Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Kết Thúc Ở Guiana
gay khi nghe chị gái mình, Layla Gaunt, thông báo việc Ayesha đã tìm được người khác ngoài Philippa để làm Djinn Xanh đời tiếp theo, chú Nimrod lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra: rằng bà Gaunt đã tình nguyện nhận công việc đó, để Philippa được buông tha. Thật đúng với tính cách sẵn sàng hy sinh vì người khác của bà. Và chú cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết về chị mình. Nhưng, vì hai đứa cháu sinh đôi, người mà chú rất mừng được gặp lại, cũng như vì sự tôn trọng của chú dành cho chị, chú quyết định không nói gì. Ngay cả khi cặp sinh đôi đề cập đến vấn đề này trong bữa ăn xế trưa tại khách sạn của họ ở Amman.
Philippa nói:
– Không biết ai sẽ làm Djinn Xanh đời tiếp theo bây giờ nhỉ?
Tránh ánh mắt của chị gái, chú Nimrod nói như không biết gì:
– À, chú nghĩ chắc Ayesha sẽ tìm ra người khác thôi.
Ngay lúc này, Philippa cũng đang tránh không muốn nhắc đến khám phá của cô – rằng Ayesha là bà ngoại cô, và là mẹ ruột của Layla và Nimrod. Thậm chí đến giờ cô còn chưa kể việc đó với John. Nên cô chỉ nói:
– Thật ra cháu cũng thấy có phần tội nghiệp bà ấy. Ý cháu là Ayesha ấy. Làm Djinn Xanh Babylon chắc là đơn độc lắm.
Không biết chuyện bà Edwiges cùng đến Amman với chú Nimrod để tình nguyện nhận vị trí đó, John hỏi bà: - Bà không muốn nhận vị trí đó sao, bà Edwiges?
Bà Edwiges, người cũng đã đoán được ai là người Ayesha chọn, gượng gạo mỉm cười và lắc đầu:
– Ồ không, John, không phải ta. Ta đã quá bận với công việc của mình rồi. Trên thực tế, ta đang trên đường đến Cairo. Để đối phó với mấy cái sòng bạc ở đó.
Chú Nimrod nói:
– Có lẽ cháu sẽ đi với dì, dì Edwiges. Mới sớm hôm nay, cháu đã nhận được một cú điện thoại từ anh Creemy, người giữ nhà cho cháu ở Cairo, cũng như thay cháu trông coi cái may mắn kế mà cháu để ở đó. Anh ấy bảo hiện giờ cái may mắn kế đang lệch đi thấy rõ về phía xui xẻo. Cháu nghĩ mình nên về tự kiểm tra trước khi tìm ra nguyên nhân tại sao.
Philippa lên tiếng:
– Cháu nghĩ cháu có thể giúp chú biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà Gaunt ngạc nhiên hỏi:
– Con biết sao Philippa? Làm cách nào con biết?
Cô giải thích:
– Trong thời gian ở chung với Ayesha, con có nghe chuyện Bull Huxter đã biến mất cùng cái hộp nhốt Iblis. Cái hộp mà đáng lẽ phải được đặt lên tên lửa đi sao Kim ấy.
Chú Nimrod thốt lên:
– Biến mất? Ý cháu nói biến mất là sao?
Philippa cho biết:
– Cả cháu và bà Ayesha cùng rút ra kết luận rằng Bull Huxter đã đánh lừa Ayesha. Rằng hắn đã chuồn đi cùng với số tiền của bà ấy. Đó là chưa nói đến việc có lẽ hắn định lợi dụng Iblis. Mọi người biết rồi đó. Ba điều ước để đổi lấy tự do cho Iblis.
Chú Nimrod nói:
– Ôi trời. Cháu đang nói với chú rằng, trong khi chúng ta thong thả nhà nhã ngồi đây dùng bữa trưa, một djinn không ngại xài vindicta đang chạy rông ngoài đường à?
Philippa im lặng gật đầu.
– Vậy sao cháu không nói ngay?
Cảm thấy hơi buồn vì bị trách, Philippa nói:
– Thì cháu đang nói cho chú biết đây. Chú biết không, cháu nghĩ chú nổi giận với cháu như vậy là hơi quá đấy. Nhất là sau những gì cháu phải trải qua dưới tay bà ngoại ruột của cháu.
Philippa nghĩ mọi người sẽ phải xôn xao trước tiết lộ của mình. Nhưng cô đã lầm.
Đứng dậy khỏi bàn, chú Nimrod nói:
– Thôi, giờ không phải lúc tính đến chuyện đó. Vấn đề này quan trọng hơn nhiều. Chúng ta phải tìm ra Bull Huxter. Càng nhanh càng tốt.
Bà Gaunt cho biết:
– Chị nghĩ chị biết hắn ở đâu. Edward đã nói chuyện với hắn trên điện thoại ngày hôm kia. Hắn đang ở French Guiana. Tại một nơi tên là Kourou.
Chú Nimrod tuyên bố:
– Chúng ta có thể đi ngang qua đó trên đường đến New York.
Quay sang Finlay, chú ngập ngừng nói:
– Xin lỗi nhé, Finlay. Nhưng ta sợ chuyến bay quay về Anh của cháu sẽ phải dời lại ít lâu. Chúng ta cần phải đến French Guiana gấp. Cháu thấy đó, có một djinn rất nguy hiểm tên Iblis…
Finlay cắt lời chú:
– Không sao đâu, chú Nimrod. Dù gì cháu cũng không muốn quay về Anh mà.
Nimrod nhỏ nhẹ nói:
– Nghe này, Finlay. Ta chắc mình có thể giúp cháu và cha giải tỏa mâu thuẫn mà. Khi chuyện đó xảy ra, cha cháu đang nóng giận. Giờ có thời gian suy nghĩ kỹ hơn, ông ấy chắc đang hối hận về những điều đã nói.
Finlay thừa nhận:
– Sự thật là lúc đó cháu cũng quá hỗn với ông ta. Cháu không phải là một đứa con tốt. Nhưng chỉ vì ông ta là một người cha tệ. Vả lại, cháu cũng đã nói chuyện với bà Edwiges, và bà đã đồng ý dẫn cháu cùng đi đến Cairo. Với sự giúp đỡ của bà, cháu sẽ cố kiếm đủ tiền để hoàn tất việc học. Cháu sẽ kiếm việc làm thêm trong một thời gian ngắn, rồi tụi cháu sẽ dùng tiền lương của cháu để kiếm tiền.
Bà Edwiges nói:
– Đúng thế. Ta tin là Finlay và ta sẽ rất hợp rơ với nhau. Nếu cậu ấy bám sát hệ thống của ta.
Chú Nimrod lưỡng lự nói:
– Cháu không chắc mình đồng ý với việc đó à. Đánh bạc không phải là một việc tốt.
Finlay khăng khăng nói:
– Ôi, nhưng đó có phải đánh bạc đâu chú. Không phải là với hệ thống này. Bà Edwiges đã nói cho cháu nghe về nó. Đánh bạc mang tính may rủi. Nghĩa là chú có thể bị thua tiền. Nhưng với hệ thống này, nó không phải là đánh bạc. Nó là một phép tính xác định.
Đã tận mắt chứng kiến những gì xảy ra với sòng bạc tại Monte Carlo, chú Nimrod khó có thể tranh cãi lại logic của cậu bé. Vả lại, chú cũng không có thời gian để phản đối.
John nói với Finlay:
– Chúc may mắn. Cho tớ xin lỗi về chuyện đã xảy ra nhé.
– Quên chuyện đó đi. Làm chim cắt cũng ối cái vui mà.
John tán thành:
– Chứ còn gì nữa! Sướng cực ấy chứ!
Galibi Magãna là một cậu bé người French Guiana, khoảng chừng mười tuổi (dù cậu không thật chắc lắm về điều đó), làm nghề bới rác tại một bãi rác lớn gần thủ đô Cayenne. Chỉ là một trong gần một trăm đứa trẻ sống ở bãi rác này, Galibi thỉnh thoảng phải làm việc liên tục đến sáu hoặc bảy tiếng một ngày, tìm ra những thứ người ta đã vứt đi mà cậu có thể bán lại để kiếm vài xu. Cậu làm việc với đôi tay và đôi chân để trần, cũng chẳng có mặt nạ, mặc dù rác thải rất nguy hiểm. Đôi lúc cậu còn ngủ ngay tại bãi rác. Phần lớn thời gian cậu tìm kiếm xương bò, lon nước, nhựa tổng hợp, giấy, và vỏ chai bằng nhựa dẻo, nhưng một ngày nọ, cậu tìm được một cái hộp kim loại sáng loáng nhìn khác hẳn so với những thứ thường thấy ở bãi rác. Cậu nghĩ nó được làm bằng nhôm và rất có giá. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cái hộp không sánh vào đâu so với cái nằm bên trong nó – một cái chai thủy tinh. Hoàn toàn không phải thứ người ta hay vứt đi.
Khi Galibi tìm thấy cái hộp và cái chai thủy tinh nhỏ bé, cậu không nói với ai về chúng. Có lý do để cậu phải giữ im lặng. Lý do thứ nhất là bởi cậu sợ ai đó sẽ ăn trộm chúng. Cả cái hộp và cái chai thủy tinh đều quá đẹp – đặc biệt là cái chai. Khi cậu giơ nó lên trước ánh mặt trời, ánh sáng bao phủ lấy cái cổ chai hình trụ dài khiến cậu liên tưởng đến những tên lửa vũ trụ mà thỉnh thoảng cậu vẫn thấy phóng lên từ trung tâm không gian gần đó ở Kourou. Bất cứ đứa bạn nào của cậu cũng sẽ ghen tị với cậu về một cái chai như thế. Nhưng lý do thứ hai, lý do quan trọng hơn, khiến cậu không kể với ai là việc có một giọng nói bên trong chai thủy tinh – một giọng nói nói chuyện với cậu – và Galibi sợ bị đám bạn chê cậu khùng hoặc bảo cậu ngừng làm việc. Không thì làm sao cậu giải thích chuyện giọng nói bên trong chai chứ?
French Guiana nằm ở Nam Mỹ, và Galibi, một đứa trẻ mù chữ và không được đến trường, chưa bao giờ nghe nói đến thần đèn hay djinn, càng không biết đến truyền thống ban tặng ba điều ước của djinn khi được ai đó thả ra khỏi chai hay đèn. Cho nên, cậu thà nghĩ mình bị điên còn hơn tin vào chuyện giọng nói nhỏ xíu bên trong chai có thể, như nó đã hứa, giúp cậu làm một cú đổi đời. Hoặc thậm chí là ba cú đổi đời.
Còn nếu cậu không bị điên, vậy thì cái giọng trong chai có thể là kayeri, một quái vật nguy hiểm thường xuất hiện ở những nơi có nhiều kiến, mà dĩ nhiên bãi rác nào cũng có cả tỉ kiến.
Đó là vấn đề mà Iblis tộc Ifrit đang gặp phải, vì hắn chính là djinn bị nhốt trong cái chai thủy tinh: làm cách nào thuyết phục một người không biết gì về Đêm Ả Rập, Aladdin, hay mấy câu chuyện cổ Trung Đông nhảm nhí, rằng hắn có thể ban cho cậu một ân huệ. Hoặc thậm chí cả ba ân huệ.
– Chắc chắn cậu phải biết câu chuyện về các vị thần đèn chứ.
Iblis nói một cách nhẹ nhàng, dù hắn đang tức điên lên với bản thân vì dùng chữ “thần đèn”, vốn là một từ mà cái giống mundane ngu dốt thường dùng để gọi djinn[25]. Không có djinn nào lại đi sử dụng cái từ hạ cấp đó cả.
[25] Djinn ghét từ “thần đèn” đến nỗi họ thậm chí không bao giờ sử dụng danh từ số ít đúng ngữ pháp “djinni” (vì “djinni” phát âm giống “genie” có nghĩa là “thần đèn”. Đối với họ, một djinn hay nhiều djinn thì vẫn chỉ gọi trổng là “djinn”.
– Chắc chắn cậu phải thấy nó trong các bộ phim, hoặc trên ti vi rồi chứ.
Lần này thì Iblis xém nữa tự cắn lưỡi khi nhắc đến ti vi. Hắn ghét ti vi nhất đời. Nếu có thể, hắn sẽ phá hủy hết tất cả các loại ti vi trên thế giới. Nhưng vì không thể, nên hiện hắn chỉ có thể làm nhiễu sóng hoặc can thiệp vào việc tiếp sóng các chương trình mà bọn mundane lúc nào cũng chúi mắt vào coi. Iblis đã không ít lần tự nghĩ bọn mundane này thật đúng với cái tên trần tục (mundane còn có nghĩa là trần tục) của chúng khi đi yêu cái thứ như ti vi.
Galibi nói với Iblis:
– Cháu không có ti vi. Và cháu cũng chưa bao giờ nghe nói đến Aladdin hay vị thần đèn nào cả.
Iblis lại xém cắn lưỡi lần nữa. Sao hắn lại xui đến mức bị một thằng nhóc dốt đặc chưa bao giờ nghe nói đến djinn nhặt được chứ? Nhưng dù sao vậy cũng coi như tiến bộ so với gã mundane cuối cùng sở hữu cái chai. Một thằng ngu bẩm sinh tên Bull Huxter, người mà Ayesha đã trả mười triệu đô để tống hắn lên tàu thám hiểm sao Kim Wolfhound. Iblis đã nghĩ hắn gặp may khi Huxter trốn đi với số tiền của Ayesha, và, thay vì đặt cái hộp lên con tàu vũ trụ, đã giữ nó trong thùng xe. Iblis đã cho rằng gã Huxter đó làm thế vì biết cái hộp chứa một djinn mạnh mẽ, và muốn kiếm chác ba điều ước như thông thường. Nhưng rốt cuộc Huxter, kẻ bán không gian trọng tải trên tàu vũ trụ gấp ba lần so với không gian thực tế, không hề có khái niệm gì về thứ đựng trong hộp, và cũng không có ý định mở nó ra. Tệ hơn nữa, Huxter là một gã điếc đặc vì đã ở gần các cuộc phóng tên lửa quá nhiều, nên dù có cầm cái hộp trên tay hắn cũng không thể nào nghe được tiếng Iblis. Ít nhất thằng nhóc con này còn nghe được tiếng hắn nói, dù hiện nó vẫn chưa tin tưởng hắn.
Nhưng Iblis là một gã thông minh. Rất thông minh.
Cố xóa đi nỗi sợ quái vật mà hắn có thể cảm thấy ở thằng bé, Iblis nhẹ nhàng giải thích:
– Ta không phải là quái vật, Galibi ạ. Ta là một nhà khoa học, và một thí nghiệm của ta bỗng trở chứng. Không phải là một con quái vật. Mà là một người gặp tai nạn và bị thu nhỏ. Nhưng dù sao, ta cũng hoàn toàn hiểu được nỗi lo của cậu. Nếu cậu sợ ta là quái vật, cậu không cần phải mở cái chai ra. Tất cả những gì cậu phải làm là giao cái chai này cho một người sẽ tưởng thưởng cậu hậu hĩnh vì đã đem cái chai trở về an toàn. Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là gọi một cú điện thoại trả tiền sau tới New York thôi. Mà cậu có biết điện thoại trả tiền sau là gì không, Galibi?
– Không.
– Ta sẽ cho cậu số điện thoại, và khi cậu gọi, người ở đầu dây bên kia sẽ trả tiền. Ta sẽ chỉ cậu cần nói gì. Người cậu gọi sẽ đến đây và đưa cho cậu rất nhiều tiền. Một phần thưởng xứng đáng như ta đã hứa. Chỉ đơn giản vậy thôi.
– Lỡ người đó cũng là quái vật như ông thì sao?
Iblis nói:
– Galibi à, ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu đây? Ta không phải là một kẻ xấu. Ta là người tốt.
Nói thì nói vậy, nhưng ngay lúc này, Iblis đã nghĩ đến số phận khốn khổ và thảm khốc mà hắn sẽ tống cho thằng bé ngay khi hắn được tự do. Cả gã Bull Huxter nữa, vì cái tội điếc, ngay khi hắn bắt được gã. Và dĩ nhiên, sự tàn bạo thật sự của Iblis sẽ dành riêng cho Nimrod và hai đứa nhóc djinn chết tiệt đã tống hắn vào cái nhà tù thủy tinh này.
Galibi nói:
– Ông có thể là một kayeri.
– Kayeri là gì? Cậu nói thử ta xem nào.
– Ông phải cẩn thận với chúng vào mùa mưa, và phải coi chừng chúng xuất hiện ở những chỗ có kiến.
Iblis thở dài:
– Galibi, ta không phải là kayeri gì gì đó đâu. Ta ghét mưa. Và ta cũng không ưa gì kiến, ngoại trừ ăn chúng.
Trong một giây, Iblis nghĩ hắn đã phạm sai lầm. Với phần lớn bọn con nít mundane, ý nghĩ ăn kiến sẽ làm chúng cảnh giác và nghi ngờ có một điều gì đáng ngờ với giọng nói trong chai. Nhưng Galibi là một đứa bé nhà nghèo. Rất nghèo. Và đôi lúc, một nhúm kiến có thể được xem như một nguồn bổ sung protein hữu dụng.
– Ông cũng thích ăn kiến à?
Nhận ra sự hứng thú trong giọng nói của thằng bé, Iblis, với đúng bản chất thiên tài độc ác của djinn tộc Ifrit, lập tức chộp lấy cơ hội.
– Dĩ nhiên rồi. Đặc biệt là những con kiến bọc sô-cô-la.
Gần như nín thở vì kinh ngạc, Galibi hỏi lại:
– Sô-cô-la? Thật không ông?
Iblis nói:
– Thật chứ. Chúng ngon tuyệt. Thứ ngon nhất mà ta từng ăn đấy.
Thằng bé mơ màng nói:
– Cháu cũng muốn được ăn thử.
– Galibi, cậu bé của ta, nếu cậu gọi cho con trai ta, Rudyard, như ta hướng dẫn, ta hứa cậu sẽ được ăn kiến bọc sô-cô-la thỏa thích. Chừng nào cậu còn ăn được.
Về phía Bắc là biển Đại Tây Dương đầy nhóc cá mập sát thủ. Còn về phía Nam là rừng mưa nhiệt đới, nơi cơn lốc gió của chú Nimrod hạ cánh xuống sau chuyến bay kéo dài mười tiếng đồng hồ. Chui ra khỏi rừng cây, John và Philippa, chú Nimrod và bà Gaunt, bác Alan và bác Neil, ông Groanin và Monty, và cây đèn chứa ông Rakshasas mặt đối mặt với hàng rào điện bao quanh Centre Spatial Guyanais, hay còn được biết đến với cái tên Trung tâm Không gian French Guiana. Nằm cách Đảo Ma Quỷ, nơi mà người Pháp một thời từng tống tù nhân của họ ra đấy, chừng vài dặm và được canh giữ bởi Quân đoàn Lê dương Pháp – một phần của quân đội Pháp, nổi tiếng khắp thế giới bởi thái độ hành xử công bằng và lịch thiệp của mình – Trạm không gian CSG đứng sừng sững như một pháo đài bất khả xâm phạm. Với tất cả mọi người, ngoại trừ năm djinn và ba bạn đồng hành mundane của họ.
Bác Alan nhận xét:
– Tôi không nghĩ họ sẽ thích chuyện có bảy người ngoại quốc cùng một con mèo tự dưng xuất hiện bên trong trạm không gian của họ đâu. Nơi này được coi là khu vực cấm xâm nhập mà. Ý tôi là, chúng ta cần phải cẩn thận ở đây. Không khéo lại ăn đạn thì khổ. Hoặc bị chém bay đầu.
Bằng cách thầm thì “QWERTYUIOP”, chú Nimrod đã cắt đứt năng lượng của cái hàng rào điện và lắp đặt vào nó một phiên bản Khải Hoàn Môn mini để họ có thể băng qua an toàn, nếu không muốn nói là đẹp mắt.
Bác Alan bảo với chú:
– Họ sẽ không thích chuyện này đâu. Nhìn có vẻ mạo phạm sao ấy. Giống như chúng ta đang chế nhạo họ.
Chú Nimrod khẳng định:
– Nói nhảm không. Sao họ lại không thích Khải Hoàn Môn được chứ? Nó được Napoleon xây dựng không lâu sau chiến thắng ở Austerlitz. Và đây là bản copy hoàn hảo theo đúng tỉ lệ một phần mười bản gốc đấy nhé. Tuy nhiên, tôi đồng ý với anh về chuyện chúng ta không phải người Pháp. Có lẽ tôi nên vào đó một mình. Tôi nói được tiếng Pháp hoàn hảo, nên chắc không ai để ý đến tôi mấy đâu.
John chế giễu:
– Trong bộ dạng thế này à?
Chú Nimrod liếc nhìn xuống người. Một cột đèn báo hiệu dừng lại trông còn không đỏ bằng chú. Vét đỏ, áo sơ mi đỏ, cà vạt đỏ, giày đỏ, khăn tay đỏ, và cả đôi vớ cũng đỏ. Chú nhe răng cười:
– À, cháu nói đúng. Có lẽ như vầy sẽ tốt hơn. QWERTYUIOP.
Trong chớp mắt, chú Nimrod đã đứng trước mặt họ trong bộ quân phục đại tướng của Quân đoàn Lê dương Pháp. Với cái mũ kê-pi trắng, đôi găng tay trắng, và hai ngù vai đỏ chói, nhìn chú thật nổi bật.
Chú hỏi:
– Mọi người thấy thế nào.
Bà Gaunt bảo:
– Beaus Geste. Rất là sành điệu.
Chú cười với bà:
– Chúc em may mắn đi nào.
Rồi giơ tay chào một cái theo đúng kiểu con nhà binh, chú thẳng bước qua Khải Hoàn Môn để tìm khu chỉ huy của trung tâm không gian.
Những người khác ngồi xuống và chờ chú quay lại.
Sau một lúc, John hỏi mẹ:
– Có thật Djinn Xanh là bà ngoại của tụi con không?
– Đúng thế, con yêu.
– Sao trước đây mẹ không nói gì cả?
Bà Gaunt thở dài:
– Vì mẹ không muốn nói về nó. Mẹ đã rất buồn khi bà chọn làm Djinn Xanh thay vì chăm sóc cho mẹ và chú con. Ừm, ít nhất thì đó cũng là suy nghĩ của mẹ khi đó.
Philippa hỏi:
– Lúc đó mẹ và chú còn nhỏ không? Khi bà đi ấy.
– Lớn hơn một chút so với hai đứa bây giờ thôi. Không phải lớn lắm.
Rồi ngừng lại trong giây lát, bà nói tiếp:
– Có lẽ đó là một trong những lý do mẹ quyết định từ bỏ làm djinn.
John thắc mắc:
– Nhưng tại sao bà làm vậy? Tại sao bà bỏ con của mình lại?
– Mẹ nghĩ có lẽ bà nghĩ đó là việc mà bà phải làm.
Philippa nhận xét:
– Có lẽ là giống như lý do bà bắt cóc con.
– Ừ, có lẽ thế.
Philippa nói tiếp:
– Mà Ayesha cũng không thật sự là người xấu. Nhưng cũng chẳng thể nói bà là người tốt được. Bà chỉ…
Ngẫm nghĩ mấy giây để tìm ra cách giải thích phù hợp nhất, cô nhún vai nói:
– Cuộc sống không phải lúc nào cũng đi theo những cách hợp lý. Đôi lúc, làm một việc sai lầm cũng quan trọng như làm một việc đúng đắn. Đó là cái khiến cuộc sống trở nên thú vị. Con nghĩ, nếu sống đời mình theo một cách khác thì chẳng khác nào phủ nhận nó.
Im lặng. Bà Gaunt mừng khi thấy chú Nimrod quay lại, vì bà sẽ không phải trả lời Philippa. Chú đang lái một chiếc xe nhà binh vừa mượn được từ một sĩ quan Pháp cấp thấp.
Chú gọi họ bằng tiếng Pháp:
– Allons y. Ý ta là, mọi người nhảy lên xe nào.
Sau khi trèo vào chiếc APC[26], Philippa hỏi:
– Giờ chúng ta đi đâu đây chú?
[26] Viết tắt của Armored Personnel Carrier: xe thiết giáp chở binh sĩ.
Chú Nimrod cho biết:
– Khách sạn Hotel des Roaches. Ở Kourou, cách đây chừng một hay hai dặm gì đó. Có vẻ như Bull Huxter đang bị giam lỏng. Người Pháp đã sa thải hắn khi phát hiện ra hắn nhiều lần rao bán gian lận không gian trọng tải trên tên lửa của họ. Họ đã rất giận dữ, nhưng đồng thời, họ muốn giữ mọi chuyện im lặng, naturellement[27]
[27] Tiếng Pháp: một cách tự nhiên.
John hỏi:
– Làm sao chú tìm được những thông tin ấy?
Chú Nimrod đáp:
– Làm một đại tướng trong quân đội Pháp thế mà hay. Những người lính sẽ nói cho cháu nghe tất cả những gì cháu muốn biết. Thậm chí họ còn nhường cả xe thiết giáp nếu được bảo ấy chứ.
Họ tìm thấy Bull Huxter trong một tình trạng khốn khổ ở khách sạn Hotel des Roaches. Hắn đang bị sốt, nhưng sau khi tắm nước lạnh và uống cạn một tách cà phê đặc, hắn đã nói cho họ điều họ cần biết: nơi hắn đã bỏ cái hộp mà Ayesha đã đưa. Và đó là đích đến tiếp theo của họ. Bãi rác thải khổng lồ gần Cayenne.
Họ đã ngửi thấy cái mùi của nơi này ngay trước khi nhìn thấy nó, một cái mùi ghê tởm có thể làm con người ta phải nôn ọe. Nhưng nó vẫn chưa thấm vào đâu, họ còn sốc hơn khi khám phá ra có đến gần một trăm đứa trẻ kiếm sống ở đây, vật lộn giành ăn với hàng tá chim biển, những con xem chỗ này như một trạm thức ăn nhanh trong ngày.
John thì thào:
– Tuổi thơ như thế này thì thật kinh khủng quá.
Bà Gaunt bảo con:
– Hầu hết trẻ em ở các nước nghèo không có được một tuổi thơ đàng hoàng, con ạ. Chúng không được đến trường. Thay vào đó, chúng phải đi làm ngay khi có thể để phụ giúp gia đình.
Lắc đầu một cách buồn bã, bà cho biết:
– Ngay khi trở về New York, mẹ sẽ làm gì đó để giúp những đứa trẻ này.
Trong khi đó, chú Nimrod đã tập hợp tất cả những đứa trẻ bới rác trong bãi lại và, nói bằng tiếng Pháp, chú treo giá năm mươi đô la Mỹ cho bất cứ thông tin nào có liên quan đến một cái hộp bằng bạc có hình dáng như những gì chú mô tả sau đó.
Những đứa trẻ quay sang nhìn nhau – John và Philippa nhận thấy chúng có vẻ lo sợ gì đó – nhưng cuối cùng, thu hết can đảm, một cậu bé tên Herbin đã dẫn họ đến chỗ cái hộp mà họ đang tìm kiếm. Chú Nimrod lập tức mở nó ra, và đúng như chú dự đoán, cái chai nước hoa nhỏ bé đựng bên trong đã biến mất.
Chú Nimrod nói với Herbin rằng cái hộp này có chứa một chai thủy tinh rất quý giá làm từ Ai Cập, và chú sẽ trả thêm năm mươi đô Mỹ nữa nếu có thể tìm được nó. Ban đầu, Herbin ngần ngừ không muốn nói gì thêm. Nhưng rồi cậu thú nhận đã thấy thằng Galibi bạn cậu giấu một cái chai như vậy vào hôm qua. Lạ là khi nghe nhắc đến cái tên Galibi, những đứa trẻ còn lại bỗng trở nên rất căng thẳng. Vài đứa thậm chí còn bắt đầu thút thít khóc. Chú Nimrod biết đó không phải là một dấu hiệu tốt.
Chú hỏi cậu bé lấm lem mặt mày đứng bên cạnh mình:
– Galibi giờ ở đâu? Ta cần nói chuyện với cậu ấy gấp.
Với vẻ mặt đau đớn, Herbin trả lời:
– Nó biến mất rồi.
– Có phải đó là lý do các bạn khác đang khóc không?
– Vâng ạ. Chúng nghĩ nó đã trở thành nạn nhân của tà thuật.
– Tà thuật? Cháu đang nói cái quái gì thế?
Herbin cho biết:
– Cháu không phải là người tin vào những thứ như thế. Nhưng rõ ràng là Galibi đã biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là hình nhân của nó.
Chú Nimrod bảo:
– Nếu được, ta muốn xem cái hình nhân đó, được không?
Herbin dẫn chú Nimrod và mọi người đến một ngôi đền nhỏ ở ngay rìa bãi rác, nơi rất nhiều vật thể khác nhau được đặt phía trước một cái thập tự giá thô sơ. Trong số đó có bức tượng một cậu bé cao chừng sáu mươi phân trông giống y như thật. Cậu bé nhìn khoảng mười một tuổi, đi chân đất, mặc một cái quần jean rách te tua và chiếc áo thun ngắn tay lem luốc.
Herbin nói:
– Cháu không biết bức tượng này làm bằng gì. Nhưng nó nặng lắm. Và giống y như Galibi. Nhất là cặp mắt. Ông thấy không? Chúng dường như bám theo ông đấy. Đó là lý do tại sao tụi cháu ở đây đều sợ nó.
Móc ra một cái đèn pin nhỏ trên móc chìa khóa, chú Nimrod rọi đèn vào cặp mắt của bức tượng. Nhận ra đồng tử của cặp mắt bức tượng co lại trước ánh đèn, chú chặc lưỡi nói:
– Đúng là giống y như người thật.
Rồi quay sang bà Gaunt, chú nói bằng tiếng Anh để không làm Herbin hoảng sợ:
– Đây đúng là nó.
John trố mắt hỏi:
– Chú muốn nói, đây chính là cậu bé mất tích đó?
– Không nghi ngờ gì nữa.
Một cách vô thức, chú Nimrod thuận tay nhặt một thứ gì đó ra khỏi miệng bức tượng. Ban đầu chú chỉ nghĩ nó là một cục đất, nhưng khi đã cầm trong tay, chú nhận ra nó là một loại bọ bọc trong sô-cô-la.
Philippa hỏi:
– Gì vậy chú?
Ngửi thử con bọ với vẻ ngờ vực, chú Nimrod tuyên bố:
– Có vẻ như là một con kiến bọc sô-cô-la. Và có vẻ như nó chứa một loại chú hình nhân, một phép trói buộc của djinn mà nếu ăn phải, cháu sẽ teo nhỏ dần trước khi biến thành một hình nhân như thế này.
Philippa thốt lên:
– Tội nghiệp cậu ấy quá. Chú Nimrod, mẹ, chúng ta phải giúp cậu ấy mới được.
Bà Gaunt buồn bã nói:
– Chúng ta có thể làm gì chứ? Đây là việc của Iblis. Sức mạnh của hắn, và phép trói buộc của hắn. Không ai khác ngoài hắn có thể giải trừ nó. Thần chú djinn là vậy, Philippa à.
Philippa quay ánh mắt van nài sang chú Nimrod, nhưng chú mệt mỏi lắc đầu:
– Mẹ cháu nói đúng đó. Chỉ những kẻ như Iblis mới có thể làm một chuyện tồi tệ như thế với người đã giải thoát hắn. Không ban ba điều ước, mà biến họ thành một hình nhân sống như thế này.
Ông Groanin thảng thốt:
– Sống ư? Cậu không định nói với tôi là, thằng bé này có thể nghe và nhìn thấy chúng ta ngay lúc này chứ?
Chú Nimrod gật đầu:
– E rằng đó chính xác là điều tôi muốn nói.
John nói:
– Chắc chắn chúng ta phải làm được gì cho cậu ấy chứ.
– Không, trừ khi chúng ta tóm được Iblis. Cháu thấy đó, John, nó cũng giống như việc cháu biến Finlay tội nghiệp thành con chim cắt. Chỉ cháu mới có thể giải trừ sức mạnh đã làm cậu ấy thành chim cắt.
Một tiếng hét lớn vang lên sau lưng, họ cùng quay lại và trông thấy vài đứa trẻ bới rác đang chạy tới. Một đứa đang cầm cái chai thủy tinh nhỏ bé cổ xưa mà chú Nimrod đã dùng để nhốt Iblis khi còn ở Cairo. Nắp chai đã bị mất, và một mẩu giấy nhỏ được nhét vào trong cổ chai. Đó là một tin nhắn gửi cho chú Nimrod. Chú đọc lớn cho mọi người cùng nghe:
“Nimrod thân mến, khi mày đọc được mẩu giấy này, tao đã đi xa rồi. Nhưng đừng lo. Mày và lũ nhóc sinh đôi hỗn láo của mày sẽ sớm gặp lại tao thôi. Có lẽ sẽ nhanh hơn tụi mày tưởng đó. Người ta thường nói trẻ em như búp bê. Cho nên tao đã để lại cho John và Philippa một món đồ chơi đặc biệt. Chỉ để chúng biết trước chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta gặp lại nhau. Cứ gọi nó là một món quà Giáng sinh trễ từ chú Iblis của chúng.”
Bà Gaunt tuyên bố ngay khi chú Nimrod vừa dứt lời:
– Chúng ta sẽ mang cậu bé này cùng về New York.
Philippa ngạc nhiên hỏi:
– Nhưng mẹ đã nói chúng ta không thể giúp cậu ấy được mà.
Cắn môi giận dữ, bà Gaunt nói:
– Đó là trước khi mẹ biết Iblis dự định viếng thăm chúng ta ở New York. Nếu hắn dám chường mặt ra, chúng ta sẽ sẵn sàng để đón tiếp hắn. Và một khi đã tóm được hắn và nhét vào một chai thuốc tẩy, để coi hắn có dám từ chối làm gì đó cho Galibi không. Nếu đó là điều cuối cùng mẹ phải làm trước khi mẹ…
Nhưng bà kịp ngừng lại trước khi kết thúc câu nói. Bắt được ánh mắt của chú Nimrod, bà nhẹ giọng:
– Mẹ sẽ bắt Iblis phải hối hận vì dám đe dọa các con của mẹ.
Sau French Guiana, Jordan và Iraq, New York có vẻ quá lạnh. Ngay cả những mundane trong đoàn cũng phải than thở về cái lạnh của tháng Giêng. Một ngày sau khi John và Philippa về đến nhà, nhiệt độ là âm 16 độ F[28] Dự báo thời tiết trên ti vi bảo đó là nhiệt độ lạnh nhất từng được ghi nhận ở Công viên Trung tâm. John và Philippa cũng cảm thấy như vậy. Những khi ra ngoài, hai anh em phải xách theo trong ba lô vài viên đá rồng lửa mà bác sĩ Sachertorte đã đưa cho để giúp giữ thân nhiệt. Còn khi ở nhà, bất cứ lúc nào muốn, cả hai đều có thể chui vào phòng tắm hơi dưới hầm nhà để được tận hưởng lại cảm giác của một djinn đích thực.
[28] Khoảng -5,6 độ C
Việc đầu tiên John làm khi về đến nhà là ôm chặt cha cậu và kiểm tra xem ông có thật sự còn sống không, vì đến giờ cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi ký ức giết chết người bảo vệ thứ bảy bên dưới tòa tháp Samarra.
Ngạc nhiên khi John tự nhiên ôm mình cứng ngắc và nắn bóp khắp người, ông Gaunt hỏi:
– Chuyện gì xảy ra với con vậy, con trai?
John nhe răng cười với cha:
– Không có gì. Hoàn toàn không có gì. Thật tốt khi được gặp lại cha, cha à.
Cậu vẫn mỉm cười hạnh phúc khi ông Gaunt, sau khi nghe cậu thú nhận đã làm gãy bức tượng Nữ thần Tự do bằng vàng của ông, quyết định cắt tiền tiêu vặt của cậu trong bốn tuần.
Ông nói:
– Không phải chuyện đùa đâu, John. Đáng lẽ con phải tỏ ra hối hận một chút mới đúng chứ.
Vẫn toe toét cười, John gật đầu:
– Vâng, thưa cha.
– Vì cái tội cười đó, giờ là hai tháng. Hai tháng không tiền tiêu vặt.
Lắc đầu lia lịa và cố nhịn cười, John nói:
– Vâng, thưa ngài. Con xin lỗi. Thành thật xin lỗi.
Và rồi cậu lại ôm chặt cha mình để chắc ăn hơn.
Nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở gia đình Gaunt, Monty nhắm thói quen sát thủ của nó vào mấy con chuột nhắt và chim sẻ. Không hứng thú coi ti vi như Alan và Neil trước đây, nó khoái nằm cuộn mình trong cái hộp đựng găng tay ở tủ đồ ngoài hành lang, hoặc duỗi người kế cái lò sưởi trong bếp và lắng nghe radio cùng bà Trump, người quý nó nhất nhà vì hành động đó. Thỉnh thoảng nó còn cùng bà Trump về căn hộ của bà ở tòa nhà Dakota, bởi vì không có gì Monty thích hơn nhạc của John Lennon, vốn cũng là sở thích của bà Trump. Đôi lúc, Monty còn đến rạp chiếu phim ở Đường 86 Đông mỗi khi có một phim nào đó nó muốn coi đang được trình chiếu. Một bộ phim nào đó có liên quan đến sát thủ. Hoặc một con mèo.
Khỏi nói cũng biết Edward Gaunt mừng rỡ cỡ nào khi được tái ngộ với hai người anh Alan và Neil của mình. Việc này giúp ông tạm quên đi nỗi lo lắng khi phát hiện ra vợ mình giờ đã sử dụng lại sức mạnh djinn. Rất hào phóng, ông nhận cả hai người anh vào công ty đầu tư tài chính của mình như những đối tác chiến lược. Không lâu sau đó, bác Alan và bác Neil đã hoàn tất kế hoạch mua lại Mutt “n” Pooch – công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng lớn nhất nước Mỹ – một thỏa thuận kinh doanh làm cả ba anh em đã giàu lại càng giàu hơn. Các cổ đông của công ty đặc biệt ấn tượng với lòng tin tuyệt đối vào công ty và sản phẩm công ty của anh em nhà Gaunt, khi cả hai ăn sạch vài lon Thịt Bò Hạnh Phúc và Cừu Nhảy của Mutt “n” Pooch ngay tại cuộc họp thường niên của công ty.
Trong khi đó, bà Gaunt đã thuyết phục được Ayesha nói chuyện với Hiệp hội Djinnversoctoannular để xóa hình phạt cấm thi đấu của Philippa. Bà cũng gửi một thông điệp djinn đến Mimi de Ghulle – một gói bưu kiện chứa khẩu Magnum Opus của Montana Retch, cặp găng tay da của cô, và ba gói thức ăn khô dành cho mèo.
Hai tuần sau khi trở về nhà, John nhận được một bưu thiếp từ Cairo. Nó là của Finlay. Cậu ta có tin vui. Sử dụng hệ thống của bà Edwiges, cậu đã phá sập sòng bạc Groppi, và giờ đã bị tộc Ifrit cấm cửa vĩnh viễn khỏi hệ thống sòng bạc của chúng. Nhưng với mười triệu đô la cần bị mất đã mất, chuyện đó đã không còn là vấn đề, và sau cái bưu thiếp ít lâu, John tiếp tục nhận được một gói bưu kiện. Nặng ngang ngửa một cái tạ của cha cậu, gói bưu kiện chứa tượng một con chim đen tuyền – một con chim ưng cao chừng ba mươi tám phân. Đính vào con chim là một tin nhắn từ Finlay: TỚ GỬI CẬU CON RAVA AVIS NÀY, COI NHƯ LÀ MỘT VẬT LƯU NIỆM CHO CẬU. ĐỪNG ĐỂ NÓ BAY MẤT NHÉ.
John đặt con chim đen tuyền lên cái bệ lò sưởi trong phòng ngủ của cậu, và nó lập tức thu hút ngay cái nhìn của cha cậu. Cầm bức tượng lên, ông thử dùng tay đo trọng lượng của nó và nói:
– Nặng thật. Nó làm từ vật liệu gì thế con?
John mỉm cười gượng gạo:
– Từ những thứ làm nên giấc mơ, cha ạ.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon