Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Cương Thi Faustina (Phần 2)
ohn nhận xét:
– Nhìn không giống cương thi lắm.
Họ vẫn còn ở trong Đền Dendur, không thể bước qua cánh cổng vào then chốt để quay lại thế giới thực có màu sắc vì nó giờ đang bị chặn lại bởi gã cầm kiếm. Đứng quay lưng về phía họ, nó đối mặt với mạn Sackler Wing của bảo tàng, như thể mục đích của nó là ngăn chặn không cho bất cứ ai, mà cụ thể là bất cứ linh hồn nào, sử dụng ngôi đền để bước vào thế giới hư vô.
John bảo với Faustina:
– Em nghĩ chị coi phim nhiều quá đó.
Faustina hỏi vặn lại:
– Ồ? Vậy theo cậu cương thi trông phải như thế nào?
John trả lời:
– Một cái xác phân hủy không đầu óc, có tướng đi kéo lê trên mặt đất, và thèm ăn thịt người. Ai cũng biết điều đó.
Faustina giễu cợt:
– Giờ thì ai nói như thể xem quá nhiều phim nào?
John vẫn khăng khăng:
– Cái thứ kia nhìn không có gì giống xác chết. Và chắc hẳn nó cũng chẳng mặn mòi gì với món thịt người.
Faustina kiên nhẫn nói:
– Khi chị dùng chữ “cương thi”, chị muốn nói đến khía cạnh không đầu óc và tướng đi kéo lê. Mà biết gì không, tướng cậu làm một cương thi ra trò cũng được đấy, John.
John nhận ra cậu sẽ không thể nào cãi lại Faustina. Xét trên khía cạnh đấu võ mồm, cô khiến cậu liên tưởng đến Philippa.
Faustina nói tiếp:
– Có lẽ đó là một cương thi ma. Thay vì ăn thịt người, nó ăn hồn ma và linh hồn. Đó là điều ông đã nói, đúng không Leo? Rằng nó hấp thụ linh hồn?
Leo gật đầu:
– Đúng như vậy.
John lắc đầu:
– Vớ vẩn. Em chưa bao giờ nghe nói về một thứ như thế.
Ông Rakshasas cười khúc khích:
– Đúng là, muốn nghe một cuộc cãi lộn vô nghĩa, chúng ta chỉ cần lắng nghe chó mèo đối thoại.
Rồi trở nên nghiêm chỉnh, ông nói:
– Dù là ai, là cái gì, thứ đằng kia cũng đang cản đường chúng ta. Theo như ông thấy, chúng ta hoặc là phải tìm một ngôi đền khác cũng có cổng vào linh giới, hoặc phải tìm đường vượt qua anh bạn đằng kia.
John nói:
– Không có ngôi đền nào khác như thế này trên toàn Bắc Mĩ.
Faustina hỏi:
– Không phải có một cái ở Nam Mĩ à? Hay Trung Mĩ chẳng hạn?
Ông Rakshasas trả lời:
– Có thể có. Câu hỏi là, chúng ta có dư dả thời gian để lặn lội đến tận đó, rồi lại lặn lội mò ngược về đây để lấy lại cơ thể hay không?
John gật đầu:
– Ông Rakshasas nói đúng.
Faustina bảo với John:
– À vâng, chị quên mất cậu vội vã muốn tống khứ chị đi như thế nào.
Ông Rakshasas khẽ trách:
– Cháu đang đóng đinh cánh cửa của mình với một củ cà rốt luộc chín đấy, Faustina. Sao còn mất công muốn bọn ông phá cửa làm gì?
Faustina im lặng trong một giây. Rồi hất cao cằm với John như thể thách thức cậu phản đối cô lần nữa, Faustina nói:
– Một trong chúng ta phải đánh lạc hướng nó. Tay cương thi. Để những người còn lại có thể chạy qua cổng.
John xung phong:
– Để em. Em làm việc này là hợp lí nhất. Dù gì em cũng là người nhanh nhất ở đây.
Đặt một tay lên vai John, ông Rakshasas thở dài bảo:
– Sự thận trọng bảo với ông rằng, có lẽ sẽ rất bất tiện cho chúng ta nếu cháu bị tay cương thi kia hấp thụ. Để ông đi cho. Rồi giơ tay lên ngăn lại lời phản đối của John, ông nói tiếp:
– Phải như vậy, John à. Cháu thấy đó, cái cháu đang muốn mạo hiểm ở đây không phải chỉ là mạng sống của cháu, mà là cả mạng sống của Philippa. Cháu hãy tự hỏi bản thân điều này: làm sao em gái cháu lấy lại sức mạnh từ cơ thể cháu nếu cháu không ở đó để giúp nó?
Nhận ra sự sáng suốt trong lời nói của vị djinn già, John đành gật đầu nói:
– Ông sẽ cẩn thận, đúng không?
Ông Rakshasas trấn an:
– Dĩ nhiên ông sẽ cẩn thận mà.
Nhưng ông lại nói thật nhỏ dưới cửa miệng:
– Nhưng nếu đi cắt cỏ ngay giữa một trận đua ngựa, người ta luôn có khả năng bị ngựa đá.
Rồi chỉ về phía cái bóng của cổng vào ngôi đền, ông dặn dò John và Faustina:
– Hai cháu cứ núp ở đây. Rồi, khi nào thấy ông đã đánh lạc hướng được gã cương thi, hãy chạy thật nhanh về phía đó.
John nói:
– Chúc ông may mắn.
Quay qua người hầu Ka của ngôi đền, ông nói:
– Cậu bé này sẽ cố hết sức để giúp anh.
Khi cả hai đã núp trong bóng tối, John hỏi Faustina về câu nói cuối cùng của ông Rakshasas:
– Ông Rakshasas nói vậy nghĩa là sao nhỉ?
Faustina chỉ nhún vai bảo:
– Cậu biết về ông ấy nhiều hơn chị mà.
Faustina phải cắn môi khi nói vậy. Rõ ràng cô hiểu được điều mà John đến giờ vẫn chưa nhận ra: rằng ông Rakshasas không nghĩ mình có thể sống sót sau cuộc đụng độ sắp tới với gã cương thi. Nhưng ngoài miệng cô vẫn nói:
– Chị không hiểu một nửa những điều ông ấy nói nữa là.
John mỉm cười và chuẩn bị tinh thần để chạy.
Ông Rakshasas giờ đã đứng ngay đằng sau gã cương thi. Ông phun nước miếng vào tay và xoa xoa chúng với nhau để lên tinh thần. Rồi ông lược lược cuống họng và nói lớn:
– Ngươi có thể vui lòng tránh đường được không, gã khổng lồ vụng về, xấu xí kia?
Khi gã cương thi chậm chạp lừ đừ xoay người trên gót chân và quay nhìn ông Rakshasas với đôi mắt vô hồn như búp bê của nó, John buộc phải thú nhận với bản thân rằng, nó nhìn giống cương thi hơn bất cứ thứ gì cậu có thể nghĩ đến. Chỉ là giờ đây, khi đã nhìn kĩ hơn, cậu dễ dàng nhận ra nét Trung Quốc trong cặp mắt hẹp, gò má cao cùng bộ râu rũ xuống theo phong cách Charlie Chan của gã cương thi. Một cương thi Trung Quốc? Ừm, sao không chứ? Trung Quốc chắc cũng phải có cương thi, như tất cả những nước khác trên thế giới.
Cặp mắt của gã cương thi nhìn có thể trống rỗng, nhưng dường như chúng vẫn hoạt động tốt, vì nó nhào vào ông Rakshasas và vươn một cánh tay to bự để chụp lấy ông. Cúi người xuống dưới cánh tay để lách tránh, ông Rakshasas nhanh chóng bật người dậy chạy khỏi ngôi đền và hướng vào trong bảo tàng. Gã cương thi quay người đuổi theo ông sát nút.
John giục:
– Nhanh! Đi thôi!
John nắm lấy tay Faustina và chúng vụt chạy ra khỏi ngôi đền, ngược xuống những bậc thang và bước lên sàn nhà lát đá cẩm thạch của mạn Sackler Wing, biến mất dần khi chúng bước vào thế giới vật chất. Vừa chạy, chúng vừa hò hét gọi gã cương thi, hi vọng làm nó xao lãng và buông tha cho ông Rakshasas. Nhưng gã cương thi thậm chí không thèm liếc nhìn xung quanh, vì không có gì để nhìn, dĩ nhiên. Chạy nhanh hơn, nó dần bắt kịp vị djinn già, ông Rakshasas hoàn toàn cố ý chạy qua làn nước lạnh phía trước ngôi đền và một luồng không khí từ máy điều hòa nhiệt độ để tay săn đuổi ông vẫn trông thấy ông.
Thình lình, gã cương thi tăng tốc, gần như thể có một luồng điện năng nào đó đẩy nó về phía trước. Cùng lúc đó, ông Rakshasas ngừng lại thở lấy hơi và quay lưng lại nhìn. John hét lên kinh hoàng trước điều mà cậu sắp chứng kiến:
– Coi chừng, ông Rakshasas!
Quá trễ. Gã cương thi đâm thẳng vào vị djinn già. Nhưng nó không đẩy ông ngã gục. Nó cũng không vô hại đi xuyên qua linh hồn ông Rakshasas. Một giây trước đó, hình dáng mỏng manh nửa mờ nửa ảo của ông Rakshasas còn đó, và giây tiếp theo không còn nữa. Ông đã biến mất hoàn toàn, như thể bị hấp thụ bởi gã cương thi, gã vẫn tiếp tục bước vài bước về phía trước rồi vòng qua ngã rẽ.
Ngừng chạy, John và Faustina đứng chết lặng chờ đợi linh hồn ông Rakshasas hiện hình lần nữa. Khi ông không xuất hiện, John và Faustina gọi lớn tên ông vài lần. Mấy phút trôi qua, và vẫn không có gì xảy ra.
– Giống như Leo nói. Ông Rakshasas đã bị thứ đó hấp thụ.
Vẫn giữ chặt tay nhau, chúng băng qua sàn và đi ngược lên các bậc thang dẫn đến Đền Dendur, nơi chúng có thể thấy Leo đang lo lắng liếc nhìn bảo tàng qua cánh cửa. Khi bước đến chính giữa những cây cột của ngôi đền, John và Faustina hiện hình lần nữa.
Leo nói với chúng:
– Hai người nên đi đi. Phòng trường hợp gã cương thi kia quay lại.
John khăng khăng:
– Tụi cháu không thể đi mà không có ông Rakshasas được.
Leo nói:
– Đó là điều ngài Rakshasas muốn. Ngài ấy biết rõ mình đang làm gì. Đó là lí do tại sao ngài ấy làm điều đó. Để hai người có thể chạy thoát.
Lắc đầu nguầy nguậy, John ủ rũ nói:
– Chuyện này không thể xảy ra được. Cháu không tin. Không phải ông Rakshasas.
Khẽ bóp chặt bàn tay John rồi choàng tay quanh cổ cậu, Faustina khuyên nhủ:
– Leo nói đúng đấy, John. Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ. Trước khi gã cương thi đó quay lại và làm với chúng ta điều nó đã làm với ông Rakshasas.
John vẫn lắc đầu:
– Chị không hiểu. Ông ấy là bạn em. Em không thể bỏ bạn lại.
Cô bảo:
– Quá trễ rồi, John. Ông ấy đi rồi. Ông Rakshasas đã chết rồi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung