánh tay đắp nước đá.
Nước đã có hiệu nghiệm phần nào. Vào giờ ăn, cánh tay bị sưng đã xẹp xuống, cơn đau dịu đi, chỉ còn giật giật mà thôi. Tay còn tê cóng và đau nhiều nơi khác, nhưng Kincade vẫn đi xuống nhà bếp của trại.
Ra đến giữa sân, anh thấy Vince đứng tựa vai vào góc ngôi nhà gỗ. Một băng dán nằm vắt trên má trái của gã. Một con mắt sưng húp lên và nhiều chỗ trên mặt bị bầm tím. Khi anh bước đến phía gã, gã lạnh lùng nhìn Kincade.
- Có ngạc nhiên khi gặp tôi không? – Vince thì thào hỏi.
- Cũng có. - Kincade nhìn những vết thương do anh gây ra.
- Tôi đã báo cho anh biết rồi, kể từ bây giờ tôi luôn luôn canh chừng anh. – Vince nhắc lại. – Vậy anh tập cho quen.
Đúng như lời gã nói, khi Kincade ăn xong bữa tối bước ra, anh thấy Vince đứng ngoài nhà bếp của trại. Những người làm khác đưa mắt nhìn cả hai người, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không ai nói gì hết.
Sáng hôm sau, Vince đã xuất hiện khi trời còn tờ mờ sáng. Sau khi Kincade phi ngựa đi làm nhiệm vụ, anh nhìn lui và thấy Vince lão đẽo theo sau lưng anh, chỉ cách khoảng 100 mét mà thôi.
Ngày thứ hai cũng như ngày đầu, Kincade tháy Vince luôn luôn có mặt gần anh. Sáng ngày thứ ba, Kincade quyết thay đổi cách thức.
Anh cưỡi ngựa ra khỏi trại, liền đi về phía Bắc, rồi rã qua phía Tây, ngắm nhìn màu sắc ban mai trải dài lên mặt đất khô cằn, gập ghềnh. ánh sáng buổi mai thay đổi rất nhanh và kỳ diệu. Mấy ngôi sao mới còn đang nhấp nháy trên trời đó, thoắt một cái ở chân trời tối đen xuất hiện một đường ánh sáng màu tím nhạt phân ranh đất trời. Rồi thình lình những làn sóng ánh sán dài từ phía Đông chiếu ra, phủ lên vạn vật như nước phun trào.
Khi mặt trời mọc, anh cho con ngựa màu hung phi lên một sườn đồi, thì ánh nắng đã làm lưng anh nóng lên rồi, khi ấy anh đã cách nhà trại một đoạn khá xa. Quay lại nhìn, anh thấy Vince vẫn theo anh.
Biên giới phía Tây của trại nằm sâu trong các ngọn núi hoang vu. Kincade lợi dụng địa thế vùng này khúc khủyu gập ghềnh để thực hiện mục đích của mình, anh cố tìm ra cho được một nơi thuận tiện hơn với kế hoạch của anh. Đến gần giữa buổi sáng thì anh tìm ra được.
Một dãy đá mòn và cây đổ đã tạo thành một bức tường kiên cố trên sườn đồi, khiến cho người cưỡi ngựa khó vượt qua được. Bên kia bức tường chắn này là một dãy cỏ được che phủ bằng một hàng cây đỗ tùng. Anh dẫn con ngựa đi qua bức tường chắn này, rồi dừng lại quan sát có ai đến gần. Chỉ có hai người đến gần bức tường chắn, và không ai thấy được có gì nằm phía sau này hết.
Kincade dẫn cho ngựa đứng song song với bức tường. Đứng nấp như thế này, anh đợi Vince đi qua. Đứng như thế một hồi lâu, anh chỉ nghe có tiếng chân ngựa của anh dẫm trên đất và tiếng gió nhẹ lào rào thổi qua hàng cây đỗ tùng.
Con ngựa màu hung giống sa mạc nhận ra có tiếng động trên con đường nó vừa đi qua, nó bèn ngẩng đầu vểnh tai báo cho Kincade biết. Một lát sau, Kincade nghe có tiếng vó ngựa móng bịt sắt gõ lách cách trên mặt đất đầy đá.
Kincade chăm chú lắng nghe, anh nhận ra rằng Vince Rossiter đã chọn một con đường khác trên sườn đồi để đi. Một ít đá sỏi từ sườn đồi lăn xuống trước mặt con ngựa.
Kincade nắm lấy dây cương con ngựa màu hung, bắp thịt anh cuồn cuộn nổi lên chuẩn bị tư thế.
Mũi một con ngựa hiện ra nhấp nhô trước mắt anh. Anh thúc ngựa cho chạy ra khỏi bức tường chắn thiên nhiên. Nhưng người đi ngựa không phải là Vince mà là Eden.
Cô giật mình, kìm cương lại. Đồng thời Kincade cũng làm như thế, anh tự rủa mình thậm tệ khi thấy nét lo sợ hiện ra trong mắt cô. Nét lo sợ biến mất khi cô nhận ra anh, vẻ mặt cô trở lại đề phòng cảnh giác.
- Xin lỗi. Tôi không có ý định làm cho cô kinh ngạc như thế này. – Anh nhìn mặt cô, lại say sưa với nét mặt vừa kiên cường lại vừa yếu đuối ấy. Ba ngày vừa qua, anh cố gắng hết mình để không nghĩ đến cô. Bây giờ thì anh biết lúc nào tâm trí anh cũng nghĩ về cô.
- Anh được chỉ định đi kiểm tra bể nước ở Gò Đất Đỏ mà. Vùng ấy cách đây khoảng một dặm. - Con ngựa cô cưỡi thấy cô căng thẳng, nó bực bội bước sang một bên.
- Vùng này còn mới mẻ với tôi. Tôi nghĩ là tôi cần phải đi quanh một vòng cho biết, nhân khi ra kiểm tra ở đây. – Lời giải thích nghe ra hợp lý, nhưng anh không biết cô có tin anh không. – Cô đi đâu đấy?
Cô chần chừ một hồi mới đáp. Anh nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cô, nhìn ánh mắt có phần dịu dàng hơn. Đôi môi hé ra rồi ngậm lại. Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt thẳng thắng gợi lại cho anh mối xúc động cũ, làm sống lại lòng ham muốn mà anh đã cố xua đuổi đi.
- Tôi đi kiểm tra mấy con ngựa cái đẻ. – Eden thấy những bắp thịt trên má anh giựt giựt, dấu hiệu cho thấy anh đang cố che giấu lòng dục đang bùng lên mãnh liệt trong mắt anh.
Cô thấy đôi mắt anh rực lửa, và chính đôi mắt ấy đã làm cho cô bối rối. Cô đợi nỗi khiếp sợ ào đến, cô đợi sự phản ứng quyết liệt như lần trước trong lán ào đến. Nhưng cô chỉ cảm thấy người ham thích lâng lâng và nuối tiếc một cách đớn đau kỳ cục.
Anh nhìn theo hướng trước mặt cô, hỏi:
- Ngựa cái ở đâu?
- Cách đây khoảng nửa dặm có một thung lũng trên cao nằm giữa các ngọn núi. Tôi thường đến đấy để tìm chúng.
Ngay khi ấy, con ngựa của cô quay đầu về một đại điểm xa xa dọc sườn đồi, nó hí lên một tiếng dài. Eden quay nhìn thấy một con ngựa có người cưỡi đang hướng về một cái đèo có hình yên ngựa cách đấy 200 m. Người cưỡi ngựa cho ngựa chạy khuất qua bên kia sườn đồi, nhưng Eden cũng kịp nhận ra đấy chính là Vince. Cô nhìn Kincade, rồi nhìn bức tường chắn thiên nhiên, và cô chợt hiểu.
- Thì ra anh đã tưởng tôi là Vince. – Hồi nãy cô cứ tin Kincade đã cố tình đi tìm cô, tin anh muốn gặp cô. Nghĩ đến việc lầm lẫn này, cô bỗng nổi giận. – Anh đã núp ở đây để đợi anh tôi, phải không? Tại sao thế? Anh ấy đã làm gì anh?
Kincade thoa mấy ngón tay lên quai hàm bị bầm bên phải.
- Tôi không có ý định làm chuyện này.
- Nhưng rồi anh sẽ làm, phải không? – Cô vừa gay gắt vừa tức giận. - Đúng hay sai rồi anh cũng sẽ trả miếng, và anh vẫn rình rập. Anh quyết nghiền nát anh ấy ra mới hả dạ.
- Cô đang nói về tôi... hay DePard đấy?
Cô ngẩng cao đầu kiêu hãnh và như muốn chấm dứt hẳn câu chuyện. Không có một biểu hiện tình cảm nào, ngay cả một chút dấu hiệu giận dữ cũng không còn nữa. Cô quất roi cho ngựa chạy đi. Kincade chạy theo cô, cho ngựa phi song hành với ngựa cô.
Hai người không nói với nhau tiếng nào khi họ đi qua một vùng cỏ lác đác cây đỗ tùng. Sau đó họ đến một đoạn đường hẹp và Kincade phải gìm cương cho ngựa chạy theo sau Eden. Hai người đi hàng một leo qua con đèo lởm chởm đá, họ vẫn im lặng và nhờ thế mà tình hình trở nên dễ chịu hơn.
Được thế là nhờ phong cảnh ở đây đã tác động đến họ, phong cảnh hoàn toàn làm cho con người mất hết sự giận dữ. Vùng đất Nevada mênh mông bát ngát này với những rặng núi lởm chởm như răng cưa và những ngọn đồi vuông vức, với những thung lũng trải dài mọc đầy cây xô thơm và những hẻm núi âm u vắng lặng không một tiếng động. Cảnh tượng ở đây đã khiến cho những ai sống nhiều thì giờ ở đây trở nên tầm tĩnh, họ không còn vội vã nữa, và hòa lòng mình vào cảnh vật trải dài đến vô tận trước mắt.
Mặc dù Kincade mới sống ở đây chỉ một thời gian ngắn, nhưng anh đã quen với cảnh vật ở đây, đã bị ảnh hưởng bởi cái nhịp điệu phi thời gian ở đây. Cưỡi ngựa qua vùng này, bốn bề vắng lặng như tờ, anh mới cảm thấy sung sướng trước cảnh không gian bao la bát ngát. Anh đưa mắt nhìn qua những đỉnh núi lởm chởm đá, trông thấy một dải đất xuôi xuôi trải dài hoang vu vắng lặng trước mắt, thế rồi anh quay mắt nhìn chăm chú vào Eden.
Hai vai cô thẳng băng trước anh, hai hông khẽ đung đưa theo nhịp chạy của con ngựa. Kincade nhìn cô, bình thản. Cô giống mảnh đất này nhiều mặt lắm, nhất là sức mạnh và tính quyết đoán. Giống như vùng đất này, ba hồi thì nóng ba hồi thì lạnh. Và cũng như mảnh đất này, cô có tính hay thay đổi.
Nhưng ngoài ra, cô còn nhiều nét đặc biệt hơn nữa. Cô yêu cuộc sống, cô không che đậy tình yêu này, và cô có lòng đam mê khao khát, mà dù kiêu hãnh cô cũng không thể đè nén được. Nỗi đam mê khao khát này Kincade đã biết.
Đối với những tâm hồn cô đơn thì thiên nhiên vô dụng; thiên nhiên không dùng được vào chức năng nào hết, không dùng vào mụ đích nào được hết. Cho nên tạo hóa đã sinh cho loài người một thứ cảm giác thiếu thốn, khiến cho họ phải luôn luôn hướng về người khác, phải nhờ đến người khác làm nhẹ nỗi đau trong lòng họ, làm thỏa mãn lòng ham muốn của họ.
Đến đoạn đường rộng hơn, Kincade vô tình cho ngựa tiến lên sóng bước với vô. Mặt trời đã lên cao trên bầu trời phía Đông, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Một cơn gió khô mang đến hương thơm của núi rừng. Ngoài tiếng dây cương kêu lích kích và tiếng vó ngựa có đóng móng sắt gõ trên đá sỏi, tất cả đều hoàn toàn im lặng.
Hai người đi vòng qua một triền núi là đến thung lũng, cái thung lũng trải dài trước mặt họ, một cánh đồng cỏ rộng nằm lọt giữa những ngọn đồi đá cao. Một con suối cung cấp nước chảy qua cánh đồng, nước suối nghe róc rách bên tai, hai bên bờ mọc hai hàng cây bông gòn và liễu.
Bầy ngựa đang ở đấy. Kincade đếm được chín con, tất cả đều có ngựa con chạy theo bên cạnh, rải rác trên cánh đồng cỏ đã bị ngựa ăn còn ngắn. Anh nghe có tiếng ngựa khịt khịt từ trong đám liễu, anh thấy thêm hai con ngựa cái nữa, đứng lấp ló trong bóng im lỗ chỗ dưới lá cây.
Con ngựa của Eden hí lên chào mừng, một con ngựa đực tơ bốn tháng chạy ra đón họ. Đến nửa đường, con ngựa dừng lại và đứng trên hai chân sau, mấy móng trước nhỏ bé cào cào trong không khí, hai tai vểnh ra sau, đầu lúc lắc rất kỹ, như một con ngựa giống đầu đàn bảo vệ đàn ngựa của mình.
Kincade thấy rất thú vị trước cảnh tượng ấy, anh nhìn Eden:
- Tôi nghĩ là nó bảo chúng ta hãy lánh xa nó đi đấy.
Cô mỉm cười, đồng ý với ý hài hước của anh trước cảnh tượng ấy. Cô đáp:
- Tôi nghĩ anh nói đúng.
Một con ngựa cái lông vá lớn, hí gọi con ngựa con. Khi chú ngựa con cứ tiếp tục làm trò hăm dọa buồn cười, nó bèn chạy ra, những bước chân nặng nề gõ trên nền đất vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Khi nó đến gần con ngựa con, hai tai nó vểnh ra sau. Sau đó tai nó lại vểnh lên, đầu cúi thấp, nhe răng ra, con ngựa con kêu lên hi hí rồi chạy vào bầy để được yên ổn. Con ngựa cái chạy theo con ngựa con, miệng cũng hí lên để cho con ngựa con tiếp tục chạy. Con ngựa con chạy một đoạn mới dừng lại trước mặt con ngựa mẹ, nhìn nó giống như một đứa bé hay hờn dỗi.
Cảnh tượng ấy làm cho hai người nhìn nhau bật cười. Eden đã phát hiện một sự thỏa lòng khôn tả vào sáng hôm nay, điều mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được từ nhiều năm qua.
Khi thúc ngựa chạy đi, nét vui sướng vẫn còn vương lại trên khóe mắt cô, cô cho ngựa chạy từ từ qua đàn ngựa cái đứng rải rác trên cánh đồng. Kincade cho ngựa chạy song hàng với cô.
Con ngựa lớn đứng yên tại chỗ nhìn họ. Lông nó màu trắng điểm những đám nâu trên mông và trên cổ, con ngựa cái trông thật vững vàng với bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc. Con ngựa hất đầu, hí lên, tai vểnh ra sau, báo cho Kincade biết anh đã đến gần nó quá. Anh liền ghìm cương cho ngựa chạy quanh nó, rồi dừng lại để nhìn vào cặp mắt không đều nhau của con ngựa cái, một con mắt xanh và một con mắt nâu. Anh biết con ngựa...
“Con ngựa lông vá đứng sẵn trong chuồng phóng ra để nhảy cỡn, hai tai vểnh ra đằng sau, con mắt nâu láo liên nhìn mọi cử động trên và sau người nó. Clyde Hawkins nắm chặt sợi dây cương ngắn để giữ cho nó đứng yên trong chuồng phóng. Yên đã được buộc chặt, sợi dây da quanh người nó dùng để nắm khi nó nhảy chụm bốn vó đã được buộc vào chỗ, thắt chặt để khỏi tuột ra, nhưng vẫn còn lỏng một tí vừa đủ cho nó khỏi nổi điên lên mà đá ngược ra sau. Tất cả đều đã sẵn sàng.
Kincade leo lên trên thanh lan can chuồng ngựa đứng dang hai chân ra ngay bên trên lưng con ngựa và đã được đóng yên, thần kinh hết sức căng thẳng, đổ dồn tất cả sự chú ý vào bàn tay nắm dây đai da, không để ý đến đám đông đang náo nhiệt quanh anh, kể cả đến lời của người giới thiệu chương trình.
- Chuồng số hai, người cưỡi tiếp theo là K.C. Harris ở Đại Hồ, Texas. K.C hiện là người đứng đầu trong danh sách những vận động viên cưỡi ngựa chứng có yên, nhưng hôm nay anh sẽ cưỡi con ngựa cái nhảy cỡn đã hai lần được mệnh danh là Ngựa Nhảy Cỡn khó trị nhất trong năm, đó là Cỏ May. Thưa quý vị, xin thông báo quí vị rõ, con ngựa này là “Vận Rủi” cho nhiều người thi đấu. Hôm nay xin quí vị hãy xem vận may của K.C. ra sao.
Trong chuồng nhảy, Kincade cảm thấy hết sức căng thẳng khi anh từ từ ngồi xuống trên lưng con ngựa cái. Khi cơ thể của anh chạm vào yên ngựa, anh cảm thấy những thớ thịt sau lưng con ngựa vá gồng lên.
Chú ý cẩn thận, Kincade đặt chân vào bàn đạp, ngoài sợi dây đai hai lần thắt chặt trong tay, để bảo đảm điều khiển được con ngựa vá. Con ngựa cái quay đầu về một bên, liếc con mắt xanh nhìn anh và đám lông xám trên cổ nó trương lên như một chiếc găng tay của trẻ em.
Mạch máu đạp mạnh kêu ù ù trong hai tai anh: mùi nhựa cây, mùi ngựa và mùi mồ hôi nồng nặc quanh anh. Thần kinh hết sức căng thẳng. Như mọi khi, anh cố giữ người cho thật bình tĩnh. Anh ngồi xích ra phía sau yên, để hai bàn đạp lên hai u vai ngựa, cánh tay không nắm cương đưa lên, đè cái mũ xuống cho chặt trên đầu. Thời gian trôi chầm chậm, nặng nề. Anh đã biết tiếng tăm con ngựa cái, và anh đã quyết phải cưỡi nó cho được. anh cũng biết, nếu thất bại tất là sự nghiệp của anh cũng tiêu vong. Tiếng tăm trong đấu trường luôn luôn bao gồm sự thử thách và nguy hiểm.
Kincade gật đầu ra dấu cho mở cửa chuồng.
Con ngựa vá vạm vỡ nhảy tung lên, phóng ra khỏi chuồng như một hỏa tiễn, tấm thân nặng gần 500 kg của nó cố vùng vẫy để hất anh chàng cưỡi trên lưng nó. Đúng như thói quen của nó, con ngựa cái nhảy lên ba lần, chân đá cao lên, và Kincade cà áp hai đinh thúc ngựa mòn lên vai nó mỗi khi nó nhảy cỡn lên. Bỗng con ngựa dừng lại đột ngột, đẩy Kincade tới sát trước bờm nó. Như một con mèo, con ngựa vá nhanh nhẹn nhảy sang hai bên, thân nó cong lơ lửng trên không.
Anh mất thăng bằng. Anh không còn nghĩ đến chuyện thúc đinh thúc ngựa nữa mà chỉ lo tìm cách ngồi vững trên yên ngựa. con ngựa vá vúi xuống một vai và anh tuột chân ra ngoài bàn đạp. Rồi với một cú nhảy xóc lên thật cao, nó hất Kincade bay qua cổ nó. Anh đưa hai tay ra chới với rồi té nhào xuống đất thật mạnh, cả người đè lên cánh tay trái. Có tiếng gãy vỡ phát ra, anh đau buốt tận xương.
Anh đứng lên, ôm lấy cánh tay trái, răng nghiến lại vì đau đớn. Anh nhìn quanh để tìm con ngựa. Con ngựa đã hất được người cưỡi, nó khoan khoái phi đi, lấy chân sau cố hất tung cái dây đai buộc thân mình nó ra khỏi hông”
Một người đi xe tải nhỏ chạy theo một bên con ngựa cái, đưa tay tháo chiếc dây da ra. Tức thì con ngựa vá lớn chạy nhanh quanh đấu trường rộng lớn như để chào mừng chiến thắng. Trên đường chạy về bãi nhót ngựa nằm ở phía sau các chuồng nhốt ngựa nhảy, con ngựa cái chạy qua trước mặt Kincade. Anh thấy nó liếc con mắt xanh nhìn anh, và anh đã chửi thề vì con mắt đã cười vào mặt anh.
Bây giờ con ngựa đang ở đây: cũng cái miếng vá màu nâu có hình cái găng tay trên cổ nó.
- Có cái gì không ổn à?
Kincade mải nghĩ đến kỷ niệm năm năm về trước, anh đáp không suy nghĩ:
- Tôi biết con ngựa cái ấy. Đó là con ngựa cái thi nhảy hàng đầu của công ty Gus Holt, tên là Cỏ May. Nhưng chúng tôi thì không gọi nó tên ấy. Chúng tôi gọi nó là “Bất Thắng” vì như cô đã biết mỗi khi cô đến gần nó.
- Anh thi đấu cưỡi ngựa chuyên nghiệp à?
Anh không có ý định nói về quá khứ của mình cho cô nghe, nhưng sự đã rồi, anh buộc lòng phải nói:
- Cả đời. – Kincade tiếp tục nhìn con ngựa. – Năm lên bốn tôi đã cưỡi ngựa lần đầu, con ngựa nhỏ có tên “Bé Bợm”. Sau đó tôi chỉ muốn thi cưỡi ngựa, và cuối cùng thì tôi làm nghề này. Tôi luôn mơ ước được vào thi Chung kết Quốc gia. Gần như hai lần tôi sắp được toại nguyện.
- Cách đây năm năm tôi đã thất bại khi cưỡi con Cỏ May này đây, nó là con ngựa nhập khẩu. Nó đã hất cẳng tôi một cách dễ dàng. Khi té ngào xuống, tôi bị gãy một cánh tay và năm đó tôi đã mất hết dịp để trụ hạng.
Nhìn lại những năm tháng anh theo đoàn trình diễn nghề cưỡi ngựa hoang, anh cảm thấy những ngày tháng ấy quả quá xa vời với anh, như là chuyện đã xảy ra từ muôn ngàn kiếp trước. Giấc mộng trở thành nhà vô địch quốc gia cưỡi ngựa hoang không còn quyến rũ anh nữa.
- Cái gì làm cho anh bỏ nghề thi tài cưỡi ngựa hoang? Anh biết Eden đang nhìn anh, nhìn với ánh mắt hiếu kì, muốn biết về đời anh. Anh đáp:
- Tôi không còn cách nào nữa. Tôi bị gãy tay trái nhiều lần lắm rồi. – Anh cong bàn tay trái lại và cảm thấy còn đau nhức vì vừa đánh nhau với Rositer. – Không còn sức để chịu đựng nữa.
- Cho nên anh đã chuyển nghề thi cưỡi ngựa sang nghề chăn nuôi. – Eden nói, nhưng cô nói lấy lệ mà thôi, nói cho có nói.
- Có phần đúng như thế đây.
- Chắc anh sẽ không hài lòng cuộc sống như thế này lâu dài.
- Có lẽ không. Anh nhún vai, không muốn bàn thêm nữa.
Khi cô nhìn anh, cô lại đâm ra nghi ngời. Anh có vẻ đang có một ý đồ gì đây, có một sứ mạng gì đây. Eden nhớ lại trận ẩu đả của anh với anh trai cô và nhớ những lời Vince tố cáo anh. Những lời này có đúng không. Rất nhiều khi cô thấy mình không muốn tin những lời tố cáo này là có thật, mà trong thâm tâm cô muốn tin tưởng vào anh.
Anh quay lại, nhướng mắt ngạc nhiên, hỏi:
- Tôi nghe con ngựa cái này đã bị thương trong một chuyến di chuyển và bị giết chết. Tại sao cuối cùng cô lại có nó?
- Ông Holt ký hợp đồng với tôi sau khi xảy ra tai nạn. Vết thương của con ngựa nặng không thể thi đấu trong đấu trường được, nhưng không trầm trọng lắm đến độ phải giết nó đi. Tôi trả tiền cho bác sĩ thú y và ông Holt viết giấy bán cho tôi.
- Làm sao ông ta biết cô quan tâm đến con ngựa cái?
Eden ngần ngừ một chút mới đáp:
- Tôi đã gửi nhiều gửi nhiều thư đến cho những nhà đấu thầu cung cấp ngựa hay cho các đấu trường. Tôi cho họ biết là tôi đang bắt đầu một chương trình gây giống ngựa con và yêu cầu họ ký hợp đồng với tôi để bán cho tôi những con ngựa cái bị thương tích hay đã già mà họ muốn bán.
- Một chương trình gây giống. – Anh lại đưa mắt nhìn những con ngựa rải rác trên thung lũng cao. – Cô muốn nói những con ngựa cái đẻ này là...
- Ngựa đã từng thi đấu, là ngựa chứng, thi đấu không có yên hay có yên. – Eden nói hết câu và khi thấy mắt anh sáng lên vì chú ý đến lời cô, cô cảm thấy khoan khoái phần nào.
- Tất cả chúng ta đều biết loài ngựa đều mang một số nét di truyền nào đấy. Con thì mang nét di truyền chạy nhanh, con thì mang nét di truyền dai sức, con thì nhanh nhẹn, hay là mang tính hung dữ của bò.
Kincade gật đầu, rồi nói tiếp theo dòng suy tưởng của cô:
- Và cô tin rằng cùng là ngựa, nhưng có con sinh ra để chạy, và có con lại sinh ra để nhảy chụm bốn vó lên trời. – Anh nhoẻn miệng cười. – Tại sao không đã chứ? Tôi nghe vài người đã thử gầy giống loại thú nhảy cỡn. Cô đã có kết quả gì chưa?
- Một con bốn tuổi đã thành con ngựa thiến rất tốt cho trại, còn bốn con ba tuổi thì chúng tôi đang thử xem sao vào mùa đông này.
Eden kéo cương cho ngựa cô xa khỏi mấy con ngựa cái và thúc nhẹ cho nó đi. Kincade cũng làm thế. Nhưng anh không chấm dứt câu chuyện.
- Cô dùng con ngựa đực nào để gây giống con ngựa cái?
- Con ngựa đực trong trại tôi thôi. Tôi muốn có một con ngựa đực có khả năng nhảy cỡn. Mùa xuân năm vừa rồi tôi mua cho tôi, nhưng con ngựa này chỉ là loại kéo xe. Nếu những con ngựa con do nó phối giống mà không nhảy chụm bốn vó được, chắc chúng sẽ quá to lớn và vụng về, không làm gì được cho trại hết.
- Cô phải hỏi mua con ngựa giống của Rod Boucher, con Loco Loucy. Nó là con lai giống Bỉ.
- Anh biết con ngựa ấy à? – Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Bất cứ dân chăn bò nào và dân thầu buôn ngựa nào cho các rạp trình diễn đấu ngựa, cũng đều biết Bucher và con ngựa giống của ông ta. Quả thật là tôi không biết ông Bucher hay là con ngựa, ai khùng hơn ai. Con ngựa đực ấy rất hung bạo, rắn chắc nhất, rất nguy hiểm đến tính mạng người ta, tôi chưa từng thấy có con nào nguy hiểm như thế. Có một lần tôi đến nhà ông Bucher để xem con ngựa. Ông ta phải cần đến bốn người thanh niên trong 20 phút mới đưa được con ngựa đực ấy vào trong chuồng nhảy bằng sắt mà ông ta đã xây để nhốt nó. Rồi mất một giờ mới đóng yên lên nó được. Khi cưỡi nó, phải dùng đến loại bịt mõm đặc biệt để nó khỏi quay đầu lui cắn vào chân người cưỡi. Con vật thật quá nguy hiểm. Không có nhà thầu nào muốn có một con ngựa như thế trong trường đua ngựa nhảy hết. Nghề cưỡi ngựa nhảy bốn vó là một môn thể thao có tính cạnh tranh. Người ta tránh để không gây nguy hiểm đến tánh mạng con người, cho nên con ngựa ấy phải dẹp sang một bên, bên trong cũng như bên ngoài đấu trường.
- Tôi không hề nghe Vince nói về chuyện này. – Eden nói nho nhỏ.
- Có lẽ anh cô còn có nhiều chuyện khác phải lo.
Eden nhìn dải đất trước mặt. Nghề thi cưỡi ngựa là một phần đời của anh, cũng như mảnh đất này là một phần đời của cô. Bị xua đuổi ra khỏi đây, bị bắt buộc phải rời nó, chỉ được phép đứng từ xa để nhìn nó. Quả là một sự hành hạ tra tấn quá khủng khiếp không thể nào tưởng tượng nổi.
Kincade dừng lại, hỏi:
- Hồ gì thế kia?
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, rồi mỉm cười trước cảnh mặt nước mập mờ lung linh huyền ảo ở phía Bắc. Cô đáp:
- Ảnh ảo đấy. Đó là mép phía Nam của Sa Mạc Đá Đen, chỉ là ảo ảnh thôi. Đây là lòng của một cái hồ khô cạn, một thời thuộc vào Hồ Lahontan thời tiền sử, các hồ này phủ hết phần lớn vùng chảo lớn cách nay đã năm mươi ngàn năm. Cái hồ lớn và cằn cỗi, trông đẹp một cách kỳ lạ lắm, về mùa mưa không thể qua được, còn vào các mùa khác thì lòng hồ cứng như xi măng.
- Sa Mạc Đá Đen. – Anh chau mày. – Có phải người ta đã tổ chức một cuộc đua nổi tiếng ở đấy cách đây không lâu lắm phải không?
Eden gật đầu:
- Một đội ngựa đua người Anh đã tổ chức cách đây mấy năm.
- Tôi nhớ đã có đọc báo nói về chuyện này.
- Khi ra đến giữa anh mới thấy vùng này thật khủng khiếp. Cả một vùng có đường kính dài hàng nhiều dặm chỉ toàn là đất trắng cứng ngắt, không có đến một ngọn cỏ. Trong chuyến đi thám hiểm, ông Fremont đã khám phá ra vùng này và lo sợ khi phải vượt qua, thế mà có hàng trăm người di cư vượt qua vùng này để đến miền Tây.
- Vùng này rộng lớn bao nhiêu?
- Tính ra dài cũng đến 70 dặm và rộng khoảng 20 dặm. Tổng cộng gần một triệu mẫu tây.
- Còn qua phía bên kia? – Kincade hỏi để biết thêm.
- Là một dãy núi khác, và bên kia dãy núi là bình nguyên miền Tây của Oregon. Anh cứ tưởng tượng cảnh vượt qua sa mạc này bằng xe bò, rồi đứng trước dãy núi cheo leo hiểm trở, phải vượt qua núi mới đến được bình nguyên Oregon. Bây giờ đi như thế qua 100 dặm bằng xe hơi thì chỉ mất chừng hai giờ. Đi bằng xe bò, chắc phải...
Bỗng cô dừng lại, im lặng khi cô chợt nghĩ đến việc này. Cô nhìn ra cảnh ảo ảnh sa mạc và nhìn dãy núi xa xa trông nhỏ bé như những cái bóng mờ nhạt ở chân trời. Biên giới Oregon nằm ngay bên kia dãy núi ấy.
- Cái gì thế? Có gì sai trái ư?
Phải mất một hồi cô mới nghe được câu hỏi. Eden quay lại.
- Không, - Cô nói. – Không có gì sai hết. Anh phải đi kiểm tra bể nước ở Gò Đất Đỏ đi. Tôi đi kiểm tra công việc của tôi.
Cô cho ngựa quay trở về lại trại.
Hoa Thảo Nguyên Hoa Thảo Nguyên - Janet Dailey