Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 31
Cập nhật: 2019-11-13 12:06:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Bạn Chỉ Sống Hai Lần
uổi sáng hôm phẫu thuật, John và Philippa có mặt tại bệnh viện nhi W.C Fields Memorial Children’s Hospital – một tòa nhà hiện đại, bắt mắt nằm trong công viên Gramercy Park ở New York. Ngay phía trước công viên, người ta có thể chiêm ngưỡng một bức tượng đồng lớn – tác phẩm của nhà điêu khắc Antony Gormley, tạc hình một người đàn ông tươi cười cầm trong tay một lọ thuốc.
Cuộc phẫu thuật của hai anh em được sắp xếp vào 9 giờ sáng, đồng nghĩa với việc cặp sinh đôi bị cấm ăn điểm tâm hôm đó. Vào khoảng 8 giờ, bác sĩ Larr ghé thăm và giới thiệu với hai đứa trẻ bác sĩ gây mê Moody. Bà Layla đang đi mua một ly cà phê Starbucks tại Union Square[3]. Sự vắng mặt tạm thời của bà khiến cơn đói bụng và nỗi lo lắng của John gia tăng. Cậu cáu kỉnh hỏi bác sĩ Moody:
– Vậy rốt cuộc bác định dùng loại thuốc nào để hạ gục cháu và em gái cháu đây?
[3] Union Square: Quảng trường Thống Nhất.
Bác sĩ Moody, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ mệt mỏi, vốn không quen bàn luận về phương thức gây mê của mình với bất cứ ai khác, chứ đừng nói gì đến một đứa bé mười hai tuổi, mỉm cười một cách khó chịu và trả lời:
– À, tôi sẽ dùng một loại thuốc có tên là Ketamine. Nó luôn cho kết quả rất tốt.
Do đã tìm đọc hết tất cả các thông tin về phương pháp gây mê trên Internet và cảm thấy mình rành rẽ chẳng kém ai, John chau mày hỏi:
– Nhưng đó không phải là loại thuốc các bác sĩ thú y vẫn xài khi họ muốn trấn an các con thú sao?
Bác sĩ Larr bật cười:
– Bọn nhỏ thời nay thật là… đúng là khó có thể qua mặt chúng được.
Cố gắng kìm nén sự bực bội của mình, bác sĩ Moody nói:
– Tôi chẳng có ý qua mặt ai cả. Chàng trai trẻ, bộ cậu lo lắng việc tôi sử dụng Ketamine sao hả?
John nói tỉnh rụi:
– À không, cháu chẳng lo lắng gì hết. Thật ra cháu còn đang hy vọng bác sẽ xài Ketamine đấy chứ.
– Ồ? Tại sao?
– Vì cháu nghe nói đó là thứ tốt nhất có thể mang lại cho bệnh nhân một KNXC mà. Hoặc ít nhất là những nét chính của một KNXC.
Bác sĩ Moody nghiến răng thừa nhận:
– Một KNXC? Tôi không nghĩ tôi đã nghe nói về nó.
John tỉnh bơ nói:
– Một Kinh Nghiệm Xém Chết. Bác biết rồi đó. Khi bác đang bị phẫu thuật và sắp chết, bác sẽ đi qua một đường hầm tối đen về phía một vùng sáng và bị một thiên thần chộp lấy khi đến cuối đường.
Khuôn mặt ông Moody tối sầm vì giận dữ. Thấy vậy, ông Larr quyết định ra tay can thiệp trước khi có chuyện không hay xảy ra:
– John, John, thư giãn đi cháu. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Dễ như ăn bánh ấy. Bác sĩ Moody đây là một nhà gây mê đại tài. Giỏi nhất ở New York đấy.
John nói:
– À, dĩ nhiên là thế rồi. Cháu không hề nghi ngờ điều đó bao giờ. Chẳng qua cháu chỉ nghĩ được gặp một thiên thần cũng hay thôi. Cho dù đó chỉ là một ảo giác.
Ông Moody nói:
– Cháu có thể chắc chắn một điều là, chưa có bệnh nhân nào của tôi nói là họ đã thấy thiên thần sau khi tỉnh mê.
John lầm bầm:
– Tại sao cháu lại thấy điều đó đáng tin nhỉ?
Cánh cửa phòng mở ra và bà Gaunt bước vào, trên bàn tay với những móng được cắt sửa đẹp đẽ của bà là một ly cà phê Starbucks lớn. Ông Larr nói:
– Vừa nhắc đến thiên thần là cô ấy xuất hiện.
Philippa nhăn mặt và quay đi chỗ khác. Cô hỏi:
– Chúng ta có thể bắt đầu được chưa ạ? Cháu đã lỡ bữa sáng rồi. Cháu chẳng muốn lỡ luôn bữa trưa đâu.
Bức tường hành lang bên ngoài phòng của hai đứa trẻ nhìn giống như một triển lãm nghệ thuật của những bệnh nhân nhí đã ở bệnh viện này, với vô số tranh ảnh, poster và những câu chuyện kể về cảm giác của chúng khi được phẫu thuật. Nhưng không có câu chuyện hay bức tranh nào ở cái bệnh viện này có thể cho Philippa một khái niệm cụ thể về phẫu thuật. Cô phải thừa nhận rằng có lẽ đó là một chuyện khó mô tả bằng bất cứ hình thức nào. Một phút trước cô còn đang nắm tay mẹ và cảm thấy một cái gì đó rất lạnh đang lan dần từ tay cô lên phía trên, và đến phút tiếp theo, không còn gì cả. Giống như ai đó đã gạt một công tắc bên trong đầu Philippa làm tắt hết tất cả giác quan của cô.
Hay gần như là tất cả.
Theo những gì nghe được từ cuộc đối thoại giữa mẹ cô và ông Moody, Philippa nghĩ rằng ngay khi thuốc mê có hiệu lực, cô sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì nữa. Tuy nhiên, ngay khi thuốc Ketamine bắt đầu phát huy tác dụng của nó, Philippa nhận ra mình đang đi dọc theo một dòng sông quanh co, khúc khuỷu như một mê cung. Chảy qua một cái động to lớn gần như kéo dài đến vô tận, con sông dẫn Philippa thẳng ra một bờ biển âm u. Điều này có thể sẽ làm cô hoảng sợ một chút, nếu như không có chuyện John cũng đang có mặt ở đó. Đây là điều làm Philippa ngạc nhiên nhất.
Cô hỏi anh trai:
– Chuyện gì thế anh? Một giấc mơ, hay là một trong những KNXC mà anh vừa nói ban nãy?
John đưa mắt nhìn quanh và thú nhận:
– Anh cũng chẳng biết nữa. Nhưng cái này rõ ràng không giống một đường hầm, và anh cũng chẳng thấy một vùng sáng hay một thiên thần nào cả.
Đến sát bờ biển trông như không có sự sống, hai đứa trẻ nhìn thấy tòa nhà kiến trúc hoàng gia Trung Đông đang trôi lững lờ trên không trung cách mặt nước chừng một mét rưỡi. Đó là một tòa nhà to lớn với các ngọn tháp, các bức ngăn, và những mái ngói hình vòm với những khung cửa sổ nhỏ hình thoi phản chiếu ánh mặt trời.
Quay nhìn Philippa, John nhận ra cô em có vẻ không thoải mái lắm. Cậu trấn an:
– Đừng lo lắng, em gái. Em sẽ ổn thôi mà.
Philippa nói:
– Chắc là em đang nằm mơ quá.
John chau mày hỏi:
– Sao em lại nghĩ vậy?
Cô giải thích:
– Vì tự nhiên anh lại đối xử tốt với em.
– Cái con bé này… chúng ta không thể nào cùng có một giấc mơ như nhau.
– Ai nói chúng ta cùng mơ? Chỉ có em đang mơ một giấc mơ, trong đó anh xuất hiện và cứ cho rằng anh đang có một giấc mơ giống em mà thôi.
John nói:
– Em giải thích như vậy cũng có lý. Nhưng mà, làm sao em chắc rằng không phải chính em mới là người đang xâm nhập vào giấc mơ của anh?
– Em cũng không chắc nữa. Chắc là chúng ta phải chờ tỉnh mê mới biết rõ điều đó quá.
Chừng hai giây sau, một cánh cửa sổ trên mái vòm mở ra. Một người đàn ông to lớn với đôi mắt rực sáng và mái tóc bay bồng bềnh thò đầu ra ngoài và vẫy tay với họ.
– Phil nè, em có nhớ mới nãy anh nói gì không? Về việc anh muốn gặp một thiên thần ấy. Cái đó chỉ là nói chơi thôi. Chứ chuyện này đáng sợ quá.
– Em cũng thấy sợ.
John cầm tay em gái và nắm chặt nó khiến Philippa cảm thấy đỡ sợ hơn một chút. Và cậu đẩy cô ra sau lưng mình, như thể muốn che chở cô khỏi bất cứ điều gì sắp sửa xảy ra. Đây là một trong những lúc Philippa cảm thấy John là một người anh tốt nhất trên thế giới.
Người đàn ông trên cửa sổ giục:
– Đừng có đực mặt ra giống những trái chanh như thế. Hai đứa lên đây đi chứ.
John la lớn:
– Bằng cách nào ạ? Chẳng có cầu thang nào cả.
– Ủa. Thật à?
Người đàn ông chồm ra khỏi cửa sổ và nhìn xuống mặt biển bên dưới. Ông nói:
– A, cháu nói đúng thật. Xem ra chúng ta đang trôi trên không trung thay vì trên mặt nước. Lỗi của ta. Nhưng không sao, chuyện này dễ giải quyết thôi.
Và dần dần, hệt một phi thuyền khổng lồ đáp xuống một hành tinh cấm, tòa nhà hoàng gia với người đàn ông kỳ lạ bắt đầu hạ thấp xuống cho đến khi nó nằm một cách vững vàng trên bờ biển.
Người đàn ông la to:
– Đây. Giờ thì nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Vẫn nắm chặt tay nhau, cặp sinh đôi bước vào tòa nhà. Bên trong lắp đầy gương, khiến cho mỗi căn phòng nhìn giống như một động băng. Ở đâu đó bên trong tòa nhà, một người phụ nữ đang hát theo tiếng nhạc của một loại nhạc cụ mà hai đứa trẻ không thể nào xác định được là gì.
Philippa nói trong sợ hãi:
– Có khi đúng là một thiên thần. Đây chỉ là một ảo giác, đúng không anh?
– Nếu không phải là ảo giác thì em rắc rối to rồi.
– Em à?
– Thì em nói đây là giấc mơ của em chứ không phải của anh, nhớ không?
Tiếng bước chân vang lên từ căn phòng trước mặt họ, và rồi họ thấy người đàn ông ban nãy. Cao lớn, da ngăm đen, vận trên người một cái áo khoác đỏ, một cái áo sơ mi và một cái cà vạt cũng màu đỏ, người đàn ông mỉm cười thật tươi với hai đứa trẻ. Với giọng nói oang oang như tiếng còi tàu vang dội khắp căn phòng trang trí hai màu vàng – đỏ, ông hỏi:
– Sao thế? Các cháu không nhận ra ta à?
Philippa thầm thì:
– Em không nghĩ thiên thần mặc đồ đỏ.
John hỏi:
– Em không nghĩ đây là… ác quỷ chứ?
Người đàn ông lắp bắp nói:
– Ác… ác quỷ? Làm sao các cháu lại có ý nghĩ ngớ ngẩn thế chứ? Ta là cậu Nimrod của các cháu đây. Từ London.
Ông ngừng lại như thể chờ đợi một phản ứng reo hò nào đó chứng tỏ hai đứa trẻ đã nhận ra ông. Chờ mãi không thấy gì, ông nhắc:
– Chúng ta đã gặp nhau khi các cháu mới sinh đấy.
John nói:
– Ừm… cậu không giận nếu tụi cháu không nhớ chứ?
Cậu Nimrod ngạc nhiên hỏi:
– Thật à?
Philippa ngọt ngào nói thêm:
– Nhưng tụi cháu đã nghe nói về cậu. Chỉ là tụi cháu hơi hoảng sợ khi gặp cậu ở đây, bên trong giấc mơ của tụi cháu. Trong khi tụi cháu đang bị phẫu thuật.
Cậu Nimrod nói:
– À đúng, cho cậu xin lỗi về chuyện này. Nhưng cậu e rằng cậu chẳng còn cách nào khác tốt hơn.
Giang rộng hai tay, cậu Nimrod hỏi:
– Thế nào, cậu chẳng nhận được một cái ôm hay một nụ hôn chào mừng nào sao?
Vì đây là một giấc mơ, và vì đây đúng là cậu của cặp sinh đôi, người mà hai anh em có thể lờ mờ nhận ra từ một tấm ảnh để trên bàn làm việc của mẹ mình, hai đứa trẻ mỉm cười một cách can đảm và lịch sự ôm cậu Nimrod.
Philippa chau mày hỏi:
– Đây là đâu vậy cậu?
Cậu Nimrod nói:
– Cháu không thích nó sao? Tòa nhà Hoàng gia Brighton đấy. Từ vùng biển phía Nam nước Anh. Cậu nghĩ nó sẽ phù hợp với giấc mơ của các cháu. Cháu biết đó. Người đàn ông từ Porlock?
Cặp sinh đôi ngây người nhìn chú.
– Coledrige? “Kubla Khan ở Xanadu - Một sắc lệnh lâu đài vui thú trang nghiêm?” Không nhớ à? Thôi kệ, đừng để ý đến nó. Rõ ràng đây không phải là thứ được dạy ở Mỹ.
– Thế ai đang hát vậy chú?
– À, đó là một người hầu Abyssinian, hát chung với cây đàn ximbalum.
Cậu Nimrod ngượng ngùng lắc đầu và nói:
– Đi chung một bộ khi mua ấy mà. Nói chung là đừng để ý đến cô ấy. Giống như cậu đã nói, chúng ta không có nhiều thời gian. Thuốc gây mê hiện đại là thế.
Chỉ về phía những chiếc ghế cổ trang nhã vây quanh một cái bàn chơi bài, ông bảo:
– Lại kia ngồi đi.
Họ cùng ngồi xuống, và cậu Nimrod lấy ra một cái ly gỗ lớn. Bỏ năm viên xúc xắc vào trong ly, ông niềm nở nói:
– Chúng ta có thể vừa chơi vừa nói chuyện.
John hỏi:
– Chơi cái gì mới được?
– Các hòn đá khảm. Xúc xắc, cậu bé ạ. Chúng ta đổ xúc xắc trong khi chúng ta bàn tính chuyện, giống như những người La Mã cổ đại. Cậu chơi trước nhé.
Cậu Nimrod đổ xúc xắc. Nhăn mặt, ông nhặt chúng lên tay trước khi John và Philippa kịp nhìn thấy ông đổ được gì.
John hỏi tiếp:
– Chúng ta bàn tính chuyện gì?
Liếc nhìn cái đồng hồ bằng vàng đeo trên tay, cậu Nimrod nói:
– Để xem… Bất cứ chuyện gì cháu thích. Thật đấy.
Rồi ông thả những viên xúc xắc vào lại trong ly và đưa cho John.
– Đến lượt cháu.
John nói:
– Ước gì cháu biết được luật chơi.
Khi John đổ được ba số 6, cậu Nimrod nói:
– Chỉ có một luật duy nhất trong trò chơi này. Luật quan trọng nhất trong bất cứ trò chơi nào. Đó là phải may mắn. Và đó là điều cháu rõ ràng có được đấy, cậu bé của ta.
Nhặt xúc xắc lên, Philippa tuyên bố:
– Tất cả những gì anh ấy làm được…
Cô thả những viên xúc xắc vào trong ly rồi đổ chúng lên lớp vải len xanh bọc bàn và nói tiếp:
– … cháu đều có thể làm tốt hơn.
Philippa reo lên vui sướng khi thấy mình đổ được bốn số 6.
Nhặt xúc xắc lên, cậu Nimrod khen:
– Tuyệt vời. Nào, bây giờ hãy xem thử hai cháu có thể làm gì khi hợp lực cùng nhau.
Đưa cái ly cho John, rồi đặt tay Philippa lên trên tay người anh sinh đôi của cô, ông giục:
– Nhanh lên. Chúng ta không có cả ngày đâu.
Cặp sinh đôi nhìn nhau, nhún vai và rồi đổ xúc xắc… năm số 6.
Cậu Nimrod nói:
– Đúng như ta nghĩ.
John vui vẻ hỏi:
– Thế nào hả cậu?
– May mắn hơn lúc chỉ có mỗi một đứa trong hai cháu. Tốt. Rất tốt. Chúng ta có thể tận dụng điều này.
John hỏi:
– Bằng cách nào?
Philippa nói:
– Cho cháu xem mấy viên xúc xắc được không?
Cậu Nimrod nói:
– Chúng hoàn toàn là những viên xúc xắc bình thường thôi.
Philippa nhăn mặt:
– Làm gì có thứ được gọi là may mắn chứ. Cha cháu vẫn thường nói vậy mà.
Cậu Nimrod trách:
– Ôi, cháu gái, đừng nói như thế. Cơ hội đổ được năm số 6 như vậy là 6-5, hay 0,0001286. Có nghĩa là hầu hết mọi người sẽ phải đổ xúc xắc 3.888 lần mới có khoảng 50% cơ hội trúng được năm số 6. Có nghĩa là, các cháu của ta, các cháu là một cặp rất may mắn đấy.
John nói:
– Cháu chẳng thấy thế bao giờ.
– Ồ, có lẽ là chưa đâu. Nhưng rồi cháu sẽ gặp may. Nhất định sẽ thế. Khi nào đó chúng ta sẽ phải cho các cháu thử sức với Astaragali mới được.
– Đó là gì?
– Trò chơi với bảy viên xúc xắc sáu cạnh. Một trò chơi đã được tạo ra từ hàng ngàn năm trước để thử thách sự may mắn. Cậu có thể nói luật chơi cho các cháu nếu muốn.
Philippa nói:
– Cháu thật sự không thấy làm vậy thì được gì. Nếu đây là một giấc mơ.
– Vớ vẩn. Với nhiều người, ví dụ như thổ dân bản địa Australia, giấc mơ cũng quan trọng như cuộc sống đời thật. Đó là nơi mà, rất thường xuyên, tất cả những chuyện thật sự quan trọng sẽ xảy ra.
John nói:
– Phải rồi, và nhìn thử xem cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với họ.
Cậu Nimrod nói:
– Cậu luôn muốn biết thêm về những nền văn hóa thành công như họ. Những gì họ có được đã tồn tại suốt tám mươi ngàn năm. Còn cháu, ngược lại, cậu cá là cháu còn chẳng nhớ đã nhận được gì vào Giáng sinh hai năm trước.
Cậu Nimrod gật đầu cả quyết như thể đã kết thúc được chủ đề này. Bỏ những viên xúc xắc lại vào trong túi, ông mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ lần nữa, rồi nói:
– Dù sao thì bây giờ, sau khi đã xác định được mức độ may mắn của các cháu, chúng ta hãy nói về tương lai của các cháu nào. Hãy lắng nghe thật cẩn thận nhé. Số là cậu đang cần sự giúp đỡ của các cháu. Cho nên đây là việc cậu muốn các cháu làm. Khi các cháu đã hồi phục lại sau cuộc phẫu thuật, đừng bao giờ kể với mẹ là các cháu đã gặp cậu. Cậu với bà ấy đã không hợp nhau lắm từ khi các cháu được sinh ra. Lý do tại sao thì tạm thời bây giờ cậu không tiện nói. Nhưng cậu hứa sẽ kể tất cả khi nào các cháu đến London.
– London? Khi nào tụi cháu đi London?
– Bất cứ khi nào các cháu muốn. Mà các cháu muốn đi London phải không?
Cặp sinh đôi đồng thanh trả lời:
– Dĩ nhiên muốn ạ.
– Vậy tất cả những gì các cháu phải làm là nói với cha mẹ, nói một cách thật lịch sự nhé, rằng các cháu rất muốn đến ở với cậu. Ở London. Tự đi. Đó là điều mà cậu muốn nói với các cháu.
Liếc nhìn đồng hồ lần nữa, cậu Nimrod nói:
– Ôi, chúng ta sắp hết thời gian rồi. Các cháu sẽ thức dậy trong vài phút nữa thôi.
John bật cười:
– Cậu đùa phải không? Cha mẹ cháu sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó. Không bao giờ.
– Ngược lại, cậu nghĩ các cháu sẽ ngạc nhiên khi thấy họ đồng ý với ý kiến đó. Trừ khi các cháu thật sự muốn tham dự trại hè ở Salem. Mặc dù trên thực tế, chỗ đó giống một trường học hơn.
John giận dữ hỏi lại:
– Một trường học ấy à?
– Ừ. Một trường học hè, cho những đứa trẻ có năng khiếu đặc biệt.
John lặp lại với sự kinh tởm:
– Trường học hè.
– Cho nên lời khuyên của cậu là các cháu nên đi London. Chỉ cần nhớ đừng bao giờ nói cậu là người đưa ra ý kiến này. Điều đó rất quan trọng. Mẹ các cháu và cậu không có cách nhìn giống nhau ở một số vấn đề.
John hỏi:
– Ví dụ như?
– À, như là cách trải qua kỳ nghỉ hè phù hợp nhất cho hai người trẻ tuổi. Cậu bỏ phiếu cho ý tưởng trường học-nơi-các-cháu-được-vui-vẻ. Còn mẹ các cháu lại tán thành ý trường-học-nơi-chẳng-có-gì-vui ở Salem, nơi mà bà ấy định gửi các cháu tới mùa hè này.
Philippa nói:
– Cậu đúng một trăm phần trăm.
John gật đầu đồng ý.
Cậu Nimrod đứng dậy và nói:
– Ok. Vậy là chúng ta đã xong việc ở đây. Các cháu đang bắt đầu thức dậy đấy.
John gọi:
– Khoan đã cậu.
Cậu Nimrod nói:
– Mọi chuyện xong rồi.
John hỏi:
– Lỡ họ nói không thì sao?
Bác sĩ Larr tuyên bố:
– Mọi chuyện xong rồi.
Lảo đảo ngồi dậy trên giường bệnh, theo bản năng, John đưa tay sờ hàm, và dùng lưỡi sờ thử những lỗ hổng mới trong lợi của cậu.
Bác sĩ gây mê Moody giải thích:
– Miệng của các cháu sẽ hơi bị ê ẩm trong vài ngày.
Nhưng đó là chuyện bình thường thôi. Tôi sẽ đi lấy vài thứ để các cháu giảm đau.
Ông cười và rời khỏi phòng mổ.
Ngồi dậy trên giường của mình, Philippa hỏi:
– Ông ấy đi chưa?
Nghĩ rằng câu hỏi của Philippa dành cho mình, bác sĩ Larr trả lời:
– Ừ, đi rồi. Cháu có muốn xem những cái răng khôn của mình không? Chúng đây này.
Vừa nói, ông vừa đưa cho cô bé xem một cái đĩa sắt hình quả cật, bên trên có bốn cái răng khôn nhỏ dính đầy máu.
Với Philippa, chúng giống như những quân cờ vua bị hạ. Cô nhăn mặt:
– Eo ơi. Bác mang chúng đi đi.
John hỏi em gái:
– Em có thấy ông ấy không? Cậu Nimrod ấy?
– Có. Anh cũng thấy phải không?
Vẫn tốt bụng nghĩ hai đứa trẻ đang nói về những cái răng, ông Larr đưa cho John cái khay chứa những cái răng khôn của cậu và nói:
– Chúng ở ngay đây. Cháu nhìn thử đi, John.
John nhìn và cảm thấy muốn ói. Cậu nghĩ những cái răng của mình nhìn giống như thứ mà một gã săn trộm người châu Phi sẽ cắt đi khỏi miệng một giống voi nhỏ nhưng quý hiếm. Cùng lúc đó, cậu biết chắc rằng, trong danh sách những nghề nghiệp không bao giờ làm của mình ngoài nhân viên nhà băng, kế toán viên, nay sẽ có thêm nha sĩ. Cậu nói với Philippa:
– Có. Anh đã thấy ông ấy.
Philippa hỏi:
– Vậy thì… Liệu đó chỉ là thuốc Ketamine? Một giấc mơ? Hay một chuyện đi kèm với việc sinh đôi?
– Có lẽ vậy.
– Dù gì, em nghĩ đây không phải là việc em sẽ nói với cha mẹ. Ít nhất không phải là bây giờ.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 1 - Truy Tìm Akhenaten