The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 264 / 25
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Thầy Tu Xanh Lục
ần theo dấu vết của Giáo phái Chín Hổ Mang, cậu Nimrod và ông Rakshasas rời London đi đến Calcutta. Bước chân ra khỏi tòa nhà sân bay có điều hòa nhiệt độ mát lạnh, cả hai không khỏi mỉm cười sung sướng khi làn gió khô rang mang theo cái nóng như thiêu đốt của Ấn Độ phả vào mặt họ. Giờ vẫn chưa đến giữa trưa, nhưng nhiệt độ ngoài trời đã lên đến gần 47 độ C - khá lý tưởng nếu bạn là một djinn, nhưng gần như vượt sức chịu đựng của phần lớn mundane bình thường. Ngay cả lũ ruồi nhặng cũng không buồn làm phiền đến họ, đơn giản vì các loài côn trùng, sâu bọ thường ghét cay ghét đắng vị lưu huỳnh nồng nặc trong máu djinn. Tuy nhiên, những người ăn mày tại Calcutta lại là một vấn đề khác. Cứ mỗi lần chiếc taxi chở cậu Nimrod và ông Rakshasas về khách sạn ngừng lại tại một cột đèn đỏ, thể nào cũng có vài đứa trẻ đến gõ cửa kính xe để xin vài đồng cắc, hoặc một tín đồ đạo giáo Hindu, Ashram nào đó, cố nhét cho họ vài tờ rơi giới thiệu về lợi ích của thiền định, Yoga hoặc của các phương pháp điều trị cổ truyền Ấn Độ.
Hai djinn nghỉ đêm tại căn phòng lớn nhất của khách sạn Grand Hotel tại Calcutta, và cưỡi lốc gió bay đi vào sáng sớm hôm sau khi mọi người còn đang ngủ. (Lốc gió là phương tiện di chuyển thông dụng nhất của djinn, chứ không phải là thảm bay như trong các câu chuyện truyền miệng của con người. Tất cả các djinn có lòng tự trọng đều thà chết chứ chẳng bao giờ chịu cưỡi một thứ quá rập khuôn như thảm bay). Họ hướng về phía đảo Sagar nằm ở cửa con sông Hằng linh thiêng gần đó, và ngôi đền Chín mươi lăm Mái vòm.
Khéo léo điều khiển ngọn lốc gió bay về phía một cái hồ lớn nằm sau lưng ngồi đền, cậu Nimrod thắc mắc:
– Nói thiệt là tôi luôn thắc mắc tại sao cái đền được gọi như vậy. Tôi đã đếm đi đếm lại số mái vòm vài lần, và lần nào tôi cũng đếm được đến 111 cái.
Ông Rakshasas tủm tỉm cười:
– Những mundane xây dựng ngôi đền này là những người khiêm tốn. Chắc là họ không muốn tỏ vẻ khoe khoang, phô trương gì, nên mới bảo có 95 mái vòm, nhưng trong khi thực tế có đến 111 cái. Chỉ là khiêm tốn thôi. Và đừng quên ở phần thế giới này, người ta có vẻ chả bao giờ coi trọng việc đếm số. Một đồng ngay bằng vạn đồng gian mà.
Ngay khi hạ cánh xuống bờ hồ, cậu Nimrod và ông Rakshasas lập tức bắt tay vào việc thu hái vài lá sen bản to, và đặt lên đó vài ngọn đèn cầy đã thắp cùng vài nhúm kẹo thạch mà ông Rakshasas mua mang theo từ một cửa hàng bánh kẹo ờ London. Rồi họ đẩy trôi những chiếc thuyền lá nho nhỏ ấy ra mặt hồ tĩnh lặng và ngồi chờ.
Để giết thời gian, cậu Nimrod nhâm nhi vài viên kẹo thạch và bảo:
– Lâu rồi không ăn, tôi quên mất tiêu món này ngon như thế nào luôn.
Ông Rakshasas dặn:
– Cậu đúng là hảo đồ ngọt đấy, Nimrod. Nhưng tốt nhất cậu đừng ăn nữa, kẻo tôi hết cái để biếu cho Thầy tu Xanh Lục trong trường hợp ngài ấy đã ăn hết những viên kẹo thạch mà chúng ta gửi tặng mới nãy.
– Nghe anh nói, có vẻ Thầy tu Xanh Lục rất thích món kẹo thạch thì phải?
– Ừm. Đặc biệt là những viên màu xanh lục. Vì sự đơn giản của chúng, có lẽ vậy…
Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng cũng có một dáng người xuất hiện nơi phía chân trời. Ngồi xếp bằng trên lưng một con cá heo, ông điều khiển con vật với một cây gậy đi đường dài đen bóng, chậm rãi tiến về phía họ. Chỉ vận mồi một cái khố nhỏ màu cam trên người cùng một vòng hoa cùng màu, vị Thầy tu Xanh Lục thật xứng với cái tên của ông bởi một làn da nâu đậm ánh màu lục. Thân hình cường tráng, mặt mày nhẵn nhụi ưa nhìn, cùng với mái tóc đen đặc biệt dài cuộn gọn lại trong lòng, Thầy tu Xanh Lục nhìn có vẻ giống một tay đô vật hơn là bản chất thật của ông - một thiên thần. Ông đến bên bờ hồ nơi hai djinn đang đứng, nhưng vẫn yên vị trên lưng con cá heo chứ không bước xuống.
Chập hai tay lại trước ngực và cúi người, ông Rakshasas chào “Namaste” - câu nói và cách chào hỏi thông dụng của đạo Hindu. Cậu Nimrod hiểu ý làm theo.
Thầy tu Xanh chào lại:
– Namaste.
Giơ một ngón tay nhỏ nhắn của mình lên, Thầy tu Xanh Lục chạm nhẹ vào một viên ngọc lục bảo nhỏ màu xanh lục trên trán, trước khi hướng ngón tay về phía hai djinn. Một vầng sáng xanh lục ấm áp bao phủ lấy họ trong vài giây, sưởi ấm phần tủy trong xương và ngọn lửa huyền ảo trong linh hồn họ.
Ông Rakshasas nói:
– Cám ơn Ngài. Đó là một cảm giác rất dễ chịu.
– Và cám ơn người vì những viên kẹo thạch. Người còn nữa không?
Đưa cho vị thầy tu bịch kẹo cuối cùng và cúi đầu chào lần nữa, ông Rakshasas giới thiệu:
– Đây là Nimrod, một người bạn tốt của tôi.
– Hân hạnh.
Thầy tu Xanh Lục lên tiếng, và bỏ thêm một viên kẹo thạch vào miệng.
Ông Rakshasas tiếp tục nói:
– Chúng tôi đến tìm thông tin.
Vị thầy tu trả lời, vì, không giống như djinn, thiên thần có thể đọc được suy nghĩ của người khác:
– Về giáo phái Naga Chín Hổ Mang? Ừ, ta có thể thấy được lý do tại sao. Và giống như hai vị đã đoán, Chín Hổ Mang chính là hậu duệ của giáo phái Tám Hổ Mang từng tồn tại nhiều năm trước đây.
Ông Rakshasas mỉm cười với vị thầy tu:
– Như mọi khi, ngài luôn thông hiểu mọi chuyện.
Nhưng họ đến đây không chỉ để lắng nghe ý kiến của Thầy tu Xanh Lục. Có cả một hệ thống quy tắc ngoại giao siêu nhiên họ cần phải để tâm đến. Là một quốc gia với lịch sử lâu đời, Ấn Độ có đầy những truyền thống và phong tục địa phương mà ngay cả djinn cũng không thể bỏ qua. Không chỉ tìm kiếm lời khuyên từ Thầy tu Xanh Lục, cậu Nimrod và ông Rakshasas còn muốn, với sự tế nhị nhất có thể, nhận được sự cho phép của ông trong việc sử dụng sức mạnh djinn trên bán lục địa Ấn Độ.
Thầy tu Xanh Lục nói:
– Ta cũng ghét những giáo phái quỷ quyệt ấy không kém gì người, ông bạn già Rakshasas của ta. Nhưng xóa sổ chúng lại là một chuyện khác. Ngay cả một djinn dày dặn kinh nghiệm như người cũng nên cẩn thận. Đối với người dân ở đất nước này, rắn được xem là một linh vật, vì họ tin rằng loài rắn mang đến những cơn mưa, và những người chết vì bị rắn cắn sẽ được hồi sinh. Những giáo phái như thế luôn thu hút được tín đồ dốt nát và cả tin - và những tín đồ như thế có hằng hà sa số trên đất nước tuyệt vời này.
Ông Rakshasas gật đầu:
– Một vũ khí không có trong tay sẽ không giết được một con rắn, tôi nghĩ thế. Vả lại, cái tôi đang theo đuổi không phải là những con rắn, mà là những ác quỷ điều khiển chúng.
Vị thầy tu đưa ra đề nghị của mình:
– Ta sẽ cố gắng hết sức giúp hai vị. Nhưng trước tiên, ta muốn djinn các vị giúp ta một chuyện. Một chuyện mà rất nhiều người dã nhờ cậy đến ta, nhưng ta không thể giúp được vì lời thề không bao giờ rời khỏi nơi này. Có hai bagho bhuth mà ta muốn nhờ hai vị vô hiệu hóa giùm, vì chúng đã giết nhiều người ở khu vực này. Nghe đồn là đến vài trăm người. Ta e rằng đó là quá nhiều. Một điều chắc chắn là chúng đặc biệt hung tợn và có vẻ thích thú với việc giết người hơn là ăn thịt họ.
Cậu Nimrod ngạc nhiên hỏi:
– Bagho? Đó không phải là tiếng Bengal cho “hổ” sao? Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi nghĩ người mà ngài cần là một thợ săn hổ chuyên nghiệp.
Thầy tu Xanh Lục nhấn mạnh:
– Đây không phải những con hổ bình thường. Chúng đi săn theo cặp. Ta đã nói chuyện với nữ thần rừng Bonobibi, và bà cho biết chúng, như hai vị, thực tế là những djinn chọn sống ẩn mình bên trong hai sinh vật ăn thịt người. Đó là lý do tại sao người dân địa phương gọi chúng là bhuth. Bóng ma.
Nói rồi vị thầy tu nhún vai và ăn thêm một viên kẹo thạch.
Ông Rakshasas nhướng mày hỏi:
– Ngài nói một cặp hổ? Trước đây, tôi từng nghe nói về một cặp cá sấu bị ám bởi những djinn xấu xa thích mùi vị thịt người. Ở một ngôi làng cách đây không xa.
Vuốt chòm râu một cách tư lự, ông Rakshasas nói tiếp:
– Người ta chưa bao giờ bắt được hai con cá sấu ấy. Ít nhất là theo những gì tôi nghe được. Có khi hai djinn đó đã tìm kiếm một sự thay da đổi thịt mới. Nếu đúng là như vậy thì có thể giải thích được về cặp hổ ma.
Thầy tu Xanh Lục mỉm cười:
– Chưa gì mà ta đã có thể thấy rõ các vị rất phù hợp với nhiệm vụ này. Như ta vẫn nói, muốn bắt một djinn, ta cần đến một djinn khác.
Ông Rakshasas đồng ý:
– Chúng tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.
– Hãy quay lại đây sau khi chuyện hai con hổ đã được xử lý xong, và chúng ta sẽ nói chuyện lần nữa. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng, hổ cũng quan trọng không kém rắn đối với người dân ở đây.
Rồi vỗ tay vào nhau, Thầy tu Xanh Lục triệu hồi ra ba nhà sư từ ngôi đền Chín mươi lăm Mái vòm và nói:
– Những vị sư này sẽ chỉ chỗ cho hai người.
Nói rồi vị thầy tu đáng kính cầm gậy gõ vào đầu con cá heo và, vẫn nhâm nhi món kẹo thạch của mình, trôi đi mất.
Nhướng chân mày lên, cậu Nimrod hỏi lại:
– Ùm… nếu tôi không lầm, ý ngài ấy là chúng ta phải đi săn hai con hổ mà không được giết chúng và cũng không để bị giết?
– Có nhiều hơn một cách để lột da hổ.
Ông Rakshasas phán một câu và ngồi xuống bãi cỏ, bắt đầu suy nghĩ cách nào để lột da một con hổ mà không giết nó.
o O o
Ba vị sư của ngôi đền Chín mươi lăm Mái vòm có tên là Sư Chatterjee, Sư Mukherjee và Sư Bannerjee. Trong bộ áo thụng trắng sadhu mà các nhà sư Ấn Độ vẫn thường mặc, họ kiên nhẫn ngồi xuống xung quanh ông Rakshasas và để yên cho ông suy nghĩ.
Sau một lúc trầm tư nghĩ ngợi, ông Rakshasas bắt đầu đặt câu hỏi cho ba nhà sư:
– Hai con hổ ma bagho bhuth ấy, lần cuối cùng chúng tấn công người là khi nào? Và ở đâu?
Sư Chatterjee cho biết:
– Mới ngay sáng hôm nay.
Sư Mukherjee tiếp lời:
– Vào khoảng 7 giờ.
Sư Bannerjee kết thúc:
– Một người dân làng đi thu mật ong ở cách đây khoảng ba dặm.
Ông Rakshasas nhận xét:
– Có nghĩa chúng ta sẽ không phải đi xa. Đó là một điềm tốt. Chỉ có một kẻ ngốc mới bỏ sức đi xa để gặp một con hổ đói. Mà nơi xảy ra tai nạn ấy, nó như thế nào?
Sư Chatterjee trả lời:
– Đó là một khu làng đánh cá.
Sư Mukherjee, người không bao giờ lên tiếng trước sư Chatterjee, nói tiếp:
– Tại một khu rừng đước ngập mặn.
Sư Bannerjee, người luôn luôn nói sau cùng, kết thúc:
– Một nơi không lành cho con người. Nhưng một nơi cực tốt cho loài hổ.
Ông Rakshasas bảo:
– Vậy chúng ta sẽ cần thuyền.
– Chúng tôi có thuyền.
– Dài một mét rưỡi.
– Động cơ 20 mã lực.
Nhanh chóng đứng lên, ông Rakshasas nói:
– Tuyệt. À, chúng ta còn cần thêm hai cái bồn sắt lớn, hai ga-lông sữa dê, sáu chai rum đen, sáu chai brandy, và vài cân đường.
Ba nhà sư hết nhìn nhau lại quay sang nhìn ông Rakshasas, rồi, theo đúng thứ tự, lần lượt nhún vai.
Cậu Nimrod đỡ lời:
– Anh Rakshasas, anh quên rồi sao? Chúng ta có mang theo một số thứ, từ khách sạn ở QWERTYUIOP. Tất cả những thứ anh cần đều có trong đấy mà.
Nháy mắt mỉm cười với cậu Nimrod, ông Rakshasas gật gù bảo:
– A, đúng là tôi đã quên. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn đồ từ khách sạn, không phải sao? À mà cậu để chúng ở đâu nhỉ?
Quay sang ba nhà sư, cậu Nimrod cười cười hỏi:
– Tôi đã mạn phép để chúng lên thuyền. Hy vọng ba vị không phiền.
Ba nhà sư cúi đầu với cậu Nimrod, như thể muốn ngụ ý họ hoàn toàn không phiền hà gì về việc đó.
Ông Rakshasas tuyên bố:
– Nếu đã thế, chúng ta nên nhanh chóng lên đường, trước khi sữa dê kịp hư trong cái nóng như thế này.
o O o
Trong khi sư Chatterjee lái thuyền, sư Mukherjee chú tâm vào tấm bản đồ vùng Sunderbans - đó là tên của khu rừng đước ngập mặn họ đang hướng tới. Sư Bannerjee thì ngồi chồm hổm ở đuôi thuyền căng mắt quan sát chung quanh, vì cũng đã có nhiều trường hợp hổ bơi sau thuyền và ngoạm lấy bất kỳ ngư dân lơ đễnh nào.
Được biết đến như khu rừng đước ngập mặn lớn nhất thế giới, Sunderbans là nơi trú ngụ của hơn một ngàn con hổ - một con số thoạt nghe có vẻ nhiều, nhưng thật ra không thấm là bao so với quá khứ, khi con số đó từng nhiều gấp 20 lần. Loài hổ Sunderbans thật ra cũng không phải là những kẻ săn người theo bản năng. Nói đúng ra thì chúng không có lựa chọn khác. Đối với một con hổ đói mà nói, tại những rừng đước ngập mặn như Sunderbans, một người đàn ông, một người phụ nữ - hay thường xuyên hơn là một đứa trẻ - tương đương một bữa ăn vừa ngon vừa dễ kiếm, cho nên người dân địa phương không ngạc nhiên khi chuyện đó xảy ra. Nếu có ngạc nhiên thì chỉ là tại sao nó không xảy ra thường xuyên hơn mà thôi.
Địa điểm mà mới sáng hôm nay một người thu mật ong đã bị hổ vồ chết - có dấu chân hổ trên bờ sông lấm bùn để chứng minh cho điều đó - được đánh dấu bằng một hủ đựng mật úp ngược trên một cây cọc dài. Trông thấy nó, sư Chatterjee liền tắt máy và cẩn thận hướng chiếc thuyền hẹp và dài ngoẵng của họ về phía bờ sông nơi người đàn ông xấu số gặp gỡ tử thần. Đến giờ này, trời đã bắt đầu tối dần, và hai djinn có thể thấy rõ ba người bạn đồng hành của họ lo lắng như thế nào - hoàng hôn là thời điểm nguy hiểm trong một khu rừng đước ngập mặn, vì đó là lúc loài hổ bắt đầu đi săn. Cho nên, ngay khi tất cả đồ đạc cần thiết đã được dỡ khỏi thuyền, cậu Nimrod bảo họ rời đi.
Cậu dặn:
– Sáng sớm ngày mai hãy quay lại.
Sư Chatterjee phản đối:
– Chúng tôi không thể bỏ hai người lại đây.
Sư Mukherjee lắc đầu nói:
– Nơi này rất nguy hiểm.
Sư Bannerjee cũng không tán thành:
– Cả hai sẽ bị hổ ăn thịt mất.
Cậu Nimrod trấn an:
– Không cần lo cho chúng tôi đâu.
– Nhưng hai người không có súng.
– Hai người cũng không mang theo bất kỳ vũ khí gì.
– Làm sao hai người có thể giết những con hổ ma chỉ với một bồn sữa dê chứ?
Đưa mắt nhìn ông Rakshasas, cậu Nimrod hỏi nhỏ:
– Tôi cũng đang tự hỏi chuyện đó đây.
Ánh mắt hấp háy cười, ông Rakshasas chỉ bảo:
– Áo rách không làm xấu một cô gái đẹp.
Rồi quay sang ba nhà sư, ông giục:
– Ba vị đi nhanh đi. Trước khi chúng tối đổi ý và mời ba vị ở lại cùng qua đêm ở đây à.
Khiếp hãi trước viễn cảnh phải qua đêm tại đầm lầy, ba nhà sư nhanh chóng rời đi.
Chờ cho âm thanh từ chiếc thuyền hoàn toàn biến mất, ông Rakshasas mới quay sang cậu Nimrod chỉ đạo:
– Chúng ta sẽ cần một cái chòi canh để tiện việc canh chừng mấy con hổ. Cái chòi phải cao ít nhất một mét rưỡi, và nên được ngụy trang cẩn thận. Với một cái đèn pha. Và hai cái ghế bành êm êm một chút. Tuyệt hơn nếu có thêm đồ để pha trà, cùng hai cái ống nhòm hồng ngoại.
Cậu Nimrod bắt tay vào việc chế tạo những thứ mà ông Rakshasas đề nghị - với tuổi tác hiện nay, vị djinn già rất hiếm khi sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình. Hoàn tất việc hình dung trong đầu về một cái chòi canh an toàn nhất, bí mật nhất, và thoải mái nhất, cậu Nimrod thầm thì:
– QWERTYUIOP!
Và thình lình, tại nơi mà trước đây chỉ có cây cỏ, bụi rậm và bùn nước loang lổ, một kiến trúc djinn kiến tạo hiện lên, hiên ngang chĩa thẳng lên trời như một bệ phóng tên lửa mini. Chỗ trú đêm của họ đã hoàn thành, cậu Nimrod quay qua nhìn ông Rakshasas, lúc này đang từ tốn đổ sữa, rượu brandy cùng rượu rum vào hai cái bồn sắt.
Thêm vào mỗi bồn khoảng nửa cân đường, ông Rakshasas tuyên bố:
– Sữa hổ.
Rồi cẩn thận quấy đều hỗn hợp đó lên, ông múc một ít ra ly và đưa cho cậu Nimrod nếm thử.
Cậu nhận xét:
– Ngon thật đấy. Gần giống với rượu Brandy Alexander.
– Tôi hy vọng hai con hổ kia cũng đồng ý với cậu. Chứ tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để thuyết phục chúng đứng yên cho chúng ta xử lý một cách mềm mỏng. Theo đúng tác phong djinn. Dù sao chúng cũng là djinn. Tôi nghĩ, nếu cách này có hiệu quả, cậu sẽ cần thực hiện phép xuyên hóa thể với chúng…
Rồi đưa cho cậu Nimrod một cái phích nhiệt bằng sắt lấy từ trên thuyền, ông Rakshasas hướng dẫn tiếp:
– …và nhét chúng vào trong này.
o O o
Bóng đêm bao trùm lên khu rừng đước ngập mặn như một chiếc găng đen khổng lồ nhớp nháp, nhào nặn ra vô số âm thanh của đêm tối từ bụi cây, ngọn cỏ và các lạch nước len lỏi khắp nơi. Ở tuốt trên cao trong cái chòi canh của họ với chỉ lũ dơi quạ làm bầu bạn, ông Rakshasas và cậu Nimrod ngồi trên hai cái ghế mây, ngắm trăng sao và tận hưởng cái nóng oi bức. Ngoại trừ vài câu thầm thì đôi lúc phát ra, không ai lên tiếng. Và khi mảnh rừng chung quanh họ trở nên im lặng, cậu Nimrod đoán được một chuyện gì đó đang chuẩn bị xảy ra. Đưa mắt nhìn ông Rakshasas, Nimrod thấy vị djinn già khẽ gật đầu, với một ngón tay đưa lên miệng.
Cố gắng ngồi yên không nhúc nhích, khi bắt đầu có cảm giác rợn tóc gáy và như có kim chích trên da. Một cái mùi nồng nặc của thịt và máu, cũng như của sự chết chóc bốc lên từ mặt đất ngay bên dưới chân họ. Rồi một thứ gì đó thật lớn lượn lờ di chuyển trong những bụi cây bao quanh chân chòi canh. Vài phút đồng hồ nữala trôi qua, trước khi một tiếng gầm trầm đục cắt qua bóng tối chập chờn như tiếng động cơ của một chiếc mô tô loại nhỏ. Đúng là tiếng một con hổ. Nhưng nó có phải là một trong hai con hổ djinn? Trong bóng đêm, thật khó để đưa ra câu trả lời chính xác.
Ngay một giây sau đó, một tiếng gầm khác đáp trả lại từ một nơi nào đó không rõ, và ông Rakshasas đưa lên hai ngón tay. Có hai con hổ. Là một loài sống độc lập, hổ rất hiếm khi đi săn theo cặp. Đây chắc chắn phải là cặp hổ djinn.
Lại vài phút nữa trôi qua trước khi họ nghe thấy tiếng một cái lưỡi lớn liếm láp chất lỏng. Rồi hòa vào nó một tiếng tương tự. Không còn nghi ngờ gì nữa. Những con hổ đang uống sữa hổ! Ông Rakshasas mỉm cười hài lòng. Kế hoạch của ông đang tiến triển đúng hướng.
Ghé sát vào lỗ tai cậu Nimrod, ông thầm thì:
– Không lâu nữa đâu.
Tiếng liếm sữa “tạp tạp”, tiếng thở phì phì cùng tiếng gừ nhẹ đầy mãn nguyện của hai con hổ vẫn đều đặn tiếp tục. Được khuyếch đại bởi hai cái bồn sắt mà chúng đang chúi đầu vào, những tiếng động ấy dần âm vang khắp khu rừng ngập mặn. Nhưng những con hổ vẫn không hề dừng lại - là những kẻ tham lam, chúng muốn liếm sạch đến tận giọt sữa cuối cùng. Rồi, bởi vì đã xỉn, hai con hổ bắt đầu ẩu đả với nhau quyết liệt trong vài phút, cho đến khi mệt lả. Chúng ngáp dài một tiếng rõ to và nằm lăn ra ngủ.
Nghe thấy tiếng ngáy, ông Rakshasas bật cái đèn pha lên và hướng nó xuống chân chòi canh. Nằm ngủ thẳng cẳng bên trên mặt đất là hai con hổ khổng lồ dài cỡ hai, ba mét, và nặng phải đến 300 kg. Nhưng điểm đáng chú ý nhất của những con hổ không phải ở kích cỡ mà là màu sắc của chúng. Đây là cặp hắc hổ, lông chúng không vằn vện mà gần như đen tuyền.
Vừa leo xuống cái chòi canh, cậu Nimrod vừa nhận xét:
– Hổ đen à? Thảo nào người ta gọi chúng là hổ ma. Với bộ lông thế này, chúng gần như vô hình trong đêm tối.
Đặt chân xuống mặt đất, hai djinn hình người nhanh chóng bắt tay vào việc xem xét kỹ lưỡng hai djinn hình hổ đang bất tỉnh.
Cậu Nimrod nói:
– Chúng xỉn quắc cần câu rồi. Và tôi cá chúng sẽ đau đầu kinh khủng khi thức dậy. Tôi sẽ không muốn ở cạnh chúng khi điều đó xảy ra đâu.
Ông Rakshasas đồng ý:
– Tôi cũng vậy.
Quỳ xuống bên cạnh một trong hai con hổ, ông Rakshasas cẩn thận kiểm tra răng của nó. Gật đầu một cái, ông quay sang kiểm tra con hổ thứ hai, trước khi kết luận:
– Theo những gì tôi thấy, hai con hổ này đúng là sinh đôi.
– Vậy có nghĩa chúng đúng là cặp djinn sinh đôi.
Lại gật đầu lần nữa, ông Rakshasas bảo:
– Hai con cá sấu tôi đã đề cập đến với Thầy tu Xanh Lục ấy, nếu tôi không nhớ lầm, chúng bị ám bởi một cặp djinn sinh đôi tộc Ghul. Và tôi nghĩ hai con hổ này cũng vậy. Có vẻ như chúng đã chán làm cá sấu và muốn tìm kiếm một hứng thú săn mồi mới.
Rồi khẽ lắc đầu, ông nói:
– Tiếc là chuyện đó xảy ra lâu rồi, chừng 50 năm gì đó, nên tôi không thể nhớ nổi tên của chúng.
Cậu Nimrod nhún vai:
– Dù sao chuyện đó giờ cũng không thành vấn đề.
Sau khi đã an toàn xuyên hóa thể hai con hổ djinn vào trong cái phích nhiệt, cậu Nimrod đính một cái nhãn bên ngoài, trên chỉ ghi đơn giản “DJINN SINH ĐÔI. GIỮ CẨN THẬN”.
Ông Rakshasas bảo:
– Hãy hy vọng chúng ta có thể đậy kín nó. Và tôi không phải nói về cái phích nhiệt cậu đang cầm trên tay, Nimrod. Chắc chắn người ta sễ ồn ào cả lên khi biết tin hai con hổ ma bagho bhuth đã biến mất khỏi Sunderbans. Cho nên, hãy hy vọng ba vị sư đáng kính của chúng ta sẽ không đoán được chúng ta là ai và đi kể lể với mọi người. Sẽ không tốt chút nào nếu Chín Hổ Mang biết được chúng ta đang nhảy múa ngay trong sân sau của chúng.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 3 - Hổ Mang Chúa Kathmandu