If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Hai Người Đồng Hành…
ừa chạm đến cửa nhà ở đường 77 phía đông, John thình lình cảm thấy muốn bệnh. Như thể ai đó đã quẳng cậu lên boong một cái tàu thủy lênh đênh giữa biển trong một cơn giông bão. Cảm giác về sự cân bằng của cậu hoàn toàn biến mất. Khó có thể tiếp tục đứng vững, cậu phải bò qua cửa. Mỗi lần cậu tập trung nhìn vào một vật thể bất động nào đó, nó bắt đầu dịch chuyển. Nếu không biết rõ, cậu sẽ nói mình đang xỉn quắc cần câu. Hoặc bị ai đó chuốc thuốc. Cậu khàn khàn gọi:
– Faustina? Chị có ở đó không? Em thấy không khỏe lắm.
Cậu cảm thấy cô quỳ gối xuống bên cạnh và nắm lấy tay cậu.
Cô hỏi:
– Có chuyện gì hả?
– Em không biết nữa. Có lẽ Doc có thể giúp.
– Doc?
John cho biết:
– Marion Morrison, người đang chăm sóc cha em. Một y tá djinn.
Faustina đỡ John bò vào bếp, nơi Doc đang chơi harmonica, một giai điệu ngọt ngào dường như giúp bà và con mèo Monty cảm thấy thư giãn. Trước sự ngạc nhiên của John, còn có một người khác đang ở trong phòng. Đó là Finlay McCreeby. Cả cậu lẫn Doc đều không thấy linh hồn của hai djinn trẻ. Nhưng con Monty thì có. Nó đứng dậy, lưng cong lên như một con lạc đà với bộ lông xám đen dựng đứng hẳn lên, và bắt đầu rít lớn với những vị khách vô hình. Doc đặt cây kèn harmonica xuống và đảo mắt nhìn quanh.
Finlay hỏi:
– Chuyện gì với con mèo vậy cô?
Doc trả lời:
– Cô nghĩ chúng ta có khách.
Rồi bước đến tủ lạnh, bà mở tung cánh cửa ra để một luồng không khí lạnh tràn ra sàn nhà bếp, làm hiện lên dần dần thân hình mờ ảo của hai djinn trẻ.
Finlay hô:
– Tuyệt!
John bảo với Finlay rằng cậu chẳng thấy có gì tuyệt vời với chuyện phải bò lăn bò càng trên sàn, nhưng có thể thấy rõ cậu bé mundane không nghe được cậu nói gì. Nhưng dần dần, luồng không khí lạnh dường như cũng có tác dụng gia tăng âm lượng tiếng nói, thậm chí làm chúng nghe có phần ma quái.
Doc hỏi:
– Rốt cuộc cháu đang bị gì vậy?
John khàn khàn trả lời:
– Cháu thấy không khỏe. Cân bằng mất hết trơn.
Doc bảo:
– Nghe có vẻ là một trường hợp say linh hồn. Đó là khi linh hồn siêu nhạy cảm của cháu không thể tiếp tục đối phó với trạng thái vô trọng lượng được nữa. Nếu cháu có bao giờ tự hỏi tại sao các linh hồn hay rên rỉ như vậy, cô nghĩ giờ cháu biết câu trả lời rồi đó. Nghe nói việc đó chẳng dễ chịu chút nào.
Faustina cho biết:
– Cháu đã vô trọng lượng trong suốt mười hai năm đấy chứ. Đâu có cảm thấy khó chịu gì.
Doc bảo:
– Không phải ai cũng bị như vậy. Djinn sinh đôi thường mắc chứng đó nhiều hơn.
John rên rỉ:
– Giờ cô mới nói. Có cách gì chữa không cô? Cháu còn phải đi Ý nữa.
Doc nói:
– Cơ thể cháu trên lầu đấy. Cháu chỉ cần nhập vào nó là ổn cả thôi.
John thú nhận:
– Cháu không nghĩ có thể lết lên được chừng đó bậc thang.
– Vậy thì điều duy nhất cháu có thể làm là tạm thời nhập linh hồn vào một cơ thể người nào đó.
Quay mặt nhìn Finlay, bà hỏi:
– Sao, Finlay? Có cảm thấy muốn làm một việc tốt hôm nay không?
– Ý cô là, cô muốn cháu chia sẻ thân thể với cậu ấy hả?
Doc gật đầu:
– Đại loại là thế. Trừ khi cháu muốn thấy bạn mình lăn lê bò càng trên mặt đất cho đến khi nào cậu ấy lết được mông lên lầu.
Finlay nhún vai:
– Thôi được.
Chỉ xuống sàn, Doc hướng dẫn:
– Tốt nhất cháu nên nằm xuống cạnh John. Để cậu ấy có thể chui vào mà không phải đứng lên.
Finlay ngồi xuống, rồi nằm ngửa ra sàn nhà.
Doc nói tiếp:
– Có vài điều cháu cần biết khi chia sẻ một cơ thể. Một là, djinn tốt chỉ nên làm chuyện đó trong một thời gian ngắn, và chỉ trong một tình huống khẩn cấp. Ví dụ như hiện tại. Chỉ có djinn phe Ác mới chiếm cứ cơ thể người khác vĩnh viễn. Một điều nữa là cháu, John, cần phải tôn trọng quyền kiểm soát của Finlay. Có thể cháu sẽ cảm thấy đó là cơ thể mình một khi vào trong, John. Nhưng nó không phải. Nó thuộc về Finlay, và cháu phải tôn trọng điều đó. Để cho Finlay được quyền quyết định, như cậu ấy thường làm. Chọn lựa cậu ấy muốn ăn gì, thậm chí là những thứ cháu không thích. Chương trình tivi nào cậu ấy muốn coi. Những thứ tương tự như vậy.
John bò vào cơ thể cậu bạn, và lập tức cảm thấy tốt hơn. Cùng lúc, cậu biết được tất cả những điều Finlay đã biết: rằng cậu đã bám đuôi Dybbuk đến New York; rằng Dybbuk đã đổi tên thành Jonathan Tarot và giờ đây đang có một show truyền hình riêng rất thành công; và rằng Dybbuk hiện đang sống trong gian phòng hạng nhất tại khách sạn Cimento Dell’Armonia ở New York. Không cần đến một lời giải thích nào. John cũng không cần phải xem show truyền hình của Dybbuk. Finlay đã xem nó, và vì thế, John thông qua trí nhớ của Finlay cũng đã xem nó.
Cậu cũng không cần phải hỏi về ông Rakshasas. Linh hồn của vị djinn già đã không tái xuất hiện để lấy lại cơ thể, và cơ thể của ông vẫn còn ở trong phòng ngủ của John, ngồi trên cái ghế yêu thích của cậu, tại chính nơi mà ông đã để lại nó trước đó. Finlay cũng biết về chuyện cha John. Ông Gaunt vẫn đang tiếp tục trẻ lại. Không may là, bà Trump vẫn trong tình trạng hôn mê, với không một dấu hiệu nào cho thấy bà sẽ sớm tỉnh lại.
Từ trong đầu Finlay, John nói với cậu:
– Ok, cái này giúp tớ đỡ mất công phải hỏi ối thứ.
Finlay an ủi:
– Đừng quá lo. Tớ nghĩ ông Rakshasas và bà Trump sẽ ổn cả thôi.
Nhưng dĩ nhiên, John biết Finlay chỉ nói cho có chứ không thật sự nghĩ vậy.
Bởi vì John biết nên Finlay lập tức biết mọi chuyện về Faustina, cũng như lí do tại sao cô và John sắp đi Ý. Cậu thậm chí biết được John sẽ phải để lại cơ thể ở New York và giờ đang muốn cậu đi cùng để tránh bị say linh hồn lần nữa. Và John biết Finlay hoàn toàn ổn với việc đó. Nhưng Finlay gần như không chuẩn bị gì cho ý tưởng tiếp theo của John. Trên thực tế, bản thân John cũng chỉ mới nghĩ đến nó mà thôi.
Cậu nói với Finlay:
– Có lẽ việc di chuyển sẽ dễ dàng hơn nếu Faustina gia nhập với chúng ta ở đây, trong cơ thể cậu. Chỉ để chắc chắn chị ấy không bị lạc. Một chuyện mà tớ có thể đảm bảo là rất dễ xảy ra khi cậu vô hình.
– Tớ biết.
– Hơn nữa, nó sẽ giúp chúng ta tiết kiệm khá nhiều thời gian để nói chuyện với chị ấy, và ngược lại. Một chuyện không dễ tí nào nếu cậu không có cơ thể.
– Tớ biết.
John nói:
– Và tớ biết cậu không chắc về điều đó. Dù gì chị ấy cũng là con gái.
Finlay bảo cậu:
– Chỉ là, cậu biết đó, hai người là bạn đồng hành, nhưng ba người lại là một cái chợ. Nhưng chắc không sao đâu. Thế tớ nói với chị ấy, hay để cậu nói đây?
John liếc nhìn xung quanh, và trông thấy một cái dáng màu xanh mờ ảo của một cô bé đang ngồi trên cái ghế trước cánh cửa tủ lạnh để mở.
Cậu gọi:
– Chị đây rồi.
Rồi cậu nói cho cô nghe về ý tưởng của cậu. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Faustina đồng ý ngay chứ không do dự gì.
Cô nói:
– Chị cũng đang hi vọng các cậu nói vậy. Nếu cả ba chúng ta cùng đến Ý, nó sẽ giúp chúng ta dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Chỉ có một điều chị đang lo là, chúng ta sẽ đến đó bằng cách nào? Một khi tất cả đều ở trong cơ thể Finlay, chúng ta sẽ không thể vô hình mà bước lên máy bay nữa. Ai sẽ trả tiền vé máy bay đây?
John và Finlay đưa mắt nhìn Doc. John hỏi:
– Xin lỗi đã làm phiền cô, Doc, nhưng cô có thể giúp tụi cháu lo vụ vé máy bay được không ạ?
Doc bảo:
– Xin lỗi đã không làm ngay.
Bà rút ra một cái khăn mùi soa màu đỏ to đùng, nhìn vào cái nút thắt trên đó, rồi thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm:
– Nó là gì mới được?
John thắc mắc:
– Cái gì là cái gì cơ?
– Từ trọng tâm của cô. Lâu lắm không sử dụng, cô quên mất tiêu nó là gì rồi.
John ngạc nhiên hỏi lại:
– Nhưng không phải cô đến đây bằng lốc gió sao?
– Cô chỉ nói vậy thôi. Sự thật là, cô đến đây bằng máy bay. Cô không thích người khác biết được cô đã quên mất từ trọng tâm của chính mình. Xấu hổ chết đi được. Làm cô có vẻ kém cỏi. Và y tá mà như vậy thì không tốt chút nào.
John hỏi:
– Cô quên nó từ khi nào?
– Từ cách đây sáu tháng. Hoặc có thể lâu hơn. Khi cô còn ở Amazon. Có một cách để nhớ lại một từ trọng tâm đã quên. Nhưng cô lại không nhớ nổi cách đó là gì.
Lắc đầu, bà nói tiếp:
– Có lẽ phải tốn thời gian để nhớ ra. Rất nhiều thời gian. Có thể đến cả mấy tuần.
Faustina nói:
– Chúng cháu không thể chờ lâu vậy.
John thở dài bảo:
– Nếu ông Rakshasas có ở đây, thể nào ông ấy cũng có thể nói cho cô biết cách nhớ lại nó.
Doc bảo:
– Một từ “nếu” không đủ để trả tiền món thịt nướng, con trai.
Finlay hỏi John:
– Sao cậu không thử dùng thẻ tín dụng của cha cậu và mua một cái vé? Đó là điều tớ vẫn làm khi muốn có một thứ mà cha tớ không muốn cho.
John gật gù:
– Ý hay!
Finlay thừa nhận:
– Không phải lúc nào cũng như vậy.
Faustina hỏi Finlay:
– Cậu sẵn sàng để chị nhập vào chưa?
Finlay bảo:
– Sẵn sàng như mọi khi. Như những điều mà em làm cho gia đình này!
* * *
Faustina rút ra kết luận rằng, chia sẻ một cơ thể với hai người khác cũng giống như ở trong một bồn tắm nước lạnh với những người hoàn toàn xa lạ: họ gần đến khó chịu. Phần lớn thời gian cô không biết nên đặt mình ở đâu. Điều tệ nhất là, cô biết được những gì John và Finlay biết. Đó là chưa kể đến việc, họ biết được những điều cô biết. Cả cô và John đều không nghĩ đến việc để người còn lại khám phá ra tình cảm thật của mình đối với người còn lại. Và việc này có lẽ sẽ không đến nỗi xấu hổ như vậy nếu Finlay không phải cũng ở đây.
Bước vào sân bay để đón chuyến bay đến London, rồi đến Venice, Finlay cho biết:
– Chưa bao giờ tớ cảm thấy không được chào đón trong chính cơ thể mình như vầy.
Faustina hỏi:
– Ai nói cậu không được chào đón?
John bảo:
– Nhắc đến không được chào đón, không phải cha cậu ở đằng kia sao, Finlay?
Finlay hờ hững nói:
– Cậu biết là ổng mà. Chắc ổng cũng đang trên đường đến London.
Virgil McCreeby mặc một bộ vét bằng vải tuýt và có bộ râu cằm nhìn giống một cái bàn chải đánh giày. Và nhìn gã không có vẻ gì giống một người đàn ông đau khổ vì bị thất lạc đứa con trai độc nhất.
John hỏi Finlay:
– Cậu có nghĩ ông ấy thấy cậu không?
Finlay bảo:
– Cậu biết là không mà. Câu hỏi ở đây là, tớ nên trả đũa ổng như thế nào đây. Ý tớ là, tớ không thể để ổng thoải mái thoát khỏi chuyện đó được. Phải có điều gì đó tớ có thể làm chứ. Vì chúa, ổng đã biến tớ thành một con chim.
John nói:
– Chỉ vì cậu làm ông ấy bực mình thôi. Ông ấy đã mất bình tĩnh. Các ông bố vẫn thường trừng phạt con trai đấy thôi.
– Đúng, nhưng cậu đừng quên, chú Nimrod đã nói với ổng về điều ước thứ tư để biến tớ lại thành người. Và ổng đã không thèm ước. Ổng muốn giữ lại những gì có được từ hai điều ước đầu tiên.
John đồng ý:
– Ừ, như vậy là quá tệ. Đáng lẽ ông ấy không nên làm vậy.
Faustina gợi ý:
– Chị đã đọc ở đâu đó là, người ta có một danh sách hành khách cấm bay ở quầy đăng kí thủ tục. Để giúp nhận dạng những đối tượng khả nghi. Chị có thể ra khỏi cơ thể cậu và nhập vào một nhân viên quầy thủ tục nào đó, để nhận dạng cha cậu là đối tượng tình nghi. Và không cho ông ấy lên máy bay. Cậu không cần sức mạnh djinn để làm một chuyện vốn là việc tự nhiên với linh hồn.
John nói thêm:
– Rồi sau đó, khi ông ấy phàn nàn, chị có thể gọi cảnh sát đến nhờ can thiệp. Và em có thể nhập vào viên cảnh sát đó đủ lâu để ông ấy bị bắt.
Faustina bảo:
– Dù gì nhìn ông ấy cũng khá khả nghi, đúng không?
Finlay đồng ý:
– Khả nghi quá còn gì. Dù gì ổng cũng là một phù thủy mà.
Và cậu gật đầu bảo:
– Ok, cứ làm vậy đi.
Finlay cảm nhận được hai djinn trẻ trượt ra khỏi người cậu trong im lặng và ngồi xuống thưởng thức màn hài kịch sắp xảy ra. Cậu nghĩ, thật đúng như người ta vẫn thường nói: bạn không cần đến tận rạp hát để xem một vở diễn hay.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung