Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6462 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
ồi ba hôm sau, Hạo Trinh và công chúa Lan làm lễ thành hôn. Theo phong tục của người Mãn, thì lễ cưới cử hành vào buổi tối chứ không phải lúc ban ngày. Và luật lệ trong Vương thất lại có nhiều nghi lễ và thủ tục hơn nữa.
Tối hôm ấy khi lễ bắt đầu, đoàn rước dâu diểu phố. Người người đã đổ xô ra đường chen nhau xem. Quang cảnh rộn rịp đông vui như ngày hội. Đội ngủ lễ cưới rồng rắn dài những hai cây số. Hạo Trinh cỡi ngựa đi trước, kế đó là đội nghi lễ, đội lồng đèn, đội cờ tộc, sính lễ đội quạt, đội xe hoa... Rồi đến tám cái kiệu hoa đỏ. Trong đó ngồi đầy các cung nữ được vua ban cho theo hầu công chúa. Rồi mới đến một chiếc kiệu thật to, sơn son thếp vàng có hoa văn rực rỡ dành cho công chúa. Có Thôi má má là vú em từ nhỏ của công chúa dẫn thêm bảy hữu Phuớc má má khác theo hầu. Họ khiêng kiệu hoa chầm chậm tiến bước.
Hạo Trinh nghiêm trang, mắt hướng về phía trước, uy nghi như pho tượng đồng. Mặc cho đám người hai bên vệ đường xôn xao bàn tán. Suýt xoa về sự qui mô của lễ cưới.
Dĩ nhiên Ngân Sương và Hương Kỳ cũng có mặt trong đám đông xem lễ kia. Đôi mắt Ngân Sương không theo dõi đoàn kiệu mà mải mê ngắm cái pho tượng uy nghi trên ngựa dẫn đầu. Khoảng cách chỉ là gang tấc, vậy mà như góc biển chân trời, khó đến gần nhau.
Tối hôm ấy, sau những lễ nghi phức tạp. Hạo Trinh và Lan công chúa được đưa vào động phòng. Lại qua thêm một cửa ải tục lệ khác. Công chúa đội mão cao có khăn che mặt. Hai bên nâng rượu hợp hoan uống cạn, rồi ăn bánh "con cháu đầy đàn" Thôi má má đưa đám cung nữ thái giám theo hầu rút lui. Lúc đó lễ mới xem là hoàn tất giai đoạn một.
Hạo Trinh bấy giờ mới mặt đối mặt với công chúa.
Hạo Trinh im lặng ngắm người vợ trước mặt. Vàng vòng kim cương gần như tỏa sáng trên người nàng, làm tăng thêm cái vẻ đẹp rực rỡ con gái. Hạo Trinh hơi ngạc nhiên. Tại sao cô ấy không xấu đi một chút? Xấu đi để mình có lý do để dửng dưng? Nhìn đôi mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen với nụ cười gần như thẹn thùng trên đôi môi trái tim qua màng lụa mỏng mà Hạo Trinh không khỏi xao động. Ngay lúc đó, bên ngoài phòng, lại có tiếng reo lanh lảnh.
- Kính mời Phò mã và Công chúa, làm lễ Hợp Cẩn!
Tiếng reo là của Thôi má má. Rồi tiếng của một thái giám khác.
- Tất cả hãy hát bài "Hợp Cẩn Ca"!
Và rồi tiếng xênh phách vang lên, rồi tiếng hát. Lan công chúa đầu cúi thấp, nhưng mắt lại liếc về phía Hạo Trinh. Còn Hạo Trinh thì lại thấy vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra cả người. Chàng nhìn công chúa, biết mình không thể tránh né được nữa. Đây là quy luật. Hạo Trinh đưa tay ra định giở lấy chiếc màn mỏng che mặt cô dâu nhưng bất chợt hình ảnh Ngân Sương với đôi mắt đẫm lệ lại hiện ra trong đầu, làm Hạo Trinh dừng tay lại.
Cử chỉ của Hạo Trinh làm Lan công chúa ngạc nhiên. Bài "Hợp Cẩn Ca" đã hát đến đoạn thứ hai. Hạo Trinh thở hắt, đưa tay lên định tiếp tục, thì dáng dấp của Ngân Sương lại xuất hiện. Làn da nõn nà của nàng với vết sẹo hình cánh hoa mai trên vai, làm Hạo Trinh giật mình. Bây giờ thì Hạo Trinh biết. Nếu không xem nghi thức nầy như một "nghĩa vụ" thì chàng sẽ không bao giờ hoàn thành được.
Hạo Trinh quyết định không để tình cảm gây xáo trộn. Nhưng bóng dáng Ngân Sương vẫn không biến mất. Chàng mím môi, nén lòng cố hoàn thành bổn phận.
Cái thái độ giằng co của Hạo Trinh khá kỳ quặc làm công chúa ngạc nhiên mấy lần nhìn lên. Khuôn mặt điển trai kia như có gì căng thẳng. Mới là tháng ba mà mồ hôi đã đầm đìa trên trán chàng. Công chúa thấy tội nghiệp, nàng nghĩ có lẽ vì Hạo Trinh quá hồi hộp, nên thỏ thẻ nói:
- Cả ngày thi lễ, chắc chàng đã mệt lắm rồi, thiếp cũng vậy, thôi thì chúng ta cũng thông qua đi!
Hạo Trinh nghe nói, thở phào nhẹ nhõm.
Qua ngày thứ hai. Vương Phủ lại mở đại tiệc chiêu đãi. Hôm ấy Hạo Trinh đã uống say túy lúy.
Rồi ngày thứ ba, tương tợ.
Cứ như thế, năm đêm liền trôi qua.
Theo quy luật của Vương thất Mãn Thanh, khi công chúa xuất giá, thì phò mã phải xây riêng cho công chúa một căn nhà và bao giờ được Công chúa triệu, thì phò mã mới được vào phòng loan. Bằng không thì ai nấy ở riêng.
Vì Lan công chúa không phải là công chúa chính thức, nên hoàng thượng cũng gia giảm cho Thạc Vương Phủ, không bắt phải xây phòng riêng cho công chúa, nhưng Thạc Vương Phủ là người tế nhị nên đã chọn dãy nhà đẹp nhất ở phía Nam, sửa sang lại và đặt tên là "Sấu Phương Trai" dành cho công chúa.
Sau lễ cưới, năm ngày trôi qua thì có những tiếng dị nghị từ dinh công chúa. Bắt đầu là Thôi má má, qua Tần má má rồi thấu tai Phước Tấn Tuyết Như phu nhân.
Tuyết Như phu nhân vừa nghe nói mà đã giật mình. Sao lại có chuyện kỳ cục vậy? Đám cưới đã năm ngày. Mà lại chưa viên phòng? Hạo Trinh làm vậy là sao? Công chúa hỏi gì nữa? Hạo Trinh cũng đâu còn nhỏ nhắn mà bảo là không biết chuyện? Hoang đường qua! Vô lý quá! Không được! Không được! Tuyết Như phu nhân không dằn được kéo Tần má má đi sang phòng của Hạo Trinh.
Hạo Trinh đang đứng trong phòng, ngắm lấy bức gấm thêu hình con chồn lông trắng.
Bà Tuyết Như vừa nhìn thấy Hạo Trinh đã nói to.
- Hạo Trinh, con thật là quá lắm! Tại sao? Công chúa về nhà ta đã năm hôm. Vậy mà sao mãi đến nay con vẫn chưa viên phòng?
Tần má má vội khép cửa lại, sợ bên ngoài nghe thấy. Hạo Trinh giật mình, nhìn lên. Bà Tuyết Như tiếp.
- Tại vì quá căng thẳng, hay là con không biết chuyện? Đâu có lý nào để đêm nào cũng say khước. Làm người ít ra cũng phải biết phép tắc, phải biết cái đạo làm người chứ? Con cư xử như vậy có đúng không? Con bạc đãi công chúa như vậy, rồi công chúa về khóc lóc với hoàng thượng, chuyện sẽ như thế nào? Con lớn rồi... chuyện đàn bà đàn ông, không lẽ không biết? Con cưới được công chúa cũng là ân sủng của hoàng thượng, thế mà con khinh thị xem thường, thế có phải là gây phiền cho gia đình không?
Hạo Trinh có cả một nỗi lòng mà chẳng làm sao nói ra được. Chàng đau khổ kêu lên.
- Mẹ!
Bà Tuyết Như chợt lo lắng:
- Thế nào? Con có chuyên khó nói đúng không? Cứ trình bày đi ta nghe hết!
- Dạ....
Hạo Trinh quỳ xuống, hai tay nâng chiếc gấm thêu hình chồn trắng lên.
- Xin mẹ hãy cứu con! Chỉ có mẹ mới cứu được con! Đây là bức gấm thêu của một cô gái, cô ta tên là Bạch Ngân Sương... Phải để cho cô ta vào phủ, bằng không chẳng bao giờ con viên phòng với công chúa được!
Bà Tuyết Như tròn mắt nhìn con, rồi nhìn cái bức gấm thêu ngạc nhiên. Sau đó bà được rõ toàn bộ câu chuyện của Hạo Trinh với Ngân Sương chỉ có một điều là chưa biết, đó là cái vết sẹo hình "Hoa Mai". Hạo Trinh đã không kể lại chuyện đó vì nghĩ là không cần thiết.
Hoa Mai Bạc Mệnh Hoa Mai Bạc Mệnh - Quỳnh Dao