The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1378 / 5
Cập nhật: 2016-01-26 08:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hòng ngủ được thay đổi hoàn toàn. Màu vôi trên vách, rèm treo cửa, drap trải giường, thảm dưới nền và cả đến chiếc đèn ngủ cũng được thay nốt. Bàn phấn cũng được thay bằng một cái bàn mới. Trên đó đặt tấm ảnh chụp chung ông Thành và một người đàn bà khác, người ấy không phải là bà Thụy Chi, vợ ông và là chủ nhân trước đây của căn phòng này.
Ông chợt nhìn qua cửa sổ ra vườn hoa. Ở đó toàn là những bông uất kim hương, loại bông mà bà Thụy Chi yêu thích. Ông chợt nhíu mày khó chịu rồi cất tiếng gọi:
- Thằng Lành đâu rồi?
Cửa vụt mở, bước vào là một thanh niên khỏe mạnh chừng gần ba mươi tuổi - Anh ta cung kính:
- Dạ, ông chủ gọi.
Ông Thành giơ tay chỉ ra cửa sổ, ngón tay lấp lánh chiếc nhẫn kim cương:
- Cậu hãy cho thay tất cả hoa trong vườn bằng hoa hồng nghe rõ chưa.
- Dạ rõ - Lành tiếp tục cung kính - ông chủ còn dặn gì nữa không ạ?
- Phòng ngủ của con gái tôi chuẩn bị xong chưa?
- Dạ, phòng của cô Huỳnh Thi...
Ông Thành trợn mắt:
- Câm miệng...
Lành co người vì sợ hãi:
- Dạ... Dạ...
- Nếu không phải vì cậu đã theo tôi từ bấy lâu nay thì tôi đã đuổi vì cái tội này. Từ nay cấm tuyệt không được nhắc đến tên của họ trong căn nhà này nữa.
- Dạ... dạ... Tôi biết rồi, thưa ông chủ.
Ông Thành lạnh lùng:
- Nói tiếp đi.
- Dạ, phòng ngủ của cô hai đã được chuẩn bị xong, như ý của ông chủ.
- Còn người làm trong nhà, đã thay đổi hết chưa?
- Dạ! Đã thay tất cả ạ.
Lúc này mới thấy nụ cười trên môi chủ nhân, ông dịu giọng:
- Thôi được rồi, cậu mở tủ lấy cho tôi bộ veston màu xám mới may ấy.
Lành líu ríu đi lại mở tủ, xong anh ta giúp ông chủ mặc áo vào.
- Bây giờ ông chủ đi đâu? Có cần tôi lái xe đưa đi không ạ?
- Thôi khỏi, cứ bảo thằng tài xế mới, cậu hãy ở nhà trông nhà. Phôn đến công ty, nói là tôi bận việc không đến được.
- Dạ, tôi biết rồi ông chủ.
Hai người ra khỏi phòng, Lành hối hả đi gọi tài xế đánh xe đến tận cửa. Anh ta đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất sau cánh cổng màu trắng, cái màu cũng mới được thay đổi.
Lành chầm chậm bước vào nhà. Ở đây có thể nói, ngoài ông chủ trẻ này, Lành là người có uy quyền nhất, hiểu biết nhiều nhất. Anh ta là người duy nhất còn sót lại qua hai đời chủ của căn nhà. Cũng nhờ tài khéo bợ đỡ, nịnh hót nên Lành đã được tín nhiệm
Đó là một vila nhỏ được xây cất theo mô hình mới, thiết kế như một khách sạn mini, sang trọng và đầy đủ tiện nghi. Người tài xế dừng xe lại,, nhấn hai hồi còi dài rồi chờ đợi. Lát sau cánh cổng màu trắng mở ra, bên trong một người giúp việc, cũng trang phục bằng màu trắng, chị ta cúi chào.
Ông Thành hỏi qua cửa xe:
- Chị Tư, bà chủ có nhà không?
- Thưa có, bà ở trong phòng riêng từ sáng đến giờ.
Ông Thành mỉm cười hài lòng. Chiều hôm qua ông điện thoại tới hẹn và người đàn bà ấy đã ngoan ngoãn vâng lời ông, ngồi chờ ở phòng riêng.
Tiếng sỏi xào xạc kêu lên dưới lớp xe, ông Thành lại mỉm cười, chừng như là ông đang vui, rất vui.
Xe dừng lại trước căn nhà màu trắng. Tài xế đi vòng sang mở cửa, ông Thành trịnh trọng bước xuống xe, sửa lại vạt áo rồi đi nhanh vào nhà. Ở đây, mọi thứ đều được điểm tô bằng màu trắng, tinh khiết, đoan trang và cũng không kém phần đài các.
Chừng như rất quen thuộc với ngôi nhà này. Ông Thành bước đi với vẻ tự tin như chính mình là chủ nhân vậy. Không cần phải gõ cửa, ông tự nhiên bước vào một thế giới đầy màu trắng của sự tinh khiết. Tất cả cũng màu trắng và chính người thiếu phụ đẹp tuyêt vời đang ngồi khép nép trên giường cũng mang một màu trắng toát, từ làn da cho đến y phục.
Ông Thành từ từ bước lại, khẽ khàng cất tiếng gọi:
- Lan Bình.
Người đàn bà mỉm cười, nụ cười rất đẹp. Giọng nói nhẹ nhàng:
- Anh làm gì mà quan trọng lắm thế? Bắt người ta phải ngồi đây chờ từ sáng đến bây giờ.
- Quan trọng ư? - Ông Thành hỏi lại - Chẳng lẽ anh muốn cưới vợ không phải là chuyện trọng đại sao?
- Cưới vợ? - Người đàn bà có cái tên Lan Bình hỏi lại với vẻ kinh ngạc.
Ông Thành trở nên trang trọng:
- Vâng, anh muốn cưới vợ. Lan Bình, anh muốn làm đám cưới với em.
Thiếu phụ cúi đầu u buồn:
- Anh không đùa với em chứ?
- Không, anh không có đùa, Lan Bình, em xem nè...
Người đàn ông từ từ quì xuống trước mặt thiếu phụ. Trên tay ông là chiếc nhẫn cưới có đính kim cương. giọng ông trang trọng:
- Lan Bình, bây giờ đây anh chính thức cầu hôn với em.
- Anh... - Thiếu phụ nghẹn lời, vẻ xúc động mãnh liệt.
- Em có còn nhớ không? - Ông Thành nói trong khi vẫn ở tư thế quì gối - hai mươi mấy năm trước. Chúng ta từ làng quê nghèo nàn lên thành phố lập nghiệp. Lúc đó, hai chúng ta với hai bàn tay trắng. Anh còn nhớ, em đã không từ bất cứ công việc cơ cực nào để có tiền lo cho anh ăn học. Rồi anh bước chân vào nhà họ Lâm, buộc lòng phải cưới con gái ông ta để mưu đồ sự nghiệp, lúc ấy anh rất đau lòng...
Có vài giọt lệ long lanh trên má thiếu phụ.
- Em chấp nhận tất cả, chỉ cầu cho anh hạnh phúc là em vui lắm rồi.
- Phải, em lúc nào cũng hy sinh cho anh, hy sinh đến tận cùng. Lan Bình, lúc ấy em có nhớ anh đã thề như thế nào không? Anh thề sẽ có một ngày nào đó, anh và em chính thức thành hôn - Giọng ông trở nên háo hức, háo hức y hệt chàng tân lang trẻ tuổi - Bây giờ cái ngày ấy đã đến rồi. Lan Bình, anh xin được cưới em.
Nước mắt tuôn tràn trên má thiếu phụ, nghẹn ngào đến không nói nên 1ời:
- Sao em lại khóc?
- Em... sung sướng quá!
Gương mặt ông Thành rạng rỡ:
- Vậy thì chúng ta thành hôn ngay lập tức.
Ông đứng lên, lồng chiếc nhẫn vào tay thiếu phụ, cử chỉ dịu dàng âu yếm và giọng nói cũng dịu dàng không kém:
- Vài hôm nữa thôi, em sẽ chính thức là vợ của anh, là chủ nhân những gì anh có.
- Anh Thành... - Thiếu phụ khẽ khàng gọi.
- Em muốn gì?
- Em... em cám ơn anh, cám ơn anh đã không quên người con gái nghèo của làng quê năm nào. Nhưng đối với em, sống như thế này cũng đủ lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi...
- Không, em phải là vợ chính thức của anh. Tuy rằng cưới nhau bây giờ, giữa lúc mà chúng ta đã sống với nhau, đã có con với nhau, là muộn màng, nhưng em hãy tin anh, hôn lễ vẫn là hôn lễ, anh rất thành tâm, rất thực lòng mong mỏi cái ngày này.
- Nhưng em không muốn vì em mà người khác phải mất chồng, mất cha, bởi vì anh còn có trách nhiệm với vợ với con gái của mình.
- Và anh cũng có trách nhiệm với em, với Mỹ Linh, con gái của chúng ta - ông ngồi xuống bên cạnh, ôm thiếu phụ vào vòng tay rắn rỏi của mình, vuốt ve..., âu yếm hơn bất cứ cặp tình nhân say đắm nào khác - Em lúc nào cũng nhân hậu, lương thiện đến quên mình. Nhưng em hãy yên tâm, mẹ con họ đã ra đi rồi.
- Ra đi? - thiếu phụ sửng sốt hỏi - Anh đuổi họ?
- Phải, anh đã đuổi họ, nhưng em cứ yên tâm không phải hoàn toàn vì em đâu.
- Không phải vì em thì tại sao?
Đôi mắt người đàn ông lơ đãng nhìn ra cửa sổ môi nở nụ cưới thâm trầm đầy tính toán:
- Anh bắt gặp bà ấy ngoại tình.
Thiếu phụ sửng sốt nhìn lên, ông Thành tiếp:
- Đó có lẽ cũng do ý trời muốn anh và em đoàn tụ, muốn con gái của chúng ta chính thức có một người cha.
- Chị ấy thật sự như vậy hở anh?
- Thật. Điều quan trọng là bây giờ bà ấy đã ra đi rồi. Anh muốn rước em và con về đó chung sống, chúng mình sẽ làm đám cưới với nhau, chính thức trước bạn bè thân hữu. Lan Bình, ước mong của chúng ra ngày xưa đã trở thành sự thật rồi đó.
Ước mơ...? Thiếu phụ đưa mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, nơi có những luống hoa hồng rực rỡ dưới nắng mai vàng. Ngày xưa bà và người ấy mơ ước điều gì nhỉ? Phải rồi, ngày họ rời bỏ làng quê nghèo khổ đã mang theo ước mơ tạo thành sự nghiệp rồi sau đó họ sẽ cưới nhau.
Người nói đúng, bây giờ ước mơ đã thành sự thật. Trải qua hai mươi mấy năm với muôn vàn cay đắng cơ cực, cuối cùng bà và người ấy cũng đem ước mơ dệt thành sự thật. Bỗng nước mắt tuôn tràn trên má, trên môi bà, những giọt lệ mang theo hạnh phúc muộn màng.
Bất giác họ ngả vào nhau, lòng rạt rào hạnh phúc. Mười mấy năm chung sống lén lút với biết bao là hồi hộp, lo âu, những tưởng suốt đời không bao giờ có được ngày nay.
Có tiếng khóc thút thít ngoài cửa, hai người giật mình nhìn ra, ở đó có một bé gái với bộ đồng phục học sinh trên người, tiếng khóc là của cô bé ấy.
- Mỹ Linh, sao con khóc hở? - Thiếu phụ hỏi, cô bé được thể khóc lớn hơn.
- Mẹ... mẹ ơi... người ta ăn hiếp con.
Cô bé chạy ào vào lòng mẹ, tức tưởi khóc.
- Ngoan... ngoan nào, có chuyện gì, ai ức hiếp con nói cho mẹ nghe xem nào?
Ông Thành phụ họa thêm:
- Nín đi chứ, con gái của cha ngày thường đâu có nhõng nhẽo thế này.
Cô bé giãy nảy:
- Con không thèm nói chuyện với cha nữa đâu.
- Ô kìa, chẳng lẽ bị người ta ức hiếp rồi con giận cha sao?
- Cũng tại cha hết đó, tại sao cha không dám đứng trước mặt bạn bè con công nhận con là con của cha? Tại sao cha phải lén lút tới thăm mẹ, né tránh mỗi lần đưa con tới trường...? Tất cả cũng tại cha cho nên chúng nó bảo con là đứa con hoang.
Ông Thành và bà Lan Bình cùng chết lặng một lúc. Mỹ Linh nói đúng, từ xưa tới giờ họ sống trong lén lút, lo âu, lúc nào cũng nơm nớp trông chừng dư luận, đến nỗi đứa con gái của họ mang họ cha nhưng không có người cha chính thức.
Bé Linh lại vừa khóc vừa nói:
- Con không biết đâu, từ mai con không đi học nữa, đến trường chúng nó chọc ghẹo làm con xấu hổ chết được.
Ông Thành vuốt tóc con xúc động nói:
- Con ngoan, ngày mai cha mẹ sẽ đích thân đưa con đến trường, công nhận con là con của cha mẹ trước mặt bạn bè. Và từ nay cho đến mãi mãi về sau, con vĩnh viễn là đứa con cưng của cha mẹ.
- Con không tin đâu, cha đã hứa nhiều lần rồi...
- Nhưng lần này nhất định là sự thật. Lan Bình, em nói xem có phải như vậy không?
Thiếu phụ nhìn con rồi lại nhìn chồng, gương mặt phúc hậu bỗng chốc bừng sáng. Phải, con bà từ nay nhất định sẽ có cha. Bà vuốt nhẹ tóc con rồi âu yếm nói:
- Mỹ Linh, cha con nói đúng đó, từ nay con sẽ chính thức là con của cha mẹ trước mặt bạn bè.
Cô bé lúc này mới lau nước mắt, gương mặt háo hức:
- Hoan hô, hoan hô cha!
- Bây giờ cha đưa hai mẹ con về nhà.
- Về nhà? - Mỹ Linh tròn mắt hỏi - Đây không phải là nhà mình sao cha?
- Không phải, nhà của con lớn hơn thế này nhiều con gái cưng ạ!
Biệt thự "Lan Bình" - tấm biển đồng ấy được thay vào kể từ khi mẹ con họ khăn gói ra đi và cũng từ đó, chủ nhân thật sự của ngôi biệt thự này không còn nữa. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn sơn trắng, ông Thành chỉ vào tấm biển:
- Em xem, từ nay ngôi nhà này mang tên em đấy Lan Bình.
Thiếu phụ ngẩng nhìn tấm biển còn mới:
- Có phải trước đây nó mang một cái tên khác phải không anh?
- Những gì của hôm qua, bắt đầu từ hôm ngay không còn hiện hữu nữa Lan Bình, em không việc gì phải bứt rứt cả.
Xe tiếp tục lăn bánh, băng qua con đường lát đá rồi dừng lại trước ngôi nhà đồ sộ, trắng toát. Đứng giữa cơ ngơi sang trọng ấy, ông Thành khoát tay một vòng rồi nói với vẻ tự mãn:
- Em xem, tất cả đều là những thứ em yêu thích - Ông quay sang con gái - Mỹ Linh, từ nay nơi này là nhà của con.
Cô bé tròn mắt nhìn rồi nhảy lên hét:
- Hoan hô... hoan hô cha. Con không ngờ cha có căn nhà to và đẹp thế này.
Lành từ trong nhà bước ra, vẫn với thái độ cung kính:
- Ông chủ.
- Ờ... - ông Thành chỉ tay vào thiếu phụ - đây là vợ và con gái tôi.
- Chào bà chủ, cô hai.
- Nhà bếp đã chuẩn bị thức ăn xong chưa? - ông Thành hỏi.
- Dạ đúng mười một giờ mọi thứ sẽ được làm xong.
- Tốt lắm, cậu lo chuyện ấy cho tôi.
- Dạ...
Lành rút lui, ông Thành nắm tay vợ và con.
- Đi, để ta đưa hai mẹ con đi xem phòng ngủ của mình.
Đầu tiên là phòng của Mỹ Linh, ở đó có vô số búp bê và đồ chơi điện tử. Cô bé thích đến nỗi quên biến mất cha và mẹ đã ra khỏi phòng tự lúc nào rồi.
Đứng trước thế giới đầy màu trắng tinh khiết mà mình yêu thích, người thiếu phụ xinh đẹp có vẻ xúc động:
- Tất cả những thứ này...
- Đều là của em, anh dành tặng riêng em.
- Đâu cần phải tốn kém như vậy chứ anh!?
- Tốn kém ư? - Ông Thành bật cười - đối với một người vợ như em, không vật chất nào so sánh nổi.
Thiếu phụ xúc động đến rưng rưng lệ:
- Anh Thành... cám ơn anh đã không quên em, quên cái con bé nghèo khổ của làng quê năm nào.
- Khờ quá, sao em lại cám ơn anh khi mà chính em đã từng hy sinh cho anh tất cả. Còn nhớ...
Thiếu phụ bịt miệng ông bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình:
- Đừng nhắc nữa anh, những việc làm nhỏ nhoi ấy, không đáng để anh phải ghi nó đâu.
Ông Thành âu yếm nhìn vào mắt vợ:
- Anh không nhớ, nhưng nó đã khắc ăn sâu vào lòng anh đến không thể nào quên được. Lan Bình bắt đầu từ hôm nay sẽ là chuỗi ngày hạnh phúc của vợ chồng ta.
Thiếu phụ nhẹ nép vào vai chồng:
- Và cả con chúng mình nữa chứ.
- Phải rồi, và cả con của chúng ta nữa.
Hai người đắm đuối trong vòng tay. Bất giác một tiếng hú thất thanh từ đâu vọng lại làm ông Thành khẽ nhíu mày. Lập tức hình ảnh của lão già ngày xưa hiện về. Bên cạnh lão còn có bà Thụy Chi, bé Huỳnh Thi và cả một quái nhân mình đầy râu tóc... tất cả... tất cả những hình ảnh ấy thoáng chốc làm lu mờ viễn ảnh đầy hạnh phúc trước mắt ông Thành.
Tất cả những dự tính long trọng dành cho "Hôn lễ" đều bị bà Lan Bình từ chối. Cuối cùng ông Hiếu Thành đành tổ chức một patty nho nhỏ. Khách mời gồm những bạn làm ăn mới của công ty "Vĩnh Thành" cái tên mới được thay vào tên cũ là "Phúc Thụy".
Đứng trước mặt quan khách, ông Thành long trọng tuyên bố:
- Quí vị, người đứng bên cạnh tôi đây là Lan Bình, là người đã gắn bó với tôi suốt từ thời thơ ấu cho đến ngày hôm nay - Ông choàng tay sang vai thiếu phụ, nói một cách xúc động - Hôm nay, tôi xin chính thức tuyên bố lễ thành hôn của hai chúng tôi.
Ông từ từ lồng chiếc nhẫn cưới vào tay người đàn bà. Hình ảnh ấy được ghi vào máy camêra đặt ở bốn góc phòng. Trong tiếng pháo tay chúc mừng của quan khách, bà Lan Bình xúc động nói nhỏ:
- Anh Thành, em cảm ơn anh!
- Sao em lại cảm ơn anh?
- Bởi vì... anh đã không quên người con gái nghèo của làng quê năm nào.
- Thử hỏi anh làm sao quên được khi em đã vì anh mà hy sinh quá nhiều.
- Em... em biết sự nghiệp anh có bây giờ đây là thủ đoạn không liêm chính.
- Em Bình...
- Anh đừng giấu em. Nhưng dù cho anh có làm bất cứ chuyện gì sai trái chăng nữa, em cũng sẵn sàng tha thứ, bởi vì em biết anh làm thế chỉ vì mẹ con em.
Ông Thành gượng cười:
- Thôi bỏ qua chuyện này đi em, quan khách họ đang nhìn mình kìa.
Họ khoác tay nhau, lần lượt qua các bàn tiệc, nhận ở thân hữu những lời chúc tụng. Nhưng sao cái không khí tưởng chừng như rất vui vẻ này có cái gì gượng ép quá. Thỉnh thoảng họ nhận được vài ánh mắt nghi ngờ và những tiếng xầm xì của những người hiểu chuyện.
Giữa lúc vui vẻ ấy bỗng tiếng rú hôm nào lại vang lên, lần này âm thanh ấy rõ ràng như phát ra rất gần. Hiếu Thành tái mặt nhìn ra cửa. Tiếng rú thứ hai lại nổi lên, lần này lại nghe càng gần hơn. Bất giác ông Thành buông tay vợ định lao đi nhưng bà Lan Bình đã giữ lại.
- Anh Thành, chuyện gì vậy?
- Xin lỗi em, anh...
Tiếng nói chưa dứt thì cửa chính bật mở. Ánh mắt mọi người đổ dồn về nơi đó, nơi đó có một người đàn ông lem luốc bởi bộ y phục rách nát trên người. Mái tóc ông mọc dài phủ đến tận vai, cằm thì mọc đầy râu, trông như một người nguyên thủy.
- Lương Hiếu Thành, mi mau bước ra đây... Lương Hiếu Thành...
Phía sau người đàn ông quái dị ấy, Lành cũng vừa chạy vào cùng với ba thanh niên khác. Bọn họ lập tức khóa chặt ông ta rồi lôi ra khỏi phòng khách. Người đàn ông vùng vẫy thét:
- Buông ta ra... buông ra... ta phải gặp Lương Hiếu Thành, ta phải vạch mặt cái tên hung thủ xấu xa ấy... buông ra...
Tiếng gào thét xa dần rồi tắt lịm trong màn đêm. Lan Bình cảm thấy bàn tay chồng trong tay mình lạnh giá. Gương mặt ông hằn rõ những đường gân xanh cho thấy một sự căng thẳng đến tột cùng đang diễn ra trong lòng ông, bà lắc nhẹ tay chồng:
- Anh Thành, bình tĩnh đi anh, quan khách họ đang nhìn mình kìa.
- Ờ...
Hiếu Thành bừng tỉnh, quay về phía quan khách ông nói, trấn dịu những tiếng xì xào bàn tán của họ:
- Quí vị, chúng tôi thành thật tạ lỗi bởi sơ sót vừa rồi - Ông nói như giải thích - Đó là một người làm trong nhà, ông ta bị điên từ mấy năm qua.
Có tiếng nói của ai đó trong số khách mời:
- Hình như đó là phụ tá của ông chủ trước đây.
- Quí vị - Hiếu Thành lấy lại vẻ trầm tĩnh của mình - Thưa quí vị, hôm nay có thể nói là ngày vui trọng đại nhất của tôi, vậy xin cùng quí vị cạn ly này, trước là chúc cho người vợ yêu quí của tôi, sau chúc cho sự hợp tác làm ăn của chúng ta.
Họ bắt đầu cụng ly, không khí trở lại vui vẻ nhưng hình ảnh của người đàn ông lạ lùng ấy như vẫn còn lẩn khuất đâu đây, trong lòng bà Lan Bình...
Phòng ngủ của họ trang hoàng như một phòng tân hôn thật sự. Ông Thành dìu vợ vào phòng rồi đùa:
- Cô dâu có cần chú rể phải bồng vào phòng không?
- Em... em muốn hỏi anh một chuyện...
Hiếu Thành nghiêm trang:
- Em hỏi đi, anh không giấu em bất cứ chuyện gì cả.
- Em muốn biết người đàn ông vừa rồi là ai?
Hiếu Thành thoáng cau mày, suy nghĩ một chút, ông nói:
- Ngoài chuyện này ra em có thể hỏi anh bất cứ chuyện gì anh cũng sẵn sàng giải đáp.
- Có nghĩa ông ấy không đơn giản chỉ là một người làm công điên khùng?
Hiếu Thành nói với vẻ khó khăn:
- Em đừng có ép anh phải nói dối, có được không hở Lan Bình?
Thiếu phụ chớp mắt buồn bã:
- Thử hỏi em làm sao yên tâm sống sung sướng thế này khi biết sự nghiệp bây giờ có được là ở thủ đoạn của anh?
Hiếu Thành giận:
- Có nghĩa là em ghê tởm anh?
- Không... không, anh Thành, em chỉ lo lắng cho anh mà thôi.
Gương mặt ông dịu lại, ông choàng tay qua vai vợ rồi nói ngọt ngào:
- Cám ơn em đã lo lắng cho anh. Thôi nào, xin em đừng nhắc những chuyện không vui trong ngày hôn lễ này.
Có tiếng gõ cửa rồi giọng con gái vọng vào:
- Cha mẹ, con có thể vô được không?
Hiếu Thành buông vợ rồi quay ra mở cửa cho con. Mỹ Linh ùa vào, trên tay là một bó hoa:
- Ngày vui của cha mẹ, con không có tiền mua quà, hoa này con cắt ở ngoài vườn, chúc cha mẹ hạnh phúc cho đến ngày trăm tuổi.
Hiếu Thành cười lớn:
- Con bé này thật là biết cách ăn nói - Ông ôm con và cả vợ vào lòng, cử chỉ trìu mến, thương yêu khác hẳn đối với mẹ con Huỳnh Thi. Ông tiếp - Nhưng mà cha muốn sống với mẹ và con cho đến hơn một trăm tuổi lận.
- Cha, cha có biết là con trông đợi cái ngày hôm nay lâu lắm rồi không? Cả mẹ cũng vậy, có phải không mẹ?
Thiếu phụ thở dài:
- Mẹ thích cuộc sống yên bình ngày xưa hơn.
Hiếu Thành chau mày, Mỹ Linh thơ ngây hỏi tiếp:
- Nhưng cuộc sống bây giờ có gì không tốt đâu mẹ?
- Mẹ...
- Lan Bình - Ông Thành cắt lời vợ - Đối với anh, được sống gần em và con là điều tốt lành mà anh mong mỏi nhất.
Thiếu phụ thở dài nhìn chồng. Cảm giác lo lắng bất an sao cứ lẩn quẩn trong đầu khiến bà không thể nào yên lòng được.
Lại có tiếng gõ cửa, ông Thành buông vợ và con:
- Xin lỗi, anh ra ngoài một chút. Lan Bình, em và con ở đây chờ anh nha.
Mỹ Linh giẫy nẩy:
- Cha, lúc này mà định bỏ mẹ con một mình ở đây ư?
- Con ngoan, cha ra ngoài một chút sẽ về ngay mà.
- Nhưng mà...
- Mỹ Linh - Thiếu phụ cắt lời con - hãy để cha con đi, người có việc phải làm mà.
- Con không biết, cha phải vào ngay với mẹ.
- Cái con bé này thiệt là...
Chỉ còn hai mẹ con trong phòng, Mỹ Linh nhìn mẹ hỏi:
- Mẹ ơi! Sao con thấy mẹ không vui vậy? Chẳng phải mẹ đã mong mỏi cái ngày này lâu lắm rồi sao?
- Mỹ Linh, con lại gần đây nào.
Cô bé sà vào lòng mẹ. Thiếu phụ đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi âm thầm nói:
- Hạnh phúc nào cũng có giá của nó. Hạnh phúc càng cao, cái giá phải trả càng đắt. Mẹ chỉ sợ cha con vay của người ta quá nhiều.
Mỹ Linh tròn mắt nhìn mẹ với vẻ ngạc nhiên:
- Mẹ nói gì mà con không hiểu?
- Nếu mà con hiểu được thì con đâu có còn là bé Mỹ Linh sống hồn nhiên như bây giờ nữa.
Thiếu phụ ôm chặt con vào lòng. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần.
Lương Hiếu Thành túm chặt ngực áo Lành lôi thẳng vào phòng riêng của mình. Đôi mắt ông ta quắc lên giận dữ:
- Nói... nói mau, tại sao lại có chuyện đó xảy ra?
Lành cúi đầu ấp úng:
- Dạ... thưa ông chủ tôi... tôi xin lỗi...
Ông hất Lành ngã trên ghế:
- Xin lỗi...! Để đến khi mọi chuyện vỡ lở đi tù cả đám rồi cậu xin lỗi cũng chưa muộn. Hãy trả lời cho tôi biết đi, tại sao hắn lại xổng ra ngoài?
Lành đứng lên khép nép ở một góc phòng:
- Dạ thưa ông chủ, chỉ vì cửa phòng giam lâu nay đã cũ, vả lại hắn có âm mưu từ trước cho nên mỗi ngày phá một ít. Ông chủ, hắn không còn là một người điên nữa.
- Hắn tỉnh rồi sao?
Ông Thành nói câu này với giọng lo âu, gương mặt ông ta trầm lại, vẻ suy nghĩ, đắn đo một chuyện gì ghê gớm lắm.
Lành tiến tới một bước hỏi:
- Ông chủ bây giờ mình phải làm sao đây?
- Cậu có biết chuyện vừa rồi sẽ khơi dậy trong lòng người ta nỗi nghi ngờ của gần sáu năm về trước không? Cũng may tối nay trong số khách mời, toàn là bạn thân của tôi và đa số là đối thủ của lão già ngày xưa. Nhưng mà... chuyện như thế không thể tái diễn thêm một lần nữa.
- Ý ông chủ?
Gương mặt và giọng nói của người đàn ông trở nên dữ dội hơn, quyết liệt đến sắt đá:
- Vì sự an toàn của chúng ta và vì hạnh phúc của mẹ con nàng, ta phải giết hắn.
- Chuyện này...
- Cậu chờ ở nhà giam, tối nay tôi sẽ đến.
- Dạ ông chủ.
Lành cúi đầu tuân phục. Đối với anh ta, sự an nguy của ông chủ chính là an toàn của mình.
Đêm nay đối với Lan Bình không phải là đêm đầu tiên. Trái lại họ đã từng có những đêm như thế, từng có với nhau một đứa con, họ đã quen nhau từng đường cong trong cơ thể. Nhưng không vì thế mà thiếu phụ nghĩ rằng đêm nay sẽ tẻ nhạt, sẽ bình thường như bao đêm khác.
Thật vậy, Lương Hiếu Thành chính là người chồng, người đàn ông yêu thương bà nhất trên cõi đời này. Ông cuồng nhiệt, đam mê... ông rên rỉ vào tai bà trăm vạn lời nói yêu thương và đầy háo hức.
Thế nhưng với cái nhạy bén và tinh tế sẵn có của mình, thiếu phụ cảm nhận được trong ánh mắt của chồng, còn giấu mình một nỗi lo mà ông không thể nào san sẻ được.
" Anh Thành, anh lo gì, anh giấu em chuyện gì thế?"
Bà nhớ lại buổi tiệc và người đàn ông kỳ lạ.
" Phải rồi, ông ta chắc chắn không phải là một người làm công điên khùng. Nhưng mà ông ta là ai? Tại sao ông ta lại đòi vạch mặt Thành? Tại sao ông ta lại nói rằng Thành là một tên hung thủ? Chẳng lẽ...?"
Nghĩ đến đây, bà sợ không dám nghĩ đến nữa. Không đâu, không thể nào đâu. Chồng của bà, cha của con bà không thể nào là một sát nhân.
Bên cạnh, chồng bà nhắc với vẻ sốt ruột:
- Lan Bình, em ngủ đi chứ, khuya rồi.
"Tại sao anh muốn em phải ngủ sớm trong cái đêm hạnh phúc này?" Thiếu phụ lăn sang một bên, kéo chăn đắp lên người rồi từ từ thiếp đi.
Bóng đêm tràn ngập không gian, len vào những tàn cây và phủ trùm lên vạn vật. Giữa màn đêm đen tối ấy, xuất hiện một cái bóng cũng đen không kém.
Bóng đen đi ra từ ngôi nhà chính, băng qua vườn cây và dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ được xây cất khá kiên cố. Cũng từ trong màn đêm bước ra một chiếc bóng thứ hai, họ nói với nhau vài câu rồi cùng mở cửa ngôi nhà nhỏ đi vào, cánh cửa không khóa lại phía sau lưng họ.
Đèn được thắp sáng, thứ ánh sáng mập mờ của nến không cho chúng ta thấy được cảnh vật một cách rõ ràng, nhưng cũng cho biết được hai bóng đen ấy là ai? Ấy là Lương Hiếu Thành và người phụ tá trung thành của mình.
Tiếng Lành vang lên rờn rợn trong ngôi nhà bít bùng:
- Ông chủ, tôi đã xiềng hắn lại một góc rồi, không cần phải sợ đâu.
Có tiếng khua loảng xoảng của xiềng xích, rồi tiếng nói phát ra từ một góc của căn phòng.
- Lương Hiếu Thành, cuối cùng rồi mày cũng tới đây.
Ánh mắt ông Thành nhìn đăm đăm vào góc tối, nơi có quái nhân nằm thu mình như một kẻ ăn xin cùng quẫn nhất. Ông ta khẽ hừ trong cổ:
- Hừ, tôi đến để xem coi ông có còn điên khùng không?
- Rất tiếc là tao đã tỉnh táo.
- Phải, rất đáng tiếc. Giá như ông không tỉnh lại thì sẽ hay hơn cho ông.
- Không đâu, ông trời không thể mãi bắt tao làm kẻ điên khùng, bời vì... - giọng quái nhân đột nhiên cao lên một cách dữ dội - Bởi vì tao cần phải vạch mặt mày.
Lương Hiếu Thành cười to, đầy thâm hiểm:
- Ông nghĩ rằng tôi sẽ để cho ông tự do làm cái chuyện ấy sao?
- Một ngày nào đó tao sẽ thoát khỏi nơi đây. Lúc đó tao không hành động ngu ngốc như vừa rồi.
Lương Hiếu Thành bước tới, túm ngực áo quái nhân rồi gằn giọng:
- Ông sẽ làm gì nếu ra khỏi đây?
- Mày sợ rồi ư?
Quái nhân ngửa đầu cười sằng sặc, giọng cười uất hận, bi thương của một kẻ bị đầy đoạ, tù hãm hàng mấy năm trời.
Trong đêm tối, ánh mắt ông Thành bỗng long lên dữ dội, giọng nói cũng dữ không kém:
- Cười... ông cứ cười đi kẻo không còn có dịp nữa đó.
Quái nhân bỗng đứng bật dậy, nhưng ông không làm tròn được động tác ấy bởi xích xiềng đã ghì chặt lấy ông.
- Mày... mày định làm gì?
- Nhìn xem, có phải ông mới là người sợ hãi hay tôi? - Hiếu Thành khoát tay gọi thằng Lành - đưa nó đây.
Lành bước tới, trao vào tay Hiếu Thành một cái ly thủy tinh sóng sánh nước. Vừa thấy ly nước ấy, quái nhân ôm mặt rú to ra chiều sợ hãi. Đôi mắt ông ta trợn tròn nhìn ly nước hét:
- Không... không... tao không uống, không uống đâu.
- Lâm Đằng, bình tĩnh đi chứ.
Người đàn ông vẫn còn sợ hãi. Trước mắt ông hiện về cảnh của sáu năm về trước, hình ảnh người anh kết nghĩa, người chủ nhân tối cao trong lòng ông bị chết thảm. Bất giác ông lại rú thêm một tiếng nữa, tiếng rú thê lương, kéo dài bất tận trong đêm. Quái nhân tỉnh dần sau tiếng rú, nhưng đôi mắt ông vẫn nhìn đăm đăm vào ly nước trên tay Lương Hiếu Thành với vẻ sợ hãi.
- Ông cũng biết mà - Thành nói - chất độc này không có gây đau đớn. Một cái chết tự nhiên như sáu năm trước chủ nhân của ông đã chết.
Trút một tiếng thở dài, giọng quái nhân đầy uất hận. Cái uất, cái hận của một kẻ chưa làm tròn ước vọng đã phải chết.
- Hiếu Thành, tao thật không ngờ mày lại có can đảm giết người thêm một lần nữa.
- Cũng vì ông ép tôi mà thôi. Lâm Đằng, tôi phóng lao thì phải theo lao. Ông cũng đừng có trách làm gì.
Quái nhân ngẩng đầu nhìn lên trần nhà giọng cảm khái:
- Anh Phong, anh quả thật đã lầm, lầm lẫn lớn nhất trong đời và phải trả giá vô cùng đắt.
Hiếu Thành cắt ngang:
- Lâm Đằng, tự ông uống hay là cần chúng tôi giúp đỡ.
Ánh mắt quái nhân nhìn Hiếu Thành oán hờn:
- Rồi mày sẽ phải nhận lãnh một hậu quả vô cùng thê thảm.
Hiếu Thành tiến tới một bước:
- Sao đây, tự một mình ông uống được chứ?
- Được - giọng quái nhân dứt khoát - Nhưng tao muốn hỏi một câu.
- Hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất cả.
- Con gái và cháu của ông chủ ta, hiện giờ ra sao rồi?
- Tôi chỉ có thể cho ông biết là họ chưa chết. Họ đã rời khỏi nơi đây rồi.
Quái nhân lại chiếu tia mắt oán hờn nhìn Hiếu Thành:
- Mi... quả thật là một son sói độc.
- Thôi uống đi, tôi tin là ông có đủ can đảm mà.
Quái nhân từ từ vươn tay đón ly nước trong tay Hiếu Thành. Bất giác giọng nói của ông có muôn vàn cảm xúc:
- Ông chủ, sáu năm sau thằng đầy tớ này lại có dịp theo ông - Nước mắt bỗng lăn dài trên má ông - Anh Phong, không ngờ anh em mình lại có một kết cục bi thảm đến thế này.
Ly nước độc từ từ được đưa lên môi. Sau giờ phút xúc động, người đàn ông trở nên quật cường đến lạ. Ly nước trên tay ông không hề run dù biết rằng ấy là chất nước giết người.
Khi sự sống chết chỉ còn cách nhau trong gang tấc thì một tiếng thét vọng tới:
- Khoan đã...
Một bóng trắng lao tới hất đổ ly nước độc trên tay quái nhân rồi quay phắt lại nhìn Lương Hiếu Thành.
- Lan Bình - ông Thành thảng thốt - sao em lại ở đây?
- Em... - thiếu phụ xúc động đến nghẹn lời.
- Cậu Lành, đưa bà chủ về nhà đi - Hiếu Thành ra lệnh.
Lành bước tới nhưng thiếu phụ đã hét:
- Không được chạm vào người tôi.
Hiếu Thành bước tới:
- Lan Bình, em...
- Cả anh cũng vậy nữa - thiếu phụ lùi lại một bước - bàn tay sát nhân của các người, xin đừng chạm vào người tôi.
Hiếu Thành ngẩng nhìn người vợ một lúc rồi chán nản hỏi:
- Em đã nghe hết rồi?
Thiếu phụ mím môi, mắt dường như lóng lánh lệ:
- Phải, một sự thật ghê tởm.
- Và em đang ghê tởm con người của anh?
- Tôi...
- Có phải không, em nói đi.
Thiếu phụ đăm đăm nhìn vào mắt chồng, người mà bà yêu quí nhất trên cõi đời này, Lương Hiếu Thành, ba tiếng ấy đã gắn chặt, đã ăn sâu vào lòng bà đến không thể nào phôi phai được nữa. Bất giác thiếu phụ ngã gục trên đôi chân yếu mềm của mình:
- Anh Thành, tại sao anh làm như vậy? Tại sao anh phải làm như vậy chứ?
Lúc này ông Thành mới ôm được vợ vào vòng tay của mình:
- Bởi vì đó là sự nghiệp của anh, là hạnh phúc của vợ chồng và con chúng ta.
- Nhưng không vì thế mà anh phải giết người.
- Không còn cách nào khác đâu em.
- Anh Thành.
Thiếu phụ khóc nấc lên.
- Lan Bình, ấy cũng chính là hạnh phúc của chúng ta mà.
Thiếu phụ bỗng vùng dậy:
- Anh Thành, xin anh đừng có phạm tội nữa được không? Xin anh hãy tha cho người này và xin anh. Em van xin anh đừng có nhúng tay vào máu nữa.
- Không được, để hắn còn sống, sẽ là một hiểm họa cho anh.
- Anh nhốt ông ta ở đây thì làm sao mà có nguy hiểm được?
- Em cũng thấy rồi đó.
Thiếu phụ nói nhanh, chỉ vì muốn bảo vệ cho người đàn ông lạ, vì muốn chồng đừng đi sâu vào con đường tội lỗi nữa.
- Anh có thể xây dựng ngôi nhà này kiên cố hơn.
- Nhưng mà...
- Anh Thành, em van anh, xin anh đừng có giết người nữa.
- Anh...
- Nếu như mà anh vẫn còn tiếp tục thì em sẽ dẫn con ra đi, em... em sẽ tự vận chết cho anh vừa lòng.
- Đừng - Hiếu Thành hoảng hốt - Lan Bình, em đừng có làm bậy nha.
- Vậy thì xin anh hãy chiều em lần này.
Ông Thành nhíu mày suy nghĩ rồi chợt thở dài:
- Thôi được...
Lành xen vào:
- Ông chủ, như vậy nguy hiểm lắm.
Hiếu Thành dứt khoát:
- Ngày mai, cậu cho người xây lại căn nhà này, xây lớn hơn, cách ly hắn hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
- Dạ, ông chủ.
Hiếu Thành quay sang vợ nói bằng giọng ngọt ngào:
- Lan Bình, bây giờ anh đưa em về.
Thiếu phụ quay nhìn về phía quái nhân một lần nữa. Trong bóng tối mắt họ chạm nhau. Một nỗi xốn xang dâng lên trong lòng thiếu phụ. Ôi, trông ông ấy đáng thương làm sao. Bất giác bà ngẩng lên nhìn người chồng đi bên cạnh, người mà bà yêu thương nhất. Sự thật mới hãi hùng làm sao, bởi bà không bao giờ dám tin chồng bà lại là một sát nhân.
- Anh Thành ơi, sao anh làm hành động dại khờ đến như vậy chứ?
Mỹ Linh ngồi giữa cha và mẹ, cô bé hết nhìn phải rồi lại sang trái, cô bé ngạc nhiên hỏi:
- Kìa sao mẹ không ăn? Còn ba, làm gì mà nhìn mẹ dữ thế?
Cả hai cùng bừng tỉnh, bà Lan Bình cười gượng:
- Còn con nữa, chính con cũng hết nhìn mẹ rồi lại nhìn cha.
Thiếu phụ đưa mắt sang nhìn chồng rồi vội quay đi, điều đó làm Hiếu Thành cảm thấy bất an:
- Lan Bình, sáng nay em làm sao vậy?
- Em... đâu có sao.
- Chắc là tại mẹ vui quá đấy con ạ.
Hiếu Thành đành im lặng. ông không muốn gợi chuyện bởi có mặt con gái mình. Im lặng một chút ông nói:
- Bây giờ cha phải tới công ty, hai mẹ con ở nhà nhé. Buổi chiều cha sẽ bảo tài xế đưa con đi học.
- Hoan hô cha - Mỹ Linh vỗ tay reo - Từ nay con được đi học bằng xe hơi.
Lúc ấy ánh mắt hai vợ chồng nhìn nhau. Trong tia mắt thiếu phụ, Hiếu Thành bắt gặp cái nhìn trách móc, giận hờn và có cả sự xa cách nữa.
Phải rồi - ông tự nghĩ - làm sao người con gái vốn dịu hiền như Lan Bình, chịu đựng nổi khi biết người chồng chung chăn gối của mình là kẻ sát nhân.
Rời phòng ăn Hiếu Thành chuẩn bị đi làm. Khi bước qua phòng khách để ra ngoài, ông bắt gặp vợ mình đứng ở đó. Hai người dừng lại bên nhau, im lặng mãi một lúc thiếu phụ mới nói bằng giọng ấp úng:
- Anh Thành, em...
- Em muốn nói gì?
- Em mong rằng anh đừng... đừng nhúng tay vào tội ác nữa. Em... lo cho anh đến không thể nào yên lòng được, anh có biết không?
Khẽ hôn lên trán vợ, ông nói bằng giọng thương yêu.
- Yên tâm đi bà xã, anh đã có tất cả những gì anh muốn có rồi. Thôi bây giờ anh phải đi làm đây, ở nhà vui vẻ nghe.
- Em...
- Em sao, nói mau đi?
Thiếu phụ cúi đầu:
- Thôi, anh đi đi.
Phân vân một chút, đưa tay xem đồng hồ rồi ông Thành bước đi:
- Nếu không có gì thì anh đi đây.
Bóng chồng đi xa dần, thiếu phụ đứng tựa cửa nhìn theo, bất giác hai giọt lệ lăn tròn trên má.
- Hiếu Thành ơi, em phải làm sao đây? Tại sao anh lại giết người, tại sao chứ?
Rồi bà thoáng rùng mình bởi ý nghĩ chồng mình làm tất cả những chuyện ấy là vì mẹ con bà.
- Mẹ, sao mẹ lại khóc?
Quay lại nhìn thấy con, bất giác nước mắt càng rơi nhanh hơn. Giọng bà nghẹn ngào:
- Mỹ Linh ơi, mẹ khổ quá!
- Ai làm cho mẹ khổ, tại sao mẹ lại khóc như vậy? Mẹ, mẹ nói cho con nghe đi.
Ôm con vào lòng, thiếu phụ hỏi:
- Mỹ Linh, con có thương mẹ thương cha của con không?
Cô bé nói nhanh:
- Dĩ nhiên là con thương hai người nhất trên đời này.
- Vậy thì con hãy theo mẹ... - Một thoáng phân vân rồi bà nói nhanh - Đi... đi với mẹ ra khỏi nơi đây.
- Mẹ, tại sao mình phải bỏ nhà đi hở mẹ, còn cha của con thì sao?
- Cha con ư? - Thiếu phụ nghe lòng xót xa khôn tả - Cha con hãy để cho người sống yên phận, có thêm mẹ con ta chỉ làm hại người mà thôi.
- Nhưng mà...
Giọng cô bé bị cắt ngang:
- Mỹ Linh, nếu mà con thương mẹ thì đừng có hỏi thêm gì nữa hết nghe con.
Cô bé nhìn mẹ, gương mặt thương yêu ấy với những giọt lệ long lanh trên má. Chắc hẳn mẹ có chuyện gì đau khổ ghê lắm, nếu không mẹ không bao giờ muốn xa cha. Ôi mẹ, người mà Linh yêu thương nhất, cô không thể nào để cho mẹ phiền lòng.
- Vâng, con đi theo mẹ.
Họ xếp hành trang thật nhanh rồi hai mẹ con dắt tay nhau bước đi. Gặp Lành ở phòng khách nhưng với thân phận của mình, anh ta không đủ sức ngăn hai mẹ con lại.
Bước theo mẹ, Mỹ Linh còn quay nhìn lại cơ ngơi đồ sộ, huy hoàng của cha cô. Nơi mà những tưởng họ sẽ sống suốt đời, trong hạnh phúc xa xưa.
- Mỹ Linh, đi nhanh đi con - thiếu phụ giục - Chú Lành thế nào cũng gọi điện thoại đến công ty để cho cha con biết.
- Nhưng mà...
- Có chuyện gì ra khỏi nơi này con hẳn hỏi.
Cổng chính hiện ra, cánh cổng sơn màu trắng quen thuộc. Hai mẹ con dừng lại ở đó, quay nhìn lần cuối ngôi nhà rồi vội vã mở cửa bước ra. Có một điều làm họ kinh ngạc nhất lúc này là sự có mặt của Lương Hiếu Thành. Phải, ông đã đứng đó tự lúc nào rồi. Họ đăm đăm nhìn nhau một lúc lâu, không nói rồi Lan Bình bật khóc. Bà biết mình sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này được nữa. Từ nay... rồi chuyện gì sẽ xảy ra khi mà bên cạnh bà là một người chồng đã từng giết người. Liệu bà có chịu đựng nổi ý nghĩ ấy không. Và rồi liệu chồng bà có chịu dừng lại ở đó không???
Họ quay lưng về phía nhau. Hiếu Thành với ly rượu trên tay đứng nhìn ra cửa sổ. Bà Lan Bình thì ngồi yên lặng trên bàn trang điểm, mắt nhìn vào gương không chớp. Trên ấy in hình một gương mặt hằn khắc sự đau khổ.
Im lặng một lúc khá lâu rồi giọng trầm của đàn ông vang lên:
- Anh ở công ty, bỗng nghe lòng bất an nên vội vã quay về. Không ngờ...
- Anh không ngờ em dẫn con ra đi, có phải không?
- Tại sao vậy? - Hiếu Thành quay phắt lại nhìn vào mắt vợ trong gương - Tại sao em dứt bỏ anh ra đi một cách dễ dàng như vậy chứ?
Im lặng, vài giọt lệ lạnh buồn rơi trên mặt thiếu phụ, giọng ông Thành chùng lại:
- Có phải anh đã giết người, có phải em ghê tởm anh?
- Không phải đâu anh Thành...
Thiếu phụ nghẹn lời, gương mặt trong gương nhạt nhòa vì lệ.
- Không phải... ông Thành tiếp tục chất vấn - Vậy thì tại sao, em nói đi?
- Em đã nói rằng dù cho anh làm bất cứ chuyện gì em cũng không trách anh bởi vì em biết tất cả những chuyện anh làm là vì con và em.
- Vậy thì tại sao em lại bỏ đi trong lúc chúng ta được gần nhau, chúng ta sẽ hạnh phúc.
- Hạnh phúc... Lan Bình đau xót hỏi - liệu em có thể yên lòng an hưởng hạnh phúc khi anh từng giờ từng phút luôn bị đe doạ bởi việc làm của mình. Còn con, con của chúng ta nó sẽ ra sao một khi nó biết được sự thật và nếu như chuyện vỡ lở ra, Mỹ Linh nó sẽ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Anh Thành, anh biểu em phải làm sao bây giờ?
Hiếu Thành thở hắt ra, ông bước tới đặt nhẹ bàn tay lên vai vợ:
- Nhưng mà em không có ghê tởm anh chứ? Không có một chút nào chứ em?
Bà nắm tay chồng nghẹn ngào:
- Anh cũng biết là em không nghĩ như thế mà.
Hiếu Thành mỉm cười:
- Đối với anh, chỉ cần một lời nói ấy của em thôi là đã đủ lắm rồi. Lan Bình, em cứ yên tâm đi, sẽ không có ai biết được chuyện này đâu ngoài anh, em và thằng Lành. Còn một người thứ tư, đó là lão già ấy, nếu như...
- Không, không thể được - thiếu phụ kêu lên vẻ thảng thốt - Em xin anh, xin anh đừng có hại ông ấy. Anh Thành, hãy làm điều thiện cho anh, cho em và cho cả con chúng mình nữa.
- Nhưng mà để ông ấy sống, cũng có nghĩa là bí mật không hoàn toàn tuyệt đối.
- Chỉ cần anh nhốt kín ông ta lại là được rồi. Anh Thành, hứa với em đi, xin hãy hứa là anh sẽ buông tha cho người đó.
Im lặng một lúc khá lâu, giọng thiếu phụ lại vang lên làm mềm lòng người đàn ông.
- Sao hở anh Thành?
- Anh... - ông Thành không nói hết câu. Ngày xưa ông không giết luôn quái nhân ấy là bởi vì có sự ngăn cản của mẹ con Huỳnh Thi. Nay lại có chuyện này xảy ra thì quả thật là một điềm không lành. Mặc dù trong lòng lo âu, nhưng ông Thành không thể nào không chiều vợ. Ông đành thở dài nói:
- Thôi được, dù anh linh cảm đây sẽ là một chuyện không may.
- Cảm ơn anh - Thiếu phụ mỉm cười buồn, đầu ngả vào vai chồng với vẻ khoan khoái nhất kể từ khi biết được sự thật.
- Lan Bình ơi, em chuẩn bị xong chưa?
Giọng đàn bà vọng từ phòng ngủ:
- Sắp xong rồi, anh đã cho người đi rước con chưa?
- Rồi, chắc là cũng sắp về tới.
Lát sau thiếu phụ bước ra, đẹp tuyệt vời với chiếc áo dài đen có ren viền kim tuyến lấp lánh. Ông Thành đứng lên, bước lại gần trầm trồ:
- Đẹp lắm, Lan Bình ạ!
Ông vươn tay định khoác lên vai nhưng thiếu phụ bỗng lùi lại một chút. Hiếu Thành cau mày:
- Em làm sao vậy?
Lan Bình lúng túng:
- Em...
- Từ ngày biết được việc làm của anh, em luôn luôn tỏ ra sợ hãi và ghê tởm anh. Lan Bình, tuy em không nói ra, nhưng trong thâm tâm em, anh luôn là con người xấu xa nhất, có phải không?
Thiếu phụ cúi đầu buồn bã:
- Em... anh Thành, cho em xin lỗi.
- Xin lỗi - giọng ông Thành chua chát - em có biết là câu nói và thái độ ấy làm đau lòng anh lắm không?
Thiếu phụ giải thích cho mình một cách khó khăn:
- Em biết... em như vậy là không phải với anh bởi vì tất cả những chuyện anh làm cũng vì em và con. Em đã cố gắng quên đi, nhưng mà...
Hữu Thành thở dài rồi nói:
- Anh hiểu em là một cô gái hiền lành, an phận. Việc làm tội lỗi của anh đối với em, quả thật là một điều quá sức tưởng tượng và chịu đựng của em.
- Anh Thành, em cần phải có thời gian.
- Đành vậy, anh đành chờ cho đến lúc tất cả đều lãng quên trong em.
Có tiếng xe chạy vào, một lúc sau cửa mở rồi bé Mỹ Linh ùa vào cắt đứt câu chuyện của họ. Nhìn con gái, cả hai vợ chồng cùng kêu lên:
- Trời ơi! Con làm gì mà lem luốc thế Mỹ Linh?
Cô bé bình thản trả lời:
- Con quýnh lộn với tụi nó đó cha à.
Ông Thành hỏi:
- Con sao phải đánh nhau với bạn học?
Bà Lan Bình dịu dàng hơn:
- Trời ơi, con gái sao lại đi đánh nhau với người ta hở con?
Cô bé nói bằng giọng rắn rỏi:
- Cái thằng mập ấy nó nghĩ rằng con sợ nó nên làm tàng.
- Con đánh nhau với con trai à?
- Có sao đâu mẹ? Nó là con trai chứ chưa chắc đã đánh hơn con.
Hiếu Thành im lặng nhìn con. Gương mặt ngẩng cao với giọng nói ương ngạnh không kém gì một đứa con trai. Bất giác ông kéo con vào lòng:
- Giá như con là một đứa con trai thì hay biết mấy.
- Con trai thì sao hở cha? - Cô bé cứng cỏi hỏi lại - Con đâu chịu thua bất cứ một thằng con trai nào.
Mắt Hiếu Thành bỗng sáng lên. Ông nghĩ đến nỗi buồn hiếm hoi con cái của mình mà chợt thấy an ủi:
- Mỹ Linh, con giỏi lắm! Cha sẽ đào tạo cho con không thua kém một đứa con trai nào. Sự nghiệp này cần phải có người phát triển và gìn giữ nó.
Nhìn hai cha con và giọng nói của chồng, bất giác Lan Bình cảm thấy lo âu. Con bà rồi đây sẽ hưởng thụ lối giáo dục cứng rắn, thủ đoạn và đầy thực dụng của chồng. Liệu rồi con gái bà sẽ trở thành người như thế nào khi mà nó có một người mẹ yếu mềm và người cha là kẻ sát nhân.
Gương mặt chồng bà hiền lành trông không giống một kẻ sát nhân chút nào. Nhưng khổ nỗi dưới mắt bà bây giờ ông luôn luôn là một hung thủ đã từng giết người. Bản chất hiền lành khiến việc làm ấy càng ghê tởm hơn trong lòng thiếu phụ.
Bà nghĩ đến quái nhân, chắc ông ta phải đau khổ lắm? Tia mắt hôm nào của ông không chỉ có thù hận mà còn có sự khổ đau đến vô cùng tận của một con người bị kiếp đoạ đày. Bỗng thiếu phụ vùng dậy khoác chiếc áo len lên người, nhìn chồng một lần rồi rón rén bước chân ra khỏi phòng.
Lát sau bà đã đứng trước ngôi nhà ấy. Lòng bà cảm thấy xót xa đến vô cùng khi thấy ngôi nhà bây giờ như một khối bê tông với một cánh cửa duy nhất được khóa kỹ bằng một chiếc khóa to tướng. Bất giác hai giọt lệ long lanh rồi lăn tròn trên má bà.
Đằng sau ngôi nhà này là một con người cũng bằng da bằng thịt, cũng có tình cảm lý trí nhưng không có được sự tự do bình thường của một con người. Ôi! Tội nghiệp quá! Xót xa quá! Hiếu Thành ơi, tại sao anh lại nỡ nhẫn tâm đến thế này hở anh? Vì em, vì con ư?
Bà bỗng rùng mình, nếu vậy thì vô tình chính bà đã hại ông ấy, hại chết một người và hại hai người phải bỏ nhà ra đi. Bất giác thiếu phụ ôm mặt khóc thút thít. Tiếng khóc nghẹn ngào tức tưởi, khổ đau vang vọng trong đêm, len qua lỗ thông hơi, vào đến tận tai quái nhân bị tù tội bên trong. Rồi giọng nói của ông vang vọng ra:
- Ai đó, ai khóc ở ngoài ấy vậy? Có phải là cháu không Thụy Chi?
Thiếu phụ thoáng giật mình:
- Ai, ai hỏi tôi thế?
- Là ta đây, chú Đằng đây, ta bị thằng khốn kiếp nhốt trong này, cháu có biết không?
- Không, tôi không phải là Thụy Chi.
Giọng nói bên trong biến đổi, gay gắt và dữ dội hơn:
- Vậy thì cô là ai?
- Tôi... - Lan Bình dừng lại, bà bỗng không muốn nói lên cái danh xưng là vợ của Hiếu Thành.
- A... Tôi nhớ ra rồi - Giọng nói bên trong lại vọng ra - Có phải cô là người đã ngăn không cho thằng khốn nạn ấy giết tôi?
- Vâng, chính là tôi.
- Vậy thì... cô là gì của nó?
- Tôi...
- Cô nói đi.
- Là vợ của anh ấy.
Thiếu phụ mơ hồ như nghe tiếng rít của quái nhân:
- Khốn nạn, thật là khốn nạn quá lắm!
- Tôi...
- Đi ngay - quái nhân thét lên - mau đi khỏi nơi đây.
Thiếu phụ đau khổ nói:
- Tôi... tôi xin lỗi...
- Đi... đi mau đi... quái nhân gào đến lạc cả giọng.
Thiếu phụ cúi đầu đau xót:
- Vâng tôi xin đi đây.
Bà cất bước, dáng rã rời u uất.
- Khoan đã...
Thiếu phụ dừng bước, quay nhìn với vẻ ngạc nhiên. Bà nhìn thấy bức tường lạnh lẽo, bỗng cảm nhận được sự ngăn cách của hai thế giới giữa mình và quái nhân, lòng xót xa cho người bị giam hãm đọa đày. Một mối cảm thông đầy ứ trong lòng thiếu phụ.
- Tại sao lại khóc ở đây? - Quái nhân hỏi trống không, điều đó cho thấy ông không hẳn căm ghét thiếu phụ vì địa vị hiện nay của bà.
Lan Bình ngẩng nhìn những vì sao cô đơn của đêm khuya, lòng bỗng thấy lạnh lùng:
- Tôi cũng không hiểu sao mình khóc nữa?
- Như vậy là nghĩa gì?
- Tôi nghĩ ông gọi tôi trở lại không hẳn về câu hỏi này, có phải không?
Quái nhân giật mình, im lặng một lúc rồi hỏi:
- Tại sao hôm ấy cô cứu tôi?
- Bởi vì tôi không muốn anh Thành tiếp tục phạm tội.
- Ra vậy. Cô yêu hắn lắm phải không?
- Trên cõi đời này, ngoài anh ấy ra, tôi không còn ai thân thiết cả.
Có tiếng thở dài của quái nhân:
- Vậy thì... Thôi hãy đi đi.
Thiếu phụ như đọc thấu tâm trạng của quái nhân:
- Nhưng tôi không tiếp tay làm ác. Ông cứ an tâm hỏi những gì mình muốn hỏi.
Quái nhân lại giật mình vì sự tinh tế của người đối thoại. Ông chợt thở dài:
- Người thông minh như cô, nếu như tiếp tay với kẻ thủ đoạn như Lương Hiếu Thành thì thật là nguy hiểm. Cũng may...
- Ông đã biết rồi, vậy thì muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
- Tôi muốn biết sự thật bây giờ cháu gái tôi ra sao rồi.
Thiếu phụ cau mày:
- Là ai, có phải người có cái tên Thụy Chi lúc nãy ông gọi.
Giọng quái nhân ngạc nhiên:
- Cô không biết nó thật ư?
- Thật, tôi không biết.
- Lạ thật...
- Ông nói sao?
- Lẽ nào cô không biết, người trước đây đã ở địa vị của cô bây giờ.
- A, thì ra là người đó. Tôi biết có một người như vậy nhưng không biết tên và mặt.
- Cô đã về đây ở vào địa vị của cháu tôi, chắc là nó... nó...
Quái nhân chợt im bặt, sự xúc động dâng lên mãnh liệt đến run từng thớ thịt.
- Không đâu, anh Thành không nhẫn tâm đến như vậy đâu.
Thiếu phụ nói nhưng giọng không tự tin lắm, điều đó làm quái nhân thêm đau khổ:
- Chính cô cũng không tự tin nữa kia mà. Trời ơi, sao ông trời đối xử tàn nhẫn với chúng tôi thế này? Anh Phong ơi, chúng ta chết không được nhắm mắt rồi!
Im lặng một lúc khá lâu rồi thiếu phụ nói:
- Tôi sẽ điều tra chuyện này cho ông.
Nói rồi bà nặng nề quay bước, mang thêm trong lòng ám ảnh về một tội ác mới, có thể sẽ có. Nhớ có lần anh Thành nói đã đuổi mẹ con họ ra đi. Nhưng mà chưa chắc sự thật là như vậy?
Lương Hiếu Thành đang ngồi trên xa lông đọc báo. Bà Lan Bình ngồi ở ghế đối diện, mấy lần muốn lên tiếng hỏi nhưng chưa mở lời được. Cuối cùng Lành bước vào, anh ta gật đầu về phía thiếu phụ rồi nói:
- Ông chủ.
Hiếu Thành buông tờ báo trên tay:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ, đây là mẫu áo thiết kế cho mùa đông của công ty Việt Long. Người của chúng ta gài trong công ty ấy đã lấy được.
Gương mặt Hiếu Thành dãn ra, ông đón phong bì trên tay Lành giở ra coi rồi bật cười lớn:
- Ha... Ha... Việt Long công ty sắp sập tiệm rồi.
- Ông chủ, bây giờ mình phải làm sao?
- Cậu cầm cái này đem đến cho trợ lý của tôi, bảo hắn may gấp mẫu áo này rồi tung ra thị trường bán trước công ty Việt Long.
Lành mỉm cười, nụ cười của anh ta trông thật đểu:
- Vậy thì Việt Long có nước đóng cửa.
- Ha... Ha... Dĩ nhiên là như vậy rồi. Cậu đồng thời báo cho ban tài chính, bảo họ bán tất cả cổ phiếu của Việt Long mình đã mua, nó sắp tụt giá tới nơi rồi. Sau đó chuẩn bị sẵn tiền để mua lại vào lúc có thể mua được.
Hai người đàn ông cùng cười thỏa mãn. Sau đó Lành rút lui đi làm phận sự của mình. Bà Lan Bình bỗng nói:
- Anh làm như vậy chẳng khác nào đã giết chết đối phương rồi!?
Quay sang nhìn vợ, gương mặt Hiếu Thành vẫn còn rạng ngời vẻ sung sướng:
- Thương trường mà em, ta không giết người, người sẽ giết ta.
Thiếu phụ thoáng rùng mình. Chồng bà đấy ư? Lương Hiếu Thành, tại sao lại có thể bình thản đến như vậy khi nói về cái chết? Không đâu, bà không muốn tin người con trai hiền lành của làng quê năm nào cùng bà len chân vào thành thị tìm cuộc sống. Nay lại có thể lạnh lùng và tàn nhẫn đến như vậy.
Anh Thành ơi, cuộc sống xa hoa, đầy rẫy sự chen chúc, cạnh tranh, thủ đoạn đã biến đổi anh mất rồi.
- Lan Bình, em làm sao vậy? Đang nghĩ gì mà gương mặt trông khó đăm đăm thế?
- Em... không muốn thấy cái chết, dù là chết trên thương trường.
Hiếu Thành lắc đầu:
- Cho nên em không cần phải bận tâm, bà xã ạ!
Suy nghĩ một chút, thiếu phụ nói:
- Em có chuyện này muốn hỏi nhưng anh phải hứa là trả lời thành thật.
Hiếu Thành cảnh giác:
- Em không định hỏi về người đàn ông kia chứ?
- Không, em hỏi chuyện khác.
- Vậy thì anh hứa.
Thiếu phụ nói nhanh như sợ chồng đổi ý:
- Em muốn biết về Thụy Chi và con bà ấy.
Hiếu Thành chau mày:
- Tại sao em lại hỏi chuyện này?
Giọng thiếu phụ bỗng run run:
- Em muốn biết họ còn sống không?
- Thì ra em sợ anh giết luôn cả họ.
- Em... em...
- Em không cần phải đính chính - Hiếu Thành lớn giọng - Trong mắt em bây giờ anh xấu xí lắm phải không?
- Anh Thành...
Thiếu phụ kêu lên, khó khăn và đầy vẻ đau khổ. Hiếu Thành không nỡ chất vấn vợ thêm nữa:
- Thôi được - ông thở dài - mẹ con họ vẫn còn sống.
- Bây giờ họ ở đâu?
Thiếu phụ hỏi nhanh.
- Anh không biết, dù có biết cũng không nói cho em hay đâu.
- Anh Thành...!
- Thật sự là anh không biết.
Đắn đo một lúc rồi thiếu phụ lại hỏi:
- Có phải thật sự anh bắt gặp chị ấy ngoại tình không?
Hiếu Thành trừng mắt nhìn thiếu phụ rồi gay gắt:
- Em càng lúc càng nghĩ anh xấu xa tồi bại, khốn nạn... và... và đủ thứ hết có phải không?
Thiếu phụ cúi đầu im lặng, đôi mắt buồn óng ánh lệ từ lúc nào rồi. Hiếu Thành bực dọc nói trước khi bỏ đi:
- Em hãy tự nghĩ lại đi xem mình đối xử với cái người được gọi là chồng này như thế có xứng đáng không?
Lan Bình nhìn theo chồng. Cái bóng dáng thương yêu ngày nào giờ đây sao bỗng dưng xa xôi quá!
Đi ngang qua phòng con gái, Hiếu Thành rẽ vào. Mỹ Linh đang ngồi vẽ, con bé ngẩng đầu lên:
- Cha, cha chưa ngủ sao?
- Chưa. Còn con, đang vẽ gì vậy?
- Ba xem con vẽ có đẹp không?
Trong tranh là hai con gà trống đang chọi nhau. Đường nét tuy chưa được rõ ràng, tinh xảo nhưng cũng nói lên cái quật cường dữ dội của một cuộc tranh tài háo thắng của hai chú gà. Hiếu Thành bỗng ôm con vào lòng âu yếm nói:
- Cha chỉ có mỗi mình con. Tài sản, sự nghiệp này về sau trông mong vào có mỗi mình con. Mong rằng con sẽ không yếu mềm, bi lụy như mẹ con vậy.
Sắp tới là mùa Giáng Sinh. Bao giờ cũng vậy, thời tiết rất lạnh, lạnh nhất là đêm Chúa ra đời. Thiếu phụ khép kín vạt áo len rồi tiếp tục bước trong đêm, cuối cùng bà dừng lại trước ngôi nhà giam giữ quái nhân im lặng một chút trước khi bà vỗ tay vào vách tường rồi gọi:
- Chú Đằng, chú Đằng ơi!
Giọng bà thân mật hơn lần nói chuyện trước.
Có tiếng hỏi vọng ra.
- Ai đó...?
- Tôi đây.
Im lặng một chút rồi tiếng đàn ông hỏi:
- Cô tên gì nhỉ?
- Gọi cháu là Lan Bình, chú Đằng từ nay cứ gọi cháu như thế bởi có lẽ cháu đáng tuổi con chú.
- Cô quên tôi là kẻ thù số một của chồng cô hiện nay rồi sao?
Thiếu phụ cúi đầu, không cần giấu gương mặt buồn bã bởi đâu có ai nhìn thấy bà trong lúc này nữa.
- Cháu biết, cháu luôn luôn mong mỏi anh Thành đừng dấn thân vào con đường tội lỗi nữa - Im lặng một chút bà tiếp - Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Cháu mang tin Thụy Chi đến cho bác đây. Mẹ con họ vẫn còn sống.
Giọng nói bên trong tỏ ra xúc động hơn:
- Họ vẫn còn sống thật ư?
- Vâng.
- Bây giờ họ ở đâu?
- Cháu... cháu không biết.
- Có nghĩa là họ không còn ở trong nhà này nữa.
- Dạ, họ đã đi rồi. Xin lỗi, có lẽ họ phải ra đi là vì cháu.
Người đàn ông cảm nhận được sự lương thiện rất rõ ràng trong lời nói của thiếu phụ. Bất giác có chút cảm tình len lỏi vào lòng ông, vào tâm hồn của một người đã sáu năm tù tội.
- Không cần phải tự trách mình - ông lên tiếng, bởi thấy mình cần phải an ủi người thiếu phụ đáng thương này - có trách hãy trách cô đã chọn sai một người chồng.
- Không phải chọn lựa mà đó là số phận là định mệnh.
- Có lẽ như thế thật. Lương Hiếu Thành hắn có quá nhiều may mắn. Đầu tiên hắn gặp may khi được ông chủ tôi tin cậy, rồi hắn lại may khi được cháu tôi thương nó. Bây giờ hắn vẫn may khi có được một người vợ hiền lương như cô. Không biết hắn làm cách nào mà đuổi được hai mẹ con nó ra khỏi nhà.
- Nghe nói... chị ấy ngoại tình.
- Nói láo - ông Đằng bỗng thét lên - ai nói với cô như thế?
- Anh... Thành nói.
- Hứ... Lương Hiếu Thành! Thủ đoạn của hắn quả thật không thua bất cứ một ai. Vừa nham hiểm, độc ác, vừa hạ tiện đến không thể hơn được nữa.
Thiếu phụ phân vân hỏi:
- Nhưng sao chú khẳng định là không có chuyện ấy được, khi mà...?
- Ta tin chắc như thế - ông Đằng nói như thét - bởi vì nó là cháu ta, nó là đứa con gái ngoan hiền nhất trên cõi đời này.
Giọng nói chắc như đinh của ông lão làm rung động thiếu phụ. Lẽ nào... lẽ nào đây cũng là một âm mưu sao? Anh Thành ơi! Em phải tin làm sao, nghĩ làm sao về anh đây?
Có tiếng khua loảng xoảng của xiềng xích chứng tỏ người bên trong di chuyển. Thiếu phụ thảng thốt hỏi:
- Người ta vẫn còn khóa chú sao chú Đằng?
Giọng cười thê lương vọng ra:
- Kẻ mà chồng cô sợ nhất bây giờ chính là ta.
- Nhưng ngôi nhà kiên cố này, làm sao mà chú thoát ra được.
- Chính cái tính cẩn thận ấy đã khiến hắn thành công.
Trời đêm càng lúc càng giá buốt, thiếu phụ co lại hỏi tiếp:
- Trời lạnh thế này, người ta có cho chú chăn mền không hở chú Đằng?
- Cô thử xem chồng cô có tốt bụng như vậy không?
Im lặng một lúc, giọng ông Đằng lại vọng ra:
- Lương Hiếu Thành còn muốn trời lạnh gấp trăm lần thế này để ta chết khuất đi nữa là.
Gương mặt thiếu phụ tái mét, hằn rõ vẻ đau khổ đáng thương của một con người có bản chất hiền lương khi biết chồng mình là kẻ sát nhân.
- Thôi cô về đi kẻo lạnh. Dù sao ta cũng cảm ơn lòng tốt của cô. Nếu sau này Lương Hiếu Thành vẫn còn gặp may thì ấy là nhờ phước của cô đó.
Thiếu phụ nói trước khi đi khuất:
- Cháu sẽ tìm cách giúp đỡ chú.
Không gian trở lại im lặng, ở một góc tối của căn phòng bít bùng, Lâm Đằng ngồi co ro vì giá rét mùa đông. Gương mặt tiều tụy đến không còn có thể hơn được nữa.
Lan Bình tái xanh mặt. Bàn tay run run cầm tờ báo kinh tế đọc tới hàng:
" Tổng giám đốc công ty Thời trang Việt Long chết vì phá sản. Có tin cho đây là một vụ cạnh tranh thương mại giữa hai công ty Việt Long và Vĩnh Thành"
Vội vàng đứng lên cầm tờ báo, bà bước nhanh vào phòng làm việc của chồng. Vừa thấy mặt vợ, Hiếu Thành biết ngay là có chuyện.
- Chuyện gì vậy Lan Bình?
Thiếu phụ chìa tờ báo trên tay:
- Anh đã đọc tin này chưa?
Hiếu Thành như hiểu chuyện. Ông đứng lên đi về phía vợ, bàn tay định đặt lên vai Lan Bình nhưng thiếu phụ đã lùi nhanh lại. Một thoáng cau mày rồi Hiếu Thành nói:
- Anh rất mong mỏi em đừng quan tâm đến những chuyện làm ăn của anh, em chỉ cần...
Thiếu phụ lạnh lùng cắt lời chồng:
- Em cũng rất mong như vậy, nhưng thật là đáng tiếc. Anh Thành, thử hỏi làm sao em có thể yên tâm sống khi bây giờ đây anh lại tiếp tục nhúng tay vào máu.
- Em nói sai rồi. Hắn tự vận chỉ vì hắn chán sống mà thôi, anh hoàn toàn không có trách nhiệm trong chuyện này.
- Không trách nhiệm ư? Nếu như không có những âm mưu...
Hiếu Thành làm một cử chỉ ngăn lại:
- Thôi dừng lại đi, anh biết em muốn nói gì rồi - Hiếu Thành dịu giọng hơn - Lan Bình, đây không phải là lỗi tại anh đâu.
Đôi mắt Lan Bình nhìn chồng vẻ đau xót khôn cùng.
- Anh Thành, anh đã thay đổi mất rồi.
- Anh thay đổi?
- Phải, cuộc sống phù phiếm này đã biến anh thành con người có máu lạnh.
Hiếu Thành cười lớn:
- Anh mà có máu lạnh ư? Nếu thật vậy thì làm gì anh lại biết yêu em, yêu điên cuồng thế này.
Ông bước tới định ôm lưng vợ nhưng giọng nói của thiếu phụ đã làm người đàn ông chững lại.
- Em ghê tởm cái tình yêu ấy.
Hiếu Thành tái mặt, đôi mắt trừng trừng nhìn thiếu phụ:
- Em lặp lại một lần nữa xem.
Thiếu phụ lùi lại một bước, giọng nghẹn ngào:
- Không đúng sao? Vì yêu em anh đã tước đoạt hạnh phúc của người khác... Ngần ấy tội ác không phải là đáng ghê sợ hay sao?
Một bàn tay vung lên, sẵn sàng giáng vào mặt thiếu phụ, gương mặt trắng ngần với những đường nét đẹp kiêu sa, thế nhưng nó đã dừng lại. Tức bực không được trút đi, khiến giọng nói Hiếu Thành như tiếng gầm gừ:
- Em hãy ngồi đây suy nghĩ thử xem, sự ghê tởm ấy của em, có phải là con dao nhọn đâm thẳng vào lòng anh không?
Gót giày nện mạnh trên nền nhà rồi mất hút. Thiếu phụ rã rời đến ngã quỵ trên ghế bật khóc. Mỗi một ngày một giờ trôi qua, người chồng thương yêu của bà càng lún sâu vào tội ác, cũng có nghĩa là mỗi lúc mỗi gần hơn với sự trả giá. Chỉ nghĩ đến đó thôi, bà đã nghe lòng đau thắt.
Khi bình tĩnh trở lại, thiếu phụ nhận ra chồng khi vội vã bỏ đi đã quên xâu chìa khóa trên bàn làm việc. Đắn đo một chút rồi bà cầm nó ra tiệm bảo thợ làm cho mình tất cả những chìa tương tự.
Chút ánh sáng có được từ cái lỗ thông hơi nhỏ xíu cho Lan Bình thấy người đàn ông nằm cuộn tròn chẳng khác một con chó nhỏ. Râu, tóc và kể cả chân mày cũng dài và dày như nhau, chúng phủ xuống, che kín cả gương mặt vốn chỉ còn là lớp da nhăn nheo cùng với những đốt xương trơ ra như người đã chết. Quanh ông không có gì khác ngoài bốn bức tường cô quạnh, một nền đất lạnh lẽo và sợi dây xích to tướng đã rỉ sét.
Cảnh tượng thương tâm ấy gây xúc động cho bất cứ một ai, dù kẻ đó là một người cứng rắn. Riêng Lan Bình thì không thể nào đè nén được cảm xúc của mình, bà bật khóc thành tiếng.
- Cô không cần phải khóc.
Ông Đằng nói, người hơi cục cựa khiến sợi xích khua lên những tiếng loảng xoảng.
- Cháu... cháu không ngờ người ta nhẫn tâm đến thế này.
- Một người đã có gan giết người thì hắn có thể làm tất cả.
Thiếu phụ tựa lưng vào tường, đôi vai run lên từng lúc.
- Cô khóc... cho tôi vì bị đối xử bất nhân hay khóc cho chồng cô?
Thiếu phụ ngỡ ngàng nhìn quái nhân. Mắt họ chạm vào nhau trong vùng bóng tối mờ nhạt:
- Có lẽ vì cả hai. Chú Đằng, chú biểu cháu phải làm sao bây giờ?
Ông Đằng lại cục cựa, miệng cười khẩy:
- Hừ, tôi biết cô hỏi chỉ vì lòng quá tuyệt vọng. Cô đang lo sợ cho chồng mình, cho cái gia đình được xây dựng trên nền móng tội ác.
Sự thật được nói lên thành lời khiến thiếu phụ không còn đủ sức chịu đựng nữa. Bà ôm mặt lao ra khỏi nhà giam, lòng đau xót khôn cùng.
Giờ đây ngồi một mình nghĩ lại lời ông Đằng nói, Lan Bình nghĩ quả thật là bà đang lo sợ cho hạnh phúc của gia đình. Cái hạnh phúc được xây dựng trên nền móng tội ác.
- Không được, ta phải làm một cái gì đó để cứu con ta, cứu anh ấy và cả chính ta nữa.
Thiếu phụ đứng lên, đi vào phòng làm việc của chồng, bà dùng những chiếc chìa khóa mới để mở các ngăn kéo. Bà cũng không hiểu mình làm thế để làm gì? Không hiểu mình muốn tìm gì ở đây nhưng bà vẫn cứ tìm, vẫn tin rằng mình sẽ tìm thấy một cái gì đó.
Cuối cùng vật ấy cũng hiện ra. Đó là một khuôn hình chụp ba người đàn ông và hai người đàn bà. Phải nhìn rất kỹ, thiếu phụ mới nhận ra chú Đằng. Ngồi giữa là một người khoảng hơn năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu với nụ cười hạnh phúc trên môi. Trong lòng ông ta là một bé gái gần bằng tuổi con bà. Sau lưng ông, một thiếu phụ xinh đẹp cùng đứng với Hiếu Thành. Tất cả trong ảnh cùng cười, cùng có vẻ rất hạnh phúc. Lan Bình đoán người ngồi giữa trong ảnh là chủ nhân của gia đình này đã bị chồng bà giết hại. Thiếu phụ và cô bé chính là vợ và con của anh ấy.
Giờ đây bốn người ấy mỗi người một hoàn cảnh. Tất cả cũng chỉ vì mẹ con bà. Thiếu phụ bỗng thấy mình cũng là một kẻ sát nhân. Dù không trực tiếp, nhưng chính là động cơ thúc đẩy Lương Hiếu Thành gây nên tội ác.
Có tiếng bé Linh gọi ở phòng khách rồi một thoáng sau con bé chạy vào. Nó thở hổn hển nói:
- Con tìm mẹ khắp nơi, sao mẹ lại ngồi đây?
Bất giác thiếu phụ nhìn con rồi lại nhìn cô bé trong ảnh. Liệu đến khi nào bà và con sẽ phải ra đi như hai mẹ con họ? Chắc hẳn sẽ có ngày ấy, bởi vì bao giờ tội ác cũng không tồn tại. Ý nghĩ ấy làm biến đổi gương mặt thiếu phụ.
- Kìa mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ có sao không? Hay để con gọi chú Lành đưa mẹ đi bác sĩ?
Thiếu phụ gượng bình tĩnh lại:
- Không, mẹ không sao.
- Nhưng mà...
- Mỹ Linh con lại đây.
Cô bé sà vào lòng mẹ.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Không có chuyện gì cả. Mẹ chỉ muốn ôm con trong lòng thế này thôi.
Siết chặt con vào lòng, bất giác hai giọt nước mắt muộn phiền lăn nhanh trên má.
Lần thứ hai vào đây, Lan Bình mang theo nào là thức ăn, nào là mùng mền khăn gối và cả dụng cụ làm vệ sinh nữa. Bà quét dọn, xịt cả nước hoa vào tường để làm giảm bớt mùi hôi lâu ngày trong phòng. Khi mọi việc tạm xong, họ ngồi lại với nhau, màn đêm vẫn bao trùm khắp căn phòng.
- Từ nay cháu sẽ tới đây thăm chú thường xuyên.
Ông Đằng xúc động:
- Vừa nhìn thấy cháu lần đầu tiên, ta đã biết cháu là người tốt. Cũng như ngày xưa, ta biết bản chất của Lương Hiếu Thành nhưng anh ta đã không nghe lời ta khuyên.
- Chú Đằng, cháu muốn biết... Câu chuyện đã xảy ra. Làm cách nào anh Thành lại...
Bà ngập ngừng không dám thốt cho tròn câu.
- Hắn được sự tin tưởng của anh ta, được lòng con bé Thụy Chi. Cho tới bây giờ ta mới biết động cơ giết anh ta là vì cháu.
Thiếu phụ thoáng rùng mình.
Ông Đằng tiếp:
- Đúng vậy, nhưng cháu không cần phải tự trách mình. Hắn vì cháu và còn có cả lòng ham muốn làm giàu nữa. Lương Hiếu Thành là một con người có tham vọng, tham lam đến bất chấp thủ đoạn.
Im lặng một lúc, chú Đằng bắt đầu nói về cái chết của người anh kết nghĩa:
- Cái hôm hắn đầu độc anh ta chết, chính ta là người tận mắt chứng kiến. Sáng hôm đó ta có chuyện phải đi xa, nhưng vì để quên vé máy bay nên đột ngột quay về. Lương Hiếu Thành lúc đó vì quá hoảng sợ nên đã xô mạnh làm ta đập đầu vào cạnh bàn ngất xỉu. Cú đập khá nặng khiến ta từ đó bị điên. Hắn đã đem ta về nhốt trong ngôi nhà này, nhưng rồi trí nhớ của ta lần lần hồi phục.
- Đấy, ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi, bởi vì ta dở khùng dở điên suốt từ ấy đến nay. Có thể nói bây giờ ta là nhân chứng duy nhất còn sống sót, là người độc nhất có nguy cơ vạch mặt nó trước pháp luật. Có một điều làm ta thắc mắc là tại sao anh ta chết một cách oan uổng như vậy mà không một ai khám phá ra?
Thiếu phụ bỗng nói:
- Chắc hẳn mọi chuyện đã được sắp đặt chu đáo. Nếu như chú không có đột ngột quay trở về thì chính chú cũng chưa chắc khám phá ra vấn đề mờ ám trong cái chết ấy.
- Cháu nói đúng, chắc chắn là có một cái gì mờ ám ở đây nên đã qua mặt được cháu ta và pháp luật.
Thiếu phụ bỗng thở dài:
- Bất cứ tội ác nào rồi cũng bị trừng trị, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ông Đằng bỗng nghiêm giọng hỏi:
- Ta hỏi thật cháu một câu, cháu có thật lòng yêu thương Lương Hiếu Thành không?
- Trên đời này chỉ có anh ấy là người thân duy nhất của cháu.
Ông lão thất vọng.
- Nếu như... nếu như ta muốn cháu tố cáo Lương Hiếu Thành thì sao? Cháu có làm không?
- Tố cáo anh ấy? Không đâu, cháu không bao giờ làm như vậy được.
- Nếu như ta hứa, một khi thoát khỏi nơi này, ta sẽ xin giảm tội cho nó, cháu có đồng ý không?
Thiếu phụ thoáng phân vân. Viễn cảnh người yêu thương ngồi trước vành móng ngựa chiếu tia mắt oán hờn nhìn mình làm thiếu phụ sợ hãi.
- Không đâu, cháu không bao giờ phản bội anh ấy. Anh Thành làm nên tội ác là vì mẹ con cháu, lẽ nào...
- Ta cũng biết trước là cháu sẽ trả lời như vậy.
Thiếu phụ ngồi lại gần, xúc động nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của ông lão:
- Chú Đằng, cháu xin lỗi chú. Dù biết rằng tất cả những gì anh ấy đã làm là tội ác, nhưng cháu... cháu không thể nào nhẫn tâm đưa anh ấy vào ngõ cụt. Cháu lúc này đây chỉ có thể khuyên ngăn anh Thành không tiếp tục gây nên tội ác mà thôi.
- Hai người quả là một cặp yêu nhau kỳ lạ. Hắn dám giết người vì cháu, còn cháu dám hy sinh hạnh phúc, tự do của mình cho hắn.
- Chú không biết đâu. Sở dĩ có cái tình yêu cao vời ấy là bởi vì hai đứa tụi cháu đã gắn bó từ nhỏ. Cùng sinh ra và lớn lên ở quê nghèo, cùng lên thành phố lập nghiệp, cùng hy sinh cho nhau, cùng san sẻ nhau tất cả niềm vui, hạnh phúc và kể cả bất hạnh. Anh ấy vì yêu thương mẹ con cháu nên đã gây nên tội ác thì cháu. Cháu không thể nào phản bội anh ấy được.
Một phút im lặng rồi thiếu phụ lại nói:
- Lúc này đây cháu có thể giúp chú sống bớt khổ hơn mà thôi. Xin lỗi chú...
- Không cần phải xin lỗi, bởi vì bấy nhiêu cũng là tốt lắm rồi. Ta tin chắc rằng trên đời này có người lương thiện và tốt bụng.
Thiếu phụ xúc động nói:
- Chú không oán hận cháu đã là may lắm rồi. Chú Đằng, bây giờ cháu phải về, chú nhớ giấu mấy món đồ này, không khéo họ lại biết được.
- Cháu yên tâm đi, thức ăn đưa vào cho ta ở lỗ thông hơi, ở cái chỗ hôi hám này, không mấy khi có ai vào viếng đâu.
Thiếu phụ đứng lên, bịn rịn nhìn lại người đàn ông cam khổ một lúc rồi từ từ bước đi.
Hẹn Gặp Lần Cuối Hẹn Gặp Lần Cuối - Lê Duy Phương Thảo