Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Qui Tắc Badroulbadour
yesha đang ngồi ở một góc của gian Phòng Cây sồi, đằng sau một cái bàn tròn lớn. Ngồi bên cạnh bà là một phụ nữ nhỏ nhắn, nhìn hơi vô vị. Thoáng thấy Philippa đi đến cùng chú Nimrod, Ayesha xua người phụ nữ đi ra chỗ khác và mỉm cười một cách lạnh lùng. Bà bảo Philippa:
– Ngồi xuống đây, cô bé. Ta không cắn đâu mà sợ.
Tuy hơi sợ Ayesha, nhưng Philippa vẫn ngồi xuống và đan chặt hai bàn tay vào nhau, như thể nó giúp cô cảm thấy an tâm hơn.
Ayesha liếc nhìn chú Nimrod với ánh mắt sắc như dao cạo và hỏi:
– Không phải cậu có việc cần làm sao, Nimrod?
Chú Nimrod đồng ý:
– À vâng, dĩ nhiên rồi. Tôi cần gặp dì Edwiges Djinn Lang Thang. Lâu rồi mới thấy dì ấy xuất hiện trong cộng đồng djinn.
Ayesha mỉm cười khinh miệt:
– Làm gì có cái gọi là cộng đồng djinn chứ.
Bà nói với Philippa:
– Hãy nhìn xung quanh đi, Philippa. Đây là bức tranh thảm sống động về djinn Thiện và djinn Ác, và số lượng sự may mắn trên cái thế giới này chỉ phụ thuộc vào việc mỗi djinn chúng ta chuẩn bị nhận trách nhiệm cho bản thân như thế nào.
Chú Nimrod lịch sự mỉm cười, như thể không hoàn toàn đồng ý với Ayesha, rồi chú quay đi tìm Edwiges.
Còn lại hai người, Philippa hỏi Ayesha:
– Tại sao bà ấy lại được gọi là “Djinn Lang Thang” vậy bà?
– Edwiges à? Bởi vì bà ta thực hiện một hành trình vô vọng vòng quanh thế giới để giúp mundane đánh bại hệ thống đánh bạc casino, sự xui xẻo vĩ đại mà tộc Ifrit tạo ra cho con người.
– Tại sao hành trình đó bị coi là vô vọng?
– Hễ có liên quan đến đánh bạc là mundane sẽ không muốn được giúp đỡ gì. Nói một cách logic thì vận may dường như chỉ được xem là vận may khi có tồn tại cái được gọi là vận đen. Đó chính là sự ly kỳ của việc đánh bạc. Nhưng ta không gọi cháu đến đây để bàn về triết lý bài bạc. Hãy để ta ngắm cháu, cô bé.
Philippa giữ im lặng trong suốt khoảng thời gian vị Djinn Xanh săm soi nhìn cô với sự chú tâm giống như của một người đang đi mua xe mới.
– Cháu đúng là con gái mẹ cháu.
– Bà biết rõ mẹ cháu lắm ạ?
Ayesha bật cười:
– Đủ rõ để có thể chê trách mẹ cháu đã quay lưng lại với định mệnh của chính mình và chọn trở thành một thứ không phải là cô ấy. Không bao giờ là cô ấy.
– Và thứ đó là gì ạ?
Ayesha lắc đầu:
– Mundane. Thật lãng phí khi djinn giỏi nhất của chúng ta lại giả vờ làm một người bình thường. Cháu không nghĩ vậy sao?
Philippa không trả lời câu hỏi. Thay vào đó, cô đặt vấn đề:
– Đó có phải lý do tại sao bà và mẹ cháu tranh cãi với nhau ở khách sạn Pierre?
Và rồi, trước khi Ayesha có thể chối bỏ việc đó như bà Gaunt đã làm, Philippa nói thêm:
– Cháu đã thấy hai người.
– Ồ, việc này cháu hỏi mẹ cháu thì tốt hơn đấy.
– Cháu hỏi rồi.
– Và cô ấy nói thế nào?
– Không nhiều.
– Ta nghĩ có lẽ đó là vấn đề của cô ấy.
Ayesha khịt mũi một tiếng lớn và cầm khăn tay quệt mũi, rồi chuyển đề tài:
– Thế Giải Djinnverso đầu tiên của cháu như thế nào? Có thấy vui không?
Philippa nói:
– Rất vui ạ. Chỉ có điều… ừm, chỉ là cứ hễ cháu chơi tốt hơn, dường như người ta lại trông đợi ở cháu nhiều hơn nữa. Ít nhất đó là cảm giác của cháu. Thật sự là hơi kỳ kỳ. Ý cháu là, chẳng ai nói gì. Nhưng cảm giác vẫn có, bà hiểu không?
Ayesha gật đầu:
– Ừ, ta hiểu cái cảm giác đó, Philippa. Ban đầu ta cũng không thích thú gì với việc đó. Dĩ nhiên giờ đây mọi chuyện đã khác. Ta nghĩ ta có sức mạnh để làm bất cứ những gì mà ta cảm thấy cần phải làm. Ngay cả khi việc phải làm đôi lúc rất khó khăn, và không phải là một việc chúng ta sẽ chọn làm. Một việc sẽ mang lại một lợi ích lớn lao hơn. Cháu hiểu không?
Gần như không hiểu gì, nhưng Philippa vẫn nói:
– Cháu nghĩ cháu hiểu ạ.
– Điều ta muốn nói ở đây là, nó không mang tính cá nhân. Hãy nhớ lấy điều đó, Philippa.
Philippa gật đầu, dù đến lúc này cô đã chắc chắn rằng cô không có khái niệm gì về điều Ayesha đang nói. Cô nghĩ Ayesha nhìn khoảng tám mươi tuổi, và nếu xét đến khía cạnh tốc độ lão hóa của djinn chậm hơn con người, điều đó có nghĩa bà ít nhất phải hai trăm năm mươi tuổi. Cho nên, Philippa kết luận rằng, vì đã quá già, Ayesha chắc gặp khó khăn trong việc thể hiện suy nghĩ của mình một cách mạch lạc. Đó là một sai lầm mà tất cả những bạn trẻ, không chỉ djinn, mắc phải khi nghĩ về người lớn tuổi. Philippa gần như không biết những điều Ayesha nói hoàn toàn có nghĩa, và phải đến tận sau này cô mới nhận ra điều đó.
Ayesha hỏi Philippa:
– Cháu còn câu hỏi nào khác không, cô bé?
– Còn ạ. Tại sao Djinn Xanh luôn là phụ nữ vậy bà?
– Bởi vì trên trái đất có một quy luật phổ biến áp dụng cho cả djinn và loài người. Khi có điều cần phải nói, hãy tìm một người đàn ông. Nhưng khi có điều thật sự cần phải làm, hãy tìm một người đàn bà. Điều này đã trả lời được cho câu hỏi của cháu chưa?
Philippa mỉm cười:
– Được rồi ạ.
– Phụ nữ chúng ta phải biết gắn kết với nhau, Philippa.
– Vâng, thưa Ayesha.
– Ta rất vui với cuộc nói chuyện ngắn ngủi của chúng ta hôm nay. Bây giờ thì cháu tiếp tục cuộc thi của mình đi. Và đừng quên những gì ta đã nói đấy.
– Vâng, Ayesha.
John đứng nhìn em gái nói chuyện cùng vị Djinn Xanh với một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi. Thật khó tin khi nghĩ bà lão nhỏ nhắn cầm túi xách tay đó có thể lạnh lùng ra lệnh đày Iblis lên sao Kim trong mười năm. Một giọng nói từ sau lưng dường như vang vọng lại suy nghĩ của John:
– Chẹp, bà ấy lú lẫn rồi.
Quay lại, John nhìn thấy một gã to con khoảng chừng mười sáu hay mười bảy tuổi. Không phải một gã đẹp trai vì khuôn mặt nó thể hiện nhiều tính cách. Với một giọng nói hơi nhấn trọng âm và ầm ầm như sấm rền từ xa, cùng hơi thở nặng mùi thuốc lá, tên đó nói:
– Bà ấy ngày càng già và lú lẫn, và nó làm bà ấy trở nên nguy hiểm. Không chỉ cho chính bà. Cho tất cả djinn. Đó là lý do tại sao anh cần nói chuyện với chú Nimrod. Chuyện gấp.
– Anh là ai mới được?
Chìa tay ra, tên đó giới thiệu:
– Izaak Balayaga.
Đưa tay ra, chỉ đến phút cuối John mới nhớ gấp ngón giữa vào trong lòng bàn tay trước khi bắt tay với Izaak.
Izaak giải thích:
– Anh làm việc cho Ayesha. Anh là djinn lính gác cho lâu đài Topkapi ở Istanbul.
– Đó là thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ, đúng không?
Izaak mỉm cười với vẻ mặt của một kẻ bề trên và nói:
– Sai. Thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ là Ankara. Mặc dù anh không biết tại sao lại đi trông chờ một nhóc người Mỹ như cậu biết điều đó nữa. Địa lý chỉ là một từ có trong từ điển của các cậu thôi phải không?
John đoán cậu đang bị sỉ nhục chỉ vì đó là truyền thống của giải đấu. Cậu nói:
– Cho rằng anh có thể nhớ, vậy chính xác djinn lính gác làm gì?
– Đơn giản.
– Em cũng đoán đó là một công việc đơn giản. Vì nếu không, chắc anh đã đi kiếm công việc khác từ lâu rồi.
Izaak tiếp nhận lời sỉ nhục với một cái gật đầu lịch sự và nói:
– Những viên đá quý cực lớn có khả năng khuếch đại sức mạnh djinn. Theo cùng cách cậu dùng một viên hồng ngọc hoặc ngọc hồng lựu để tạo ra máy la-de chỉ dùng bán dẫn. Một trong những lý do sức mạnh djinn hoạt động là vì những nguyên tử mang năng lượng giải phóng photon, đúng không?
John lơ đãng gật đầu và tự hỏi không biết viên đá mặt trăng trên cái nhẫn của ông Vodyannoy có phải cũng được dùng cho hiệu ứng này không. Izaak tiếp tục giải thích:
– Cậu thấy đó, một viên đá quý sẽ giúp bơm những nguyên tử đó để chúng đi vào trong một trạng thái kích động hơn. Gấp khoảng hai hay ba lần cấp độ một djinn có thể đạt được bằng sức của mình. Nói chung là vậy. Vấn đề là, có một con dao găm nạm ngọc nổi tiếng trưng bày tại lâu đài Topkapi cần được canh giữ cẩn thận, nếu không có thể sẽ bị một vài djinn nào đó trộm mất. Và đó là nhiệm vụ của anh. Những djinn lính gác khác cũng có nhiệm vụ tương tự với các món bảo vật hoàng gia quan trọng rải rác khắp thế giới. Chắc là cậu đã nghe những câu chuyện về lời nguyền của một số viên kim cương hay hồng ngọc cực lớn chứ?
Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với anh chàng này, John lí nhí trả lời:
– Vâng, dĩ nhiên rồi.
– Chẹp, đó chỉ là mấy tin đồn lá cải. Kim cương không thể bị nguyền rủa. Chỉ là có vài djinn – anh không nhắc tên cụ thể nào nhé, chắc em hiểu tại sao – từng thù hận những con người sở hữu các viên đá quý lớn. Để ngăn mundane sở hữu chúng. Và để họ có thể lấy chúng dùng cho bản thân. Trái ngược với điều mọi người thường nghĩ, đá quý là thứ mà djinn chúng ta không thể tạo ra. Đó là lý do tại sao hầu hết các viên đá thật sự lớn ngày nay đều nằm trong bảo tàng. Và được canh gác bởi những djinn khác. Cậu hiểu chưa?
Vừa nghĩ thầm rằng ông Rakshasas thật lạ, sao lại có thể quên đề cập một thông tin quan trọng như thế trong quyển QBRG, John vừa gật đầu:
– Dạ rồi.
– Trước đây, cứ một năm một lần, con dao găm Topkapi sẽ được lấy ra khỏi hộp trưng bày. Và theo thỏa thuận, sẽ có bốn mươi lính gác của Hoàng đế Thổ Nhĩ Kỳ, bao gồm một djinn do chính Djinn Xanh chỉ định, có mặt ở đó. Vị djinn đó là tổ tiên của anh. Và đó là dạng công việc hiện nay anh đang làm.
John hỏi:
– Nhưng không phải Thổ Nhĩ Kỳ giờ là một nước Cộng hòa sao? Có nghĩa là hiện nay đâu có vị hoàng đế nào ở đó?
Izaak mỉm cười:
– Thông minh lắm. Xem ra cậu không đến nỗi ngốc như vẻ bề ngoài.
John trả miếng:
– Lúc nào em cũng có thể đọc một cuốn sách khác. Còn anh thì lúc nào cũng vẫn xấu xí.
Izaak nhe răng cười khoái trá:
– Cậu khá giỏi cái màn sỉ nhục nhau đấy.
John cho biết:
– Em có một đứa em gái. Dĩ nhiên em có nhiều cơ hội luyện tập rồi.
– Hoàng đế có lẽ không còn. Nhưng một djinn vẫn phải có mặt khi họ mang con dao găm ra ngoài. Anh phải ở đó với vài câu quát tháo và vài từ trói buộc từ cuốn Grimoire của vua Solomon để đảm bảo không có djinn nào lợi dụng cơ hội để chôm con dao. Đó là điều anh cần nói với Nimrod.
– Về con dao găm Topkapi á?
– Không, cậu ngốc ạ. Cuốn Grimoire. Cuốn sách của vua Solomon.
John nhớ chú Nimrod đã từng nhắc về cuốn sách này.
– Đó là một cuốn sách quan trọng đúng không?
Izaak cho biết:
– Chỉ có ba cuốn Grimoire quan trọng với djinn. Chính xác cũng từng có cuốn thứ tư: Những cuộn sách Bellili Scroll. Nhưng chúng đã bị phá hủy khi Julius Caesar đốt cháy thư viện sách Alexandria vĩ đại. Cho nên ngày nay chúng ta chỉ còn ba cuốn: Summa Arcanus, Meta Magus, và Quyển sách của Solomon. Trong ba cuốn này, cuốn Grimoire của vua Solomon là quan trọng nhất. Nếu biết sử dụng những câu thần chú được mô tả chi tiết trong sách, một djinn hoặc một pháp sư có thể đạt được sức mạnh tuyệt đối lên nhiều djinn khác. Quan trọng như thế, cho nên cuốn Grimoire của Solomon được canh giữ bởi Djinn Xanh trong hơn 2.000 năm qua. Bà ấy giữ nó trong một cái két sắt Heisenberg Điện tử đặc biệt ở tòa án djinn của bà ở Berlin.
– Két sắt nào cơ?
– Heisenberg Điện tử. Nó là loại két sắt an toàn nhất thế giới. Bất kỳ cố gắng giải khóa mã nào sẽ làm nó thay đổi ngay. Khóa mã không tồn tại cho đến khi nào nó được theo dõi, và người duy nhất có thể làm được điều đó là Ayesha, vì trên thực tế, cái két sử dụng vài điện tử từ chính nguyên tử của bà.
Lắc đầu một cách sốt ruột, Izaak nói thêm:
– Dù sao thì nó không ở đây hay ở đó, vì dạo gần đây, Ayesha bắt đầu quên béng đi chuyện phải bỏ cuốn Grimoire của vua Solomon vào lại trong két sau khi dùng xong, và bây giờ thì nó đã mất tích. Bà dơi già nhà ta thậm chí còn không biết điều đó. Già thì dễ bị lẩm cẩm vậy đó. Anh là người duy nhất biết được chuyện gì đã xảy ra.
John thảng thốt:
– Thánh thần ơi, giờ thì em đã hiểu tại sao anh muốn gặp chú Nimrod gấp. Việc chúng ta tìm trả cuốn sách lại cho bà Djinn Xanh có tính chất quan trọng sống còn, đúng không?
Izaak lắc đầu:
– Thực tế vấn đề còn quan trọng hơn thế nhiều. Cho anh xin lỗi vì nãy giờ nói chuyện với cậu như vậy, nhưng anh không quen biết chú Nimrod, trong khi giải đấu này có quy định, nếu là một djinn cấp thấp, anh không được phép bắt chuyện với một djinn cấp cao hơn trừ khi được giới thiệu hay bị sỉ nhục trước. Mới nãy anh thấy cậu nói chuyện với chú Nimrod, nên anh hy vọng cậu có thể giới thiệu anh với chú ấy.
John nhận lời:
– Chuyện này thì dễ thôi. Nimrod là chú ruột của em mà.
– Chú ruột? Vậy thì cậu là cậu bé John Gaunt nổi tiếng. Thuộc cặp sinh đôi đã hạ bệ Iblis. Anh đã nghe kể nhiều về cậu và em gái cậu đấy.
– Thật à?
John lo lắng đưa mắt liếc nhìn quanh phòng. Cậu vẫn còn chưa hết ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu djinn phe Ác xuất hiện tại giải thi đấu. Ít nhất ba thành viên trong gia đình Iblis có mặt, và một trong số đó, Jonathan Teer, chỉ đứng cách cậu vài bước chân.
John dặn:
– Cám ơn anh. Nhưng anh nói nhỏ giùm em được không? Vài djinn trong phòng này không vui vẻ gì với chuyện đó đâu.
– À đúng, dĩ nhiên rồi. Xin lỗi, anh vô tâm quá.
– Thôi quên chuyện đó đi. Giờ anh đi chào chú Nimrod một tiếng với em đi!
Họ băng qua lớp thảm sàn dày cộm của Phòng Cây Sồi đến chỗ chú Nimrod, người có thể dễ dàng nhận ra với bộ đồ đỏ quen thuộc của mình, đang chăm chú đứng xem một ván Djinnverso cùng rất nhiều djinn khác.
John gọi:
– Chú Nimrod ơi, có một djinn trẻ muốn nói chuyện với chú nè.
Chú Nimrod không nói gì mà chỉ thổi ra một đám khói thuốc trên đầu John mang chữ SUỴT.
John hạ giọng:
– Chuyện hệ trọng đó chú. Vấn đề sống còn chứ chẳng chơi.
Izaak nói thêm vào:
– Thực tế là còn quan trọng hơn thế.
Cúi người sát xuống hai cậu bé djinn, chú Nimrod thầm thì:
– Chú xin lỗi, John, nhưng việc đó phải chờ thôi. Cháu không thấy gì sao? Em gái cháu đang đấu trận chung kết.
Ngoài Philippa, có ba djinn khác trong trận chung kết: Patricia Nixie đến từ Đức, Yuki Onna từ Nhật, và Lilith de Ghulle. Lilith chỉ vừa hét to “Mendax”, thách thức lời tố Bạc Aaron (năm viên cùng loại) của Patricia và, với vẻ mặt thất vọng thấy rõ, nó mất đi một điều ước. Điều này làm Philippa trở thành người chơi duy nhất đến giờ vẫn còn nguyên ba điều ước.
Yuki Onna ném astaragali và chuyển cái hộp thủy tinh qua cho Philippa chỉ với lời tố Đạo Sĩ (ba viên cùng loại).
Bình tĩnh nhìn vào bên trong hộp, Philippa nhận ra đó là ba viên Lửa, và nhặt bốn viên astaragali còn lại lên tay. Tuân theo Quy tắc Paribanon, quy định người chơi phải nói thật về số astaragali muốn lắc, cô tuyên bố:
– Ném bốn.
Liếc nhìn kết quả, Philippa gần như không tin được vận may của mình. Cô thêm bốn viên Lửa vào ba viên nhận được từ Patricia, làm thành một Pháo đài (bảy viên cùng loại, và, vì là kết quả lắc cao nhất của Djinnverso, không thể bị đánh bại).
Philippa ngừng vài giây cân nhắc vấn đề. Nếu cô tố Pháo đài với Patricia, Patricia sẽ không có cách chọn lựa nào khác ngoài thách thức lời tố của cô và bị mất đi một điều ước. Cho nên, cô quyết định nhắm vào Lilith, người Patricia sẽ đưa ra lời tố. Nhìn thẳng vào mắt Patricia với ánh mắt đầy ẩn ý, Philippa nói “Hồng ngọc và Ngọc hồng lựu”. Cố tình tố thấp hơn những gì có trong hộp, cô hy vọng Patricia sẽ nhận nó, rồi chuyển hộp sang cho Lilith mà không lắc một viên astaragali nào.
Đó chính xác là điều đã xảy ra. Và Lilith không còn cách nào khác ngoài thách thức lời tố của Patricia với một tiếng hô “Mendax” lớn. Tiếng hô đó trở thành một tiếng hét tức giận với âm lượng cao hơn khi nó nhận ra đã bị Philippa gài bẫy. Xung quanh bàn, khán giả thầm thì bàn tán, khen ngợi sự khôn khéo trong lối chơi của Philippa. Tuy nhiên, cảm giác này không được Lilith de Ghule chia sẻ.
Nghiến chặt hàm răng vàng khè, Lilith rít lên:
– Vậy là mày muốn chơi kiểu khó nuốt phải không, ranh con?
Philippa đơn giản đáp:
– Tớ chỉ thực hiện theo lời cậu nói thôi, Lilith. “Djinnverso là trò chơi dành cho người trưởng thành”, không phải cậu từng nói vậy sao?
Lilith rủa:
– Nực cười.
Vì giờ đây chỉ còn lại một điều ước, đến lượt Lilith ném trước. Ném xong bảy viên astaragali, nó giận dữ nhìn vào trong hộp suốt gần một phút, gầm gừ sắp xếp chúng lại, trước khi đóng hộp và chuyển sang cho Yuki Onna. Mặt mày sưng sỉa, nó tố:
– Nhóm Năm (ba viên cùng loại, cộng với hai viên cùng một loại khác).
Yuki nhận hộp, mở ra, xem xét những viên astaragali, và tuyên bố chỉ ném một viên. Sau khi ném xong, cô đóng nắp lại, tuyên bố lời tố của mình là Khối vuông (bốn viên cùng loại), và chuyển hộp cho Philippa.
Nhìn thấy đó là một Khối vuông và một đôi, Philippa cũng chỉ ném một viên astaragali với hy vọng làm thành một Rương nhưng không được. Vì lời tố của Yuki không bao gồm một đôi, Philippa chỉ phải thêm chúng vào lời tố của mình. Chuyển cái hộp sang cho Patricia, cô tố:
– Khối vuông và một đôi.
Patricia cân nhắc trong giây lát, rồi chấp nhận lời tố của Philippa và mở hộp ra. Nhướng mày một cái, cô đậy nắp lại, không lắc thêm viên astaragali nào, và chuyển hộp sang cho Lilith. Cô tố:
– Hồng ngọc và Ngọc hồng lựu.
Lilith lắc đầu. Hồng ngọc và Ngọc hồng lựu là cái mà Philippa đã tố khi thật sự có một Pháo đài bên trong hộp. Nó tuyên bố chắc chắn:
– Không thể nào. Mendax.
Và mở hộp ra, nó hét lên một tiếng thảng thốt khi nhìn thấy lại có thêm một Pháo đài bên trong. Lilith đã bị loại.
Hoặc ít nhất nó nghĩ vậy.
Yuki Onna lên tiếng:
– Khoan đã. Không thể có chuyện này. Lời tố của tớ với Philippa là một Khối vuông. Tớ chuyển cho bạn ấy một Khối vuông cùng một đôi, và Philippa chỉ ném một viên astaragali.
Philippa khẳng định:
– Đúng thế. Và đó là cái tớ chuyển qua cho Patricia.
Patricia phủ nhận:
– Nhưng khi mở hộp, rõ ràng tớ thấy một Pháo đài. Tớ nghĩ chắc cậu đang làm y như lần trước. Gài bẫy Lilith lần nữa. Đó là lý do tại sao tớ không ném thêm một viên nào và tố Lilith “Hồng ngọc và Ngọc hồng lựu” – sáu viên cùng loại.
Yuki Onna lịch sự cúi người trước Patricia rồi đến Philippa, như thể cô thật sự không muốn nói ra điều mà cô hiện đang nói:
– Ừm, cho tớ xin lỗi, nhưng chắc chắn một trong hai cậu đã nói dối. Philippa không thể nào chỉ ném một viên astaragali và làm được Pháo đài chỉ từ một Khối vuông cùng một đôi.
Ông Duergar, trọng tài của trận đấu, tuyên bố:
– Có vẻ như một trong hai cô đã gian lận. Một trong hai cô chắc chắc đã dùng sức mạnh djinn để di chuyển astaragali sau khi đóng hộp.
Philippa hỏi:
– Nhưng không phải cái hộp thủy tinh này được thiết kế đặc biệt để có thể phát hiện việc chơi gian lận hay sao? Không phải nó sẽ phát sáng khi ai đó dùng sức mạnh djinn lên nó sao?
Ông Duergar, một người đàn ông Anh quốc lùn tỉn, cầm cái hộp lên, và sau khi săm soi một lúc, ông thử phóng một ít sức mạnh djinn từ ngón tay mình vào hộp. Tuy nhiên, thay vì đúng lý phải chuyển sang màu đỏ, cái hộp vẫn y như cũ. Ông giận dữ nói:
– Cái hộp này là đồ giả.
Những tiếng “Ồ” ngạc nhiên vang lên khắp phòng khi những djinn đứng xem trận đấu biết được chuyện gì đã xảy ra với cái hộp.
Ông Duergar ra lệnh:
– Cả hai đứa đi với ta ngay. Ta e rằng chúng ta phải nhờ trọng tài chính của giải phân xử chuyện này.
Tất cả mọi người im lặng nhìn ông Duergar đi về phía cái bàn tròn ở một góc Phòng Cây Sồi, vì dĩ nhiên trọng tài chính của giải không ai khác ngoài bà Djinn Xanh. Cùng với Philippa và Patricia đi theo sau lưng, ông cẩn thận báo cáo lại cho bà tất cả mọi chuyện.
Philippa có một linh cảm xấu về chuyện này. Cô biết rõ rằng mình không gian lận, nhưng bây giờ, cô bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện kỳ lạ giữa Ayesha và cô vừa nãy. Chúng làm cô nghi ngờ rằng, hình như cô đã bị dàn cảnh đổ tội.
Lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của mình một cách giận dữ, ông Duergar lắp bắp nói:
– Cả cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ gặp phải một chuyện như thế này. Chưa bao giờ cả. Tôi yêu cầu chuyện này phải được giải quyết một cách nghiêm khắc nhất, thưa Djinn Xanh.
Ayesha chậm chạp chớp mắt nhìn ông Duergar như một con mèo buồn chán. Có thể thấy rõ là bà chẳng quan tâm gì đến ông, tuy nhiên, cũng thấy rõ mọi người đang trông chờ bà làm một điều gì đó. Ayesha giơ một tay lên để ngăn lại lời phàn nàn không dứt của ông Duergar cứ như thể chính ông là người bị chơi xấu.
Giơ một ngón tay chỉ vào Patricia, người kiên quyết lắc đầu, bà nói bằng một giọng nghiêm trang như dưới mồ vọng lên:
– Sự thật sẽ được tiết lộ. Sức mạnh Ishtar buộc ngươi phải phục tùng.
Ngay khi từ cuối cùng vừa rời khỏi miệng Ayesha, Patricia cảm thấy như cô bị một sức mạnh vĩ đại túm lấy, và nặn ép cái phần mà chúng ta có thể gọi là “lương tâm” của cô ra ngoài. Nó không phải là một cảm giác khó chịu, tuy nhiên cũng không phải là một cảm giác vui vẻ gì. Và nó làm cô cảm thấy như mình đang bị lột trần, chỉ còn độc một bộ đồ bơi trên người trước mặt tất cả các djinn khác trong phòng.
Mặt đỏ ửng, cô nói:
– Cháu không làm chuyện đó. Thề có chúa chứng giám, cháu không có làm chuyện đó.
Gật đầu một cái, Ayesha hài lòng rằng Patricia chỉ nói sự thật. Rồi bà liếc nhìn Philippa, người hiện giờ cảm thấy rất rõ ánh mắt chờ đợi của mọi người về phía cô.
Với chất giọng Anh quốc phẳng lì, Ayesha chỉ một ngón tay xương xẩu về phía Philippa và lặp lại:
– Sự thật sẽ được tiết lộ. Sức mạnh Ishtar buộc ngươi phải phục tùng.
Philippa đã tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn ngay khi cô nói sự thật. Đây là một châm ngôn hữu ích trong cuộc sống mà tất cả mọi người ở mọi nơi, ngay cả ở Crete, nên áp dụng. Tuy nhiên, một khi có liên quan đến djinn, những vấn đề như thế không phải lúc nào cũng đơn giản như bản chất thật của nó. Định mở miệng ra để trả lời, cô phát hiện ra mình không thể nói dù chỉ một tiếng, như thể cô đã bị câm hoàn toàn. Không còn nghi ngờ gì nữa. Có một djinn khác bên trong người cô. Và ngay khi nhận ra điều đó, cô cảm thấy người djinn đó chiếm lấy phổi cô, thanh quản cô, lưỡi cô, và môi cô để trả lời chất vấn của Ayesha. Philippa cố gắng ngậm miệng lại, nhưng không thể. Cô cố gắng đặt tay lên miệng, nhưng không thể. Thậm chí cô cố gắng lắc đầu để phủ nhận điều sắp nói, nhưng cũng không thể. Giống như tất cả những djinn khác trong Phòng Cây Sồi, tất cả những gì cô có thể làm là lắng nghe giọng nói phát ra từ bên trong cơ thể cô.
Bằng một chất giọng mà Philippa phải thừa nhận là nghe giống hệt giọng cô, giọng nói trả lời Ayesha:
– Đúng, tôi gian lận đấy. Tôi đã tráo cái hộp thủy tinh lấy một cái hộp dỏm giống y hệt, và dùng sức mạnh djinn để quay viên astaragali sau khi đóng nắp. Dù gì thì đây cũng là một trò chơi ngu xuẩn, không đáng một cắc. Bà nghe không, đồ dơi già, tôi coi nó không đáng một cắc.
Những djinn đứng xem trong Phòng Cây Sồi há hốc mồm ngạc nhiên trước lời “thú tội” dữ tợn của Philippa.
Chơi gian lận đã là quá tệ, nhưng dám gọi Djinn Xanh là “đồ dơi già” thì quá là sỉ nhục. Ngay cả đối với Philippa. Nhưng dù giọng nói bên trong cô đã ngừng lại, Philippa vẫn không thể mở miệng để phản bác lại điều mà mọi người tin là cô đã nói.
Đưa mắt nhìn quanh phòng, Ayesha tuyên bố:
– Tất cả mọi người đã nghe con bé nói rồi đó. Nó bị buộc phải nói sự thật. Nó bị kết tội bởi chính lời nói của mình.
Vì Ayesha rõ ràng không buộc Philippa phải làm bất cứ điều gì giả dối, Philippa thầm hỏi phải chăng chính Ayesha đã làm cô nói dối. Nhưng dĩ nhiên Philippa vẫn thấy rõ có một djinn khác trong người cô – cô vẫn chưa biết đó là ai – vẫn đang điều khiển cô theo cùng cách mà cô điều khiển con sóc ở Công viên Trung tâm.
Ayesha nói:
– Ta sẽ bỏ qua lời sỉ nhục của cô đối với ta. Chúng ta không quan tâm đến những chuyện như thế. Tuy nhiên, việc sử dụng sức mạnh djinn trong Giải vô địch Djinnversoctoannular là vi phạm quy tắc Badroulbadour. Và chỉ có một hình phạt duy nhất cho vi phạm này. Philippa Gaunt, cô bị loại khỏi giải đấu này ngay lập tức, và bị cấm tham gia tất cả các giải đấu Djinnverso khác. Vĩnh viễn. Cô còn gì để nói không.
Philippa có rất nhiều điều để nói. Vấn đề duy nhất là cô không thể nói. Giọng nói xa lạ bên trong người cô tuyên bố:
– Không có gì để nói. Và bà có thể đem cái lệnh cấm ngu ngốc của mình đi chọc mông…
Chỉ về phía cửa Phòng Cây Sồi, Ayesha gầm lên:
– VẬY CÔ CÓ THỂ ĐI!
Người djinn bên trong Philippa chọn đúng lúc này để rời khỏi người cô. Nhận ra có thể kiểm soát lại khả năng phát ngôn của mình, việc đầu tiên cô nghĩ đến là lớn tiếng biện hộ cho bản thân. Lần này, thứ duy nhất ngăn cản Philippa là cảm xúc nghẹn ứ trong lòng cô. Philippa muốn khóc, rất muốn khóc, nhưng cô không khóc. Cô muốn hét lớn vì sự bất công đổ lên đầu mình, nhưng cô không hét. Cô muốn quăng mình xuống sàn, đập tay xuống đất và tuyên bố cô bị gài, nhưng cô không làm thế. Cô tự hỏi, làm vậy thì có ích lợi gì chứ? Người đã gài bẫy cô, dù đó là ai đi nữa – với sự hiện diện của nhiều djinn tộc Ifrit trong phòng, chắc chắn không thiếu gì đối tượng nghi vấn đang hả hê – họ chắc chắn hy vọng cô sẽ tự làm bẽ mặt mình hơn. Cho nên cô sẽ không để họ có được sự thỏa mãn đó. Giữ bình tĩnh, đầu ngẩng cao, và nén nước mắt, Philippa bước về phía cửa Phòng Cây Sồi và thẳng ra tiền sảnh khách sạn.
John nói với chú Nimrod:
– Cháu không hiểu. Philippa không bao giờ gian lận.
Chắc nó bị gài rồi.
Chú Nimrod thầm thì:
– Chú không nghi ngờ chuyện đó. Philippa sẽ không bao giờ nói “một cắc”.
John gật đầu:
– Đúng. Nó sẽ nói “một xu”. Sao chúng ta không nói điều này với mọi người?
– Giờ không phải lúc. Djinn Xanh đã lên tiếng. Không nên thách thức phán quyết của bà ấy trước mặt mọi người. Chúng ta sẽ phải tiếp cận vấn đề này bằng một cách khác.
Hất tay về phía cửa, chú nói:
– Trước tiên, chú nghĩ tốt nhất là cháu nên đi theo em gái. Bảo đảm là Philippa về nhà an toàn.
– Vâng ạ.
Rồi John quay người chạy theo hướng em cậu rời đi.
Chú Nimrod quay sang Izaak Balayuga, người đang trơ mắt nhìn vào khoảng không. Giọng hơi bực mình, chú hỏi:
– Bây giờ, chính xác cậu cần gì ở tôi?
– Hử?
– Cháu tôi, John, nói cậu có chuyện quan trọng cần nói với tôi.
– À, cho cháu xin lỗi, vừa rồi đầu óc cháu ở đâu đâu ấy.
Chú Nimrod lặp lại:
– John nói, đó là vấn đề sống còn.
– Thực tế chuyện còn quan trọng hơn thế.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon