If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Ngôi Nhà Sáp
ột ngọn lốc gió đưa Philippa, cậu Nimrod cùng ông Groanin đến London, và khu vườn sau nhà cậu Nimrod ở số 7 khu Stanhope, Kensington.
Khi Philippa và cậu Nimrod đi vào nhà trước, ông Groanin nói:
– Tôi từng nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ quen với việc đi lại như thế này. Giờ thì đã khác. Bay bằng máy bay giờ quá rắc rối với tôi. Nào là xếp hàng đăng kí, nào là chính ông xếp hành lí này à, nào là máy X-quang, máy scan sinh trắc học, và Chúa biết bao nhiêu thứ phiền phức khác nữa. Quá nhiều thứ để nghĩ. Tôi đã đi đến kết luận rằng, điều tốt nhất một người có thể làm trong thế giới này là làm một gã khờ – một gã khờ điển trai.
Cậu Nimrod bảo:
– Tôi thấy có vẻ như anh đã đi được nửa đường để trở thành một người hạnh phúc rồi đó.
Ông Groanin lầm bầm vài tiếng trong cuống họng và bỏ đi chuẩn bị bữa tối.
Philippa trách:
– Cậu à, như vậy là quá thô lỗ đó.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Không tử tế, có thể vậy. Nhưng cậu nói vậy cũng vì anh ấy thôi. Anh Groanin dạo gần đây cư xử không bình thường chút nào. Thường anh ấy chỉ hạnh phúc khi cằn nhằn về một điều gì đó. Mới vừa rồi là lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây anh Groanin nhận xét tốt về việc di chuyển bằng lốc gió.
Họ ăn tối, rồi khi màn đêm buông xuống, ông Groanin lái chiếc Rolls-Royce chở ba người bọn họ đến Bảo tàng sáp của Madame Tussaud. Chờ họ ngay lối vào là một chiếc Rolls-Royce khác bự hơn màu xanh điện, và từ nó bước ra một người đàn ông nhỏ con có khuôn mặt giống tội phạm nhất mà Philippa từng thấy. Ông có một cái trán dồ với rất nhiều nếp nhăn, lỗ tai lồi gắn hoa tai kim cương, và nhiều hình xăm hơn cả bãi biển Florida. Người đàn ông nhỏ bé đưa tay vân vê chùm tóc mái khi bước về phía cậu Nimrod.
Ông nói với chất giọng của một người London gốc:
– Chào ngài.
Cậu Nimrod chào lại:
– Chào anh, Silman. Silman, đây là cháu gái tôi, Philippa.
– Hân hạnh được gặp cháu.
– Philippa, đây là Silman Franco vĩ đại. Anh vừa mới trở về từ một chuyến nghỉ dài ngày ở miền Nam Tây Ban Nha. Một sự trở về rất được trông đợi.
Silman Franco khiêm tốn nói:
– Ngài quá khen thôi, thưa ngài.
Cậu Nimrod cho biết:
– Suốt mấy năm qua, tộc djinn của chúng ta đã nhận được nhiều hỗ trợ quý giá từ anh Silman đây. Anh ấy đã giúp chúng ta làm những công việc mà đôi lúc, vì một vài lí do nào đó, chúng ta không tiện ra mặt. Thăm dò, mật thám, truy tìm, trinh sát, bẻ khóa, đột nhập, và theo dõi. Không có công việc bất chính, trái luật hay phạm pháp nào anh ấy không làm được.
– Bất cứ việc gì có thể giúp được ngài thôi, ngài Nimrod.
Cậu Nimrod bảo:
– Anh Silman là một tội phạm trung thực mà chúng ta có thể tin tưởng.
Silman lại cúi đầu lần nữa:
– Tất cả nhờ ơn ngài thôi, thưa ngài.
– Anh có mang nó theo không?
– Có chứ, thưa ngài, có chứ.
Đút tay vào túi áo vét bằng lụa của mình, Silman rút ra một cái hộp cứng bọc da chỉ to cỡ một hộp diêm bình thường và đưa nó cho cậu Nimrod.
Cậu Nimrod nói với Philippa:
– Mấy năm trước, cậu đã cho anh Silman ba điều ước. Một trong những điều ước đó là tạo ra một chiếc chìa khóa đặc biệt do chính anh Silman thiết kế kiểu dáng.
Cậu Nimrod mở chiếc hộp ra. Nằm gọn trong hộp là một bộ xương người to và mỏng cỡ một cái kẹp giấy. Cậu đặt bộ xương bé xíu ấy vào lòng bàn tay, nắm lại và thổi nhẹ vào nó, như thế nó là một viên súc sắc nhỏ. Khi cậu mở tay ra, bộ xương đứng dậy và duỗi duỗi cơ thể như một người vừa ngủ dậy sau một thời gian dài.
Silman vừa cười khúc khích vừa gọi:
– Dậy nào, dậy nào. Thức dậy và tỏa sáng nào, người đẹp.
Philippa lí nhí hỏi cậu:
– Cái… cái gì vậy cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Một dụng cụ mở khóa hình xương.
Hơi sợ hãi, Philippa đứng nhìn cậu Nimrod đưa tay đến trước lỗ khóa của cánh cửa chính dẫn vào bảo tàng sáp, và bộ xương lướt qua bàn tay cậu trước khi chui tọt vào bên trong.
Cậu Nimrod cho biết:
– Không cần phải mất công phá khóa nếu có được anh bạn nhỏ bé này trong túi. Nó sẽ làm hết mọi chuyện cho cháu. Đẩy chốt, di chuyển đòn bẩy, và gỡ then cài.
Silman gật đầu:
– Đúng vậy, ngài Nimrod. Không có gì nó không mở được.
Vài giây trôi qua, đúng như khẳng định của Silman, Philippa nghe được tiếng cửa mở. Một giây sau đó, bộ xương bé nhỏ đã leo vào lại cái hộp da của nó, và Silman Franco đã băng qua cửa nhanh như một con chồn sương được tra mỡ để tắt chuông báo động. Và trước khi Philippa kịp nói “Nhiệm vụ bất khả thi”, ông đã trở lại với một nụ cười đắc thắng.
Ông bảo:
– Vào được rồi đó, ngài Nimrod.
Cậu Nimrod bảo:
– Cám ơn anh, Silman. Nếu không phiền, anh có thể đợi ở ngoài này được không? Phòng trường hợp chúng tôi lại cần đến sự hỗ trợ của anh.
Silman đưa tay vân vê tóc mai và nói:
– Ngài nói đúng. Tôi sẽ chờ trong xe vậy.
Bật đèn pin lên, cậu Nimrod đi đầu dẫn đường vào bảo tàng sáp, Philippa và ông Groanin theo sát sau lưng.
Rọi đèn pin của mình quanh khu trưng bày khi cùng ông Groanin theo cậu Nimrod băng qua tòa nhà tối om, Philippa nghĩ thầm: Ông Groanin nói đúng.
Bảo tàng này dễ làm người ta nổi da gà. Dù đi bất cứ nơi đâu, bạn luôn có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào bạn. Dĩ nhiên cô có thể nhận ra vài người trong số đó. Tổng thống. Thủ tướng Anh. Hoàng gia Anh. Vài ngôi sao điện ảnh. Một số hình nhân sáp nhìn giống y như thật. Nhưng vài cái khiến cô xém nữa bật cười vì quá tệ. Xém nữa. Có một điều gì đó về bảo tàng sáp về đêm làm bạn mất hết can đảm nở nụ cười. Và như thường lệ, ông Groanin là người khơi gợi nỗi sợ hãi mà Philippa cảm thấy ở một nơi như thế này khi màn đêm buông xuống.
Ông thì thầm:
– Nghe đồn là Madame Tussaud học nghề này ở Paris, nơi bà “thực tập” trên đầu của những nạn nhân bị chém đầu trong suốt cuộc Cách mạng Pháp. Nghe là đã đủ ớn. Nhưng chả hiểu sao, ta cứ có cảm giác một số hình sáp ở đây chính là xác người bị phủ sáp bên ngoài. Đó là lí do tại sao họ giống thật như vậy. Mà cháu có chú ý thấy mắt của họ dường như dõi theo từng bước chân của chúng ta không?
Philippa thú nhận:
– Thật sự cháu đang cố không chú ý điều đó. Mà sao ông phải thầm thì vậy?
Cậu Nimrod lầm bầm:
– Cậu cũng đang thắc mắc điều đó đây.
Ông Groanin nói:
– Thì cũng giống như khi cháu đang ở trong hầm mộ hay nghĩa địa thôi. Ta luôn nghĩ nếu thật sự có hồn ma, chúng sẽ đến đây làm bạn với hình ảnh một thời của ai đó, thay vì ru rú trong một cái hộp đầy xương có cái kết trong một ngôi mộ. Đặc biệt những kẻ sát nhân bị treo cổ hay tự sát ở dưới lầu.
Mở một cánh cửa và dẫn đường xuống một hành lang hẹp, cậu Nimrod gắt nhỏ:
– Anh im lặng giùm được không, Groanin. Anh đang làm cháu nó sợ đấy.
Philippa bảo:
– Không sao, cháu ổn mà.
Nhưng nói thì nói vậy, chứ cô vẫn nhanh chân bước đi để tránh bị bỏ lại đằng sau với bóng tối.
Cậu Nimrod giải thích:
– Có vài kho hàng đâu đó ở dưới này, nơi lưu trữ những hình sáp cũ. Một trong số đó là nơi Faustina để lại cơ thể trước khi tách linh hồn đến ám ngài Thủ tướng. Chính xác là ở dãy kệ thứ mười ba của kho số mười ba.
Ông Groanin nhận xét:
– Một con số xui xẻo.
Cậu Nimrod nói:
– Nhưng lần cuối tôi đến đây là hơn mười năm trước. Hi vọng trí nhớ của tôi không bị rỉ sét mấy.
Qua một cầu thang cuốn dài ngoằn, họ đi xuống một tầng hầm sâu hoắm có mùi ẩm mốc. Cậu Nimrod bước đến cuối một hành lang và mở một cánh cửa khác.
– A, nó đây rồi, tôi nghĩ vậy.
Nói rồi cậu gạt đi vài mạng nhện cản đường, bước vào trong và bật công tắc đèn.
Philippa kinh ngạc nhìn xung quanh căn phòng. Cái ghế ở góc phòng có lẽ là thứ duy nhất bình thường ở đây. Có vài dãy đầu sáp của những người từng một thời nổi tiếng, như thể Madame Tussaud đã thu thập chúng từ cái rổ đặt phía trước một máy chém, cùng vài hàng kệ lớn hơn nơi các hình nhân sáp được lưu trữ riêng biệt. Có cả một hộp đựng tay và một hộp đựng mắt.
Philippa hỏi:
– Sao chị ấy có thể làm được điều đó? Làm sao Faustina có thể can đảm để cơ thể lại một nơi như thế này? Cháu còn chưa chắc dám xuống đây một mình nữa là.
Cậu Nimrod cho biết:
– Faustina không giống như phần lớn các cô bé djinn cùng tuổi.
Vừa nói, cậu vừa tiến về phía cuối kho hàng, nơi có hàng trăm hình nhân nằm trên những dãy kệ sắt rộng lớn.
– Faustina là một đứa trẻ có tính tự lập. Nghiêm túc. Hay u sầu. Thậm chí có phần lạnh lùng. Đó chính là lí do tại sao cô bé ấy phù hợp cho vị trí Djinn Xanh Babylon. Ngoài ra, một trong những hình nhân ở đây là Ronald Reagan. Nguồn tin của cậu cho biết, Faustina luôn hâm mộ Ronnie, như một cô cháu gái hâm mộ ông của mình, và cậu đoán, chắc cô bé nghĩ được nằm trên cùng dãy kệ với Reagan một lúc là một ý hay. Bởi vì đó là nơi cậu tìm thấy cô bé khi xuống đây lần đầu.
Philippa chỉ nhớ ngờ ngợ về Ronald Reagan nên hỏi lại:
– Ronald Reagan? Người từng là Tổng thống Mĩ?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đúng vậy. Và ông ấy ở đây.
Cậu Nimrod tiến về phía người đàn ông mặc áo vét vẫn đang mỉm cười thân thiện từ dãy kệ ông đang nằm. Nhưng kế bên ông lại là một khoảng trống rành rành.
Ông Groanin càu nhàu:
– Mất tiêu rồi.
Cậu Nimrod ngạc nhiên nói:
– Faustina đã ở ngay đây mà. Tôi chắc chắn về điều đó.
Philippa gợi ý:
– Có lẽ cái xe cấp cứu ấy rốt cuộc cũng đã đến mang chị ấy đi cũng nên.
Cậu Nimrod vẫn khăng khăng:
– Không, không. Cậu nói rồi mà, Philippa, rằng cậu đã kiểm tra phía bệnh viện. Ngoài ra, chuyện này chắc chắn chỉ mới xảy ra gần đây. Cháu nhìn lớp bụi trên kệ là biết. Rõ ràng chỉ vài tháng trước đây, còn có một người nằm ở đây, là một đứa bé nữa kìa. Đường viền này ngắn hơn hẳn so với bên tổng thống Reagan.
Bước về phía cuối dãy kệ phụ và quơ đèn trong bóng tối, ông Groanin hỏi:
– Có khi nào họ mang cô ấy đi nấu chảy vì nghĩ đó là sáp không nhỉ?
Philippa rùng mình:
– Ông nghĩ ghê quá đi.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Nhưng sao lại là Faustina mà không phải những người khác? Có nhiều hình nhân sáp ở đây lâu đời hơn cô bé mà. Không, anh Groanin, tôi chắc chắn rằng cơ thể Faustina đã bị lấy cắp.
Philippa thắc mắc:
– Ai lấp cắp cơ thể chị ấy chứ? Và tại sao?
Ông Groanin bảo:
– Có lẽ không chỉ mỗi mình Faustina biến mất đâu. Nhìn này.
Cậu Nimrod và Philippa đi theo ông về cuối dãy kệ. Có thể thấy rõ trên kệ hai đường viền cơ thể mờ mờ bụi, nơi từng có hai hình nhân sáp khác.
Cậu Nimrod gật gầu:
– Anh nói đúng, Groanin.
Ông Groanin cúi xuống và nhặt một cái gì đó lên khỏi sàn. Đó là một miếng băng dính tiện dụng ngắn. Và trên nó là một dấu vân tay.
Ông lầm bầm:
– Xin chào. Chúng ta có gì ở đây đây?
Rọi đèn dọc theo sàn nhà, ông lại phát hiện một miếng băng dính khác, có điều miếng này vẫn chưa bị bóc.
Ông nhận xét:
– Theo tôi thấy, có vẻ cảnh sát đã ở đây, thưa ngài. Đội điều tra hiện trường của Scotland Yard[10]. Đây là một mẫu băng dính thu thập vật chứng. Để lấy dấu vân tay.
Philippa tiếp lời:
– Có nghĩa là người ta đã phát hiện và báo án vụ trộm hình nhân sáp ở đây.
Cậu Nimrod nói:
– Phát hiện tuyệt vời đó, anh Groanin. Nhiều khả năng chúng ta sẽ tìm được một hồ sơ báo cáo của cảnh sát ở văn phòng trên lầu. Sao chúng ta không đi xem thử nhỉ?
Bên trong văn phòng bảo tàng ở trên lầu, Philippa cố gắng tìm kiếm thông tin trên hệ thống máy tính văn phòng, trong khi ông Groanin và cậu Nimrod thử vận may với các ngăn tủ đựng hồ sơ. Không tốn nhiều thời gian để họ tìm thấy manh mối mà họ đang cần.
Cậu Nimrod thông báo:
– Có thông tin này. Có vẻ như một nữ nhân viên bất mãn tên Cristina Buonaserra đã bị cho thôi việc vì nghi ngờ có dính líu đến vụ trộm ba tháng trước đây.
Cậu Nimrod phe phẩy tờ giấy tìm được trước mặt ông Groanin, lúc này đang ghi chú cái tên và bắt đầu lục lọi một ngăn tủ khác.
Cậu Nimrod đọc tiếp:
– Cristina Buonaserra bị nghi ngờ đã trộm đi ba hình nhân sáp. Ở đây không nói rõ là hình nhân nào. Nhưng một trong số đó chắc chắn là Faustina. Các hình nhân bị trộm này không bao giờ được tìm thấy. Không bao lâu sau khi bị thôi việc, Buonaserra đã rời Anh và đến sống tại Ý. Ý. Chúa ơi. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể tìm được Faustina kịp lúc. Cô bé ấy có thể ở khắp nơi.
Ông Groanin thông báo:
– E hèm. Không hẳn thế, thưa ngài. Đây là hồ sơ của cô Buonaserra, thưa ngài. Ở đây ghi, họ hàng gần của cô ấy sống tại Ý. Có vẻ như cô ấy có một ông anh là linh mục. Hay chính xác hơn, viện trưởng tu viện dòng Carthusian ở Malpensa, ngay ngoại vi thị trấn Eboli.
Philippa lặp lại:
– Malpensa à?
Rồi cô đánh lệnh tìm kiếm trên bàn phím máy tính.
Cậu Nimrod cho biết:
– Malpensa là một thị trấn phía nam.
Ông Groanin nói:
– Tôi cá là cô ấy đến chỗ anh trai.
Nhấc mặt ra khỏi màn hình máy tính, Philippa hớn hở thông báo:
– Eureka. Cháu tìm thấy rồi. Tu viện Convento di Carthusi ở Malpensa. Ôi, ghê quá! Đó chắc chắn là nơi cô ấy đến. Nhìn này.
Hiện ra trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một nơi nhìn giống một nghĩa địa ngầm dưới lòng đất với đường hầm cùng những gian phòng có đặt bục, kệ để chứa quách và quan tài. Nhưng điều thật sự quái lạ ở đây là, tất cả những người chết đều bị ướp xác và phơi bày ra như những hiện vật trưng bày trong bảo tàng. Một vài cái xác từ lâu đã mất hết da thịt và nhìn không khác mấy một bộ xương khô, trong khi những cái khác nhìn như thể chỉ đang nằm ngủ.
Philippa lặp lại:
– Ghê quá.
Nhìn màn hình qua vai Philippa, cậu Nimrod nói:
– Đó là hầm mộ. Bên dưới tu viện. Nơi người ta được bảo quản và đặt ở đó khi chết thay vì mang đi chôn. Đó là một truyền thống cũ ở Ý.
Theo như những gì được viết trên trang web, niềm tự hào của khu hầm mộ là cái xác đến giờ vẫn được bảo quản hoàn hảo của một cô bé chừng mười hai tuổi chết vào năm 1920, người mà dân địa phương gọi bằng cái tên “người đẹp ngủ trong rừng”. Cô bé được trưng bày trong một hộp kiếng để mở và, với những sợi ruy-băng hồng tô điểm mái tóc vẫn còn óng mượt, nhìn cô thật sự giống như một nhân vật đi ra từ một truyện cổ tích. Nhưng có điều gì đó về cô bé này có phần quen thuộc với Philippa. Trong một giây, Philippa liên tưởng đến sự giống nhau kì lạ của cô bé với Dybbuk. Và rồi, Philippa nhớ về bức tranh treo trên tường ngôi nhà ở đảo Bannerman – cũng là hòn đảo mà John và ông Rakshasas hiện đang hướng đến. Đó là nơi cô đã thấy cô bé ấy. Đó là cô bé trong ảnh. Cô bé không có chết gì cả.
Đó chính là Faustina.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung