Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Hàng Miễn Đỗi, Miễn Trả
a điều ước vượt quá mức độ tham lam của một con người bình thường.
Oleaginus, tên nô lệ mundane của Iblis tộc Ifrit, lập đi lập lại câu nói đó trong đầu, và chắc sẽ còn xoa xoa hai bàn tay lúc nào cũng dính đầy mồ hôi của gã vào nhau một cách đắc ý nếu không phải gã còn bận nâng niu cái phích nhiệt mà gã đã trộm khỏi két an toàn trong phòng khách sạn của cậu Nimrod ở Calcutta. Gã tự nhủ với lòng rằng, mình chắc chắn đã bỏ túi ba điều ước. Iblis chắc chắn sẽ rất hài lòng khi gã giao cho hắn cái phích nhiệt nhốt cặp sinh đôi.
“Ba điều ước vượt quá mức độ tham lam của một con người bình thường.”
Điều ước đầu tiên của gã sẽ là một tỉ đô la. Hoặc hai tỉ. Hai lúc nào cũng tốt hơn một.
Sau khi rời khỏi Calcutta, trước khi quay về Las Vegas, Oleaginus có tạt ngang qua New York một chuyến chỉ để kiểm tra hai đứa nhóc mà người của Iblis đang theo dõi 24/24. Và, y như gã dự đoán, cặp sinh đôi đang sống tại căn nhà của gia đình Gaunt trên đường 77 phía Đông chỉ là một cặp Nơi Khác. Muốn xác minh sự tồn tại cúa Nơi Khác thật ra là một vấn đề đơn giản, miễn sao ta có thể không ngần ngại mà tàn nhẫn ra tay. Nơi Khác không có linh hồn, đồng nghĩa với việc chúng không thể bị giết. Và, để chứng minh rằng gã đã đúng và bọn tay sai của Iblis ở New York chỉ là một lũ đần độn, Oleaginus đã chọn một giải pháp đỡ tốn công nhất: trộm một chiếc taxi vàng và tông thẳng vào hai đứa nhóc giả mạo.
Vụ tai nạn tông-xe-rồi-bỏ-trốn do Oleaginus dàn xếp nhìn cứ y như thật. Một nữ nhân chứng của vụ đụng xe xảy ra trên đại lộ Madison đã ngất xỉu. Thậm chí phần mui xe nơi cặp sinh đôi giả mạo bị tông vào còn lõm một tẹo. Nhưng, ngay khi Oleaginus quan sát hai cái thân người bất động đầm đìa máu nằm vặn vẹo trên đường, hai Nơi Khác đã biến mất không một dấu vết. Quay trở lại căn nhà trên đường 77 phía Đông vài phút sau đó, Oleaginus không mấy ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ djinn giả mạo qua cửa sổ tầng hai. Điều này có vẻ như đã xóa bỏ hoàn toàn mọi ngờ vực trong đầu gã. Gã đích thị đang nắm giữ cặp sinh đôi bên trong cái phích nhiệt.
Đặt chân vào khách sạn Croesus, Oleaginus không thèm liếc mắt đến hàng trăm con bạc đang đâm đầu vào những cái máy đánh bạc tìm kiếm thần tài mà đi thẳng đến thang máy dẫn lên tầng mái, đầu không ngừng lẩm nhẩm lại câu chuyện gã đã tìm thấy cặp sinh đôi ở Ấn Độ và dùng những dụng cụ bắt djinn do Ibis cung cấp để nhốt chúng vào cái phích nhiệt như thế nào.
Căn phòng khổng lồ trên tầng mái không có mấy thay đổi. Vẫn là một tầm nhìn bao quát toàn cảnh Las Vegas. Và Iblis vẫn mặc bộ pijama bằng tơ lụa đen bóng mà hắn đã mặc trong lần cuối Oleaginus gặp hắn. Chỉ khác là móng tay và bộ râu của hắn đã dài hơn, và những con chuột cống cũng mập và dữ tợn hơn nhiều. Trông thấy Oleaginus bước vào phòng chủ nhân chúng, lũ chuột bắt đầu rít lên the thé như bị kích động.
Iblis lên tiếng:
– A, a, a. Xem con mèo tha cái gì vào đây kìa. Nếu đó không phải là Oleaginus, miếng bọt biển người. Nhìn cái bản mặt kinh tởm của ngươi, ta đoán hoặc là ngươi đã chấp nhận xấu xí suốt đời, hoặc là ngươi có tin tốt cho ta. Và tốt nhất ngươi nên hy vọng đó là lý do thứ hai.
Oleaginus mỉm cười gượng gạo và cố gắng lờ đi cái dạ dày đang nhộn nhạo từng đợt của gã. Ở gần Iblis và những con chuột kiểng của hắn luôn làm gã căng thẳng đến mức chỉ muốn chui ngay vào toilet để xả vài phút. Ngay cả khi làm việc xuất sắc, không ai có thể đoán được Iblis sẽ xử sự thế nào. Hắn là một djinn có khả năng làm mọi việc bất chấp đạo lý thông thường.
Giơ cao cái phích nhiệt dán nhãn DJINN SINH ĐÔI như một chiếc cúp vô địch, Oleaginus hí hửng tuyên bố:
– Tôi đã bắt được chúng, thưa ngài. Cặp sinh đôi. Chúng ở trong này, thưa ngài.
Iblis nhíu mày nói:
– Nghe khó tin quá, Oleaginus. Hai đứa nhãi ranh đó đang ở New York. Người của ta theo dõi chúng 24/24.
– Không, thưa ngài. Đó là hai Nơi Khác. Tôi đã tông xe vào chúng để kiểm tra. Cán chúng bẹp dí như hai con gián. Chúng chết ngắc như một cặp chim cưu tuyệt chủng.
Rồi nhún vai, gã nói tiếp:
– Nhưng chỉ vài phút sau, chúng lại sống phây phây ở nhà. Nhảy loi choi khắp nơi như thể chẳng có gì xảy ra. Tôi đã tận mắt chứng kiến.
Iblis nói, giọng vẫn đầy ngờ vực:
– Nghe có vẻ thú vị đấy. Ngươi đã sử dụng phép trói buộc djinn giống như ta đã nói à?
Oleaginus nói dối:
– Vâng, thưa ngài.
Iblis chậm rãi nở một nụ cười ác độc, một nụ cười mà Oleaginus cảm thấy đáng sợ chẳng kém khi hắn cau có. Vẫy Oleaginus lại gần, hắn nói:
– Oleaginus, ngươi gần như làm ta tin tưởng sự tồn tại vô nghĩa của ngươi rốt cuộc cũng có một mục đích nào đó. Mang nó lại đây coi. Cái phích nhiệt của ngươi.
Oleaginus bước về phía giường, tuy nhiên khi gã cúi người về phía chủ nhân để đưa cái phích, con chuột cống yêu quý nhất của Iblis bỗng ghen tị vọt về phía cổ họng gã.
Sợ điếng người, Oleaginus loạng choạng nhảy lùi lại, tay lóng ngóng cố bắt lại cái phích nhiệt đang trượt khỏi tay.
– Không!
Cùng với tiếng hét lớn bất thường của Iblis, một ngọn lửa gì đó nhảy ra khỏi người gã djinn và thiêu rụi tất cả những con chuột cống trong phòng, trước khi ngừng lại cách Oleaginus có vài phân. Vẫn còn bốc khói, con chuột đã tấn công Oleaginus một phần ngàn giây trước đó rớt phịch xuống sàn như một ổ bánh mì mốc. Trong cùng một phần ngàn giây đó, Iblis gạt những con chuột bị nướng chín còn lại ra khỏi người, nhảy dựng lên, vòng qua giường và kịp bắt lấy cái phích nhiệt khi Oleaginus đã để vuột nó.
Iblis nhận xét:
– Có vẻ như ngươi không phải loại người chơi thể thao, Oleaginus.
Oleaginus thanh minh:
– Xin lỗi, thưa ngài. Nhưng là con chuột. Nó xém nữa cắn cổ tôi.
– Đúng là cái thứ ăn tạp không biết chọn lựa mùi vị.
Iblis nói qua loa, mắt vẫn dán chặt vào cái phích nhiệt. Hắn băng qua cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch để đi tới một cái máy scan nhiệt để trên nóc một tủ đựng rượu, đặt cái phích bên dưới thấu kính cảm nhiệt của nó, và nhìn chằm chằm qua ống kính hai cái đốm tròn màu đỏ sậm đang lồng lộn di chuyển bên trong.
Rên lên một tiếng đầy thỏa mãn, Iblis lẩm bẩm:
– Vui sướng. Vui sướng, thích thú, hoan hỉ, mừng rỡ, hớn hở, nhởn nhơ, hạnh phúc, đê mê, khoái trá thuần khiết khi nghĩ đến…
Vỗ nhẹ cái phích nhiệt như đang âu yếm, hắn nói tiếp:
– Cái phích nhỏ dũng cảm! Phải chứa những đứa trẻ khủng khiếp như thế bên trong!
Rồi hắn ngước đầu lên khỏi ống kính và nhìn chằm chằm vào Oleaginus với ánh mắt như xuyên thấu và nói, giọng hơi ngạc nhiên:
– Ngươi làm tốt lắm. Đối với một mundane, thế là tốt đấy. Bình thường ta sẽ chẳng bận tâm đến việc giữ lời hứa với một sinh vật cấp thấp như ngươi, Oleaginus. Nhưng không phải ngày nào ta cũng có cơ hội để thoải mái ra tay độc ác nhất và khó tin nhất với hai đứa nhóc mà ta sẵn lòng ra tay và ghét cay ghét đắng. Vì vậy, nói đi! Phần thưởng của ngươi. Một chỉ số IQ có ba chữ số chăng? Hay chỉ là một khoản tiền bẩn thỉu?
Oleaginus cục cựa người một cách không thoải mái dưới ánh mắt chăm chú của chủ nhân hắn. Gã lắp bắp hỏi:
– Ừm, thưa ngài, ngài đang nói về ba điều ước phải không ạ? Thưa ngài, trên thực tế, chính xác ngài đã nói là: “Ba điều ước vượt quá mức độ tham lam của một con người bình thường.”
Iblis nói:
– Ta nghĩ là ngươi đúng. Thế ngươi sẽ chọn tiền bạc, phải không? Tại sao ta lại không ngạc nhiên nhỉ? Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao những mundane có được ba điều ước không bao giờ ước có thêm một tí thông minh, Hoặc có thêm sức lôi cuốn. Đó là những thứ hữu dụng hơn nhiều so với tiền bạc. Tiền không là gì cả, Oleaginus. Không là gì. Cứ nhớ lấy lời ta. Chúng chỉ là những con số không hơn không kém.
Oleaginus bảo:
– Tiền chỉ là điều ước đầu tiên của tôi thôi, thưa ngài.
Iblis liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hắn thật sự ghét ban ba điều ước cho mundane. Một công việc nhàm chán kinh khủng.
– Thế thì ngươi nói nhanh đi. Điều ước đầu tiên của ngươi.
– Tôi ước tôi giàu chết đi được, thưa ngài.
Trong một giây hứng khởi, Iblis đùa nghịch với ý tưởng làm Oleaginus chết trước khi làm gã giàu có, nhưng rồi gạt bỏ nó vì những lý do vụ lợi. Oleaginus có lẽ còn có giá trị lợi dụng. Cho nên hắn kiên nhẫn hỏi:
– Ngươi có một con số cụ thể chưa? Phòng trường hợp trong đầu ngươi còn chưa rõ ràng về chuyện đó.
Oleaginus mỉm cười rạng rỡ:
– Tôi ước tôi có 5 tỉ đô.
Iblis chờ cho Oleaginus chỉ định rõ về đơn vị tiền tệ, nhưng khi thấy gã không nói gì nữa, hắn búng tay cái chét và tuyên bố:
– Đây. Xong rồi. 5 tỉ đô.
Rồi trước sự sững sờ của Oleaginus, Iblis rút ra một tờ giấy từ không khí và đưa cho gã.
– Đây là sổ tài khoản của một ngân hàng ngoài khơi Jamaica, nơi 5 tỉ đô đang chờ đợi ngươi.
Điều mà Iblis không nói cho Oleaginus biết là, 5 tỉ đó là 5 tỉ đô Jamaica, một đơn vị tiền tệ có giá trị thua xa đồng đô la Mỹ. (Trên thực tế, một đô Jamaica chỉ đáng giá 1/60 đô Mỹ, và điều đó có nghĩa 5 tỉ đô của Oleaginus chỉ đổi được khoảng 83 triệu đô Mỹ. 5 tỉ đô Jamaica không phải là tệ, nhưng nó không thể sánh với 5 tỉ đô Mỹ). Dĩ nhiên, Iblis có dư sức để cho Oleaginus 5 tỉ đô Mỹ. Chỉ là, hắn không thể cưỡng lại được cảm giác khoái trá khi lừa Oleaginus. Gã, hay bất cứ mundane nào khác. Dù gì, đó cũng là lý do tộc Ifrit mở casino: để lừa lọc con người.
Săm soi những con số trên sổ tài khoản mới của gã, Oleaginus nói:
– Cám ơn ngài.
– Và điều ước thứ hai của ngươi là gì?
– Tôi muốn trở nên hấp dẫn hơn, thưa ngài.
– Ngươi thật sự thích thử thách sự kiên nhẫn của ta, phải không Oleaginus?
Iblis hỏi với một tiếng thở dài đầy chịu đựng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Iblis cân nhắc việc biến Oleaginus thành một cục nam châm và rung đùi nhìn các đồ vật kim loại này nọ bay xẹt qua phòng để dính chặt vào cơ thể gã. Thay vào đó, hắn tiếp tục thương hại gã.
– Nói rõ ràng vào, đồ ngốc. Phải cẩn thận với những gì ngươi ước. Hoặc ta sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ chuyện gì xảy ra với ngươi. Ngươi muốn hấp dẫn như một cục nam châm hả?
– Không. Hấp dẫn với phụ nữ, thưa ngài.
– Vậy thì phải nói như thế chứ.
– Tôi ước tôi trở nên hấp dẫn hơn với phụ nữ, thưa ngài.
Iblis lại búng tay lần thứ hai và nói:
– Xong.
Oleaginus xoay người lại và ngắm nghía mình trong tấm gương treo trên tường. Có đôi chút thất vọng, gã nói:
– Nhưng nhìn tôi vẫn như cũ.
Iblis mỉm cười:
– Ồ, tin ta đi. Với 5 tỉ đô trong nhà băng, chắc chắn ngươi sẽ trở nên hấp dẫn với phụ nữ Còn điều ước thứ ba đâu?
Oleaginus khẽ chau mày, ngờ ngợ rằng mình đã bị lừa, tuy nhiên có cho vàng gã cũng không dám tranh cãi với một người như Iblis. Nhìn thấy chủ nhân rõ ràng đã bắt đầu chán với việc ban thưởng cho người hầu, gã vội vàng nói:
– Tôi muốn có một tài năng, thưa ngài. Một loại thành tích gì đó.
Iblis khen:
– Hoan hô. Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy, Oleaginus. Một tài năng. Vì ngươi chẳng có tài năng hay thành tích gì, ta chắc ngươi sẽ có rất nhiều lựa chọn. Tuy nhiên, ngươi có thể nhanh lên không? Ta còn có một cuộc hẹn với hai đứa nhãi này, và một chai axit sulfuric.
– Axit?
Iblis mỉm cười trả lời:
– Để đổ vào trong cái phích chứ chi. Mỗi lần một giọt.
– À.
– Cho nên, một tài năng. Ngươi muốn sở hữu tài năng kiểu nào? Tài gây cười? Không, quá viễn tưởng. Tài gây rắc rối? Không, cai đó ngươi có sẵn rồi. Tài giao tiếp chẳng hạn? Có lẽ ta sẽ hoan nghênh một mundane có cái tài đó.
Oleaginus luống cuống nói:
– Tôi ước tôi là một nghệ sĩ đàn dương cầm thật tài giỏi, thưa ngài. Tôi vẫn luôn muốn chơi piano.
– Một lựa chọn tuyệt vời. Đó đúng là một thứ đáng ước. Và ngươi không biết ngươi may mắn dường nào đâu, Oleaginus. Nếu ngươi hó hé một tiếng ghita, ta đã giết ngươi ngay lập tức. Trong tất cả các loại mundane, ta ghét nhất những kẻ ngu đến mức đi chơi ghita. Ta đã từng hủy diệt cả một cái máy bay đầy khách, chỉ vì chúng dám để một thằng nhãi dốt nhạc xách ghita lên đó.
Iblis búng ngón tay lần thứ ba. Một cái đàn piano hòa tấu vĩ đại hiện ra ở một góc phòng, và Iblis ra hiệu cho Oleaginus ngồi xuống chơi nhạc.
– Tôi nên chơi bản nào bây giờ, thưa ngài?
– Ngươi có thể chơi tất cả các bản nhạc, cho nên cứ việc chớ bất cứ bản nào ngươi thích.
Nói thì nói vậy, nhưng Iblis vẫn điều khiến ý chí của Oleaginus để gã chơi bản Impromptu của Schubert.
– Tôi biết rồi, thưa ngài. Tôi sẽ chơi bản Impromptu của Schubert.
Iblis nói:
– Ồ, lựa chọn tốt đấy.
Trên thực tế, Iblis đang mong đợi đến giây phút hắn có thể chỉ ra cho Oleaginus rằng, đáng lẽ gã nên dùng điều ước thứ ba của mình để không còn phải làm thuê cho Iblis. Tất cả số tiền ở Jamaica sẽ không giúp ích được cho Oleaginus bao nhiêu nếu gã vẫn phải cúc cung phục vụ Iblis. Phục vụ, hầu hạ, và chơi piano. Nhưng điều thú vị đó là dành cho tương lai, sau khi Iblis đã tận hưởng cảm giác nhìn lũ nhóc sinh đôi nhà Gaunt bị axit ăn mòn dần. Một khoái cảm mà hắn cần được nhấm nháp từ từ. Bắt đầu ngay từ bây giờ.
Nhặt lên cái phích nhiệt, Iblis nói lớn với lớp vỏ kim loại bên ngoài:
– Ok, John và Philippa, tao không thể nói cho hai đứa bày biết tao vui sướng như thế nào khi gặp lại chúng mày đâu. Chỉ là lần này, lão ngốc Nimrod không có ở đây để cứu chúng mày. Và lần này, tao sẽ không còn dễ thương với chúng mày như lần trước đâu.
Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn nói tiếp:
– Sao rồi, lũ Marid? Không lời thách thức nào à? Chúng mày làm tao thất vọng đấy.
Rồi gã bật cười một cách thích thú.
– Nhưng đến khi tao xong việc với chúng mày, chúng mày sẽ phải van xin ta tha thứ cho mà xem.
Vẫn không nghe thấy gì, Iblis khẽ chau mày. Chẳng thú vị gì khi tra tấn kẻ thù của hắn nếu giọng chúng không có vẻ gì là bị tra tấn. Và nhe răng cười một cách ác độc, Iblis cầm cái phích và lắc lên lắc xuống lia lịa trong mấy giây, y như một tay đua xe giải Granđ Prix lắc sâm-panh mừng chiến thắng.
– Đây. Chuyện này sẽ làm chúng mày ngoan ngoãn hơn một chút.
Iblis ép sát tai vào thành phích.
– Mèo ăn mất lưỡi chúng mày rồi hả, lũ ranh kia? Rất tốt. Đấy là chúng mày buộc tao nặng tay đấy nhé.
Rồi thầm thì tên của John và Philippa cùng từ trọng tàm - là từ TETRAGRAMMATONITIS - để buộc bọn nhóc phải phục tùng ý chí của hắn, Iblis mở cái phích nhiệt ra và đặt nó lên sàn. Trước sự ngạc nhiên đáng kể của hắn, không có gì xảy ra. Không khói. Không sự hóa thể. Không gì cả.
Iblis quay sang trừng mắt nhìn Oleaginus, lúc này đang đầy tự tin chơi bản nhạc của Schubert. Vừa định buộc tội Oleaginus đã phạm sai lầm, rằng cái phích nhiệt hoàn toàn trống không, hắn chợt nhớ ra chính mắt hắn đã nhìn thấy hai djinn di chuyển bên trong cái phích qua máy scan nhiệt.
Hắn đanh giọng nói:
– Tao biết chúng mày trốn trong đó. Chúng mày có năm giây để ra khỏi đó, trước khi tao đổ axit sulfuric vào.
Gần như ngay lập tức, khói bắt đầu ùa ra khỏi cái phích nhiệt - Iblis có lẽ sẽ nhận ra số lượng khói quá nhiều so với hai đứa trẻ, nếu không phải hắn đang quá hài lòng với chính mình. Và lớp khói này cũng đen hơn hẳn bình thường. Khói từ phép hóa thể của djinn tộc Marid thường có màu trắng, trong khi lớp khói đang nhanh chóng chia làm hai phần này lại gần như đen.
Iblis gật gù bào:
– Có vậy chứ.
Hắn thật chưa nhận ra có chuyện gì đó không ổn ở đây. Ngay cả khi hợp sức với nhau, hai djinn chưa trưởng thành như John và Philippa cũng không bao giờ có thể đánh bại một djinn mạnh mẽ như Iblis. Biết rõ điều đó nên Iblis có chút tự mãn và khinh địch.
– Nếu chúng mày ngoan ngoãn, có thể - chỉ là có thể thôi nhé - ta sẽ không cho chúng mày rã tan trong axit, hoặc đem chúng mày chôn sống ngoài sa mạc.
Được giải thoát khỏi cái phích nhiệt giam giữ chúng, hai con hổ djinn đợi đến đúng lúc thích hợp mới bắt đầu biến hình hổ. Đau đầu kinh khủng vì say rượu, khát nước, và rất đói bụng - đó là chưa kể đến chuyện giận dữ vì bị lắc như bông vụ ban nãy - chúng giờ đang sẵn sàng cho một sự trả thù tàn khốc nhất có thể. Nhưng chúng cũng cảm nhận được sự tồn tại của một djinn cực mạnh và biết rằng yếu tố bất ngờ là chiến thuật tranh thắng bại tốt nhất, vì chúng có thể nhận ra tay djinn bên ngoài đã lầm chúng với một ai đó.
Khi hai đám mây khói vẫn tiếp tục từ chối tích tụ lại hình dáng hoàn chỉnh, Iblis bảo:
– Chúng mày đang thách thức sự kiên nhẫn của tao đấy. Tốt lắm. Đừng nói là tao không cảnh báo…
Hắn chưa kịp dứt lời thì hai con hổ đen tuyền, mỗi con to ngang ngửa một con ngựa nhỏ và nặng phải đến 300 kg, cùng lúc lao ra tấn công. Một con cắm răng vào tay của Iblis, trong khi con còn lại ngoặm lấy đầu hắn. Và bởi vì chúng có lợi thế bất ngờ, Iblis hoàn toàn không có thời gian tập trung tinh thần đủ để sử dụng sức mạnh djinn. Rống lên một tiếng lớn, hai con hổ cắn xé người Iblis một cách thê thảm, và có lẽ hắn đã bị giết chết, nếu không phải vì Oleaginus bỏ chạy ra cửa thang máy khi thấy chủ nhân gã bị tấn công. Hành động phản bội hèn nhát ấy rốt cuộc lại cứu Iblis vì, trông thấy Oleaginus, con hổ djinn đầu tiên ngừng ngoặm cánh tay của gã djinn tộc Ifrit và lao về phía tên đầy tớ mundane của hắn.
– Đừng ăn tôi. Tôi chỉ là người chơi đàn piano thôi.
Oleaginus hét lên khi con hổ chộp lấy chân gã. Và rồi cổ gã.
Với chỉ một con hổ trên người hiện tại, Iblis có vừa đủ một giây rảnh rỗi để hít thở, thầm thì từ trọng tâm và bỏ mặc cái thân thể xơ xác vô phương cứu chữa của hắn cho hai con hổ. Linh hồn Iblis nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng tầng mái, ngược xuống cầu thang bộ, và đi vào khu casino của khách sạn Croesus, nơi hàng trăm mundane, cả nam lẫn nữ, đang ngồi trước máy đánh bạc.
Ổn định tinh thần sau cú shock vừa rồi, Iblis bắt tay vào việc chọn lựa một cơ thể mới.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu