Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 34
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
gày 10 tháng 9, hội nghị phóng viên thường lệ quý ba, mọi người trình bày định hướng viết bài quý tiếp theo. Thư Sướng chỉ ngồi ở phòng làm việc vài phút rồi cầm tư liệu đến phòng hội nghị. Bây giờ cô đã là phóng viên lâu năm, chỗ ngồi được sắp xếp ở hàng đầu. Diệp Thông và một đám phóng viên thực tập ngồi ở hàng sau cùng, cô nhìn lướt qua, Diệp Thông làm mặt xấu với cô.
Thư Sướng gượng cười trả lời, trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo. Diệp Thông chớp chớp mắt không hiểu tại sao.
Mấy ngày nay Thư Sướng rất lạ. Mặc dù cô không phải một người lắm mồm nhưng cũng hay nói chuyện. Mấy hôm nay cô chỉ yên lặng và yên lặng.
Cậu ta cho rằng đó là vì một trạng thái đặc thù hàng tháng của phụ nữ, nhưng trước đây lúc nào cô cũng rất bình thường.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, Diệp Thông suy ngẫm xem mình có làm gì không tốt để tiểu sư phụ tức giận không.
Hôm nay trong phòng hội nghị có rất đông người, cả Đàm Tiểu Khả cũng đến. Cô ta không nhếch nhác như Dương Phàm mà ăn mặc chải chuốt rất gọn gàng, ít nhất là bề ngoài như vậy. Nhưng khóe mắt và khóe miệng cô ta vẫn bất giác lộ ra vẻ mệt mỏi, làm mẹ vẫn rất vất vả.
Phóng viên chủ chốt của phòng thời sự phát biểu đầu tiên, Thư Sướng cúi đầu đọc tư liệu. Một cửa hàng bánh ngọt lâu đời ở Nam Kinh hôm kia bị phát hiện dùng nhân bánh trung thu từ năm ngoái đã mốc để làm bánh trung thu năm nay và bán với giá rất cao. Trước đó, một công ty sữa ở Thạch Gia Trang sản xuất sữa bột trẻ em có chất độc, đây là một công ty cổ phần rất nổi tiếng trong nước. Thực ra năm nào cũng có vô số việc như thế này, nhưng hình như đều không lớn bằng năm nay. Thư Sướng muốn viết một loạt bài về các vụ án liên quan đến chất lượng thực phẩm, cô đã thu thập rất nhiều tư liệu và trường hợp, cũng đã phỏng vấn chuyên gia và cơ quan liên quan, chỉ chờ Tổng biên tập xét duyệt thông qua là cô sẽ bắt đầu đặt bút viết. Nhắc tới Tổng biên tập, Thư Sướng nhíu mày, ngẩng đầu lên. Tại sao hôm nay không thấy Tổng biên tập?
“Thư Sướng”, Thôi Kiện ngồi bên cạnh ghé vào tai cô nói nhỏ, “Chúng ta lại có Tổng biên tập mới rồi”.
“A”, Thư Sướng kinh ngạc, “Còn chưa tới một năm mà? Thăng chức rồi?”
Thôi Kiện nhún vai, tháng trước ông ta vừa có một cặp con trai song sinh, tinh thần thoải mái hơn trước nhiều, rất hay cười.
“Lưu đày rồi. Tiền thưởng sáu tháng đầu năm cô có nhận được không? Tiền thưởng quý này cô đã nhìn thấy chưa? Còn có các khoản phụ cấp cho phóng viên ra ngoài phỏng vấn bị giảm, bị miễn, một tháng nhận về tới tay còn được mấy đồng? Cứ như vậy thì mọi người phải tìm mọi cách đi đường ngang ngõ tắt kiếm tiền, truyền ra thì còn gì là danh hiệu Hoa Đông buổi chiều nữa. Giám đốc sợ quá đề nghị Tổng cục tin tức thay Tổng biên tập. Ôi, nhớ trước kia Bùi Địch Văn làm Tổng biên tập, những ngày đó đúng là hạnh phúc! Đúng là một trời một vực!
“Có phải trong nhà thêm hai khẩu nên tiền nong túng thiếu không?” Thư Sướng cười đùa nhìn Thôi Kiện.
Thôi Kiện cười ha ha, “Đương nhiên, trước kia có một mình, một người ăn cơm cả nhà không đói, bây giờ là gia đình bốn khẩu, đại gia đình cơ đấy! Kì thực cũng không chỉ là tiền thưởng và phụ cấp mà cách quản lí của Bùi Địch Văn cũng khác vị Tổng biên tập này, làm mọi người dễ tiếp nhận hơn”.
Thư Sướng không phụ họa, chỉ thở dài cùng Thôi Kiện.
Sau khi tiếp xúc với Bùi Địch Văn, ai cũng không quên được những gì tốt đẹp của anh, cô cũng không thể may mắn thoát được. Có điều… Cô lắc đầu, ra lệnh cho chính mình tập trung tinh thần đọc tài liệu.
Hội nghị kéo dài đến giờ ăn trưa mới kết thúc, Thư Sướng không chen thang máy với mọi người mà đi cầu thang bộ. Mới bước được hai bậc đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, cô quay đầu lại nhìn, Diệp Thông cười toe toét.
“Thư Sướng, dạo này chị có phiền muộn gì à? Em có thể làm tri kỉ cho chị mượn một bờ vai để dựa vào”. Diệp Thông đuổi theo vỗ vỗ vai mình.
“Cậu mà đòi là tri kỉ?” Thư Sướng mỉm cười, “Đừng dọa người, chị rất ổn, không sao cả”.
Diệp Thông nghiêng đầu, “Rất ổn? Nhưng chị không biết gần đây chị trở nên rất nặng nề làm em sợ đến mức không dám thở mạnh trước mặt chị”.
“Làm gì có?” Thư Sướng dừng chân, xoa mặt, “Khoa trương như vậy à?”
Diệp Thông gật đầu nghiêm túc, “Ít nhất có ba ngày chị không nói chuyện với em rồi. Trong nhà có chuyện à?”
“Không có!”
“Tổng giám đốc Ninh bắt nạt chị à?”
“Anh ấy ở Bắc Kinh, làm sao mà bắt nạt chị được?”
“Ở Bắc Kinh? Tối qua lúc em uống rượu với bạn ở Đêm Paris đã gặp anh ấy mà! Anh ấy còn mời em uống rượu nữa. Ờ, để em nhớ lại xem, anh ấy đến cùng một nam một nữ, khí chất đều rất cao quý, nói tiếng phổ thông hơi uốn lưỡi, nghe giọng giống người Quảng Đông”.
Thư Sướng yên lặng cười cười tiếp tục đi xuống dưới.
“Sao thế?” Diệp Thông đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa gây ra một đại họa.
“Không có gì, tôi phải tranh thủ thời gian đi ăn cơm, sau đó còn phải đến sân bay đón Thắng Nam và An Dương, nếu đến muộn Thắng Nam sẽ giết tôi mất”, Thư Sướng nói.
Diệp Thông im lặng lén đánh giá Thư Sướng, thấy vẻ mặt cô rất bình tĩnh, cậu ta mới yên tâm.
Lúc ăn cơm, Thư Sướng nhận được điện thoại của Thắng Nam nói Vũ Hán đang mưa to, máy bay có thể đến muộn, bảo Thư Sướng không cần đến sân bay vội. Trước khi lên máy bay cô sẽ gửi tin nhắn cho Thư Sướng sau.
Thư Sướng không cần vội nữa, cô chậm rãi ăn xong, về phòng làm việc. Năm giờ chiều Thắng Nam gửi tin nhắn thông báo vừa lên máy bay. Từ Vũ Hán đến Tân Giang bay mất một tiếng rưỡi, Thư Sướng suy nghĩ có lẽ nên về nhà ăn tối trước, nếu không đón hai người xong lại đưa đến nông trường thì sợ là phải rất muộn mới có thể về nhà.
Thư Sướng xách túi máy tính xuống xe, phát hiện trong sân nhà mình đứng đầy người như đang có đại hội, người đứng ở chính giữa là Vu Phân.
“Mẹ, có chuyện gì thế?” Cô chen vào đám người, lo lắng nhìn vào trong nhà. Bác sĩ dặn Thư Tổ Khang không được suy nghĩ nhiều, phải thanh thản bình tĩnh. Cô sợ đám đông này quấy rầy bố mình.
Nhìn thấy con gái, giọng Vu Phân rất vui vẻ, “Hôm nay ủy ban nhà đất gọi các gia đình đến để động viên di dời”.
“Mẹ cũng đi à?”
“Mẹ và bố con đến bệnh viện khám lại nên bọn họ không gặp được. Nhưng cuộc họp vừa kết thúc mọi người đã đến nhà mình. Mẹ nói với họ, nếu công ty Trí Viễn trúng thầu thì mọi người không chỉ có nhà rộng để ở mà tiền hoàn thiện cũng có người trả. Nhưng nếu Tập đoàn Hằng Vũ kia trúng thầu thì chúng ta sống chết không được chuyển đi. Đó là công ty của người Hồng Kông, đến Tân Giang chúng ta là để kiếm tiền, nghe nói bọn họ ở Bắc Kinh, Thanh Đảo đều dựa vào chính quyền để ra điều kiện rất ngặt nghèo với các hộ di dời, có vấn đề gì là gọi ngay đội thi hành án đến cưỡng chế di chuyển. Lần này bọn họ dùng lại bài cũ, lại dựa vào chính quyền, nhưng chúng ta không sợ. Nếu vẫn không được thì chúng ta cũng dọa tự thiêu tập thể xem ai sợ ai?”
“Mẹ?” Thư Sướng cả kinh, lông măng toàn thân dựng đứng, “Mẹ nghe những điều này từ đâu đấy?” Cô cảm thấy Vu Phân như bị tà giáo nào đó tẩy não rồi.
Vu Phân khẽ nháy mắt với cô, “Chúng ta đã ở thành bắc hơn nửa đời rồi, có rất nhiều ngôi nhà do tổ tiên để lại, không thể nói phá là phá được. Mọi người nghe cho rõ, không được tự ý kí hợp đồng, mọi người phải hành động cùng nhau”.
Mọi người lên tiếng đồng ý rồi dần dần tản đi.
Thư Sướng trợn mắt nhìn Vu Phân như nhìn một người lạ, “Mẹ, mẹ kích động quần chúng như vậy là phạm pháp đấy”.
Vu Phân vào nhà cầm chén trà ra, “Không trộm không cướp, cũng không giết người phóng hỏa, phạm pháp cái gì? Công dân đều có quyền phát ngôn”. Bà nhìn ra ngoài cổng, phát hiện mọi người đều đi xa rồi liền kéo Thư Sướng vào nhà, “Đồ ngốc, đây không phải mẹ đang ủng hộ công việc của Ninh Trí sao? Chúng ta là người một nhà”.
Thư Sướng sốt ruột, cảm thấy tình thế hơi nghiêm trọng, “Tại sao chúng ta và anh ta lại là người một nhà?”
Vu Phân ấn trán cô, “Con với nó sắp cưới rồi mà”.
Thư Sướng cắn môi vô lực. Cô phất tay chạy lên tầng, không còn hứng thú cơm nước gì.
Mở cửa ra, cô đặt túi máy tính xuống ghế, cúi xuống lấy chiếc hộp gấm trong ngăn kéo tủ đầu giường ra cho vào túi xách.
Lúc Ninh Trí đưa nhẫn cho cô đã bảo cô suy nghĩ cho kĩ, cô chưa hề nhận lời anh ta. Bây giờ Vu Phân coi công ty Trí Viễn như công ty nhà mình không khác gì tẩu hỏa nhập ma, cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Ninh Trí tử tế.
Cô gọi điện thoại cho Ninh Trí với vẻ mặt ngưng trọng, Ninh Trí nghe máy rất nhanh, âm lượng hạ xuống rất thấp, “Thư Thư, anh đang họp, lát nữa về nhà em”.
Nghe tiếng tút tút vang lên, Thư Sướng buồn bã nhắm mắt.
Cô lấy áo khoác trong tủ ra, sau mấy trận mưa thu, nhiệt độ trong ngày bắt đầu chênh lệch rất cao. Cô đi xuống cầu thang, đột nhiên nhìn thấy trong phòng Thần Thần sáng đèn.
Cô đẩy cửa ra xem, Thư Tổ Khang ngồi trong phòng, bên cạnh đặt một cái thùng các tông, đang từ từ nhặt các loại đồ chơi của Thần Thần trên bàn cho vào thùng.
“Bố, bố đang làm gì thế?”
Thư Tổ Khang hiền từ cười với con gái, “Sắp di dời rồi mà. Chúng ta phải làm tốt vai trò đi đầu. Đến lúc đó mới chuẩn bị thì không kịp, bây giờ phải thu xếp trước”.
Hai mắt cay cay, Thư Sướng ngồi xuống trước mặt Thư Tổ Khang, nắm tay ông, “Bố, bố nỡ lòng rời khỏi nơi này sao?”
“Cái gọi là nhà chính là nơi có người nhà của mình, chỉ cần nhìn thấy mẹ con và con thì ở đâu cũng không quan tâm. Xướng Xướng, hạnh phúc của con là quan trọng nhất”.
“Bố, tại sao bố lại cho rằng chuyển khỏi chỗ này thì con sẽ hạnh phúc?” Thư Sướng hỏi.
Thư Tổ Khang xoa đầu Thư Sướng, “Chẳng lẽ con không muốn công ty Trí Viễn trúng thầu sao? Ninh Trí nói nếu trúng thầu thì mấy năm không cần nhận thêm công trình. Bố nghĩ như vậy nó sẽ có nhiều thời gian ở bên con. Xướng Xướng, dạo này con rất ít cười”.
Thư Sướng nghẹn lời, cảm thấy mình sống thật thất bại. Một tình cảm chân thành vì sao còn phải có trao đổi?
“Bố, con đến sân bay đón Thắng Nam, bố đừng mệt quá!” Cô đứng dậy vội vã đi ra ngoài.
Nếu đi chậm một chút, cô sợ nước mắt cô sẽ tràn mi mà ra.
Trên đường đi, Thư Sướng lái xe rất nhanh. Lúc tới sân bay chuyến bay của Thắng Nam vẫn còn chưa tới. Cô không thể đỗ xe trên đường được nên lái xe đến bãi đỗ xe.
Rút chìa khóa, mở cửa xe, một chiếc xe khác dừng lại cách đó một đoạn.
Cô còn chưa nhìn lên đã nghe thấy một tiếng reo vui mừng, “Thư Sướng, không ngờ chị lại đi tiễn bọn em. Anh cả, đây là điều bất ngờ anh dành cho em đúng không?”
Đầu Thư Sướng ong ong trống rỗng, chân vừa chạm đất cả người cô đã bị một đôi tay ôm chặt lấy.
Thế giới đúng là nhỏ đến mức đáng thương, xem ra loài người nên chuyển đến hệ ngân hà mênh mông thì mới có khả năng không còn cơ hội gặp lại người mình không muốn gặp.
Thư Sướng cười tự giễu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt tinh quái và vui mừng của Bùi Địch Văn.
Trữ Ái Lâm cũng hơi bất ngờ, Ngũ Doanh Doanh bế Bùi Hân Nhi lạnh lùng đánh giá cô rồi thu ánh mắt lại. Hai người hầu đang bận lấy hành lí, chỉ có Bùi Lạc Lạc là hưng phấn nhất, cô ta bám lên người cô như một con gấu túi.
“Sao không cùng ăn tối?” Trữ Ái Lâm hỏi nhẹ nhàng.
Khóe miệng Thư Sướng co giật, không tiện nói thực ra mình đến đón người chứ không phải đưa bọn họ về. Cô thật sự sợ làm Bùi Lạc Lạc không vui, đành phải miễn cưỡng trả lời, “Tòa soạn có chút việc”.
“Địch Văn, thế con đưa Thư Sướng đến phòng ăn ăn một chút đi, đừng để đói quá không tốt cho dạ dày”.
“Không… Không cần, cháu không đói”. Thư Sướng vội đáp.
“Mẹ, đưa mọi người lên máy bay rồi con đưa Xướng Xướng đi ăn sau”.
Mi mắt Thư Sướng run run, cánh tay nổi da gà.
“Oa, anh ấy gọi chị là Xướng Xướng, xưng hô thân mật quá!” Bùi Lạc Lạc thì thầm với cô.
Thư Sướng cười như đang khóc.
Cả đám người xách túi lớn túi nhỏ đi đến đại sảnh sân bay.
“Thư Sướng, lẽ ra em với mọi người đã đi từ hôm kia nhưng mẹ cả bị viêm khí quản nên hôm nay mới đi. Em còn đang buồn vì không gặp được chị, không ngờ chị lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Bao giờ chị đến Hồng Kông?” Bùi Lạc Lạc khoác tay Thư Sướng, hỏi.
Thư Sướng đau đầu, “Tôi… dạo này có nhiều vụ cần phỏng vấn”. Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Không phải ngày mùng một tháng mười đại lục được nghỉ dài hạn sao?” Trữ Ái Lâm tiếp lời, “Tranh thủ mấy ngày đến Hồng Kông chơi!”
Thư Sướng cười gượng không dám nói tiếp, khóe mắt liếc thấy Bùi Địch Văn nhìn mình dịu dàng, cô lườm anh, nụ cười bên khóe miệng Bùi Địch Văn càng rõ hơn.
Mấy người đi vào đại sảnh sân bay, hai người hầu đi gửi hành lí. Điện thoại của Thư Sướng đổ chuông, là Thắng Nam gọi, “Xướng Xướng, tớ xuống máy bay rồi, lấy hành lí xong sẽ đợi bạn bên ngoài sân bay”.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thư Sướng quay sang định chào tạm biệt.
“Thư Sướng, cháu đến xem giúp cô một chút xem trên mặt cô dính cái gì?” Đột nhiên Trữ Ái Lâm nói.
Thư Sướng kinh ngạc, hơi ngỡ ngàng bước tới. Cách đó không xa, một bóng dáng cao ráo xuất hiện trong tấm mắt cô.
“Có phải dính son không?” Trữ Ái Lâm bước tới mấy bước.
“Ơ?” Thư Sướng quay lại nhìn một chút rồi nhặt một sợi tóc, “Là tóc ạ!”
“Thảo nào ngứa ngứa”, Trữ Ái Lâm cười, ánh mắt vui vẻ, “Đi cùng cô đến cửa kiểm tra an ninh sau đó về cùng Địch Văn, trên đường lái xe cẩn thận”.
Thư Sướng gần như bị bắt buộc khoác cánh tay Trữ Ái Lâm đi đến cửa an ninh.
Bùi Địch Văn lạnh nhạt gật đầu với bóng người đang đứng sững, Bùi Lạc Lạc đón Bùi Hân Nhi trong tay Ngũ Doanh Doanh, than một tiếng, “Mẹ, mẹ còn phải học mẹ cả nhiều”. Mẹ cả không cần làm gì cũng có thể đè bẹp kiêu ngạo của đối phương. Nhìn vẻ thân mật của mẹ cả với Thư Sướng, chắc Tống Dĩnh đang hận cực kì. Để anh cả hồi tâm chuyển ý, Tống Dĩnh đã tốn rất nhiều công sức để lấy lòng mẹ cả nhưng mẹ cả vẫn keo kiệt không cho cô ta lấy một nụ cười. Mà Thư Sướng mới gặp mẹ cả mấy lần mà đã được bà thương như vậy.
Nhìn vẻ mặt giận dữ và ngẩn ngơ của Tống Dĩnh, Bùi Lạc Lạc nhịn cười đến đau bụng.
Bùi Hân Nhi nằm sấp trên vai Bùi Lạc Lạc, nhìn thấy Tống Dĩnh, cô bé cười chảy dãi.
Tống Dĩnh xấu hổ tức giận nắm chặt nắm đấm, tại sao hôm nay lại đến sân bay đưa Tống Tư Viễn làm gì? Nếu không đến thì đã không phải nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn này!
Sân bay Tân Giang không rộng, chỉ có mấy chuyến bay nội địa. Trữ Ái Lâm đi chuyến bay đến Thượng Hải, rất đông khách, hành khách xếp một hàng dài trước cửa an ninh.
Bùi Địch Văn vẫn đi bên cạnh bọn họ, khi thì nói vài câu với Trữ Ái Lâm, khi thì dặn dò người hầu vài câu.
Anh cũng xoa đầu Bùi Hân Nhi, nói chuyện với Ngũ Doanh Doanh, nhìn Bùi Lạc Lạc làm nũng với vẻ mặt dung túng.
Thư Sướng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, Bùi Địch Văn quả thật là một người lãnh đạo kiệt xuất, ngay cả xử lí quan hệ gia đình phức tạp như vậy anh cũng có thể quan tâm đến tất cả mọi người một cách thản nhiên.
Cô nhớ một bài báo trên số báo hôm qua, bài báo viết thái độ của một người đàn ông đối với mẹ có thể phản ánh mức tôn trọng, chăm sóc, chung thủy của anh ta đối với phụ nữ. Bây giờ anh đối với mẹ anh như vậy, ngày sau đối với bà xã tự nhiên sẽ không kém nửa phần.
Làm vợ anh là chuyện rất hạnh phúc, cô lén lút đánh giá bên mặt anh, đường nét mềm mại, tươi sáng, hấp dẫn vô số ánh mắt ngoài cửa an ninh.
Có điều người đàn ông đó và cô có duyên mà không có phận.
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai