A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 34
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ôm nay đã là mùng ba Tết. Mùng một Tết, bộ phận quản lí hộ khẩu của phòng công an không có người trực, ngày mùng hai giấy chứng nhận tạm thời của cô mới được fax tới, sau khi làm lại giấy thông hành đặc biệt, cô trở lại Thâm Quyến. Bạn của Ninh Trí nói có thể đi máy bay từ Hồng Kông đến Nam Kinh, sau đó đi xe từ Nam Kinh đến Tân Giang. Thư Sướng không chịu, cô nhất định phải về Thâm Quyến.
Lúc đi thế nào thì lúc về thế ấy, không thể sai lệch, phải lần lượt xóa sạch mọi dấu vết như cô chưa từng đi chuyến này.
Bước ra khỏi khoang máy bay, không khí lành lạnh, một cơn gió thổi qua, có thứ gì đó chạm vào mặt cô lạnh buốt.
Tân Giang lại rơi tuyết rồi?
Thư Sướng nghi hoặc giơ tay ra, quả nhiên cảm thấy những bông tuyết nhỏ bé rơi vào lòng bàn tay rồi tan ra. Trong màn đêm, nhờ ánh sáng lờ mờ ở khu trả khách, Thư Sướng có thể nhìn thấy trên mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng, chắc là tuyết cũng đã rơi được một lúc rồi.
Không biết có phải vì thời tiết hay không mà chuyến bay này cái gì cũng chậm. Cô đứng đợi hồi lâu mới thấy hành lí xuất hiện trên băng chuyền.
“Thư Thư!” Thư Sướng vừa ra khỏi đại sảnh đã nhìn thấy Ninh Trí đứng trong đám người đón khách. Gương mặt vô cảm, sắc mặt lạnh lùng, chỉ có đôi mắt lấp lánh ánh sáng cho mọi người biết anh ta đang vui mừng.
Không hiểu tại sao viền mắt cô lại nóng lên.
Có lẽ không phải vì Ninh Trí mà vì rốt cục cô đã trở lại địa phương quen thuộc, rốt cục đã nhìn thấy người và cảnh vật quen thuộc, cô không còn chỉ có một mình. Cảm giác này rất an toàn.
“Ninh Trí, em xin lỗi. Trời lạnh như vậy mà còn bắt ngài Tổng giám đốc đích thân tới đón!” Cô đùa vui với anh ta.
Bên ngoài gió tuyết đầy trời, tuyết đã lớn hơn lúc vừa xuống máy bay rất nhiều. Hoa tuyết đã biến thành hạt tuyết, vừa nhỏ vừa dày, bay lả tả khắp trời khắp đất.
Ánh mắt Ninh Trí lấp lánh đánh giá cô, lặng lẽ đi tới đón va li hành lí trong tay cô, khoác vai cô đi đến bãi đỗ xe.
Trên đỉnh chiếc xe Mercedes Benz màu đen đã đọng một lớp tuyết. Anh ta mở cửa xe cho cô ngồi vào, sau đó cũng lên xe, giúp cô thắt dây an toàn, nhìn cô thật sâu và kéo cô vào sát gương chiếu hậu, “Thư Thư, em nhìn xem đây là ai?”
Trong gương là một khuôn mặt gầy gò với cái cằm nhọn, hai mắt vô thần, khi cười có thể thấy mấy nếp nhăn nơi khóe miệng.
“Đi công tác làm sao giống như ở nhà được, mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi”. Cô cười miễn cưỡng rồi tránh ra khỏi gương. Gầy một chút không sao, còn sống là tốt lắm rồi. Đã nhiều lần cô nghĩ nếu buổi tối đi ngủ rồi không bao giờ dậy nữa có lẽ sẽ là một chuyện hạnh phúc.
Ninh Trí nhếch môi, “Vẫn còn vài ngày nữa mới hết kì nghỉ Tết, hai bác đã nấu rất nhiều món ngon. Từ giờ trở đi em phải chăm sóc mình như nuôi lợn, ăn ngon, ngủ tốt”.
Cô cười, “Anh lái xe đi. Đường không dễ đi đâu”. Đường từ sân bay về nội thành vốn đã hẻo lánh và ít xe cộ, hơn nữa bây giờ lại là buổi tối nên càng ít xe đi lại hơn, tuyết rơi xuống mặt đường sẽ tích tụ lại, mặt đường cực kì trơn trượt.
Ninh Trí khởi động xe từ từ chạy ra sân bay. Anh ta nói với cô về chuyện ăn Tết. Anh ta chỉ ăn một bữa cơm tất niên ở nhà cô, trước khi ăn cơm thì nhận được điện thoại của cô, lập tức anh ta không còn hứng thú ăn uống gì nữa, trong lòng lo lắng vô cùng nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ cho bố mẹ cô xem. Mùng một anh ta đến Bắc Kinh, cùng Tống Tư Viễn đến chúc Tết, tặng quà một số cơ quan quản lí có liên quan. Mùng 3 anh ta về Tân Giang, toàn tâm toàn ý chờ cô về.
Thư Sướng cũng kể sơ qua tình hình mấy ngày ở Hồng Kông. Bạn Ninh Trí mở quán ăn, ngày Tết làm ăn rất tốt, quán ăn cực kì náo nhiệt. Cô ngồi trong phòng không có việc gì nên hay đến cửa hàng ngồi chơi.
“Không ra ngoài dạo phố à?” Ninh Trí hỏi.
“Dạo cũng không mua được gì, mất hết tiền mà. Hơn nữa em sợ lại bị cướp giật”. Thư Sướng hạ thấp tầm mắt để che giấu bóng tối dưới đáy mắt.
Cô sợ lại không hẹn mà gặp Bùi Địch Văn hoặc Tống Dĩnh.
“Em đúng là hay làm mọi người lo lắng. Nhớ dạo đến Hàng Châu công tác, em đã nói là hôm đó sẽ về mà thoáng cái mất tích luôn mấy ngày, anh lo lắng cả đêm không ngủ được. Lần này em lại gặp chuyện như vậy, sau này nếu em lại đi công tác xa thì có khi anh phải đi theo mới được”.
“Anh bỏ mặc công ty của anh à?”
“Sao lại bỏ mặc, nhưng tranh thủ một vài ngày thì vẫn được. Nếu không thì em cố gắng làm cho mọi người yên tâm được không?”
“Anh nói y hệt mẹ em!”
“Trước kia mẹ em lo cho em, từ giờ trở đi anh sẽ lo cho em”. Anh ta nhún vai nói như đúng rồi.
Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn trần xe, thì thào hỏi, “Trên đời này rốt cục có người đàn ông nào không có bí mật?”
Buổi tối tĩnh lặng, giọng cô lạnh lẽo thê lương, mang vẻ bất đắc dĩ và mất mát không nói nên lời.
Anh ta sửng sốt.
Xe đi vào nội thành, xe cộ trên đường nhiều hơn, mặt đường càng ngày càng trơn, anh ta phải tập trung tinh thần lái xe.
“Thư Thư, nếu con người có thể nhìn thấy tương lai thì tất nhiên sẽ không nhìn đông nhìn tây mà đi thẳng về phía trước. Mười năm trước, nếu anh biết em yêu anh chân thành như vậy thì anh sẽ không đi Canada, anh sẽ ở lại Tân Giang cùng học với em, yêu em. Trên đời này không có nếu, nên chúng ta đã xa cách nhau mười năm. Nhưng sau khi đi một vòng chúng ta lại gặp nhau. Anh cảm thấy anh rất may mắn”.
Cô cười khổ không nói tiếp.
Xe vào khu bắc thành, rẽ vào ngõ nhỏ. Cô hơi ngồi thẳng lên, ánh mắt đột nhiên sững lại.
Thời gian như đứng yên không trôi nữa.
Dưới ánh đèn đường màu cam, giữa những bông tuyết bay tán loạn, cô lại thấy chiếc Continental Flying Spur lẳng lặng đỗ ven đường. Bên trong xe, một điểm sáng màu đỏ lúc sáng lúc tối, đó là một điếu thuốc lá. Khi điếu thuốc sáng lên, cô có thể lờ mờ nhìn thấy một gương mặt hốc hác râu ria lởm chởm.
Thư Sướng đột nhiên che mặt cực kì đau lòng. Nước mắt như trào ra từ một nguồn suối nào đó, chảy như mưa, chỉ chốc lát đã chảy qua kẽ tay rơi xuống vạt áo.
Ngày ngày như đường, ngọt đến đau thương.
“Thư Thư?” Ninh Trí giật nảy, hai tay suýt nữa tuột khỏi vô lăng.
“Đừng hỏi, Ninh Trí, đừng hỏi gì hết”. Cô lắc đầu khóc nức nở, hai vai run lên. Khóc cho tất cả tuyệt vọng, tất cả tủi thân, tất cả đau thương, tất cả cô độc, tất cả tất cả những gì cô phải chịu mấy ngày nay…
Cô xuống xe đi vào nhà, nhìn thấy Thư Tổ Khang và Vu Phân. Cô ôm mẹ, vẫn không ngừng khóc.
“Làm sao thế con? Tết nhất sao lại khóc thế này?” Vu Phân vỗ lưng cô, nhìn về phía Ninh Trí với anh mắt dò hỏi.
Ninh Trí chỉ nhìn Thư Sướng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Thư Sướng khóc mệt lả người, cơm tối cũng không ăn mà chỉ rửa qua mặt rồi lên giường ngủ. Gần như vừa đặt đầu lên gối cô đã ngủ thiếp đi.
Cô loáng thoáng nghe thấy điện thoại bàn nhà mình đổ chuông, thấy Thư Tổ Khang nói: “Tổng biên tập Bùi à? Chúc mừng năm mới, cảm ơn anh đã quan tâm. Đúng rồi, Thư Sướng vừa về đến nhà, em nó vừa đi ngủ rồi. Tất cả vẫn bình thường”.
Cô xoay người quay mặt vào trong, áo gối ướt đẫm một mảng.
Ninh Trí được Vu Phân giữ lại vì bên ngoài tuyết lớn lái xe không an toàn, hơn nữa về nhà cũng chỉ có một mình. Ninh Trí gật đầu, bây giờ anh ta có cả quần áo để thay khi tắm rửa ở nhà họ Thư, ngủ lại cũng là chuyện rất bình thường. Ở trong lòng anh ta, nơi này đã gần như nhà mình rồi.
Thư Tổ Khang và Vu Phân không ngủ ngon. Hai người nói chuyện cả đêm mà vẫn không đoán ra vì sao Thư Sướng khóc như vậy. Cuối cùng đành kết luận có thể Thư Sướng gặp chuyện gì đáng sợ ở Hồng Kông.
Sáng sớm hôm sau Thư Tổ Khang dậy chiên bánh mật, luộc bánh trôi, hấp bánh bao, đủ loại đồ ăn nhẹ bày đầy trên bàn. Vu Phân giục Thư Sướng thay áo khoác mới, vừa thở dài xót xa vừa vuốt đôi mắt sưng đỏ của Thư Sướng. Sang năm mới, Thư Sướng lại thêm một tuổi, sắc mặt không được tốt như mấy năm trước, ngủ một đêm mà thần sắc cô vẫn rất mệt mỏi.
“Cơm nước xong chúng ta đi mua một cái điện thoại mới, làm lại SIM, còn phải đến ngân hàng báo mất thẻ tín dụng nữa”. Ngồi vào bàn ăn, Ninh Trí nói với Thư Sướng.
“Để mấy hôm nữa đi. Hôm nay em không muốn làm gì cả”. Thư Sướng gẩy gẩy mấy viên bánh trôi trong bát, dạ dày cuộn nước chua, cô cố gắng đè xuống.
“Anh vẫn đang cầm giấy chứng nhận tạm thời của em, hay là để anh đi làm giúp em? Em có yêu cầu gì đặc biệt đối với kiểu dáng mẫu mã điện thoại không?”
“Không cần. Bây giờ đang là kì nghỉ, không có chuyện gì quan trọng cần liên lạc cả. Sau khi đi làm em sẽ tự làm sau”. Số điện thoại này cô đã dùng từ khi tốt nghiệp đại học, có lẽ đã đến lúc đổi một số mới rồi.
Ninh Trí cười cười, múc hai thìa bánh trôi trong bát cô cho vào bát mình, “Bác gái bất công quá, Thư Thư được nhiều như vậy mà cháu thì rõ ít”.
“Cháu không thích ăn đồ ngọt mà”. Vu Phân cười tít mắt nhìn hai người.
“Thỉnh thoảng cháu cũng ăn được một chút”, Ninh Trí vừa ăn vừa nói.
Thư Sướng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trắng bệch. Cô chạy thẳng lên tầng, lao vào nhà vệ sinh chật hẹp nôn như dời sông lấp biển, đầu váng mắt hoa. Một hồi lâu mới nôn xong, cô vốc nước sạch lên súc miệng.
Trong vô số suy nghĩ hỗn loạn, vấn đề cô vẫn tránh né rốt cục vẫn ép thẳng tới trước mặt cô. Cô tìm cách không suy nghĩ nhiều bằng tâm tính đà điểu, nhưng bây giờ cô không thể không nghĩ nữa.
“Thư Thư?” Ninh Trí ở bên ngoài gõ cửa.
“Em vẫn muốn ngủ thêm lúc nữa”, cô che ngực, tim đập thình thịch.
“Ờ, vậy anh về nhà thay quần áo. Buổi tối anh lại tới thăm em”.
Cô biết có từ chối cũng vô dụng, “Vâng!”
Chắc Ninh Trí nói với Vu Phân rằng cô cần nghỉ ngơi nên bố mẹ cô không lên phòng. Cô thấy thật may mắn là mình đã không nôn ngay tại bàn ăn. Cởi áo ngoài, cô lại lên giường nằm thật.
Nhắm mắt lại, cô ra lệnh cho chính mình không được nghĩ gì cả.
Đến trưa, Vu Phân dưới nhà cao giọng gọi cô xuống nghe điện thoại.
“Xướng Xướng, sao điện thoại của em lại tắt máy?” Tạ Lâm sốt ruột kêu lên, “Chị gọi cho em cả chục lần, em làm gì thế, định chơi trò mất tích à?”
“Không phải, em mất điện thoại rồi. Chị có việc gì à?” Thư Sướng đỡ trán, cảm thấy người rất nặng nề.
“Phát điên lên mất!” Tạ Lâm tức giận kêu to, “Chị không dám trông chờ em làm phù dâu cho chị, nhưng không lẽ ngay cả hôn lễ của chị mà em cũng không đến dự à? Trong tòa soạn chị chỉ mời đúng một người là em thôi đấy!”
Thư Sướng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhớ ra trước khi cô đến Thâm Quyến, Tạ Lâm đã lặng lẽ đưa cho cô một tấm thiếp mời. Hôn lễ được tổ chức ngày mùng bốn tháng giêng.
“Cuối cùng chị cũng lấy được chồng rồi, em không đến chứng kiến thời khắc thiêng liêng này à?”
“Đến chứ, chắc chắn em sẽ đến”. Thư Sướng vội vàng nhận lời.
“Không cho phép nuốt lời!”
“OK, nhất định!”
“Nếu có bạn thì hai đứa cùng đến. Nếu không có thì chị sẽ sắp xếp cho em ngồi cùng bàn với đám giảng viên độc thân ưu tú trong trường anh Lâm dạy. Em để ý xem có chọn được người nào vừa mắt không, sau này cũng làm phu nhân giáo sư cho oách”.
“Ha ha, em đâu có may mắn như chị, chị tha cho em! Bây giờ em rất sợ những nhân tài kiệt xuất đó”.
“Bị kích thích gì à?”
“Này, có cô dâu nào tọc mạch như chị không?”
Tạ Lâm cười khanh khách, dường như hết sức vui vẻ.
Thư Sướng đặt điện thoại xuống, Vu Phân vui vẻ chạy tới, “Tạ Lâm cưới rồi à?”
“Vâng ạ!” Thư Sướng gật đầu.
“Con đi cùng Ninh Trí đi! Đừng ở nhà cho bí bức làm gì. Ăn xong thì đi xem phim hay uống cà phê cũng được”.
“Mẹ!” Thư Sướng thở dài mệt mỏi, “Người ta chỉ mời một mình con mà”.
“Mẹ nghe thấy rõ nó bảo con và bạn trai đến dự mà”. Vu Phân nói rất chắc chắn.
“Ninh Trí là bạn con à?”
Vu Phân chớp mắt hỏi ngược lại, “Không phải sao?”
Đám cưới của Tạ Lâm được tổ chức rất đơn giản, chỉ đặt mười bàn tiệc ở khách sạn Hoa Hưng cao cấp nhất thành phố Tân Giang. Khách đến dự có bạn thân, đồng nghiệp và họ hàng gần của giáo sư Lâm. Con trai ông ta cũng từ nước ngoài bay về dự, đó là một chàng trai cao ráo sáng sủa, giáo dục rất tốt, gặp ai cũng cười lễ phép, mặc dù không tỏ ra thân cận với Tạ Lâm nhưng vẫn cực kì tôn trọng chị ta.
“Ôi, không phải thiếu nữ hai mươi mấy tuổi nên dù có trang điểm tốt đến mấy cũng vẫn có vẻ rổ rá cạp lại. Vì thế không cần phải rầm rộ làm gì, chỉ cần làm sơ sơ là được”. Tạ Lâm nói với Thư Sướng.
Gần tối, Thư Sướng vội vã đến cửa hàng đồ ngọc mua một chiếc vòng ngọc coi như làm quà mừng đám cưới. Vòng ngọc sáng long lanh, chiếu sáng gương mặt hạnh phúc như thiếu nữ của Tạ Lâm.
Tuy nói là tổ chức đơn giản nhưng hội trường hôn lễ lại được trang trí sang trọng và lãng mạn, khắp nơi là hoa tươi, chỉ có hai màu sắc là đỏ và trắng. Chú rể mặc âu phục màu đen, chững chạc nho nhã. Cô dâu mặc áo dài gấm màu đỏ, dịu dàng xinh đẹp. Khi giáo sư Lâm đeo nhẫn và hôn lên má Tạ Lâm, Tạ Lâm lập tức nước mắt lưng tròng, chì kẻ lông mi lan ra nhem nhuốc cũng không để ý. “Cảm ơn anh Lâm đã cho em một hôn lễ hoàn mỹ như vậy. Sau này em không còn một thân một mình nữa, cuối cùng em cũng có một gia đình rồi”.
Thư Sướng bên dưới cũng rơm rớm nước mắt, sợ người cùng bàn chê cười, cô cúi đầu lấy cớ vào nhà vệ sinh.
“Xin lỗi!” Đang chạy vội vàng, cô sơ ý va vào một người. Ngẩng đầu lên xin lỗi, cô giật mình, “Sư phụ?”
Thôi Kiện gật đầu với cô, ánh mắt nhìn qua cửa vào trong hội trường, vẻ mặt đau buồn.
“Thầy có… đi vào không?” Thư Sướng nhẹ nhàng hỏi.
Thôi Kiện lắc đầu, “Không, tôi chỉ đứng đây nhìn một lát là được rồi. Tôi biết khi làm cô dâu cô ấy rất đẹp, nhìn từ xa sẽ không thấy nếp nhăn trên mặt, sẽ coi cố ấy như một cô gái trẻ”.
“Bây giờ chị ấy rất hạnh phúc”.
“Ờ, cuối cùng lần này cô ấy đã không chọn sai, giáo sư Lâm là một người đàn ông tốt”. Thôi Kiện nói.
“Sư phụ…” Thư Sướng không biết nên nói gì cho phải, chỉ ngơ ngác nhìn ông ta.
Trong hội trường, Tạ Lâm đã thay một bộ váy dài màu phấn hồng và bắt đầu đi cùng giáo sư Lâm đến từng bàn mời rượu. Thôi Kiện không nhìn nữa, cho tay vào túi móc ra một bao thuốc, cúi đầu nhìn tấm thảm mềm dưới chân và nhíu mày, “Cô đi vào đi, tôi hút điếu thuốc”.
Thư Sướng theo ông ta đi ra ban công. Ông ta châm thuốc, rít thật sâu như rất thèm rồi từ từ thở khói ra.
“Chính thầy đã bỏ chị ấy trước”. Đột nhiên Thư Sướng nói một câu.
Thôi Kiện cười cười, “Đúng vậy, tôi cũng sắp kết hôn rồi, tám tháng sau còn sẽ thành bố nữa. Thư Sướng, đàn ông sinh ra trên đời này không phải chỉ sống vì chính mình mà còn có sứ mạng, có trách nhiệm, có nghĩa vụ nữa. Tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được bố mẹ tôi. Bây giờ họ rất vui vẻ, rất thỏa mãn, bởi vì cuối cùng tôi đã trở thành một người đàn ông bình thường”.
“Còn thầy thì sao?”
“Tôi cũng sẽ vui vẻ, sẽ thỏa mãn. Bất kể cuộc đời có đặc sắc đến mấy thì cuối cùng cũng đều sẽ rơi vào khuôn sáo cũ rích: Kết hôn, sinh con, kiếm tiền, sau đó từ từ già đi. Còn tình yêu thì giống như một bài thơ chúng ta thích khi còn trẻ. Tuổi tác dần cao, cho dù trong lòng chúng ta vẫn thuộc từng câu từng chữ nhưng lại xấu hổ không dám ngâm nga trước mặt người khác. Tình yêu xuất hiện không phải để có một kết quả mà là để lấp đầy kí ức của con người”.
Thư Sướng đứng ngơ ngác, gió đêm lành lạnh thổi tóc cô tung bay che khuất tầm mắt. Cô cũng không hề đưa tay gạt ra.
Bùi Địch Văn giăng tấm lưới đó ra cho cô cũng chỉ để trang điểm cho kí ức chứ không phải cần một kết quả sao?
Tối nay Tạ Lâm và giáo sư Lâm ở lại khách sạn để qua đêm động phòng hoa chúc, ngày mai bay tới đảo Hokkaido của Nhật Bản nghỉ trăng mật. Chị ta nói mỹ phẩm ở đó rất tốt, nhất định phải mua cho Thư Sướng một bộ.
Thư Sướng cảm ơn, chúc mừng hai người rồi từ biệt ra về. Cô không tự lái xe, taxi trên đường như nước chảy, muốn vẫy lúc nào cũng được. Bây giờ ngày Tết không còn như trước nữa, vừa mới hết mùng một là các ngành các nghề đều hoạt động trở lại.
Cô không bắt xe vội mà đi bộ một đoạn. Nhìn thấy ven đường có một hiệu thuốc mở cửa 24/7 vẫn sáng đèn, cô do dự một hồi rồi đi vào mua một que thử thai, cẩn thận cất vào túi xách rồi ra cửa bắt xe về nhà. Trên đường về, tim cô căng thẳng đập thình thịch, từ đầu gối trở xuống như mất hết cảm giác.
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai