Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 19
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Như Là Quỉ Thần
oài Anaconda khổng lồ là một thành viên thủy sinh của dòng họ trăn Mỹ nhiệt đới. Điều đó có nghĩa chúng giết chết con mồi bằng cách quấn cơ thể dài ngoằng của chúng quanh nạn nhân và siết chặt cho đến khi con mồi bị chết ngạt hoặc bị nghiền nát. Rồi con trăn sẽ tự đảo vị trí quai hàm của nó và nuốt trọn con mồi bất hạnh. Cái tên “anaconda” bắt nguồn từ một từ tiếng Tamil, anaikondran, có nghĩa là “kẻ giết voi”. Người dân Nam Mỹ gọi con rắn khổng lồ này là el matatoro, hay “kẻ giết bò đực”. Cả hai cái tên này đều là minh chứng hiển nhiên cho sức mạnh khổng lồ và danh tiếng đáng sợ của loài anaconda. Là loài di chuyển chậm, anaconda thường trông cậy vào yếu tố bất ngờ để bắt mồi - thường bao gồm cá sấu, hươu nai, hoặc thậm chí là báo đốm - và rất hiếm khi một con rắn cỡ bự như anaconda trở thành mục tiêu của một cuộc tấn công bất ngờ.
Con anaconda khổng lồ khổng lồ đã hoàn toàn bị bất ngờ. Hai con báo đốm bổ nhào vào cái đầu to như va li của nó chỉ trong tích tắc. Với những móng vuốt trần sắc lẻm, hai con mèo bự chộp lấy thân hình khổng lồ của con trăn và giữ chặt. Nhưng chỉ đến tận bây giờ, khi đã vồ lấy con trăn, họ mới nhận ra nó thật sự lớn đến cỡ nào. Con trăn dài đến gần hai mươi mét, và đường kính khúc thân giữa của nó phải đến hơn sáu tấc chứ không ít.
John cắn vào cổ họng của con vật và khóa chặt quai hàm, như một con chó bướng bỉnh ngoạm lấy một cái chăn. Nhưng cậu Nimrod thì lại khá chật vật để có một đòn cắn chặt tương tự trên đầu con trăn vì tỉ lệ của nó. Rít lên như một đầu máy hơi nước, con trăn vặn vẹo thân mình hòng tóm hai con báo vào trong những vòng quấn mạnh mẽ và chết chóc của nó, nhưng lần nào cậu Nimrod và John cũng kịp thời tránh được mối hiểm họa bị siết đó. Cuối cùng thì cậu Nimrod cũng tìm được một vị trí thích hợp ở sau đầu và giữa hai con mắt vàng to như hai hột nút của con trăn, và dồn hết sức cắn mạnh.
Cái lỗ mũi to đùng của con anaconda phập phồng khi nó cảm nhận được sự thông minh đằng sau cuộc tấn công hai mũi đó, nhưng còn lâu nó mới bỏ cuộc. Bất thình lình, như một con sếu, con anaconda nhấc bổng người lên tầm mười mét giữa không trung, mang theo cơ thể của hai con báo đốm. Nó lắc người mạnh đến mức hai con báo nhìn chẳng khác gì hai lá cờ sinh đôi phấp phới trên một cột cờ khổng lồ, trước khi nhào xuống mặt đất như thể hy vọng cú ngã này có thể làm hai kẻ tấn công tuột khỏi người nó. Cú va chạm với nền đất ẩm ướt làm John gần như đứt hơi, nhưng cậu vẫn giữ chặt. Chừng nào vẫn còn hơi thở trong cơ thể to lớn của con trăn, chừng đó cậu vẫn còn giữ chặt hoặc chết trong cố gắng. Miệng cậu đầy máu tươi nhưng cậu không biết đó là máu của cậu hay của con trăn.
Cậu Nimrod cắm chặt răng nanh vào đầu con anaconda và nhận ra rằng nếu một trong những cái răng đó bị rụng ra trước khi hộp sọ của con trăn bị đâm thủng, cậu và John có lẽ sẽ chết. Nhắm mắt lại, cậu tập trung tất cả sức mạnh vào việc khép chặt những bắp thịt đau đớn ở hai bên xương hàm dưới của cậu.
Thay đổi chiến thuật, con anaconda giờ đây đang nhanh chóng trườn qua những bụi cây rậm rạp trên mặt đất với hy vọng vuốt bỏ được hai con báo đang dán chặt vào đầu và cổ họng của nó. John gần như bị tuột ra khi cậu bị đập mạnh vào một thân cây rồi bị kéo lê lưng qua một bụi rậm. Cậu Nimrod gầm lên đau đớn khi sức nặng của con trăn di chuyển nhanh cà người cậu vào một tảng đá sắc nhọn và một khúc gỗ cũng lởm chởm không kém. Nhưng bằng một cách nào đó, cả cậu và John vẫn tiếp tục bám chặt vào con trăn.
Rừng mưa nhiệt đới hiếm khi chứng kiến hoặc nghe thấy một thứ âm thanh như vậy: tiếng gầm của hai con báo đốm, tiếng rít liều mạng của con trăn, những bụi rậm dập nát, lũ chim và dơi bị đánh văng ra khỏi chỗ ngủ đêm của chúng - cứ như thể một con voi điên loạn đang nổi cơn thịnh nộ.
Một giờ trôi qua.
Quai hàm của John đã lên đến hết ngưỡng chịu đựng. Cơn đau chạy từ đỉnh đầu xuống cổ rồi xâm nhập vào trong cơ vai. Từng cái móng vuốt có cảm giác như thể chúng đang bị rút tuột ra khỏi những ngón chân. Nhưng rồi, phát giác được một sự thay đổi trong nhịp thở của con anaconda, John khóa miệng chặt hơn trên cổ họng con trăn và lập tức trông thấy hai lỗ mũi đen thùi, một lần nữa, phập phồng như thể cơ thể hình ống dầu trơn tuột của con trăn giờ đây đã thiếu dưỡng khí đến mức nguy kịch.
Cậu Nimrod cũng nhìn thấy điều đó và, tìm được thêm hai phần sức mạnh nữa từ đâu đó trong cơ ngực của cậu, cậu thử cắn thủng hộp sọ con trăn lần cuối. Một giây sau đó, cậu cảm nhận được một thứ gì đó nứt ra bên dưới những cái răng nanh của cậu như một trong những viên kẹo bạc hà siêu cứng của ông Groanin, và một thứ gì đó nóng sền sệt tràn vào trong khoang miệng hung hãn của cậu. Đó là não của con trăn.
Con anaconda tiếp tục vặn vẹo điên cuồng thêm vài phút nữa, cuối cùng nó cũng nằm cứng đờ trên mặt đất.
– Nó chết chưa cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Cậu rất hy vọng thế.
Nhấc mở quai hàm và lăn qua một bên, John ngạc nhiên khi thấy mặt trời đang mọc lên. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng. Nhưng mưa vẫn đang rơi. Cậu thử đứng dậy, nhưng nhận ra bốn cái chân của mình đang run lẩy bẩy. Mệt lả người, cậu lại nằm sấp xuống đất và thở sâu một hơi. John hỏi thăm:
– Cậu ổn không?
Suy nghĩ của cậu Nimrod chỉ yếu ớt như một tiếng thì thầm:
– Ổn. Cậu nghĩ vậy. Cháu thì sao?
John thú nhận:
– Mệt. Mệt đứ đừ.
– Cậu cũng vậy.
Khập khiễng đi đến nơi John đang nằm duỗi người, cậu Nimrod bắt đầu liếm một trong những vết xước lớn ở một bên sườn đứa cháu trai.
Nhìn cái xác khổng lồ của con anaconda, John có một cảm giác gì đó gần như là tiếc nuối. Cậu nhận xét:
– Thật là một sinh vật ấn tượng. Cháu thấy hơi tiếc cho nó.
Cậu Nimrod khuyên nhủ:
– Đừng tự trách mình. Muốn trách, hãy trách kẻ đã đặt nó ở đây với ý định giết chết một trong chúng ta. Và tin cậu đi, nếu có cơ hội, nó chắc chắn sẽ làm thế.
– Không biết vị của nó như thế nào nhỉ.
Cậu Nimrod thở dài:
– Con báo trong cháu vừa lên tiếng đó, John. Cháu có muốn nếm thử không?
– Không hẳn. Giờ cháu mệt đến nỗi chẳng muốn hé mồm. Có lẽ cháu sẽ chẳng bao giờ muốn ăn gì nữa. Cháu chỉ muốn ngủ.
– Chúng ta không có thời gian để ăn hay ngủ gì đâu. Chúng ta nên quay về. Chúng ta đã làm xong điều chúng ta muốn làm khi rời đi rồi.
John gầm gừ một cách bực bội:
– Ngay bây giờ hả cậu? Chúng ta không thể nghỉ ở đây một lát sao?
– Những người khác sẽ lo lắng cho chúng ta. Chẳng bao lâu nữa họ thể nào cũng sẽ lo lắng. Cháu muốn họ lo lắng sao, John?
– Cháu quá mệt để quan tâm đến bất cứ điều gì. Cháu chỉ muốn ngủ.
– Thôi nào. Chúng ta có thể đi chậm. Dầm mình một lát trong dòng sông mát lạnh trên đường về sẽ giúp cháu cảm thấy khỏe khoắn hơn.
– Nghe có vẻ hay.
John đồng ý, rồi đứng dậy và bắt đầu đặt bàn chân này lên trước bàn chân kia. Họ bắt đầu đi ngược về dọc theo rìa con đường mòn. Không ai có hứng nói chuyện. Cả hai cơ thể đều quá nhức mỏi, họ không thể nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng sau một lúc, John cảm thấy cần phải hỏi cậu Nimrod xem một khi cậu rời khỏi cơ thể của con báo đốm và hồi phục lại cơ thể của cậu, sự đau đớn mà cậu hiện đang cảm thấy liệu có biến mất hay không.
Cậu Nimrod cho biết:
– Có. Nó sẽ biến mất. Đó là lý do tại sao cậu muốn sớm quay về. Cậu nghĩ cháu biết điều đó rồi chứ.
– Giờ thì cháu đã biết.
Họ lại đi tiếp, cậu Nimrod dẫn đường như trước. Nhưng một con vật mệt mỏi giống với một con người bình thường ở chỗ nó cũng sẽ phạm sai lầm. Một con báo đốm hoàn toàn khỏe khoắn và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không bao giờ bước vào một cái bẫy của loài người, cho dù chỉ là một cái bẫy của thổ dân địa phương. Một giây trước John và cậu Nimrod còn đang di chuyển thành một hàng dọc men theo rìa con đường mòn, và một giây sau, một cái lưới khổng lồ mang theo cậu Nimrod đã bay vụt lên trên đầu John.
Quay người lại chạy trốn, John phóng vụt về phía một bụi cây, thẳng vào một cái lưới khác nối với một cái cây nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất. John bị treo lủng lẳng ở đó trong giây lát, lắc lư như một túi dừa khô. Rồi một gã đàn ông cởi trần đeo một cái mặt nạ trắng hếu vẽ hình một cái miệng cười nhe răng đỏ sậm chạy về phía cậu, vừa lớn tiếng la hét vừa điên cuồng khoa tay múa chân. Một gã đàn ông nữa xuất hiện bên cạnh gã. Tên này khoác trên người một bộ da báo đốm, với cái đầu báo đội trên đầu như một cái nón. Nhìn ác dễ sợ. John gầm gừ một cách hung tợn với hai gã và quơ quào móng vuốt. Gã đàn ông đội mặt nạ vẫy vẫy một cây gậy trên không trung. Cây gậy màu đen và có hình dáng như một con cá piranha. Gã đàn ông cầm nó ở phần đuôi. Phần đầu thô mập hơn, và đầy nhóc những cái răng nhỏ sắc nhọn. Cây gậy biến mất sau đầu gã đàn ông, rồi thình lình xuất hiện trở lại. John cảm thấy một cú đập mạnh trên đầu khiến cậu choáng váng. Cái mặt nạ trắng hếu giờ đây đã tiến lại gần hơn, và cái miệng cười nhe răng đỏ sậm sơn trên đó dường như đang gạt bỏ tất cả sự chống cự trước đó của John. Đằng sau mặt nạ là một tiếng cười lớn đầy mỉa mai. John nhắm mắt lại, rồi tất cả mọi thứ trở nên tối đen và im lặng.
o O o
Khi John tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang chổng vó lên trời, bốn chân bị cột chặt vào một khúc gỗ và bị khiêng như khiêng lợn qua rừng bởi hai thổ dân Nam Mỹ. Và cậu đủ thông minh để tiếp tục giả chết, không mấy khó khăn vì đầu cậu hiện đã quá đau, không muốn bị cây gậy kia đập lần nữa. Vì thế mà cậu buông lỏng cái đuôi dài cùng cái đầu của cậu, rồi bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo nên làm gì. Họ có nghĩ họ đã giết cậu không? Và nếu có, vậy có nghĩa họ đã giết cậu Nimrod? Thật khó để hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra khi tầm nhìn của cậu đang bị lộn ngược và thứ tiếng người ta đang nói là một thứ ngôn ngữ cậu chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Nhưng chí ít mưa đã tạnh.
Khi họ đến ngôi làng của bọn thổ dân, John nghĩ ra được bước đi tiếp theo. Và để linh hồn djinn của cậu trượt ra khỏi cơ thể con báo đốm, cậu bồng bềnh bay đi trong vô hình sang một bên đường và bắt đầu xem xét tình hình của họ. Con báo đốm chứa cậu Nimrod bị trói nghiến tương tự trên cái cột đằng sau, người bất động. Trườn vào trong cơ thể của con báo thứ hai, John nhẹ cả người khi tìm thấy cậu của mình, còn sống nhưng bất tỉnh nhân sự. John thật sự thấy nhẹ nhõm rất nhiều vì suy nghĩ đầu tiên của cậu khi thấy con báo là cậu Nimrod đã chết.
Nhận ra giờ cậu không thể làm gì khác cho cậu Nimrod, John đành nhấc hồn ra khỏi con báo, sau khi đã cẩn thận ghi nhớ vị trí của ngôi làng, linh hồn cậu bắt đầu theo đường cũ quay lại nơi hai cậu cháu bị bắt. Từ đây, John nhanh chóng tìm đường trở về chỗ cái cây mà cậu Nimrod cất cây đèn du lịch.
Giây phút John nắm lại quyền kiểm soát những nguyên tử của cơ thể cậu, cậu tự hóa thể chính mình, cây đèn của cậu Nimrod giờ đây đã nằm an toàn trên tay cậu, cậu quay lại khu trại để tìm kiếm sự giúp đỡ, rồi sẽ triển khai một kế hoạch giải cứu. Ông Vodyannoy chắc hẳn sẽ biết chính xác nên làm gì, và ông Sicky sẽ biết những thổ dân đó là ai.
o O o
Con chó Hector của ông Muddy lủi ra khỏi cái bụi cây ẩn núp của nó và, với những tiếng rên ư ử tội nghiệp, nó chạy đến cạnh John và liếm tay cậu. Hoàn toàn không có bóng dáng của Philippa và những người khác. Những cái túi đồ vẫn còn nguyên tại đây nhưng đống lửa trại đã lạnh tanh, và trên những cái lều cũng không có dấu vết bị tấn công bởi động vật hoang dã. Không có vết máu, cũng như không có bất cứ dấu hiệu nào khác của một cuộc tấn công.
Trìu mến xoa xoa lỗ tai của con chó, John hỏi nó:
– Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, nhóc?
Con Hector xoay đầu nhìn quanh và sủa mấy tiếng.
– Lần này là gì vậy? Một con lười khổng lồ? Hay là một con cá sấu khổng lồ?
Và rồi cậu thấy chúng.
Bên trong một cái mộ nông được che phủ bằng lá và cành cây, như thể ai đó đã phải vội vã chôn cất chúng, là ba bức tượng thổ dân. Phát hiện đầu tiên của John là chúng nhìn khác và hung tợn hơn nhiều so với những thổ dân đã bắt hai cậu cháu; rồi cậu nhận ra nhiều khả năng những bức tượng này chính là tác phẩm của cái hình xăm trên bụng ông Sicky. John nghĩ ông Sicky chắc hẳn đã cố bảo vệ những người khác trước một cuộc tấn công. Câu hỏi là, liệu ông Sicky có đủ sức đẩy lùi những kẻ tấn công hay không? Và nếu có, vậy những người khác hiện đang ở đâu?
John hỏi con Hector:
– Mọi người chạy rồi hả? Họ quay lại thuyền à? Chúng ta đi kiểm tra đi.
Đi ngược xuống bờ sông, John nhìn thấy hai chiếc thuyền vẫn nằm yên trên bờ và hoàn toàn không bị hư hại gì. Dựa trên việc tất cả vật dụng và dụng cụ của họ vẫn còn ở trong trại, John suy ra những người ở lại có lẽ đã bị bắt. John định sẽ thử hét lớn gọi họ, nhưng cậu lại lo một tộc thổ dân khác lại bắt được cậu. Hiển nhiên, cậu sẽ phải tự mình triển khai một kế hoạch giải cứu nào đó. Nhưng cậu nên cứu ai trước đây? Cậu Nimrod? Hay em gái cậu và những người khác?
Cậu lo lắng hỏi con Hector:
– Tao nên làm gì bây giờ?
Con Hector rên ư ử và liếm mặt John tỏ vẻ cổ vũ.
Muốn điên lên vì lo lắng, John đẩy con Hector qua một bên và cố tập trung suy nghĩ của cậu, mong là sức mạnh djinn có thể đưa ra một giải pháp cụ thể nào đó. Nhưng nó không thể. Tuy nhiên, ký ức về gã thổ dân khoác áo da báo đốm đến giờ vẫn còn rõ ràng, nó đã giúp John quyết định. Cậu sẽ thử cứu cậu Nimrod trước. Xét đến cùng, John không thể chắc chắn cậu Nimrod có bị lột da hay không. Có lẽ cậu Nimrod sẽ tỉnh lại và thoát hồn ra khỏi con báo như John đã làm, nhưng cậu bé djinn quyết định cậu không dám chờ đợi và thách thức sự may rủi.
Và một kế hoạch nảy ra trong đầu cậu. Đưa mắt về phía con Hector, cậu nhìn thấy khả năng một con chó – thậm chí là một con ngậm trên miệng một cây đèn thần – có thể lảng vảng quanh một ngôi làng thổ dân Nam Mỹ mà không bị chú ý, ít nhất là cho đến khi cậu tìm được cách giải cứu cậu Nimrod. Trở thành một con chó quá sớm sau khi làm báo đốm không phải là một đề nghị hấp dẫn. Cậu đã quá mệt mỏi với việc làm một con vật nào đó. Miệng cậu vẫn còn phảng phất cái vị khủng khiếp của thịt rùa sống và máu trăn. Nhưng cậu không thấy một giải pháp thay thế nào khác.
John vừa định hóa thể để nhập vào con Hector thì một thứ gì đó bay vụt qua không khí và hạ cánh xuống ba lô của Zadie.
Đó là Zotz, con dơi cưng của cô. Thoáng thấy một thứ gì đó lóe sáng quanh chân con Zotz, John đến gần để nhìn kỹ hơn. Nhưng khi cậu thử nhấc con Zotz lên để xem đó là gì, con dơi bay lên trời và lượn vòng quanh trại trong một hoặc hai phút trước khi lại đáp xuống. Việc này xảy ra một vài lần nữa, rồi John nảy ra sáng kiến hối lộ nó một ít chuối. Bằng cách đó, cậu cuối cùng cũng giữ được con dơi và gỡ vật kim loại kia ra khỏi chân nó.
Đó là một cái ống có đường kính to cỡ một đồng năm xu, và dài chừng một cái kẹp giấy. Bên trong nó là một miếng giấy cuộn tròn. John trút tờ giấy ra.
Cậu nói với con dơi khi đặt nó lại trên ba lô của Zadie:
– Tao đã nghe nói đến bồ câu đưa thư. Nhưng chưa bao giờ nghe nói đến một con dơi đưa thư đấy.
Và lá thư gửi cho Zadie đó làm cậu bé djinn vô cùng sửng sốt.
o O o
John không tìm hiểu được gì về chuyện đã xảy ra cho bạn đồng hành của cậu khi nhập vào con Hector - ngoại trừ việc chính con chó của ông Muddy là thủ phạm gặm nát mấy cái lều, và việc sau khi bị chủ của nó đánh một trận khi bị phát hiện, nó đã bỏ chạy trước khi tộc thổ dân thứ hai xuất hiện.
Với cây đèn du lịch của cậu Nimrod nửa giấu trong miệng, John lần theo con đường mòn xuyên rừng để quay lại ngôi làng thổ dân nơi cậu đã để lại cậu Nimrod. Ở đây, cậu đi lại giữa những thổ dân địa phương gần như một thứ vô hình. Y như dự đoán của cậu, không ai để ý đến một con chó vô chủ.
Phần lớn ngôi làng là những ngôi nhà sàn dài nằm trên một khoảng rừng phát quang ngay rìa một dòng sông chảy xiết. Chỉ có vài gia đình thổ dân sống ở đây, những gia đình khác lại sống trong một xác tàu hơi nước cũ nát nằm nửa chừng trên một sườn đồi, như thể nó đã bị đánh giạt lên đó bởi một cơn bão kỳ dị nào đó. Cao hai tầng và dài gần hai mươi mét, loại tàu này có lẽ sẽ rất thích hợp trên dòng Mississippi, nhưng với dây leo che kín và trẻ con, gà vịt lóc nhóc khắp nơi, nó nhìn như thể đã ở đây từ rất lâu.
Sự kiện mới nhất ở đây là sự hiện diện của cái xác con anaconda khổng lồ. Cái xác được những thành viên khác của bộ tộc khiêng về làng, giờ nó đang duỗi thẳng dọc theo chiều dài con tàu, giúp người ta có được một khái niệm rõ hơn về kích thước thật của nó.
Nhìn thấy con trăn dưới ánh sáng ban ngày, John tự hỏi làm sao cậu Nimrod và mình lại dám lên kế hoạch tấn công một sinh vật khổng lồ như vậy. Con trăn dài hơn con tàu một chút và bự như một thân cây to. Những thổ dân có vẻ cũng bị con trăn làm ấn tượng, tuy nhiên, họ lại ấn tượng hơn bởi hai con otorongo mà, theo phỏng đoán của họ, chính là thứ đã giết con trăn. Có vẻ như hai con báo đang bị nhốt trong một lồng giam bằng cọc gỗ ở trung tâm ngôi làng và được xem như những sinh vật thần thánh. Dẫn đầu là gã đàn ông khoác da báo, hắn có vẻ là một thầy lang, một nhóm chiến binh đang quỳ gối quanh cái lồng giam và, theo suy luận của John, cúng bái hai con báo.
Đến gần hơn để quan sát, John kinh hoàng phát hiện chỉ có một con báo đang đi lại trong lồng; con còn lại – con báo chứa cậu Nimrod – đã chết. Cái lưỡi hồng thè lè ra khỏi mõm, con báo nằm gục trên mặt đất, cứng đờ. John nuốt xuống một khối cảm xúc ngổn ngang. Con báo đã chết, có nghĩa cậu Nimrod cũng đã chết sao? John quyết định cậu sẽ phải vào trong lồng để tìm ra câu trả lời chính xác.
Tệ hơn nữa là nghi lễ cúng bái của những thổ dân giờ đã kết thúc, họ dường như đang sẵn sàng để giết con báo đốm thứ hai. Họ đang lắp tên vào cung như thể đang chuẩn bị tế sống con báo cho vị thần nào đó mà họ đang thờ phụng.
Ai đó ném đá vào con Hector để đuổi nó đi, nhưng nhận ra cậu không có thời gian để mất, John lờ đi cơn đau và giữ nguyên vị trí. Không còn thời gian để biển lộ sức mạnh djinn theo một cách kín đáo nữa, cậu tự nhủ với bản thân. Cậu sẽ chỉ làm điều mà cậu phải làm, bất chấp mọi sự mê tín và đức tin của thổ dân Nam Mỹ. Cậu cảm thấy, những thổ dân này sẽ phải gánh chịu một nỗi sợ xứng đáng.
Nhả cây đèn du lịch của cậu Nimrod xuống đất, John nhấc hồn ra khỏi con chó, chui vào lại trong cây đèn để thu gom những nguyên tử cần thiết cho sự hóa thể của cậu. Cơ thể của cậu Nimrod không thể cho John biết cậu mình còn sống hay không. Cậu Nimrod nhìn như một bức tượng giống thật. John chăm chú nhìn cậu Nimrod trong giây lát như thể muốn tự nhắc nhở bản thân rằng cậu Nimrod quan trọng với cậu như thế nào, rồi vội vàng thoát ra khỏi cái chai trong một cụm khói đặc biệt lớn. Nó đặc biệt lớn là vì cậu muốn chắc chắn nó có thể xua tất cả thổ dân ra xa khỏi cái lồng giam. Ngay cả khi xác thịt của cậu vẫn đang được tập hợp, John có thể nhìn thấy cậu đã thành công. La hét rầm trời và khua tay điên cuồng, những thổ dân bỏ chạy hết đến nơi họ cho là khoảng cách an toàn. Chỉ có con Hector đứng yên tại chỗ. Nhận ra John, con chó âu yếm liếm tay cậu trước khi trừng mắt nhìn những thổ dân. Hầu hết bọn họ giờ đây đã trốn vào trong những căn nhà sàn dài hoặc tầng trên của con tàu hơi nước, và kích động chỉ trỏ về phía John.
John nhặt cây đèn du lịch lên và vừa định nhảy vào trong lồng khi một giọng nói vang lên:
– Nếu cậu là cháu, cậu sẽ không làm như thế. Có một con báo đốm trong đó. Và loài này thường không mấy thân thiện khi bị giam giữ.
– Cậu Nimrod?
John mỉm cười nhẹ nhõm và đưa mắt nhìn xung quanh. Không trông thấy gì, cậu đoán linh hồn cậu Nimrod vẫn đang trong trạng thái vô hình.
– Là cậu thật ư?
– Thế cháu nghĩ là ai? Một hồn ma sao? Cậu đã thấy đám khói của cháu và đoán cháu chắc hẳn đang ở đây cùng cây đèn của cậu. Vừa đúng lúc.
– Cháu đã rất lo khi thấy con báo chết.
– Ừ. Một trong những anh chàng ở đây đã hơi nặng tay với con vật tội nghiệp đó. Thật sự đáng tiếc. Nó là một con vật khá tuyệt. Dù sao thì, cậu đã nhập vào trong con báo còn lại và khi không tìm thấy cháu ở đó, cậu đoán chắc cháu đã quay về tìm cây đèn. Cậu vừa định thoát hồn ra thì cháu xuất hiện.
– Cậu vẫn ổn chứ?
– Ổn. Cái đầu hơi đau, nhưng cậu sẽ thấy khá hơn nhiều ngay khi quay lại cơ thể của cậu. Cho nên, nếu cháu thông cảm, cậu muốn đi giải quyết vấn đề đó và sẽ quay lại ngay.
– Vâng. Dĩ nhiên ạ. Cậu đi đi. Cứ tự nhiên.
John cảm thấy một thứ gì đó di chuyển bên trong cây đèn và đặt nó xuống đất, chính lúc đó, cậu Nimrod đang chui vào trong cây đèn để khôi phục lại hình dáng loài người của cậu. Nhác thấy lại có thêm khói thoát ra khỏi cây đèn, những thổ dân lại bắt đầu la hét, và John có thể thấy rõ họ đang cực kỳ kinh hoàng.
John hét lớn với họ:
– Đáng đời mấy người. Cái tội đập đầu những con báo đốm không có sức chống đỡ, bắn tên vào chúng và ném đá vào những con chó nhỏ bé.
Con Hector sủa lớn về hướng những thổ dân thể hiện sự hoàn toàn đồng ý. Giờ đây khi đã có lại cơ thể, nó cảm nhận được sự đau đớn khi viên đá đập vào một bên sườn của nó.
John nói thêm:
– Và cả cái tội săn đầu người. Một cái tội thật sự không thể chấp nhận được.
Cậu Nimrod, cuối cùng cũng đã xuất hiện dưới hình người giữa một cụm khói, cho biết:
– Họ không phải là những kẻ săn đầu người. Và thật sự cũng không phải người xấu gì. Đây là những thổ dân Prozuanaci. Cùng tộc với anh Sicky. Rất khác với người Xuanaci. Đó không phải lỗi của họ. Chỉ là họ hơi bị kích động với việc đã xảy ra cho con anaconda. Cháu thấy đó, họ thờ phụng một vị thần nhìn giống một con rắn.
Rồi nở một nụ cười khó xử, cậu nói thêm:
– Hoặc ít nhất họ từng như vậy. Nhìn kìa.
Một đám đông thổ dân giờ đây đang quỳ gối và bò đến gần họ. Cậu Nimrod đoán:
– Cậu nghĩ chúng ta sắp được cúng bái.
John trầm trồ:
– Tuyệt.
Chặc lưỡi lớn tiếng, cậu Nimrod lắc đầu bảo:
– Không, chẳng tuyệt tí nào. Xấu hổ chết được. Cậu ghét bị người khác nhầm lẫn là một vị thần nào đó. Dĩ nhiên, đây là một chuyện khó có thể tránh được khi chúng ta buộc phải hóa thể giữa ban ngày ban mặt. Ý cậu là, với họ, chúng ta là thứ gần giống thần nhất mà họ từng thấy.
John nói:
– Cháu xin lỗi về điều đó. Chỉ là khi đó, dường như chẳng còn thời gian để mà khéo léo.
– Cháu không cần phải xin lỗi đâu, con trai. Chuyện bất đắc dĩ mà. Chuyện như thế vẫn hay xảy ra. Nhưng dù sao, chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên thật sự nghiêm trọng. Lễ vật, cúng tế hay một thứ gì đó tương tự. Lạy trời họ đừng nổi hứng bắt đầu một tôn giáo mới. Chúng ta đã có quá đủ tôn giáo rồi.
Khi nói những điều đó, cậu Nimrod đã quay lưng đi vào trong rừng. John gọi lại:
– Khoan đã. Còn con báo thì sao? Chúng ta không thể bỏ nó lại ở đây để bị giết như người anh em tội nghiệp của nó.
– Không, cháu nói đúng. Chúng ta không thể làm thế sau tất cả những gì nó đã làm cho chúng ta.
Rồi cậu Nimrod vội vẫy tay với John và giục:
– Làm đi, con trai. Cháu có sức mạnh mà.
John gật đầu và, thầm thì từ trọng tâm của cậu, từ ABECEDARIAN, cậu làm cái lồng giam giữ con báo biến mất giữa một làn khói tím. Khó lòng tin nổi vận may của nó, con báo đốm phi nước đại vào rừng, không một lần quay đầu nhìn những thổ dân giờ đang nằm phủ phục trên mặt đất và kêu gào ầm ĩ.
Cậu Nimrod thắc mắc:
– Sao lại là khói tím?
John trả lời:
– Vì cháu vẫn nghĩ họ cần được dạy cho một bài học.
Lắc đầu với vẻ mặt không đồng ý, cậu Nimrod bảo:
– Cậu đã nói với cháu người Prozuanaci không xấu đến mức đó mà.
Rồi cậu quay gót bước đi. John chạy theo cậu, con Hector bám theo sát gót. John thông báo:
– Nhân tiện cháu có một tin tức cực kỳ quan trọng, cực kỳ đáng lo để nói cho cậu biết. Philippa, ông Groanin, ông Vodyannoy và những người khác. Họ đã biến mất. Mất tích không dấu vết. Nếu vừa rồi đúng là người Prozuanaci thì cháu nghĩ, có lẽ họ đã bị bắt bởi bộ tộc thổ dân khác. Cháu đã tìm thấy ba bức tượng thổ dân ở gần trại của chúng ta. Chúng bị lá cây che phủ. Cháu đoán là, ông Sicky đã cho họ thấy cái hình xăm trên bụng. Cái hình xăm có thể biến bất cứ sinh vật sống nào nhìn vào nó thành đá ấy? Giống nữ thần rắn Medusa? Và đồng bọn của họ đã cố chôn lấp họ tại chỗ vì quá nặng nên không thể khiêng về nhà.
Cậu Nimrod nói, chân bước nhanh hơn:
– Vậy à? Nghe không hay chút nào.
John khẩn cấp nói tiếp:
– Và đó chỉ là một nửa của vấn đề. Cháu cũng cần nói với cậu về Zadie. Nó là kẻ phản bội. Nó chính là kẻ tạo ra những con vật kích cỡ khổng lồ đó.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu chắc chứ?
John kể cho cậu Nimrod nghe về bức thư mà cậu đã tìm thấy trên chân con dơi của Zadie, rồi nói thêm:
– Và cậu sẽ không bao giờ đoán được bức thư đó gửi đến từ ai đâu. Virgil McCreeby.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 5 - Mắt Rừng