Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Tiệc Mừng Sách Mới
hi tỉnh lại, John thấy mình đang ở một căn hộ khác. Cậu biết mình vẫn còn ở trong tòa nhà Dakota, vì từ vị trí nằm dài bên cạnh cửa sổ trên một cái ghế dài, cảnh quan bên ngoài vẫn như cũ. Tuy nhiên bản thân căn hộ này lại rất khác. Không giống như căn hộ của bà Trump với những món đồ đạc mới mua, mọi thứ trong căn hộ này đều rất cũ kỹ. Có cả một cái bàn Ai Cập lớn và vài bức tượng gợi John nhớ đến nhà của chú Nimrod ở London. Không một tiếng động nào lọt qua những bức tường dày đặc của căn hộ, và khi người chủ kinh khủng của nó lên tiếng, dường như cả cái đồng hồ quả lắc to đùng cũng nín lặng.
Kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh John, người đàn ông nói:
– Xin lỗi đã làm cháu hoảng sợ. Cho phép ta tự giới thiệu: Tên ta là Frank Vodyannoy, và giống như cháu, ta cũng là một djinn. Ta đã sống ở tòa nhà này gần năm mươi năm nay, và ta còn làm nhân viên kinh doanh cho nhiều mundane sống ở đây. Trên thực tế, cách này cách khác ta đã giúp đỡ công việc của hầu hết mọi người sống ở đây, dù ta không biết sự giúp đỡ của ta rốt cuộc có tốt cho họ hay không. Năm mươi năm qua, ta là djinn duy nhất trong tòa nhà này. Cho nên ngày hôm qua, khi ta phát hiện sức mạnh djinn trong Dakota, ta có chút tò mò muốn biết ai đang sử dụng nó. Nhưng hôm qua khi ta sang kiếm cháu, cháu đã đi mất tiêu.
– Rồi hôm nay, khi một lần nữa cảm thấy sự hiện diện của cháu, ta đã hơi bực mình. Ta đã không nhận ra cháu còn trẻ như vậy. Và đã hơi mạnh tay với cháu. Cho ta xin lỗi về chuyện đó. Nhưng như ta đã nói, những người này trông cậy vào ta. Chúng ta không thể cho phép một djinn xấu sống ở Dakota.
John thanh minh:
– Cháu không phải djinn xấu. Cháu là djinn bên phe Thiện.
– Việc cháu định dùng thời gian của mình làm gì không liên quan đến ta, nhưng ta sẽ không tha thứ cho những trò đùa ác ý vô bổ. Không phải trong tòa nhà Dakota.
John khăng khăng:
– Thật sự đó không phải là một trò đùa ác ý vô bổ.
Ông Frank Vodyannoy mỉm cười một cách kiên nhẫn với John và nói:
– Nhưng ta lại không thấy như vậy. Điều mà ta thấy là cháu đang cố tình đe dọa người khác. Ta rất ghét những djinn làm thế với con người.
– Chỉ là sự hiểu lầm thôi, thưa ngài. Cháu chỉ đang cố giúp người khác. Một người phụ nữ mundane tên là Trump.
– Vậy chắc cháu không phiền kể rõ mọi chuyện cho ta chứ?
Cảm thấy đã khỏe hơn một chút, John ngồi dậy và kể cho ông nghe chuyện gì đã xảy ra. Và khi cậu kể xong, ông Vodyannoy bật cười khanh khách.
Ông tuyên bố:
– Ta thích cháu đấy, cậu nhóc. Ta từng quen John Lennon. Một anh chàng khá được. Cậu ta mà nghe chuyện cháu làm chắc cũng sẽ gật đầu cái rụp. Đầu óc cậu ta cũng hài hước lắm.
John đưa tay xoa đầu. Bỏ hai chân xuống đất, cậu hỏi:
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy?
Ông Vodyannoy giải thích:
– Cháu bị không chế bởi một phép trói buộc djinn. Phép dò tâm. Nhiệm vụ của nó là tìm ra những thứ làm cháu khó chịu, rồi làm chúng xuất hiện bên trong miệng cháu. May cho cháu là cháu chỉ thật sự ghét rau quả, chứ ta thì đã thấy rất nhiều thứ kinh khủng rớt ra khỏi miệng người khác: rắn, nhện độc, thậm chí cả một con chuột. Chắc cháu ghét rau quả lắm nhỉ?
– Cháu không thể chịu nổi chúng, thưa ngài.
– Dù sao thì cháu cũng đừng lo. Ta đã dọn dẹp sạch rồi. Ý ta là đống rau quả ấy. Dọn sạch khỏi tấm thảm của bà Trump bạn cháu.
Ông lắc đầu rồi hỏi tiếp:
– Cháu biết không John, ta nghĩ ta biết tất cả djinn sống ở New York. Tại sao ta chưa bao giờ gặp cháu nhỉ? Cháu thuộc tộc nào? Gia đình cháu là ai? Và đừng gọi ta là “ngài”. Gọi ta là Frank. Hay ông Vodyannoy.
– Tên của cháu là John Gaunt, thưa ngài. Ý cháu là, thưa ông Vodyannoy. Cha cháu là con người – ý cháu là một mundane. Mẹ cháu là Layla Gaunt.
– A, ra vậy. Giờ thì ta đã hiểu tại sao. Layla chưa bao giờ giới thiệu con của cô ấy với cộng đồng djinn cả. Và nghe đồn là cô ấy đã từ bỏ sức mạnh djinn của mình.
– Đúng thế ạ.
– Vậy chắc cháu là cháu trai của Nimrod, đúng không? Ta đã nghe kể rất nhiều về cháu và em gái cháu. Và về việc cả hai đã đánh bại súc sinh Iblis như thế nào. Một gã xấu xa, giống như những gã Ifrit khác. Cháu đã làm rất giỏi đấy, chàng trai trẻ. Không có djinn nào đáng bị đóng chai hơn Iblis.
John bẽn lẽn:
– Cám ơn ông.
– Dĩ nhiên là từ giờ cháu cần cẩn thận với mấy đứa con trai của Iblis. Chúng đều là những djinn nóng tính. Ví dụ như những cơn bão diễn ra ở Florida, ít nhất hai trong số đó là do Rudyard Teer, con trai út của Iblis, nhúng tay vào.
John chau mày. Cậu không nhớ là chú Nimrod có dặn cậu và Philippa phải cẩn thận với họ hàng của Iblis. Cũng có khả năng là chú có nói gì đó với bà Gaunt, nhưng điều đó có ích lợi gì khi bà đã từ bỏ sức mạnh của chính mình?
Ông Vodyannoy nói tiếp:
– Ta đến từ tộc Jann. Một số trong bọn ta ngay thẳng, số khác thì không như vậy, tuy nhiên tộc Jann, giống như tộc Marid, đứng về phía phe Thiện. Có thể bọn ta không mạnh mẽ hay có tầm ảnh hưởng rộng như tộc Marid các cậu. Nhưng bọn ta luôn làm điều đúng.
– Cháu chắc chắn ông luôn làm điều đúng.
John nghĩ ông Frank Vodyannoy hơi khiêm tốn quá. Phép dò tâm có vẻ rất hiệu lực với cậu.
Mân mê cái nhẫn trên tay trong giây lát, ông Vodyannoy nói:
– Ta thấy thật có lỗi khi dùng phép dò tâm với cháu, John. Viên đá mặt trăng này làm nó có vẻ mạnh hơn. Và có phần khó kiểm soát. Đó là rắc rối thường gặp với đá mặt trăng. Chúng hơi bất kham. Và dĩ nhiên rất chi là Gothic.
– Không sao đâu ông. Cháu khỏe rồi mà. Cháu không định làm phiền ông như thế.
– Cháu thật tử tế. Rất tử tế và rất lễ độ. Ta rất thích những djinn tuy trẻ mà biết cư xử phải phép. Rất nhiều djinn trẻ ngày nay chẳng biết kính trọng djinn lớn tuổi gì cả. Ngay cả lũ djinn trẻ phe Thiện.
Thoáng nghĩ tới Dybbuk Sachertorte, John có thể hiểu được điều ông Vodyannoy muốn nói. Thật khó mà tưởng tượng Dybbuk lại lễ phép nói chuyện với ông Vodyannoy.
Ông Vodyannoy nói:
– Ta sẽ nói cho cháu biết ta định làm gì. Đầu tiên, ta muốn tặng cháu một món quà. Cháu có biết cái ký gửi ước là gì không, John?
– Không ạ.
Ông Vodyannoy cười giải thích:
– Nó chỉ là một từ hài hước chúng ta dùng để nói về một điều ước khẩn cấp thôi. Cha ta đã cho ta một cái khi ta bằng tuổi cháu. Rất hữu ích khi cháu bị kẹt trong một tình huống khó khăn nào đó. Điều đó xảy ra khi sức mạnh của cháu còn đang trong giai đoạn phát triển. Để dùng một ký gửi ước, tất cả những gì cháu phải làm là nói lên từ mật mã. Nó cũng giống như từ trọng tâm, nhưng là từ mà djinn gắn lên một djinn khác như một món quà. Hoặc như một sự đền bù. Giống như trường hợp của cháu. Cho những tổn hại mà ta đã gây ra cho cháu.
John ấp úng từ chối:
– Không cần đâu ông. Ý cháu là, ông không cần đền bù gì cho cháu cũng được.
Ông Vodyannoy vẫn cương quyết:
– Nhưng ta thật sự muốn. Bây giờ, từ mà ta sắp đưa cho cháu là một từ tiếng Đức. Từ tiếng Đức luôn rất tốt cho những ký gửi ước. Đặc biệt là những từ dài, vì khó có thể buột miệng nói ra chúng. Trừ khi cháu là người Đức, dĩ nhiên rồi. Không có ngôn ngữ nào giống tiếng Đức đối với những từ dài. Mà cháu không dự định đi qua Đức đấy chứ?
John lắc đầu.
– Vậy thì ổn rồi. Từ mà ta đưa cho cháu là DONA UDAMPFSCHIFAHRTSGESELLSCHAFTKAPITAEN.
John nhăn mặt:
– Cháu không thể nào nhớ được nó đâu.
Ông Vodyannoy cười trấn an:
– Dĩ nhiên cháu sẽ nhớ. Bởi vì cháu không cần phải nhớ nó. Cái ký gửi ước sẽ tự nhớ thay cháu. Khi có một tình huống thật sự cần sự giúp sức của ký gửi ước, một tình huống khẩn cấp thật sự, nó sẽ lập tức có mặt ngay trên đầu lưỡi cháu.
John không thể tin lại có chuyện một từ biết tự nhớ. Cậu nói:
– Có lẽ cháu sẽ nhớ nếu cháu biết nó có nghĩa là gì.
Ông Vodyannoy không nghĩ vậy:
– Thật sự cháu không cần phải hiểu nghĩa đâu. Nhưng nếu cháu đã muốn biết thì ta giải thích. Đó là một từ dùng để chỉ thuyền trưởng của công ty tàu thủy chạy bằng hơi nước Danube. Và tin ta đi, cháu không thể tìm được một thứ gì đơn giản hơn thuyền trưởng của công ty tàu thủy chạy bằng hơi nước Danube đâu. Ta biết. Ta đã gặp một người.
John đồng ý:
– Cũng được. Cháu sẵn sàng rồi.
– Sẵn sàng chuyện gì mới được?
– Sẵn sàng để ông gắn cái ký gửi ước gì gì ấy.
– Việc đó xong rồi.
– Vậy á? Ờ, cảm ơn ông, ông Vodyannoy. Ý cháu là, ông Frank.
– Cháu không cần cám ơn ta.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ông nói:
– Điều tiếp theo ta định làm là đưa cháu về nhà. Cháu sống ở đâu thế?
John trả lời:
– Ngay bên kia công viên thôi. Ở số 7, đường 77. Nhưng thật tình ông không cần đưa cháu về đâu. Cháu có thể đi bộ hoặc bắt một chiếc taxi cũng được.
Ông Frank Vodyannoy cười:
– Ồ không, cháu không làm vậy được đâu. Nhìn ra lại bên ngoài cửa sổ đi. Tuyết đã đóng dày 6 inch[6] trên đường trong khi cháu nằm trên ghế đấy.
John nhìn xuống công viên. Đúng thật. Cậu còn không nhìn rõ được cả cây cối vì tuyết mù mịt rơi xuống từ trên trời. Sao trước đó cậu không nhận ra chuyện này nhỉ? Giao thông trên đường ngừng hẳn lại, và cả công viên dường như bị bao phủ trong một lớp cô-tông dày đặc.
[6] Khoảng 15cm
Thấy John ngạc nhiên, ông Vodyannoy giải thích:
– Phép dò tâm là vậy. Trúng nó thì cháu sẽ phải tốn một thời gian dài để có thể hoàn toàn phục hồi. Đó là lý do tại sao ta sẽ đưa cháu về nhà bằng cách chống tuyết duy nhất: Gió lốc.
– Khoan. Không cần đâu ông.
– Đừng lo. Vào một ngày như thế này, sẽ không ai thấy cháu nổi đâu. Tin ta đi.
John dợm lên tiếng giải thích rằng cậu muốn lẳng lặng về nhà để mẹ không phát hiện ra. Nếu dùng lốc gió thì thể nào cũng phải giải thích vì cậu không nghĩ mẹ sẽ tin đó chỉ là một hiện tượng bình thường của mùa đông New York. Nhưng trước khi cậu kịp ngăn ông Vodyannoy lại, lớp không khí bên dưới chân cậu đã bắt đầu xoáy tròn với một tốc độ ngày càng nhanh, cho đến khi một xoáy gió nhỏ nhẹ nhàng nhấc bổng cậu khỏi tấm thảm.
John luống cuống huơ tay loạn xạ như một chú hề đi trên dây để giữ thăng bằng.
Vừa đưa tay mở cánh cửa sổ tầng bảy của nhà mình, ông Vodyannoy vừa la lớn chỉ đạo:
– Đừng cố gắng đứng trên nó, cậu bé. Ngồi xuống đi, không thì ngã đấy. Chúa ơi, nhìn cháu cứ như chưa bao giờ cưỡi một cơn lốc gió nào ấy.
John hét lớn:
– Thì cháu đã từng cưỡi nó đâu.
Cậu lập tức ngồi xuống. Nhưng đã quá trễ. Cơn lốc gió bự và êm như một cái ghế bành đã chở cậu ra khỏi tòa nhà Dakota và băng qua công viên. Nhắm tịt mắt lại, John cố gắng tận hưởng cảm giác di chuyển theo một cách thức kỳ lạ và ráng quên đi hậu quả có thể xảy ra một khi cậu về đến nhà.
Vài phút sau khi rời khỏi cửa sổ nhà ông Vodyannoy ở tòa nhà Dakota, cơn lốc gió hạ cánh xuống cổng trước nhà John đúng lúc bà Trump mở cổng và ném vài cục muối mỏ lên bậc tam cấp để ngăn tuyết đọng lại trên đó. Bà hét lớn nhưng không thấy John vì cơn lốc gió, giờ đã cuốn theo không ít tuyết, quét vào hành lang như một cơn bão mini, quay tròn bà Trump làm bà ngã phịch trước khi thẳng tiến lên sáu tầng thang, vào trong phòng John và nhẹ nhàng thả cậu xuống cái ghế bọc da.
Vào lúc khác, việc này sẽ rất ổn với John, nhưng rất tình cờ là bà Gaunt đang chờ sẵn ở đó. Bà vừa nhận được một cú điện thoại từ bác sĩ Sachertorte giận dữ buộc tội cặp sinh đôi thả một con nguyên tố nước lên bà Nadia, vợ mới của ông Sachertorte, theo yêu cầu của Dybbuk. Và bà Gaunt còn kém hài lòng hơn khi chứng kiến con trai bà về nhà theo một cách cho thấy cậu đã sử dụng sức mạnh djinn mà không hỏi ý kiến bà.
Bà Gaunt bực mình nói:
– Mẹ hy vọng bà Trump không thấy con cưỡi một cơn lốc gió, John.
John ấp úng:
– À, ừ, chắc là không. Ít nhất con nghĩ vậy. Cơn lốc gió đã xô ngã bà ấy và có vẻ làm bà hoa mắt vì tuyết khi con vào.
– Mẹ hy vọng là vậy.
Philippa bẽn lẽn xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng.
Mẹ nói:
– Giờ đã có đủ hai đứa ở đây, chắc hai đứa sẽ không phiền nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ? Mẹ nghĩ chúng ta đã có thỏa thuận với nhau – một thỏa thuận mà chính các con đưa ra – rằng sẽ không có đứa nào sử dụng sức mạnh của mình mà không bàn bạc với mẹ trước. Thế mà bây giờ mẹ lại thấy John cưỡi một cơn lốc gió chỉ vài phút sau khi mẹ nhận được cú điện thoại từ bác sĩ Sachertorte. Có vẻ như ai đó đã thả một con nguyên tố nước lên cô Nadia, vợ mới của chồng cũ cô Sachertorte. Suốt mười hai tiếng đồng hồ vừa qua, mưa đổ ầm ầm bên trong căn hộ mới của họ. Đúng thế, mưa. Đổ như lũ. Cô ấy nghĩ hai đứa đã làm chuyện đó theo lời xúi giục của Dybbuk.
John thanh mình:
– Không đâu mẹ. Tụi con hổng có làm chuyện đó mà.
– Cô Sachertorte chắc chắn không phải Dybbuk làm chuyện đó. Cho đến khi cô ấy giải trừ phép trói buộc ra khỏi con trai, Dybbuk thậm chí không thể dùng sức mạnh djinn của mình để buộc dây giày. Ít nhất là nếu cậu ấy chịu để tâm đến chuyện đó. Nói chung là mẹ không quan tâm đến thằng bé đó. Còn về hai đứa, mẹ đang bắt đầu nghĩ phải nhờ Nimrod dùng phép trói buộc với hai đứa mới được.
John khăng khăng:
– Tụi con không làm chuyện đó. Thật mà.
– John, con muốn mẹ tin con, nhưng nhìn con xem: con vừa mới cưỡi một cơn lốc gió vào nhà.
John đành kể cho mẹ nghe về căn hộ của bà Trump ở tòa nhà Dakota, việc bà bị cô Pickings đe dọa như thế nào, việc cậu “thuyết phục” cô Pickings nghỉ việc như thế nào, và việc cậu gặp ông Vodyannoy, một djinn tốt bụng đã gửi cậu về nhà bằng một cơn lốc gió trước khi cậu kịp từ chối.
Cậu thanh minh:
– Mẹ thấy đấy, con không dùng sức mạnh djinn cho bản thân mình mà để giúp người khác.
Bà Gaunt vẫn chưa hài lòng:
– Vậy còn cơn mưa gió bất thường ở căn hộ mới của cô Nadia Tarantino?
Trong khi John giải thích cho mẹ nghe về cô Pickings, Philippa nghĩ về Dybbuk Sachertorte và sự cố trong phòng tắm hơi. Rồi cô gỡ kính ra theo cách mà cô thường làm khi muốn mẹ nhìn thẳng vào mắt cô và tin vào những điều cô nói, dù đôi lúc đó không phải là sự thật.
Philippa giải thích:
– Con nghĩ có lẽ con biết chuyện gì đã xảy ra. Dybbuk đã chỉ cho tụi con cách vào phòng tắm hơi để hồi phục sức mạnh trong mùa đông, và tụi con đã quyết định tặng cậu ấy một món quà để cảm ơn. Một thứ tạo ra bằng sức mạnh djinn. Đó là một game vi tính. Chỉ có điều tụi con không thể tự hình dung ra cái game mà cậu ấy muốn. Cho nên tụi con đã nắm tay nhau, và cậu ấy đã sử dụng sức mạnh của tụi con để tập trung vào cái game đó.
John gật đầu:
– Đúng thế. Chỉ có điều nó không công hiệu trong lần thử đầu tiên. Con quên béng đi chuyện đó.
Philippa tiếp lời anh:
– Tuy nhiên, con vẫn cảm thấy có một ít sức mạnh đã bị rút khỏi người.
Rồi cô lắc đầu nói:
– Đúng là Dybbuk có nhờ tụi con thả một con nguyên tố nước lên mẹ kế của cậu ấy, nhưng tụi con đã từ chối. Con nghĩ chắc cậu ấy đã gạt để tụi con tạo ra một con nguyên tố mà chẳng hay biết gì hết.
Bà Gaunt thở dài:
– Chú Nimrod không dạy hai đứa điều gì trong mùa hè vừa rồi sao? Đừng bao giờ nắm tay một djinn khi họ muốn dùng sức mạnh của các con. Hành động đó được gọi là Djinncatation, và cũng từ nó mà mấy nhà duy linh nghĩ ra cái khái niệm ngớ ngẩn về việc nắm tay nhau trong các nghi lễ cầu hồn. Bởi vì họ nghĩ nó sẽ cho họ sức mạnh của nhiều người. Nếu như phải bắt tay với ai đó, các con nhớ phải gập ngón giữa vào lòng bàn tay để ngăn đường chỉ tay của hai đứa tiếp xúc với đường chỉ tay của người khác.
Vừa nói, bà vừa thực hiện cách bắt tay đúng cách của djinn cho John và Philippa xem.
Rồi bà nói:
– Nhưng vì các con không biết về việc bắt tay, ta nghĩ chắc không thể trách các con được. Chỉ có điều lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé.
John hỏi:
– Mẹ không giận tụi con về việc cô Pickings à?
Bà Gaunt trả lời:
– Mẹ có thể hiểu được tại sao hai đứa muốn giúp bà Trump. Nhưng hãy nhớ lời mẹ: việc đó có thể gây ra hậu quả mà hiện giờ các con chưa thấy được đâu. Tất cả việc sử dụng sức mạnh djinn lên mundane đều có một ảnh hưởng không lường trước được. Đáng lẽ chú Nimrod phải nói rõ việc này với các con mới phải.
Rồi bà mỉm cười:
– Nhưng thôi, mẹ không giận hai đứa. Vậy có lẽ tốt cho các con hơn. Vì mẹ cũng chẳng vui gì nếu cấm hai đứa đến dự lễ ra mắt sách của ông Rakshasas.
John hỏi:
– Lễ ra mắt sách là gì ạ?
Philippa trả lời:
– Ngốc quá, đó là buổi lễ mừng việc phát hành một cuốn sách đó.
Lờ đi lời trêu chọc của em gái, John hỏi mẹ:
– Ông già Rakshasas viết sách hả mẹ?
– Ờ. Cuốn Những quy luật Baghdad rút gọn của Rakshasas.
John nhận xét:
– Nghe không giống như một lựa chọn của Oprah[7] chút nào.
[7] Oprah Winfrey: nữ xướng ngôn viên truyền hình có thế lực và ảnh hưởng nhất trong lịch sử truyền hình Mỹ. Thứ gì Oprah lựa chọn nghĩa là thứ đó có đẳng cấp.
Philippa hỏi:
– Khi nào buổi lễ diễn ra vậy mẹ? Và ở đâu?
– Tối nay. Ngay ở New York. Tại cửa hiệu “Cuốn sách bị phong ấn” trên đường Tây 57.
John ngạc nhiên:
– Ngay tối nay? Sao mẹ không nói với tụi con sớm hơn? Mà chú Nimrod có ở đó không mẹ?
– Dĩ nhiên chú ấy phải có mặt ở đó rồi. Và đó là lý do tại sao mẹ không nói sớm với hai đứa. Chú ấy muốn dành sự ngạc nhiên cho các con.
Cái tên “Cuốn sách bị phong ấn” khá phù hợp, vì cái cửa hiệu đặc biệt ở New York này không có cửa ra vào. Ngoại trừ một cửa sổ to bằng khoang cửa sổ trên tàu thủy và cái biển bằng đồng – khắc điệu đà tên và địa chỉ – gắn trên bức tường bằng gạch kế bên nó, không ai nghĩ có một cái cửa hiệu tồn tại ở đây.
Philippa hỏi John:
– Anh có chắc là ở đây chứ?
John đưa cho em xem tấm card có in tựa cuốn sách cùng hình vẽ sơ đồ đường 57 nằm giữa đường Broadway và đại lộ Avenue of the Americas rồi khẳng định:
– Thì trên thư mời ghi là ở đây mà.
Philippa nói:
– Chắc phải có một cách bí mật nào đó để vào trong.
Và cô bắt đầu đọc kỹ những gì ghi trên tấm card phát sáng, món đồ trưng bày duy nhất trong khung cửa sổ tròn của cửa hiệu.
Quan sát xung quanh, John cho biết:
– Đúng là chúng ta đang được chờ đợi. Và bởi một djinn rất mạnh.
Philippa hỏi:
– Sao anh biết?
– Đơn giản thôi. Đây là con đường duy nhất ở New York không có tuyết.
– Anh nói đúng. Có tuyết ở hai phía đầu đường, nhưng ở đây thì không.
John nói:
– Anh nói là phải đúng rồi. Và em có cảm thấy gì không? Ở đây trời lại khá ấm. Trên thực tế, so với con đường kế bên, nó có thể ấm hơn cả 20 hay 30 độ. Như một vùng vi khí hậu ấy. Phải có một sức mạnh đáng kể mới làm được điều này. Ai đó – có thể là chú Nimrod hoặc ông Rakshasas – đã cố gắng để làm con đường dễ chịu hơn cho một số lượng lớn djinn yêu cái nóng.
Nhưng Philippa không chú tâm nghe cậu nói lắm. Sau một hồi đăm chiêu nghiên cứu tấm card trong khung cửa sổ tròn kỳ lạ, cô chỉ vào nó và tuyên bố:
– Đây là một câu đố. Em nghĩ nếu chúng ta trả lời được thì sẽ vào trong được. Anh nghe nhé. “Sự bắt đầu của vĩnh hằng. Sự kết thúc của thời gian và không gian. Sự bắt đầu của mọi kết thúc. Và sự kết thúc của mọi nơi.”[8]
[8] Nguyên văn: The beginning of eternity. The end of time and space. The beginning of every end. And the end of every place.
John nhún vai:
– Anh chẳng hiểu gì cả.
Philippa tuyên bố một cách đắc thắng:
– Nhưng em thì hiểu đấy. Câu trả lời là chữ “e”. “E” là chữ bắt đầu trong từ “vĩnh hằng” (eternity), chữ kết thúc của từ “thời gian” (time) và không gian (space), chữ bắt đầu của từ “mọi kết thúc” (every end), và là chữ kết thúc của từ “mọi nơi” (every place).
– Câu trả lời đó đưa ta đến đâu?
– Đưa ta vào bên trong.
Philippa ấn tay vào ký tự “e” của chữ “WEST” (Tây) ở trong địa chỉ in trên tấm biển hiệu bằng đồng.
Ngay lập tức, một mảng tường gạch, bao gồm cả cái cửa sổ, dịch sang một bên, để lộ cửa ra vào của cửa hiệu được thiết kế với bản lề ẩn mở vào trong. Đằng sau nó không phải là một nơi tối tăm, lạnh lẽo mà là một cái hầm rộng rãi, sáng sủa. Bên trong hầm, cặp sinh đôi có thể thấy một cái cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng phía trên, nơi chúng nghe rõ âm thanh của một buổi tiệc đang tưng bừng diễn ra.
Nhanh chóng bước vào trong hầm, John khen:
– Giỏi lắm, em gái. Chúng ta đi thôi. Trước khi cái cửa đóng lại.
Cánh cửa đóng ầm lại sau lưng hai anh em khi Philippa theo anh trai đi vào trong hầm và lên cầu thang. Lên đến đỉnh cầu thang, cặp sinh đôi đặt chân vào một căn phòng lớn với một khung cảnh đặc biệt bên ngoài cửa sổ. Nó không phải là cảnh con đường số 57 như họ nghĩ mà giống như cảnh vùng biển ở một đất nước ấm áp hơn. Rồi từ đám đông trong phòng, một người đàn ông vận bộ vét đỏ tươi tiến về phía chúng với đôi tay giang rộng và nụ cười hết cỡ trên môi. Đó là chú Nimrod.
Vui vẻ ôm chặt cặp sinh đôi, chú nói:
– Cuối cùng các cháu cũng ở đây. Mọi người đang tự hỏi là rốt cuộc các cháu lạc đâu rồi.
Philippa nói:
– Tụi cháu có gặp một chút rắc rối với câu đố ở cửa.
– Thật à? Các cháu làm chú ngạc nhiên đấy. Đâu có gì phức tạp đâu. Chỉ là một câu chơi chữ của nhà văn vĩ đại người Anh, Jonathan Swift. Chỉ để ngăn những người không liên quan vào trong thôi.
Theo ngay phía sau chú Nimrod là một ông lão với một hàm râu trắng bạc, một cái khăn xếp đầu trắng và một bộ đồ trắng. Ông Rakshasas ôm hai đứa trẻ một cách hạnh phúc và tiếp lời chú Nimrod:
– Một điều chắc chắn, một bữa tiệc chỉ là một bữa tiệc khi có những người khách không mời.
Tuy nhìn giống một ông hoàng Ấn Độ, nhưng ông Rakshasas nói tiếng Anh như một người Ai-len. Đó là kết quả của việc ông bị nhốt nhiều năm trong một cái chai ở Ai-len và học tiếng Anh từ truyền hình Ai-len.
Cặp sinh đôi đồng thanh:
– Chúc mừng ông ra sách.
Chú Nimrod nói:
– Đúng là rất đáng chúc mừng đó chứ. Đây có thể là cuốn sách quan trọng nhất kể từ sau cuốn Grimoire của vua Solomon.
Ông Rakshasas lơ đãng cười:
– Cám ơn cậu, Nimrod. Nhưng thật sự cuốn sách của tôi không hơn gì cái khóa giày trên một đôi giày cũ rích đâu.
John hỏi:
– Grimoire là gì hả chú?
Chú Nimrod giải thích:
– Một cuốn sách phù thủy chỉ cách trói buộc djinn. Trong số các Grimoire thì Di chúc của Solomon là cuốn ra đời đầu tiên và cũng là cuốn quan trọng nhất. Cho nên chú mới so sánh nó với cuốn Những quy luật Baghdad rút gọn của anh Rakshasas.
Ông Rakshasas khiêm tốn nói:
– Cậu thật là… Cậu quá lời rồi đó, làm gì đến mức ấy.
Chú Nimrod tuyên bố:
– Nhưng có quá lời thì cũng đâu có làm “cứng” tim ai đâu, đúng không?
Quay sang cặp sinh đôi, chú cho biết:
– Anh Rakshasas đã dành cả đời để viết cuốn sách này đấy. Hai đứa biết không, trong nhiều năm qua, số lượng những quy luật Baghdad ngày càng gia tăng và trở nên khó sử dụng với vô số mâu thuẫn và bất nhất. Với cuốn sách một tập của anh Rakshasas, tất cả mọi điều quan trọng về djinn đều được đưa vào đầy đủ và có thứ tự. Các cháu có thể dễ dàng tìm thấy và tin tưởng tất cả mọi quy luật trong đây. Nói một cách ngắn gọn, anh Rakshasas, giống như một người thủy thủ vượt đại dương, đã hoàn tất một công việc mà chúng ta một thời ngán ngẩm khi nghĩ về nó.
John hăm hở nói:
– Cháu muốn đọc cuốn sách đó quá.
Chú Nimrod cười:
– Rồi cháu sẽ được đọc nó thôi, John. Nhưng trước hết, hãy để ta giới thiệu hai đứa với cộng đồng djinn New York.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon