Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoang Trang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 14832 / 51
Cập nhật: 2015-01-14 04:06:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
hông, anh ngồi bên kia đường, chờ anh đi ra anh mới vào.
Hải Vân nhớ lại cách xông xáo của Nguyên lần trước, lần này anh cũng làm như vậy. Điều đó làm cô hiểu tâm trạng anh rất bức xúc.
Cô hơi lùi ra phía sau:
- Anh xuống nhà chờ em một chút.
- Em tự nhiên đi.
Anh đi xuống phòng khách chờ cô. Một lát sau,cô đi ra với vẻ tỉnh táo hơn:
- Anh có chuyện gì không?
Nguyên không trả lời, anh nói qua chuyện khác:
- Đêm qua anh về anh không ngủ được, thái độ của em làm anh buồn vô cùng. Anh không ngờ em cứng rắn như vậy.
Hải Vân nói nhỏ:
- Hôm qua anh đã cứng rắn được, anh hãy như vậy luôn đi.
- Anh không làm được. Đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều. Anh có lòng tự trọng của anh, nhưng bây giờ anh không thể tiếp tục như vậy được.
Hải Vân không biết nói gì để trả lời. Cô im lặng nhìn xuống tay mình.
Cử chỉ của Hải Vân làm Nguyên không chịu nổi, anh đứng dậy, bước qua ngồi bên cạnh cô. Anh kéo mặt bắt cô phải nhìn vào mắt mình:
- Em chỉ cần trả lời điều này thôi, em còn yêu anh không?
Hải Vân quay đi chỗ khác:
- Anh hỏi chuyện đó làm gì? Em không xen vào giữa anh với Ngọc Kiều,sao anh không chịu yên ổn như vậy? Anh muốn quậy tung lên, bất cả nó chịu khổ sao?
- Đừng đem Ngọc Kiều vào đây, em chỉ nên nói trung thực tình cảm của em thôi. Nếu em bảo không thích anh, anh sẽ bỏ về ngay lập tức và sẽ không tìm em bằng bất cứ hình thức nào nữa.
Hải Vân hơi run. Quả thật cô không đủ can đảm gồng mình những câu phủ nhận. Nhưng lý trí không cho phép cô thừa nhận dễ dàng.
Nguyên chợt giằng ngửa mặt cô ra, hôn như vũ bão:
- Anh không thể quên em được, anh chỉ yêu được em thôi.
Hải Vân ngồi im lưỡng lự,cuối cùng lý trí tắt ngấm, cô bật khóc:
- Nếu như vậy, sao anh còn yêu Ngọc Kiều? Anh coi nhẹ tình cảm của em, sao anh không tự trách mình trước? Em đâu phải là đá mà không biết buồn.
Nguyên buông cô ra:
- Vậy là em chịu thú nhận phải không? Nếu không bỏ anh được thì em đừng nửa vời nữa, như vậy cả hai đều khổ. Em đừng hành hạ anh nữa được không?
Hải Vân hít mũi, nguẩy đầu nhìn chỗ khác. Lúc này cô chỉ mong nói ra uẩn khúc của mình.
- Khi em không tới với anh được, em vẫn không tới với người khác Em chưa bao giờ thích anh Tùng. Lúc anh bỏ em, em cũng không có ý nghĩ tìm ảnh để an ủi. Nhưng anh thì có thể tỏ tình với Ngọc Kiều. Anh là người nửa vời chứ không phải em.
Nguyên dịu giọng:
- Em nói nữa đi.
- Trong nửa tháng anh bỏ em, em buồn nhưng vẫn cố gắng gượng lại. Nhưng tối qua, khi chính miệng Ngọc Kiều nói anh tới với nó thì em muốn chết đi cho rồi. Anh yêu người khác thì tìm em làm gì, anh muốn đùa với em phải không?
- Em bình tĩnh nghe anh giải thích đi.
Hải Vân lắc đầu:
- Dù anh có nói thế nào thì tình cảm đã bị chia sẻ. Em không giống Ngọc Kiều, em sẽ rút lui,đau khổ một lần còn hơn đau cả đời.
- Lại có tư tưởng đó nữa sao?
- Em không giành giật đâu. Nhưng em xin anh, để cho em quên đi, đừng nửa vời kiểu đó,anh sẽ giải thích sao với Ngọc Kiều đây và cả Nhã Mi nữa.
- Anh tôn trọng mọi người, nhưng anh đặt em một vị trí khác quan trọng hơn. Nhã Mi nói gì mặc nó.
- Nhưng còn Ngọc Kiều?
Nguyên khoát tay như muốn cô trấn tĩnh, giọng anh điềm đạm, thành thật:
- Em có giận khi nghe chuyện anh tỏ tình với Ngọc Kiều không?
Hải Vân mím môi nhìn chỗ khác, không trả lời.
Nguyên nói rành rọt:
- Anh cũng có tâm trạng như vậy đấy. Khi nghe anh Phi nói em quay về với Tùng anh choáng váng, căm hận và tự trọng bị tổn thương nặng nề. Lúc đó Ngọc Kiều đã làm anh cảm động vì cách si tình của cô. Cô ấy cũng giống như anh vậy,yêu là yêu hết mình chứ không nửa vời.
Hải Vân cười buồn:
- Anh hiểu gì về em mà nói vậy?
- Anh hiểu em qua cách em hành động.
- Tùy anh.
- Em muốn biết anh đã nói thế nào với Ngọc Kiều không? Anh bảo sẽ khó quên được em. Còn cổ thì nhất định kiên nhẫn, cô làm nhụt ý chí của anh.
- Và anh quyết định xây dựng tình cảm khác? Em biết ý nghĩ của anh, anh không cần giải thích.
- Có đúng không đây?
- Anh bị sự cuồng nhiệt của nó làm mềm lòng. Trong cách mềm lòng đó có sự thương hại, sự đồng cảm, vì hai người có cách yêu giống nhau. Và khi đã cảm động vì nó, anh càng hận sự yếu hèn của em.
Nguyên ngồi im lặng, rồi nói nhỏ:
- Không ngờ em hiểu lòng người như vậy.
Hải Vân buồn rầu:
- Nhưng dù hiểu như vậy, em vẫn thấy đau. Cũng như anh, không chấp nhận việc em tìm đến anh Tùng, dù anh ấy vẫn yêu em.
Nguyên lặng người không nói được. Anh còn có thể nói được gì, khi Hải Vân đã nói đúng ý nghĩ của anh.
Một lát sau anh hỏi khẽ:
- Em không tha thứ được sao?
- Có lẽ không.
- Đừng cố chấp như vậy, chuyện đó không đáng để em bỏ anh. Thương hại không có nghĩa là yêu, rồi anh cũng sẽ chia tay với Ngọc Kiều khi đầu óc tỉnh táo, em phải hiểu điều đó.
Hải Vân lắc đầu:
- Em không tin, và em biết anh sẽ đi xa hơn theo thời gian, rồi lòng thương hại sẽ biến thành tình yêu.
Nguyên hơi gằn giọng:
- Đừng suy đoán xa quá, anh thừa nhận em nói đúng tâm trạng anh, nhưng không phải tất cả đều đúng đâu.
Hải Vân định trả lời, nhưng nghe tiếng chân đi vào nên cô im bặt. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa, rồi bối rối nhìn qua Nguyên, anh cũng nhìn ra cửa nhưng không bối rối như cô mà điềm tĩnh chờ.
Phi đi vào, thấy Nguyên, anh ngạc nhiên nhíu mày một cái:
- Không ngờ mày đến đây.
Anh đến ngồi trước mặt hai người, hết nhìn Hải Vân rồi lại nhìn Nguyên rồi hất mặt lên:
- Mày đúng là ngon lành, dám đến tìm nó ở đây, hình như mày coi thường tao quá đấy.
Hải Vân vội quay qua Nguyên nói nhỏ:
- Anh về đi!
Nguyên lắc đầu tỉnh bơ:
- Đừng đuổi như vậy, anh muốn nói chuyện với anh Ba em. Nói xong, anh sẽ về.
Hải Vân hơi sợ, cô nói như năn nỉ:
- Hai anh không khi nào nói chuyện hòa bình được, rồi sẽ xô xát nữa thôi.Em xin anh mà, làm ầm ĩ hàng xóm dị nghị nhà em đấy.
Nguyên khoát tay:
- Anh sẽ không để như vậy, sẽ nói chuyện rất hòa bình. Nếu như sợ thì em lên phòng em đi.
Anh nhìn thẳng vào mặt Phi:
- Có thể đến quán cà phê nói chuyện với anh không?
Giọng Phi dứt khoát:
- Hôm đó đã nói xong rồi, không có gì nói thêm nữa.
Nguyên vẫn điềm nhiên:
- Anh nghĩ như vậy là xong sao? Tôi không đồng ý anh chia rẽ chúng tôi kiểu đó. Chuyện tình cảm, anh phải để tự Hải Vân quyết định chứ không có quyền quyết định thay cô.
Phi nhướng mắt ngạc nhiên, rồi cười khẩy:
- Mày tới dỗ ngọt nó những gì vậy?
Nguyên hơi cau mặt:
- Tôi không đồng ý cách nói của anh. Đừng coi thường em gái anh như vậy.
- Người coi thường là mày đó. Yêu mà không bảo vệ nổi người yêu của mình, để cho người nhà nặng nhẹ nó, con trai như mày thì chết đi cho rồi.
Hải Vân kêu lên:
- Anh Ba! Anh nói chuyện nghe nặng quá.
Nguyên không hề tự ái,giọng nói vẫn thản nhiên:
- Hành động của gia đình, tôi không cản được. Vấn đề là tôi có giữ vững lập trường của mình hay không. Cũng như anh vậy, cũng thò vào giải quyết chuyện của Hải Vân, cô có cản được anh không?
Phi hơi đuối lý, làm thinh ngó chỗ khác.
Nguyên điềm đạm nói tiếp:
- Về phía Hải Vân, vấn đề là cô có bản lĩnh đi theo tôi không?
- Chắc chắn là không. Nó đã bỏ cuộc, đừng có tới quấy rối nữa.
- Anh lại thô bạo xen vào chuyện người khác rồi đấy.
- Em biết là em đã đẩy anh làm như vậy,nhưng tình cảm vẫn cứ bị tổn thương (92)
Phi nổi nóng dằn tay xuống bàn:
- Nếu thằng nào làm khổ em mày, mày có chịu được không? Ngày nào cũng nhìn nó khóc lóc, mất ăn mất ngủ, mày nghĩ gì hả?
Nguyên chưa kịp nói thì anh đã nói một cách giận dữ:
- Mày cũng có em gái, liệu mà để đức cho nó. Đừng có làm khổ con gái người ta, coi chừng em mày phải trả giá đó.
Nguyên bắt đầu nổi nóng:
- Nếu em gái anh có khổ, thì anh là nguyên nhân chứ không phải tôi. Anh đến công ty gặp tôi để bôi nhọ em gái anh, không có người anh nào như anh hết.
- Mày nói cái gì?
- Anh bảo Hải Vân quay lại với Tùng, trong khi cô không liên quan gì đến anh ta. Nói như vậy, anh không sợ tôi coi thường em gái anh sao?
-Nếu không nói như vậy,liệu mày có buông tha nổi không? Mày quen với người nào là làm khổ người đó. Lẽ ra tao đã nên may một trận rồi.
Thấy Phi bắt đầu nổi nóng, Hải Vân sợ hãi nói nhỏ với Nguyên:
-Anh về đi, em xin anh mà.
Nguyên khoát tay
-Anh sẽ không về, nếu không vạch cho anh ta biết anh ta độc đoán ra sao.
-Nhưng anh sẽ không giải quyết được chuyện gì đâu.
-Anh làm được em cứ ngồi im đi, em chỉ nên nghe thôi.
Hải Vân quay qua Phi định nói, nhưng anh khoát tay bảo cô im. Anh định nói nhưng Nguyên đã lên tiếng trước:
-Sao anh biết tôi làm khổ Hải vân?
Phi nổi nóng lên vì cách hỏi mà anh cho rằng xấc xược:
-Mày dám hỏi như vậy à?
-Chứ tôi có thể nói cách nào khác được, khi anh cứ vu khống kiểu đó...
Anh nhấn giọng:
-Một sự vu khống, anh biết không?
Phi cười mím:
-Quen với người ta mà để cho người ta khổ sở, như vậy mà không thừa nhận. Mày không dám thừa nhận, vì mày sợ trách nhiệm.
Nguyên nói như khẳng định:
-Có thể tôi đã làm khổ Hải Vân, nhưng lời của tôi thì ít, của anh thì nhiều. Anh là nguyên nhân để chúng tôi hiểu lầm nhau, suýt tý nữa đã chia tay nhau, Nếu là người khác thì tôi không nhịn đâu.
-Cái gì?
Nguyên điềm nhiên nhắc lại:
-Tôi không muốn gay hấn với anh, vì không muốn Hải Vân khổ. Còn anh, nếu biết thương em gái thì đừng có can thiệp thô bạo như lần trước nữa.
-Ngược lại tao cấm mày, từ đây về sau hãy xa nó đi. Nếu...
Nguyên ngắt lời:
-Chẳng những tôi không dứt khoát, mà sẽ làm ngược lại. Tôi yêu em gái anh là thật và có ý định nghiêm chỉnh, mặc kệ anh có đồng ý hay không.
Phi trừng mắt nhìn Nguyên còn anh thì tỉnh bơ:
-Chuyện anh chia rẽ chúng tôi, tôi bỏ qua,từ đây về sau không nhắc lại. Ngược lại, tôi yêu cầu anh không được ép Hải Vân chọn bạn anh nữa.
-Mày ra lệnh cho tao đó hả?
-Yêu cầu, chứ không phải ra lệnh.
Phi nhìn Nguyên gườm gườm, như phân tích,đánh giá anh. Nguyên điềm tĩnh chịu đựng cử chỉ đó. Không phản ứng,chỉ có vẻ chờ cách phản ứng của Phi.
Cuối cùng anh ta quay qua Hải Vân:
-Thế nào?
Hải Vân hỏi dè dặt:
-Anh muốn hỏi gì?
-Liệu có thể tin nó được không?
-Em...
Hải Vân lúng túng làm thinh. Cử chỉ của cô làm Phi nghi ngờ:
-Không dám chắc phải không? Như vậy chứng tỏ mày không tin tưởng nó chứ gì?
Nguyên xen vào:
-Ngay cả em cũng không biết mình cần gì, thì làm sao người khác tin em được.
Hải Vân lắc đầu:
- Đừng bắt em nói chuyện tình cảm như bàn chuyện kinh tế, em không chịu được đâu.
Nguyên nhìn cô như khống chế:
-Anh không hề muốn chia tay với em và anh muốn em vững vàng hơn. Nếu có trở ngại nào đó thì hai đứa cùng giải quyết. Tình cảm của mình mà em không làm chủ thì ai quyết định cho em chứ.
Hải Vân thừa biết Nguyên dùng Phi để khống chế cô. Vì chuyện lúc nãy còn giải quyết chưa xong.
Cô còn rất giận Nguyên nhưng trước mặt Phi, cô không dám để cho anh thấy thế là cô nói buông xuôi:
-Em sẽ suy nghĩ lại.
Nguyên như cố ý dí cô vào chân tường:
-Em như vậy, chẳng khác nào em tố cáo với anh Ba em rằng anh không đáng tin. Anh muốn em có thái độ dứt khoát hơn. Trả lời đi, em có chấp nhận anh không?
Thấy cái nhìn quan sát của Phi, Hai Van đành lên tiếng:
-Tụi em hòa nhau rồi, mà lúc trước em cũng không đồng ý cách giải quyết của anh đâu, chuyện tình cảm của em,anh để em quyết định lấy hay hơn.
Phi gật gù:
-Có nghĩ a là mày nhất định chọn nó? Được thôi, vậy thì từ nay về sau đừng có khóc lóc vì nó. Nếu không thì phải chọn thằng Tùng. Tao không để mày tự phá hoại cuộc đời mày đâu.
Hải Van thoáng nhăn mặt khổ sở:
-Anh dùng từ gì nặng nề vậy?
-Không phải như vậy sao? Người đem lại hạnh phúc cho mình không chọn, đi theo tình cảm mù quáng rồi rước khổ vào thân. Tao làm anh mày, thấy mày khổ, tao bỏ qua được không?
Nguyên tự ái:
-Hình như anh coi thường tôi quá, tôi là người thế nào mà ai vướng vào tôi thì khổ? Sao anh không nghĩ ngược lại.
Phi cười khan:
-Tao cũng mong như vậy lắm. Nhưng thôi, Hải Vân nó đã chọn thì tao cũng không có quyền can, tao giao nó cho mày đó.
- Đáng lẽ phải như vậy lâu rồi.
Không hiểu Phi nghĩ gì, anh chợt bật cười, rồi đứng dậy bỏ di vào nhà.
Nguyên chờ anh đi khuất rồi mới quay qua Hải Vân:
- Anh cảm thấy điều khó khăn mà anh phải vượt qua không phải là từ người khác mà ngay chính là em đó, em nhìn lại mình đi.
Hải Vân cười khẽ:
- Em nhận ra rằng quên một người khó hơn là chấp nhận vượt qua trở ngại với người đó. Em chấp nhận chịu đựng mọi thử, nhưng trong tình cảm, em xin anh đấy, cho em một thời gian đi.
- Để làm gì?
- Đừng gặp nhau một thời gian, em muốn để tình cảm của em lắng lại. Nếu cứ gặp nhau em sẽ không chịu nổi khi nhớ anh đã từng đến với bạn em.
Nguyên nhìn cô chăm chăm:
- Em không tha thứ được cho anh?
- Em biết là em đã đẩy anh làm như vậy, nhưng tình cảm vẫn cứ bị tổn thương. Có lẽ em ích kỷ quá,nhưng em sẽ ráng quên chuyện đó.
- Khi nào anh có thể gặp lại em?
- Em không biết, em sẽ gọi điện cho anh.
Nguyên ngồi im, khuôn mặt thật buồn. Anh không chịu nổi lời đề nghị của Hải Vân, nửa tháng xa nhau đã làm anh điêu đứng nhớ cô bây giờ mỗi ngày không được gặp anh không tin mình cứng rắn nổi.
Nhưng anh cũng hiểu mình đã làm Hải Vân bị tổn thương, nên không muốn gây thêm áp lực cho cô.
Một lát sau,anh dứt khoát đứng lên:
- Anh về đây.
Hải Vân không nói gì giữ lại, chỉ im lặng tiễn Nguyên về, nhưng khi ra đến cửa anh đột ngột kéo tay cô về phía tường ôm ghì lấy cô.
- Anh nhớ em nhiều lắm.
Hải Vân cảm động đến muốn khóc. Nhưng nhớ ra có Phi trong nhà, cô khẽ đẩy anh ra, nói nhỏ:
- Đừng làm vậy có anh Ba em ở trong nhà đó.
Nguyên miễn cưỡng buông cô ra, đi ra sân. Lần này Hải Vân chỉ nhìn theo chứ không theo anh ra cổng.
Đến trưa khi cô định đi ra ngoài thì vừa lúc Nguyên tới. Anh đưa chiếc điện thoại di động cho cô.
- Em giữ đi.
Hải Vân lắc đầu:
- Em không có nhu cầu dùng máy.
- Cái này chỉ để hai đứa liên lạc với nhau thôi. Anh sẽ không đến tìm em, nhưng gọi điện thì em không được từ chối, anh không chịu được đâu.
Hải Vân nhìn Nguyên chăm chăm, bất giác cô nói nhỏ:
- Anh ngốc lắm.
- Anh ngốc?
- Em nói gì anh cũng tin là thật hết sao? Sao anh không nghĩ rằng em cũng nhớ anh, sẽ gọi điện cho anh. Ngay khi anh ra khỏi nhà thì em đã thấy nhớ anh rồi.
Nguyên im lặng nhìn Hải Vân, rồi đưa tay kéo cô vào lòng:
- Anh không biết em yêu anh nhiều như vậy. Vậy mà đủ dùng khi chia tay với anh, em mâu thuẫn lắm.
Anh ghì cô chặt hơn:
- Thì ra em cũng yếu đuối.
Hải Vân im lặng buông mình trong tay anh. Cô nhận ra Nguyên hiểu về cô rất ít và anh cứ nghĩ cô khó khăn, như vậy chắc không hình dung nổi cô đã đau khổ thế nào khi chia tay.
Nhưng cô không muốn nói những chuyện đó, rồi anh sẽ cảm nhận được rằng cô cũng si tình như Ngọc Kiều.
**************
Nguyên im lặng nhìn ra ngoài đường, nãy giờ anh cứ hút thuốc mãi. Lần đầu tiên anh ngồi bên một cô gái và nghe cô ta khóc, mà là khóc vì mình. Anh cảm thấy lúng túng kỳ lạ. Tìm mãi vẫn không được một câu mở đầu cho câu chuyện.
Anh nhìn quanh một cách bối rối. May mà cả hai đã chọn góc vắng trong quán. Dù vậy anh vẫn ngại khi tiếng khóc kia cứ vang lên giữa buổi trưa vắng lặng.
Bên cạnh anh. Ngọc Kiều giấu măt trong khăn, khóc một cách đau khổ.
Nguyên quay ly nước đẩy về phía cô:
- Em uống đi, bình tĩnh nghe anh nói được không?
Ngọc Kiều vẫn cứ úp mặt trong khăn, một lát sau cô ngẩng lên, đôi mắt mộng giọng nghèn nghẹn:
- Em biết anh muốn nói gì rồi. Xin lỗi phải không? Hôm ấy khi anh bỏ về sau Hải Vân thì em hiểu ra hết. Gặp nó rồi thì mọi người đều là vô nghĩa trước mắt anh, phải không?
Nguyên im lặng vì không nỡ thừa nhận với cô có điều anh không ngờ sự vô tình của mình làm Ngọc Kiều đau khổ đến như vậy.
Ngọc Kiều hít mũi nói tiếp:
- Khi anh gọi điện hẹn em không muốn đi, nhưng rồi vì muốn thấy mặt anh nên em tới.
Nguyên im lặng, anh không phải là đá mà có thể dửng dưng với tình cảm như vậy. Nhưng ngay lúc này anh vẫn không thể bắt mình nói dối.
Anh lẳng lặng quan sát Ngọc Kiều, một khuôn mặt rất đẹp, cô làm anh liên tưởng tới vẻ khả ái của Hải Vân. Anh nhớ vẻ lãng mạn trong đôi mắt cô khi nhìn xuống mà Hải Vân thì rất hay nhìn xuống. Và cô hay có những cử chỉ tao nhã dễ thương, nhìn mãi không hề thấy chán.
Tiếng khóc của Ngọc Kiều như đưa Nguyên trở lại thực tế. Anh nói nhỏ:
- Xin lỗi Kiều, anh không có ý làm em buồn đâu, cho anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì đâu, anh đã từng nói với em anh không quên được Hải Vân vậy mà em vẫn ngoan cố lôi kéo anh, tại em tất cả.
- Không phải lỗi tại em, tại anh đã hành động mù quáng,anh có trách mình bao nhiêu cũng không đủ.
- Anh hối hận vì đã mềm lòng phải không?
- Không, anh chỉ hối hận vì đã làm em buồn. Lẽ ra anh không nên làm em hy vọng.
Ngọc Kiều nhìn Nguyên đăm đăm:
- Nếu như Hải Vân từ chối anh, anh có chia tay với em không?
Nguyên suy nghĩ một chút, rồi nói nhẹ nhàng:
- Anh nghĩ thời gian sẽ làm cả anh lẩn em tỉnh táo lại. Lúc đó, mình chia tay nhau mà không ai thấy bị tổn thương.
- Có nghĩa là... ngay khi quen với em, anh vẫn biết anh sẽ chia tay?
Thấy Nguyên im lặng, cô cười cay đắng:
- Em hiểu rồi, em biết mình đã ảo tưởng. Nhưng anh biết không, ngay bây giờ em vẫn chưa tỉnh mộng.
- Đừng mù quáng như vậy em, như vậy anh càng bị dằn vặt. Điều anh sợ nhất là làm khổ người khác, em hiểu không.
Ngọc Kiều cười mà nước mắt lưng tròng:
- Từ đầu đến cuối, chưa khi nào anh tỏ ra rung động với em. Chỉ có tội nghiệp thôi.
- Ngay bây giờ, nếu anh cứ tiếp tục dối lòng, thì chẳng khác nào hại em.
- Nhưng em cứ muốn mình ảo tưởng như vậy đó.
- Đừng như vậy em! Anh không dối lòng rằng, ngay khi âu yếm với em, trong đầu anh cũng chỉ có Hải Vân. Anh làm sai lầm khi thương hại không đúng chỗ, và anh không muốn sai lầm thêm lần nữa.
Ngọc Kiều ngồi im, không hiểu nghĩ gì. Bỗng cô cuối đầu nhìn xuống, nước mắt lại tuôn như suốt chảy.
Nguyên quay đi chỗ khác, anh không đủ cam đảm nhìn một cô gái đau khổ khóc trước mặt mình.
Nhìn Ngọc Kiều khóc, anh chợt hiểu ra Hải Vân cũng đã từng đau khổ như vậy. Mà thậm chí còn hơn như vậy, vì cô và anh từng có nhiều kỷ niệm.
Anh thương Ngọc Kiều rồi lại thương Hải Vân hơn.
Bỗng nhiên anh nôn nao muốn gặp Hải Vân, để nói với cô những câu xin lỗi mà khi làm hòa nhau anh đã không hề nói.
Nguyên chờ Ngọc Kiều bình tĩnh, rồi thuyết phục đưa cô về.
Đứng trước cổng nhà, Ngọc Kiều cắn môi cô nói bình thường:
- Nhắn giùm với Hải Vân là em xin lỗi nó, lẽ ra em không nên tìm cách giành giật anh của nó. Em có lỗi với Hải Vân lắm.
Nguyên gật đầu:
- Anh sẽ nói.
- Dù sao em cũng chúc hai người hạnh phúc.
- Cám ơn em.
Anh chờ Ngọc Kiều vào nhà rồi mới đi. Không hiểu sao khi nhìn thấy dáng dấp nhỏ bé của cô khi đi vào sân, anh bỗng thấy nôn nao một tình cảm phức tạp, nhưng không phân tích lòng mình.
Buổi tối, Nguyên đến tìm Hải Vân. Từ khi làm hòa với nhau cô đã chịu để anh đưa đón khi đến phòng trà, và Phi cũng không còn phản đối như trước. Đây là thời gian anh cảm thấy Hải Vân rất gần gũi.
Khi anh đến thì Hải Vân đang đứng ủi đồ. Anh đi thẳng đến phía cô, không để cô kịp hỏi, anh kéo cô vào lòng, giọng đầy rung động:
- Nãy giờ đi trên đường, anh nghĩ đến em, và nhớ ra anh đã chưa nói với em một điều quan trọng.
Hải Vân quay qua rút giây điện bàn ủi rồi nhìn Nguyên:
- Anh đang không bình thường phải không? Chuyện gì vậy, nói với em đi.
- Anh xin lỗi.
Hải Vân mở lớn mắt ngạc nhiên:
- Xin lỗi gì? Em không hiểu.
- Khi nhớ lại tất cả nhưng gì đã làm, đã nghĩ về em, anh chợt nhận ra rằng anh đã không hiểu gì về em, chính vì không hiểu nên anh làm khổ em.
- Anh nhận ra những gì vậy?
- Trong thời gian mình không gặp nhau, em đã khổ lắm phải không? Sao em không nói với anh? Chỉ cần biết em cũng đau khổ chắc chắn anh sẽ quay lại xin lỗi em và đã không hành động điên khùng như vậy.
Hải Vân như bị khơi lại những ấn tượng đen tối, cô cố né tránh:
- Sao anh nói chuyện đó lúc này, đừng bao giờ nhắc lại nữa nhé.
- Em sợ nhắc, vì mỗi lần nhớ đến, em buồn phải không?
- Đối với em, thời gian đó hãi hùng lắm. Đau mà chỉ biết im lặng chịu đựng, cho nên em không muốn nhớ.
Nguyên thở dài, giọng đầy vẻ hối hận:
- Anh ước gì có thể xóa sạch ký ức đó cho em. Anh không hiểu sao mình có thể hồ đồ như vậy, không tin em mà lại tin vào anh Phi. Anh ấy đâu có bao giờ đứng về phía anh.
- Nhưng bây giờ ảnh thay đổi rồi, ảnh đâu có ghét anh nữa. Đừng ghét anh Ba em nhé, em sẽ buồn lắm.
Nguyên kéo mặt Hải Vân lên, nhìn cô đăm đăm:
- Bây giờ em có ý nghĩ chia tay với anh không?
- Em... có lẽ chấp nhận hết rồi. Chuyện vừa rồi làm em phải lựa chọn. Em chỉ có thể yêu anh thôi.
- Và em chấp nhận luôn ở bên anh, bất chấp mọi trở ngại?
Hải Vân gật đầu:
- Em sẽ làm như vậy.
Nguyên nhìn cô. Tự nhiên nhớ tới Ngọc Kiều anh nói với một chút cắn rứt:
- Sao em không thể hiện bản lĩnh sớm hơn một chút hả Vân?
Hải Vân không hiểu tâm trạng anh. Cô nói như xin lỗi:
- Em làm anh thất vọng phải không?
Nguyên nói rời rạc:
- Không, nhưng vì em, anh đã để xảy ra sự đau khổ vô ích.
Hải Vân vụt hiểu Nguyên muốn nói gì, cô lặng người:
"Vậy là bây giờ, khi có mình rồi thì anh ấy lại bị Ngọc Kiều chi phối." Ý nghĩ đó làm cô thấy mình như sụp đổ.
Cô nói lạc giọng:
- Nếu hối hận, anh có thể quay lại với người mới, em sẽ không cản trở anh. Sẽ không làm gì để anh hối hận về em, em nói thật.
Nguyên lắc đầu:
- Chuyện đã qua rồi, đừng bao giờ nhắc lại nữa.
Hải Vân im lặng ngay. Những chuyện nhạy cảm như vậy, cô không hề tìm cách khơi nó lên. Nhưng Nguyên đã vô tình gieo vào lòng cô một vết thương. Cô hiểu rằng bây giờ, trong lòng Nguyên có chút gì đó với Ngọc Kiều, mà cô là người tạo ra chuyện đó.
Cô quay lại tiếp tục ủi đồ. Nguyên nhìn nhìn cô:
- Em buồn phải không?
Hải Vân gượng cười:
- Không.
- Em nói dối, nhìn mặt em, anh biết nói cho anh nghe đi.
- Có những chuyện không nên nói, rồi nó sẽ qua thôi.
- Không được, anh muốn em nói với anh bất cứ chuyện gì em nghĩ, nhất là những chuyện về hai đứa, em buồn anh phải không?
- Không đâu.
Nguyên im lặng nhìn cô, rồi nói cương quyết:
- Anh muốn từ đây về sau, bất cứ chuyện vui buồn gì em cũng nói với anh, không được giấu, hứa không?
Thấy Hải Vân có vẻ không muốn trả lời, anh nói tiếp:
- Em thuộc mẫu người hay giấu kín cảm xúc, đau khổ cũng im lặng chịu đựng, như vậy thiệt thòi cho em lắm, sao em dai quá vậy?
Hải Vân cười khẽ:
- Nếu được bình thường như mọi người, em sẽ không bắt mình chịu đựng.
- Em luôn tự làm khổ mình kiểu đó. Sao em không chỉ nhìn mình thôi? Em có gì kém hơn người khác, thậm chí khí chất vượt xa bạn bè, em có biết mặc cảm như vậy là em làm khổ luôn anh không?
Hải Vân có vẻ sợ nói thật sự cô lập tức tìm cách kết thúc:
- Đừng nói chuyện này nữa nhé. Tối nay em không đi hát, anh đưa em đi chơi nhé.
Nhưng Nguyên vẫn không bỏ cuộc:
- Em muốn trốn thực tế, nhưng anh lại muốn em đối diện với nó. An muốn em đến gặp ba anh.
- Hả! - Hải Vân kêu lên với vẻ hoảng hốt.
Nguyên hơi cau mặt:
- Cái gì làm em sợ như vậy? Tới nhà anh kinh khủng lắm sao?
- Nhưng em...
- Em thế nào?
- Cho em thêm thời gian đi anh. Em biết sẽ tới nhà anh, nhưng chưa phải là bây giờ.
Nguyên ngắt lời:
- Anh lại muốn là bây giờ đấy. Tối nay, em rảnh phải không? Vậy tối nay đi!
Hải Vân sợ đến nỗi mặt tái hẳn đi. Chưa khi nào cô hình dung mình sẽ đến nhà Nguyên ngồi trước mặt người lớn mà nghe phán xét về mình. Bây giờ Nguyên đề nghị đột ngột như vậy, cô thấy sợ run lên.
Nguyên im lặng nhìn cử chỉ cô, vẻ hốt hoảng như thể sắp bị tra tấn đó làm anh vừa thương vừa giận, anh hỏi mỉa:
- Em sắp từ chối rồi phải không? Có định chia tay với anh để tránh không?
Hải Vân lắc đầu khổ sở, nhưng vẫn không nói được, Nguyên nghiêm giọng:
- Anh không chịu được cái cách người yêu của mình không hòa nhập được với gia đình mình. Như vậy tình cảm của mình là bất chính à?
- Em không coi đây là tình cảm bất chính. Nếu thật là vậy, em không chịu nổi đâu.
- Không coi là bất chính thì tại sao tránh né, lén lút? Như vậy, cả anh cũng bị mất mặt với gia đình anh.
Hải Vân cúi đầu với vẻ ẩn nhẫn:
- Anh độc đoán lắm, anh biết không?
- Anh độc đoán à?
- Vâng, có lẽ vì anh luôn có tư tưởng ông chủ đối với em.
Nguyên nhíu mày:
- Em nói gì vậy?
- Nếu phân tích ra, anh sẽ thấy.
- Còn anh thì ngược lại, việc em tránh mặt gia đình anh làm anh tự ái. Điều đó chứng tỏ em bất cần người nhà anh, em không cần ai trong gia đình anh, anh xem trọng tình cảm gia đình lắm Vân.
Hải Vân nói nhỏ:
- Nếu đặt mình vào vị trí của em, anh sẽ hiểu. Em không đủ can đảm đến ra mắt người mà em biết không thích em, thậm chí là khinh, em phải biết tự trọng chứ anh.
- Nếu biết người ta không thích mình thì mình phải tìm cách lấy lòng chứ. Hay là em bất cần người nhà anh.
Hải Vân kêu lên:
- Anh thừa biết không phải vậy mà.
Nguyên vô tình buột miệng:
- Em làm anh thất vọng. Nếu là Ngọc Kiều, chắc chắn cô ấy sẽ làm tất cả vì anh. Cô ấy thuộc mẫu người hy sinh hết mình cho người mình yêu, kể cả việc đánh mất tự trọng.
Hải Vân im lặng, cô không biết nói gì vì cảm giác bị tạt vào mặt. Và theo bản năng, cô chỉ biết nuốt cay đắng vào lòng.
Nguyên đang giận nên không nhận ra mình nói gì, anh hỏi gằn giọng:
- Sao em không như Ngọc Kiều, có phải vì em không yêu anh đến mức có thể hy sinh hay không?
Hải Vân bặm môi. Lòng tự ái tổn thương làm cô trở nên cứng rắn:
- Trong thời gian anh đến với bạn em, anh đã kịp nhận ra tính cách quý giá của nó, và anh muốn em phải giống như thế. Xin lỗi, em không làm được đâu, đừng bắt em là người khác.
Nguyên nhíu mày:
- Em nói gì vậy?
- Anh có biết điều này không? Anh háo thắng lắm. Em cũng như anh, em có nhận ra ưu điểm của anh Tùng, nhưng chưa khi nào em bắt anh phải giống anh ấy.
Khuôn mặt Nguyên chợt thay đổi hẳn, anh nghiến răng:
- Nói như vậy, có nghĩa là cô luôn ngầm so sánh tôi với anh ta?
Anh gật gù:
- Bây giờ tôi mới biết, trong lòng cô không phải là một, mà là hai người. chạm phải khuyết điểm của người này thì lại thấy tiếc người kia.
Hải Vân lắc đầu phủ nhận:
- Anh cố tình không hiểu em, trong khi chính anh tạo cho em cảm giác đó.
Nguyên lạnh lùng:
- Nếu cô không buột miệng nói ra, chắc chắn tôi vẫn cô bị lường gạt, tôi cứ nghĩ tôi là tình cảm đầu tiên của cô. Bây giờ mới biết tại sao anh Phi khuyên cô chọn hắn.
- Anh nói cái gì vậy sao lại đưa chuyện đi xa như thế? Anh bình tĩnh lại được không?
Nguyên nheo mắt, nhếch một nụ cười ngạo mạn:
- Cô như thế này, chỉ khiến tôi ray rức với Ngọc Kiều. Chuyện dễ giải quyết mà không được thì chia tay đi, cũng dễ thôi.
Hải Vân mở lớn mắt, chết sững:
- Anh...
Nhưng Nguyên không để cô nói, anh ngang nhiên bỏ đi ra sân lấy xe, không hề chào cô một tiếng.
Hải Vân vẫn đứng nhìn theo. Thái độ của anh làm cô không kịp phản ứng, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Cô nhận ra hai điều, Nguyên rất độc đoán và kiêu ngạo. Trong lòng anh đã có ít nhiều quyến luyến Ngọc Kiều. Nếu không anh đã không vô tình so sánh như vậy.
Tự nhiên cô thấy sụp đổ. Sụp đổ vì nhận ra rằng anh quay về với cô chỉ cô một nửa trái tim, nói đúng hơn là trái tim anh đã bị chia xẻ.
Nhận thức đó làm cô thấy choáng váng, và cái khổ như tăng lên gấp đôi.
Hải Vân bỏ mặc công việc, ngồi xuống ghế khóc một mình. Cô thấy trước đây mình chỉ buồn vì mặc cảm, nhưng bây giờ thì là mất mát. Bây giờ Nguyên quay lại với cô mà lòng cứ vương vấn Ngọc Kiều. Chính cô đã mở đường cho Ngọc Kiều từng bước chiếm lấy trái tim anh ta, tự cô đã hại mình thì còn trách ai.
Buổi tối đến giờ đi hát, cô mới ráng ngồi lên trang điểm.
Khi đến phòng trà, cô chợt thấy thân phận cua mình hèn kém hơn Ngọc Kiều rất nhiều. Trước kia cô biết, nhưng không bị dằn vặt, còn bây giờ, bị Nguyên so sánh cô mới thấy mình đầy mặc cảm. Vì nếu Nguyên không coi thường cô, thì anh đã không dám cư xử như vậy.
Tối nay cô chọn bài "Đường Xưa ". Khi hát, trong đầu cô như hiện về những chuyện đã từng xảy ra, và cô hoàn toàn quên mất phía dưới cô bao nhiêu người đang nhìn mình.
"Rồi ta sẽ bước chơi vơi khi ngồi khuất xa chân trời
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi
Sẽ thấy bóng tối vậy tưng nói đầu xanh ngời
Xa vắng rồi những khi bên người "
Hải Vân nhìn xuống dưới, cô chợt thấy Nguyên, anh ngồi ở bàn giữa, ngay dưới sân khấu. Khuôn mặt nhạt nhòa như bị chìm trong khói thuốc. Anh nhìn cô bằng cái nhìn đầy uẩn khúc. Hình như anh cố ý để cô nhận ra sự có mặt của anh trong đêm nay.
Hải Vân vội quay chỗ khác. Cô chợt hối hận vì mình chọn bài này, cô không muốn anh biết cô hát nó vì anh. Nguyên đã từng nói rằng mỗi khi nghe cô hát bài này, lòng anh như tan rã vì cảm nhận được nỗi lòng của cô.
Hải Vân cúi chào khán giả, rồi đi vào phòng thay đồ. Khi ra khỏi phòng thì cô thấy Nguyên đứng tựa vào tường đợi cô.
Hải Vân ngần ngừ chưa biết nên gặp hay không. Cô cứ đi thật chậm để suy nghĩ
Nguyên bước tới trước mặt cô.
Hoa Hồng Mùa Xuân Hoa Hồng Mùa Xuân - Hoàng Thu Dung Hoa Hồng Mùa Xuân