Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Cuộc Chiến Lỗ Tai
hững tưởng một thảm họa khác đang chờ đợi ở nhà, họ tìm thấy ông Groanin đang lúi húi lau chùi đồ đạc và pha trà trong bếp. Từ khi có được cánh tay thứ hai (một thời gian dài trước đó, ông đã quen sống với chỉ một tay), ông Groanin bắt đầu có thói quen làm hai việc cùng một lúc, ví dụ như ôm hai đứa trẻ vào cái cái bụng to đùng của mình thay vì lần lượt từng đứa một.
Ông giải thích:
– Ta mới bay từ London đến đây sáng nay. Cửa trước không khóa, vì vậy ta nghĩ nên vào nhà làm gì đó có ích một chút, như hai đứa thấy đó.
Cặp sinh đôi rất vui khi có ông Groanin bên cạnh. Ông có thể là vị quản gia cầm lên một khay trà hay một chổi lông gà với bộ mặt đưa đám nhất mà chúng từng gặp, nhưng không hiểu sao, ông luôn khiến John và Philippa cảm thấy vui vẻ.
Với chất giọng vùng Manchester sang sảng, ông bảo chúng:
– Thật tốt khi gặp lại lũ nhóc tụi bây. Ta nói, thật tốt được gặp lại hai đứa. Ngay cả trong một hoàn cảnh không lấy gì làm hạnh phúc như thế này. Chúa biết được, với sự xui xẻo cỡ đó, hai đứa viết được cả một cuốn phim bi kịch chứ chả chơi.
Cặp sinh đôi nhăn mặt khi những từ ngữ vô ý của ông Groanin như một đôi ủng đóng đinh đầu to khổng lồ chà đạp lên vết thương lòng còn chưa lành sẹo của chúng. Tuy vậy, chúng biết trái tim của vị quản gia luôn đặt đúng chỗ, dù miệng của ông đôi lúc lại du lịch tận đâu đâu.
Ông Groanin vẫn chưa ngừng nói:
– Ta hi vọng lời đồn nhất bận quá tam là sự thật, và sự xui xẻo này kết thúc tại đây. Ta nói, ta hi vọng đã hết xui xẻo. Và hi vọng vận xui của mấy đứa đừng có lây sang ta.
Cậu Nimrod nhăn nhó:
– Anh đừng nói nữa được không, Groanin?
Ráng giữ nụ cười trên khuôn mặt, Philippa vòng tay ôm chặt ông Groanin, hi vọng nó sẽ giúp ông khỏi suy nghĩ vẩn vơ này nọ.
Cô nói:
– Cám ơn ông đã đến, ông Groanin.
Ông bảo:
– Không cần cám ơn ta đâu, cô bé. Dù sao ta cũng không có việc gì khác tốt hơn để làm. City giờ chẳng chơi đúng phong độ gì cả.
Manchester City là đội bóng mà ông Groanin ủng hộ.
John cười:
– Đúng là ông Groanin!
Vài phút sau, chuông cửa reo lên và ông Groanin, đúng như một quản gia thực thụ, cởi bỏ tạp dề, mặc áo khoác vào và nhanh chóng ra mở cửa.
Vào cũng gọn gàng như ra, ông thông báo:
– Có một người Mĩ muốn gặp cậu, Nimrod. Một quý bà có vẻ ngoài không được bình thường cho lắm nói rằng cậu đang chờ bà ấy, và bảo tên bà ấy là Cô Marion Morrison.
Cậu Nimrod bảo:
– Anh mời cô ấy vào thư viện giùm nhé.
Marion Morrison thật sự kì lạ. Bà là một phụ nữ có tuổi cao to với giọng nói khàn khàn, cùng đôi mắt nâu tròn như viên bi mà bà có thể điều khiển để nhìn về hai phía cùng một lúc. Mái tóc ngắn hung đỏ của bà nhìn giống một mớ thép bùi nhùi rỉ sét. Bà mặc một cái áo sơ mi đỏ, một chiếc quần màu nâu vàng, một bộ gi-lê bằng vải da, và một đôi giày ống cao bồi. Một tay bà cầm một cái bánh sandwich đậu to đùng, trong khi tay còn lại giữ một tách cà phê đen nghi ngút khói.
Với một mắt liếc nhìn cặp sinh đôi và mắt còn lại hướng về cậu Nimrod, bà nói:
– Hello! Anh chắc là Nimrod. Còn hai đứa chắc là John và Philippa. Đã nghe nói nhiều về hai đứa. Hầu hết là điều tốt.
Xì xụp húp cà phê một tiếng rõ to, bà nói tiếp:
– Cô đã tự chuẩn bị cho mình một ít đồ ăn tối. Hi vọng mọi người không ngại. Mất cả ngày cưỡi lốc gió mới đến đây nên cô có hơi xơ xác ấy mà.
Philippa lịch sự hỏi thăm:
– Chuyến bay của cô tốt đẹp không ạ?
Bà Marion Morrison cười toe:
– Cô đang ở đây, không phải sao?
Rồi cắn một miếng sandwich to, bà nói thêm:
– Tốt như có thể, cô đoán vậy.
Trước sự kinh hoàng của ông quản gia Groanin khó tính, vài hạt đậu từ cái bánh sandwich rớt xuống tấm thảm trải sàn thư viện đắt giá, và đôi giày cao bồi của nữ y tá djinn có vẻ lấm lem bùn đất đối với một người cả ngày ngồi trên lốc gió. Dựng kế bên cửa ra vào là cái túi ngủ cùng vài cái túi yên của bà Marion Morrison, như thể bà chỉ vừa mới xuống ngựa.
Cậu Nimrod nói:
– Chị Jenny Sachertorte nói cô là một y tá djinn.
Người phụ nữ với vẻ ngoài kì lạ giải thích:
– Với djinn, có lẽ vậy. Nhưng với con người, tôi còn hơn là một y tá bình thường. Bác sĩ, thầy thuốc, người chữa bệnh. Mundane vẫn gọi tôi như thế.
Lại húp cà phê cái “rột” trước khi hất cặn vào lò sưởi, bà hỏi:
– Ok, thế bệnh nhân của tôi ở đâu? Nếu ông ấy bị dính chú trói buộc Methuselah, thời gian không đứng về phía chúng ta, vì thế chúng ta nên vào việc nhanh đi.
Cậu Nimrod và cặp sinh đôi dẫn vị khách kì lạ của họ lên lầu, và đến lúc họ đứng trước cửa phòng ngủ của ông Gaunt, bà đã xử lí xong cái bánh sandwich to đùng của mình. Bước vào trong phòng, bà giơ hai tay lên như một bác sĩ giải phẫu chuẩn bị bắt tay vào việc, và chúng lập lòe sáng trong một ngọn lửa mỏng màu xanh nhạt trong vài giây khi bà cho phép một lượng nhỏ sức mạnh djinn thoát khỏi cơ thể và đốt cháy những bụi bặm và vi khuẩn bám trên chúng. Ngọn lửa đủ mạnh để làm cháy xém rìa ngoài cổ tay áo của bà.
John vốn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến chuyện này trước đây, cậu cảm thấy quai hàm như muốn rớt ra.
Nữ y tá djinn hỏi:
– Có chuyện gì sao, con trai? Cháu chưa bao giờ thấy người ta rửa tay bao giờ à?
John trả lời:
– Ơ… rửa tay bằng sức mạnh djinn thì chưa ạ.
Bà cho biết:
– Tốt hơn nhiều so với nước và xà phòng đấy. Cô chưa bao giờ thích cảm giác nước dính vào da. Nếu cháu hỏi thì cô sẽ bảo rằng djinn mà phải đến gần nước thì thật không tự nhiên chút nào.
Đặt bàn tọa to đùng lên giường của ông Gaunt, bà nhìn ông một cách ôn hòa và nói:
– Chào, ông bạn già.
Với ánh mắt như người bị cận nặng, ông Gaunt nhìn thẳng qua người y tá mới của mình về phía khoảng không sau lưng bà. Chum một bàn tay run rẩy quanh cái lỗ tai kềnh càng đầy lông, ông thều thào hỏi:
– Ai đó? Ai nói gì đó?
Philippa giải thích:
– Cha cháu hơi bị điếc, cô à.
– Ừm… hừm… Ông bạn già có vẻ không được ổn lắm.
John nhắc:
– Cha cháu không phải “ông bạn già” gì đâu. Nếu cô không ngại cháu nói thế, thưa bà Morrison. Thực sự ông mới có năm mươi tuổi thôi. Đủ lớn so với một người bình thường, chắc vậy. Nhưng không già đến thế. Ít nhất không phải già như vẻ ngoài hiện tại của ông. Và bình thường cha cháu cũng không có cáu bẳn như bây giờ. Ông là một người cha rất, rất tốt.
Với một con mắt trông chừng bệnh nhân của mình, vị nữ y tá djinn chuyển con mắt còn lại về phía John và mỉm cười một cách hài lòng.
Bà nói:
– Thật tốt khi nghe cháu nói thế. Cha cháu thật may khi có một đứa con như cháu. Sự thật là, ngay cả người lớn cũng cần đến sự tử tế và cảm thông. Cô đoán cha cháu sẽ cần khoảng hai hoặc ba tháng gì đấy để hồi phục hoàn toàn. Từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta có thể giúp làm giảm bớt một số triệu chứng của tuổi già cho ông. Và nhân tiện nói luôn, không phải “bà”, càng không phải “Marion”. Gọi “cô” hoặc “Doc”[2] nhé, con trai.
Ông Gaunt lại hỏi:
– Ai nói gì đó?
Nữ y tá djinn yêu cầu:
– Bây giờ thì ai đó nói cho tôi biết về chú trói buộc này giùm.
Cậu Nimrod giải thích cho bà Marion Morrison nghe về bản chất và quy luật thời gian của chú trói buộc Methuselah lên ông Gaunt, cũng như việc cặp sinh đôi được mặc định như nhân tố chế ngự nó. Doc lắng nghe rồi đặt một ngón tay vào trong lỗ tai của ông Gaunt và một ngón khác vào lỗ mũi ông để kiểm tra nhiệt độ. Cặp mắt bà ngừng lại giây lát ở một chậu bonsai đặt trên đỉnh cái tủ com-mốt ở một góc phòng ngủ. Đó là một cây phong của Nhật chỉ cao khoảng bảy mươi centimet.
Bà hỏi:
– Chậu bonsai đó là đồ thiệt à? Đến từ vùng Viễn Đông? Hay chỉ là một mẫu hàng giả làm sẵn?
Philippa trả lời:
– Là đồ thiệt ạ. Nó là quà sinh nhật cha cháu tặng cho mẹ. Ông đã mua nó ở Hồng Kông.
Bà Marion đứng dậy và đến gần cái chậu cây để nhìn kĩ hơn.
– Vậy phần đất trong chậu một trăm phần trăm của Trung Quốc?
Philippa nói:
– Cháu nghĩ vậy. Cô có hứng thú với bonsai à?
Bà lắc đầu:
– Không. Cô còn không chịu nổi chúng nữa là.
Nhặt một ít đất từ chậu cây bonsai lên, bà Marion ngửi ngửi nó, nếm thử, phun nó ra rồi gật gật đầu. Một giây sau đó, bà nhổ cái cây nhỏ bé ra khỏi chậu và ném nó vào một góc phòng.
Philippa la hoảng:
– Ối. Cái cây đó trị giá hai mươi ngàn đô lận.
– Cô không nghĩ kích cỡ túi tiền của một người có liên quan gì đến bộ não của họ.
Bà Marion phun nước miếng vào một nhúm đất lấy từ trong chậu, rồi đun nóng hỗn hợp trên tay bằng sức mạnh djinn để tạo ra một thứ đất sét mà sau đó bà dùng để trét lên mí mắt của ông Gaunt.
Bà cho biết:
– Nó sẽ giúp tăng cường khả năng thị giác của ông ấy. Đủ để ông có thể đọc báo hoặc coi ti-vi gì đó.
Bà tiếp tục đốt nóng phần đất sét còn lại trong lòng bàn tay cho đến khi nó trở thành một nhúm bột mịn. Rồi bà thổi nó vào bên trong hai lỗ tai rậm lông cùng hai khoang mũi của ông Gaunt.
– Và cái này sẽ giúp ông nghe radio.
Philippa hỏi:
– Vì sao?
Bà Marion giải thích:
– Nước miếng của djinn. Nó có khả năng chữa thương. Ít nhất là với con người. Và khi trộn với đất Trung Quốc, nó trở thành một nguyên liệu tuyệt vời với vô số khả năng siêu nhiên.
Cười toe, bà cho biết:
– Đúng là một may mắn bất ngờ khi tìm thấy chậu bonsai ở đây. Cô vừa hết đất Trung Quốc.
Vừa nói, bà vừa nhặt cái chậu cây lên và đổ phần đất còn lại vào một túi ni lông lấy ra từ túi quần.
– Nếu mọi người không ngại, tôi sẽ cất giữ nó. Coi như là phí chữa trị.
Cậu Nimrod thú nhận:
– Tôi hoàn toàn không biết gì về điều này. Về nước miếng djinn và đất.
Bà Marion hỏi cậu:
– Anh chưa nghe nói gì về Adam à?
– Adam?
– Con người đầu tiên được Chúa tạo ra từ đất sét trong Thánh Kinh. Đó chính là ý nghĩa của cái tên đó. Từ đất.
Cậu Nimrod gật đầu:
– À vâng, dĩ nhiên rồi.
Ông Gaunt thình lình chen vào:
– Bà không phải là Layla.
Có vẻ như thị giác của ông đã hồi phục nhiều.
Bà Marion nói:
– Thả lỏng nào, ông bạn già. Tôi là bác sĩ. Chúng tôi đang cố giúp đỡ ông thôi.
Philippa hỏi thăm:
– Có khi cô cũng có thể chữa bệnh cho bà Trump.
Rồi Philippa bắt đầu giải thích về chuyện đã xảy ra cho bà giúp việc của gia đình.
Ông Gaunt hỏi:
– Bà Trump? Tại sao? Chuyện gì xảy ra với bà ấy? Mà vợ tôi đâu rồi? Layla đâu?
John khuyên nhủ cha:
– Thả lỏng đi cha. Đừng cử động nhiều. Cô Morrison ở đây để giúp cha thôi.
Doc nói với Philippa:
– Sáng mai cô sẽ ghé xem thử bà ấy. Mỗi mấy cái đầu là phức tạp thôi.
Trên đường ra khỏi phòng ngủ của ông Gaunt, bà Marion cúi xuống nhặt một thứ gì đó trên sàn. Đó là một viên ngọc trai. Bà nhìn nó trong một giây, rồi, trước khi ai đó kịp ngăn lại, bỏ tọt nó vào miệng và nhai nhồm nhoàm như thể đang nhai một quả hạch, một việc mà không hàm răng con người nào có thể làm nổi.
John kinh ngạc hỏi:
– Cô ăn ngọc trai à?
Bà Marion gật đầu:
– Dĩ nhiên. Nếu cháu là một djinn, chúng tốt cho cháu đấy. Sự hòa hợp của lửa và nước. Một số người gọi chúng là con mắt thứ ba. Xứng đáng là một trong tám báu vật. Ngọc trai là kết tinh của ánh sáng, sự thông thái siêu việt, ý thức tâm linh và tinh hoa của vũ trụ.
Rồi nhe răng cười, bà kết luận:
– Đó là chưa kể, vị của chúng khá ngon.
Tối hôm đó, khi bà Marion và ông Groanin đều đã đi ngủ, sau một cuộc nói chuyện dài với ông Rakshasas, cậu Nimrod gọi cặp sinh đôi vào thư viện. Ở đó, cậu nói cho chúng biết:
– Cậu và anh Rakshasas đã bàn bạc kĩ về chuyện này, và chúng ta nghĩ có lẽ có một cách để mang mẹ hai đứa về.
Như thường lệ, cậu mặc một bộ vét đỏ, đứng bên cạnh là ông Rakshasas – đang mặc một bộ đồ trắng – hai djinn lớn nhìn giống quốc kì Indonesia – mọi người đều biết nó bao gồm một vạch đỏ nằm phía trên một vạch trắng. Cả hai ngồi rất gần lò sưởi – quá gần là đằng khác – nhưng dĩ nhiên, vì là djinn, những người tạo nên từ ngọn lửa, họ vẫn cảm thấy thoải mái như hai lát bánh mì nướng phết bơ nóng hổi.
Philippa hỏi:
– Bằng cách nào?
Cô đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng thật sự được gặp lại mẹ mình lần nữa, vì bản thân cô biết rõ trở thành Djinn Xanh Babylon đồng nghĩa với việc tự đặt bản thân ra khỏi phạm trù Tốt-Xấu, và chỉ biết lắng nghe tiếng nói lạnh lùng, cứng nhắc của logic thuần túy như một vị giáo sư dạy toán đáng sợ. Người ta tin rằng, chỉ như vậy, Djinn Xanh mới có thể trở thành thẩm phán tối cao đại diện cho cả ba tộc djinn Thiện và ba tộc djinn Ác. Và chỉ như vậy mới có thể giữ nguyên cán cân sức mạnh giữa hai phe. Philippa gỡ cặp mắt kính đột ngột trở nên mờ hơi nước của mình ra chùi mạnh. Nội nghĩ đến việc không bao giờ còn có thể gặp lại người mẹ quen thuộc cũng đủ khiến cô rơi nước mắt.
Ông Rakshasas cho biết:
– Các cháu nên lưu ý rằng, đây chỉ là một ý tưởng. Chắc chắn không nên đặt hết tất cả hi vọng vào một trận đua ngựa ở Dingle Beach. Khi mà chúng ta chưa hỏi cậu ấy. Hoặc, trong hoàn cảnh này, cô ấy. Nó sẽ không dễ dàng như một cuộc đi dạo trong công viên Phoenix, ông nghĩ vậy.
John hỏi lại:
– Cậu ấy? Cô ấy? Ông đang nói ai vậy? Ông Rakshasas, ông có thể nói thẳng vào vấn đề giùm cháu được không?
Cậu Nimrod thay ông trả lời:
– Là Dybbuk. Và chị cậu ấy, Faustina. Chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của họ.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng không phải Faustina đã đánh mất cơ thể ở Anh hay sao? Sau khi cậu trục xuất linh hồn chị ấy khỏi Thủ tướng?
Cậu Nimrod cho biết:
– Gần như thế. Khi guru Masamjhasara, lúc ấy còn là bác sĩ Warnakulasuriya, lấy mẫu máu của Thủ tướng Anh, gã đã vô tình ngăn không cho Faustina thu hồi lại cơ thể. Ít nhất là không thể nếu không có sự giúp đỡ của một djinn khác. Một phần nhỏ linh hồn của cô bé đã vĩnh viễn mất đi với mẫu máu mang đi thử đó.
Philippa nói:
– Cháu vẫn không hiểu chị ấy có thể giúp được chúng ta như thế nào.
John gật đầu:
– Cháu cũng không hiểu.
Cậu Nimrod giải thích:
– Nếu, bằng một cách nào đó, chúng ta có thể hợp nhất linh hồn và cơ thể của Faustina, nhiều khả năng cô bé ấy sẽ trở thành Djinn Xanh thay cho mẹ hai đứa.
Ông Rakshasas cho biết thêm:
– Đúng lí thì Faustina mới là Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo. Cô bé ấy chính là người được lựa chọn. Nhưng việc Faustina đánh mất cơ thể đã xáo trộn tất cả. Thế đấy.
Philippa hỏi lại:
– Nhưng liệu có thể không? Việc hợp nhất cơ thể và linh hồn của chị ấy như cậu tả?
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– À, có thể chứ. Chỉ cần chúng ta biết được phải tìm kiếm linh hồn của Faustina ở đâu. Đó là điều cậu không biết, cho đến khi cháu nói cho cậu, Philippa.
– Cháu?
– Chẳng phải cháu đã kể khi đến đảo Bannerman, cháu từng nghe tiếng của một cô bé vô hình thì thầm vào tai hay sao?
Đảo Bannerman, nằm trên sông Hudson của thành phố New York, là nơi dì Felicia của Dybbuk sống một cuộc sống huy hoàng nhưng cô độc phát khiếp.
Philippa gật đầu:
– Đúng là thế. Dù chỉ trong tích tắc. Và cháu còn cảm thấy một cái gì đó vuốt nhẹ qua người. Giống như một sợi tơ nhện vắt ngang. Ý cậu là, linh hồn của chị Faustina có thể ở đó?
John lẩm bẩm:
– Khi cảm thấy nguy hiểm, Dybbuk cũng đã trốn đến đảo Bannerman, vì cậu ấy cảm thấy an toàn ở đó. Cháu cá là chị Faustina cũng cảm thấy như vậy.
Philippa thắc mắc:
– Nhưng linh hồn nếu rời khỏi cơ thể quá lâu không phải sẽ bị tan biến trong không gian sao? Cậu đã nói thế với tụi cháu lúc ở Ai Cập.
Cậu Nimrod cho biết:
– Đó là sự thật. Nhưng chỉ là khi cháu không thể đến được một nơi thân thuộc với cháu. Như một hồn ma thường ám ngôi nhà của nó. Nếu có thể tìm được một nơi như vậy, linh hồn của cháu có thể bám trụ ở đó vĩnh viễn. Với Faustina, có lẽ đảo Bannerman là một nơi như vậy.
Philippa hỏi:
– Có nghĩa, tất cả những gì chúng ta cần làm là đến đảo Bannerman và hợp nhất cơ thể với linh hồn của chị ấy?
Ông Rakshasas cho biết:
– Nói thì đơn giản, nhưng không phải vậy.
John rên rỉ:
– Biết ngay là sẽ không đơn giản như thế mà.
Cậu Nimrod giải thích:
– Cần có ai đó bước vào thế giới hư vô dưới hình dạng linh hồn. Người đó sẽ phải để lại cơ thể, và bước qua cổng vào trên bức tường của thế giới bên kia để có thể nói chuyện với Faustina.
Philippa hỏi:
– Cổng vào loại nào cơ?
Cậu Nimrod trả lời:
– Một đền thờ cổ đại. Ai Cập, Maya, hoặc Babylon. Đó thật sự là mục đích chúng được tạo ra.
Ông Rakshasas góp ý:
– Tôi nghĩ dùng đền thờ Ai Cập là tốt nhất. Như vậy chúng ta sẽ được một người hầu Ka trợ giúp nếu đụng phải những linh hồn hung ác.
John hỏi:
– Vậy ai sẽ làm việc đó?
Cậu Nimrod nói:
– Phải là một ai đó cùng lứa tuổi với Faustina. Người mà cô bé ấy tin tưởng.
John trả lời thay cậu:
– Là Dybbuk.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Ừ. Đó là điều cậu nghĩ.
John khẳng định:
– Cậu ấy sẽ đồng ý. Chắc chắn cậu ấy sẽ làm. Faustina là chị của cậu ấy mà.
Ông Rakshasas thở dài:
– Có lẽ. Nhưng ông nghĩ Dybbuk cần phải được thuyết phục một cách thận trọng. Người ta cần bước chậm trên một con đường không quen thuộc.
John vẫn khăng khăng:
– Cậu ấy chắc chắn sẽ làm.
Và lần đầu tiên cậu quyết định trả lời ông Rakshasas bằng một câu thành ngữ:
– Người ta vẫn thường nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã” mà.
Ông Rakshasas nói bằng một giọng khiến John có cảm giác ông không chắc chắn mấy:
– Ừ. Mật ong thì rất ngọt, nhưng cần phải là một người dũng cảm mới dám liếm nó trong tổ ong.
Cậu Nimrod nói:
– Anh Rakshasas nói đúng đó, John. Cần dùng găng tay chống phỏng khi đối xử với Dybbuk tội nghiệp. Cậu ấy vẫn còn bị sốc nặng sau khi biết được cậu ấy là ai, là cái gì. Nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian. Sau chưa đầy ba mươi ngày nữa, sẽ quá trễ để Faustina thay thế mẹ cháu trở thành Djinn Xanh. Vì thế, tối nay cậu sẽ đi và nói chuyện với Dybbuk nội trong ngày mai.
John vừa định gợi ý rằng, sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu đi chung với cậu Nimrod vì cậu và Dybbuk là bạn thân. Nhưng rồi, John nhớ đến cha mình và chú trói buộc Methuselah.
– Cậu đồng ý với cháu, John.
Cậu Nimrod nói, vì dù không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, cậu lại có thể đọc được những gì viết ra trên mặt đứa cháu trai của mình:
– Có lẽ mang cháu theo là một ý tưởng tốt. Để cho chắc ăn.
John thắc mắc:
– Nhưng bằng cách nào? Tụi cháu phải ở đây, không phải sao? Cháu và Phil. Không thì cha cháu sẽ lại lão hóa lần nữa.
Ông Rakshasas, tác giả cuốn Những quy luật Baghdad rút gọn, người nắm rõ những việc một djinn có thể và không thể làm, cho biết:
– Có thể có một cách. Một Posse Commodata. Nghĩa là một sự cho mượn sức mạnh. Phần lớn djinn đều ngại cho một djinn khác mượn sức mạnh của mình, vì nó đòi hỏi một sự tin tưởng đặc biệt. Nhưng ông nghĩ nó sẽ không là vấn đề gì giữa các cặp sinh đôi. Chú trói buộc Methuselah chỉ bị ảnh hưởng bởi tổng lượng sức mạnh djinn, không phải bởi cơ thể cháu, John à.
John nói:
– Cháu hiểu rồi. Vậy cháu phải làm thế nào? Làm thế nào để cháu đưa cho Phil toàn bộ sức mạnh của cháu?
Ông Rakshasas nói:
– Đừng trở thành một con ngỗng trời vội vã chui đầu vào hang cáo, chàng trai trẻ. Đưa cho một djinn khác toàn bộ sức mạnh của cháu không phải là một chuyện nói cái làm liền. Không những vậy, Posse Commodata không phải là việc ai cũng thích. Trước và sau đó. Cách duy nhất để một djinn cho một djinn khác mượn sức mạnh là tập trung tất cả hơi nóng bên trong cơ thể và thổi chúng vào trong tai của djinn kia.
– Thổi vào trong tai Phil ấy à?
Ông Rakshasas gật đầu:
– Trong khoảng sáu mươi giây.
John nhìn vào tai của em gái và nhăn mặt một cách ghê tởm.
– Không đời nào. Ông nói đùa thôi, đúng không? Ý cháu là, ai cũng được, nhưng không phải Phil. Tởm chết được.
Philippa lạnh lùng bảo:
– Tin em đi, em cũng chả vui sướng gì đâu. Nội nghĩ đến việc cái miệng chảy nước của anh dính vào người là đủ để em nổi cả da gà rồi.
Ông Groanin hỏi:
– Chuyện đó tởm ở chỗ nào mới được?
John phản đối:
– Thứ nhất, Phil là em gái cháu.
Philippa tiếp lời:
– Và thứ hai, John là anh trai cháu.
John kết thúc:
– Đó không phải là chuyện anh trai em gái làm với nhau. Thổi vào tai nhau như vậy. Tụi cháu không làm đâu.
Cậu Nimrod và ông Rakshasas giữ im lặng để cặp sinh đôi tự do phản đối, nhăn nhó này nọ, vì họ biết, như hai đứa trẻ cũng biết, bất chấp những từ ngữ gay gắt đó, chúng sẽ phải làm việc đó. Và sau một lúc, khi John và Philippa đã ngừng la hét và nhăn nhó với nhau, chúng cùng nhìn về phía hai djinn lớn, lòng cảm thấy có chút xấu hổ vì đã cư xử trẻ con như vậy.
John lên tiếng trước tiên:
– Cháu xin lỗi vì đã lớn tiếng như thế.
Philippa nói:
– Cháu nữa. Cháu thật không biết tại sao lại xử sự như vậy nữa.
Mỉm cười trìu mến, ông Rakshasas khuyên:
– Khi nào lớn hơn, các cháu sẽ học được sự im lặng chính là hàng rào bảo vệ cánh đồng cất giữ sự thông thái. Trong cuộc sống, các cháu sẽ phải học cách để một củ khoai tây nhỏ đi kèm với một củ khoai tây lớn.
Không chắc rằng cậu có thể hiểu hết những điều ông Rakshasas muốn nói, John bình tĩnh hỏi:
– Cháu phải làm gì bây giờ?
Cậu Nimrod hướng dẫn Philippa nằm xuống sàn, rồi bảo John đặt ngón tay quanh lỗ tai em gái. Cậu chỉ bảo:
– Bây giờ, John, cháu hãy hít thở một hơi thật sâu rồi áp miệng vào tai Philippa, như thể cháu đang cố ăn nó. Rồi cháu phải thở mạnh vào đó, cho đến khi cậu bảo dừng lại.
John lầm bầm:
– Anh hi vọng lỗ tai của em sạch sẽ.
Philippa trả đũa:
– Em cá là nó sạch hơn tai anh nhiều.
John nhìn về phía cậu Nimrod và nâng một bên lông mày, như thể muốn mách cậu về sự khiêu khích mới nhất của cô em gái.
Nhắm nghiền đôi mắt, Philippa giục:
– Nhanh lên, đồ ngốc.
Giữ tai em, John cúi người xuống.
Philippa phàn nàn:
– Ối. Hơi thở của John. Nóng quá đi.
Cậu Nimrod giải thích:
– Thì phải vậy mới đúng mà, Philippa.
Ngay khi John xong việc, Philippa nhanh chóng lăn qua một bên, vội vã đưa cẳng tay lên chùi mạnh tai.
– Ôi trời. Thật kinh khủng. Cứ y như bị một con cá mút đá bám vào tai ấy.
Sự khó chịu mà John cảm thấy khi phải ép miệng vào tai em gái nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác tồi tệ của sự tầm thường vốn có ở loài người. Nó giống như một phần nhỏ của cậu đã chết đi. Cậu đứng lên, rồi ngồi xuống gần như ngay lập tức, hai tay ôm đầu.
Cậu hỏi nhỏ như muỗi:
– Cá mút đá là gì?
Em gái cậu mô tả một cách ác ý:
– Một loài cá không có hàm. Với một cái miệng hút lởm chởm răng như một cái phễu. Có phần giống một con lươn.
John mỉm cười một cách yếu ớt.
Cậu Nimrod hỏi:
– Cháu thấy thế nào, John?
John trả lời:
– Như thể cháu là đồ bỏ đi ấy.
Quay qua cô cháu gái, cậu Nimrod hỏi:
– Còn cháu, Philippa? Cháu thấy thế nào?
Cô cho biết:
– Mạnh gấp đôi. Như thể cháu vừa cắm mình vào ổ điện, rồi uống cạn một cốc cà phê đen đậm đặc ấy.
Cậu Nimrod gật đầu bảo:
– Cậu nghĩ hai cháu làm được rồi đó.
John hỏi:
– Cảm giác làm mundane là như thế này sao?
Giờ đây đã bắt đầu hối hận về những điều không tốt đã nói với John, Philippa đặt một tay lên vai anh như muốn an ủi và hỏi:
– Là cảm giác như thế nào vậy anh?
– Giống như anh vừa về cuối trong cuộc đua marathon toàn thành New York, và đâu đó trên đường đua, đã đồng thời đánh mất một thứ gì đó rất, rất quan trọng. Như một cẳng chân. Anh cảm thấy như thể mình bị dính phải một virus ác tính nào đó.
Ông Rakshasas gật gù:
– Người ta sẽ không bao giờ tiếc thương nguồn nước cho đến khi cái giếng cạn khô.
John đồng ý với ông:
– Đúng là vậy.
Rồi hít một hơi thật sâu, cậu đứng dậy và hỏi:
– Khi nào chúng ta lên đường?
Cậu Nimrod trả lời:
– Ngay bây giờ. Chúng ta thật sự không có thời gian để lãng phí.
Rời khỏi nhà, họ đi đến Công viên Trung tâm của New York, nơi gần như vắng vẻ hoàn toàn vào lúc nửa đêm như thế này. Ở đó, trong một mảnh đất trống, cậu Nimrod tạo ra một ngọn gió lốc mạnh mẽ nhưng vô hình, bị đánh dấu chỉ khi có một tờ báo bỏ đi quay vòng vòng ở đuôi xoáy lốc. Chỉ vài giây sau đó, cậu và John bắt đầu được nâng cao lên đỉnh ngọn gió lốc như thể được triệu hồi đến một cuộc hội họp trên thiên đường. Philippa và ông Rakshasas dõi mắt nhìn theo cho đến khi họ đã cách mặt đất chừng mười lăm mét. Đến lúc này, cậu Nimrod chuyển cái phễu gió của mình về phía tây và, với vận tốc lên tới 261 dặm/giờ – mức độ F5 trên máy đo cường độ bão cải tiến Fujita-Pearson – họ biến mất trong bầu trời đêm Manhattan.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung