Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ayase liếc đồng hồ đeo tay. Kim sắp chỉ đến con số sáu. Anh mau chóng ngẩng lên hướng mắt về phía ga tàu bên kia đường. Hayase đang ngồi ở dãy ghế tại quầy ở sát mặt đường của quán cà phê có tường kính, một vị trí lý tưởng để theo dõi. Anh không được để lỡ mục tiêu chỉ vì nhìn đi chỗ khác. Cốc cà phê trước mặt anh đã hết từ lâu nhưng anh vẫn nhịn không mua thêm cốc khác cũng vì lý do này.
Chắc tàu vừa đến nên một dòng người đông đúc tuôn ra khỏi nhà ga. Anh chăm chú săm soi từng người một nhưng có vẻ như mục tiêu của anh không đi chuyến này.
Hayase đã ngồi ở đây được ba mươi phút, nhưng anh không hề sốt ruột vì đã nắm bắt được hành động của đối tượng. Chắc chắn người đó sẽ sớm xuất hiện thôi
Anh nhẩm lại toàn bộ kế hoạch đã lên trong đầu. Anh dự đoán phản ứng của đối phương và chuẩn bị trước những cách đối phó. Giống như kiểm tra các nước đi trong trò cờ vây vậy, dù đối phương có đi nước gì thì anh cũng phải cố gắng dồn họ về vị trí có lợi cho mình.
Anh không nhận ra mình đã trở nên căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hayase lau tay vào quần. Đang chuẩn bị đặt lại khuỷu tay lên mặt bàn, bỗng anh dừng lại giữa chừng. Anh đã nhận ra đối tượng mà mình đang theo dõi. Ông ta mặc vest, vắt áo khoác lên vai, dáng vẻ khá mệt mỏi.
Hayase lập tức đứng dậy, đặt cốc cà phê vào chỗ quy định rồi rảo bước ra khỏi quán. Anh đã biết người kia sẽ đi đâu nên không cần quá vội vã. Tuy nhiên anh không nén được nỗi phấn khích.
Trời lúc này vẫn chưa tối hẳn, dù đứng hơi xa anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của người đàn ông kia. Hayase nhanh chân theo dấu ông ta. Đương nhiên đối tượng không có ý cảnh giác nên chẳng hề ngoái lại nhìn.
Khi đuổi gần kịp, anh lên tiếng: "Xin lỗi!"
Người đàn ông dừng bước. Vừa quay đầu lại, ông ta tròn mắt ngạc nhiên.
Hayase cười, tiến lại thêm một bước
"Cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi hôm trước."
"Anh là..." Ông Hino Kazuo chớp mắt liên tục, miệng hơi mở ra. Có vẻ như ông ta không nhớ ra Hayase.
"Tôi là Hayase ở đồn cảnh sát Nishi Ogikubo đây. Tôi đã đến hỏi chuyện ông một lần vì vụ án của ông Akiyama."
Ông Hino bối rối, gương mặt trở nên căng thẳng. "Anh lại muốn hỏi tôi điều gì nữa?"
"À, tôi có mấy chuyện muốn xác nhận lại thôi. Bây giờ nói chuyện có được không?"
"Không vấn đề gì."
"Vậy ông có thể quay lại ga không? Đứng đây nói chuyện không tiện lắm."
"Vâng," ông Hino do dự trả lời, vẻ cảnh giác.
Hai người quay lại con đường vừa đi. Chỉ đi bên cạnh anh cũng hiểu được tâm trạng của ông Hino rõ như lòng bàn tay. Chắc chắn ông ta đang suy tính đủ thứ trong đầu.
"À... anh đã chờ tôi ở chỗ nào thế?"
"Đương nhiên là trước cửa ga rồi. Ở đó có một quán cà phê."
"Tại sao anh lại phải đến gặp tôi thế này? Không phải lần trước anh đến thẳng công ty tôi hay sao?"
Hayase vẫn cười cười quay sang ông Hino.
"Tình hình bây giờ đã khác lúc ấy rồi. Nếu đến thẳng công ty ông thì không được tiện lắm. Nếu thấy ông nói chuyện riêng với cảnh sát, chắc chắn cấp trên sẽ hỏi han đủ thứ xem có chuyện gì. Vậy nên tôi mới phải cẩn thận thế này."
Anh nhìn thấy vẻ u ám trên gương mặt ông Hino. Nhưng anh không nói gì mà cứ thế bước đi.
Hayase không dừng lại khi đi qua quán cà phê anh đã ngồi trước cửa ga.
"Chúng ta không vào quán này à?" Hino hỏi.
"Tôi vừa uống cà phê rồi. Hơn nữa nếu được thì tôi muốn một chỗ không có người. Nếu cứ phải để ý lo người khác nghe thấy thì không thể tập trung nói chuyện được. Không sao, tôi đã tìm được một chỗ phù hợp rồi." Hayase đặt tay lên lưng ông Hino như đẩy, cơ thể người đàn ông nhỏ bé hơi rung lên.
Cửa hàng đó nằm bên cạnh một quán điện tử xèng. Ở cửa vào có một cái biển hình micro rất to.
"Chỗ này... à?" Ông Hino hoang mang nhìn lên tấm biển cửa hàng karaoke.
"Ở đây có phòng riêng, cách âm tốt. Rất thích hợp để bàn những chuyện bí mật. Ta vào thôi." Hayase để ông Hino vào trước rồi bước theo sau.
Quầy tiếp tân nằm phía trên cầu thang. Nam nhân viên ở đó hỏi anh định thuê phòng hát bao lâu, Hayase trả lời là một tiếng đồng hồ. Thực ra anh không muốn tốn nhiều thời gian đến thế.
Hai người vào phòng một lúc thì nhân viên đến hỏi họ muốn uống gì.
"Ông dùng gì? Đừng khách sáo nhé!" Hayase đặt thực đơn trước mặt ông Hino.
"Tôi uống gì cũng được."
"Thế à... Vậy cho hai trà ô long nhé."
Cậu nhân viên trẻ bước ra ngoài, vẻ mặt không hề thân thiện. Có lẽ trong lòng cậu ta đang giễu cợt hai người đàn ông đã đứng tuổi nhưng lại đến quán karaoke vào tầm dở dang này.
Hayase nhìn quanh phòng. Một vài chỗ giấy dám tường đã bị bong ra, tấm bọc ghế có chỗ bị rách. Có lẽ chủ quán không dư tiền để sửa sang bên trong. Ở Nhật Bản bây giờ, ngành nào cũng đang phải nỗ lực hết sức để duy trì công việc kinh doanh.
Trên màn hình hiện ra bảng xếp hạng những bài hát được yêu cầu nhiều nhất. Hayase cười thiểu não khi nhìn qua.
"Toàn những bài tôi không biết. Cả tên bài hát lẫn tên ca sĩ đều chưa từng nghe qua. Mà tôi còn chẳng biết cái nào là tên bài hát, cái nào là tên ca sĩ nữa. Đúng là đã sang một thời đại khác rồi."
"Anh cảnh sát này, nếu như có chuyện muốn nói thì bắt đầu nhanh được không?" Ông Hino không nhịn được lên tiếng.
Hayase chậm rãi nhìn con mồi.
"Tôi cũng muốn thế lắm chứ nhưng không thích bị quấy rầy giữa chừng. Vậy nên mới phải nói chuyện phiếm thế này."
Ông Hino mím môi lấy một cái khăn từ trong túi quần ra lau mồ hôi trên trán.
"Ông thấy nóng à? Tôi giảm nhiệt độ điều hoà xuống nhé?"
"À không cần đâu."
Cửa phòng mở ra, cậu nhân viên bước vào đặt hai cốc trà ô long lên bàn. "Xin mời." Cậu ta nói với giọng uể oải rồi bỏ đi.
"Giờ thì không lo bị làm phiền nữa rồi." Hayase đặt một cốc trước mặt ông Hino. "Ông cứ thoải mái đi nhé. Chỗ này không phải công ty, càng không phải phòng thẩm vấn."
Ông Hino trố mắt, nhãn cầu ông ta có vài vết đỏ ngầu.
"Ta bắt đầu vào việc thôi." Hayase lôi quyển sổ tay từ trong túi áo ra. "Ông Akiyama bị sát hại vào ngày mùng chín tháng Bảy. Ông có thể nói lại ông đã làm những gì trong ngày hôm ấy không? Chỉ cần tính từ trưa trở đi là được."
"Chuyện này lần trước tôi đã nói rồi mà..."
"Xin lỗi nhưng mong ông nói lại một lần nữa. Có một số điểm tôi đã nghe sót."
"Anh nghe sót chỗ nào?"
"Ông cứ nói lại một lần đi." Hayase làm tư thế chuẩn bị ghi chép. "Ông có mang theo sổ ghi lịch làm việc không?"
"À, tôi có..." Ông Hino lấy từ trong cặp ra một quyển sổ dày, căng thẳng nhìn xuống. "Hôm đó tôi ăn trưa tại nhà ăn dành cho nhân viên công ty như mọi ngày. Sau đó tôi có một buổi họp từ lúc một rưỡi chiều và kết thúc lúc ba giờ. Chuyện này ông trưởng phòng cùng ngồi ở đó đã xác nhận cho tôi."
"Tôi hiểu rồi. Vì vậy, tôi không hề nghi ngờ gì về chuyện đó. Vấn đề là sau đó cơ."
"Anh nói sau đó là sao?"
"Sau buổi họp kết thúc lúc ba giờ ấy. Thứ tôi bỏ sót là chuyện này."
"À..." Gương mặt ông Hino trở nên méo mó. Có lẽ ông ta cố nặn ra một nụ cười nhưng hai má vẫn cứng đơ. "Nghĩa là sao ạ? Tôi còn nhớ lần trước các anh nói vụ án xảy ra trong khoảng từ trưa cho đến ba giờ chiều cơ mà."
"Đúng là lần trước chúng tôi đã xác nhận hành tung của ông trong khoảng từ giữa trưa cho đến ba giờ chiều nhưng không có nghĩa là hành vi gây án diễn ra trong khoảng thời gian đó."
"... Tức là vào thời điểm khác ạ?"
"Cũng có khả năng là vào thời điểm khác. Vậy nên tôi mới hỏi lại ông một lần nữa. Xin lỗi vì lại làm phiền nhưng rất mong ông hợp tác. Ngày hôm đó từ lúc ba giờ chiều trở đi, ông đã làm gì, ở đâu?"
"Ngày hôm đó..." Ông Hino nhìn xuống sổ tay một lần nữa, vụng về lật từng trang giấy. "Họp xong tôi quay về phòng mình. Sau đó tôi làm việc bình thường cho đến hết giờ."
"Ông làm việc tại phòng đúng không? Ông có thể chứng minh chuyện đó hoặc có ai làm chứng cho ông không?"
"Chứng minh... ư?"
"Bất kỳ cách nào cũng được. Ví dụ như có ai ngồi cùng ông chẳng hạn hoặc ông dùng điện thoại của công ty để nói chuyện với ai đó."
"Sao đây nhỉ? Tôi nghĩ hôm đó tôi chẳng gặp ai cả," ông Hino nhìn xuống cuốn sổ nhưng Hayase chắc chắn ông ta không đọc những chữ ghi trong đó.
"Theo lời trưởng phòng Fukuzawa," Hayase nói. "Bộ phận của ông chỉ có duy nhấy một mình ông thôi nhỉ. Tôi được biết công việc chính của ông là sắp xếp lại các nghiên cứu trước đó của ông Akiyama và không có nhân viên nào khác ra vào chỗ của ông. Vậy nên theo như tôi hình dung thì từ sau ba giờ chiều ngày hôm đó có lẽ ông không gặp ai cả."
Ông Hino khựng lại đột ngột như trong phim quay chậm. Sau đó vài giây ông ta đóng quyển sổ lại, hít sâu một hơi rồi nhìn sang phía Hayase.
"Anh muốn nói gì vậy?" Ông ta nói khẽ nhưng cứng cỏi.
Hayase cảm thấy ông ta đã sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì. Anh với lấy cốc trà ô long rồi uống một hớp lớn.
"Nhạt quá. Ở một quán tồi tàn thế này thì chắc uống gì cũng vậy cả. Tôi nghi họ pha với nước lã quá. Nhưng chắc họ không làm thế đâu."
"Anh cảnh sát, tôi..."
"Nếu như đang đoạn trà thì," Hayase nói. "Kể cả trà ô long cũng không được uống nhỉ?"
Ông Hino cau mày. "Anh đang nói chuyện gì thế?"
Hayase đặt cái cốc lên bàn. "Tôi nói về đoạn trà."
"Đoạn trà? Nghĩa là sao?"
"Ông không biết sao? Là việc bỏ uống trà một thời gian ấy. Đó là một cách cầu nguyện của Phật giáo, người ta bỏ uống trà cho đến khi điều mong muốn của mình trở thành hiện thực. Bây giờ có rất nhiều loại đồ uống khác nhau nên đó cũng không phải chuyện gì to tát lắm, nhưng vào thời chưa có cà phê với nước trái cây thì việc nhịn uống trà hẳn là khó khăn lắm."
Ông Hino có vẻ mất bình tĩnh, cơ thể khẽ run rẩy. "Chuyện đó thì sao?"
Hayase nhổm người lên. "Ông Akiyama ấy," anh ghé mặt lại gần ông Hino rồi tiếp tục, "ông ấy đã đoạn trà kể từ khi vợ mất."
Ông Hino đảo mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ông Akiyama..."
"Ông và ông Akiyama đã nhiều năm liền nghiên cứu về cách tạo ra hoa hồng xanh đúng không?"
"Đúng thế. Nhưng mà sao?"
"Vợ của ông Akiyama vì muốn cầu nguyện cho nghiên cứu đó thành công nên đã đoạn trà. Ông Akiyama chỉ biết chuyện đó sau khi bà ấy mất nên đã quyết tâm không uống trà cho tới khi qua đời. Ông ấy đã kể lại chuyện này trong bức thư gửi cho một người."
Anh nhận thấy ông Hino nuốt nước bọt trong cổ họng.
"Và như vậy thì khi nhớ lại hiện trường vụ án, tôi nhận ra có một điểm không lý giải được. Trên bàn có một tách uống trà. Vì trên đó có duy nhất dấu vân tay của ông Akiyama nên chỉ có thể cho rằng ông ấy đã dùng nó. Tuy nhiên, nước ở bên trong tách là nước trà. Trên bàn còn một chai trà uống liền nên sẽ hợp lý nếu cho rằng trà trong tách được rót từ đó. Từ trước tới giờ tôi không nghi ngờ gì về điều này. Nhưng khi đã làm rõ được ông Akiyama đang đoạn trà thì tôi không thể dễ dàng bỏ qua chi tiết đó được. Câu hỏi đặt ra là tại sao hôm đó ông Akiyama lại uống trà. Hay là ông ấy đã từ bỏ việc đoạn trà?" Hayase nhìn ông Hino chằm chằm. "Ông có ý kiến gì về chuyện này không?"
Ông Hina ngả người ra sau như bị đẩy. "Ý kiến của tôi ư..."
"Tôi cho rằng ông ấy vẫn đang đoạn trà. Tôi có cơ sở để suy luận như vậy. Khi xem xét căn bếp nhà ông Akiyama, tôi thấy có bình trà nhưng không có lá trà. Cô cháu gái thường xuyên tới nhà cũng nói gần đây ồn Akiyama chỉ uống cà phê hoà tan."
"Nhưng có chai trà uống liền cơ mà? Có thể pha trà bằng bình phiền phức nên ông ấy mua trà đóng chai chăng?"
"Cũng có khả năng này nhưng tôi nghĩ xác suất rất thấp."
"Tại sao vậy?"
"Bình thường uống trà đóng chai thì mọi người sẽ dùng cốc thủy tinh chứ có ai dùng tách đâu. Nếu không có cốc thì không nói nhưng đằng này trong tủ bếp nhà ông ấy lại có một bộ cốc thủy tinh rất đẹp."
"Chuyện này... có lẽ là thế nhưng cũng không thể nói là ai cũng giống nhau."
"Đúng thế. Nhưng vẫn còn một lý do khác nữa. Phía trên bếp ga có ấm đun nước." Hayase chụm tay lại thành hình cái ấm. "Ông Akiyama là người ngăn nắp nên luôn rửa bát đũa ấm chén rồi cất vào chỗ ngay sau khi dùng xong. Trong ấm vẫn còn nước. Hẳn là ông ấy đã đun. Ông ấy đun nước để làm gì? Như tôi vừa nói thì không có lá trà. Còn nếu để pha cà phê thì phải dùng cốc uống cà phê chứ. Có lẽ cần cả thìa khuấy nữa. Nhưng không có vết tích gì của chúng cả. Tiện thể tôi cũng xin nói luôn là không có vết tích pha mì ăn liền."
Hino chớp mắt liên tục, ánh mắt hoảng hốt.
"Không phải cà phê, cũng không phải trà, vậy chỗ nước nóng đó dùng để làm gì? Tôi cho rằng câu trả lời rất đơn giản. Nó là nước lọc đun sôi để uống. Ông Akiyama đổ nước lọc đun sôi vào tách trà để uống thay vì trà. Tôi được biết những người đang đoạn trà hay làm thế."
"Làm sao lại có chuyện đó được," ông Hino nói, mắt hơi đỏ lên. "Thế thì tại sao cái chai nhựa này..."
Hayase nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. "Ông vừa mới nói đấy nhé. Cái chai nhựa này. Lúc ấy ông không có ở hiện trường mà tại sao lại gọi nó như vậy?"
Anh nhận ra mặt ông ta tái nhợt đi, cắt không ra giọt máu, đôi môi run nhè nhẹ.
"Mà thôi, chuyện đó để sau đi. Suy luận của tôi về chai trà uống liền này là nếu ông Akiyama đang đoạn trà thì ông ấy không uống nó. Ông ấy lấy trong tủ lạnh ra để đãi khách."
"Khách ư..."
Hayase lấy điện thoại ra, lướt bằng một tay.
"Thời đại bây giờ đúng là tiện lợi. Ngày xưa chụp ảnh phải mất thời gian rửa hoặc in ra thì mới xem được. Nhưng giờ thì khác rồi. Chỉ cần chụp một cái là xem được ngay. Hơn thế nữa còn lưu được cả vài nghìn tấm. À đây rồi! Ông xem tấm ảnh này đi." Anh xoay màn hình về phía ông Hino.
"Đây là..."
"Tủ bếp nhà ông Akiyama. Có cốc thủy tinh được xếp trong đó đúng không? Ông có nhận ra điều gì không?"
Ông Hino nhìn màn hình chăm chú rồi thì thầm. "Cái cốc ngoài cùng bị xếp ngược..."
"Đúng thế. Miệng những cốc kia đều được úp xuống dưới nhưng riêng cái ngoài cùng lại đặt ngửa lên trên. Ông nghĩ là tại sao?"
"Có một người khác đã đặt nó vào?"
"Giải thích như thế hợp lý nhất phải không? Vậy là có thể cho rằng ông Akiyama đã dùng cốc này khi đem chai trà uống liền ra mời khách. Người khách đó sau khi uống xong, tự rửa cốc, lau khô rồi cất lại vào tủ. Sau đó, người này ra khỏi nhà ông Akiyama. Tuy nhiên, khoảng hai tiếng sau..." Hayase giơ ngón trỏ lên. "Một người khách khác xuất hiện. Và câu chuyện thứ hai bắt đầu."
Ông Hino tròn mắt ngạc nhiên rồi từ từ cụp mắt nhìn xuống.
"Tôi không rõ người khách thứ hai đã làm những gì ở nhà ông Akiyama nhưng tôi có thể chắc chắn một điều. Đó là người đó đã đổ trà trong chai vào cái tách ông Akiyama dùng. Tại sao người đó lại làm thế? Bức ảnh này chính là chìa khoá giải đáp bí ẩn đó." Hayase lấy trong cặp ra một tấm ảnh đặt lên bàn. Chính là bức ảnh chụp tấm đệm ngồi bị ướt.
Ông Hino liếc mắt nhìn tấm ảnh nhưng vẻ mặt hầu như không thay đổi.
"Như ông thấy thì tấm đệm ngồi đã bị ướt. Chất lỏng trên đó chỉ là nước. Thứ này đã làm những người khám nghiệm hiện trường hết sức đau đầu. Họ không biết nước ở đâu đổ ra. Vì xung quanh chẳng thấy thứ gì có thể chứa nước cả. Tuy nhiên nếu quay ngược thời gian, có thể dễ dàng tìm ra câu trả lời. Ông cũng biết rồi đúng không? Đó chính là tách trà. Trong đó chắc chắn đã có nước đun sôi để nguội. Có lẽ người khách thứ hai vô tình làm đổ ra. Chắc ông ta lau mặt bàn nhưng không nhận ra tấm đệm ngồi bị ướt. Không chỉ có thế, dường như ông ta cho rằng nếu để cái tách rỗng sẽ không ổn. Ông ta nghĩ nên để mọi thứ như ban đầu nên đã rót trà trong chai vào tách. Đó là một sai lầm lớn nhưng không thể trách ông ta được. Vì ông ta không ngờ rằng nạn nhân lại uống nước lọc trong tách uống trà..."
Hayase cầm lấy cốc trà ô long uống một ngụm rồi quay sang ông Hino đang ủ rũ.
"Tôi cho rằng người khách thứ hai đó đang nắm giữ chiếc chìa khoá quan trọng để phá vụ án. Vậy nên tôi quyết định sẽ tìm ra người đó. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng tôi cũng tìm được một người. Tôi hỏi về chứng cớ ngoại phạm của ông sau ba giờ chiều cũng là vì mục đích đó. Ông Hino, hãy thành thật đi! Ông chính là người khách thứ hai đúng không?"
Ông Hino hoàn toàn bất động. Ông ta nhắm mắt lại, hai tay đặt trên đùi siết chặt.
"Lúc nãy ông vừa nhắc đến cái chai nhựa này. Tại sao ông lại dùng cách nói như thế? Hẳn là vì ông đã tận mắt nhìn thấy cái chai rắc rối đó đúng không?"
Ông Hino vẫn không trả lời. Chắc chắn ông ta nhận thức được tình thế của mình, nhưng có lẽ vẫn chưa muốn vứt bỏ tia hy vọng cuối cùng.
"Ông không nói gì sao? Thế thì cũng chẳng còn cách nào khác," Hayase thở dài. "Một chậu cây trong vườn của ông Akiyama đã bị lấy cắp. Chậu cây hoa màu vàng. Cây hoa đó là hoa khiên ngưu. Cho đến gần đây tôi mới biết hoa khiên ngưu vàng vốn không tồn tại nên việc trồng được nó sẽ là một phát minh trọng đại. Tuy nhiên, hẳn rất ít người biết được chuyện này. Nếu là những người gần gũi ông Akiyama thì ít lắm. Và nếu ăn cắp chậu cây thì chuyển nó đi bằng cách nào? Không thể bỏ vào túi mang về được rồi, cách tốt nhất là dùng ô tô. Tuy nhiên con đường trước nhà ông Akiyama khá hẹp nên không thể đỗ xe trước cửa được. Chỉ còn cách tìm bãi đỗ xe. Do vậy tôi đã kiểm tra mọi bãi đỗ xe gần đó. Bây giờ chỗ nào cũng gắn camera chống trộm nên tôi đã được cho xem tất cả các đoạn băng ghi lại. Khi vụ án vừa xảy ra, cảnh sát điều tra cũng đã xem các máy quay đó, nhưng không tìm được manh mối gì. Đương nhiên rồi. Vì họ chỉ xem những đoạn băng từ một giờ đến ba giờ chiều, khoảng thời gian được cho là thời điểm ông Akiyama bị sát hại. Còn tôi lại xem những hình ảnh được quay sau đó và cuối cùng cũng phát hiện ra."
Hayase lại mở cặp lấy ra một tờ giấy cỡ A4. Đó là hình ảnh trong máy quay được in ra. Anh đặt nó trước mặt ông Hino.
"Cái này được in ra từ camera chống trộm tại một bãi đỗ xe tự động cách nhà ông Akiyama khoảng hai trăm mét."
Trong hình có mấy chiếc ô tô đang đỗ, một người đàn ông tiến lại gần một chiếc xe. Người nọ mang theo một cái túi lớn.
"Hôm trước tôi đã đến nhà để kiểm tra ô tô của ông. Cả loại xe lẫn biển số đều trùng khớp với xe trong hình. Ngoài ra thì người trên hình cũng rất giống ông. Ông định giải thích thế nào về chuyện này đây?"
Ông Hino nhìn bức ảnh bằng đôi mắt trống rỗng. Có lẽ ông ta quá choáng váng đến nỗi không thể mở miệng nổi nữa.
"Ông hãy trả lời đi! Ông là người khách thứ hai đúng không? Người đã lấy chậu hoa khiên ngưu kia chính là ông đúng không?"
Cuối cùng thì vẻ mặt của ông Hino cũng thay đổi. Ông ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hayase.
"Không đúng."
"Không đúng? Cái gì không đúng đây?"
"Tôi không lấy trộm," ông Hino nói tiếp với giọng yếu ớt. "Tôi chỉ... tạm thời giữ cây hoa khiên ngưu đó thôi."
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo