Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Những Con Số
ước vào dãy phòng hạng nhất của Jonathan Tarot trên tầng mái của khách sạn Cimento dell’ Armonia ở New York, Adam Apollonius vẫy vẫy một tờ giấy trên tay và nói:
– Cháu đã thấy tổng số khán giả chưa? Quá tuyệt vời.
Giờ là mười một giờ sáng, nhưng Jonathan vẫn đang nằm ườn trên giường. Một trong những điều tuyệt nhất về cuộc sống mới của cậu là không ai bắt cậu phải thức dậy vào buổi sáng, hay phải đi tắm, hay phải mặc áo thun sạch, hay phải ăn sáng như thế nào. Cậu đi ngủ trễ, coi tivi trong phòng và gọi bất cứ món gì cậu thích từ phục vụ phòng. Cậu thậm chí có xe limousince và tài xế riêng chờ sẵn ngoài khách sạn. Điều đó cũng không có nghĩa cậu muốn đi đâu vào mấy ngày này. Cậu quá nổi tiếng để có thể đi quanh các con đường ở New York. Vì thứ nhất, cậu gần như luôn xuất hiện trên tivi. Và thứ hai, poster của cậu có mặt ở khắp mọi nơi. Nên thay vào đó, cậu có một trợ tá riêng tên Julian, công việc chính của anh ta là đi mua bất cứ thứ gì cậu muốn ngoài cửa hàng: đĩa CD, tạp chí, bánh kẹo, DVD, quần áo, máy tập luyện. Phần lớn những thứ có được, cậu chỉ xài một lần rồi vất. Mẹ cậu thể nào cũng kinh hồn trước sự phí phạm như vậy. Và dĩ nhiên, đó là một trong những lí do cậu làm điều đó.
Jonathan hỏi:
– Tổng số khán giả là gì?
Apollonius cho biết:
– Một số liệu xếp hạng. Đó là số người đã xem show truyền hình mới nhất của cháu. Có khoảng một trăm mười triệu tivi gia đình ở Mĩ. Cháu chiếm được bốn mươi mốt phần trăm tỉ lệ khán giả. Một trăm bốn mươi ba triệu fan hâm mộ. Không thể tin được. Chắc chắn tất cả trẻ em Mĩ đều đón xem chương trình đó. Các nhà quảng cáo hạnh phúc đến phát điên vì cháu. Cháu là ngôi sao bự nhất kể từ thời Elvis. Họ muốn một chương trình đặc biệt khác, càng sớm càng tốt.
Jonathan ngáp dài. Khi người khác bắt đầu nói về tỉ lệ phần trăm các loại, cậu lại nhớ đến trường học, và thường nó khiến cậu muốn với tay lấy bánh vòng, bánh pizza, bánh nướng xốp – một cái gì đó để ném về phía họ. Thỉnh thoảng cậu cũng cầm đồ ném người khác. Từ khi trở thành một ngôi sao truyền hình cỡ bự, Jonathan trở nên kém kiên nhẫn hơn với mundane cùng các cuộc nói chuyện chán ngán, ngu ngốc của họ. Cậu đã ném rất nhiều bánh pizza vào những người làm việc cho cậu. Nhưng Adam Apollonius thì khác. Jonathan luôn luôn đối xử lịch sự với gã, và chưa bao giờ ném pizza vào gã. Ngay cả vào những lúc gã nhạt nhẽo, như hiện tại. Có một điều gì đó về tay ảo thuật gia này đòi hỏi lòng kính trọng của cậu. Dĩ nhiên, cậu vẫn hoàn toàn không biết gì về danh tính thật của người thầy, người bạn mới của cậu; nhưng có lẽ, có một phần nhỏ trong tiềm thức của Dybbuk nhận ra đồng loại, hay cụ thể hơn là cha ruột của cậu.
Apollonius nói:
– Bây giờ, chúng ta có thể bắt tay vào việc kiếm tiền nghiêm chỉnh. Và ta muốn nói là thật sự nghiêm chỉnh. Ví dụ như, hàng triệu đô la.
Tiền bạc không làm Jonathan cảm thấy hứng thú mấy và cậu cố ngăn một cú ngáp nữa nhưng không thành công. Tiền bạc có ý nghĩa rất nhiều với mundane, dĩ nhiên, cho nên cậu không mấy ngạc nhiên khi thấy Apollonius nhắc về nó suốt. Ít nhất xét trên phương diện này, gã dường như cũng giống những mundane khác.
Apollonius bảo cậu:
– Cậu nhóc, dù thích hay không, tất cả những chuyện ồn ào này đều là vì tiền. Như một bài hát nói, nó là thứ làm trái đất xoay vòng.
Dĩ nhiên, ban đầu Iblis không tin điều đó, và gã cũng không hứng thú với tiền bạc chẳng kém gì Jonathan/Dybbuk. Nhưng vì mục đích của kế hoạch gã lập ra, và vì sự thao túng Dybbuk là trung tâm của kế hoạch, gã cần phải giả vờ hứng thú.
– Ok, về chương trình đặc biệt tiếp theo, ta đang nghĩ, có thể chúng ta nên nhắm tới một tiết mục có sự tham gia của một lượng lớn khán giả. Như tất cả mọi người cùng sử dụng sức mạnh ý chí để bẻ cong một cái muỗng chẳng hạn.
Jonathan nhếch mép mỉa mai:
– Bẻ cong muỗng hả? Mọi người đều thấy tiết mục đó rồi. Và nó dở tệ.
Apollonius khôn khéo để Jonathan nghĩ rằng chính cậu đang có một ý tưởng mới, bảo:
– Một thứ khác vậy.
– Ví dụ như?
– Ta không biết. Cháu mới là thiên tài ở đây, không phải ta. Nhưng nó nên là một thứ gì đó mà trẻ con phải bỏ tiền tham gia, dĩ nhiên.
Jonathan hơi bị hấp dẫn, hỏi lại:
– Ví dụ như?
Apollonius nói:
– Ta đang nghĩ, có lẽ, chúng ta có thể khiến chúng mua một ma phương Trung Quốc đơn giản. Một tờ giấy nhựa đơn giản có đánh số phía trên. Với giá mỗi cái khoảng một đô, chúng ta có thể thu về khoảng bảy mươi, tám mươi triệu đô. Chúng ta chỉ tốn chừng vài xu để sản xuất nó. Bọn trẻ sẽ đặt nó lên sàn, rồi ngồi xuống một trong các ô vuông, trong ô số 4 – đó là một con số quan trọng – sau đó tất cả sẽ cùng tập trung suy nghĩ để giúp cháu thực hiện màn ảo thuật ấn tượng nhất từng được biết đến. Cháu thấy thế nào?
Jonathan nói:
– Nghe hay hơn bẻ cong nĩa.
Apollonius bảo:
– Ta chỉ lấy ví dụ bẻ cong nĩa. Nhưng ý tưởng của cháu tốt hơn nhiều.
– Ý tưởng của cháu?
– Điều khiển sự vật bằng ý chí tập thể.
Jonathan gật đầu và đề xuất:
– Như thế này được không? Cháu có thể biến mất. Trực tiếp. Trên tivi. Không có đạo cụ hỗ trợ.
Búng tay cái chóc, cậu bảo:
– Như thế này.
– Tuyệt. Ta thích thế. Cháu có thể làm được điều đó không?
– Chắc chắn rồi. Không thành vấn đề.
– Nhưng hãy cố làm nó hoành tráng hơn là…
Đến lượt Apollonius búng tay cái chóc.
– … chỉ như thế này.
Jonathan bảo:
– Sao cũng được.
Cậu ngồi dậy và đi lang thang vào cái phòng tắm lát đá cẩm thạch khổng lồ, định tắm một cái, nhưng rồi lại đổi ý. Khoác vào cái áo choàng bằng khăn bông dày cộm, cậu dùng điện thoại trong phòng tắm gọi phục vụ phòng để đặt vài món ăn sáng. Khi nhân viên phục vụ hỏi cậu muốn dùng gì, cậu bảo cứ việc mang hết tất cả các món lên phòng cậu. Điều đó có vẻ đơn giản hơn nhiều so với việc phải quyết định về một thứ đơn giản như bữa sáng.
Cậu nói thêm:
– Và nhanh lên, ok? Tôi đói rồi.
Cậu ra khỏi phòng tắm, bật tivi lên và quăng mình xuống ghế sofa.
Lúc này cậu mới hỏi Apollonius:
– Chú bảo cháu nên biến mất hoành tráng hơn nghĩa là sao?
– Ý ta là, hãy để sự biến mất thật sự của cháu kéo dài hơn vài giây.
Jonathan bảo:
– Biến mất là biến mất. Một phút trước chú ở đó, và phút tiếp theo thì không. Còn có gì khác?
Apollonius nói:
– Chúng ta không phải đang hành nghề “suỵt- suỵt” hay “giữ-kín-bí-mật”, nhóc ạ. Nó được gọi là ngành biểu diễn, và có lí do hẳn hoi. Không, nếu cháu muốn biến mất chỉ như vậy, chúng ta muốn có thời gian thưởng thức nó. Cháu có thể xoay tròn tại chỗ một lúc trước đó chẳng hạn. Tạo ra một màn trình diễn có trước có sau.
Nghĩ về gợi ý đó, Jonathan dự tính cậu có thể tạo ra một ngọn gió lốc, đứng trên nó, rồi biến mất trong một cụm khói.
Tay không ngừng chuyển từ kênh này sang kênh khác cho đến khi tìm được một trong những chương trình tivi của chính cậu, Jonathan bảo:
– Chắc chắn rồi. Không thành vấn đề.
Apollonius hỏi cậu:
– Cháu có bao giờ nghe nói đến những Dervish[24] xoay vòng chưa?
Jonathan nhún vai:
– Có. Hình như cháu đã thấy mấy người đó trên National Geographic. Có lẽ vậy.
Apollonius cười toe. Gã chắc về điều đó. Gã đã để một tờ National Geographic có bài viết về những dervish xoay vòng xứ Mevlevi trong phòng tắm của Jonathan chỉ vì mục đích đó.
Jonathan hỏi:
– Có phải đó là những tay Trung Đông quay mòng mòng trong một vòng tròn không?
– Cháu nói cứ như họ vung vẩy túi xách trên một sàn disco ở Cocoa Beach ấy. Không, những người này thật sự tập trung vào việc đó. Dervish là những nhân vật thần bí với niềm tin rằng tốc độ xoay tròn của họ càng nhanh, hiệu ứng thôi miên của điệu nhảy càng mạnh hơn, và họ sẽ đến gần hơn thế giới tiếp theo. Dervish có nghĩa là “cửa vào”. Cửa vào thế giới tiếp theo.
– Thật à?
Apollonius nói:
– Xoay nhanh sẽ trở thành khoảng không gian trống rỗng nơi con người và thần thánh có thể gặp gỡ. Khi sức hút của điệu múa mạnh mẽ hơn, cú xoay sẽ trở thành phân tử, thiên hà và sự gợi nhớ tâm linh của sức mạnh trung tâm vũ trụ. Thậm chí có thể thay đổi sức mạnh trung tâm vũ trụ.
Jonathan lại ngáp dài một cái. Lần này là vì từ phân tử. Phân tử là một từ làm cậu nhớ đến môn hóa, môn học cậu không ưa thứ nhì ở trường, chỉ sau môn toán. Tất cả những kí hiệu nhỏ xíu ngớ ngẩn tượng trưng cho những thứ ngớ ngẩn. Đó là điều tệ nhất về trường học, chấm hết. Cậu phải học rất nhiều kí hiệu ngớ ngẩn của những thứ không hữu ích gì cho bất kì ai. Đặc biệt là với những người có sức mạnh djinn.
Apollonius nhận ra gã đã giải thích quá lố. Tốt nhất nên làm đơn giản những chuyện mà Jonathan có để tâm. Không phải vì cậu là một kẻ ngu ngốc. Sự thật khác xa. Đơn giản chỉ vì cậu rất dễ chán.
Cho nên, gã nói với cậu:
– Cháu biết không, ý tưởng của cháu thật tuyệt vời.
– Chú nghĩ vậy à?
– Dĩ nhiên. Trẻ con thường thích quay mòng trong vòng tròn. Cháu không làm thế khi còn nhỏ à? Quay vòng vòng như một dervish cho đến khi chóng mặt và té ngã.
Jonathan chán phải nhớ lại những kí ức thời thơ ấu nên nói cho qua chuyện:
– Cháu nghĩ là có.
Apollonius đề nghị:
– Để chú mang ý tưởng vĩ đại của cháu tiến xa hơn một bước nhé. Nếu cháu không ngại.
– Chú cứ nói đi.
– Chúng ta sẽ kết hợp điệu nhảy của dervish với ma phương. Bọn nhóc sẽ được hướng dẫn cách nhảy múa như một dervish thật sự khi mua một ma phương. Có thể tăng giá lên hai đô một cái. Sau đó, khi chương trình được chiếu trên tivi, chúng ta sẽ yêu cầu tất cả lũ trẻ ngồi vào ô số 4 và tập trung sức mạnh ý chí của chúng để giúp cháu xoay tròn nhanh hơn và nhanh hơn, cho đến khi cháu biến mất.
Jonathan gật đầu.
Apollonius nói tiếp:
– Vậy, như thế này được không? Khi lũ nhóc thấy cháu biến mất sau khi xoay tròn như một dervish, chúng ta sẽ mời lũ nhóc làm điều tương tự.
Cười khùng khục, gã bảo:
– Biết đâu được? Có thể chúng ta sẽ gợi ý là, sức mạnh toán học trong một ma phương đơn giản có nhiều đến nỗi nó nhân lên sức mạnh ma thuật của cháu, đủ để làm tất cả lũ nhóc cũng biến mất theo cháu. Ý ta là, cháu có biết tổng các con số trong mỗi hàng của ma phương là một trăm mười một? Và các hàng cộng ra số sáu-sáu-sáu? Và nếu cháu nhân sáu-sáu-sáu lên với số hàng ngang, dọc và chéo, cháu sẽ được một trăm bốn mươi bốn nghìn, chính là số người được chọn lên thiên đường?
Nhún vai một cách ngây thơ, gã kết thúc câu nói:
– Hay một thứ tương tự như thế.
Jonathan nhăn mặt khi nghe nhắc đến toán học, và mắt cậu dại ra trước phép nhân dài hơi Apollonius vừa thực hiện. Cậu không chắc sáu trăm sáu mươi sáu nhân sáu nhân sáu nhân sáu có bằng một trăm bốn mươi bốn nghìn hay không. Nhưng cậu biết chắc rằng, cậu không muốn làm fan của mình thất vọng.
Jonathan hỏi:
– Rắc rối vậy để làm gì? Ý cháu là, lũ nhóc đằng nào cũng không biến mất. Vậy mục đích của việc đó là gì?
Apollonius nói:
– Không có mục đích. Hoàn toàn không có mục đích gì cả. Chỉ cho vui thôi. Gọi nó là quảng cáo cường điệu. Gọi là là chương trình tivi hấp dẫn. Gọi nó là chương trình biểu diễn.
– Nhưng lũ nhóc sẽ thất vọng khi chúng không thật sự biến mất, không phải sao?
Apollonius trấn an:
– Không sao. Chúng ta chỉ cần giải thích trên website là vì niềm tin của chúng không đủ mạnh. Hoặc có thể là vì chúng xoay không đủ nhanh. Kiểu kiểu như thế.
Lắc đầu, gã bảo:
– Đằng nào thì chúng cũng sẽ không đổ lỗi cho cháu đâu, nhóc. Chúng sẽ đổ lỗi cho bản thân. Đó là lỗi của chúng. Không phải của cháu.
Rồi gã lại nhún vai nói:
– Với lại, ai sẽ phàn nàn sau khi cháu biến mất chứ? Ý ta là, chúng sẽ thấy một thứ chúng chưa bao giờ được thấy trước đó, đúng không? Một màn ảo thuật biến mất nhìn không giống ảo thuật. Cháu thấy thế nào?
Cảm thấy hứng thú với ý tưởng đó, Jonathan gật đầu bảo:
– Tốt. Không đạo cụ. Không áo choàng để núp bên dưới. Không hầm sân khấu để lọt xuống. Không kĩ xảo hình ảnh. Chúng ta có thể để cháu biểu diễn trên một sàn xi măng cứng ở đâu đó. Chúng ta sẽ để vài nhân viên cầu đường dùng búa khoan khoan qua sàn trước đó để nhấn mạnh độ thật của nó. Với vài nhân viên FBI đứng canh để chắc chắn không có kĩ xảo camera hay kính giả nào.
Apollonius nói:
– Ta thích ý tưởng của cháu đó. Rất táo bạo. Chưa hề có ai làm một điều tương tự trước đó. Houdini? Ai là Houdini? Đứng kế cháu, nhóc, ông ấy chỉ như một tay nghiệp dư mà thôi.
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng. Đó là nhân viên phục vụ phòng với vài cái xe đẩy tay chất nặng bữa sáng của Jonathan.
– Cháu làm điều đó như thế nào vậy, nhóc?
Jonathan lấy cho mình nửa tá xúc xích, sáu lát thịt xông khói, bốn cái bánh kếp bơ sữa, một ít xi-rô quả phong, ba phần trứng chiên, cùng một ít cam vắt và nhe răng cười với Apollonius.
Cậu nói:
– Tập luyện. Chỉ là tập luyện thôi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung