Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoang Trang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 14832 / 51
Cập nhật: 2015-01-14 04:06:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
ậy thì em cứ nghĩ rằng, nếu không có chỗ này em cũng tìm chỗ khác
Hải Vân kêu lên:
- Làm sao em nghĩ như vậy được. Em lo đến nhói tim luôn. Anh biết rồi, nếu không bị vướng lý lịch thì em đã vào những công ty lớn rồi.
Tùng làm thinh, bây giờ anh chỉ có thể trấn an Hải Vân mà thôi. Chứ cả anh cũng không dám khẳng định sẽ che chở cho cô. Anh làm sao có đủ quyền lực như Nguyên, để quyết định cuộc sống của một người.
Tùng ở lại đến tối mới về. Khi anh ra cổng thì cũng vừa lúc Phi về. Anh ta lại say bét như mọi ngày. Anh trở vào phu. Hải Vân dìu anh ta lên phòng rồi mới về
Hải Vân tiễn Tùng ra cổng. Khi đứng trong bóng tối dưới giàn hoa tigôn, anh chợt choàng tay qua vai cô, vỗ nhẹ.
- Ráng lên nghe Vân! Dù thế nào anh cũng ở bên cạnh em đấy.
Hải Vân hiểu Tùng muốn nói gì, cô cười khẽ:
- Em cám ơn anh Tùng, nhưng em không sao đâu, em còn nhiều nghị lực lắm.
- Nhưng lúc mà đặt trong quá nhiều thử thách rồi cũng bị ngã gục thôi. Nhưng nơi em còn có anh đây.
Hải Vân cố cười:
- Cứ làm phiền anh Tùng hoài, em buồn lắm. Em vay của anh quá nhiều rồi, không biết có trả được không.
- Anh đâu cần em trả, anh thích cho như vậy mà.
Anh buông vai cô ra:
- Thôi, em vô đi. Chúc ngủ ngon. Nhớ là lúc nào cũng có anh Tùng bên cạnh, em sẽ thấy lòng nhẹ hơn đấy.
- Em hiểu. Anh Tùng về đi. Ngủ ngon nghe anh Tùng.
- Em vô đi.
Hải Vân cho Tùng đi rồi mới đóng cửa. Nhưng cô không vào nhà mà cứ đứng tựa song sắt, ngước mắt nhìn lên trời. Mọi khi có chuyện buồn cô hay nhìn trời như thế. Đêm nay sao mọc chi chít. Bóng tối thì đầy đặc. Tự nhiên cô không muốn nhìn nữa, vì cứ nhìn bóng tối cô lại thấy mình ngột thở.
Hôm sao cô thức dậy với cảm giác mệt mỏi lẩn bần thần. Đêm qua cứ trằn trọc nghĩ về cuộc nói chuyện với giám đốc, lo đến không chớp mắt. Hải Vân ăn qua loa rồi đi làm. Vừa ra khỏi nhà một chút thì xe bị tắt máy giữa đường. Đạp muốn điên nó vẫn nổ. Thật là phát khóc lên được. Mọi hôm qua bị sếp chú ý, hôm nay đã lại làm lỗi vì đi trễ. Bình thường cũng ngại lắm rồi, huống gì là gặp phải sự cố. Khi mà cô gặp khó khăn thì y như rằng bao nhiêu chuyện đua nhau kéo tới. Ý nghĩ đó làm cô thấy nản vô cùng.
Hải Vân còn đang loay hoay dắt xe thì Hậu cũng vừa chạy trờ tới, anh cập sát Hải Vân.
- Sao dẫn bộ rồi, Vân?
Hải Vân quay lại, cười miễn cưỡng:
- Nó tắt máy giữa chừng, em cũng không biết tại sao nữa.
- Ngừng lại anh xem (69)
Nói xong Hậu xuống xe, nhưng nhớ ra, anh quay qua Hải Vân:
- Bây giờ anh đang gấp. Sửa cũng chưa chắc được, hay là gởi ở đằng kia, anh đưa Vân đến công ty, trưa qua lấy sau.
Hải Vân ngó phía trước. Cô không biết "đằng kia" là ở đâu, thấy vẻ mặt phân vân của cô, Hậu cười:
- Anh có người quen, đưa đây anh dẫn cho.
Hải Vân đứng giữ xe cho Hậu. Lát sau, anh trở lại dù anh có đi nhanh nhưng cũng đã trễ hết hai mươi phút. Hải Vân hỏi với vẻ căng thẳng:
- Anh đưa em đi có kịp không? Hay để em gọi xe cho nhanh.
Hậu lập tức lắc đầu:
- Lỡ trễ thì thôi, không sao đâu, để anh đưa đi.
Hải Vân không cò tinh thần nào để hỏi. Cô ngồi lên phía sau Hậu. Anh quay lại cười
- Sao mặt mày hớt hải vậy, em sợ đi làm trễ hả?
- Vâng.
Hậu cười thành tiếng:
- Lâu lâu đi trễ một chút, có ai hỏi thì bảo xe hư, không có gì phải sợ cả.
Hải Vân không trả lời. Anh Hậu làm sao biết được chuyện của cô. Với anh không làm ở đây thì có thể bay qua chỗ khác. Vả lại, anh đâu có bị ai chú ý. Còn cô thì đủ thứ áp lực nên phải biết sợ.
Chạy một lúc, cô lên tiếng:
- Nhanh hơn được không anh Hậu?
- Chỉ sợ nhanh quá thì em không dám ngồi cho anh chở thôi.
- Em không sợ đâu, cứ chạy nhanh đi anh.
- Vậy thì vịn chặt nghe.
Nói xong, Hậu nhấn mạnh ga, chiếc xe phóng như bay, lạng lách veo veo muốn đứng tim. Nhưng Hải Vân cố ghìm nổi sợ. So với cái sợ Nguyên thì chuyện này chẳng thấm vào đâu cả. Với lại, cô tin anh Hậu chạy xe rất cứng. Khi anh Hậu vừa ngừng xe trước công ty thì gặp Nguyên đi ra. Thấy cô, anh chợt giơ tay nhìn đồng hồ, khẽ nhướng mắt một cái như ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
Nhưng cái không nói gì của anh cũng đủ làm Hải Vân ngại ngùng. Cô quay qua Hậu
- Em vô đây, cám ơn anh Hậu nghe.
Cô vội vã đi vào sân. Nhưng Hậu nói với theo:
- Trưa, anh qua đón em.
- Vâng.
Không để cho Hậu hỏi thêm, cô đi như bay vào cửa. Ngang qua Nguyên, cô chào anh. Nguyên cũng gật đầu đáp lại chứ không nói gì. Nhưng cách im lặng của anh còn làm cô thấy nặng nề hơn là bị hỏi. Vì hỏi còn có thể giải thích. Còn im lặng như thế, có nghĩa là anh ghi lại thành lỗi và sẽ.. tính sổ sau.
Hải Vân đi lên phòng mình, nhưng giữa đường đã gặp Tùng. Thấy cô, anh đi nhanh tới:
- Sao em đi trễ vậy? Hơn nửa tiếng. Em đáng bị chú ý, đừng để sếp có ấn tượng xấu với em, hiểu không?
- Em biết. Tại vì em hư xe, mai mốt sẽ không bê bối để ảnh hưởng đến anh nữa đâu
Vừa nói, cô vừa đi nhanh. Tùng nói với theo:
- Anh không sợ bị ảnh hưởng, mà sợ cho em. Em đừng buồn câu nói của anh nghe.
Hải Vân quay lại định trả lời, nhưng thấy bóng Nguyên vừa đi vào cửa, cô vội vã bỏ đi lên phòng.
Suốt buổi sáng Hải Vân làm việc mà tâm trạng cứ phập phồng khó tả. Cô sợ bị Nguyên gọi lên. Nhưng anh không có thái độ gì. Với cô, đây là một án treo thật sự.
Hết giờ làm, Hải Vân vừa định ra ngoài thì Tùng đến bàn với cô:
- Mình ra ngoài ăn đi Vân. Hôm nay anh ngán cơm hộp quá.
Cứ mỗi buổi trưa là Tùng mua cơm cho cô, mấy lần đầu Hải Vân từ chối vì ngại. Nhưng anh cứ làm như chuyện lo cho cô là hiển nhiên. Hôm nay cô cũng khó từ chối vì sợ anh buồn. Cô nói như giao hẹn:
- Nhưng hôm nay anh phải để em trả nợ nhe, không thì em không đi đâu.
Tùng nhướng mắt:
- Giữa anh em mình mà cũng có nợ nữa à? Nói như vậy không sợ anh tự ái sao?
Hải Vân nhỏ nhẹ:
- Còn em, nhận ơn anh hoài sẽ trở thành gánh nặng của em đấy.
- Anh thích như vậy thì sao?
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi ra sân. Ra đến cổng thì thấy Hậu ngồi trên xe chờ. Thấy anh, Hải Vân mới nhớ ra chuyện lúc sáng. Cô bước nhanh tới:
- Anh đến đón em hả?
- Ừ, anh đưa em về, em không có xe mà.
- Thôi khỏi, em không về đâu. Trưa em thường ở lại. Em định đi ăn đây, anh Hậu đi với em nhé.
Hậu nhìn về phía Tùng:
- Em đi với anh Tùng hả?
- Vâng.
- Thôi vậy em cứ đi đi, anh về. Chiều anh đến đưa em đi lấy xe.
- Dạ, em cám ơn anh Hậu trước nha.
Hậu và Tùng gật đầu chào nhau. Gương mặt mỗi người có vẻ không vui. Chờ Hậu đi rồi, Hải Vân trở lại chỗ Tùng đứng:
- Đi anh Tùng.
- Lúc sáng Hậu đưa em đi hả? Em hay liên lạc với nó lắm à?
- Dạ, lâu lâu ảnh tới nhà chơi. Lúc sáng, em gặp ảnh giữa đường. Ảnh gởi xe giùm em và đưa em đi đấy, nếu không thì còn trễ nữa.
- Em gởi xe ở đâu?
- Em không biết anh Hậu gởi giùm, ảnh bảo chiều sẽ đưa em đi lấy.
Tùng nói ngắn gọn:
- Để chiều anh đi với em.
Hải Vân định bảo khỏi, nhưng lúc đó cô chợt ngước mắt nhìn lên tầng trên. Cô thấy Nguyên đứng ở khung cửa sổ nhìn xuống, gương mặt khó đăm đăm và quên mất câu trả thích với Tùng.
Vào quán mà Hải Vân cứ có tâm trạng nặng nề. Tùng cũng không vui nhưng Hải Vân không hiểu tâm trạng anh. Cô nói tư lự:
- Em biết không? Hôm nay đến giờ em luôn thấy áp lực, phân tích kỹ ra cùng lắm là bị đuổi. Nhưng mà dù chuẩn bị cho tình huống đó, em vẫn không thể không sợ.
Tùng nhìn cô lắng nghe chứ không trả lời. Hải Vân nói tiếp:
- Khi đi làm, áp lực của công việc không đáng sợ bằng áp lực tinh thần. Chỉ sợ sếp thôi cũng đủ để mình mất tinh thần, em đang như vậy đó.
Tùng nhìn cô chăm chú như hiểu, rồi anh an ủi:
- Chỉ cần em nghĩ rằng, không có chỗ này thì còn chỗ khác, bất quá chịu thất nghiệp vài tháng. Nghĩ như vậy, em sẽ không sợ sếp nữa.
Hải Vân buồn buồn:
- Anh cũng biết là em ở hoàn cảnh bất thường mà. Nếu bình thường như mọi người thì em đâu có vào đây làm để chịu thiệt thòi đủ thứ như thế.
Tùng lặng thinh, anh biết an ủi Hải Vân cũng vô ích, khi cô đã nói sự thật. Hải Vân cũng không phải mẫu người dễ bị ảo tưởng dỗ dành. Vì vậy mà anh im lặng.
Ăn xong, cả hai trở lại công ty. Hải Vân không nghỉ trưa, mà tranh thủ làm cho xong bản kết toán để chiều nộp cho giám đốc.
Đến giờ chiều thì cô đã làm xong, cô giao cho chị Thanh, rồi trở về phòng của mình
Chi. Thanh cầm bản kết toán ra khỏi phòng, nhưng một lát lại trở xuống.
- Sếp bảo em đem lên, hình như ông muốn hỏi em chuyện gì đó. Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cô chậm chạp đi lên từng nấc thang như đi đến pháp trường. Trong đầu cô lướt qua vô số tình huống. Sếp sẽ trở lại hỏi về lý lịch, về nguyên nhân để cô vào đây làm, sẽ khiển trách về tội đi trễ. Cũng có thể bản kết toán sai sót chỗ nào đó
Nhưng tình huống xấu nhất vẫn là bị đuổi. Nghĩ đến đó, chân cô thấy run như đi không muốn vững.
Cô gõ nhẹ cửa phòng. Bên trong, tiếng Nguyên vọng ra ngắn gọn:
- Vào đi!
Hải Vân đẩy nhẹ cửa bước vô. Nguyên đang ngồi sau bàn có vẻ như đang chờ cô. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh đối với cô thật đáng sợ. Cô tiến đến phía bàn, đưa tờ giấy trước mặt anh.
- Dạ, chị Thanh bảo anh gọi tôi, có việc gì ạ?
Nguyên nhìn cô chăm chăm, đôi mắt gườm gườm, nhưng cách nói thì có vẻ bình thường:
- Không có gì, tôi cần cô mang lên để trao đổi thẳng với cô, nếu có sai sót gì đó.
Trong một phút, Hải Vân thấy như trút đi được một khối đá nặng trĩu. Cô nhắm mắt trong trạng thái nhẹ nhõm.
Cử chỉ đó không qua khỏi mắt Nguyên. Anh lên tiếng:
- Cô căng thẳng lắm sao?
- Vâng... à không, tôi bình thường ạ.
- Ngồi xuống đó đi.
- Vâng.
Hải Vân ngồi xuống trước bàn chờ Nguyên đọc bản kết toán, nhưng anh không nhìn tới nó. Anh đẩy qua một bên, nhìn cô gườm gườm:
- Cô có gia đình chưa?
Hải Vân ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn anh không hiểu. Cô chưa kịp trả lời thì anh đã hỏi tiếp:
- Tùng có quan hệ thế nào với cô? Rõ ràng anh ta đưa cô vào đây chứ không phải chỉ là cách tuyển người thường.
- Tôi...
- Trả lời thật đi.
Đầu óc Hải Vân rối lên, không đủ khả năng phân tích hay chống đỡ, cô đành nói thật:
- Vâng, chúng tôi có quen nhau trước.
Chữ "chúng tôi" của cô làm mắt Nguyên sầm lại. Anh nhíu mày:
- Thân đến mức như vậy à?
Hải Vân không thể trả lời được nữa. Cô bắt đầu thấy hoang mang. Lần này bị chất vấn chuyện khác, khiến cô không lường được để mà chống đỡ, chỉ còn biết lặng thinh.
Nguyên nói tiếp với giọng gàn gàn:
- Cô thiếu trung thực quá, tôi biết cư xử sao với cô đây.
- Tôi...
Hải Vân im bặt, không biết gì để nói nữa. Cô lơ mơ cảm thấy Nguyên vô lý, nhưng không cụ thể ngay được điều vô lý đó. Và cô tiếp tục ngồi im chịu trận.
Nguyên chợt khoát tay:
- Cô ra ngoài đi!
Hải Vân mới bước đi vài bước, lại nghe tiếng anh gọi:
- Khoan!
Cô đứng lại:
- Dạ.
- Cô quen biết lăng nhăng như vậy, không sợ hậu quả sao?
Hải Vân mở lớn mắt:
- Anh nói gì?
- Cùng một lúc quan hệ hai người. Đừng đem chuyện rắc rối vào nơi làm việc đấy, tôi không thích công ty tôi xảy ra chuyện lộn xộn đâu.
Hải Vân chỉ biết đứng chết dí một chỗ nhìn anh, đầu óc căng thẳng cùng cực, nhưng không biết phản ứng thế nào. Mà Nguyên cũng không để cô kịp trấn tĩnh để hiểu, anh lắc đầu:
- Cô ra ngoài đi!
Hải Vân bước đi như người mất hồn, cứ mỗi lần bị gọi lên phòng giám đốc là bị chất vấn về đời tư, mỗi lần mỗi chuyện khác nhau, khiến cô thấy choáng váng.
Có lẽ Tùng nói đúng. Sếp không tiện đuổi việc cô vì không muốn đụng chạm tình bạn giữa cô và Ngọc Kiều.
Nhưng anh ta cũng không muốn nhận một nhân viên xuất thân trong gia đình bất hảo. Vì vậy, anh ta chọn cách khủng bố tinh thần. Cô không biết mình có thể chịu đựng đến bao giờ, nhưng viễn ảnh mất việc thì đang ở trước mắt.
Nhã Mi kéo tay Ngọc Kiều lên cầu thang, cả hai đi thẳng đến phòng cuối. Nhã Mi vừa gõ cửa vừa gọi lớn:
-Anh Hai ơi!
Cô đứng đó không đầy hai phút đã thấy Nguyên đích thân mở cửa. Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy có cả Ngọc Kiều. Chưa kip hỏi thì Nhã Mi đã liến thoắng
-Tụi em đi siêu thị, ngang qua đây em rủ nhỏ Kiều ghé chơi, lát nữa đi ăn với anh luôn.
Nguyên đẩy rộng cửa:
-Hai cô vào đây!
Anh bước ra gọi một nhân viên đem nước, rồi bước vào phòng. Nhã Mi đang ngồi ngã mình bên xalông. Ngọc Kiều thì đứng nhìn quanh rồi khen:
-Anh Nguyên có phong làm việc đẹp quá.
-Cám ơn. Nhưng hai cô vào siêu thị sao không thấy gì cả vậy? Không mua được gì sao?
Ngọc Kiều chưa kịp trả lời thì Nhã Mi nói hớt:
-Mua nhiều lắm, nhưng để dưới xe ấy. Lát nữa sẽ cho anh xem một thứ đặc biệt.
Nguyên cười cười:
-Cái gì vậy?
Ngọc Kiều ra hiệu đừng nói, nhưng Nhã Mi đã lách chách:
-Kiều nó mua tặng anh cà vạt đấy, đẹp lắm nhe.
Nguyên nhướng mắt:
-Hân hạnh quá, cám ơn em trước nhé.
Ngọc Kiều cười mỉm mỉm:
-Em định lúc về em mới đưa, nhưng nhỏ Mi đã nói trước, làm em mất hứng.
-Còn anh thì tò mò. Nhưng không sao, cứ coi như anh chưa nghe gì đi.
Nhã Mi nói như khoe:
- Đẹp lắm đấy nhe.
-Anh cũng đoán vậy, Ngọc Kiều thế này thì óc thẩm mỹ phải cao thôi.
Nhã Mi vỗ tay liền một hồi:
-Vậy là anh chịu khen nó rồi đó nhe. Lâu lắm mới thấy anh galăng với phụ nữ đấy.
Ngọc Kiều xen vào ngay:
-Anh Nguyên không cần khen ai, nhìn cũng đủ biết anh galăng rồi.
Nhã Mi so vai:
-Hừ! Hai người này tranh thủ khen nhau tới bến, chỉ mình tui là không có ai khen hết.
Cô nhìn đồng hồ, rồi nhắc:
-Trưa rồi đó anh Hai. Em đói bụng lắm rồi, ra quán ở đầu đường đi nhe.
Nguyên chận lại:
-Khoan, để anh giới thiệu với hai cô, Hải Vân cũng đang ở đây đó.
Ngọc Kiều tròn mắt ngạc nhiên:
-Ủa! Nó cũng có quen với anh hả?
-Không. Cổ làm ở đây, bên khâu kế toán. Anh cũng không ngờ găp bạn em ngay trong công ty anh.
- Đúng là trái đất tròn. Vậy rủ Hải Vân đi với mình đi, đến em gọi nó nhé.
-Phòng kế toán ở dưới, xuống cầu thang rẽ phải là thấy ngay.
Ngọc Kiều vui vẽ đi xuống tầng dưới. Không cần tìm lâu, cô cũng thấy Hải Vân. Cô đến thẳng bàn, gõ nhẹ.
-Ê nhỏ!
Hải Vân ngẩng lên. Có vẻ cô cũng ngạc nhiên:
-Ủa! Đi đâu vậy?
-Mình với Nhã Mi đi chơi, ngang qua đây nó kéo mình vô tìm anh Nguyên. Đâu có ngờ Vân ở đây, anh Nguyên nói mình mới biết đó.
Hải Vân cười không vui:
-Vậy hả! Chờ mình một chút, ra ngoài quán nói chuyện. Lâu ghê mới gặp Kiều, trưa nay đi ăn với mình nhé?
-Thì mình xuống rủ Vân đi ăn đây, đi với anh Nguyên và nhỏ Mi nữa
Hải Vân thoáng khựng lại. Rồi cô lập tức tìm cách từ chối:
-Mình nhớ ra còn phải làm vài việc cho xong trước buổi chiều, bây giờ phải ở lại. Qúy vị đi đi nhé, hôm nào mình gặp sau.
Ngọc Kiều lắc đầu:
-Không được, dễ gì có dip gặp nhau thế này, đi luôn cho vui. Toàn là quen không mà, đừng có ngại.
Lúc đó Nguyên và Nhã Mi vừa đi xuống. Hải Vân vội nói nhanh:
-Mình đâu có ngại, nhưng bận phải làm cho xong việc. Nếu không, chị kế toán trưởng sẽ nhằn mình, khó chịu lắm.
Ngọc Kiều lắc đầu:
-Vậy sao lúc nãy rủ mình đi ăn? Rõ ràng là tìm cách từ chối, Nhã Mi quen chứ bộ lạ sao.
Hải Vân khổ sở tìm mọi cách từ chối. Cô muốn Ngọc Kiều đi ngay, nhưng cô nàng cứ nhất quyết bắt cô đi theo. Nguyên lên tiếng với giọng xã giao:
-Bạn bè cả mà, cô đừng nên từ chối.
Rất may cho Hải Vân là Tùng vào phòng. Vừa thấy anh ngoài cửa, cô với nói ngay:
-Mình lỡ hẹn trước với bạn mình rồi. Hẹn dịp khác vậy nhé.
Nhã Mi và Ngọc Kiều cũng quay nhìn ra cửa. Ngọc Kiều tinh quái:
-Người đó đó hả? Vậy thì thôi nhé, để hai người tự do đấy, bọn mình đi đây.
Cô quày quả, kéo tay Nhã Mi:
-Mình đi riêng đi, đến cho nho? Vân tự do, nó cần không gian riêng mà.
Nguyên nhìn Hải Vân một cái, rồi đi ra. Nhã Mi không để ý đến cử chỉ của ông anh, cô khoát tay Ngọc Kiều mà mắt cứ nhìn Tùng, không giấu được tò mò.
Ra đến ngoài đường, Nhã Mi nói như nhận xét:
-Nhỏ Vân như vậy mà có ông bồ thường quá, nhìn ổng già hơn nó nhiều.
-Người đó là bạn của anh nó đó.
Nguyên quay phắt qua nhìn Ngọc Kiều. Nhưng lập tức anh hỏi với vẻ thờ ơ:
-Em biết về cô ta nhiều không?
-Biết chứ, nhà nó trước kia có tiếng lắm, nhưng bây giờ tan nát hết rồi, một mình nó là trụ cột của cả nhà đấy. Không ngờ nó vào làm cho anh, bất ngờ thay.
Nguyên định hỏi tiếp, nhưng Nhã Mi đã vô tình kéo tay anh:
-Chọn quán nào anh Hai. Em thích ăn mì đấy. Chỗ nào có nhiều món cho ba người để chọn đấy nhé. Trưa nóng thế này mệt quá trời.
Nguyên rất bực Nhã Mi. Con bé làm ngắt ngang câu chuyện mà anh rất muốn nghe. Bất giác, anh nghiêm mặt lại không nói chuyện nữa.
Ngọc Kiều cũng vô tình nói qua chuyện khác. Khi vào quán, hai cô chăm chú đọc thực đơn. Ngọc Kiều đưa Nguyên với vẻ chăm sóc:
-Anh Nguyên chọn đi.
Nguyên khoát tay thờ ơ:
-Hai cô cứ chọn đi.
-Thế anh muốn ăn gì?
-Gì cũng được.
Ngọc Kiều quay qua dặn người chạy bàn. Không hiểu Nhã Mi nghĩ gì mà cứ nhìn Nguyên đăm đăm, mắt hơi nhướng lên ra hiệu. Thấy anh không nói gì, cô cố ý đá chân anh dưới gằm bàn. Nguyên càng thấy bực cô. Anh lừ mắt như răn đe, làm cho Nhã Mi càng thấy tức, nhưng không dám làm gì nữa, chỉ ngồi im liếc anh
Sau bữa ăn, Nguyên nói chuyện rất ít. Chỉ có Ngọc Kiều và Nhã Mi líu lo với nhau
Ngọc Kiều thường ngày cũng không nói nhiều. Nhưng hôm nay có Nguyên, cô thấy vui và hứng phấn hẳn lên, bỏ hẳn vẻ kiêu kỳ lạnh lùng thường ngày của mình.
Khi trở về công ty, lúc đứng chờ Ngọc Kiều lấy xe, Nhã Mi đấm vai Nguyên một cái:
- Đối với người khác thì anh lịch sự lắm, nhưng với bạn em thì anh bỏ mặc như vậy đó. Lúc nãy em tức muốn chết luôn.
-Tức cái gì?
- Đáng lẽ anh phải hỏi nhỏ Kiều ăn gì? Phải chăm sóc nó, galăng với nó. Vậy mà ngược lại, anh để nó làm hết, coi không được chút nào.
Nguyên nhún vai không trả lời. cử chỉ đó càng làm Nhã Mi tức anh ách:
-Em biết nó thích anh rồi đó, vậy mà anh làm giọng thấy ghét. Không chừng em làm mai nó cho người khác, cho anh hết chủ quan.
- Đủ rồi, Nhã Mi! Bớt nói lại đi. Nãy giờ anh bực em lắm, biết không?
-Làm gì mà bực em? Xí! Làm như em không bực anh vậy. Hôm nay anh làm sao ấy, tức muốn chết được.
Lúc đó xe Ngọc Kiều chạy tới. Nguyên đẩy vai cô:
-Em về đi, muốn gì về nhà nói.
Nhã Mi "Xí một tiếng, rồi ngoe nguẩy bỏ đi ra xe.
Nguyên trở lên phòng mình. trươc khi lên, anh cố ý ghé qua phòng kế toán. Anh thấy thấp thoáng bóng Tùng ngồi ở bàn Hải Vân, tự nhiên một cảm giác bực mình dâng lên. Giống như Hải Vân cố tình khiêu khích anh.
Chiều thứ bảy, Nguyên một mình đến nhà Ngọc Kiều. Ngồi một mình trong phòng khách chờ cô, anh chợt thấy có một chút hối hận, và tự hỏi "mình có nên làm thế này hay không". Có một cái gì đó gần như lừa dối Ngọc Kiều, cảm giác đó khiến anh muốn bỏ về lập tức. Nhưng Ngọc Kiều đã xuất hiện. Cô cười rạng rỡ, rõ ràng là mừng khi thấy anh. Cử chỉ của cô làm Nguyên thấy hơi ngượng với mình. Anh mỉm cười:
-Anh đi ngang nên ghé thăm Kiều. Em có bận gì không?
- Đâu có bận gì đâu, em đang ngồi chơi đấy.
-Chiều thứ bảy mà em không đi chơi à?
Ngọc Kiều nói một cách ý nghĩa:
-Chẳng có ai hỏi đến đi chơi đặc biệt như thế. Anh đến thế này, em bất ngờ lắm.
-Anh ghé thăm Kiều mot chút rồi đi ngay, trả lại thời gian rảnh cho em đấy.
-Em không thích rảnh rang đâu.
-Vậy đi dạo với anh nhé, hay là vào quán cà phê nào đó cho qua buổi chiều.
Ngọc Kiều đứng ngay dậy:
-Anh cho em chút nha.
Cô đi lên lầu, Nguyên ngồi im nhìn theo. Anh nhận ra mấy lần gặp sau này cô có vẻ thay đổi. Trước đây cô ít nói, lạnh lạnh kiểu kiêu kỳ và luôn giữ khoảng cach với người đối diện. Bây giờ trước mặt anh, cô vô tình hoạt bát hẳn lên. Có lẽ Nhã Mi đã nói đúng, Ngọc Kiều bắt đầu thích anh.
Nguyên hơi cúi đầu suy nghĩ. Anh thấy mình hơi ác khi đến đây, nhưng bây giờ thì khó mà bỏ về. Anh tự nhủ sẽ không làm cho cô ảo tưởng một lần nữa. Một lát, Ngọc Kiều đi xuống. Cô đã kịp trang điểm như muốn đẹp lên trong mắt Nguyên. Nhưng anh không để ý điều đó, anh đưa cô vào một quán cà phê mà cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đến nỗi Ngọc Kiều cũng nhận ra.
Cả hai cứ ngồi yên lặng nhìn ra đường. Một lát sau, Ngọc Kiều chủ động lên tiếng:
- Đi chơi với em anh chán lắm phải không?
Nguyên quay đầu lại, nhướng mắt:
-Anh đã làm gì đến Kiều nghĩ vậy?
-Anh không nói gì cả, nhìn anh, em có cảm giác nhìn ngoài đường làm anh thích hơn là nói chuyện.
Nguyên bật cười:
-Không phải vậy đâu.
-Nhã Mi nói với em là anh nói chuyện vui lắm.
-Vậy hả!
-Nó bảo anh chịu nói và hài hước.
-Vậy hả?
-Vậy mà gặp anh rồi thì em thấy ngược lại.
-Hôm ấy về, hai cô có đi đâu không?
-Không tụi em về luôn.
-Gặp em, anh mới nhớ, Hải Vân nhắn lời xin lỗi hai cô đấy.
-Có gì đâu, nó đi với người yêu thì tụi em thông cảm liền.
-Các cô thân với nhau lắm à?
-Tụi em thân nhau thời cấp ba, vô đại học em mới thân với Mi. Nó làm việc được không anh?
-Cô ta có năng lực lắm, nói chung là siêng năng, không có gì đáng nói cả.
Ngọc Kiều vô tình:
-Thật ra, chuyên môn của nó không phải là kế toán đâu. Nó học trường ngoại ngữ đấy.
-Vậy hả!
-Lẽ ra nó có thể làm ca sĩ nữa đấy. Nhưng tại không dám xuất hiện tại công chúng. Người ta mà biết gia đình nó thì sẽ không chấp nhận.
-Sao?
Nguyên hơi có vẻ kinh ngạc. Thái độ của anh làm Ngọc Kiều cảm thấy mình đã nói hớ. Cô vội tìm chuyện khác để nói:
-Hôm nay sao anh không rủ Nhã Mi đi với anh?
Nguyên khoát tay:
-Có chuyện gì mà em ngại nói với anh vậy? Đừng vậy nhé, dù sao anh cũng có quyền biết về nhân viên mình chứ.
Ngọc Kiều ấp úng:
-Không có gì...Thật ra, công việc của nó cũng đâu có lớn, đâu có gì quan trọng. Nếu công ty nào cũng nhìn vào lý lịch thì tội nghiệp người không có lỗi. Cha mẹ làm mà bắt con cái chịu thì bất công lắm.
Nguyên nói thẳng:
-Anh đoán ra rồi, Nhưng em không nên ngại cho bạn em, anh không phải người thành kiến đâu. Với anh, quan trọng là năng lực còn đời tư người ta thế nào anh không quan tâm.
Ngọc Kiều thở ra, như bớt ngại đi, cô liếm môi:
-Anh Nguyên quan niệm đúng đấy. Nếu đánh giá người khác khe khắt quá thì tội cho người ta. Hải Vân dễ thương lắm, nó không có gì đáng để đề phòng cả.
-Nhưng gia đình cô ta có chuyện gì vậy Kiều?
-Mẹ nó ngoại tình, ba nó lỡ tay giết người đó. Sau đó nhà nó tan nát luôn, vì bà ấy bỏ ra nước ngoài với chồng mới.
Nguyên ngồi im, mặc dù đoán gia đình Hải Vân không bình thường, nhưng anh không ngờ nó trầm trọng như vậy.
Bây giờ tất cả bí mật của Hải Vân vụt phơi bày, mà không cần anh phải khủng bố bắt cô nói. Thì ra đó là lý do làm cô có một bản lý lịch mờ ám. Hải Vân không dám nói với anh cũng đúng thôi.
Ngọc Kiều không hiểu ý nghĩ của Nguyên. Thấy anh ngồi im cô nói như ngại:
-Ba nó chỉ lỡ tay làm chết người thôi, chứ hiền lắm. Anh em nó được giáo dục đàng hoàng lắm, anh đừng sợ tư cách của nó, em bảo đảm đấy.
Nguyên mỉm cười:
-Anh không có thành kiến gì đâu. Nhưng anh hơi ngạc nhiên, lần trước em nói cô ta là trụ cột gia đình, thế còn những người khác, họ làm gì?
-Anh Hai đi Nhật, đang xuất khẩu lao động. Còn người anh thứ ba thì chán đời lêu lỏng, không làm ăn gì cả.
Nguyên nhướng mắt:
-Làm cách nào mà anh ta ra nước ngoài được với một lý lịch như vậy.
-Em không biết, anh ấy giỏi xoay sở thì sẽ có cách chứ.
Nguyên gật đầu. Anh chỉ cần biết bao nhiêu đó, như thế là đủ để hiểu về cô gái bí mật đó.
Sợ Ngọc Kiều nghi ngờ, anh nói lảng qua chuyện khác:
-Hôm nào rảnh chúng ta đi câu cá, Kiều có thích không? Nhã Mi nó thích lắm.
-Vâng, em cũng thích. Nhưng anh Nguyên này! Anh đừng có thành kiến với Hải Vân nghe. Tính nó được lắm, em nói thật đó. Nếu biết em nói với anh chuyện của nó, chắc nó nghỉ làm đấy, nhỏ đó tự trọng lắm.
Nguyên khoát tay:
-Anh không quan tâm chuyện riêng tư của cô ta, và cũng sẽ làm như không biết, dù sao các cô cũng là bạn mà.
Ngọc Kiều nghĩ Nguyên tốt với bạn bè cô vì cô, nên rất cảm động. Cô nói như cám ơn:
-Em hiểu anh rồi. Bù lại, em sẽ tìm cách nói để Hải Vân làm hết mình cho anh.
Nguyên quay lại nhìn Ngọc Kiều một cái. Anh hiểu ý nghĩ sai lệch của cô, nhưng không thấy buồn cười chút nào. Ngược lại anh thấy chút xấu hổ, giống như mình lừa gạt Ngọc Kiều.
Anh nói như nhận xét:
-Hải Vân có cô bạn tốt bụng quá, không biết cô ta có biết điều đó không?
Ngọc Kiều nghe lâng lâng vì lời khen kín đáo đó. Cô nghĩ đó là cách tán tỉnh của Nguyên. Tự nhiên cô nghiêng đầu, cười hơi điệu:
-Em không tốt như anh nghĩ đâu.
Nguyên không nói gì cả. Anh hơi cúi đầu, nhìn xuống ly nước, như tránh nhìn cô gái đang làm dáng vì mình.
Và không muốn kéo dài ảo tưởng của cô, anh quay qua gọi tính tiền. Ngọc Kiều lên tiếng:
-Anh Nguyên bận lắm à?
Nguyên nói dối:
-Anh có hẹn với người bạn, hôm nào anh đưa em đi chơi lâu hơn.
Ngọc Kiều không nói gì nữa, vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt cô. Mới nói chuyện có một giờ mà Nguyên đã muốn về. Hình như anh không thấy hứng thú khi ở bên cô. Ngọc Kiều giấu kín nỗi thất vọng đó và khi Nguyên đưa cô về đến nhà, cô mỉm cười với anh như không có gì.
Nhưng dù cô không nói, nhưng Nguyên vẫn nhận ra. Anh bù vào thiếu sót của mình bằng một cử chỉ ân cần.
-Chào em, hẹn gặp lại.
Khuôn mặt bí xị của Ngọc Kiều hé lên một nụ cười không vui:
-Chào anh.
Cô quay người đi vào nhà. Nguyên chờ cho cô vào hẳn trong sân mới cho xe lướt tới. Chiều nay, anh cảm thấy mình đã làm một việc thật hèn.
Nguyên bước vào cửa. Anh vén màn qua một bên và đứng nhìn vào trong. Phía sau bức màn là một thế giới sôi động khác hẳn ngoài đường. Trên sân khấu, cô ca sĩ đang hát một bản nhạc sôi động. Những cặp nhảy nhún chân theo điệu nhạc, tạo nên một không khí náo nhiệt.
Nguyên đưa mắt tìm một bàn trống. Thấy anh, một cô gái vội len lõi qua các bạn đi ra.
- Anh Nguyên. Lâu ghê không tới đây, lại bàn này đi anh.
Nguyên đi theo cô gái. Trong lúc đi, anh lướt mắt nhìn về phía sân khấu, như tìm một ca sĩ quen. Nhưng thấy cô gái là đang hát một bản nhạc không có gì đặc biệt, anh thôi không nhìn về hướng đó nữa. Cô tiếp viên đưa anh đến một bàn trống, rồi ngồi xuống đối diện:
- Sao lúc này anh vắng bóng vậy? Bạn anh đâu rồi?
- Anh không biết, lâu quá không gặp tụi nó. Lâu không gặp, thấy em vẫn đẹp đấy.
- Cám ơn nhiều. À! Anh Nguyên uống gì để em đi lấy.
- Cho anh cái gì cũng được.
Cô gái vừa đứng dậy thì anh gọi lại:
- Phương còn hát ở đây không, Hà?
- Dạ còn, nhưng chưa tới nó. Lúc này, nó tới trễ lắm anh.
- Vậy hả!
Anh khoát tay:
- Em đi đi.
Cô gái bỏ đi. Nguyên tìm gói thuốc trong túi, đốt một điếu rồi quăng xuống bàn. Anh đưa mắt nhìn lên sân khấu, rồi bỗng nghiêng người tới nhìn chăm chú, như không tin vào mắt mình.
Trên sân khấu, cô gái vừa hát đi vào và một người khác bước ra, cô ta giống hệt Hải Vân. Mặc dù cô ta trang điểm theo phong cách khác ngày thường, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đó là cô.
Nguyên ngồi ngã người ra phía sau, suy nghĩ mông lung. Ban đầu anh nghĩ mình lầm. Nhưng rồi nhìn thật kỷ, anh khẳng định mình nhìn đúng. Cô ta đúng là Hải Vân thật.
Cô gái này đưa anh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thật không tưởng tượng anh có thể gặp cô ta ở đây.
Khi cô tiếp viên mang nước tới, anh hỏi ngay:
- Cô bé đó hát lâu chưa nhỉ?
cô tiếp viên quay nhìn lên sân khấu, rồi mỉm cười:
- Anh hỏi ca sĩ Thiên Lý hả? Dạ, mới vô cách đây mấy tháng đó anh.
- Sao anh chưa từng thấy cô ta nhỉ?
- Tại vì thời gian đó anh đâu có tới.
Hình như nghĩ cái gì đó, cô ta che miệng cười, rồi nói đầy ẩn ý:
- Cô ta hát hay lắm, anh Nguyên. Mới vào nhưng lương cao nhất ở đây đó, có nhiều người ái mộ lắm.
- Vậy cô ta chọn ai chưa?
- Chưa, hình như hơi kiêu kỳ. Cô ta ỷ minh là dân trí thức nên không chịu giao thiệp với ai hết.
- Nói kiểu đó chắc các cô không thích nhau, phải không?
- Không phải em, mà nhóm tiếp viên tụi em đều không thích. Mấy ca sĩ khác cũng ghét vì cô ta kiêu kỳ. Nhưng ông chủ em ưu ái cô ta lắm.
Nguyên mỉm cười:
- Trước giờ cô ta về, em mời cô ta xuống gặp anh nhé.
Cô tiếp viên lắc đầu:
- Dạ, em mời cho anh, nhưng không chắc cô ta chịu tiếp anh đâu. Trước giờ có nhiều người mời, nhưng cô ta không chịu đến bàn ai cả.
Nguyen buông một tiếng cười:
- Làm cao vậy sao?
- Dạ.
- Vậy thì em mua ngay cho anh một bó hoa, phiền em một chút nhé.
- Mua hoa à? Anh muốn tặng hoa cho cô ta hả?
Nguyên gật đầu:
- Em chọn giùm anh loại hoa huệ trắng nhé, đi ngay đi cô bé.
- Vâng.
Cô tiếp viên đi rồi. Nguyên xoay người nhìn lên sân khấu, lắng nghe giọng hát của Hải Vân. Gương mặt buồn của cô rất thích hợp với không khí lảng đảng mơ hồ ở đây. Tự nhiên anh thấy buồn. Một nỗi buồn trầm lắng khi nghĩ về cuộc đời của Hải Vân.
Cô hát liên tục hai bài, vậy mà khán giả vẫn còn yêu cầu. Và bất cứ yêu cầu nào cô cũng đều đáp lại một cách ngoan ngoãn.
Nhìn phong cách Hải Vân. Nguyên không cho rằng cô kiều kỳ. Có lẽ những người xung quanh không thích Hải Vân vì cô có vẻ biệt lập, cô đơn một mình.
Cô tiếp viên đi về thật nhanh. Cô ta đặt bó hoa trước mặt Nguyên:
- Cỡ này được chưa anh Nguyên?
Nguyên nhìn nhìn bó hoa, hài lòng vì cách trang trí thanh lịch rất phù hợp. Anh gật đầu:
- Em mang lên cho cô ta giùm, chỉ cần nói là của một người tặng, đừng nói tên anh.
- Dạ.
Cô tiếp viên chợt cười tủm tỉm:
- Anh không tặng hoa cho Tú Nhân nữa hả? Có muốn em gọi nó xuống bàn anh không?
Nguyên khoát tay:
- Khỏi.
- Lần này hay cả mai mốt, hả anh Nguyên?
- Mai mốt cũng vậy.
Cô tiếp viên ôm bó hoa đi lên sân khấu. Nguyên nhìn lên sân khấu. Hải Vân không còn ở đó nên anh cũng không còn hứng thú. Anh rời bàn lặng lẽ ra về.
Không hiểu sao trên đường về tối nay anh có tâm trạng rất buồn. Anh thò tay vào ngăn tìm dĩa nhạc có bài Hải Vân vừa hát nhét vào máy. Tiếng nhạc vọng ra làm anh rất nhớ khuôn mặt của Hải Vân lúc nãy.
"Không còn ai
Đường về sao quá dài...
Nhưng đêm xa người
Men rượu cay...
Một đời tôi uống hoài
Cho nhân gian chờ đợi..."
Trả lại từng tin vui. Đêm nay không biết Hải Vân cô về một mình hay có người đưa đón. Nghĩ tới đó, anh chợt nhớ đến Tùng. Thế là cảm xúc lãng mạn nhường cho sự bực mình vô cớ, vẻ mặt anh trở nên lầm lì hẳn đi.
Hôm sau vào công ty, Nguyên cho người gọi Hải Vân lên phòng.
Cũng như những lần trước, mỗi khi bước vào gương mặt Hải Vân đầy vẻ căng thẳng.Cô không dám ngồi, mà chỉ đứng một khoảng hơi xa bàn, hỏi nhỏ:
- Anh gọi có chuyện gì ạ?
- Cô hãy trả lời thật, ngoài công ty này ra, cô còn làm việc gì khác không?
Hải Vân đứng lặng một lát rồi trả lời thật nhỏ.
- Dạ không.
- Chắc chứ?
- Tôi...
- Tôi muốn cô nói thật. Khẳng định lại một lần nữa đi!
Hải Vân buông thõng:
- Cùng một ngày, tôi không thể phân hai ra để làm việc khác. Công việc ở đây đã chiếm hết ngày rồi.
Nguyên im lìm nhìn cô. Cách nói dối trắng trợn của cô khiến anh bực mình và muốn vạch rõ cho cô biết anh biết hết mọi ngõ ngách về cô. Nhưng sợ khủng bố quá Hải Vân sẽ nghĩ việc, thế là anh dịu lại:
- Thôi được rồi, cô đi ra ngoài đi.
Hải Vân vừa dợm bước đi thì Nguyên gọi lại:
- Khoan đã, Hải Vân.
- Dạ.
- Cô sống có thoải mái không?
Thấy cô mở lớn mắt như hoài nghi, anh vội nói thêm:
- Tôi muốn biết cô làm ở đây cóthấy thoải mái không? Có bị áp lực gì không?
- Dạ không.
- Cứ nói thật đi.
- Dạ không.
Hải Vân lập lại một cách máy móc. Ngay cả lần này cô cũng nói dối. Nguyên thừa biết như vậy. Nhưng lần này thì anh không vờ đi được, và anh hỏi thẳng:
- Không bị áp lực sao mỗi lần tôi gọi lên cô đều căng thẳng như vậy?
- Tôi...
- Bước vào đây, cô thấy giống lên đoạn đầu đài lắm phải không?
- Dạ không.
- Tôi rất dị ứng với cách nói không của cô. Tôi muốn cô nói cái gì thật lòng cô, dù đó là những câu than phiền về tôi hay công kích cũng được.
Hải Vân có vẻ khổ sở: (111)
- Tôi không nghĩ gì hết, cũng không muốn công khích ai. Nếu được, tôi chỉ...
Nguyên hỏi tới:
- Chỉ như thế nào, nói đi.
- Tôi chỉ mong đừng ai có thành kiến hoặc tìm hiểu về đời tư của tôi. Tôi chỉ muốn yên ổn làm việc thôi.
- Cô phản đối tôi phải không?
Hải Vân lặng thinh. Lần này thì cô không muốn mở miệng nữa. Cô thấy ngạt thở thật sự và chỉ muốn thoát ra khỏi phòng này.
Nguyên nói như dung hòa:
- Tôi không có ý định tra vấn đời tư của cô, cũng không muốn cô bị nặng nề. Tôi biết mỗi lần bị tôi gọi, cô không muốn đến, nhưng tôi đâu có ác ý, cô phải hiểu chứ.
- Vâng.
Hải Vân nói vậy, nhưng nhìn mặt cô. Nguyên biết cô chẳng hiểu gì hết, mà cũng không hiểu nổi ý anh. Cử chỉ của cô làm Nguyên không muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa. Anh nói với vẻ không vui:
- Cô ra ngoài đi.
Hải Vân nhìn anh một cách khó hiểu, rồi quay người đi ra.
Nguyên nhìn theo thật lâu. Anh tự hỏi mình thích Hải Vân vì cái gì? Chắc chắn không đơn thuần vì cô đẹp, nhưng cụ thể anh không nhận ra được. Nhưng tình cảm kiểu này làm anh thấy bối rối và không biết cư xử thế nào với cô cho đúng. Điều đó làm anh đâm ra bực mình.
Thời gian này, anh hay đến vũ trường "Không Tên" nơi Hải Vân hát, và đều đặn tặng hoa cho cô. Hải Vân nhận nhưng không hề hỏi về anh hay muốn biết mặt. Thường cô chỉ chuyển lời cảm ơn qua cô tiếp viên, còn anh thì vẫn tiếp tục giấu tên. Anh thấy thích trò chơi này hơn là lộ mặt.
Tối nay khi mang nước tới bàn Nguyên, cô tiếp viên nói như thông báo:
- Mấy hôm nay có một người cũng gởi hoa cho Thiên Lý đều đặn như anh vậy. Nhưng anh ta gởi hoa hồng chứ không giống như anh.
Nguyên cười:
- Ca sĩ hát hay thì người ta tặng hoa là thường mà.
- Nhưng người này ngày nào cũng gởi, gởi cả lẳng hoa luôn đấy nè. Chứng tỏ anh ta mê cô ta lắm.
Nguyên nhíu mày:
- Em có biết người đó không?
- Dạ không, anh ta cho người đem tới chứ không tự đưa.
- Vậy sao?
Cô tiếp viên nhìn anh như thông cảm:
- Sao anh không ra mặt đi, anh Nguyên. Biết đâu cô ta sẽ cảm động, vì anh gởi hoa lâu hơn người kia mà.
Nguyên cười chứ không trả lời. Cô tiếp viên nói như báo cáo:
- Người đó lúc nào cũng ghi danh thiệp hết. Còn anh giấu tên như vậy, làm sao cô ta biết mà thích lại anh.
- Anh không cần như vậy đâu. Cám ơn cô bé nhé.
- Nếu anh cần gì thì nói với em, em sẽ giúp anh. Ở đây, em biết nhiều lắm.
- Cám ơn cô bé, khi nào cần anh nhờ.
- Vậy ha.
Cô ta đứng dậy đi đến bàn khách mới vào.
Nguyên quay người nhìn lên sân khấu, vừa lúc Hải Vân bước ra. Cô hát liên tục mấy bài khán giả yêu cầu, rồi rút vào trong. Và vừa vào một lát thì cô tiếp viên đi nhanh xuống bàn anh.
- Anh Nguyên! Cái người đó ra mặt rồi đấy.
- Em nói người nào?
- Người tặng hoa hồng ấy. Anh ta tìm Thiên Lý đấy. Hai người nói chuyện em nghe anh ta mời Thiên Lý đi ăn đấy.
Nguyên cười hờ hững:
- Vậy sao! Cứ để anh ta tiếp xúc, cái đó không liên quan đến anh.
- Anh nói thật chứ?
Thấy nụ cười thờ ơ của Nguyên, cô ta có vẻ thất vọng:
- Anh khó hiểu thật, tặng hoa làm chi mà không tìm cách làm quen. Vậy ngày mai em có mua hoa cho anh nữa không?
- Em vẫn cứ mua bình thường đi.
Cô tiếp viên nhìn Nguyên một cách khó hiểu. Nhưng thấy thái độ khép kín của anh, cô ta không dám hỏi nữa. Tưởng đã lập công với Nguyên, ai ngờ anh không quan tâm làm cho cô thấy mất hứng.
Cô ta đi rồi, Nguyên cũng bỏ về. Lúc nãy anh có ý chủ quan, nhưng bây giờ chợt thấy nao nao. Nếu như Hải Vân nhận lời của tay công tử hoa hoa nào đó, có lẽ anh sẽ không có cơ hội. Ở đây, anh không có uy lực với cô như ở công ty. Mà suy cho cùng, Hải Vân có quyền chọn người mà cô ta thích. Có thể là anh chàng vừa làm quen, có thể là Tùng và cũng có thể là ai đó khác.
Nguyên đi về phía chỗ giữ xe. Vừa lúc anh thấy Hải Vân băng qua đường. Cô ta đi một mình, có lẽ là cô ta từ chối anh chàng kia. Như thế mới là Hải Vân như anh nghĩ.
Sáng hôm sau, lúc anh vừa vào công ty thì Hải Vân cũng vừa đến. Cô gật đầu chào anh rồi đi thật nhanh. Nguyên biết chắc đó là thái độ tránh né. Hải Vân sợ anh như sợ hung thần. Đúng hơn là sợ bị anh chất vấn những điều mà cô không ngờ đến. Cho nên anh quyết định xóa bỏ khoảng cách đó.
Buổi tối Nguyên đến vũ trường "Không Tên". Khi Hải Vân hát xong, anh đi lên phía sân khấu, vào phòng hóa trang. Hải Vân ngồi ở bàn trang điểm đang bôi hết lớp son phấn trên mặt, nhưng vẫn còn mặc bộ đồ biểu diễn.
Nguyên đi đến phía cô, chìa bó hoa đến trước mặt cô:
- Chào ca sĩ Thiên Lý.
Hải Vân người lên, muốn đứng tim khi nhận ra Nguyên. Cô thảng thốt buông rơi khăn giấy, không nói được tiếng nào:
Nguyên đặt bó hoa xuống tay cô:
- Tặng cô.
Hải Vân nói cám ơn một cách máy móc, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn đi. Cô nói như không ra hơi:
- Anh muốn gì ở tôi?
Nguyên quay nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ:
- Ở đây nói chuyện không tiện lắm, tôi chờ cô ngoài kia nhé. Bàn tôi ở cuối phòng, phía góc phải đấy.
Hoa Hồng Mùa Xuân Hoa Hồng Mùa Xuân - Hoàng Thu Dung Hoa Hồng Mùa Xuân