Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2324 / 34
Cập nhật: 2015-12-01 17:31:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ột chiếc xe đẩy dừng bên đường cách cô mấy gốc cây, một đôi vợ chồng có nước da đen sạm bán khoai nướng. Bây giờ mùi khoai lang nướng còn chưa mê người như giữa đêm đông nhưng bởi vì vừa mới là đầu vụ nên khách vẫn rất đông.
“Thư Sướng!” Chiếc Continental Flying Spur từ từ dừng lại cạnh gốc cây, Bùi Địch Văn mở cửa xe. Anh không gọi cô là Xướng Xướng như những người quen khác mà vẫn gọi cô là Thư Sướng như ở tòa soạn báo, có điều âm cuối được kéo rất dài, nghe rất dịu dàng. Anh nhận lấy máy tính và chiếc túi của Thư Sướng rồi ném vào ghế sau, quay lại thấy mắt Thư Sướng vẫn nhìn về phía chiếc xe đẩy bán khoai lang.
“Muốn ăn à?” Anh cười hỏi, tay đã móc ví trong túi ra. Cô gật đầu.
Anh đợi một hồi cạnh chiếc xe đẩy rồi rút tờ một trăm nhân dân tệ ra mua một củ khoai nướng, nhận về một mớ tiền lẻ. Cô nhận lấy củ khoai, đứng dưới gốc cây bóc lớp vỏ đã cháy thành than khô cứng bên ngoài rồi cắn từng miếng khoai mềm ngọt. Buổi tối cô gần như ăn sạch một suất cơm hải sản, rất no, rất no. Nhưng cô vẫn muốn ăn khoai lang, không, là muốn ăn khoai lang Bùi Địch Văn mua cho cô, muốn nhìn anh chen vào giữa đám đông mua cho cô một thứ đồ ăn vặt xấu xí rẻ tiền như vậy.
Vì như vậy sẽ có một loại cảm giác được quý trọng. Không cần hâm mộ người khác, cũng không có gì phải tiếc nuối.
Ăn khoai lang xong, cô thả vỏ khoai vào ngăn chứa rác hữu cơ. Bùi Địch Văn lấy khăn tay ra lau sạch bàn tay đen sì cho cô, chiều chuộng hôn lên khóe môi cô, “Ngon như vậy cơ à?”
Cô ngoan ngoãn để anh ôm, chủ động ôm chặt eo anh, khẽ kêu tên anh, “Địch Văn…”
“Ờ!” Giọng Bùi Địch Văn trở nên hơi khàn khàn.
“Cảm ơn!”
Anh cười cười, hai người không nói nữa, chỉ im lặng ôm nhau một hồi rồi lái xe về Khế Viên.
“Em đã cãi nhau với bố mẹ”. Lúc xách túi lên cầu thang cô lí nhí một câu, xem như đó là lí do tại sao mình lại tá túc ở nhà anh.
“Không ngờ giai đoạn phản nghịch của em lại dài như vậy, có điều anh rất vui. Nếu không anh cũng không biết còn phải phấn đấu đến ngày nào mới có thể khiến em tin tưởng anh”.
“Địch Văn”, đi hết cầu thang, cô đột nhiên xoay người, ngẩng mặt lên, “Vì sao… anh lại thích em?”
“Cô bé ngốc, sao lại hỏi nghiêm túc như vậy? Đây không phải một chuyện phức tạp, em khiến anh động lòng, thế thôi”. Anh thì thầm bên tai cô, khẽ cắn vành tai cô.
Thân thể cô có một dòng điện chạy qua, trái tim cô hơi run lên.
Cửa vừa mở ra Thư Sướng đã nhìn thấy ngoài cửa có một đôi dép lê kiểu nữ, bên trên mỗi chiếc dép màu tím là một con gấu con béo trắng, mũi hai chiếc dép sát nhau, gót cũng sát nhau, chỉnh tề như mới được huấn luyện trong quân đội về. Trên bàn trà có một bó hoa bách hợp màu trắng cắm trong lọ hoa pha lê, những đóa hoa trắng muốt mới vừa hé nở.
Thư Sướng kinh ngạc quay sang nhìn Bùi Địch Văn. Lúc cô ra khỏi nhà thì trong nhà còn không có những thứ này.
Thì ra trong lúc cô không có nhà anh ta đã trắng trợn mua sắm một phen.
Vào nhà, Thư Sướng phát hiện không chỉ có dép và hoa mà trong chiếc làn tre bên cạnh sofa còn có đủ các loại đồ ăn vặt: Khoai tây chiên, thạch dừa, sô cô la, hạnh nhân, hạt dẻ cười… Bùi Địch Văn vác cả siêu thị về nhà rồi à?
Ngoại hình Thư Sướng cũng coi như là một phụ nữ hơn người, nhưng bởi vì bệnh tình của Thần Thần nên trong tính cách cô có một bộ phận rất mạnh mẽ, cô không hề coi chính mình như một thiếu nữ, cũng thật sự chưa bao giờ được ai nuông chiều tử tế. Vì vậy cô bị làm cảm động một cách dễ dàng.
“Em chỉ ở vài ngày”. Cô bất an nhìn Bùi Địch Văn, rất sợ anh sẽ thất vọng.
Bùi Địch Văn cởi áo ngoài, lấy chai nước hoa quả trong tủ lạnh ra rót hai cốc, kéo cô cùng ngồi xuống sofa, bàn tay vòng qua vai cô một cách tự nhiên rồi cười nói, “Những thứ này là anh chuẩn bị cho lần bỏ nhà đi bụi tiếp theo của em”.
“Sao lại bỏ nhà đi liên tục thế được?” Thư Sướng xấu hổ vặn vẹo mười ngón tay.
“Anh chỉ không muốn lại phải thấy em thê thảm ngồi trong quán cà phê mượn điện thoại gọi cho người khác xin giúp đỡ. À, cái này cho em”. Anh ta vỗ vai cô lưu luyến rồi đặt một chiếc chìa khóa treo bằng sợi xích bạc vào lòng bàn tay cô, “Ở đây chắc là dễ chịu hơn quán cà phê xa lạ!” Cô ngước mắt nhìn anh, cười thoáng qua, không bày tỏ lòng biết ơn, cẩn thận cất chìa khóa vào trong túi xách.
Một đêm trôi qua rất yên ả, trừ một vài nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn đạp nước, hai người không hề có hành vi đặc biệt nào khác. Hai người cùng ăn chút hoa quả, cùng mở DVD xem bộ phim King Kong phiên bản mới. Đang xem thì Bùi Địch Văn có điện thoại, có lẽ sợ ảnh hưởng đến việc xem phim của cô nên Bùi Địch Văn vào phòng sách nghe máy và đóng cửa rất kĩ. Mười một giờ, hai người rửa mặt xong, ai đứng trước cửa phòng người nấy cùng chúc nhau ngủ ngon.
Nhưng chúc ngủ ngon xong Bùi Địch Văn không vào phòng ngay mà lại ôm Thư Sướng, ánh mắt dịu dàng như nước.
Thư Sướng vùi đầu trong lòng anh, căng thẳng đến mức trái tim suýt nữa ngừng đập.
“Ngủ đi, sáng mai gặp lại!” Anh hôn lên môi cô rồi lưu luyến buông cô ra. Tình yêu cũng như hầm canh, phải giữ lửa nhỏ hầm thật lâu thì nồi canh mới có thể ngon từ thịt, ngọt từ xương.
Hôm sau Thư Sướng đến tòa soạn làm việc, Bùi Địch Văn lại phải đi công tác Bắc Kinh, cùng đi còn có Giám đốc tòa soạn và mấy Trưởng phòng. Bây giờ đã là tháng mười, các đơn đặt báo năm tới bắt đầu được xúc tiến, các Tập đoàn ngành báo chí lớn tụ tập về Bắc Kinh kí kết hợp đồng. Buổi tối Thư Sướng về Khế Viên một mình, nhận được điện thoại Bùi Địch Văn gọi từ Bắc Kinh về, trong lòng dâng lên một cảm giác đã lâu không cảm nhận được có tên là tương tư.
“Lên giường chưa?” Anh hỏi.
“Rồi, em đang nằm đọc sách!”
“Mặc áo ngủ rồi chứ? Cái áo nền xanh hoa trắng tối qua à?”
“Không… không phải, cái đó giặt rồi, hôm nay em mặc cái khác”.
“Tả cho anh nghe một chút”. Cách vài ngàn dặm nhưng giọng nói của anh còn khiến cô cảm thấy nóng rực hơn cả khi mặt đối mặt.
“Để làm gì?” Cô không nhận ra là mình đang làm nũng với anh.
“Anh rất không thích ở khách sạn, quá lạnh lẽo, phải bỏ tiền mới mua được hơi ấm do máy móc phát ra. Nói chuyện với em anh mới cảm thấy một chút ấm áp. Thư Sướng, Bắc Kinh có tuyết rồi”.
“Mới cuối tháng mười mà!” Cô ngồi dậy thoáng nhìn ra bên ngoài, một vầng trăng sáng đang treo cao trên bầu trời Tân Giang.
“Mùa đông năm nay đến sớm thật! Ôi, công việc của em cũng không bận lắm, biết trước thế này thì đã cho cả em đến Bắc Kinh, lấy việc công làm việc tư”.
“Em không đi đâu”.
“Vì sao?”
“Đàn ông đưa phụ nữ đi du lịch chính là vì muốn xảy ra quan hệ thân mật hơn với người phụ nữ đó. Ở một nơi xa lạ, cô ta không biết đường, cũng không quen ai, đối phương chính là chỗ dựa duy nhất, tâm lí tự nhiên sẽ ỷ lại đối phương. Đêm khuya người vắng, mở một chai rượu, âm nhạc êm ái, cùng trò chuyện tình đời, tình người, lí tưởng, nhân sinh, rồi đến tình yêu… rồi đến trên một cái giường”.
“Nghe rất có lí, chờ anh dự xong hội nghị đặt hàng chúng ta cùng đi du lịch được không?”
“Hừ!” Cô bĩu môi.
Anh cười ha ha, “Anh muốn làm cho quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước. Nhớ anh không?” Giọng anh đột nhiên hạ thấp, lộ ra sự mê hoặc không thể nào ngăn cản.
“Tân Giang rất ít khi có tuyết, em rất muốn xem tuyết rơi!”
“Chỉ giỏi đánh trống lảng. Thôi muộn lắm rồi, em đi ngủ đi!”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon”.
“Hay là vẫn lưu luyến không rời? Thế thì anh chưa gác máy vội?”
“Được rồi, ngày mai anh còn phải họp, chúc anh ngủ ngon!”
Không đợi anh nói tiếp, cô đã vội vã cắt cuộc gọi, đưa tay sờ mặt, nóng bỏng như một quả cầu lửa.
Quả vậy, giờ khắc này cô đã tìm được một chút cảm giác yêu đương, ngọt ngào, chỉ cần trong lòng nghĩ đến một người là lại đỏ mặt, lại cười ngây ngô. Nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả những thứ này giống như một giấc mơ, không được chân thực cho lắm.
Nếu như đó là một giấc mơ thì chỉ mong không phải mở mắt ra.
Thư Sướng vòng tay ra sau gáy đỡ đầu từ từ nằm xuống, tắt đèn, nhìn ánh trăng như bạc bên ngoài và nghĩ đến tuyết bay trắng trời nơi phương bắc.
Phải năm ngày nữa Bùi Địch Văn mới có thể về Tân Giang. Năm ngày, đúng là dài đằng đẵng!
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai