Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Khẩu Magnum Opus
nhà hàng Kebabylon, có vẻ như không ai thấy phiền với việc ông Groanin không chịu ăn món thịt xiên kebab do chị họ của mẹ Darius, bà Lamoor, chuẩn bị. Darius đã nói với bà Lamoor rằng, vì lý do tôn giáo cũng như ăn kiêng, ông Groanin hiện không thể ăn gì khác ngoài mấy gói MRE mà quân đội đã tặng cho.
Bà Lamoor nhận xét:
– Nếu là dì, thà đi ăn châu chấu còn hơn phải nhai cái thứ vớ vẩn ấy.
Thầm mỉm cười khi nhớ đến món jarad mà cậu đã cùng ăn với John, Darius gật đầu:
– Cháu cũng vậy.
Với Darius, chỉ những ai thích mùi vị nhựa dẻo mới ăn nổi mấy cái gói MRE ấy.
MRE, viết tắt của Thức-ăn-sẵn-sàng-để-ăn[22], là một dạng khẩu phần ăn độc lập chứa đầy đủ các món cho một bữa ăn. Đựng trong một cái bao mềm, nó được tiệt trùng kỹ lưỡng như mấy hũ thức ăn em bé, và có thời hạn sử dụng đến tận ba năm. Trước khi rời khỏi doanh trại quân đội ở Samarra, ông Groanin, người mà tiết mục Ông-Biết-Tuốt nói bằng tiếng bụng được hoan hô nhiệt liệt, đã được tặng một hộp gồm mười hai bao MRE. Với việc những hũ thức ăn trẻ em mà ông mang theo bị trộm sạch, khỏi nói cũng biết ông Groanin hạnh phúc chừng nào trước món quà đó. Ông đang bận rộn dùng thiết bị hâm nóng bao MRE mà không cần dùng đến lửa để chuẩn bị bữa ăn đầu tiên của mình thì một người mà ông ngờ ngợ nhận ra thò đầu qua cánh cửa nhà hàng để nhìn vào trong. Đó là một trong những phóng viên mà họ đã gặp trên đường đến Amman, và ông nhớ cái quần da và cái áo khoác đen thui mà cô đang mặc hơn là khuôn mặt cô.
[22] Nguyên văn: Meal, Ready-to-Eat
Cô phóng viên nở một nụ cười vui vẻ với ông:
– À, chào. Không phiền nếu tôi ngồi chung chứ?
Chỉ vào cái ghế nhựa màu tím phía đối diện, ông Groanin bảo:
– Cứ tự nhiên.
Ngồi xuống ghế, cô hít hít không khí vài cái và hỏi:
– Mùi thơm quá. Cái gì thế?
Ông Groanin giới thiệu:
– Quân đội gọi nó là MRE. Nó cung cấp khoảng 1.250 calo, chưa kể đến một phần ba lượng vitamin và khoáng chất cần thiết trong ngày mà vị Tổng quân y Hoa Kỳ khuyên dùng đó. Ngon lành và tiệt trùng như lý luận của một chính trị gia. Cô biết không, bụng tôi rất nhạy cảm, nên tôi không thể nào ăn nổi thức ăn lạ. Mà cô muốn ăn thử không? Loại nào? Tôi còn mấy bao đây.
Người phụ nữ nói:
– Không, cám ơn.
Ông Groanin nhún vai:
– Không cần khách sáo thế. Hay cô dùng ít bánh sô-cô-la hạnh nhân mềm nhé? Ngon lắm đó.
– Ừm, thôi được. Tôi sẽ thử.
– Tinh thần vậy mới được chứ. Mà cô phải ăn nhiều vào, cô gái. Ốm quá đó.
Ông Groanin lục lọi trong cái hộp đựng mấy bao MRE – cũng là nơi ông cất cây đèn chứa ông Rakshasas – một hồi lâu mới tìm được mấy cái bánh sô-cô-la hạnh nhân. Đưa cho người phụ nữ, ông nói:
– Chúng đây. Chén đi.
Nữ phóng viên đóng bộ đồ da từ trên xuống dưới gỡ lớp giấy gói của một cái bánh sô-cô-la hạnh nhân ra và cắn thử một miếng. Cô nhận xét:
– Ông nói đúng. Ngon thật.
Rồi đưa mắt nhìn những người đang ngồi ở phía bên kia nhà hàng, bên dưới một bức poster to đùng hình Michael Schumacher mỉm cười, cô hỏi:
– Họ không phiền sao? Ý tôi là, đây dù gì cũng là một nhà hàng kebab. Nếu ăn MRE, ông sẽ không mua kebab. Ông Groanin lắc đầu:
– Họ không phiền đâu. Thật sự là những người này dễ thương lắm. Rất hiếu khách. Rất tốt bụng. Bà Lamoor là một báu vật thật sự ấy chứ. Không có gì là phiền phức với bà ấy cả. Và nếu không vì có cái bụng yếu, thể nào tôi cũng ăn ở đây. Chắc trăm phần trăm đó. Ngoài ra, tôi đã trả tiền lưu trú cho họ trong khi chờ anh bạn trẻ của tôi xuất hiện. Cô biết rồi đó. Cái cậu bé đi chung với tôi đó.
– Ồ, thế cậu ấy đi đâu rồi?
Thấy không có lý do gì để nói sự thật với người lạ, ông Groanin chỉ bảo:
– À, đi xem mấy khu di tích thôi. John vốn rất quan tâm đến khảo cổ học mà.
– Vậy có an toàn không? Ý tôi là, dù gì cậu ấy cũng là một đứa trẻ thôi mà.
– Người như John dư sức bảo vệ mình. Cô cứ tin tôi đi, cô…?
– Montana Retch. Tôi là một nhiếp ảnh gia.
Rồi cô chìa tay ra. Ông Groanin bắt tay cô và tự giới thiệu:
– Còn tôi là Groanin. Harry Groanin.
– Chắc ông biết các bức ảnh của tôi nhỉ?
Ông Groanin thành thật trả lời:
– Ừm, thật ra là không. Trừ khi ảnh của cô có đăng trên tờ Daily Telegraph.
Cô Retch hỏi:
– Thế chuyện tìm em gái cậu ấy sao rồi?
Ông Groanin nhíu mày hỏi:
– Chuyện gì cơ?
– Thì John bảo em gái cậu ấy đang lang thang đâu đó mà.
– Nó nói với cô thế à?
Rồi ông Groanin nhún vai:
– Chắc con bé cũng xuất hiện sớm thôi.
– Ông là gì của họ? Chú bác gì à?
– À, tôi làm việc cho chú của bọn trẻ. Chính xác thì là tài xế kiêm quản gia cho quý ông ấy. Ở London.
Cô Retch mỉm cười một cách gượng gạo:
– Ồ, tôi chưa gặp một quản gia thật sự bao giờ. Ông có phiền nếu tôi chụp ông một bức không?
– Nếu cô muốn, madam, nếu cô muốn. Dù tôi thật không hiểu tại sao cô lại muốn chụp ảnh gã một tay khốn khổ như tôi.
Cô Retch bảo ông:
– Ông cứ khiêm tốn quá, ông Groanin. Ông thật sự là một người đàn ông dễ nhận diện. Và chất giọng Anh quốc của ông nghe thật hay.
Nói rồi cô nhặt cái túi đựng máy ảnh của mình lên, lựa một cái, và bắt đầu chụp.
Ông Groanin luôn miệng phản đối:
– Ôi, phí phạm phim quá. Tất cả các bức hình chụp tôi. Tôi nói, phí phạm phim quá.
Nói thì nói vậy, nhưng ông vẫn mỉm cười và cảm thấy hơi phổng mũi tự hào.
Cô Retch khẳng định với ông:
– Ồ không. Không phí phạm phim chút nào đâu.
Và cô chỉ nói đúng sự thật, vì không có một cuộn phim nào trong máy ảnh của cô.
Montana Retch không có hứng thú gì trong việc chụp ảnh ông Groanin. Cũng giống như việc cô không hề có chút hứng thú với việc chụp ảnh. Nếu kém hài lòng hơn một chút với việc cô bảo ông là “dễ nhận diện”, (trong cuộc sống, một người đàn ông phải luôn cảnh giác khi một người phụ nữ mô tả ông là “dễ nhận diện”), có lẽ ông Groanin sẽ nhận ra cô Retch thậm chí còn không nghĩ đến việc gỡ nắp đậy máy ảnh ra. Bởi vì cô Retch không phải là một nhiếp ảnh gia. Cô là một thợ săn djinn chuyên nghiệp, được Mimi de Ghulle thuê để tìm Philippa Gaunt.
Nhưng đó không phải là điều tệ nhất. Việc tìm kiếm một djinn – vốn là một việc khó xơi đối với mundane, đòi hỏi sự khéo léo cực độ và lòng dũng cảm phi thường – chỉ là một nửa yêu cầu của Mimi đối với tay thợ săn djinn này. Vì Mimi là một djinn tộc Ghulle thực thụ với một trái tim đen tối y như chú Nimrod nghĩ. Bất chấp cố gắng chinh phục lòng tin của Ayesha không ngừng, Mimi luôn biết hy vọng trở thành Djinn Xanh của mụ đòi hỏi những quyết định liều lĩnh, táo bạo hơn. Kết quả là hai trong số ba điều ước của Montana Retch – phí thuê thợ săn djinn của Mimi de Ghulle – chỉ có nếu cô giết được người mà Mimi xác định là trở ngại lớn nhất trên con đường trở thành Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo của mụ. Và Mimi đã ký hợp đồng để Montana Retch giết chết Philippa Gaunt ngay khi mụ nghe được tin từ Izaak Balayaga rằng Ayesha sẽ chỉ định Philippa là người nối nghiệp bà – một quyết định mà con gái của Mimi, Lilith, nhiệt liệt ủng hộ. Nó nói:
– Con ghét con bé đó. Con chỉ ước được ở đó để tận mắt chứng kiến Philippa Gaunt nhận được bài học thích đáng của nó.
Nhưng việc tìm và trói buộc được một djinn là nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm. Muốn giết djinn – dù chỉ là một djinn trẻ như Philippa – còn khó hơn nhiều. Tuy nhiên, đối với Montana Retch, phần thưởng khi hoàn tất công việc đáng để cô mạo hiểm. Điều ước đầu tiên trong phí ba điều ước của cô hiện đang ngoan ngoãn nằm chờ cô trong một két sắt nhỏ tại Ngân hàng Suchard & Lindt ở Zurich, Thụy Sĩ. Tiền mặt. Hàng tấn tiền mặt. Nhiều hơn số tiền mặt mà người nhân viên ngân hàng Thụy Sĩ phụ trách cái két sắt đó từng thấy trong đời. Đủ tiền mặt để mua cả một quốc gia châu Phi nho nhỏ nào đó, hoặc một vùng đất ở đó. Montana Retch đang háo hức chờ đến lúc được tiêu tiền, sau khi công việc ở đây kết thúc. Cô là một phụ nữ biết kiên nhẫn. Làm cái nghề như cô bắt buộc phải vậy. Và cô đã quyết định cách dễ nhất để tìm ra Philippa là bám theo người anh sinh đôi của cô bé, John. Đó là lý do tại sao cô có mặt ở Samarra, hỏi thăm khắp nơi, và cuối cùng là lần theo dấu vết của ông Groanin đến tận cái nhà hàng Kebabylon nằm trên con đường dẫn đến Baghdad này.
Cô ngừng chụp ảnh ông Groanin và đặt cái máy ảnh vào lại trong giỏ, ngay phía trên khẩu súng lục ổ quay Magnum Opus to lớn mà cô thường dùng để triệt hạ nạn nhân của mình. Kinh nghiệm đã dạy cho Montana Retch rằng, cách tốt nhất để giết chết một djinn là bắn họ với viên đạn nhanh nhất có thể. Với những khẩu súng ngắn nhỏ hơn, cô bóp cò chỉ để phát hiện ra mục tiêu của cô đã hóa thể ngay trước khi viên đạn rời khỏi nòng được chừng một mét. Tuy nhiên, họ sẽ không thể làm thế với một khẩu Magnum Opus. Viên đạn bắn ra từ nó di chuyển với tốc độ nhanh hơn 900m/giây. Bất lợi duy nhất trong việc sử dụng thứ vũ khí này là trọng lượng: bạn không thể nhặt một khẩu Magnum Opus, mà phải nhấc nó lên. Với trọng lượng lên đến 5 pound[23], nó nặng ngang ngửa một quả tạ. Phần lớn mọi người dùng Magnum Opus để săn gấu xám Bắc Mỹ, nhưng với Montana Retch, đó là vũ khí ưa thích của cô. Cô gọi khẩu súng là djinnvigilator, “kẻ phòng hộ djinn”.
[23] 1 pound = 0,454 kg
Cô bảo với ông Groanin:
– Ông rất ăn ảnh đấy.
Người quản gia một tay mỉm cười. Lâu lắm rồi mới có một người phái nữ tặng ông một lời khen như vậy.
Cô Retch vẫn ngồi trước mặt ông khi, nửa tiếng sau, John bước qua cánh cửa nhà hàng, theo sát sau lưng là em gái cậu, một con chim cắt, và hai người đàn ông mà ông Groanin không nhận ra. Để ghi lại phút sum họp ồn ã và đầy hạnh phúc của họ, cô Retch chọn một cái máy ảnh khác và đưa lên ngang mắt, giả vờ chụp thêm vài bức. Nhưng đây là một cái máy ảnh mà cô Retch biết cách sử dụng. Đó là máy ảnh nhiệt lượng, dùng để phát hiện nhiệt độ phát ra từ một đồ vật hay một thân hình. Những người có kiến thức đều biết djinn có thân nhiệt nóng gấp đôi mundane.
Ôm chặt Philippa vào cái bụng bự của mình, ông Groanin nói:
– Ôi, Philippa. Cháu đây rồi.
John giới thiệu:
– Ông Groanin, cháu muốn ông gặp bác Alan và bác Neil của cháu.
– Cháu không định nói điều ta đang nghĩ đấy chứ?
– Chính xác như ông nghĩ đấy.
Bắt tay bác Alan và bác Neil, những người giống như ông đều có thân hình hiện lên màu vàng trong cái máy ảnh nhiệt lượng của cô Retch, ông Groanin chào:
– Rất vinh hạnh được gặp hai anh. Tôi nói, thật sự rất vinh hạnh được gặp hai anh.
Cô Retch nở một nụ cười dễ chịu để đáp trả lại cái gật đầu chào của John. Cái đầu mà, giống như cái đầu của em gái cậu, được đánh dấu đỏ trong kính ngắm của cái máy ảnh, tượng trưng cho nhiệt độ nóng. Cô thầm nghĩ trong đầu rằng cậu thật là một đứa trẻ dễ thương, và thật tiếc khi cô phải giết cả cậu. Giết chết đứa djinn em gái mà chừa lại thằng djinn anh trai thì chỉ tổ rắc rối về sau.
Bước đến ôm chầm lấy John, Darius vui vẻ nói:
– Thật tuyệt khi được gặp lại cậu.
Bỏ cái máy ảnh nhiệt lượng vào trong cặp, bàn tay cô Retch đặt lên phần tay cầm bằng nhựa của khẩu súng lục ổ quay mạ kiềm. Trong khi ông Groanin ôm John và Philippa tự giới thiệu mình với Darius, cô Retch dùng ngón tay cái mở phần hộp đạn ra và kiểm tra lại năm viên đạn dài đang nằm ngay ngắn trong năm ổ đạn. Hài lòng khi thấy mọi thứ đã sẵn sàng, cô đóng nắp lại, tháo chốt an toàn, và nhấc khẩu súng tựa lên lớp đồ da màu đen của mình. Cô đã tính toán sẵn trong đầu là, nếu John dịch về bên trái vài chục phân, cậu sẽ đứng ngay trước Philippa, và cô có thể bắn trúng cả hai chỉ với một phát đạn.
Mải tập trung vào công việc của mình, Montana Retch không nhận ra một người phụ nữ dáng cao lớn, quý phái vừa hiện ra trong bóng tối đằng sau lưng cô. Nếu cô nhìn người phụ nữ này thông qua kính ngắm của cái máy ảnh nhiệt lượng, thân hình của bà sẽ phát lên màu đỏ chót. Đỏ như thân hình hai đứa con sinh đôi của bà. Vì vị djinn này không ai khác hơn ngoài Layla Gaunt, người mà sự xuất hiện đột ngột và không báo trước tại nhà hàng Kebabylon là kết quả của việc bà cảm nhận được chuyện đã xảy ra với Alan và Neil.
Không có djinn nào không cảm nhận được cái chết của người mà họ đã biến thành động vật. Và thật may cho bác Alan và bác Neil là, vào hơn một thập kỷ trước, khi biến họ thành chó, bà Gaunt đã nghĩ đến việc để hình phạt của họ chỉ kéo dài trong khoảng thời gian sống dưới lốt động vật của họ. Như thế thì khi cuộc sống loài chó kết thúc, bác Alan và bác Neil sẽ có thể tiếp tục cuộc sống loài người của họ. Bà là một djinn như thế.
Dĩ nhiên, bà Gaunt cũng cảm nhận được khi hai con chó Alan và Neil chết cùng một lúc. Và điều đó có nghĩa cặp sinh đôi đang gặp rắc rối thật sự. Vì cho đến giờ phút này, bà – dù gần như không còn liên hệ gì đến thế giới djinn – qua hệ thống thông tin ngầm đã nghe được chuyện Ayesha bắt cóc Philippa. Layla Gaunt đã phá lời thề vĩnh viễn không dùng sức mạnh djinn của mình, và lập tức rời New York trên một cơn lốc gió cực mạnh để cấp tốc đến gặp Ayesha.
Bà Gaunt không nhìn thấy khẩu súng trong tay cô Retch. Không thấy ngay lập tức. Bà còn đang mải nhìn cặp sinh đôi và thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy các con mình không sao. Một lý do khác khiến bà Gaunt không nhận ra khẩu súng của cô Retch là một giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt bà. Giọt nước mắt của sự hối hận, bởi chỉ có bà Gaunt biết được chính xác lý do Ayesha không truy đuổi Philippa. Đó là vì bà Gaunt đã chính miệng đồng ý thay thế con gái mình.
Chính bà sẽ trở thành Djinn Xanh Babylon đời tiếp theo, sau khi Ayesha chết.
Giờ thì bà Gaunt đã biết rõ đó luôn là ý định của Ayesha, ngay từ cuộc gặp mặt của họ tại khách sạn Pierre ở New York, khi Ayesha bảo với bà Gaunt rằng, Ayesha muốn bà trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo. Khi đó, bà Gaunt đã từ chối, một quyết định mà Ayesha có lẽ đã biết từ trước cuộc gặp. Nhưng bà Gaunt hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Ayesha có thể lạnh lùng đến nỗi bắt cóc cả Philippa để làm áp lực với bà. Bà Gaunt đã đánh giá thấp Ayesha – thật đau đớn khi nhận ra điều đó. Càng đau hơn khi nghĩ đến việc chính mẹ ruột của bà lại có thể làm như thế với con gái mình. Nhưng giờ hối hận thì cũng không ích gì. Và, ít nhất là hiện giờ, thỏa thuận giữa bà với Ayesha sẽ được giữ bí mật.
Nâng cái nòng súng 15 inch[24] của khẩu Magnum Opus lên ngang đầu Philippa, cô Retch ra lệnh:
– Không ai được cử động.
[24] 1 inch = 2,54 cm
Đó là câu nói cuối cùng của Montana Retch, vì ngay khi từ cuối cùng rời khỏi miệng cô, một ánh sáng xanh lóe lên và một tiếng bùm lớn nổ ra, làm trong một giây, tất cả mọi mundane trong phòng đều nghĩ cô Retch đã bóp cò. Chỉ có John và Philippa là biết rõ chuyện gì đã xảy ra, vì việc sử dụng sức mạnh djinn khi giận dữ luôn đi kèm với cái mùi nồng nặc của lưu huỳnh, một khoáng chất có trong cơ thể của djinn.
Văng khỏi cái bàn nhựa màu tím, khẩu súng lục ổ quay nặng 5 pound rơi xuống sàn nhà hàng trong một chuỗi những tiếng loảng xoảng lớn. Rồi mọi người bắt đầu nhận ra sự việc: thứ nhất, cô Retch đã hoàn toàn biến mất; thứ hai, một con mèo màu xám đang nằm ở vị trí mà cô đứng trước đó; và thứ ba, bà Gaunt đã thình lình xuất hiện.
– Mẹ!
Philippa reo lên, và chạy vội đến chỗ bà Gaunt, nhanh hơn một giây so với ông anh đang mệt đứ người của cô.
Trìu mến ôm cặp sinh đôi vào lòng, bà nói:
– Chào các con.
Nhặt khẩu súng lên, ông Groanin thử ước lượng sức nặng của nó bằng cánh tay duy nhất của mình. Ông lầm bầm:
– Cô Retch? Đừng nói với tôi là cô ấy định…
Bà Gaunt nói:
– E là vậy, anh Groanin à.
Đá mở cái túi của cô Retch và trông thấy cái máy ảnh nhiệt lượng, bà gật đầu nói tiếp:
– Chuẩn bị đồ nghề kỹ như thế này thì cô ta chỉ có thể là một thợ săn djinn chuyên nghiệp. Và là một sát thủ.
– Nhưng cô ta có vẻ thân thiện thế cơ mà. Một người dễ mến.
Rồi liếc nhìn lại khẩu Magnum Opus trên tay, ông Groanin chợt nhận ra cô Retch nghiêm túc như thế nào.
Ông hỏi:
– Ai thuê cô ta làm chuyện này chứ? Ayesha sao?
Bà Gaunt nói một cách chắc chắn:
– Không, không phải bà ấy. Là một người khác.
Philippa hỏi:
– Vậy là ai mới được?
Bà Gaunt nói:
– Giờ thì mẹ chưa dám nói chắc, nhưng mẹ cũng có một số phỏng đoán riêng.
Bà Gaunt thật sự không biết rõ ai đứng đằng sau vụ ám sát này, trừ khi bà bỏ công đảo ngược thần chú và biến cô Retch lại thành người. Nhưng việc đó có vẻ phiền phức quá. Vả lại, có lẽ tốt nhất bà không nên biết, ít nhất là trong lúc như thế này.
Philippa hỏi:
– Đó là lý do mẹ đến đây à? Vì mẹ biết tụi con có thể gặp nguy hiểm?
Mẹ cô gật đầu:
– Ừ. Mẹ đoán có chuyện không ổn đang xảy ra khi cảm nhận được cái chết của Alan và Neil. Cũng may là mẹ đã đến kịp lúc để ngăn chặn người phụ nữ kia lại.
Philippa nhận xét:
– Dù là ai và đã định làm gì, bây giờ cô ta cũng chỉ là một con mèo rất dễ thương.
Bế con mèo lên và xoa nhẹ đầu nó, cô hỏi:
– Chúng ta nuôi nó được không mẹ? Mẹ ừ đi. Nhất là giờ, khi chúng ta không còn con chó nào. Mẹ biết con luôn muốn nuôi mèo mà.
Bà Gaunt gật đầu:
– Ừ, được thôi con yêu. Nếu con muốn thế.
Rồi liếc nhìn bác Alan và bác Neil, bà mỉm cười ấm áp:
– Theo như kinh nghiệm của mẹ thì những vật nuôi từng là người đều là thú cưng tốt.
John cho biết:
– Nếu không có hai bác ấy, con sẽ không thể ở đây.
– Mẹ biết chứ, John.
Bước đến bắt tay bác Alan và bác Neil, bà Gaunt nói:
– Cám ơn các anh. Em hy vọng các anh không giận gì em.
Bác Alan bảo:
– Giận dỗi gì chứ, Layla. Nói thiệt nhé, làm chó cũng có nhiều cái hay của nó.
Rồi nhìn ông Groanin, bác nhún vai nói:
– Thiệt đó. Cái gì cũng có lúc của nó mà.
Bác Neil nói thêm vào:
– Ngoại trừ lúc John cố đổi tên chúng ta thành Winston và Elvis.
Bà Gaunt mỉm cười:
– Anh Gaunt sẽ mừng lắm khi gặp lại các anh cho coi.
Gần giống như em. Ảnh nhớ các anh lắm.
Bác Neil khẳng định với bà:
– Layla à, tụi anh xứng đáng với hình phạt đó mà. Và anh có thể cam đoan với em là tụi anh đã học được bài học của mình rồi.
Liếc nhìn con mèo trên tay Philippa như thể rất muốn rượt đuổi nó, bác Alan nói:
– Nhưng phải nói là anh rất mừng khi em biến tụi anh thành chó chứ không phải mèo. Nếu phải là mèo thì chắc anh chết mất. Anh ghét mèo lắm.
Bác Neil cười:
– Ôi, cái đó là con chó trong người anh đang lên tiếng đấy, Alan.
Và bác đã nói đúng. Vì dù đã biến thành người, sẽ luôn có một phần nhỏ bên trong họ vĩnh viễn là chó.
Vừa cù lét con mèo dưới cằm, John vừa hỏi:
– Chúng ta gọi nó là gì bây giờ? Con mèo ấy. Đâu có gọi nó là cô Retch được.
Ông Groanin lên tiếng:
– Tên đầu của cô ta là Montana. Dĩ nhiên chúng ta cũng không thể dùng tên đó. Chẳng có con mèo Anh lông ngắn chấm bạc nào lại tên Montana cả.
Rồi suy nghĩ trong giây lát, ông gợi ý:
– Có lẽ phải là một cái tên giữ được một phần tên thật. Một cái tên giống cái. Và quan trọng nhất là một cái tên đúng kiểu Anh quốc để phù hợp với giống mèo này. A, nghĩ ra rồi. Sao không gọi nó là Monty nhỉ? Lấy theo cái tên của một đại tướng người Anh nổi tiếng.
John gật đầu:
– Monty à? Được đấy.
Rồi cậu quay qua hỏi mẹ:
– Như vầy có nghĩa mẹ quay lại với “công việc” gia đình à?
Bà Gaunt mỉm cười. Không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc với sự thật của lý do bà đến Iraq, bà chỉ nói:
– Đúng thế, con trai. Dù muốn hay không. Con thấy đấy, dựa theo Những quy luật Baghdad, khi một djinn tuyên bố từ bỏ sức mạnh của mình, những djinn khác bắt buộc phải tôn trọng quyết định đó và không được đụng đến cô ta. Tuy nhiên, nếu djinn đó phá bỏ lời thề không sử dụng sức mạnh của mình, cô ta không còn có thể trông chờ những djinn khác tôn trọng lời thề đó lần nữa. Cũng như cô ta không thể thề lần thứ hai. Vả lại, có thể thấy rõ giờ mà mẹ không sử dụng sức mạnh của mình thì quá nguy hiểm. Và dù mẹ có tôn trọng lời thề của mình, những djinn khác, đặc biệt là những djinn của các bộ tộc đối nghịch, cũng không tôn trọng nó. Không cần tôn trọng nó.
Philippa nhận xét:
– Cha sẽ không vui với chuyện này cho coi.
– Phải, con yêu, cha con sẽ không vui vẻ gì đâu. Nhưng phải vậy thôi. Giờ chuyện đó không thể thay đổi nữa rồi. Nhưng mẹ chắc ông sẽ hiểu, sau khi mẹ giải thích chuyện gì đã xảy ra. Cha con là người hiểu biết mà. Đó là một trong những lý do mẹ lấy ông.
Vẫn còn bị ám ảnh bởi ảo giác giết cha, John hỏi lại:
– Nhắc mới nhớ, cha thế nào rồi, mẹ?
Bà Gaunt nói:
– Vẫn khỏe, con ạ.
– Thiệt không mẹ? Cha vẫn khỏe phải không?
– Thiệt mà. Mẹ mới gặp cha con hôm qua. Cha gửi lời chào con đấy, con yêu.
John thở dài nhẹ nhõm. Rồi cậu nói:
– À, xém quên. Phải gọi cho chú Nimrod thôi. Không chú ấy lại lo.
Bà Gaunt tán thành:
– Ừ phải. Và cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi đó. Ở nhà, cha con đang bắt đầu đứng ngồi không yên đấy.
Ông Groanin than thở:
– Tôi không tưởng tượng nổi làm sao tất cả chúng ta có thể nhét vừa vào trong cái xe đó. Giờ có đến bảy người mà. Tám nếu tính luôn Finlay.
Bà Gaunt lắc đầu:
– Không cần dùng xe đâu. Tôi đã để một cơn lốc gió chờ sẵn ngoài sa mạc rồi.
John nói:
– Ôi, tốt quá. Chứ con hiện giờ chẳng làm được việc đó đâu. Việc tạo ra lốc gió ấy.
Philippa thừa nhận:
– Con cũng quá kiệt sức để thử.
Bà Gaunt nói với con gái:
– Chắc là Ayesha đã đặt một djinnhibitor lên con. Một phép trói buộc ngăn không cho con sử dụng sức mạnh để chống lại bà ta. Con cần thời gian để nó mất hẳn đi, con yêu.
Đặt một tay lên vai cậu bé tài xế người Ả Rập, John nói:
– Nhưng con muốn làm gì đó cho Darius và mẹ cậu ấy. Cuộc sống của cậu ấy vất vả lắm, mẹ ơi. Phải lái taxi để nuôi cả gia đình, khi bản thân cậu ấy mới có mười hai tuổi thôi.
Bà Gaunt nói:
– Được rồi, mẹ sẽ lo cho gia đình cậu ấy được sống đầy đủ. Như thế, Darius sẽ có thể quay lại trường học.
Darius nhăn mặt:
– Ối, trường học ấy à?
John bật cười và chỉ tay vào tấm poster trên tường:
– Darius chỉ thích một loại trường duy nhất. Trường đào tạo các tay đua xe Thể thức 1. Giống như Schumacher.
Bà Gaunt đồng ý:
– Tốt thôi. Khi nào Darius đủ tuổi, mẹ sẽ sắp xếp cho cậu ấy vào học trong một trường đào tạo đua xe. Nhưng từ đây cho đến lúc đó, cậu ấy vẫn phải đến trường học bình thường. Được không, Darius?
Darius mừng như bắt được vàng. Ngay cả với viễn cảnh quay lại trường học. Cậu hỏi John:
– Nhưng cậu không thể giúp tớ thêm một chuyện nữa à? Việc biến kẻ giết cha tớ thành một con mèo ấy? Hay chó cũng được. Với tớ thì chó, mèo như nhau cả. Chỉ cần hắn biến thành động vật là tớ khoái lắm rồi.
John cười:
– Không. Nhất định không.
Nhưng yêu cầu của Darius đã làm John nhớ lại lời hứa của mình với Finlay chim cắt. Nắm lấy tay mẹ để mượn sức mạnh của bà, John thầm thì từ trọng tâm của mình, và con chim cắt nhỏ biến lại thành một cậu bé. Và đó là một chuyện tốt, vì con chim cắt và con mèo nãy giờ đang lườm nhau theo một cách không lấy gì làm dễ chịu.
– Cám ơn rất nhiều.
Finlay người chỉ kịp thốt lên cám ơn, trước khi ợ phần còn lại của con chim sẻ – bữa ăn cuối cùng của Finlay chim cắt – ra sàn nhà hàng.
John hào hứng nói với cậu:
– Cần đi nhờ không, Finlay? Tụi này có thể thả cậu ở London nếu muốn. Ông Groanin sống ở đó với chú Nimrod của tớ. Hiện giờ thì chú ấy đang đợi chúng ta ở Amman. Đó là nơi tụi này sẽ đi. Mà cậu đã cưỡi lốc gió bao giờ chưa, Finlay? Vui lắm đó.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon