Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ayase đang đứng ở cửa ra vào của quán thì một cô gái mặc váy đen dài và áo trắng tiến lại gần. Bề ngoài của cô có vẻ không phù hợp với một nhân viên phục vụ.
"Có phải quý khách hẹn gặp bạn không ạ?" Cô gái mỉm cười hỏi.
"À vâng!" Hayase nhìn một vòng bên trong quán. "Hình như anh ấy chưa đến thì phải."
"Quý khách có bao nhiêu người ạ?"
"Tính cả tôi là hai người."
"Vâng ạ. Xin quý khách đi theo lối này!" Cô gái duyên dáng dẫn Hayase vào chỗ. Cả cung cách ăn nói lẫn hành xử của cô đều khác xa với nhân viên những quán cà phê thông thường.
Chỗ anh được dẫn đến là một bàn ở sâu phía trong. Đặt lưng xuống chiếc ghế bành có tay vịn khá lớn, tư thế của anh tự nhiên trở nên thoải mái như đang ngồi ở nhà.
Anh chọn điểm hẹn là quán cà phê ở sảnh một khách sạn vì nghĩ sẽ không hay nếu vô tình bị đồng nghiệp bắt gặp. Sĩ quan điều tra có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào của Tokyo nhưng ngồi nghỉ ở một quán cà phê trong khách sạn thì chắc chắn là không bao giờ.
Người anh chờ là Gamo Yosuke. Hayase là người chủ động hẹn gặp. Anh đang đánh cược một kèo lớn. Nếu chẳng may bị báo cáo với cấp trên thì sự nghiệp của anh có thể sẽ đi tong. Không chỉ bị giáng xuống làm nhân viên quèn mà còn có thể bị buộc phải nghỉ việc. Nhưng, anh cho rằng nếu không đánh cược vào chuyện này thì chẳng biết làm thế nào nữa. Anh nhớ đến gương mặt của Yuta. Anh chỉ là một người bố trên danh nghĩa, chẳng có tài cán gì nổi bật để được tôn trọng nhưng ít ra anh cũng muốn đáp ứng tâm nguyện của con trai mình.
Sau khi bắt gặp Gamo Yosuke ở trung tâm Nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon, Hayase đã xem xét lại từ đầu chí cuối những thông tin thu thập được trong lúc điều tra. Dù anh chưa biết tường tận mục đích của Gamo, nhưng có thể chắc chắn là anh ta quan tâm đến nội dung nghiên cứu của ông Akiyama Shuji tại chỗ làm cũ. Anh muốn tìm ra căn nguyên của chuyện này.
Sau khi vụ án xảy ra, các điều tra viên đã kiểm tra kỹ lưỡng nhà ông Akiyama Shuji. Họ nhét tất cả từ sách báo, những ghi chép về thực vật cho đến những tờ giấy ghi chú đang viết dang dở vào thùng rồi mang về văn phòng tổ điều tra. Hayase và đồng nghiệp đã tìm hiểu tất cả những tài liệu đó nhưng không thấy dù chỉ là một dấu hiệu có thể liên quan đến vụ án. Do đó tổ điều tra đã đi đến kết luận đây thật sự chỉ đơn thuần là một vụ giết người cướp của thông thường.
Tuy nhiên Gamo đã nhận thấy chuyện gì đó. Nếu không anh ta đã không xuất hiện tại Trung tâm nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon.
Thấy anh chăm chú xem các tài liệu đó, các đồng nghiệp trêu là "Cậu có lục tung thùng rác lên cũng không tìm được kho báu đâu." Cảnh sát ở đồn đều mong muốn vụ án sớm trở thành án thối, nếu như đằng nào cũng không bắt được thủ phạm. Vì họ cảm thấy ức chế khi bị những cảnh sát từ đội điều tra số Một chiếm chỗ quá lâu. Mọi lần Hayase cũng thế, với những vụ án mà tổ điều tra đặc biệt được thành lập thì các cảnh sát ở đồn, theo một nghĩa nào đó, chỉ là khán giả.
Nhưng lần này thì khác. Anh nhất định không thể để vụ án trở thành án thối được.
Khi gần như đã bỏ cuộc vì chẳng tìm thấy manh mối gì, Hayase bất ngờ phát hiện ra phần ghi chú đó. Nó được đính vào góc của tập tài liệu dày cộp như một tờ giấy ghi chú.
"Mất trộm sau khi vụ án xảy ra được sáu ngày.
Một chậu hoa trong vườn.
Hoa màu vàng?"
Đó là những gì được ghi lại.
Anh tự hỏi cái đó có nghĩa gì, rốt cuộc là do ai viết?
Anh đem đi hỏi lần lượt từng cảnh sát xuất hiện tại văn phòng tổ điều tra nhưng chẳng tìm được ai biết rõ về phần ghi chú ấy. Hầu hết mọi người đều chưa từng biết đến sự tồn tại của nó.
Cuối cùng anh cũng lần ra được nguồn gốc của thông tin. Nó do một viên cảnh sát tuần tra tại bốt cảnh sát gần nhà ông Akiyama Shuji viết.
Thông báo mất trộm của người nhà trong lần đến thăm nhà nạn nhân sau khi vụ án xảy ra sáu ngày. Cảnh sát một bốt gần đấy đã đến xem xét tình hình và được biết có một chậu cây trong vườn đã biến mất.
Bởi vì sự việc không được phát hiện trong ngày xảy ra vụ án nên có thể cho rằng sau khi căn nhà đã gỡ niêm phong, có ai đó đã tự tiện vào vườn và lấy đi. Ngôi nhà ở trong tình trạng cổng không khóa nên ai cũng có thể dễ dàng đi vào vườn. "Nhiều khả năng chỉ là trò đùa ác ý." Viên cảnh sát được người nhà nạn nhân thông báo đã báo cáo lại với tổ điều tra như thế.
Hayase lập tức liên lạc với viên cảnh sát đó và biết được người nhà nạn nhân báo mất trộm chính là cô cháu gái của nạn nhân. Hayase đã gặp cô hôm xảy ra vụ án nên nhớ ra ngay. Đó là một cô gái dáng người cao ráo và gương mặt cân đối. Trong sổ tay của anh vẫn còn ghi lại tên cô, Akiyama Rino.
Không khai thác được gì nhiều từ viên cảnh sát kia nên anh quyết định gặp trực tiếp Akiyama Rino để hỏi chuyện. Anh có liên lạc của tất cả những người có liên quan đến vụ án.
Anh đến gặp cô tại quán ăn gia đình mà cô chỉ định. Cô tỏ ra hết sức quan tâm khi nghe anh hỏi về vụ chậu hoa bị mất trộm. Không chỉ có thế, cô còn nói ra những tình tiết không thể bỏ qua.
Đó là cô cho rằng chậu hoa không phải bị đánh cắp sau ngày vụ án xảy ra mà chính vào thời điểm ông nội cô bị sát hại.
Nếu thật sự như thế thì vụ việc sẽ thay đổi theo hướng ngược lại. Nếu đơn giản chỉ là một vụ giết người cướp của thì không ai đi lấy chậu cây kia cả. Mục đích thực sự của hung thủ có lẽ chính là chậu hoa đó.
Theo lời Akiyama Rino thì cây hoa được trồng trong chậu là một loài hoa màu vàng không rõ tên.
Khi Hayase hỏi cô đã nói chuyện này cho người nào khác chưa, Rino phủ nhận ngay. Có điều anh đã để ý thấy ánh mắt đang cố gắng thể hiện mình không nói dối của cô. Một sĩ quan điều tra sẽ tỏ ra nghi ngờ trong trường hợp này.
Hayase gài bẫy cô bằng cách nhắc đến tên của Gamo Yosuke. Nói rằng chắc chắn họ đã gặp nhau rồi. Cách này cuối cùng đã đem lại hiệu quả, Akiyama Rino thừa nhận rằng từng gặp Gamo.
"Chính là nó," Hayase đã chắc chắn chậu hoa bị trộm và vụ án này có liên quan đến nhau.
Đã biết được đến mức này thì chỉ còn một việc phải làm thôi. Anh gọi điện cho Gamo Yosuke và nói rằng có một chuyện quan trọng liên quan đến vụ án. Anh còn nói thêm: "Hay có thể nói là chuyện liên quan đến cây hoa màu vàng cũng được."
Đúng như dự đoán, Gamo lập tức đưa ra thời gian và địa điểm cho cuộc hẹn.
Hayase đang uống tách cà phê đắt một cách vô lý giá một ngàn yên thì Gamo Yosuke xuất hiện, đúng giờ hẹn. Anh ta mặc một bộ vest màu xanh thẫm và xách theo cặp. Anh ta cúi nhìn Hayase, chào anh rồi ngồi xuống ghế đối diện. Vẻ mặt anh ta rất bình thản, trông không hề có vẻ gì là cố tỏ ra như vậy.
Gamo cũng gọi cà phê khi cô gái mặc vày dài đi tới.
"Gọi cho anh gấp thế này thật ngại quá!" Hayase nói. "Anh không bận gì chứ?"
"Cũng có vài chuyện nhưng tôi đã hoãn lại rồi. Vì cảnh sát hình sự từ tổ điều tra vụ án giết người cướp của gọi điện nói có chuyện quan trọng không thể trao đổi qua điện thoại nên tôi không thể bỏ qua được."
Hayase vươn người nhìn lên khuôn mặt đối phương.
"Những từ đó đã khiến anh quyết định gặp tôi đúng không? Ba từ 'hoa màu vàng' ấy."
Nhưng Gamo chẳng mảy may dao động. "Chà, biết nói sao đây?"
Cà phê được mang đến. Gamo thong thả cho sữa vào cốc rồi khuấy lên.
"Hôm trước tôi đã nhìn thấy anh," Hayase nói. "Ở Trung tâm nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon. Anh đã làm gì ở đó vậy?"
Anh tưởng anh ta sẽ bị bất ngờ nhưng Gamo vẫn không hề lúng túng. "Không có gì đặc biệt. Đó chỉ là công việc của Cơ quan Cảnh sát quốc gia."
"Việc gì thế ạ?"
Gamo nhún vai vẻ đùa cợt. "Chuyện này có cần thiết phải nói với anh không?"
"Nếu như anh không nói ra thì hơi khó khăn đây. Nhân viên của Cơ quan Cảnh sát quốc gia chưa xin phép lại đã tiếp xúc với người có liên quan đến vụ án mà chúng tôi đang điều tra là thế nào vậy?"
"Nếu anh có thắc mắc gì thì cứ việc đường đường chính chính khiếu kiện tôi. Chúng tôi chỉ hành động theo mục đích của cơ quan mình. Hay là tôi đã làm phiền gì đến tổ điều tra?"
Hayase chống hai khuỷu tay lên bàn, nhìn Gamo vẻ thách thức: "Tôi có thể báo cáo với cấp trên cả về cây hoa màu vàng được không?"
"Ý của anh là gì vậy?"
"Anh Gamo này, tôi không biết lý do là gì nhưng chắc chắn cá nhân anh rất quan tâm đến vụ án lần này. Có thể lý do là chậu hoa bị lấy trộm trong vườn nhà ông Akiyam Shuji. Tôi không biết quan hệ giữa anh và cháu gái của ông Akiyama là gì nhưng anh đã nghe cô ấy kể về bông hoa màu vàng và phán đoán rằng những nghiên cứu về thực vật của ông Akiyama có liên quan tới vụ án này. Vì thế nên anh đến lấy thông tin từ những cảnh sát phụ trách vụ án, chính là chúng tôi đây, rồi còn tìm đến chỗ làm cũ của ông Akiyama nữa. Thế nào? Những suy luận của tôi cho đến giờ có gì sai không?"
Gamo vẫn điềm nhiên, nghiêng nghiêng cốc cà phê.
"Đó không phải suy luận mà là tưởng tượng. Mà tưởng tượng thì anh có thể tự do phóng đại đến mức nào cũng được, tôi không biết phải nói thế nào."
"Anh không thể coi thường trí tưởng tượng, đặc biệt là trí tưởng tượng của một sĩ quan điều tra."
Gamo đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, anh cũng nhìn thẳng vào anh ta.
"Mặc dù cô cháu gái của Akiyama đã báo với cảnh sát về việc chậu hoa bị mất trộm nhưng vụ việc này không được phản ánh lại trong hồ sơ điều tra. Đó là do sự thiếu trách nhiệm của một số cảnh sát kém cỏi. Thế nhưng chuyện này lại có lợi cho anh đúng không, anh Gamo? Các nhân viên điều tra không để ý đến tầm quan trọng của cây hoa màu vàng đó. Thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Các cảnh sát phụ trách vụ án chỉ biết điều tra vòng quanh những thứ không liên quan. Trong lúc đó, anh có thể thoải mái hành động theo ý mình."
Đột nhiên Gamo nhìn về phía xa rồi giơ tay lên. Cô gái mặc váy dài tiến lại.
"Cô lấy thêm cho anh ấy một cốc cà phê," anh ta chỉ vào cái cốc rỗng của Hayase.
"Anh định trả cho tôi à?"
Gamo cười mỉm. "Trong quán của khách sạn thì anh chỉ cần trả tiền một lần là có thể gọi cà phê thoải mái."
"Ồ, thế à? Thảo nào mà đắt thế."
"Được rồi, xin mời anh cứ tiếp tục nói đi!"
Hayase liếm môi, tiếp tục nói. "Việc bị tôi nhìn thấy ở Trung tâm nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon nằm ngoài tính toàn của anh. Bởi vì nếu như không có chuyện đó hẳn tôi sẽ sớm quên đi một nhân viên bàn giấy của Cơ quan Cảnh sát quốc gia đã hỏi những câu kỳ lạ. Nhưng sau khi thấy anh ở đó, tôi đã về rà soát lại tư liệu của vụ án và phát hiện ra vụ mất trộm chậu hoa. Nhìn bề ngoài có vẻ anh vẫn đang ung dung nhưng trong lòng không được bình tĩnh như thế đúng không? Hiện giờ hẳn là anh đang vắt óc tìm cách đánh lạc hướng tay sĩ quan điều tra đã nói ra chuyện rắc rối này. Huy động hết các tế bào não từ bộ óc xuất chúng đã hoàn thành các khóa học của những con người xuất sắc, có đúng thế không nhỉ?"
Cà phê được mang đến đúng lúc anh dừng để thở sau khi nói một hơi dài. Hayase vừa uống cà phê đen vừa chờ đợi động thái của đối phương. Vì có thể gọi cà phê thoải mái nên anh không cần phải uống từng hớp nhỏ nữa. Nghĩ thế, anh uống ngon lành hơn hẳn.
"Tôi hỏi anh một câu có được không?" Gamo chậm rãi nói.
"Chuyện gì cơ?"
"Tại sao anh không báo cáo chuyện này với cấp trên của mình? Nếu anh tin chậu hoa bị mất có liên quan đến vụ án thì theo lẽ thường anh phải báo cáo với cấp trên để tiến hành điều tra. Đằng này anh lại liên lạc với tôi. Lý do của anh là gì?"
"Cuối cùng anh cũng nói vào chủ đề," Hayase nói. "Tại sao tôi lại không báo cáo với cấp trên của mình ư? Lý do rất đơn giản thôi. Bởi vì làm thế chẳng có gì hay cả, tôi sẽ chẳng nhận được gì mà chỉ tổ làm cho mấy tay biệt phái từ đội điều tra số Một trở nên hăng hái hơn thôi. Giả sử nhờ đó mà điều tra ra vụ án thì cũng không được coi là thành tích của tôi. Vậy nên tôi quyết định tìm cách khác."
"Nói thế nghĩa là anh muốn vượt mặt đội điều tra số Một đúng không nhỉ?"
"Tôi không thích cách dùng từ của anh nhưng nói thẳng ra thì đúng như vậy. Đây chính là cơ hội không dễ mà kiếm được."
"Tôi hoàn toàn không thấy cơ hội nào ở đâu cả," Gamo uống cạn cốc cà phê rồi liếc đồng hồ đeo tay. "Xin anh thứ lỗi nhưng tôi có việc phải đi bây giờ..."
"Tôi có thể nói thêm một điều tưởng tượng nữa được không?"
Gamo thở dài. "Xin anh nói ngắn gọn giúp tôi."
"Mục đích của anh không phải là bắt hung thủ của vụ án. Dù có thì nó cũng chỉ là mục đích rất phụ thôi. Vậy nên anh mới không cho tổ điều tra biết về cây hoa màu vàng kia. Anh có mục đích hoàn toàn khác, hơn thế nữa cũng không liên quan gì đến Cơ quan Cảnh sát quốc gia cả mà chỉ là vấn đề cá nhân của anh thôi. Anh thấy trí tưởng tượng của tôi thế nào?"
"Tôi cũng có nói với anh rồi, anh cứ việc tự do tưởng tượng."
"Nếu anh muốn đạt được mục đích của mình thì hợp tác với tôi sẽ tốt hơn đấy."
Biểu cảm trên gương mặt Gamo biến mất. "Hợp tác?"
"Chúng ta cùng trao đổi thông tin. Mục đích của tôi là bắt được hung thủ, không có xung đột gì với anh cả."
Gamo mỉm cười. Tuy nhiên đôi mắt anh ta vẫn tỏa ra thứ ánh sáng sắc lạnh. Anh ta nhìn đồng hồ một lần nữa, cầm lấy hóa đơn đặt trên bàn rồi đứng dậy. Hayase nắm lấy cổ tay anh ta. "Chúng ta chưa nói chuyện xong mà."
Gamo nhìn xuống.
"Nếu như anh muốn đổi bài thì ít nhất cũng phải có bài," anh ta nói bằng giọng trầm, vang.
"Bài ư..."
"Nếu anh muốn báo cáo với cấp trên về chuyện cây hoa màu vàng thì xin mời. Tôi sẽ chúc mừng anh nếu nhờ đó mà anh có thể giải quyết được vụ án."
Gamo nói rồi giằng cổ tay khỏi tay của Hayase, đi về phía cửa.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo