Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Akhenaten
rong hơn một tá bảo tàng ở Cairo, Bảo tàng Cổ vật, còn được biết đến với tên gọi Bảo tàng Cairo, là bảo tàng lớn nhất, còn tốt nhất, và cũng là bảo tàng nổi tiếng nhất. Nó to lớn, nóng bức, bụi bặm, nặng mùi và hỗn loạn với những khung cửa sổ vỡ nát, một mái ngói dột, hệ thống đèn xuống cấp, những tủ trưng bày cũ kĩ, cùng những chỉ dẫn tẻ nhạt về những món đồ cổ vô giá ở đây. Nó cũng là một trong những bảo tàng vĩ đại nhất thế giới. Khi họ bước qua cửa trước và vượt qua hệ thống bảo vệ dày đặc để tiến vào gian phòng chính hình tròn, cậu Nimrod nói với cặp sinh đôi rằng, trước khi giới thiệu hai anh em với Akhenaten, ông có một lời thú nhận quan trọng cần phải nói trước.
– Có một chuyện mà đáng lẽ ta phải nói với các cháu ngay từ đầu. Một chuyện có liên quan đến việc sử dụng sức mạnh djinn của các cháu. Một chuyện mà có lẽ các cháu đã nghe anh Hussein Hussaout nhắc tới khi đề cập đến việc ta cho anh ấy ba điều ước. Ta muốn nói cho các cháu biết tại sao djinn chúng ta không thường xuyên sử dụng sức mạnh của mình. Ví dụ như tại sao ta chọn việc di chuyển bằng máy bay thay vì bằng một tấm thảm bay. Tại sao ta muốn một người khác chuẩn bị thức ăn cho ta thay vì làm cho chúng tự động xuất hiện trước mặt ta. Nói một cách đơn giản, tại sao ta làm rất nhiều việc theo cách của một người bình thường thay vì theo cách của một djinn.
John thừa nhận:
– Thật ra cháu cũng thấy thắc mắc về chuyện đó.
Cậu Nimrod nói:
– Có lẽ các cháu đã biết djinn chúng ta có một tuổi thọ rất dài. Dài hơn rất nhiều so với con người. Có thể dài đến 500 năm. Và còn nhiều hơn nữa nếu sống trong chai hay đèn, nơi mà các cháu sống trong một trạng thái ảo của sự chết giả. Tuy nhiên, mỗi lần các cháu sử dụng sức mạnh djinn, các cháu đồng thời sử dụng một phần năng lượng sống của mình. Đó là lý do tại sao các cháu cảm thấy mệt mỏi khi sử dụng sức mạnh djinn. Bởi vì một thứ đã rời khỏi các cháu, một thứ mà các cháu không bao giờ phục hồi được.
Philippa nói:
– Đúng thế. Bây giờ thì cháu nhớ rồi. Khi cháu thực hiện điều ước của bà Trump, cháu đã cảm thấy có một cái gì đó rời khỏi cháu. Nó làm cháu gần xỉu tại chỗ luôn.
Cậu Nimrod nói:
– Đó chính xác là lý do tại sao sức mạnh djinn cần được sử dụng một cách tiết chế. Mỗi lần cháu hoàn thành điều ước của ai đó, hay làm một cái gì đó xuất hiện hoặc biến mất, ngọn lửa bên trong các cháu, ngọn lửa djinn huyền ảo, sẽ lụi đi một ít, và một phần khoảng thời gian sống của các cháu trên trái đất sẽ bị mất đi. Và càng lớn tuổi, djinn chúng ta sẽ mất càng nhiều năng lượng sống cho một điều ước.
Vốn thực tế, John hỏi ngay:
– Chính xác thời gian bị mất là bao nhiêu vậy cậu?
Cậu Nimrod thú nhận:
– Không ai biết rõ về điều đó cả. Nhưng theo hiểu biết chung, với một djinn cỡ tuổi cậu, một điều ước sẽ tốn của cậu một ngày sống. Bằng đó thì có lẽ những đứa trẻ như các cháu sẽ thấy không là bao. Tuy nhiên, khi các cháu già như anh Rakshasas, mỗi một ngày đều rất quý giá. Đó là lý do tại sao bây giờ anh ấy ít khi sử dụng sức mạnh của mình, ngoại trừ việc hóa thể, một việc mà may mắn chỉ đòi hỏi rất ít sức mạnh djinn. Thật ra cậu không định nói cho các cháu nghe chuyện này bây giờ, vì cậu muốn các cháu có thể vui vẻ một thời gian mà không phải nghĩ gì về hậu quả. Nhưng vì các cháu đã nghe thấy những gì anh Hussein nói, ta không còn lựa chọn nào khác. Ít nhất thì bây giờ các cháu đã hiểu tại sao djinn chúng ta không đi vòng vòng thoải mái ban ba điều ước cho bất cứ ai muốn. Ngoài việc nó có thể tạo ra một sự hỗn loạn nghiêm trọng trong xã hội, nó đồng thời còn rút ngắn cuộc sống của chúng ta một cách đáng kể.
Philippa hỏi:
– Vậy nếu một djinn sống trong chai hay lọ, ông ấy sẽ sống lâu hơn được bao nhiêu?
– Câu hỏi hay đó, Philippa. Và đó cũng là một trong những lý do tại sao chúng ta ở đây, ngay lúc này, trong Bảo tàng Cairo. Trong một khoảng thời gian dài, không ai biết một djinn sống trong chai có thể sống lâu đến đâu. Tuy nhiên, từ năm 1974, chúng ta đã có một khái niệm rõ ràng hơn. Các cháu có nghe về Đội quân Đất nung ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc chưa? Nó đã được những người nông dân khai quật vào năm 1974 sau 2.200 năm bị chôn vùi trong lòng đất. Trong số những người lính bằng đất nung đó có một cái lọ chứa vài djinn.
Philippa ngạc nhiên hỏi:
– Ý cậu là họ vẫn còn sống sau 2.200 năm?
– Đúng thế. Khám phá đó đã giúp chúng ta biết được, trong trạng thái chết giả ở trong chai, thời gian sống của chúng ta gần như là vô tận. Và đó là lý do tại sao Akhenaten bắt đầu trở nên quan trọng.
Đi lên lầu, cậu Nimrod dẫn cặp sinh đôi đi theo chiều kim đồng hồ băng qua một khu nhà vệ sinh hôi hám, đến đầu bên kia tòa nhà, tới bên một bức tượng kỳ lạ, nếu không muốn nói là kỳ lạ nhất trong kiến trúc tổng thể. Bức tượng đứng trước mặt họ có một khuôn mặt dài, cặp mắt hẹp hình trái hạnh, đôi môi dày, cằm chảy như giọt nước, một cái cổ dài nhỏ như cổ thiên nga, một bờ vai nghiêng, một cái bụng phệ lớn, và một cặp đùi đồ sộ nhất mà cặp sinh đôi từng thấy.
Chỉ vào bức tượng màu đen khổng lồ, cậu Nimrod nói: - John, Philippa, ta muốn các cháu gặp Akhenaten.
Nhìn trừng trừng vào bức tượng trước mặt, Philippa nhận xét:
– Cháu chưa thấy ai xấu xí như vậy.
Cậu Nimrod thừa nhận:
– Ông ta nhìn rất kệch cỡm, đúng không? Akhenaten. Còn được gọi là Amenhotep Đệ Tứ, vua triều đại thứ 18 của Ai Cập, người đã trị vì Ai Cập 3.500 năm trước đây.
Chạm tay vào bức tượng to lớn bằng đá granit, một trong bốn bức tượng đặt trong Phòng Amarna của Bảo tàng Cairo, John gật đầu một cách lịch sự và chào:
– Hân hạnh được gặp ngài, thưa Đức vua.
Cậu Nimrod giải thích:
– Akhenaten được đặt tên Amenhotep lúc mới sinh. Tuy nhiên ông ta đã đổi tên khi đã dẹp bỏ hoàn toàn các vị thần Ai Cập – Isis, Anubis, Seti, Thoth – để thờ một vị thần duy nhất, thần Aten. Hành động này đã dẫn đến một cuộc chiến tranh tôn giáo giữa ông và các vị quan tư tế, những người giàu có và nắm quyền lực mạnh nhất ở Ai Cập trong thời điểm đó. Đến tận ngày hôm nay, Akhenaten vẫn được gọi là “vị pharaoh dị giáo”, cách gọi dành cho một người bị coi là đã phạm một tội lỗi khủng khiếp đối với tôn giáo của họ. Người ta nói, bởi vì ông dành quá nhiều thời gian cho tôn giáo mới, ông đã không chăm lo gì đến người dân của mình, cũng như đến sự phòng thủ của đất nước. Lợi dụng sự yếu kém của quân đội Ai Cập do vua thờ ơ với quân đội, những thế lực thù địch đã xâm lăng đất nước. Akhenaten buộc phải chạy trốn khỏi lâu đài của mình và chết không lâu sau đó. Dù sao thì đó cũng là những gì lịch sử nói cho chúng ta biết. Tuy nhiên sự thật lại không như vậy.
Các cháu thấy đó, Akhenaten không đơn giản chỉ là một vị pharaoh bình thường. Ông còn là một pháp sư vĩ đại. Mẹ ông, một nữ phù thủy, người có cha là một djinn, đã học được cách buộc một djinn phải phục tùng bà. Bà đã dạy cho con trai mình sử dụng những kiến thức đó để biến mình thành một người mạnh hơn bất cứ djinn nào. Không ai biết được làm sao Akhenaten có thể bắt được quá nhiều djinn phục tùng mình như vậy, nhưng một điều chắc chắn là sức mạnh của những djinn đó đã trở thành nguồn sức mạnh của Akhenaten.
Các nhà sử học cho rằng Akhenaten đã mang việc thờ phụng thần mặt trời từ bên ngoài vào Ai Cập. Tuy nhiên, cái được gọi là thần-mặt-trời ấy thật ra chẳng phải là vị thần nào cả mà chính là sức mạnh tổng hợp của bảy mươi djinn nô lệ của Akhenaten. Ông đã đặt tên cho sức mạnh đó là Aten, theo tên hình tròn của mặt trời. Cái hình tròn mặt trời Aten ấy đã trở thành biểu tượng cho tôn giáo mới.
Nổi giận trước sự báng bổ này, những djinn khác đã giúp người Ai Cập lật đổ Akhenaten và đặt dấu chấm hết cho sự tôn thờ djinn này. Và vì thế, cùng với rất nhiều những môn đồ của mình và bảy mươi djinn nô lệ, Akhenaten đã chạy trốn khỏi thủ đô Amarna, nơi ông ta đã xây dựng thành trung tâm của tôn giáo mới. Ông đã biến mất vào trong sa mạc, và không ai còn thấy ông cùng bảy mươi djinn kia nữa. Có lẽ Akhenaten đã bỏ mạng trong sa mạc, tuy nhiên chưa có ai tìm thấy lăng mộ của ông.
Philippa hỏi:
– Vậy tại sao cậu, Iblis và tộc Ifrit lại muốn tìm lăng mộ thất lạc của ông ấy?
John trả lời thay:
– Dĩ nhiên là vì kho báu rồi. Có kho báu ở đó, phải không cậu Nimrod?
– Kho báu à? Ừ, đáng lẽ ta nên nghĩ thế. Nhưng đó không phải là thứ ta muốn. Càng không phải thứ tộc Ifrit muốn. Chúng không thiếu gì tiền từ các casino của chúng rồi.
– Vậy là gì mới được?
– Như ta đã nói với các cháu trước đây, trên thế giới của djinn tồn tại một trạng thái cân bằng sức mạnh giữa Thiện và Ác.
John nói:
– May Mắn Kế. Và Sự Điều bình.
– Chính xác. Lần cuối cùng Sự Điều bình bị đe dọa là vào năm 1974, khi một vài djinn xuất hiện từ những cái lọ tìm thấy cùng Đội quân Đất nung ở Tây An. Ban đầu, đã có lúc chúng ta nghĩ những djinn cổ đại đó sẽ về phe tộc Ifrit, Shaitan và Ghul, đối nghịch với những tộc djinn phe Thiện. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại khác đi khi sáu djinn Trung Quốc đó chia đều ra hai phe. Tuy nhiên, nếu Iblis và đồng bọn của hắn tìm được những djinn thất lạc của Akhenaten, mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn so với những gì đã xảy ra ở Tây An. Trạng thái cân bằng đó có thể bị phá vỡ. Và số lượng bảy mươi djinn lần này quá thừa để gây ra chuyện đó.
John nhận xét:
– Dường như đã có quá nhiều điều xui xẻo trên thế giới rồi. Thật cháu chẳng thể nào tưởng tượng được chuyện gì có thể tệ hơn hiện giờ cả.
Cậu Nimrod nói:
– Vậy là cháu không biết việc tất cả bảy mươi djinn đó về phe xui xẻo sẽ có hậu quả khủng khiếp thế nào rồi. Nó đáng sợ đến mức ta còn không dám nghĩ đến nó đấy. Người ta sẽ mất đồ đạc, tiền của, sẽ quên lãng nhiều thứ, sẽ bị lỡ tàu hỏa, máy bay, và sẽ bị thương. Đúng thế, rất nhiều thứ được gọi là “tai nạn” đều xuất phát từ sự xui xẻo mà những djinn độc ác giáng lên con người.
Rùng mình, cậu Nimrod lắc đầu rồi nói tiếp:
– Ta đã dành cả cuộc đời mình để nghĩ ra những hệ thống có thể đánh bại casino, tạo ảnh hưởng đến các nhà chính trị để họ cấm các thủ thuật làm-giàu-nhanh-chóng, đối chọi với thế lực xui xẻo bằng mọi cách có thể, nhưng lúc nào cũng vậy, cuối cùng ta vẫn phải sử dụng sức mạnh của chính mình để mang sự may mắn cho con người. Đúng, thỉnh thoảng ta vẫn phải cho họ ba điều ước. Tuy nhiên, nếu như có quá nhiều sự xui xẻo trên thế giới, những djinn tốt như ta, và sau này là các cháu, sẽ phải làm việc cật lực hơn để bù đắp lại. Và với một cái giá quá đắt. Đến cuối cùng, khi đã dùng hết sức mạnh của mình, chúng ta sẽ chết đi, và chẳng bao lâu sau đó, con người sẽ đối mặt với sự tuyệt chủng. Đó là chuyện có thể xảy ra, John à…
Philippa hỏi:
– Nhưng cũng có thể những djinn thất lạc này sẽ giống như những djinn Trung Quốc chứ? Một nửa về phe Thiện và một nửa còn lại về phe Ác.
– Chuyện không đơn giản vậy đâu, Philippa. Cháu thấy đó, không ai tìm kiếm những djinn Trung Quốc đó cả. Chúng ta không biết đến sự tồn tại của họ. Việc phát hiện ra họ hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ. Tuy nhiên, vào năm 1974, sau khi phát hiện ra Đội quân Đất nung và sáu djinn đó, chúng ta đã nhận ra rằng, những djinn thất lạc của Akhenaten có thể tạo ra một sự xáo trộn lớn cho trạng thái cân bằng sức mạnh hiện tại. Chính vì thế, trong suốt 30 năm qua, tộc Ifrit và tộc Marid luôn không ngừng tìm kiếm họ. Bất cứ ai tìm ra họ trước tiên sẽ có quyền kiểm soát họ. Đó là quy luật bất thành văn của djinn. Bảy mươi djinn đó sẽ phải phục vụ cho người nào tìm ra họ trước.
John hỏi:
– Nhưng làm sao ông Hussein Hussaout có thể biết lăng mộ đó ở đâu chứ? Có thể ông ấy chỉ nói dối thôi.
Cậu Nimrod nói:
– Nếu anh Hussein nói anh ấy biết, thì có nghĩa là anh ấy biết. Có thể anh ấy bán đồ lưu niệm rẻ tiền, nhưng Hussein Hussaout, cha anh ấy, và cả ông nội của anh ấy, chính là những người tìm kiếm lăng mộ giỏi nhất trong lịch sử Ai Cập. Cậu không nghĩ có ai khác ở Ai Cập có kinh nghiệm trong lĩnh vực này hơn anh Hussein Hussaout cả.
Ngoài ra, anh ấy còn có một lợi thế mà không một nhà khảo cổ học nào có được. Có lẽ các cháu đã nghe nói về Tảng đá Rosetta. Đó là một phiến đá lớn có khắc chữ viết ở ba loại ngôn ngữ khác nhau. Chính nhờ tảng đá này mà ông Thomas Young, một người Anh, đã giải mã được ý nghĩa của chữ tượng hình Ai Cập. Người ta đồn rằng vào những năm 1950, cha của anh Hussein Hussaout đã tìm ra một phiến đá tương tự, phiến đá Netjer, có nghĩa là “sức mạnh thần thánh” theo tiếng Kemetic, một thứ tiếng Ai Cập cổ. Có vẻ như phiến đá Netjer này chứa những manh mối quan trọng về vị trí của một số lăng mộ hoàng gia, bao gồm lăng mộ của Akhenaten và Rameses Đệ Nhị. Chỉ có điều nó lại được viết bằng một loại mật mã mà người ta không thể giải ra nếu không có một phiến đá nhỏ hơn được gọi là bia đá. Chú tin rằng anh Hussein chắc chắn đã tìm ra tấm bia đá này sau trận động đất.
John hỏi:
– Vậy khi nào chúng ta sẽ quay lại cửa hiệu đó?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Ồ không. Không phải lần này. Cậu sẽ đi một mình. Lần này có thể sẽ rất nguy hiểm. Tối nay các cháu nên ở nhà nghiên cứu những lá bài djinn mà anh Rakshasas đã đưa cho các cháu thì hơn.
Trong khi họ đang chuẩn bị đi ra và tham quan những món đồ cổ còn lại của Bảo tàng Cairo, bao gồm các xác ướp và những báu vật của Tutankhamen, John bỗng nhận ra một thứ kỳ lạ trên bức tường phía sau bức tượng Akhenaten. Cậu nói:
– Vết nứt đó kìa. Cái tạo ra bởi cơn động đất. Em nhớ không, Philippa? Cái mà em đã thấy trên báo ấy. Cái vết nứt giống hệt vết nứt trên tường phòng anh.
Philippa nói:
– Đúng là nó.
John thắc mắc:
– Không biết việc nó xuất hiện ở bức tường này, ngay bên cạnh bức tượng của Akhenaten, có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không nữa?
Cậu Nimrod nói:
– Không phải ta đã nói với các cháu rồi sao? “Ngẫu nhiên” chỉ là một từ khoa học để nói về cơ hội. Không, không có sự ngẫu nhiên nào ở đây cả. Như ta đã nói khi chúng ta còn ở London, đây là một thông điệp. Câu hỏi ở đây là từ ai?
Rời bảo tàng, cậu Nimrod và cặp sinh đôi đi về nhà và nằm ườn sưởi ấm trong ánh nắng nhạt cuối trưa như ba chú thằn lằn vàng ươm lười biếng. Sau đó, đến 5 giờ 30 phút, cậu Nimrod tự lái chiếc Cadillac Eldorado đi, sau khi đã thông báo cho cặp sinh đôi rằng ông Creemy sẽ nấu cho chúng món “Đặc biệt Đặc biệt” sở trường của ông và dặn hai anh em nhớ mời ông Groanin ăn chung trước khi ông dẫn cả hai ra ngoài chơi.
Philippa dặn dò:
– Cậu nhớ cẩn thận nhé.
– Ừ, cậu nhớ mà.
John nói thêm:
– Đó có thể là một cái bẫy.
– Cậu biết.
Món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy hóa ra là món cà-ri hầm đầy nhóc ớt và ớt. Ông Creemy rất hài lòng khi John và Philippa khám phá ra chúng rất thích cái vị cực kỳ cay của món ăn. Hai anh em chuẩn bị vào bữa thì ông Groanin bước ra khỏi căn phòng của mình ở phía cuối nhà trong bộ đồ miền nhiệt đới màu be cùng cái nón rơm Panama, và thông báo rằng ông đã sẵn sàng để hộ tống cặp sinh đôi đi chơi. Nhìn ông có vẻ ốm hơn rất nhiều so với lần cuối chúng gặp ông.
John nói:
– Trước khi đi, sao ông không thử cái này nhỉ? Đây là “Đặc biệt Đặc biệt”, một trong những món ăn sở trường của ông Creemy. Ngon lắm đó!
Ông Groanin nói:
– Ta công nhận là nó có mùi khá hấp dẫn. Bình thường ta sẽ chẳng bao giờ đụng đến những món ăn ở cái đất nước quái quỷ này đâu. Tiêu chuẩn vệ sinh ở đây thấp lắm. Rất dễ bị cái bệnh mà họ gọi nhẹ đi là tiêu chảy.
Mỉm cười một cách chế giễu, ông bồi thêm:
– Nói cho các cháu biết, gọi tiêu chảy là còn quá nhẹ đấy. Phải gọi là đau bụng Borgia, đau bụng Crippen, hay những cái tên tương tự gắn liền với những kẻ đầu độc nổi tiếng. Hoặc có thể là đau bụng William Wallace, theo tên của gã phản loạn người Scotland bị Edward Longshanks mổ bụng. Nhưng không phải là tiêu chảy. Tiêu chảy là một từ quá nhẹ để mô tả sự quặn thắt kinh khủng của một cái dạ dày giận dữ ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Nuốt cái ực cả một muỗng lớn món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy với sự thích thú thấy rõ, John hỏi:
– Nhưng nếu ông không ăn gì thì làm sao sống được?
– Ta có một tủ lạnh trong phòng chứa đầy nước khoáng đóng chai và những hũ thức ăn trẻ em mà ta đã mua sẵn từ London. Ta ăn những thứ đó.
Xém nữa là mắc nghẹn vì kinh ngạc, John hỏi lại:
– Ông ăn thức ăn trẻ em? Táo và lê ninh nhừ, gạo và mơ xay nhuyễn? Những thứ như thế á?
– Đúng. Và chúng đều được tiệt trùng đàng hoàng. Chứa trong những cái hũ được niêm kín. Ở cái đất nước dơ bẩn này, đây là những thức ăn duy nhất mà ta có thể tin tưởng một trăm phần trăm về cái khoản dạ dày.
Liếc nhìn món ăn trên đĩa của John, ông Groanin liếm môi một cách thèm thuồng.
– Nhưng cái này nhìn và ngửi mùi đúng là có vẻ rất ngon.
John mời:
– Vậy ông dùng thử một ít đi.
– Ta không biết là có nên ăn hay không nữa.
Ngồi xuống cái bàn ăn bằng gỗ gụ, ông Groanin kéo cái đĩa lớn chứa món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy về phía mình, và cho phép mùi thơm của nó bay xộc vào cánh mũi.
Tuy không muốn, nhưng ông cũng phải công nhận:
– Cái anh Creemy này không phải là một đầu bếp tồi. Ta công nhận điều đó. Nếu các cháu thích mấy cái món ăn ngoại quốc.
Đưa cái mũi dài của mình lên phía trên cái đĩa, ông hít một hơi dài rồi chép miệng nói:
– Chúa ơi, cái mùi này làm tỉnh cả đầu óc. Người ta có thể dùng nó và không bao giờ sợ bị chứng viêm chảy hành hạ nữa.
John hỏi:
– Có phải việc chỉ có một tay làm ông quan tâm hơn đến vấn đề vệ sinh không, ông Groanin?
– Có lẽ thế.
– Nếu không phiền, ông có thể cho cháu hỏi tại sao ông làm mất nó không? Ý cháu là cánh tay kia ấy.
Vừa nhìn món cà-ri với ánh mắt đói ngấu, ông Groanin vừa nói:
– Đó là một câu chuyện khá ly kỳ. Ta có thể đảm bảo với cháu điều đó. Khi ấy, ta đang làm quản thư trong cái Phòng Đọc Sách cũ kỹ của thư viện Bảo tàng Anh quốc, và ta rất ghét những kẻ đến đó đọc sách. Toàn là một lũ bắng nhắng. Có một gã mà ta và tất cả các quản thư khác đều ghét. Thug Vickery, một gã huấn luyện cọp người Anh lai Ấn đến từ Dulwich. Gã Thug ấy đang viết một cuốn sách về loài cọp mà gã hy vọng sẽ trở thành cuốn sách bán chạy nhất. Tuy nhiên, một buổi trưa mùa hè nóng nực nọ, cho rằng những quản thư ở Bảo tàng đang cản trở công việc của gã, gã đã quyết định trả thù tất cả chúng ta. Chọn giờ gần đóng cửa, khi mà hầu hết những người đến đọc sách khác đã về nhà, Thug mang hai con hổ đói, loại hổ trắng ấy, vào trong Phòng Đọc Sách và thả chúng ra. Một vài quản thư đã bị giết và ăn thịt, còn ta thì may mắn chỉ bị mất một tay.
John hỏi tiếp:
– Vậy chuyện gì xảy ra với con hổ sau đó?
– Chúng bị đội RSPCA[23] bắn chết. Không lâu sau đó, ta bị mất việc và phải đi ăn trộm để kiếm sống. Cũng vì thế mà ta đã gặp cậu Nimrod của các cháu. Đó là câu chuyện của ta.
[23] Viết tắt của Royal Society for the Prevention of Cruelty to Animals, tạm dịch là Hội Hoàng gia Ngăn chặn sự Tàn bạo đối với Thú vật, thành lập năm 1824 tại Anh.
Cầm nĩa lên, ông Groanin xúc một miếng lớn món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy vào một cái đĩa ăn tối còn trống. Ông tuyên bố:
– Chắc ăn thử một miếng cũng không chết được. Dù sao thì ta cũng không thể sống dựa vào bông cải xanh, cà rốt và phô mai mãi được. Từ khi đến đây, ta đã sụt gần năm cân. Cứ nhịn ăn và lo lắng mãi thế này không sớm thì muộn ta cũng chết chắc.
John khuyên:
– Nhưng ông coi chừng nhé, nó cay lắm đấy.
Ông Groanin bật cười:
– Nghe này con trai, ta đã ăn cà-ri cay từ trước khi cháu được sinh ra đấy. Nếu có một điểm tốt với việc sinh ra ở Vindaloo, Madras, hay những vùng khác ở phía Bắc nước Anh, thì đó là việc nó trang bị cho cháu khả năng ăn cà-ri cay. Cho nên cháu không cần lo lắng cho ta đâu, chàng trai. Cháu nên tự lo cho mình thì hơn đấy.
Ông khịt khịt mũi chế nhạo, rồi lầm bầm:
– Ranh con láo lếu.
Rồi ông xiên một miếng lớn món “Đặc biệt Đặc biệt” cho vào miệng.
Trong một giây, mọi chuyện có vẻ vẫn bình thường. Nhìn John và mỉm cười chế giễu, ông Groanin xiên một miếng thứ hai và đang đưa lên miệng thì thình lình có chuyện xảy ra. Mặt ông bắt đầu chuyển sang màu hồng, rồi màu đỏ, và cuối cùng là màu tím bầm.
Buông rơi cái nĩa, ông vừa nấc cụt vừa hét lên:
– Quỷ thần ơi cay quá! Nhanh. Đừng ngồi ì đó chứ. Nước. Nước.
Philippa vội vã với tay lấy bình nước, nhưng chưa kịp rót cho ông một ly thì ông đã giật lấy cái bình và nốc cạn.
John lo lắng nói:
– Cháu nghĩ làm như vậy chỉ khiến nó tệ hơn thôi.
Ông Groanin tiếp tục vừa nấc cụt vừa rên rỉ:
– Cay quá quỷ thần ơi! Nữa.
– Thêm cà-ri à?
– Nước! Nước! Vì Chúa, đưa nước cho ta!
Philippa cầm cái bình lên và vừa định đi vào bếp lấy thêm nước thì ông Groanin đã chộp lấy bình hoa ở giữa bàn. Ném những cành hoa ra ngoài, ông tu ừng ực thứ nước xanh nhơn nhớt ở bên trong. Tuy nhiên, nước trong bình hoa có vẻ vẫn không giúp được gì cho ông.
Chỉ còn lờ mờ tỉnh táo, ông giục giã:
– Làm gì đó đi. Lưỡi của ta. Nó y như than nóng trên lửa. Gọi bác sĩ! Kêu xe cứu thương!
Vừa nhào tới cái điện thoại, Philippa vừa hỏi anh:
– John, em phải gọi số mấy?
– Làm sao anh biết.
Trong một giây, John cân nhắc việc sử dụng sức mạnh djinn của mình để giúp ông Groanin, và rồi cậu bỏ ngay ý định đó vì sợ người quản gia một tay của cậu Nimrod lại mất thêm cái lưỡi.
Cùng một suy nghĩ như anh mình, Philippa lại sợ cô sẽ làm cái nóng trong miệng ông Groanin biến mất bằng cách cho đóng băng miệng ông.
Trong tình trạng hỗn loạn đó, cuối cùng chính ông Creemy là người giải cứu cho ông Groanin.
Ngăn ông Groanin uống sạch nước từ cái bình hoa trên tủ búp-phê, ông nói:
– Đừng. Nước rất tệ.
Rồi đưa cho ông Groanin một hũ đường, ông giục:
– Ăn đi. Ăn đi. Ăn.
Thấy ông Groanin có vẻ không tự ăn được, ông Creemy lập tức xúc lên một muỗng đường lớn và tống vào miệng ông Groanin. Ông nói:
– Đường rất giúp ích cho cái miệng đang bốc cháy vì cay.
Ông Groanin ăn muỗng đường đó, và, có vẻ như nó giúp ông giảm cay được một ít, ông ăn thêm một muỗng nữa, rồi một muỗng nữa. Và sau mười phút, ngọn lửa bên trong miệng ông đã nguội xuống đủ để ông nói chuyện.
– Chúa ơi, sao lại có một món cà-ri cay như thế này?
Cái gì trong đó vậy? Dung nham à? Ta đã nghĩ ta sắp chết đến nơi rồi. Ta thật sự không hiểu tại sao mọi người có thể ăn được thứ này đấy.
Bóc cái áo ra khỏi người, ông nói:
– Nhìn xem. Ta ướt đẫm mồ hôi rồi đây này.
Cầm tấm lót đĩa lên, ông bắt đầu quạt lấy quạt để vào mình. Vừa thở hổn hển, ông vừa nói:
– Ai nghĩ ra công thức nấu ăn này thế? Quỷ Lucifer? Nhân viên điều tra Tây Ban Nha? Đây là khái niệm về trò đùa của cháu sao, chàng trai trẻ? Ta hỏi cháu, đây là khái niệm về trò đùa của cháu sao?
John ngập ngừng nói:
– Dạ không. Rõ ràng cháu có cảnh báo trước là nó hơi cay mà, ông không nhớ sao?
– Ừ, đúng là cháu đã nói thế. Ta không thể phủ nhận điều đó. Chỉ có điều, cái món này nên đi kèm với một lời cảnh báo sức khỏe của chính phủ, hay một cái gì đó tương tự.
John quyết định không đề cập đến chuyện chính cậu Nimrod là người đã gợi ý cho cậu mời quản gia của chú ăn món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy. Rõ ràng ông Groanin tội nghiệp đã bị đau và khổ sở dữ dội, nên cậu không nghĩ ông sẽ thấy được khía cạnh hài hước của chuyện này ít nhất là trong một khoảng thời gian dài.
Sau khi đã hồi phục lại, ông Groanin dẫn cặp sinh đôi đi xem show âm-thanh-và-ánh-sáng ở kim tự tháp (hai đứa trẻ lịch sự không nói cho ông rằng chúng đã thấy nó, dù chỉ thấy từ một khoảng cách xa) mà không có lấy một lời phàn nàn gì. Cũng chẳng thấy ông nhắc lại tai nạn với món “Đặc biệt Đặc biệt” của ông Creemy một lần nào nữa.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten