Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Cairo
ến đón họ tại phi trường Cairo khuya hôm đó là ông Creemy, người hầu Ai Cập của cậu Nimrod. Vốn to lớn, ông Creemy lại càng cao thêm với cái mũ đuôi nheo màu đỏ đội trên đầu. Một bàn tay bự chảng của ông cầm một cây gậy chống to đùng, hình như chỉ để làm kiểu cọ cho vui. So với ông Groanin, ông Creemy có vẻ rất thích trẻ con, bởi vì ông cứ mỉm cười suốt với cặp sinh đôi và niềm nở mời cả hai vài viên kẹo bạc hà King Fahd loại đặc biệt mà ông rất thích nhai chóp chép giữa hai hàm răng mạnh khỏe và trắng bóc của mình. Họ cùng nhau đứng chờ ở dãy băng chuyền trong sảnh nhận hành lý.
John hỏi:
– Tại sao ông Rakshasas không đi với chúng ta vậy cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Ồ, nhưng anh ấy có đi với chúng ta mà.
John ngạc nhiên, nhíu mày:
– Có hả? Ở đâu? Cháu chẳng thấy ông ấy đâu cả.
– Vì anh ấy hiện đang ở trong cây đèn nằm bên trong túi của cháu. Cậu đặt anh ấy vào đó vì túi của cậu đầy hết rồi. Đây là cách mà djinn chúng ta thường dùng để di chuyển – bên trong hành lý của người khác – mỗi khi chúng ta muốn tiết kiệm chi phí máy bay, hoặc là tránh gặp mặt quá nhiều người như trong trường hợp của anh Rakshasas.
Sau một thời gian chờ đợi khá lâu, cuối cùng dãy băng chuyền cũng bắt đầu chuyển động. Vài phút sau, John thấy túi xách của mình xuất hiện. Nhưng ngay khi cậu vừa giơ tay ra để chụp lấy cái quai, ông Creemy thình lình xô cậu qua một bên rồi cầm cây gậy chống của mình đập túi bụi vào cái túi. Phản ứng bất ngờ của ông làm những hành khách khác đang chờ lấy hành lý phát hoảng, thậm chí một viên cảnh sát an ninh còn rút súng ra.
John lớn tiếng phản đối:
– Đừng! Ông làm gì vậy?
Cậu có được câu trả lời của mình khi ông Creemy cúi xuống cái túi ngay sau đó và nhặt lên cái xác của một con rắn màu nâu vàng, ánh xanh lục. Trước đó, con rắn này đã quấn mình xung quanh cái quai cùng màu trên túi da của John.
Trong khi viên cảnh sát cất súng vào bao và vỗ vai ông
Creemy, John nhìn kỹ con rắn chết. Nó dài cỡ một mét hai đến một mét rưỡi, và trước thái độ của đám đông xung quanh đang xôn xao bàn tán và chúc mừng cậu vừa thoát chết trong gang tấc, John có thể chắc chắn đây là một con rắn cực độc.
Ông Creemy nói:
– Naja haje!
Cậu Nimrod thở phào:
– Thánh thần ơi, nếu mới nãy cháu cầm cái túi lên thì chắc là cháu bị nó cắn chết rồi. Đây là một con rắn hổ Ai Cập đó John. Con rắn độc nhất của Ai Cập.
Thình lình nhận ra mình thật sự vừa thoát chết, John nuốt nước bọt cái “ực”. Quay sang ông Creemy, cậu giơ tay ra và nói:
– Cám ơn ông, ông Creemy!
Ông Creemy mỉm cười và bắt tay John, rồi ông bắt đầu giúp họ nhấc những túi hành lý còn lại ra khỏi dãy băng chuyền. Công việc này có vẻ dễ dàng hơn lúc đầu, vì bây giờ hầu hết những hành khách khác đến từ London đều sợ lỡ đâu vẫn còn một con rắn khác núp ở hành lý nào đó, nên ai cũng ngần ngại không muốn nhặt hành lý của mình lên ngay.
Ông Groanin lầm bầm:
– Cái đất nước này chỉ toàn tai họa. Không chỉ rắn rít, sâu bọ thôi đâu. Lỡ đụng vào đâu thì cứ phải rửa tay bằng xà phòng diệt khuẩn là tốt nhất.
Khi họ đã ra bên ngoài phi trường và đứng đợi ông Creemy lấy xe, cậu Nimrod nói:
– Cậu không nghĩ đó là một tai nạn. Trừ khi bị kích động, rắn hổ mang Ai Cập thường là những sinh vật rất nhút nhát. Cậu không nghĩ có một con nào lại tự nhiên chọn một dãy băng chuyền hành lý làm chỗ trú cả.
John gượng cười lo lắng:
– Đừng nói với cháu là cậu nghĩ có ai đó cố tình đặt nó ở đó? Có ý muốn giết cháu?
Cậu Nimrod giải thích:
– Cháu nghĩ thử đi. Đó là cái túi chứa cây đèn của anh Rakshasas. Chắc chắn có ai đó đã nhận ra sự có mặt của anh ấy khi cái túi được chuyển ra khỏi máy bay. Xin lỗi, là do cậu cả. Nếu các cháu không thấy thoải mái về chuyện này, chúng ta sẽ đến thẳng quầy vé của Hàng không Mỹ và đặt chỗ cho các cháu trên chuyến bay về New York sớm nhất.
John suy nghĩ trong giây lát rồi dũng cảm từ chối:
– Không cần đâu cậu. Dù sao cậu cũng đã cảnh báo với cháu là có thể gặp nguy hiểm rồi mà. Vả lại cháu vẫn chưa được thấy kim tự tháp…
Nhưng đó không phải là nguy hiểm duy nhất mà họ gặp phải đêm hôm đó. Mười phút sau khi rời khỏi phi trường trên một chiếc xe Cadillac Eldorado trắng cũ kỹ, ông Creemy thông báo họ đang bị bám đuôi.
Liếc nhìn vào kiếng chiếu hậu, ông thông báo:
– Sếp, có chiếc Mercedes đen.
Cặp sinh đôi lập tức cùng quay đầu liếc nhìn đằng sau. Đúng là trên xa lộ có một chiếc Mercedes đen to lớn chạy đằng sau lưng họ ở khoảng cách chừng ba mươi hoặc bốn mươi mét, và chạy ở cùng một tốc độ với xe họ.
Cậu Nimrod hỏi:
– Ông có thể cắt đuôi chiếc xe đó không?
Ông Creemy nhe răng cười:
– Đây là Cairo mà sếp. Xem nhé!
Đi được một vài dặm nữa, ông Creemy đột ngột đạp lún ga, lái xe ngoặt khỏi xa lộ và chạy thẳng xuống một con đường bên lề, rồi một con đường nữa, cho đến khi họ đến một khu vực đầy các cửa hàng cũ kỹ và những đám đông ồn ào đi lại.
Cho xe chạy dọc theo một con hẻm nhỏ hẹp và băng qua một lối đi có vẻ rất lâu đời, ông Creemy nói:
– Đây là một khu chợ cũ, sếp ạ. Rất nhiều con đường cổ xưa chằng chịt. Ngay cả cảnh sát cũng bị lạc ở đây. Nhưng Creemy già này thì biết rõ Cairo như lòng bàn tay mình. Không vấn đề gì.
Chiếc xe tăng tốc vòng qua một khúc quanh, làm cặp sinh đôi bị hất văng vào lòng cậu Nimrod rồi văng vào nhau. Bên ngoài, khách bộ hành trên cái quảng trường ngập ánh trăng vội vã dạt sang một bên khi chiếc Cadillac đua qua một loạt đèn đỏ. Liếc nhìn kiếng chiếu hậu, cậu Nimrod nhận ra chiếc Mercedes đen vẫn đang bám đuôi họ sát nút. Ông nói với ông Creemy:
– Chúng vẫn ở sau lưng chúng ta.
Ông Creemy mỉm cười một cách đầy tự tin:
– Tôi thấy chúng rồi.
Ông nhấn ga chạy lên một ngọn đồi rồi đột ngột quẹo cua gắt vào một khu đỗ xe khách sạn. Cho chiếc xe chạy vào đậu ngay giữa hai chiếc xe buýt, ông nhanh chóng tắt hết đèn và động cơ xe. Một, hai giây sau, chiếc Mercedes chạy thẳng qua chỗ họ núp, và mọi người giờ đây mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cậu Nimrod khen:
– Ông làm tốt lắm, Creemy.
Philippa hỏi:
– Đó là người bên tộc Ifrit phải không cậu?
Nhưng cậu Nimrod không trả lời cô. Châm lửa điếu xì-gà của mình, ông chỉ ra lệnh:
– Chúng ta về nhà thôi, ông Creemy.
Tọa lạc tại nơi được gọi là Garden City của Cairo, căn nhà của cậu Nimrod lộng lẫy như một tòa lâu đài với những thảm cỏ xanh mượt được chăm sóc cẩn thận, những hàng cây cọ tươi tốt và những bức tường trắng cao lớn. Bên trong nhà luôn mát mẻ, và tất cả sàn nhà bằng đá cẩm thạch đều được lót những tấm thảm Ba Tư mềm mại. Đâu đâu cũng có đồ cổ Ai Cập. Cho nên John và Philippa thấy căn nhà này còn giống viện bảo tàng hơn là căn nhà của cha mẹ chúng ở New York. Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất của ngôi nhà chính là cái mà cậu Nimord gọi là căn phòng May Mắn Kế, nơi có một món đồ nhìn giống như một cái đồng hồ to lớn hình tròn treo trên bức tường đối diện một cái ghế được khắc hoa văn tinh xảo. Nếu không bận lái chiếc Cadillac hay nấu nướng trong bếp, ông Creemy luôn ngồi trên chiếc ghế này. Đôi lúc, chính cậu Nimrod cũng ngồi ở đó. Khi quan sát kỹ, cặp sinh đôi nhận ra cái đồng hồ thân bằng vàng ròng, đường kính một mét tám và chỉ có một cây kim này thật ra chẳng phải là đồng hồ gì cả. Mặt trong bằng bạc của cái thứ giống như là đồng hồ này có sơn ba chữ: TỐT, XẤU, và ĐIỀU BÌNH. Mang hình dáng của một cánh tay lực lưỡng với ngón tay trỏ duỗi thẳng, cây kim duy nhất của nó hiện đang chỉ hơi lệch về phía bên trái của chữ ĐIỀU BÌNH khiến nó nằm trong khu vực được ký hiệu XẤU.
Vừa giới thiệu cho hai đứa trẻ căn phòng, cậu Nimrod vừa tự hào giải thích:
– Đây là một chiếc may mắn kế – dụng cụ đo mức độ may mắn trên thế giới. Tất cả mức độ, dù tốt hay xấu. Nó là bản sao hoàn hảo của cái Berlin Meridian Luck, gọi tắt là BML, hiện đang được dòng họ Djinn Xanh xứ Babylon ở Berlin cai quản. Cái BML đó to hơn và được dùng để chính thức ghi lại mức độ may mắn trên toàn thế giới. Cậu còn có một cái nhỏ hơn trong nhà cậu ở London đấy.
John hỏi:
– Cậu thật sự có thể đo được mức độ may mắn trên thế giới sao?
Cậu Nimrod trả lời:
– Nó cũng đơn giản như việc dùng phong vũ biểu để dự báo thời tiết thôi. Những quy luật vật chất trong vũ trụ đã loại trừ hết khả năng một chuyện gì đó tình cờ xảy ra. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Khi vũ trụ được tạo ra, con người được giao quyền cai quản mặt đất, trong khi thiên đàng được giao cho thiên thần. Còn djinn là người chịu trách nhiệm quản lý sự giao tiếp giữa hai bên. Con người vẫn thường gọi đó là “số mệnh”. Nghe cứ như là một sự ngẫu nhiên. Nhưng dĩ nhiên điều đó không đúng. Đó là mức độ may mắn, và nó được kiểm soát bởi djinn. Sự may mắn được quyết định bởi ba bộ tộc djinn tốt. Tương tự, sự xui xẻo sẽ được quyết định bởi những bộ tộc djinn xấu. Luôn có một sự giằng co bất tận giữa hai bên. Một trạng thái cân bằng phù hợp mà chúng ta gọi là “điều bình”.
Ông nói tiếp:
– Ông Creemy hiện là người bảo quản không chính thức của cái may mắn kế này. Nhờ vào nó, cậu có thể biết được khi nào thì các bộ tộc djinn xấu, trong đó xấu nhất là phe Ifrit, tạo ra sự xui xẻo quá mức để can thiệp kịp thời.
John hào hứng hỏi:
– Can thiệp? Có phải là việc ban cho ai đó ba điều ước không cậu?
– Chính xác.
Vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, cậu Nimrod nói:
– Từ sau khi xảy ra trận động đất, cây kim đã lệch hẳn về phía bên trái của “điều bình”. Cậu rất lo về chuyện đó. Có vẻ như tộc Ifrit đang âm mưu một chuyện gì đó. Rất có khả năng chính họ là người đã bám theo xe chúng ta sau khi rời khỏi phi trường và là thủ phạm đã bỏ con rắn lên quai túi của John.
Liếc nhìn đồng hồ, cậu Nimrod lắc đầu:
– Cậu muốn dẫn các cháu đi tham quan thành phố một lát trước khi đi ngủ. Chúng ta đi thôi, không thì trễ mất. Nhưng có lẽ nên chọn một phương tiện di chuyển khác ít nổi bật sẽ tốt hơn đấy…
Nhờ ông Creemy gọi đến một cỗ xe ngựa kéo được gọi là ghari, cậu Nimrod cùng John và Philippa đi dạo một vòng qua những con đường trung tâm đông đúc của Cairo. Mặc dù đã quá một giờ sáng, rất nhiều hàng quán vẫn còn mở cửa bày bán những thứ mà cặp sinh đôi chưa bao giờ thấy. Hầu như chẳng còn vết tích nào của trận động đất mới vừa xảy ra cách đây không lâu.
Cậu Nimrod cho biết:
– Đi dạo và mua sắm giờ này mát mẻ hơn nhiều.
Chưa bao giờ Philippa thấy có nhiều người và xe đến như thế. Cô nói điều đó với cậu Nimrod và được ông giải thích:
– Có khoảng hai mươi triệu người sống ở Cairo. Dù là một nơi nghèo khó, nhưng dân chúng lúc nào cũng đi lại với một nụ cười tươi trên môi.
John nhận xét:
– Giống như ông Creemy.
Cậu Nimrod nói:
– Tên thật của ông ấy là Karim. Nhưng cậu nghĩ cái tên “Creemy” sẽ hợp với ông ấy hơn. Ông ấy chưa bao giờ ngừng cười cả. Cứ y như một con mèo đứng trước một hộp kem ấy.
Châm một điếu xì-gà, cậu Nimrod vẫy tay vào những con đường xung quanh họ và hỏi:
– Sao? Các cháu thấy Cairo như thế nào? Có thích nó không?
Có thể thấy rõ cậu Nimrod đánh giá rất cao về thành phố Cairo qua giọng nói đầy hào hứng của ông.
Philippa trả lời:
– Thích ạ.
Mũi cô hơi nhăn nhăn khi cỗ xe đi ngang qua một khu chợ cũ đông đúc. Chỉ trong tích tắc, họ gần như bị đè bẹp bởi những người bán hàng đang cố gắng trèo lên xe để mời mua hàng hóa. Họ chỉ thoát nạn khi cậu Nimrod lên tiếng từ chối thẳng bằng một thứ tiếng Ả Rập hoàn hảo và người lái xe vung roi giục những con ngựa tăng tốc chạy thoát.
Philippa nói thêm:
– Chỉ có điều nó có mùi gì buồn cười quá.
– Ai cũng nói thế khi họ mới đến đây lần đầu. Mùi nước cống. Rồi cháu sẽ quen ngay với nó thôi.
– Cháu không có ý đó. Ừm… có lẽ cũng có một chút. Một vài chỗ có mùi tệ hơn chỗ khác. Nhưng thật sự ý cháu là, nó có mùi gì đó rất đặc biệt. Như thể là nó rất cũ. Giống như người ta đã sống ở đây từ rất, rất lâu ấy. Có một cái mùi mà ta sẽ ngửi thấy giữa một khu vực đông đúc ở New York trong một ngày nóng nực. Thành phố này có mùi giống như vậy, chỉ có điều nó nồng hơn một trăm lần.
John gật đầu tán thành:
– Đúng, cháu cũng nghĩ như thế. Nhưng mà lạ ghê, cháu lại có cảm giác là lúc trước cháu đã ở đây rồi. Không hiểu sao cháu lại cảm thấy như đang ở nhà.
Philippa thừa nhận:
– Đúng thế. Nhưng em nghĩ không chỉ có thế đâu. Ngay từ khi chúng ta đến đây, em luôn cảm thấy như có ai đó đang quan sát chúng ta.
Cậu Nimrod nói:
– Các cháu giỏi lắm. John à, xét trên một mặt nào đó, dĩ nhiên cháu đang ở nhà. Và Philippa, ngoại trừ Istanbul, Cairo gần như là nơi có nhiều djinn sinh sống nhất. Chắc là cháu đã cảm nhận được sự hiện diện của họ.
John hỏi:
– Điều đó có nghĩa tụi cháu là người Ả Rập à?
– Ôi không. Ả Rập là tên một chủng tộc người. Chúng ta là djinn. Djinn hoàn toàn khác với bất kỳ chủng tộc người nào. Nếu muốn, ngày mai các cháu có thể nhờ anh Rakshasas giải thích cụ thể hơn về chuyện này.
Nhìn thấy người xà ích Ai Cập một lần nữa vung roi lên cao, Philippa nao lòng:
– Ngay bây giờ cháu chỉ ước gì ông ấy đừng quất roi vào con ngựa tội nghiệp kia nữa thôi.
Cậu Nimrod bật cười:
– Cô chủ nhỏ, điều ước của cô là mệnh lệnh của tôi.
Rồi nhắm mắt lại, ông thầm thì một điều gì đó trong miệng. Trong khoảnh khắc, con ngựa bỗng vụt chạy với một tốc độ nhanh đến nỗi nó và cỗ xe ghari kéo sau lưng bắt đầu vượt qua cả xe hơi và xe buýt. Người xà ích hét lên một câu gì đó bằng tiếng Ả Rập, nhưng con ngựa từ chối ngừng lại, bốn vó của nó vẫn khua mạnh trên con đường trơn trượt.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Đến giờ chúng ta phải về rồi. Trễ hơn ta tưởng đấy.
Bám chặt một bên thành xe khi chiếc ghari quẹo nhanh qua một khúc cua, Philippa hét lên:
– Ý cháu không phải là vậy.
Cậu Nimrod tiếp tục cười khoái chí:
– Chẳng phải đó là điều cháu muốn sao? Ông xà ích đâu có dùng roi nữa, đúng không?
– Ông ấy không dùng roi chỉ vì sợ con ngựa chạy nhanh hơn thôi.
Khi chiếc ghari nảy tưng lên khi đi qua một ổ gà lớn trên đường, Philippa hét lên vì sợ hãi. Nhưng cậu Nimrod vẫn vui vẻ nói:
– Vui quá nhỉ! Không có gì bằng một chuyến du hành Cairo bằng xe ngựa kéo vào một buổi tối mùa hè ấm áp, đúng không?
Cỗ xe đưa họ đến khu ngoại ô của Garden City. Khoảng một phút sau đó, không cần ai ra lệnh, con ngựa tự động ngừng lại ngay bên ngoài căn nhà của cậu Nimrod. Ba djinn xuống xe. Cả người xà ích cũng xuống và đứng nhìn con ngựa của mình với vẻ hoảng hốt. Không chỉ chạy quá nhanh, mà con ngựa còn tự kiếm được đường về mà không cần đến sự chỉ dẫn của ông. Cậu Nimrod vỗ vai con ngựa một cách hào hứng để cho ông xà ích biết ông không giận gì nó. Ông còn cho ông ta tiền boa rất nhiều để xóa tan ý định phạt con ngựa của ông ta.
Khi cả ba đã vào bên trong nhà, Philippa quạu:
– Mới nãy chúng ta có thể bị té chết đó cậu.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– À, cậu không nghĩ chúng ta gặp nguy hiểm gì đâu. Nhưng có lẽ các cháu giờ đã hiểu cậu muốn nói gì về những điều ước, đúng không? Điều ước có thể là những thứ khó dự đoán nhất. Cháu không thể nào biết được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Cháu muốn ông xà ích ngừng dùng roi, và ông ấy đã ngừng. Cháu chỉ không thích lý do ông ấy ngừng thôi. Đây là một bài học quan trọng mà những djinn trẻ tuổi như các cháu cần phải nhớ. Khi các cháu tác động đến tương lai, sẽ có những chuyện ngẫu nhiên, bất ngờ, thậm chí là khó chịu xảy ra cùng với việc các cháu đang làm. Vấn đề ở đây là chúng ta đang sống trong một thế giới rất phức tạp. Những thay đổi nhỏ trong các tình trạng ban đầu có thể dẫn đến sự thay đổi bất ngờ trong kết cục cuối cùng. Và những thay đổi lớn, ví dụ như những thay đổi do djinn thực hiện một điều ước tạo ra, có thể dẫn đến sự thay đổi khủng khiếp về sau.
Lo lắng đưa mắt nhìn Philippa, hy vọng cô cũng sẽ như mình, không hiểu rõ điều cậu Nimrod vừa nói, John ngập ngừng trả lời:
– À… ừ… vâng.
Bắt được ánh mắt của John, Philippa khẽ nhún vai với anh.
Cậu Nimrod dẫn hai đứa trẻ vào trong phòng khách nơi ông Creemy đã dọn sẵn những món thức uống nóng cho họ. Cậu Nimrod nói:
– Djinn có một câu thành ngữ như thế này: “Điều ước là một món ăn, rất giống một con cá – một khi đã ăn rồi thì khó mà rút lại”[14]
[14] Nguyên văn “a wish is a dish, that’s a lot like a fish - once it has been eaten, it’s harder to throw back”.
Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Có lẽ cách dịch này cũng không sát nghĩa lắm so với câu thành ngữ gốc trong tiếng Ả Rập. Nhưng nói chung, câu đó có ý nghĩa là, mọi người đều phải cẩn thận với những điều ước của mình, bởi vì có khi nó sẽ trở thành hiện thực nhưng lại theo cách mà họ không bao giờ nghĩ đến.
John ngáp một tiếng rõ to. Cậu Nimrod cười:
– Cậu nghĩ chắc là các cháu nắm được ý chính rồi, đúng không?
Philippa nói:
– Vâng ạ. Cháu nghĩ thế.
John nhăn mặt nhìn em. Cô lúc nào cũng tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện trong khi thật ra cô chẳng hiểu gì cả.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Chừng đó việc tối hôm nay là đủ rồi. Cậu nghĩ đã đến lúc chúng ta đi ngủ, các cháu đồng ý không?
Và thế là, với đôi chân vẫn còn cảm thấy nhũn ra như thạch đông sau chuyến phiêu lưu trên cỗ xe ngựa, cặp sinh đôi quay trở về phòng, những căn phòng to và đẹp
như những gì chúng đã tưởng tượng ra trong Nghìn lẻ một đêm của công chúa Scheherazade. Và ngay khi ngả lưng xuống giường, giấc ngủ đến với chúng ngay lập tức.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten