Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 19
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Mắt Rừng
a lô khoác vai, John và cậu Nimrod men theo đường mòn phát rừng mà đi trong suốt vài tiếng đồng hồ cho đến khi đến được địa điểm mà tối hôm trước họ, dưới hình dáng hai con báo đốm hung dữ, đã vật lộn và giết chết con anaconda khổng lồ khổng lồ. Thật dễ để nhận ra nơi này. Khắp nơi đầy bụi rậm, cây cối gãy nát, và trong một hốc đá còn có cả một vũng máu lớn.
Tuy nhiên, hai djinn không nấn ná lại đây để tận hưởng dư vị chiến thắng của mình. Trước sự thúc giục của cậu Nimrod, cả hai vội vàng đi tiếp để có thể đến được chỗ Mắt Rừng trước khi màn đêm buông xuống. Và sau một hoặc hai tiếng đồng hồ phát rừng mà đi, cuối cùng họ đã tìm thấy nó. Hay nói đúng hơn là cậu Nimrod đã tìm thấy nó, vì lớp đá xanh trên cánh cửa bị cây rừng phủ kín đến mức người ta có thể dễ dàng bỏ qua bóng dáng vuông vức của nó trong bóng tối Amazon đang dần buông. Và với con mắt mệt mỏi của John, chỉ có sự ngay hàng thẳng lối của những thân cây lâu năm cao lớn vây quanh những phiến đá là đáng chú ý. Nhưng vì đã quá mệt để có thể quan sát thêm, hai djinn nhanh chóng dựng lều để có chỗ gục ngủ.
Sáng hôm sau, John tỉnh dậy với một cái bụng kêu đói ầm ĩ cùng một linh cảm mãnh liệt. Cậu Nimrod đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng thịnh soạn với thịt xông khói, xúc xích và trứng, và ngay khi chúng được giải quyết xong, họ bắt tay vào việc nghiên cứu cánh cửa kỳ lạ đang mục nát dần đó. Với tỉ lệ và chi tiết cho thấy rõ đó là một kiến trúc của nền văn hóa Inca, nó nhỏ hơn một cánh cửa bình thường của một ngôi nhà bình thường chừng một hoặc hai feet. Điều kỳ lạ nhất về cánh cửa cổ đại này là ở một mặt của nó có một cái chốt được khóa lại bởi một nút thắt khổng lồ nhìn như một đoạn tóc thắt bím.
John nhận xét:
– Người Inca chắc nhỏ con lắm.
Cậu Nimrod nói:
– Ờ, cậu cũng nghĩ thế. Chắc vậy.
John hỏi:
– Cậu có chắc đây là nó không?
Cậu Nimrod trả lời dứt khoát:
– Hoàn toàn chắc. Trên bản đồ mà Faustina đưa cho anh Frank Vodyannoy có đề một tọa độ. Một đơn vị kinh độ và vĩ độ cụ thể. Và đó là nơi này. Nhìn nè.
Rồi cậu chìa cho John xem một máy định vị vệ tinh cầm tay. Nó xác nhận điều cậu vừa nói.
John thắc mắc:
– Nhưng nó nhìn không giống bức hình trên báo. Đầu tiên, hình dáng của cánh cửa này không giống một con mắt chút nào.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Ừ, nó không giống.
– Và không giống cánh cửa trong hình, cánh cửa này có vẻ như được làm từ kim loại chứ không phải gỗ. Đó là chưa kể đến cái nút thắt khổng lồ khóa cửa. Ý cháu là, đâu có cái nút thắt nào trong hình đâu.
Cậu Nimrod bảo:
– Cậu phải thú nhận là cậu chưa bao giờ tận mắt trông thấy Mắt Rừng trước đây, cho đến khi cậu, cũng như cháu, nhìn thấy nó trên báo. Hoặc ít nhất, cậu nghĩ cậu đã nhìn thấy nó trên báo. Nhưng hiển nhiên cháu nói đúng. Cánh cửa này nhìn khác hoàn toàn với cái mà chúng ta đã thấy trên tờ Herald Tribune. Như cháu đã nói, cánh cửa trên báo có hình dáng như một con mắt, trong khi cái này rõ ràng không phải vậy. Nó hình chữ nhật rành rành thế này mà.
Không mấy để ý, John chặt bớt mớ thực vật che phủ cánh cửa đá không dẫn đến đâu ngoài khu rừng sau lưng. Tiếng ồn và chuyển động của con dao rựa làm phiền một bầy vẹt đang đậu trên cao, khiến chúng ré lên một âm thanh nghe như tiếng đàn violin than khóc trong một phim kinh dị của Hitchcock.
Dưới đôi tai ngờ vực của John, mấy con khỉ trên cây gần như đang cười nhạo cậu.
Vì có thể trông thấy cậu Nimrod đang hơi bực bội về một chuyện gì đó, John cẩn thận nói:
– Cậu có nghĩ chuyện chỗ này không có dấu vết thám hiểm nào có phần kỳ lạ không? Chẳng có ai từng thử dùng dao chặt bỏ mớ dây leo khỏi cánh cửa này cả. Một chuyện mà đáng lẽ họ phải làm nếu muốn chụp hình lại, đúng không?
Ánh mắt tinh tường của John đảo quanh mặt đất khi cậu nói tiếp:
– Hoặc là họ rất giỏi che đậy dấu vết, hoặc là họ chưa từng đến đây. Trên thực tế, cháu nghĩ chẳng có ai viếng thăm nơi này trong suốt vài trăm năm qua.
Cậu Nimrod bảo:
– Cháu đang mạnh mẽ kết luận đấy, John. Tuy nhiên, điều cháu nói lại hoàn toàn đúng. Có vẻ như tờ Herald Tribune và, quan trọng hơn, toàn bộ thế giới djinn đã là nạn nhân của một trò đùa. Giờ đây cậu đã hiểu rõ bức hình trong tờ báo đó chỉ là giả, và nhiều khả năng tác giả của nó chính là Virgil McCreeby.
John hỏi:
– Cậu cho rằng gã đã lợi dụng nó để dụ chúng ta đến đây à? Để chúng ta có thể dẫn hắn đến chỗ Mắt Rừng?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Cậu tin là vậy. Có vẻ như McCreeby lại trên đường tìm kiếm quyền lực hoặc tiền bạc như bình thường. Hoặc có lẽ cả hai. Giá trị nội tại của cánh cửa này vốn không phải không cao.
John nhăn mặt:
– Giá trị nội tại là gì mới được?
John đang bắt đầu cảm thấy có phần bực bội với việc cậu Nimrod ngăn không cho cậu đi giải cứu Philippa và những người khác, chỉ vì họ phải cấp bách đi kiếm cánh cửa bí mật dẫn đến một thành phố mất tích mà nhiều khả năng vẫn sẽ bị mất tích trong một thời gian dài.
Cậu Nimrod trả lời:
– Là giá trị vật chất.
Sau khi chặt bỏ vài sợi dây leo, cậu Nimrod bắt đầu dùng mũi dao cạo đi một ít rêu mốc bám trên một khu vực nhỏ của cánh cửa rồi bảo John:
– Nhìn này.
Trước sự kinh ngạc của John, một thứ gì đó sáng ngời và phản quang dần hiện rõ trước mặt cậu.
John thầm thì:
– Thánh thần Peru ơi, là vàng.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đúng vậy. Là vàng ròng. Đây là một phần của cái bẫy mà Ti Cosi đã dựng nên cho những kẻ xâm lược ham vàng. Để họ có thể nghĩ lầm rằng đây là một cánh cửa tượng trưng nào đó dẫn đến El Dorado, thành phố vàng trong truyền thuyết. Với kích cỡ và trọng lượng của cánh cửa này, cậu nghĩ nội tính riêng giá trị vàng đã lên đến vài triệu đô la.
John thắc mắc:
– Nhưng cậu không cho rằng McCreeby chỉ đơn giản theo đuổi giá trị vật chất của cánh cửa này à?
– Không. Có lẽ thứ nằm sau cánh cửa này mới là thứ quan trọng với một kẻ phản diện như Virgil McCreeby. Và nhất định nó phải là một thứ liên quan đến ba cái đĩa vàng đó.
John hỏi lại:
– Cậu đang nói đến những hạt lệ mặt trời à?
Cậu Nimrod gật đầu rồi nói tiếp:
– Có lẽ gã định dùng những hạt lệ để đi qua cánh cửa này. Cậu chỉ nghĩ, có lẽ gã đã khám phá ra chi tiết của nghi lễ bí ẩn kutumunkichu từng được Manco Capac thực hiện.
John kết thúc câu nói thay cậu Nimrod:
– Để gã có thể học được bí mật tạo vàng.
Cậu Nimrod nói:
– Đúng là gã có được một thư viện tuyệt vời. Có thể là thư viện tuyệt vời nhất so với những thư viện cùng loại trên thế giới. Và dĩ nhiên ham mê tạo vàng phù hợp với tính cách của gã.
John nhìn một bên cửa rồi đến bên còn lại. Cậu nói:
– Có lẽ điều này nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng cháu nghĩ cánh cửa này nhìn như thể nó chẳng dẫn đến đâu ngoài mặt bên kia của nó.
Cậu Nimrod bảo:
– Nếu là vậy, Ti Cosi sẽ không bỏ bao công sức để tạo ra một nút thắt lớn tinh vi như vậy để khóa lại cái chốt.
John phản đối:
– Đúng, nhưng nếu cánh cửa này vốn là một cái bẫy, vậy tại sao ông ấy phải mất công khóa nó lại? Ngoài ra, cháu không tưởng tượng nổi cái nút thắt này có thể cản bước những người lính vũ trang với thép Toledo. Cũng giống như cái nút thắt nổi tiếng của vua Gordius không thể nào cản bước Alexander Đại Đế. Thay vì gỡ nút thắt, ông ấy chỉ đơn giản rút kiếm chém nó đứt làm hai, không phải sao?
Cậu Nimrod giải thích:
– Cái nút thắt này được tạo ra vì cư dân bản địa. Để họ không vô tình đi qua cửa. Cư dân bản địa không bao giờ dám gỡ hoặc chặt đứt một nút thắt linh thiêng được buộc lại bởi một thầy tu quan trọng như Ti Cosi. Nó bị coi như một hành động báng bổ thần thánh. Không, mục đích ở đây là nếu những kẻ xâm lược xuất hiện, họ có lẽ sẽ cắt đứt nút thắt và lòng tham vàng của họ sẽ thực hiện nốt phần còn lại của kế hoạch. Ý cậu là, rõ ràng họ sẽ phải tìm cách dời cánh cửa đi, và để làm được điều đó, họ cần phải bước qua nó.
– Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bước qua cánh cửa? Nó dẫn đến đâu? Và làm ơn đừng nói là “phía bên kia”, kẻo cháu phải đập đầu vào một trong những cái cây này mất.
Cậu Nimrod thú nhận:
– Cậu cũng không hoàn toàn nắm chắc cái gì ở bên kia cánh cửa. Để tìm ra câu trả lời, chúng ta sẽ phải gỡ cái nút thắt này, một việc mà cậu sẽ không làm.
– Gì cơ? Chúng ta đã mất công đi đến tận đây chỉ để bỏ mặc nó và quay về nhà sao? Cháu chẳng hiểu gì cả.
Cậu Nimrod nói:
– Trên thực tế, chuyện này hoàn toàn dễ hiểu. Giờ đây, khi cậu đã nghĩ đến việc McCreeby dụ chúng ta đến đây, đến Mắt Rừng, để gã có thể biết được vị trí chính xác của nó, cậu hoàn toàn không muốn gỡ cái nút thắt này. Cho dù cậu có thể.
John nhún vai bảo:
– Nhưng lỡ McCreeby chỉ đơn giản cắt cái nút này làm hai như Alexander thì sao? Trong ấn tượng của cháu, gã Virgil già này có lẽ sẽ không bận tâm đến việc phạm phải một, hai hành động báng bổ thần thánh đâu.
Cậu Nimrod lại thở dài và đưa mắt nhìn quanh.
– Ừ. Có lẽ đó cũng là sự thật. Mọi chuyện bắt đầu có vẻ như Faustina đã lo lắng đúng, và nơi này cần đến một sự bảo vệ khác ngoài một cái nút thắt linh thiêng cùng mấy cây lupuna.
John liếc nhìn mười mấy cái cây vây quanh Mắt Rừng. Cao ít nhất cũng bốn mươi lăm mét, mỗi một cái cây có phần gốc to như một cái nhà.
Cậu thừa nhận:
– Cháu không thấy được một vài cái cây lâu năm có thể ngăn chặn một kẻ như Virgil McCreeby như thế nào.
Cậu Nimrod cho biết:
– Những cái cây này chứa đựng những linh hồn cổ đại có nhiệm vụ bảo vệ rừng mưa. Những vị thần cây sẽ theo ám cháu nếu cháu không tôn trọng cây cối hay chacra – những khoảng rừng trống linh thiêng – mà họ thỉnh thoảng bảo vệ.
– Nếu họ không thể ngăn chặn thợ đốn củi chặt cây, họ còn có thể chống lại một thầy pháp thành thạo như McCreeby sao? Rõ ràng điều mà khu vực đặc biệt này cần đến là một thần chú chu vi. Giống như cái cậu đã tạo ra ở khu trại sau khi chúng ta bị rết khổng lồ tấn công ấy.
Ngước mắt nhìn lên những ngọn cây, cậu Nimrod nói:
– Không may là mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có vẻ như có một lý do hiển nhiên cho việc không có thợ đốn củi nào từng đến đây. Hãy thử nhìn lại xung quanh cháu xem. Chúng không làm cháu nhớ đến điều gì sao?
Lần theo ánh mắt của cậu Nimrod, John trông thấy những cành cây cao nhất – cậu đếm được mười sáu cây lupuna – dường như hợp lại với nhau theo vòng cung, tạo thành một dạng mái vòm ở trên đầu họ. Cậu nhún vai bảo:
– Cháu không biết. Cháu chỉ nghĩ cái cách mấy cái cây này mọc thẳng đứng và ngay hàng như vầy có phần kỳ kỳ. Gần như những cái cột. Và cả cái cách tất cả ngọn cây hợp lại với nhau nữa. Giống như chúng đã được thiết kế như vậy.
Rồi nhún vai lần nữa, cậu kết luận:
– Cháu đoán là, nó gợi cháu nhớ đến một nhà thờ.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Chính xác là vậy. Cháu thấy đó, đây không chỉ là một chacra đơn thuần. Đây là một thánh địa. Một abadía de árboles, hay tu viện cây. Cậu sẽ không sử dụng sức mạnh djinn để tạo ra một chú trói buộc trong một tu viện cây, giống như cậu sẽ không làm vậy trong một nhà thờ Công giáo, Hồi giáo hay một giáo đường Do Thái. Cậu không nghĩ Chúa thích điều đó.
John nói:
– Chúng ta phải làm gì đó mới được. Chính cậu đã nói nơi này cần được bảo vệ thêm trước Virgil McCreeby.
Cậu Nimrod lầm bầm:
– Đúng, nhưng làm gì mới được?
Rồi lắc đầu, cậu bảo:
– Đèn ơi, việc này đòi hỏi một sự suy nghĩ chín chắn, cẩn thận. Cậu cần vào lều nghỉ một lát để có thể tạm ngưng tư duy và cân nhắc vấn đề thông qua quá trình tự xem xét nội tâm.
John gật đầu mặc dù cậu hoàn toàn không hiểu cậu Nimrod đang nói gì. Nhưng so với trước đây, cậu hiện đã quen dần với việc đó.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu ở một mình một lát được không?
John trả lời:
– Dĩ nhiên ạ. Có lẽ cháu sẽ đi xem lại cuốn sách về khipu. Để thử tìm ra ý nghĩa của sợi dây mà el Tunchi đã đưa cho cháu.
– Ý hay đó.
Nói rồi cậu Nimrod chuyển cuốn sách qua cho cháu trai, sau đó John rời khỏi lều để cậu được yên tĩnh một mình.
Cậu bé djinn ngồi xuống, dựa lưng vào một cây lupuna, và bắt đầu đọc.
Nhiều phút trôi qua và John cảm thấy mí mắt cậu đang bắt đầu sụp xuống. Cậu chưa bao giờ là một người ham đọc sách. Cuốn sách dài nhất mà cậu từng đọc là cuốn Ngàn lẻ một đêm mà cậu Nimrod đã ếm chú trói buộc djinn để John có thể tỉnh táo đọc một lèo hết sạch cuốn sách chỉ trong một đêm. Nhưng cuốn sách này thì khác. Nội dung của nó toàn về toán học, một môn học chưa bao giờ là thế mạnh của John, và chẳng mấy chốc cậu đã nhận rõ tác giả của cuốn sách chỉ có một khái niệm mơ về cách đọc khipu.
Điều rõ ràng hơn với John là ý nghĩ của chính cậu, nếu như những thứ bạn mơ thấy khi đang ngủ vùi bên trong một thân cây có thể được gọi là ý nghĩ. Và nó cũng không còn là ý nghĩ và giấc mơ của chính cậu nữa, vì tất cả những thông tin đang xoáy tròn trong đầu óc hoàn toàn say ngủ hiện tại của cậu, những thông tin về sợi khipu mà cậu đang cầm trên tay, đến từ một linh hồn cổ đại nằm sâu trong cây lupuna. Vì dù có lớp vỏ rất cứng, loài cây lupuna có thể dễ dàng hấp thu những người khinh suất ngủ tựa vào chúng, đôi lúc trong một thời gian ngắn và đôi lúc lâu hơn. Tương truyền rằng có người đã bị hút vào một cây lupuna trong suốt vài thế kỷ. Tuy nhiên, nhận ra John là một djinn – mà cụ thể là một djinn tốt – cây lupuna đặc biệt này chỉ hấp thu cậu trong chừng một hoặc hai giờ. Đủ lâu để vị thần cây có thể truyền cho John kiến thức về khipu và cách đọc chúng, cũng như ý nghĩa thật sự và giải pháp cho cái nút thắt trên cánh cửa Mắt Rừng. Nó vừa phức tạp, nhưng cũng vừa đơn giản.
John thình lình thức dậy với một cảm giác chắc chắn rằng cậu vừa nghe được một âm thanh gì đó bất thường. Một cái liếc mắt về phía lều của cậu Nimrod cho John biết cậu của cậu vẫn còn đang chín chắn suy nghĩ bên trong, giống như Achilles (dù không bẳn tính như vậy), và cậu Nimrod không phải là nguồn gốc của tiếng động đó. Trong một giây, cậu quên sạch tất cả mọi điều về ý nghĩa thật sự của khipu mà cậu đã được truyền đạt trong cây lupuna. Quẳng cuốn sách uyên bác mà cậu đang đọc qua bên, John đứng dậy và đi vòng quanh trại cho đến khi cậu nhận ra cái gì đã quấy rối giấc ngủ vùi trong cây của cậu. Cánh cửa trong Mắt Rừng đang run nhẹ, như thể có ai đó ở phía bên kia đang cố mở nó ra.
Bước một vòng lớn quanh cánh cửa Mắt Rừng đứng sừng sững giữa rừng, John cân nhắc chuyện gọi cậu Nimrod. Không nghi ngờ gì nữa. Ai đó, hoặc thứ gì đó, đang cố mở cánh cửa. Nó giống như cảnh trong một bộ phim kinh dị khi một hồn ma vô hình dịch chuyển một vật thể vô tri giác nào đó, như một món đồ chơi hay một cái kệ sách. Vì theo như những gì cậu nhìn thấy, John biết không có gì ở bên kia cánh cửa.
Lờ đi cơn nổi da gà của mình, John nhặt con dao lên, tiến đến gần hơn, gõ gõ cánh cửa với phần lưỡi dao sắc bén và hỏi:
– Hello, có ai ở đó không?
Cánh cửa ngừng nhúc nhích trong giây lát, như thể người ở bên kia cánh cửa đã nghe thấy tiếng cậu. Cậu nghĩ thầm rằng điều này cũng giống như trong phim kinh dị: cách mà một vật thể trở lại bình thường khi nó ngừng dịch chuyển chẳng vì lý do gì.
Lại bước đến gần hơn, rốt cuộc cậu cúi đầu và tai về phía mảng vàng lóe sáng trên cửa mà cậu Nimrod đã làm lộ ra trước. Cậu hỏi lại:
– Có ai ở đó không? Chuyện là, cánh cửa này không thể mở ra vì mặt bên này có một cái nút thắt to đùng khóa lại chốt. Nên có cố mở nó ra cũng là vô ích thôi. Hiểu chưa?
Cánh cửa lại rục rịch bên trong cái khung đá của nó, lần này rõ ràng hơn nhiều. Rồi có tiếng ai đó đập mạnh vào cửa, khiến cậu sợ đến nỗi tim cậu nhảy dựng trong lồng ngực như một chú cún con kích động và phải lùi lại vài bước.
Ôm ngực, cậu nói:
– Ối.
Nhưng rồi cậu nghe thấy một giọng nói khác. Một giọng nói đến từ xa xăm. Như thể từ một thế giới vô hình bị mất tích khác. Đó là một giọng nói mà cậu chắc chắn mình nhận ra. Giọng nói thuộc về ông Groanin, và nghe như thể ông đang gặp rắc rối.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng