Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Liễm Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Otaku Quỳnh Anh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2132 / 52
Cập nhật: 2017-10-14 11:50:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1 – Chương 4
hương 4: Hoa phi Thế Lan
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tôi vẫn còn cảm thấy hơi uể oải. Cận Tịch dẫn theo các cung nữ Phẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh và Cúc Thanh hầu hạ tôi rời giường, thay áo. Bốn người họ vẫn còn nhỏ tuổi, Phẩm Nhi, Bội Nhi khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, Tinh Thanh, Cúc Thanh lớn hơn một chút, khoảng mười tám tuổi, đi theo Cận Tịch học lễ nghi và cách hầu hạ chủ nhân, bề ngoài cũng khá là lanh lợi.
Vừa thay y phục xong, nội giám Tiểu Ân Tử bên ngoài cửa báo vọng vào là có Sử Mỹ nhân và Thuần Thường tại đến thăm tôi.
Sử Mỹ nhân có vóc người thon thả, dung mạo xuất chúng, nhất là sống mũi dọc dừa, một vẻ đẹp mỹ lệ. Chí có điều, đầu mày cuối mắt nàng ta có chút ủ ê, chắc những ngày sống trong cung cũng chẳng dễ dàng gì, nàng ta cư xử với tôi khá khách sáo, thậm chí còn nịnh hót lấy lòng. Thuần Thường tại còn nhỏ tuổi, mới tròn mười ba, vóc dáng nhỏ nhắn, ngây thơ, hồn nhiên, mặt vẫn vương nét trẻ con. Mọi người khách sáo chào hỏi nhau rồi ngồi xuống uống trà.
Sử Mỹ nhân tuy có chức vị thấp hơn tôi nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn, lại vào cung từ lâu, tôi cư xử với nàng ta khá nhún nhường, luôn miệng gọi nàng ta là “Sử tỷ” rồi lại gọi người đem bánh ngọt ra mời mọi người cùng ăn. Thuần Thường tại còn nhỏ tuổi, lại vừa tiến cung nên vẫn rất nhút nhát, tôi bèn lệnh cho người hầu bưng cho nàng ta món trà sữa tươi, lại giới thiệu cho nàng ta mấy món kẹo ngọt, bánh ngọt, bánh rán, bánh in xốp, bánh phù dung vị ngọt, hình dáng đẹp đẽ… Nàng ta quả nhiên thích mê, chẳng mấy chốc đã thân thiết gọi tôi là “Hoàn tỷ”.
Tôi thực lòng cảm thấy mến nàng ta, nhớ tới Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu ở nhà nên lại càng cảm thấy gần gũi. Khi họ đứng dậy cáo từ ra về, tôi còn đặc biệt dặn dò Phẩm Nhi cầm theo một gói bánh ngọt đưa cho nàng ta.
Sau khi họ rời đi, tôi mới thản nhiên nói với Cận Tịch: “Sử Mỹ nhân đúng là đẹp thật!”
Nàng ta hơi sững người, nhưng sau đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng lướt mắt quan sát bốn phía, thấy không có ai mới bước lại gần tôi, nói khẽ: “Hoa Phi nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái nhất trong cung đấy ạ!”
Tôi thầm khen nàng ta cẩn trọng, dè dặt, câu trả lời của nàng ta tuy ông chằng bà chuộc, chẳng liên quan gì đến lời nhận xét của tôi nhưng vô tình mà hữu ý nói cho tôi biết: Sử Mỹ nhân thực sự không được Hoàng thượng sủng ái.
Thảo nào khi nãy, vẻ mặt nàng ta nhìn tôi có chút kỳ quặc, vừa ganh tỵ lại vừa kỳ vọng, giọng điệu vô cùng khiêm tốn. Quá nửa là nàng ta hy vọng tôi được sủng ái, để rồi nhờ ở cùng cung điện mà có thể chia sẻ chút ân sủng của Hoàng thượng. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta thật đáng thương rồi không muốn nghĩ thêm nữa.
Lúc ăn bữa tối, tôi thấy Cận Tịch dẫn theo Lưu Chu, Hoán Bích cung kính đứng hầu một bên, ngoài cửa đầy cung nữ, nội giám nhưng chẳng có một tiếng động nào, đến tiếng hít thở mạnh cũng không nghe thấy. Tôi nghĩ bụng, quy củ trong cung thật là nghiêm ngặt, không thể so với nhà thường dân.
Dùng bữa xong, cung nữ bưng một chiếc khay sơn đen đến dâng trà. Phương Nhược cô cô từng kể rằng, trong cung, sau khi dùng bữa thì chung trà dâng lên đầu tiên là để súc miệng, tẩy đi mùi thức ăn sau khi ăn. Quả nhiên lại có người bưng ống nhổ đến. Tôi súc miệng xong thì trà dùng để uống mới được dâng lên. Tôi nhấp một ngụm rồi mỉm cười, ra lệnh: “Khoan hãy dọn thức ăn xuống! Các ngươi đứng trơ ra đó làm gì, cứ ăn hết mấy món này đi! Đừng vì hầu hạ ta mà để bản thân đói ngấu.”
Mấy người hầu vội vã tạ ơn rồi bưng bát dùng bữa.
Tôi bước vào buồng sưởi, nằm nghiêng nghỉ ngơi, nhìn qua tấm đệm màu xanh lơ thêu hoa rải rác trên chiếc ghế đối diện, cõi lòng mờ mịt như nước thủy triều, rối bời, hỗn loạn chẳng khác gì những nét hoa văn vụn vặt thêu trên tấm đệm.
Một đêm bình lặng trôi qua.
Ngày hôm sau thức dậy rửa mặt, chải đầu, dùng xong bữa sáng, tôi chợt nghe ngoài cửa, Khang Lộc Hải cất giọng the thé bẩm báo có nội thị hoàng môn là Giang Phúc Hải đến truyền chỉ. Tôi vội đứng dậy, bước ra gian chính của Óanh Tâm đường tiếp chỉ, nghĩ bụng hoàng môn nội thị là nội giám chuyên phục thị Hoàng hậu, hẳn đây là ý chỉ của Hoàng hậu.
Tôi cung kính quỳ xuống nghe tuyên đọc ý chỉ: “Phụng ý chỉ của Hoàng hậu, truyền cung tần mới ba ngày sau, vào giờ Mão đến điện Chiêu Dương ở Phượng Nghi cung tham kiến Hoàng hậu và tần phi trong hậu cung.”
Phương Nhược cô cô từng nói, chỉ sau khi tham kiến hậu phi rồi mới được sắp xếp thị tẩm. Ba ngày nghỉ ngơi này coi như để cung tần mới làm quen với cuộc sống trong cung.
Tôi vội tiếp chỉ, ra lệnh cho Cận Tịch tiễn nội giám ra về.
Hoàng môn nội thị vừa đi thì có người báo Hoa Phi có ban thưởng.
Thủ lĩnh nội giám của cung Hoa Phi ở là Chu Ninh Hải tiến lên thi lễ thỉnh an, vung tay ra lệnh cho tiểu nội giám đi sau khiêng ba hộp lễ vật lớn, cười, nói với tôi: “Hoa Phi nương nương đặc biệt lệnh cho nô tài đưa số lễ vật này ban thưởng cho tiểu chủ.”
Tôi cười tươi như hoa, thưa: “Đa tạ ý tốt của nương nương! Xin công công chuyển lời tạ ân của thần thiếp đến nương nương. Mời công công ở lại uống chung trà nghỉ ngơi rồi hẵng đi tiếp!”
Chu Ninh Hải khom người, đáp: “Nô tài nhất định sẽ chuyển lời! Nô tài còn phải vội đi đến chỗ các tiểu chủ khác thật tình không có thời gian uống trà, đành phụ lòng thịnh tình của Hoàn Quý nhân rồi!”
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích, nàng ta lập tức lấy hai đĩnh bạc đưa cho hắn. Tôi mỉm cười, cảm ơn: “Thật phiền công công quá! Vậy không dám cản trở việc chính của công công nữa!” Chu Ninh Hải cụp mắt, lập tức cất hai đĩnh bạc vào tay áo rồi mỉm cười cáo từ.
Phẩm Nhi và Bội Nhi mở hộp ra xem, trong hộp là trang sức bằng vàng bạc cùng lụa the gấm đoạn. Phẩm Nhi hớn hở chúc mừng tôi: “Chúc mừng tiểu chủ. Hoa chủ tử đúng là rất coi trọng tiểu chủ!”
Tôi quét mắt nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều lộ vẻ vui mừng, bèn lệnh cho nội giám khiêng vào kho ghi sổ.
Thấy mọi người đồng loạt lui ra, Lưu Chu mới bước lên, bẩm: “Nô tỳ vừa nghe ngóng xong, ngoài My Trang tiểu chủ không khác biệt nhiều so với tiểu thư, các tiểu chủ khác không ai được ban thưởng hậu hĩnh thế này.”
Nét cười nơi khóe môi tôi dần tan biến. Lưu Chu quan sát sắc mặt tôi, khẽ khàng thưa: “Hoa Phi nương nương ban thưởng hậu hĩnh như vậy, chắc hẳn có ý muốn lôi kéo My Trang tiểu chủ và tiểu thư người đó!”
Tôi nhìn cánh cửa sổ sơn đỏ, dán giấy vải dày ấm, trầm giọng: “Có phải ý như vậy không, vẫn còn quá sớm để phán đoán!”
Tặng thưởng của Hoa Phi vừa tới, tặng phẩm của Lệ Quý tần và Tào Dung hoa cũng tới ngay sau. Cận Tịch đã sớm cho tôi biết, Lệ Quý tần và Tào Dung hoa đều là tâm phúc của Hoa Phi, trước giờ đều do Hoa Phi dốc lòng bồi dưỡng, đề cử thăng chức, cũng chiếm được vài phần sủng ái của Hoàng đế. Tuy không thể sánh được với Hoa Phi nhưng so với những tần phi khác thì vẫn khá hơn nhiều.
Tặng phẩm của các tần phi khác lần lượt được chuyển tới, suốt buổi sáng, người ra kẻ vào tấp nập, đông như trẩy hội.
Trưa hôm đó, tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, bèn dặn dò ba người Cận Tịch, Lưu Chu và Hoán Bích ở gian chính tiếp nhận lễ vật, còn mình thay xiêm y, ngồi bên cửa sổ gian phụ buồng sưởi đọc sách. Đọc được một lát, thấy ánh mặt trời dần tắt, chỉ còn lưu lại vài vệt sáng lốm đốm trên mặt chiếc kỷ trà khắc hình hoa mai sơn đỏ, tôi cảm thấy có chút uể oải. Chợt nghe ngoài cửa có người báo Thẩm Tiểu nghi đến chơi, trong lòng tôi vui sướng, vội đặt sách xuống, đứng dậy tiếp đón. Vừa đến gian chính phía tây, My Trang đã tươi cười, uyển chuyển bước vào, nói: “Muội muội của ta nhàn rỗi thật đấy!”
Tôi tủm tỉm cười, đáp: “Người vừa vào cung thì có việc gì bận chứ?” Rồi vờ giận dỗi. “My tỷ không chịu đến thăm muội sớm, làm muội buồn chán đến chết!”
My Trang nghe thấy vậy bèn cười, trêu: “Muội mà buồn chán đến chết ư? Ta e là muội nhận tặng phẩm đến mỏi tay thì có!”
Nét cười của tôi nhạt đi, thấy bên cạnh chỉ còn lại mỗi Thải Nguyệt, a hoàn hầu cận My Trang, tôi mới lên tiếng giải thích: “Lẽ nào tỷ còn không hiểu muội vốn không ưa những việc này?”
My Trang kéo tay tôi ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói: “Tỷ cũng được ban thưởng không ít, chuyện tốt thôi nhưng chỉ sợ phô trương quá khiến các cung tần mới tiến cung khác lườm nguýt!”
Tôi khẽ buông tiếng thở dài. “Muội biết chứ! Nhưng cũng chỉ biết tự lo thân mà thôi!”
Nói chuyện phiếm một lát, Khang Lộc Hải tiến vào, hỏi: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, Quý nhân muốn dùng ngay hay đợi thêm lát nữa?”
Tôi đáp: “Cứ mang vào ngay đi, càng nóng sốt càng tốt. Ta sẽ dùng bữa với Tiểu nghi tiểu chủ.”
My Trang mỉm cười, nói đùa: ”Đến thăm muội, còn phiền muội một bữa cơm nữa!”
Tôi nhìn tỷ, nói: “Tỷ ăn cùng muội cho vui, chỉ cần nhìn tỷ thôi, muội cũng muốn ăn thêm một bát cơm rồi!”
My Trang lấy làm lạ. “Sao muội lại nói thế?”
Tôi chớp chớp mắt, giả bộ thầy đồ giảng sách, vờ vuốt râu, ngâm nga: “Tỷ chưa nghe câu cổ nhân hay nói: “Sắc đẹp cũng có thể ăn được” sao?”
My Trang phì cười, mắng yêu tôi: “Chẳng ra dáng tiểu thư con nhà lành chút nào!”
Ăn xong bữa tối, tôi và My Trang ngồi dưới đèn xem mẫu thêu.
Vừa ngẩng lên liền thấy An Lăng Dung đang cười hì hì đứng trước cửa ngăn, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vàng gọi nàng ta cùng ngồi xuống, rồi trách móc tại sao nội giám bên ngoài không chịu báo trước.
Lăng Dung có chút ngượng ngùng, phân bua: “Hoàn tỷ đừng trách bọn họ, là muội bảo bọn họ đừng thông báo đấy chứ, muốn gây bất ngờ cho tỷ mà, không ngờ lại làm tỷ giận, Lăng Dung sai rồi!”
Tôi vội cười, đáp: “Muội có làm sai gì đâu, muội có ý tốt đấy chứ! Tỷ chẳng qua chỉ mắng bọn họ một câu lấy lệ mà thôi, muội đừng tự trách!”
Vẻ mặt Lăng Dung lúc này mới dãn ra, mỉm cười rồi cùng ngồi xuống. Nàng ta nói với My Trang: “Khi nãy muội sang Sướng An cung thăm tỷ trước rồi định rủ tỷ sang đây thăm Hoàn tỷ, ai ngờ cung nữ trong Tồn Cúc đường nói tỷ đã sang đây từ sớm rồi, hóa ra muội đây chậm một bước.”
My Trang cười, nói: “Không chậm chút nào, vừa kịp lúc xem mẫu thêu này, Hoàn muội khéo tay lắm đấy!”
Mặt tôi thoáng ửng hồng, không thèm để ý tới lời tỷ ấy nói.
Hoán Bích rót trà bưng đến. “Mời An Tuyển thị dùng trà! Hoán Bích biết Tuyển thị không thích trà Lục An nên cố ý đổi sang trà thơm này.”
Lăng Dung mỉm cười cảm ơn. “Cảm ơn ngươi đã phí tâm để ý!”
Hoán Bích nhún người, đáp: “Lăng Dung tiểu chủ và My Trang tiểu chủ cùng tiểu thư chúng nô tỳ tình như tỷ muội ruột thịt, nô tỳ sao dám lơ là kia chứ?”
My Trang phá lên cười. “Khéo miệng quá! Quả nhiên là người hầu của muội, đúng là chủ nào tớ nấy mà!”
Mặt tôi càng đỏ hơn. “My tỷ chỉ thích đùa muội thôi! Nó lanh lợi chỗ nào kia chứ, chỉ là hầu hạ bên muội lâu ngày nên nhớ lâu hơn người khác chút thôi!”
My Trang nói: “Đương nhiên đám a đầu hầu hạ chúng ta từ nhỏ thì thân cận hơn rồi!”, rồi lại hỏi Lăng Dung: “Muội không dẫn theo a hoàn hầu cận, thế giờ muội có bao nhiêu cung nữ hầu hạ? Họ hầu hạ muội có tốt không?”
Lăng Dung đáp: “Cũng không có gì đáng chê trách nhưng bốn cung nữ hầu hạ muội thì có hai đứa mới mười hai tuổi, cũng chẳng mong bọn chúng làm được chuyện gì ra hồn. May mà muội sống cũng đơn giản nên như thế là được rồi.”
Tôi cau mày, không hài lòng nói: “Có vài người như thế thì sao đủ được? Dẫn chúng ra ngoài cũng mất mặt!”
Tôi bèn gọi Cận Tịch vào, dặn dò: “Bây giờ ngươi đi bẩm với Hoàng hậu nương nương trước, sau đó đưa một cung nữ mười tám tuổi dưới quyền ta qua bên đó hầu hạ An Tuyển thị.”
Cận Tịch vâng dạ, lát sau quay lại, bẩm: “Nô tỳ đã chọn Cúc Thanh qua đó, nàng ta từng làm việc ở Tứ Chấp khố, tính tình cũng ổn trọng.”
Tôi gật đầu cho nàng ta lui xuống rồi nói với An Lăng Dung: “Lát nữa tỷ sẽ cho nàng ta theo muội về. Muội thiếu thứ gì thì cứ sang nói với tỷ và My tỷ nhé!”
My Trang gật đầu đồng ý. “Các tỷ có thứ gì thì muội nhất định cũng có phần, yên tâm đi! Hôm nay tỷ được ban thưởng ít đồ, có mấy tấm đoạn[1] hợp với vóc dáng muội lắm, lát nữa tỷ sẽ sai người đưa sang Minh Sắt cư uội.”
[1] Đoạn: gấm, vóc.
Lăng Dung vô cùng cảm kích, nói: “Tình nghĩa của hai tỷ, Lăng Dung xin khắc ghi trong lòng!”
Tôi nói ngay: “Có gì đâu! Tỷ muội chúng ta phải biết giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”
Ba người chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, lòng hiểu lòng, sáu bàn tay siết chặt thân tình.
Ba ngày sau, mới canh tư tôi đã thức dậy, rời giường, tắm rửa thay quần áo, trang điểm xinh đẹp. Sau khi tôi vào cung, đây là lần đầu tiên gặp hậu phi trong hậu cung, lần ra mắt này rất quan trọng. Đám cung nhân ai nấy đều có phần hồi hộp, hầu hạ vô cùng cẩn thận, chu đáo.
Lưu Chu, Hoán Bích cẩn trọng trang điểm cho tôi, Bội Nhi đứng bên bưng hộp đựng trang sức, khuyên nhủ: “Lần đầu tiên tham kiến Hoàng hậu, tiểu chủ nên trang điểm kĩ càng một chút để nhan sắc nổi bật hơn các phi tần khác mới phải!” Lưu Chu quay đầu lườm nàng ta, không nói tiếng nào, nàng ta lập tức cúi gằm mặt, không dám nói gì nữa.
Tôi thuận tay vén tóc ra sau gáy, thản nhiên ra lệnh: “Chải tóc cao kiểu Như ý là được.” Đó là kiểu tóc búi bình thường và phổ thông nhất trong cung. Bội Nhi dâng hộp đựng trang sức, tôi chọn một đôi trâm đồi mồi hình hoa cúc, vừa hợp thời, màu sắc lại đơn giản, nền nã. Sau búi tóc đính thêm một cây trâm nhỏ bằng bạc nạm vàng tạo hình hoa bướm, lại chọn một bộ cung trang gấm Vân Nam óng ả, thêu hoa chìm màu đỏ nhạt, màu sắc vừa vui mắt vừa không quá nổi bật, không thể vạch lá tìm sâu mà bắt lỗi được. Tôi biết mình đã quá nổi bật trong số cung tần vừa được tấn phong, bị nhiều người lườm nguýt, lần tham kiến này có mặt Hoa Phi, thực sự không thể nổi trội quá được, càng khiêm tốn, nhún nhường càng tốt. Cận Tịch tiến vào, thấy tôi trang điểm như vậy thì mỉm cười đầy vẻ thấu hiểu. Tôi biết nàng ta cũng tán thành cách ăn mặc của tôi, trí tuệ vượt hẳn đám người hầu khác. Tôi có ý muốn đề bạt Cận Tịch, chỉ là mới ở chung với nàng ta chưa lâu, chưa biết gốc rễ, không dám tùy tiện tin người, gửi gắm trọng dụng.
Cung kiệu đã chờ sẵn trước cửa, Thuần Thường tại đã trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ đợi tôi đi cùng. Hai người chúng tôi lần lượt lên kiệu, Khang Lộc Hải và Cận Tịch đi theo sau. Đi được hồi lâu mới nghe thấy một giọng nói the thé cất lên bên ngoài kiệu: “Đã đến Phượng Nghi cung, xin mời Hoàn Quý nhân xuống kiệu!” Sau đó, một nội giám đến vén rèm, Khang Lộc Hải tiến lên đỡ tay tôi, cùng tiến vào điện Chiêu Dương.
Trong số mười lăm tú nữ thì có tám, chín người đã ở đây, các phi tần cũng lục tục đến nơi. Mọi người theo thân phận, địa vị lần lượt ngồi xuống, trong điện im ắng không một tiếng động. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng ngọc bội leng keng, mùi hương ngan ngát lan tỏa, Hoàng hậu đã được đám người hầu túm tụm đưa lên ngồi trên bảo tọa. Mọi người vội vàng quỳ xuống thỉnh an, đồng loạt hô lớn: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”
Hoàng hậu đội mũ phượng đính hạt châu và lông trĩ màu tím, vận triều phục đỏ thẫm thêu loan điểu triều phụng bằng chỉ bạc, khí độ trầm tĩnh, ung dung. Hoàng hậu mỉm cười thân thiết, lên tiếng: “Các muội đến sớm thế? Bình thân đi!”
Giang Phúc Hải hướng dẫn các cung tần vừa được tấn phong khấu đầu hành đại lễ với Hoàng hậu. Hoàng hậu nhận lễ, lại sai nội giám ban thưởng lễ vật, mọi người vội tạ ơn.
Vị trí đầu tiên bên trái Hoàng hậu để trống, Hoàng hậu cụp mắt nhìn qua, Giang Phúc Hải vội bẩm: “Đoan Phi nương nương mệt trong người, hôm nay không thể đến được.”
Hoàng hậu “ừ” một tiếng, nói: “Trước giờ Đoan Phi vốn không được khỏe, sau khi xong lễ, ngươi nhớ phái người đến hỏi thăm!”
Giang Phúc Hải nhìn sang người ngồi vị trí đầu tiên bên phải Hoàng hậu, giới thiệu: “Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương!”
Tôi vội đưa mắt nhìn qua Hoa Phi, đôi mắt phượng hơi nhếch xéo, lộ vẻ quyến rũ và sắc sảo. Y phục và trang sức của Hoa Phi vô cùng lộng lẫy, chỉ kém Hoàng hậu đôi chút, vóc dáng cân đối, làn da nhẵn mịn, mặt như hoa đào đẫm sương, ngón tay búp măng nõn nà, tóc chải kiểu Lũ lộc[2] lộng lẫy, phức tạp, trên có điểm trâm thoa vàng ròng và ngọc đỏ, càng thêm rực rỡ, lóa mắt. Quả thật là mỹ lệ trời sinh, quyến rũ không ai sánh nổi.
[2] Kiểu tóc gồm nhiều vòng nối tiếp nhau, càng lên cao càng nhỏ lại, hết sức phức tạp, muốn vấn kiểu tóc này phải dùng trụ để đỡ chính giữa.
Hoa Phi “ừ” một tiếng, không cho đứng dậy cũng chẳng nói tiếng nào, chỉ hững hờ nghịch nghịch chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy khảm đá quý đeo trên ngón tay, ngắm nghía hồi lâu rồi mỉm cười, nói với Hoàng hậu: “Năm nay Nội vụ phủ dâng ngọc tệ thật, màu sắc không thuần và trong trẻo chút nào!”
Hoàng hậu tủm tỉm cười, khuyên: “Chất ngọc của chiếc nhẫn trên tay muội không tốt thì thử hỏi ngọc của ai mới tốt đây? Trước tiên hãy cho các muội đây đứng dậy đã!”
Hoa Phi lúc này mới vờ như sực nhớ ra, quay đầu nói với chúng tôi: “Ta mải nói chuyện với Hoàng hậu, quên mất các muội vẫn đang hành lễ, các muội đừng trách ta nhé! Đứng dậy đi!”
Các tiểu chủ lúc này mới dám đứng thẳng người, tôi ngoài miệng xưng “không dám” nhưng trong bụng lại nghĩ: cú ra oai phủ đầu này giỏi thật! Trừ Hoàng hậu ra, nàng ta đã khiến tất cả phi tần phải cư xử dè chừng với mình.
Hoa Phi chợt mỉm cười, cất tiếng hỏi: “Thẩm Tiểu nghi và Hoàn Quý nhân là hai người nào?”
Tôi và My Trang lập tức quỳ xuống hành lễ, miệng thưa: “Thần thiếp Tiểu nghi Thẩm My Trang, thần thiếp Quý nhân Chân Hoàn tham kiến Hoa Phi nương nương, nguyện nương nương cát tường!”
Hoa Phi cười mỉm miễn lễ, cất tiếng khen: “Hai muội quả nhiên nhan sắc hơn người, hèn gì Hoàng thượng cũng phải ghé mắt nhìn.”
Mặt tôi và My Trang lập tức biến sắc. My Trang vội đáp: “Nương nương quốc sắc thiên hương, ung dung, lộng lẫy mới thật khiến ai cũng phải dõi mắt nhìn theo!”
Hoa Phi cười khẽ. “Cái miệng nhỏ của Thẩm muội ngọt thật đấy! Nhưng nói đến quốc sắc thiên hương, ung dung lộng lẫy, chẳng phải càng giống đang nói về Hoàng hậu hay sao?”
Tôi nghĩ bụng: Hoa Phi lợi hại thật, mới mở miệng đã châm chích My Trang rồi, bèn cất tiếng bào chữa: “Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nương nương ung dung lộng lẫy, bọn thần thiếp không sao bì kịp!”
Hoa Phi nghe vậy mới chịu mỉm cười hài lòng, bỏ mặc hai người chúng tôi, quay sang nói chuyện phiếm với các phi tần khác.
Ngồi phía dưới Hoa Phi là Cẩn Phi. Hoàng đế sủng ái không ít người nhưng dưới Hoàng hậu thì chỉ có Hoa Phi, Đoan Phi, Cẩn Phi là có địa vị cao nhất. Chẳng những bốn vị trí chính nhất phẩm phi là Quý, Thục, Đức, Hiền đều để trống, mà cả chức tòng nhất phẩm phu nhân cũng chỉ để cho có. Đoan Phi Tề Nguyệt Tân, con gái của Hổ Bí Tướng quân Tề Phu, nhập cung sớm nhất, là phi tần đầu tiên bên cạnh Hoàng thượng, lại được phong phi cùng ngày với đương kim Hoàng thượng, thời gian hầu hạ còn lâu hơn Hoa Phi và cả hai đời Hoàng hậu nhưng mười mấy năm nay vẫn chỉ là phi, đa phần là do chưa sinh nở lần nào lại nghe nói bà ta thân thể yếu đuối, hay đau bệnh, cả năm gặp mặt Hoàng thượng chỉ được đôi ba lần. Cẩn Phi là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, tuy mẹ phú quý nhờ con, được tấn phong làm phi nhưng vì hoàng trưởng tử có tư chất bình thường, không được lòng Hoàng đế nên mẹ ruột nhiều năm liền không được sủng ái. Hoa Phi chỉ mới nhập cung được ba, bốn năm lại có thể đứng đầu ba phi, đúng là được sủng ái vạn phần.
Đương kim Hoàng hậu lúc trước từng là Quý phi địa vị chỉ kém chị ruột là Thuần Nguyên Hoàng hậu, nhà họ Chu ngoài Thái hậu còn có một hậu một phi, quyền thế hiển hách khắp thiên hạ, không ai sánh bằng. Năm đó, ngang hàng với Quý phi là Đức phi và Hiền phi đều đã qua đời, nghe nói cái chết của hai bà phi này có liên quan đến việc Thuần Nguyên Hoàng hậu mất sớm. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Hoàng đế mất đi một hậu hai phi cùng một hoàng tử vừa sinh ra đã qua đời. Hoàng thượng đau lòng khôn xiết, từ đó không muốn tấn phong chức vị cao cho phi tần nữa, khiến nữ nhân trong hậu cung, trừ những người sinh được con cái, đều có chức vị không cao.
Lần lượt tham kiến tất cả các tần phi, hai gối tôi mỏi nhừ. Hoàng hậu hiền hòa lên tiếng: “Các muội đều là những người thông minh, lanh lợi, từ nay về sau cùng ở trong cung nên nhớ, phải hết lòng hết sức hầu hạ Hoàng thượng, sinh con đẻ cháu cho hoàng gia. Các muội cũng phải biết đồng tâm, cư xử hòa thuận với nhau.” Mọi người cung kính vâng dạ. Hoàng hậu lại hỏi Giang Phúc Hải: “Bên Thái hậu bảo thế nào?”
Giang Phúc Hải đáp: “Thái hậu nói đã hiểu lòng hiếu thảo của các hậu phi rồi, nhưng người muốn tĩnh tâm lễ Phật, bảo nương nương và các phi tần, tiểu chủ không cần sang Di Ninh cung thỉnh an.”
Hoàng hậu gật đầu, quay sang nói với mọi người: “Các muội cũng mệt rồi, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Chẳng mấy chốc mọi người đã đi hết, tôi và My Trang, Lăng Dung cùng quay về, chợt nghe sau lưng có người cười nói: “Khi nãy hai tỷ ăn nói lanh lợi, khéo léo thật, muội đây thực rất khâm phục!” Ba người chúng tôi quay đầu nhìn, thì ra là Lương Tài nhân cũng tiến cung lần này. Nàng ta chầm chậm bước tới, giọng đầy khiêu khích: “Hai tỷ đây cho đám nô tài mang theo nhiều tặng phẩm như vậy, trong cung còn có chỗ cất giữ hay sao?”
My Trang tủm tỉm cười, hiền hòa giải thích: “Ta và Hoàn Quý nhân đều cho rằng lẽ ra tỷ muội chúng ta nên cùng hưởng ân đức trời ban, đang định sau khi hồi cung sẽ sai người chọn thứ tốt mang đến cung của các tỷ muội khác. Không ngờ Lương muội đây đã đến trước, vậy thì muội cứ chọn thứ mình thích.” Nói xong bèn lệnh cho nội giám đưa những món Hoàng hậu đã ban thưởng đến trước mặt Lương Tài nhân.
Ai ngờ Lương Tài nhân chẳng thèm ghé mắt, chỉ thoáng cười lạnh. “Tỷ đây đúng là hiền đức thật, chẳng trách ngày tuyển tú hôm ấy Hoàng thượng cũng phải khen ngợi. Xem ra tỷ quả nhiên biết cách thu phục lòng người!”
Dẫu tính tình My Trang có hiền hậu, biết kiềm chế đến mấy nhưng khi nghe thấy những lời xỉa xói trắng trợn như thế cũng không sao nhịn được, đứng sững người, giận đến mức mặt mũi đỏ bừng. Tôi cũng thầm cảm thấy căm tức một kẻ đức hạnh như vậy không ngờ cũng trúng tuyển vào cung, đúng là phí phạm nhan sắc mỹ miều mà! Nhưng cách cư xử của tôi và My Trang đã khiến cho nhiều người để ý, nếu lại tiếp tục gây chuyện chỉ e sẽ chuốc thêm vạ vào thân. Đang lúc do dự thì My Trang níu chặt lấy tay áo của tôi, ra hiệu cho tôi đừng kích động làm bừa.
Chỉ thấy Lăng Dung ngày thường vốn nhút nhát nay lại dám bước lên, đến trước mặt Lương Tài nhân, mỉm cười thưa: “Nghe nói Lương tỷ đây xuất thân từ một gia đình dòng dõi, muội vô cùng ngưỡng mộ!”
Lương Tài nhân kiêu ngạo đáp: “Nhà ta là thế gia dòng dõi nổi tiếng ở Tam Dương, con gái của huyện thừa cỏn con nhà ngươi sao mà sánh được? Đúng là dung tục không chịu nổi mà!”
Lăng Dung không hờn không giận, vẫn giữ nụ cười mỉm đúng mực, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, nói tiếp: “Muội đây vốn ngưỡng mộ danh tiếng của tỷ từ lâu, chỉ tiếc là trăm nghe không bằng một thấy. Muội đây thực sự nghi ngờ lời đồn về gia thế của tỷ chỉ là lời đồn nhảm mà thôi!”
Lương Tài nhân chẳng hiểu Lăng Dung muốn nói gì, khăng khăng nói: “Ngươi không tin thì có thể đi nghe ngóng ở vùng Tam Dương…”
Tôi, Lăng Dung và My Trang không kìm được phá lên cười thành tiếng, đến đám nội giám, cung nữ ở phía sau cũng che miệng cười trộm. Không ngờ trên đời lại có kẻ ngu ngốc đến vậy, thế mà cũng được phong làm tài nhân, đúng là trò đùa của thiên hạ!
Lương Tài nhân thấy chúng tôi cười phá lên mới vỡ lẽ, mặt lập tức biến sắc, bừng bừng nổi giận, vung tay tát mạnh vào mặt Lăng Dung. Tôi nhanh nhẹn bước lên một bước giơ tay đỡ cái tát của nàng ta, ai ngờ nàng ta phản ứng cực nhanh, tay còn lại tiếp tục giơ lên cao, vung thẳng tới, tôi biết mình khó mà tránh được, hẳn phải gồng mình chịu nỗi nhục ăn tát. Thế nhưng tay nàng ta đang tát mạnh xuống thì bị người khác dùng sức giữ chặt lại, không sao động đậy được nữa.
Tôi nhìn ra sau lưng Lương Tài nhân, lập tức nhún mình hành lễ. “Hoa Phi nương nương cát tường!”
Lăng Dung, My Trang và đám cung nhân đều bất ngờ đến sững người trước hành động của Lương Tài nhân, thấy tôi hành lễ mới sực tỉnh, đồng loạt thỉnh an Hoa Phi.
Lương Tài nhân bị Chu Ninh Hải, nội giám hầu cận của Hoa Phi giữ chặt hai tay, chẳng những không thấy tình hình sau lưng mà còn không có cách nào phản kháng lại được. Nàng ta thấy chúng tôi hành lễ thỉnh an thì sợ đến hồn phi phách tán, toàn thân mềm nhũn. Hoa Phi quát lớn: “Buông ả ra!”
Hai chân Lương Tài nhân lập cập, đứng không vững, lập tức ngã xuống, dập đầu như tế sao, đến nói cũng không hết câu, chỉ biết lắp bắp van vỉ: “Hoa Phi nương nương tha mạng!”
Ba người bọn tôi cũng cúi thấp đầu, không biết Hoa Phi sẽ xử trí mình như thế nào. Hoa Phi ngồi xuống ghế do đám cung nhân khiêng tới, ung dung lên tiếng: “Mùa thu tới rồi, cảnh sắc trong cung đẹp thật! Tại sao Lương Tài nhân không chịu yên phận tận hưởng cảnh đẹp mà lại cư xử càn rỡ trong Thượng Lâm uyển như vậy cơ chứ?”
Lương Tài nhân nước mắt lưng tròng, nức nở tố cáo: “An Tuyển thị ăn nói hỗn xược, thần thiếp chỉ định dạy cho ả ta một bài học!”
Hoa Phi không thèm ghé mắt nhìn nàng ta, mỉm cười dịu dàng nói: “Ta cứ tưởng Hoàng hậu và ta đã mất rồi chứ, thế nên mới phải phiền đến Lương Tài nhân ra mặt dạy dỗ cung tần, đúng là vất vả quá!” Nàng ta liếc mắt nhìn Lương Tài nhân đang run lẩy bẩy quỳ mọp dưới đất. “Chỉ có điều, bản cung sợ ngươi không đủ sức gánh vác trách nhiệm vất vả đó, hay để Chu công công đưa ngươi đến một nơi tốt hơn nghỉ ngơi vậy!” Giọng nói của nàng ta nghe uyển chuyển, quyến rũ không kể xiết nhưng bên trong lại ẩn giấu sự đe dọa khó diễn tả thành lời.
©STENT
Nàng ta ung dung tự đắc nhìn gốc phong rụng đầy lá đỏ như máu trong Thượng Lâm uyển, chậm rãi nói tiếp: “Năm nay lá phong đỏ như vậy, cứ thưởng “nhất trượng hồng” cho Lương Tài nhân thôi!”
Tôi nghe nàng ta nói mà kinh hãi, toát mồ hôi hột. “Nhất trượng hồng” là hình phạt để trừng trị phi tần, cung nhân phạm lỗi. Dùng gậy dày hai phân, dài năm thước đánh từ mông xuống chân nữ phạm, không có số gậy cụ thể, cứ đánh đến khi xương gân gãy vụn, máu thịt bầy nhầy mới dừng, từ xa nhìn lại chỉ thấy bãi máu đỏ tươi nên mới được gọi là “nhất trượng hồng”. Sau hình phạt tàn nhẫn như vậy, đôi chân của Lương Tài nhân coi như tàn phế!
Chu Ninh Hải dạ một tiếng, gọi mấy tay nội giám sức dài vai rộng đến kéo Lương Tài nhân đi. Bốn phía tĩnh lặng không ai dám ho he một tiếng, Lương Tài nhân đã ngất xỉu, không còn biết gì nữa.
Tim tôi đập thình thịch vì khiếp hãi, Hoa Phi quả nhiên thủ đoạn độc ác, cười cười nói nói vài ba tiếng đã hủy luôn đôi chân của Lương Tài nhân. Tôi càng nghĩ càng sợ, im lặng hồi lâu, mới nghe Hoa Phi cất tiếng: “Khi nãy Lương thị địa vị thấp mà dám mạo phạm bề trên, thân thể đê tiện lại dám có ý muốn loạn đánh Quý nhân, khiến ba muội đây sợ hãi. Thôi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Mọi người như được đại xá, vội vã cáo từ, lui xuống. Chỉ nghe “ối chao” một tiếng, thì ra Lăng Dung đã sợ đến mức chân mềm nhũn. Hoa Phi cười nhạt một tiếng, ra bộ rất đắc ý.
Tôi và My Trang lập tức đỡ Lăng Dung rời đi, đi được một đoạn khá xa mới dám dừng lại. Tôi lệnh cho đám cung nhân theo hầu trở về trước rồi cùng Lăng Dung và My Trang ra Tùng Phong đình ở sâu trong Thượng Lâm uyển ngồi nghỉ ngơi. Lúc này tôi mới rút khăn lụa ra thấm khô mồ hôi lạnh rịn trên trán, chiếc khăn lụa ướt đẫm. Ngẩng đầu nhìn My Trang, tôi thấy mặt tỷ ấy cũng tái nhợt, tựa như bị bệnh nặng vừa khỏi. Còn Lăng Dung thì run bần bật, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi khó mà diễn tả thành lời. Thật lâu sau đó, Lăng Dung mới thốt ra một câu: “Muội sợ đến phát khiếp!”
Tôi trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Trước giờ nghe nói Hoa Phi ỷ được sủng ái nên chẳng ai dám động vào, thật không ngờ nàng ta lại độc ác đến mức này…”
My Trang buông tiếng thở dài. “Chỉ tiếc cho Lương Tài nhân, ả ta tuy ngốc nghếch, ngạo mạn nhưng tội không đáng bị trừng phạt đến mức đó.”
Lăng Dung vội vã đưa mắt nhìn quanh, sợ bị tai mắt của Hoa Phi nghe thấy. Đến khi tin chắc bốn bể chẳng có ai khác, nàng ta mới nhỏ giọng khẽ khàng: “Hoa Phi nghiêm phạt Lương Tài nhân, tựa hồ có ý muốn lôi kéo chúng ta.”
Tôi lặng yên hồi lâu, thấy trong mắt My Trang cũng đầy vẻ ưu tư, do dự, tỷ ấy hạ giọng nói: “Về sau phải nhìn sắc mặt của người khác mà hành sự, sống thực chẳng dễ dàng gì…”
Ba người nghe tiếng gió thu cuốn lá vàng bay loạt soạt, im lặng chẳng biết nói gì nữa.
LULU is too risky a bet for conservative investors burberry sale Fashion Tube tips for What to Wear For a Summer Wedding
a tape measure chanel sneakersJessica Simpson Wears Daisy Dukes with Odd Jacket
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Lưu Liễm Tử Hậu Cung Chân Hoàn Truyện