Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Thiên Thần Ngày Thứ Tư
ọ cưỡi lốc gió đến một cánh đồng ở ngoại ô Malpensa, một thị trấn nhỏ nằm ở gót giày nước Ý[11]. Và ở đó, trên chiếc xe cấp cứu mà cậu Nimrod đã tạo ra bằng sức mạnh djinn – họ hi vọng sử dụng nó để tiện đường di chuyển cơ thể của Faustina – họ chạy lên ngọn đồi dốc đứng và đi vào thị trấn.
Philippa nghĩ Malpensa là một nơi khá kì lạ. Xây dựng trên đỉnh một vách đá cao vút, nhìn nó như một cái cây hay một bụi rậm mọc ra từ đá. Bên trong thị trấn, những căn nhà trong tình trạng sửa chữa tạm bợ do ảnh hưởng của những trận động đất thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở khu vực này. Lo sợ ngôi nhà vốn dĩ đã quá yếu ớt của mình một ngày nào đó sẽ không cầm cự nổi một trận động đất tương tự, phần lớn người dân trong thị trấn hiện đang chọn lối sống trong mạng lưới hang động kéo dài của khu vực, như loài gấu và dơi.
Một vài tòa nhà lớn hơn, quan trọng hơn, như tòa thị chính và đồn cảnh sát, được chống đỡ bởi những thanh gỗ to đùng hoặc được bao phủ bởi những giàn giáo lớn, khiến Malpensa nhìn như thể đang giam giữ những động vật khổng lồ hung tợn.
Philippa nhận xét:
– Thảo nào thị trấn này mang tên như vậy.
Ông Groanin hỏi:
– Ồ, thế chính xác “Malpensa” nghĩa là gì?
Philippa cho biết:
– Là “suy nghĩ không hay”.
Ông Groanin gật gù:
– Đúng là nơi này có hơi hướm của thảm họa.
Khu hầm mộ của dòng Carthusian được đặt trong một nhà thờ nhỏ tại quảng trường Piazza Carthusi nằm ở rìa thị trấn. Nó đối diện với một sân bóng, nơi bên dưới những ánh đèn cao áp, một trận bóng được theo dõi bởi toàn bộ cư dân Malpensa – khoảng tám trăm hai mươi lăm người – đang diễn ra một cách huyên náo.
Ông Groanin rên rỉ:
– Tại sao cơ chứ? Tại sao chúng ta cứ phải viếng thăm những nơi kinh dị như thế này vào ban đêm?
Cậu Nimrod bảo:
– Khu hầm mộ này là điểm thu hút khách du lịch duy nhất của Malpensa, cho nên chúng ta không có nhiều lựa chọn về thời gian, anh Groanin à. Theo sách hướng dẫn du lịch, mùa hè nơi này có đến hàng trăm khách tham quan vào ban ngày.
Ông Groanin cằn nhằn:
– Không thể hiểu nổi mấy người đó suy nghĩ gì khi bỏ tiền du lịch đến tận đây.
Philippa bổ sung thêm:
– Ngoài ra, cháu không nghĩ người dân ở đây sẽ im lặng để chúng ta bước ra khỏi hầm mộ với một trong những hiện vật trưng bày quý giá nhất của họ giữa ban ngày ban mặt. Ông không nghĩ vậy sao?
Ông Groanin nói:
– Ta phải thừa nhận, ăn trộm thân thể là một chuyện tốt nhất nên làm vào buổi tối. Mặc dù ta ước điều ngược lại.
Cánh cửa nhà thờ không khóa. Họ đi vào trong và cẩn thận mò đường giữa những thanh gỗ chống đỡ các bức tường. Vài tá đèn cầy lập lòe cháy trong một chúc đài cao với giá đỡ bằng kim loại treo lủng lẳng trên trần trong một nhà nguyện nhỏ. Từ một chồng đèn cầy chất đống như vô số điếu xì gà bên dưới cái giá đỡ, cậu Nimrod rút ra ba cây đèn cầy, thắp chúng lên, rồi đưa một cây cho Philippa và một cây cho vị quản gia của cậu. Ở cuối nhà thờ, đằng sau một bệ thờ, một tấm biển được in sơ sài chỉ dẫn đường đến khu hầm mộ.
Cậu Nimrod đã mượn tạm cái dụng cụ mở khóa hình xương của Silman Franco cho chuyến đi Ý lần này, và hiện cậu đang đưa nó vào ổ khóa của cái ổ khóa to ngang ngửa một cái đĩa nhỏ bảo vệ cánh cổng sắt dẫn vào khu hầm mộ. Khi ổ khóa đã được mở, ông Groanin đẩy cánh cổng nặng trịch và đứng qua một bên trong khi cậu Nimrod và Philippa bước xuống các bậc thang. Dĩ nhiên, ông hoàn toàn vui vẻ nhường đường cho hai djinn xuống trước, vì ông có phần e sợ bóng tối, và đặc biệt là các hồn ma. Đó là chưa kể đến hàng tá xác chết.
Ông khẽ rùng mình một cái khi những cái xác đầu tiên hiện ra trước mắt. Đủ gần để có thể chạm tay vào nếu muốn, chúng được trưng bày như những món báu vật trong bảo tàng tư nhân của một tay sưu tầm lập dị nào đó. Để nằm trên kệ hoặc dựng dựa vào những bức tường quét vôi trắng, một vài cái xác được bảo quản tốt, hoàn hảo trong mọi chi tiết, còn đủ cả tóc và mắt, trong khi vài cái khác không hơn gì một bộ xương khô với tay và hàm bị rụng mất. Cũng có xác của trẻ sơ sinh và trẻ em, vì cái chết không từ một ai. Ông Groanin cảm thấy buồn khi nhìn những cái xác đó, thậm chí vài khuôn mặt nhỏ bé trong số đó còn làm ông rơi lệ. Cùng lúc đó, ông dễ dàng thấy được tại sao lại có ai đó vô tâm đến mức trộm đi ba hình nhân sáp và sử dụng chúng để thay thế cho những cái xác trong hầm mộ. Vì nơi này làm ông liên tưởng ngay đến bảo tàng sáp.
Ông thầm thì:
– Chúa ơi, nhìn những cái xác này mà xem. Có cả ngàn cái chứ chả chơi. Cứ như chúng ta có cả tòa nhà Quốc hội ở đây.
Philippa khụt khịt mũi đánh hơi thử không khí, nhưng cô không ngửi được bất cứ mùi gì.
Ông Groanin ca thán:
– Quỷ thần ơi, cái này đã chết từ năm 1599. Thật lạ khi nghĩ đến việc tất cả những người này đã sống, làm việc, chăm lo gia đình như chúng ta. Làm cho tôi có cảm giác quái quái sao ấy. Như thể chẳng bao lâu nữa, rồi cũng đến lượt tôi sẵn sàng bị đóng khung lên tường.
Vui vẻ vỗ vai ông Groanin, cậu Nimrod bảo:
– Suy nghĩ lạc quan đấy, anh Groanin.
Ông Groanin hỏi cậu:
– Cậu nói khách du lịch thật sự xuống tận đây à? Chỗ này có gì giống Disneyland đâu.
Chỉ tay vào một tấm biển hướng dẫn, Philippa bảo:
– Không chính xác. Nhưng nó có nói ở kia, “Đường này dẫn tới Người đẹp ngủ trong rừng”.
Quẹo qua ngã rẽ, họ đến một căn phòng chỉ có một xác chết: Nằm trên nắp của một hộp kiếng, giống như nữ nhân vật chính của một bộ phim hoạt hình đúng điệu, là cơ thể được bảo quản hoàn hảo của một cô bé cỡ tuổi Philippa. Đó là Faustina.
Cậu Nimrod cho biết:
– Theo sách hướng dẫn du lịch, Người đẹp ngủ trong rừng ở đây đã chết năm 1920. Tôi dám cá, xác chết nguyên bản đã bị mục đi, và họ cần nhanh chóng tìm ra vật thay thế. Nhiều khả năng họ đã chôn cất cái xác gốc, rồi chôm Faustina khỏi bảo tàng sáp để thế chỗ.
Ông Groanin lẩm bẩm:
– Sốc thật.
Nhưng cái làm Philippa sốc hơn chính là bộ đồ Faustina đang mặc.
Cô kinh hoàng rú lên:
– Ôi, Chúa ơi, nhìn bộ đồ chị ấy đang mặc kìa. Quá mức lỗi thời. Cháu thà chết cũng không mặc đồ như thế.
Cậu Nimrod cười bảo:
– Vậy thì may cho Faustina là cô bé đang trong tình trạng bất động chờ đợi như thế này.
Philippa lại hỏi:
– Và chuyện gì xảy ra với tóc chị ấy vậy trời?
Cậu Nimrod nhún vai bảo:
– Cậu đoán là khách du lịch đã lén cắt bớt một ít, để làm quà lưu niệm.
Ông Groanin lo lắng liếc nhìn xung quanh khi nghe thấy một thứ gì đó sột soạt trong bóng tối. Cảm giác tràn ngập về cái chết và sự mục nát đang bắt đầu xâm nhập vào xương tủy ông. Ông giục:
– Đi thôi, thưa ngài. Tôi nghĩ nơi này chắc có chuột nhắt hay chuột cống gì đấy. Hô biến Faustina vào trong một lon Coca, hay làm theo bất cứ kế hoạch nào cậu dự định với cô bé và ra khỏi đây thôi.
Cậu Nimrod lẩm bẩm từ trọng tâm của cậu. Nhưng Faustina không biến mất. Thay vào đó, một cái cáng hiện ra bên dưới cơ thể cô.
Ông Groanin cằn nhằn:
– Cái gì? Ý cậu là chúng ta phải khiêng cô ấy ra khỏi đây hả?
Cậu Nimrod cho biết:
– Tôi e là vậy, anh Groanin. Rất nguy hiểm khi hóa thể một djinn có linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Rồi cậu đặt cây đèn cầy của mình xuống đất và cầm phía cuối cáng.
– Đi nào. Anh cầm phía trên đi.
Đưa cây đèn cầy của ông cho Philippa, ông Groanin cầm lấy phần đầu cáng. Nâng Faustina lên, họ khiêng cô ngược ra hành lang.
Ông Groanin nhắc Philippa:
– Cầm đèn cầy thì đừng bước quá nhanh thế. Cháu đang bỏ lại chúng ta với bóng tối đấy.
Philippa ngừng lại để cậu Nimrod và ông Groanin có thể bắt kịp cô. Ngọn đèn cầy chiếu một làn ánh sáng nhẹ nhàng, ấm áp lên người Faustina, khiến cô bé trông thật sự giống Người đẹp ngủ trong rừng.
Philippa nhận xét:
– Chị ấy nhìn giống như một thiên thần vậy.
Từ trong bóng tối, một giọng nói trầm trầm đầy nam tính vọng ra:
– Ta không nghĩ vậy.
Ông Groanin nhảy dựng lên và xém nữa làm rớt cái cáng đang khiêng Faustina, trong khi Philippa thiếu điều hét lên vì hoảng sợ.
Một người đàn ông to con, lực lưỡng mặc một bộ vét trắng không có vẻ gì phù hợp với thân hình bước vào trong ánh nến. Trên cái đầu to tròn như một trái banh bowling, mái tóc nhạt màu của ông ngắn ngủn và bù xù vì không được chải, trong khi khuôn mặt ông râu ria lởm chởm vì không được cạo. Bờ vai ông rộng ngang ngửa những thanh gỗ chống đỡ nhà thờ.
Người đàn ông nói:
– Con bé này chẳng giống bất cứ thiên thần nào ta từng gặp. Và ta đã gặp cả đống. Tốt và xấu.
Mỉm cười có phần bí hiểm, người đàn ông liếc mắt nhìn Faustina và nhận xét tiếp:
– Không có gì giống. Thứ nhất là quá ốm. Thứ hai, lại là con gái.
Cậu Nimrod hỏi:
– Nếu tôi không lầm, ông là thiên thần phải không?
Vị thiên thần gật đầu:
– Chính xác. Tên ta là Sam.
Ông Groanin hỏi, giọng không mấy tin tưởng:
– Sam? Chưa từng nghe nói có thiên thần tên Sam.
Philippa thì bức xúc hỏi:
– Và ai nói con gái không thể làm thiên thần chứ?
Vị thiên thần bước về phía ông Groanin và Philippa, cái hàm lồm xồm râu đưa về phía trước.
Cậu Nimrod khuyên:
– Nếu là tôi, tôi sẽ không chất vấn ông ấy đâu, anh Groanin. Cả Philippa nữa. Tôi nghĩ ông ấy ở đây để canh giữ một cái gì đó.
Vị thiên thần tự giới thiệu là Sam lặp lại:
– Sam. Viết tắt của Samael. Và chỉ để các người hiểu rõ, thiên thần là công việc của đàn ông. Luôn là thế.
Ông Groanin làu bàu:
– Ờ, vâng, luôn là thế.
Sam nói tiếp:
– Chỉ để các ngươi hiểu rõ, ta là thiên thần cai quản thứ Tư. Và ta đã chán ngấy mấy cái bức hình thiên thần mô tả chúng ta như một lũ con gái mít ướt với đôi mắt to tròn ngấn nước và bản mặt trơn nhẵn.
Ông Groanin nhắc khéo:
– Ờ, nếu ông không ngại nhắc nhở, thì hôm nay là thứ Năm.
Sam nhún vai:
– Ok, có thể là vậy. Nhưng ta vẫn phải xuất hiện khi được triệu hồi. Chủ nhân djinn của ngươi nói đúng đấy. Hàng trăm năm qua, ta đã đến đây theo yêu cầu của những mục sư điều hành chỗ này, để canh giữ nó khỏi những kẻ xâm nhập.
Hất đầu về phía cái cáng đang khiêng Faustina, ông nói tiếp:
– Cho nên, nếu là các ngươi, ta sẽ đặt cái cáng đó xuống.
Cậu Nimrod và ông Groanin đặt cái cáng xuống đất.
Cậu Nimrod hỏi thử:
– Tôi không có ý xúc phạm gì, nhưng liệu ông có chắc về điều đó không?
– Djinn, ngươi có ý gì?
– Ông có chắc là ông đang canh giữ cả nơi này, hay chỉ đặc biệt bảo vệ cho ai đó? Nói cho cùng, rất nhiều người ở đây không phải nhân vật quan trọng gì.
Chỉ vào Faustina, cậu nói tiếp:
– Cô bé djinn này thậm chí còn chưa chết.
Sam gầm gừ chất vấn:
– Vậy tại sao nó lại ở đây?
Cậu Nimrod chỉ bảo:
– Cô bé đặt thân thể lầm chỗ, chỉ vậy thôi. Chúng tôi đang mang nó ra khỏi đây để nó có thể hợp nhất lại với linh hồn cô bé.
– Điều đó vẫn không thay đổi việc ta có nhiệm vụ trông chừng nơi này. Cho nên con bé phải ở lại đây. Hết chuyện.
Cậu Nimrod hỏi:
– Họ đặc biệt nhờ ông canh giữ cô bé à?
Sam cười nhạo:
– Nhờ ta canh giữ một con bé vớ vẩn ấy à? Ta nói là không. Thiên thần là công việc của đàn ông.
Cậu Nimrod gật gật bảo:
– Vâng, ông đã nói vậy. Chỉ là, chẳng phải ông vừa bảo đã canh giữ nơi này hàng trăm năm qua? Nhưng bạn của chúng tôi chỉ mới đến đây thế chỗ Người đẹp ngủ trong rừng được chừng mấy tháng là cùng.
Philippa nói thêm vào:
– Và Người đẹp ngủ trong rừng thật sự cũng chỉ ở đây từ năm 1920.
Cậu Nimrod kết luận:
– Vậy có nghĩa họ không định nhờ một người quan trọng như ông phải tốn công trông coi cô bé. Chắc hẳn họ hi vọng ông sẽ bảo vệ một ai khác. Có lẽ là xương cốt một vị thánh. Thánh Bruno chẳng hạn.
Sam vẫn khăng khăng:
– Điều đó cũng không tạo nên khác biệt nào đâu, anh bạn. Các ngươi vẫn không thể mang con bé đi. Trừ khi đánh bại ta.
Ánh mắt vị thiên thần sáng rực lên, và ông toét miệng cười khoe hàm răng đầy lỗ hổng:
– Đó là nếu các người có gan đối đầu với ta.
Cậu Nimrod phản đối:
– Một trận đấu không công bằng chút nào! Tất cả mọi người đều biết thiên thần mạnh hơn djinn chứ đừng nói gì tới con người.
Sam lúc lắc đầu bảo:
– Không, không. Ta không cần đến sức mạnh thiên thần để đánh bại các ngươi. Djinn hay con người. Tất cả những gì ta cần là cơ bắp.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Một thứ có vẻ ngài có rất nhiều.
– Thế giờ có đồng ý đấu không?
Philippa hỏi lại:
– Ông chính là vị thần Samael đã đấu vật với Jacob trong Sách Sáng Thế phải không ạ?
Sam trả lời với giọng dè chừng:
– Có thể. Thì sao?
Philippa gật đầu bảo:
– Vậy thì được. Tụi cháu chấp nhận lời thách đấu ngớ ngẩn của ông. Nếu ông đồng ý không sử dụng sức mạnh thiên thần của mình, ông Groanin đây sẽ là đối thủ đấu vật của ông. Đúng không, ông Groanin?
Quai hàm của ông Groanin thiếu chút nữa rơi xuống đất.
– Hả? Ta? Đấu với thiên thần? Cháu điên rồi hả, cháu gái?
Sam thừa nhận:
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Philippa vẫn nói tiếp:
– Và nếu ông Groanin thắng, tụi cháu có thể mang bạn ra khỏi đây. Thỏa thuận không?
Ông Groanin nói không ra hơi:
– Ta nói chuyện với cháu một chút được không, Philippa?
Nụ cười của thiên thần Sam ngoác dài đến tận mang tai. Ông nói với Philippa:
– Ok. Nhưng nó phải là một trấn đấu vật đúng điệu. Với võ đài, trọng tài cùng đám đông. Không như trận đấu với Jacob. Lúc đó chỉ có mỗi hai người chúng ta trên sa mạc vào ban đêm. Không vui chút nào. Và không mấy động lực để thắng. Ta thích đám đông. Rất thích.
Liếc nhìn xung quanh khu hầm mộ, cậu Nimrod nói:
– Ờ, tôi có thể thấy được điều đó.
Sam lắc đầu bảo:
– Ta không nói về chỗ này. Ta muốn nói về một chỗ có một đám đông đàng hoàng. Một chỗ phù hợp. Như khi các người xem đấu vật trên tivi. Khu liên hợp thể thao Madison Square Garden. Ở New York. Đồng ý không?
Philippa gật đầu:
– Đồng ý.
Sam nói với Philippa:
– Ta thích cô đấy, cô bé. Cô khá hay ho. So với một đứa con gái bình thường. Nhưng còn ngươi…
Sam chỉ ngón trỏ mập mập, to đùng vào ông Groanin.
– … ta sẽ ngắt đầu ngươi ra làm cục chặn giấy.
Sam búng tay cái “tách”, và họ phát hiện mình đang đứng trong một võ đài của Madison Square Garden, trước một đám đông khán giả lên đến hai mươi ngàn người. Có những người bán chương trình thi đấu và hot-dog; có cánh phóng viên và thợ chụp ảnh bên cạnh võ đài; thậm chí có cả những thiếu nữ tóc vàng ngực bự, người đeo đầy kim cương, đứng trên khán đài với biểu ngữ mang tên Sam trên tay.
Ông Groanin lầm bầm:
– Khỉ thật. Cái này cảm giác thật y như một ngày cuối tuần đầy mưa ở Manchester.
Cậu Nimrod cho biết:
– Nó là hiện thực.
Cậu Nimrod cũng đang ngạc nhiên không kém. Không phải vì chứng kiến sự thể hiện một sức mạnh tuyệt đối, mà vì trông thấy nó thực hiện một cách dễ dàng và hoàn hảo như vậy. Và điều này nhắc nhở cậu rằng, bất chấp cái quai hàm râu ria lồm xồm cùng thái độ cư xử có phần thô lỗ, Sam rốt cuộc vẫn là một thiên thần. Một thiên thần rất mạnh mẽ.
Cậu nói tiếp:
– Ít nhất nó là hiện thực ngay bây giờ. Hiện thực là một thứ thiên thần có thể dễ dàng tạo ra.
Một bản nhạc rộn rã cùng vài ánh đèn pha sáng chói chào đón sự xuất hiện của Sam trên một sân khấu ở sau lưng khán đài. Thiên thần ngày thứ Tư giơ tay lên thể hiện sự tự tin vào chiến thắng trong tầm tay. Trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung