Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 21
Cập nhật: 2019-11-13 12:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Bài Hát Imagine
au bữa trưa, John và Philippa dẫn Dybbuk lên lầu và chỉ cho cậu ta phòng của hai anh em. Dybbuk là djinn cùng tuổi đầu tiên mà hai anh em gặp nên cặp sinh đôi trông mong gặp cậu ta hơn là cậu ta muốn gặp chúng. Quả thực, rõ ràng là Dybbuk nhìn hai anh em bằng nửa con mắt.
Dybbuk hỏi:
– Phải mẹ các cậu không vậy? Các cậu có sức mạnh djinn nhưng lại không thể sử dụng chúng vì mấy lời hứa ngu ngốc với mẹ hả?
John phùng mang trợn mắt giải thích:
– Tớ không có nói như vậy à.
Philippa nói thêm:
– Nhưng đúng là tụi tớ có hứa với mẹ.
Dybbuk lớn tiếng cười:
– Thật không tin nổi các cậu!
John cho biết:
– Nhưng ngay cả khi muốn sử dụng sức mạnh, tụi tớ cũng đâu thể làm được gì. Nhìn ngoài trời đi. Lạnh dã man.
Quăng mình xuống cái ghế bành của John, Dybbuk nói:
– Ngốc ạ, đó là điều mà người lớn muốn các cậu nghĩ. Giống như tất cả mọi thứ khác trên đời, chuyện gì cũng có cách hết, nếu như các cậu biết cách.
Philippa hỏi:
– Ý cậu là cậu có thể sử dụng sức mạnh djinn của mình? Ngay cả khi trời lạnh?
– Không hoàn toàn thế. Mẹ tớ đã dùng một phép trói buộc lên tớ. Để ngăn tớ sử dụng sức mạnh djinn cho đến khi nào bà nghĩ tớ đã ở trong cái gọi là “tâm trạng có trách nhiệm”.
John hỏi:
– Nhưng sao mẹ cậu lại làm vậy chứ, Dybbuk?
Dybbuk nhăn mặt nói:
– Gọi tớ là Buck. Chỉ Buck thôi, okay? Tớ ghét tên mình. Có một thằng nhóc đã biến thời gian ở trường của tớ thành địa ngục chỉ vì cái tên đó. Nó nói tớ xấu xa gì gì đó. Nên tớ đã biến nó thành một con gián. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi. Nhưng mẹ tớ đã nổi giận đùng đùng vì chuyện đó. Chuyện đó và một chuyện khác tớ đã làm với ông thầy dạy toán của tớ.
John giờ đã hoàn toàn ngưỡng mộ Dybbuk. Cậu cũng đã mơ sẽ làm một chuyện gì đó kinh khủng với thầy dạy toán của mình. Cậu háo hức hỏi:
– Cậu đã làm gì thế?
Phổng mũi trước việc được một thằng nhóc khác tôn thờ như người hùng, Dybbuk nhe răng cười:
– Ông thầy Strickneen đó lúc nào cũng chăm chăm bắt lỗi tớ. Bởi vì tớ không giải được một phương trình bậc hai, hay thứ gì đó tương tự. Cho nên tớ nghĩ phải cho ông ấy biết chính xác cảm giác đó như thế nào. Ngu toán. Trong cả hai ngày trời, ông thầy dở hơi đó còn chẳng biết hai cộng hai bằng mấy, chứ đừng nói đến giải một phương trình bậc hai. Ổng đã nghĩ chắc mình bị điên rồi.
John khen:
– Tuyệt vời.
– Nhưng rồi mẹ tớ hỏi sao không thấy tớ có bài tập toán về nhà và tớ nói cho bà biết. Và đó là một hành động ngu ngốc, bởi vì bà quyết định sẽ làm tớ không thể sử dụng sức mạnh djinn trong một thời gian. Bằng một phép trói buộc.
Philippa hỏi:
– Nhưng chính xác bà ấy đã làm thế nào? Phép trói buộc ấy?
– Bà làm tớ quên mất từ trọng tâm của tớ.
John gợi ý:
– Cậu không thể nghĩ ra một từ khác sao?
Dybbuk lắc đầu. Đưa tay vén tóc ra khỏi mắt, cậu nói:
– Đâu có đơn giản vậy được, đồ khăn giấy ướt. Từ trọng tâm cũng giống như password cho máy tính. Muốn đổi password mới, cậu cần phải nhớ password cũ, đúng không?
Philippa hỏi:
– Bao giờ mẹ cậu mới giải phép cho cậu?
– Khi nào về nhà. Các cậu thấy đó, theo kế hoạch, tớ sẽ sống với cha tớ khi ở đây, và mẹ tớ không muốn tớ làm gì với vợ mới của ổng. Nadia, mẹ kế tớ, không phải là djinn. Bà ấy làm nghề thiết kế nội thất.
Philippa hỏi tiếp:
– Nhưng cậu định sẽ làm gì bà ấy à?
Dybbuk cười khì:
– Dĩ nhiên rồi. Bộ cậu không làm vậy nếu cha cậu dọn ra khỏi nhà và cưới một người vợ mới sao?
Philippa suy nghĩ trong giây lát rồi thừa nhận:
– Có lẽ tớ sẽ biến bà ấy thành một con dơi. Tớ không nghĩ có gì tệ hơn thế. Tớ ghét dơi.
Dybbuk nhún vai:
– Ờ. Có thể thế. Nhưng nếu đó là người tớ thật sự ghét, tớ sẽ thả một con nguyên tố lên họ. Cái đó còn đáng sợ hơn bất kỳ con dơi ngu ngốc nào.
Philippa quay nhìn John, nhưng anh cô cũng lắc đầu.
Dybbuk khịt mũi:
– Đừng nói là các cậu không biết gì về các con nguyên tố nha! Ở trường họ dạy cái gì cho lũ khăn giấy ướt các cậu vậy trời? Các con nguyên tố là những quái vật mini sống bên trong tám nguyên tố. Chắc các cậu biết bốn nguyên tố tự nhiên Đất, Không khí, Lửa, Nước và bốn nguyên tố quý tộc Linh hồn, Không gian, Thời gian và Sự May mắn chứ? Chuyện là Nadia hiện đang bận rộn trang trí lại căn hộ mới của họ, nên có thể tớ sẽ thả một con nguyên tố nước lên bả. Làm ngập lụt chỗ đó. Chỉ để phá phách chút thôi.
Đặt tay lên vai cặp sinh đôi, Dybbuk đề nghị:
– Có lẽ các cậu có thể giúp tớ. Ý tớ là, các cậu có thể giúp tớ kích hoạt một con nguyên tố.
John nói:
– Tớ không nghĩ tụi tớ làm được gì. Như tớ đã nói, thời tiết quá lạnh để tụi tớ sử dụng sức mạnh djinn.
– Đã nói rồi mà, đó chỉ là điều người lớn muốn các cậu nghĩ. Để các cậu không gây rắc rối gì. Các cậu biết đấy, tớ có thể chỉ các cậu cách khôi phục một phần sức mạnh. Nếu các cậu hứa sẽ thả một con nguyên tố lên mẹ kế tớ.
Philippa lắc đầu trả lời một cách kiên quyết:
– Rất tiếc, nhưng tớ không nghĩ tụi tớ có thể làm một chuyện như vậy. Với lại, dù có muốn tụi tớ cũng không biết làm thế nào. Đúng không, anh John?
– À… ờ.
John trả lời có phần kém chắc chắn hơn em gái. Người mà cậu đang nghĩ đến hiện giờ không phải là Nadia, mẹ kế của Dybbuk, mà là Gordon Warthoff, kẻ bắt nạt cậu ở trường, và cậu đang nghĩ đến việc mình sẽ có thể làm gì với nó một khi sức mạnh djinn phục hồi. Chưa kể đến việc cậu sẽ làm gì với cô nàng Pickings, người giúp việc lười biếng của bà Trump. Cậu sẽ xử lý cả hai. Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn nói:
– Không, tụi tớ không thể làm chuyện đó.
– Ok, các cậu không muốn cũng không sao.
Dybbuk đứng dậy và nhìn xuống đường. Trời đã bắt đầu đổ tuyết trở lại và lần này các bông tuyết lững lờ rơi trên vỉa hè. Dybbuk nói:
– Này, tớ có thể thấy vấn đề của các cậu là gì rồi. Tớ đã quên mất mùa đông New York có thể lạnh như thế nào. Chỗ tớ sống ở California là sa mạc. Và nó làm mọi chuyện dễ dàng hơn. Ý tớ là, dễ dàng hơn với một djinn. Chắc đó là lý do tại sao tớ vượt xa các cậu về khoản sức mạnh và hiểu biết về djinn.
Nghĩ đến việc sống ở Palm Springs tuyệt vời hơn sống ở New York như thế nào, John đồng ý:
– Tớ cũng nghĩ vậy.
Dybbuk nói:
– Ok, tớ thích các cậu. Cho nên tớ sẽ nói cho các cậu biết vô điều kiện. Về cách để tự khôi phục sức mạnh djinn khi mắc kẹt trong cái hộp băng mà các cậu gọi là khí hậu này. Có ai trong hai cậu tham gia một câu lạc bộ thể thao không? Và nếu có, câu lạc bộ đó có phòng tắm hơi không?
John cho biết:
– Gia đình tớ có một phòng tắm hơi ở dưới nhà.
Dybbuk nhe răng cười:
– Vậy là vấn đề của các cậu đã được giải quyết. Tất cả những gì các cậu phải làm là ngồi trong đó và nướng mình hết công suất. Sau đó các cậu sẽ có thể hành xử như một djinn chính hiệu.
Cười khinh miệt, Dybbuk đế thêm vào:
– Không thể tin là các cậu không tự khám phá ra được điều đó.
Philippa chống chế:
– Đó là vì tụi tớ chưa bao giờ vào đó. Tụi tớ ghét không gian chật mà.
– Thì uống một viên thuốc than trước khi vào là xong. Ngốc. Quá đơn giản.
Djinn dùng thuốc than để chống lại cảm giác sợ không gian chật mà họ gặp phải khi ở trong bất kỳ khoảng không đóng kín nào, đặc biệt là trong một cái đèn hay một cái chai.
John thừa nhận:
– Giờ cậu nói tớ mới thấy quá chí lý, Buck ạ. Vào mùa đông, cái phòng tắm hơi thậm chí còn tự động bật vào bữa trưa để khi đi làm về, cha tớ có thể vào ngay trong đó.
Dybbuk hỏi:
– Ý cậu là giờ nó đang bật à?
Liếc nhìn đồng hồ, John gật đầu:
– Chắc thế.
– Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Cho tớ mượn một bộ đồ bơi và chúng ta có thể vào đó thử nghiệm ngay.
Và cả ba mặc đồ bơi vào, uống vài viên thuốc than, rồi đi xuống tầng hầm.
Phòng tắm hơi của ông Gaunt giống như một cabin gỗ nhỏ. Bên trong là vài cái ghế dài đặt xung quanh một cái lò chất đầy đá nóng phía trên. Cái nhiệt kế trên tường cho biết nhiệt độ trong phòng hiện giờ gần 100 độ C – nóng gấp đôi nhiệt độ sa mạc mà cặp sinh đôi từng trải qua. Và chỉ trong mấy phút bước vào phòng và bắt đầu đổ mồ hôi, cặp sinh đôi đã cảm thấy sức mạnh của chúng đang quay trở lại. Mới đầu John cảm thấy nó như một cảm giác ấm áp nằm sâu bên trong người cậu, và rồi nhận ra đầu óc cậu tỉnh táo hẳn như một người hồi phục lại sau trận cảm nặng. Còn Philippa cảm thấy như cơ thể cô đang tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon thật dài.
Khi còn ở Ai Cập, nơi chú Nimrod bắt đầu huấn luyện cặp sinh đôi cách sử dụng sức mạnh djinn, ông đã nói về việc tinh thần quan trọng hơn thể chất. Đã hơi lâu cặp sinh đôi không luyện tập gì, nhưng chẳng mấy chốc John đã có thể sử dụng sức mạnh vừa khôi phục để tạo ra vài cái đĩa CD cậu đang tìm mua, trong khi Philippa tạo một cái áo khoác bằng vải bông xù thật dày mà cô dự định sẽ dùng để choàng kín người ngay khi họ rời khỏi phòng tắm hơi. Không có món đồ tạo ra nào có vẻ đủ quan trọng để họ phải hỏi ý kiến mẹ trước.
John nói với Philippa:
– Có lẽ chúng ta nên tặng cho Buck cái gì đó để cám ơn cậu ấy đã chỉ cách khôi phục sức mạnh.
Dybbuk đáp lời:
– Tớ rất sẵn lòng nhận một game vi tính mới, nếu các cậu không ngại.
Khi Dybbuk nói cho hai anh em biết cái game đó tên gì, chỉ có John đã nghe đến nó, tuy nhiên một mình cậu không đủ sức mạnh để tạo ra nó.
Dybbuk đề nghị:
– Hay là vầy, chúng ta sẽ nắm tay nhau và tớ sẽ sử dụng sức mạnh của các cậu để tập trung vào cái game mà tớ muốn. Được không?
Philippa tán thành:
– Ý kiến hay. John, chúng ta đã làm chuyện này trước đây, anh nhớ không? Với ông Rakshasas. Khi chúng ta tạo ra cái xe Ferrari màu hồng ở Cairo đó.
– Làm sao anh có thể quên được chứ?
John nắm lấy tay em gái, rồi nắm lấy tay Dybbuk.
Lần đầu tiên chúng thử tạo cái game của Dybbuk, nhưng không có gì xảy ra; hoặc ít nhất không có gì xuất hiện. Philippa cảm thấy chuyện đó hơi kỳ lạ, bởi vì cô cảm thấy rõ có một phần sức mạnh đã rời khỏi cơ thể mình. Nhưng trong lần thử thứ hai, cái game ngay lập tức hiện ra, và Dybbuk trông có vẻ rất vui, đến nỗi Philippa quên bẵng việc đã có lần thử đầu tiên.
Không lâu sau đó, bác sĩ Sachertorte dẫn Dybbuk về nhà. Và khi còn lại một mình trong phòng, John tiếp tục thử nghiệm sức mạnh của mình. Cậu khám phá ra mình có thể giữ nguyên trạng thái hóa thể – cái mà djinn gọi khi họ biến vào trong hoặc rời khỏi một cái đèn hay một cái chai nào đó – đến ba tiếng đồng hồ sau khi ngồi trong phòng tắm hơi của cha cậu. Khám phá này gợi lên ý tưởng về việc cậu và Philippa có thể giúp bà Trump như thế nào. Nhưng sau khi lắng nghe kế hoạch của anh trai, Philippa vẫn có vẻ chưa được thuyết phục lắm.
Cô nói:
– Em không biết đâu. Thực sự em không dám chắc chúng ta nên làm việc đó đâu, John!
John nài nỉ:
– Chỉ là một biến thể bình thường thôi mà. Đâu phải chúng ta định biến cô Pickings thành gián đâu.
– Em chỉ không chắc là mẹ sẽ đồng ý với việc đó.
– Bà Trump cần sự giúp đỡ của chúng ta, không đúng sao?
Vẫn còn hơi ngần ngừ, Philippa gật đầu:
– Đúng là thế. Nhưng mà…
– Này nhé, anh sẽ là người thực hiện biến thể đó. Vậy trách nhiệm sẽ thuộc về anh, không phải em.
John đợi xem Philippa có nói gì không, và khi cô tiếp tục giữ im lặng, cậu nói thêm:
– Bộ em có thể nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn sao?
Philippa phải thừa nhận là cô không thể.
Ngày hôm sau, trong khi John dự trữ sức nóng bên trong phòng tắm hơi, Philippa ngồi đợi cho đến khi chiếc limousine của bà Trump chở bà đến làm việc, và rồi “mượn” chùm chìa khóa căn hộ ở tòa nhà Dakota từ túi xách của bà. Khi cô đến gặp John trong phòng tắm hơi, cậu biến thể và chui vào trong một chai rượu nhỏ bằng bạc mà hai anh em đã mượn từ ngăn kéo bàn làm việc của cha. Rồi Philippa bỏ chùm chìa khóa và chai rượu vào trong ba lô, khoác lên người cái áo mùa đông dày và ấm nhất, rồi lẻn ra ngoài bằng cửa trước.
Tuyết đóng dày cả tấc, nên chỉ có vài chiếc taxi chạy trên đường, và Philippa phải đi bộ xuyên qua Công viên Trung tâm để đến đường số 72 và tòa nhà căn hộ cao cấp mà bà Trump hiện đang sống. Với lớp hàng rào sắt, cái hào khô cạn bao bọc xung quanh và một cái chòi gác, toà nhà Dakota làm Philippa liên tưởng đến một tòa lâu đài Đức âm u, khiến cô thấy khá căng thẳng. Khi người gác cổng gật đầu cho cô qua, Philippa đi một mạch lên tầng thứ bảy của tòa nhà.
Cặp sinh đôi đã vài lần ghé thăm căn hộ của bà Trump. Nó nằm ngay bên cạnh căn hộ của ca sĩ John Lennon, ban nhạc The Beatle, người đã bị bắn chết bên ngoài tòa nhà Dakota năm 1980. Chi tiết đó, cùng với việc bà Trump đã mua một cây đàn dương cầm màu trắng, đã gợi cho John một ý tưởng hay. Cậu sẽ giả làm John Lennon. Hay chính xác hơn là hồn ma của John Lennon.
Bước vào trong căn hộ, Philippa đi thẳng đến chỗ cây dương cầm, đặt chai rượu lên trên cái lò sưởi kế bên, và mở nắp chai ra. Không có thời gian để nấn ná: Pickings sắp đến trong giây lát.
Cô nói vào trong cái cổ chai:
– Giờ anh phải tự lo rồi đó. Em gặp lại anh sau nhé. Nhớ cẩn thận.
Giọng John vang lên đáp lời:
– Chỉ đừng quên quay lại đón anh nhé.
Philippa bắt thang máy xuống tiền sảnh. Cô đang nghĩ tới một trong những người bạn thân nhất của cô, Isabel Getty – có lúc cô bé này sống trong tòa nhà Dakota có lúc lại sống ở Hồng Kông – thì cửa thang máy mở ra và cô mặt đối mặt với một phụ nữ cao, gầy với mái tóc màu vàng xỉn ngắn ngủn và đầy một mồm răng vàng khè. Đó là cô Pickings đang trên đường đến căn hộ của bà Trump. Philippa chỉ mới gặp Pickings có một lần sau khi bà Trump thuê cô ta được một, hai ngày, khi cô ta vẫn còn dễ chịu và thật sự có dọn dẹp căn hộ. Nhưng giờ đây gặp cô Pickings, Philippa nhận ra cô ta không có gì tốt: người phụ nữ nheo mắt rồi túm lấy ve áo khoác của Philippa, rít lên:
– Mày làm gì ở đây?
Philippa nói:
– Tôi đi thăm bạn.
Cô Pickings tra hỏi:
– Bạn mày tên gì hả?
– Isabel Getty. Giờ thì thả tôi ra. Tôi muốn về.
Cô Pickings đứng lùi lại. Với cặp mắt xanh, gò má cao và cái cổ dài ngoằng, nhìn cô giống như một con mèo Miến Điện. Một con mèo Miến Điện cáu kỉnh. Cô hếch mũi nói với Philippa:
– Mày là một con nhãi thô lỗ, kinh dị. Và tao không bao giờ thích mày, biết không?
Philippa lách tránh cô Pickings và bước nhanh ra cửa. Tất cả do dự về việc John định làm với cô Pickings giờ đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Bên trong chai rượu đặt phía trên lò sưởi căn hộ của bà Trump, John cảm thấy ấm áp như thể cậu vẫn còn ở trong phòng tắm hơi. Cậu chờ thêm ít nhất mười lăm phút sau thời gian đến dự kiến của cô Pickings trước khi biến thể rời khỏi chai và hiện ra trong phòng khách của bà Trump. Cậu ở khá xa nhà bếp, nơi cô Pickings đang ngồi trên một cái ghế bành, uống cà phê, xem ti vi, đọc báo, và dùng điện thoại của bà Trump để gọi một cuộc điện thoại đường dài.
John khom người núp sau cây dương cầm một lúc và rồi rón rén đi về phía nhà bếp để kiểm tra nạn nhân của cậu. Cô Pickings nhìn có vẻ đã ổn định vị trí cho một ngày nhàn hạ và một, hai giây sau, cô đặt tách cà phê xuống, nhắm mắt lại và bắt đầu ngáp lớn. Đây là tin xấu cho bà Trump, nhưng là tin tốt cho John. Cậu quay ngược vào trong phòng khách và ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.
“Imagine” (Hình dung) là bài đơn ca nổi tiếng nhất, đòi hỏi kỹ thuật nhiều nhất của John Lennon. Và nó là một trong vài bài cậu bé John Gaunt có thể chơi trên đàn dương cầm. Cậu John trẻ tuổi có một giọng hát khá hay và vừa ca được hết đoạn nhạc đầu tiên thì cậu nghe tiếng bước chân đi lên từ nhà bếp. Thật nhanh chóng, John thầm thì từ mà cậu sử dụng để tập trung sức mạnh djinn của mình – “ABECEDARIAN!”. Và một giây sau, cậu đã biến thành một món đồ trang trí trên cây dương cầm – một bức tượng sứ bóng loáng nho nhỏ hình một cậu bé vận trang phục thế kỷ thứ 18 đang chơi đàn clavico.
Cảm giác là một món đồ sứ và không có cơ bắp nào để dịch chuyển là một cảm giác kỳ lạ, nhưng vị trí này giúp cậu chứng kiến rõ cảnh cô Pickings tiến về phía cây đàn dương cầm với vẻ mặt lo âu, sợ sệt.
Run rẩy đưa tay chạm vào vài phím đàn, cô hỏi:
– Có ai ở đây không?
Nếu một bức tượng bằng sứ có thể cười, chắc John đã rớt ra khỏi cái ghế đẩu bằng sứ của cậu mất. Cũng may là, ít nhất trong lúc này, cậu không thể.
Một lúc sau, cô Pickings quay trở lại nhà bếp, và đó là tín hiệu để John khôi phục hình người, chơi vài nhịp trong bài hát của Lennon trước khi biến thể và quay về trạng thái như trong lò nướng ở bên trong chai rượu bằng bạc đặt trên lò sưởi. Quyết định không mạo hiểm chơi tiếp bài hát của Lennon trong sáng hôm nay để phòng trường hợp bị cô Pickings phát hiện, John ngồi xuống chờ Philippa. Ít nhất phải mười tiếng nữa em cậu mới có thể quay lại tòa nhà Dakota cùng bà Trump.
May cho John là cậu không cần phải chờ đến mười tiếng, vì mười tiếng đó sẽ không có cảm giác như là mười tiếng. Vì cậu đã đi vào trong chai theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, đối nghịch với vòng quay bình thường của bán cầu Bắc, nên thời gian bên trong chai, vốn tồn tại bên ngoài không gian ba chiều, sẽ trôi qua nhanh hơn nhiều. Và với John, có vẻ như cậu chỉ phải chờ chưa đến một tiếng trước khi cậu quay về nhà và vào trong phòng ngủ kể cho Philippa chuyện gì đã xảy ra.
Cậu nói:
– Em biết không, bà Trump đã nói đúng. Pickings là một phụ nữ kinh khủng. Cô ta nằm ngủ khì trên ghế bành khi anh bắt đầu chơi dương cầm. Lười thấy sợ.
Philippa nói thêm:
– Không chỉ lười biếng đâu. Bà Trump nghĩ có khi cô ta còn trộm đồ nữa đó. Vài món trang sức của bà đã biến mất tiêu.
Ngày hôm sau, Philippa lại mang chai rượu đựng John đến tòa nhà Dakota và để nó lại ở đó. Lần này John đã cảm thấy tự tin hơn về việc sử dụng sức mạnh djinn của cậu. Sau khi biến thể ra khỏi cái chai, cậu núp vào trong tủ đựng đồ vải lanh, tạm thời để lại thân thể mình ở đó và, hoàn toàn vô hình trong mắt người thường, cậu ngồi xuống cây dương cầm chơi nguyên bài Imagine, hát lớn bằng một giọng mà cậu nghĩ giống giọng thành phố Liverpool của John Lennon nhất. Nó không giống. Nhưng cậu không biết điều đó, và quan trọng hơn là cô Pickings cũng vậy. Từ phòng khách, cô hét toáng lên và chạy vào khóa mình trong phòng tắm. Ở đó, cô gọi điện cho bà Trump. Vài phút sau, cô ù té chạy khỏi căn hộ, vứt bỏ lại trên sàn nhà chùm chìa khóa cửa và đôi bông tai kim cương cô lấy trộm trong cái tủ đầu giường của bà Trump.
Tiếng John đắc thắng reo lên làm cô chạy bổ xuống cầu thang bộ thay vì chờ thang máy.
Lấy lại thân thể mình từ tủ đồ, John gọi đến số di động của Philippa và biết được cô Pickings đã nói với bà Trump rằng căn hộ của bà ở tòa nhà Dakota bị ma ám và cô ta sẽ không bao giờ quay lại đó làm việc. Philippa nói thêm rằng cuối cùng thì sau một thời gian dài, bà Trump đã trông có vẻ hạnh phúc hơn – ngoại trừ nỗi lo rằng có thể có một con ma ở nhà bà – và Philippa cảm thấy có nghĩa vụ thuyết phục bà rằng, không, trên đời này làm gì có ma.
Cô hỏi anh:
– Anh muốn em đến đón không?
– Giờ chúng ta không cần bí mật nữa. Cô ta đã đi rồi, cho nên anh có thể tự về nhà.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nói thêm:
– Với lại, trời bắt đầu đổ tuyết nữa rồi.
Cậu gác máy và chuẩn bị rời khỏi căn hộ. Cậu vẫn đang tự chúc mừng bản thân vì hoàn thành tốt công việc thì chợt giật bắn vì nhận ra cậu không đang ở một mình trong phòng. Đứng ở một góc phòng là một người đàn ông với hàm râu đỏ và cái mũi khoằm như chim ưng. Ông mặc bộ com lê sọc nhỏ màu xanh, trên ngón tay ông là một cái nhẫn lớn với một viên đá mặt trăng có kích cỡ và màu sắc như mắt cá sấu. Được nâng lên ngay trước mặt người đàn ông, cái nhẫn dường như buộc John đứng chôn chân tại chỗ. Với vẻ mặt giận dữ, người đàn ông râu đỏ lừ lừ bước về phía John.
Ông gằn hỏi:
– Mày nghĩ gì mà dám lừa gạt người phụ nữ tội nghiệp đó một cách quá đáng vậy chứ? Khôn hồn thì giải thích ngay.
John cố giải thích, nhưng mỗi khi cậu mở miệng định nói, một thứ khủng khiếp lại rớt khỏi miệng cậu: đầu tiên là một bãi súp đậu Hà Lan, tiếp theo là một miếng bông cải xanh, vài lá rau diếp, vài đế hoa atisô, một miếng củ cải, và cuối cùng là gần cả một panh[5] rau bina nghiền. John ghét mùi vị của hầu hết các loại rau quả, và việc có đột ngột có quá nhiều mùi vị đó cùng một lúc vượt quá sức chịu đựng của cậu. Lần đầu tiên trong cuộc đời djinn của mình, John ngất xỉu.
[5] Panh: đơn vị đo lường ở Anh, 1 panh = 0,58 lít.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 2 - Djinn Xanh Babylon