Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Hắt Xì
Biên tập: Nguyễn Dũng
Upload bìa: Nguyễn Dũng
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1916 / 51
Cập nhật: 2017-10-17 00:35:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Hiệp Sĩ Siêu Thanh
au khi chị Tâm Tâm đi khỏi, số lần tôi và Kiến Hán bị nhốt vào “phòng không ngoan” giảm mạnh. Ngộ nhỡ lần nào chuồn học (thường là để tới chỗ Người hùng Tia Chớp chơi) bị tóm được, sau cùng cũng sẽ có Khả Lạc kế nhiệm chị Tâm Tâm, nửa đêm lẻn vào nhà bếp trộm đồ ăn, nhét qua cửa “phòng không ngoan” cho chúng tôi gặm.
Nhưng, không còn tiếng “hắt xì” quen thuộc nữa.
Hết kỳ nghỉ hè, dường như tôi và Kiến Hán bị ép trưởng thành lên nhiều, hoặc do thiếu mất một khán giả quan trọng nên thời gian nghiêm chỉnh của hai thằng rốt cuộc áp đảo cả thời gian bắng nhắng. Có lúc soi gương tôi còn phải giật mình, sao bỗng thấy bản thân trở nên lạ lẫm?
May sao, chị Tâm Tâm tuần nào cũng viết thư cho bà cô Hổ và chúng tôi, kể chuyện học hành, dã ngoại, rồi tham gia các hoạt động đoàn thể, giao lưu các phòng ký túc xá, làm thêm v.v… Cuộc sống của chị phong phú sôi nổi, mỗi câu mỗi chữ đều thấm đượm niềm vui từ cuộc sống
mới mẻ, cùng điều chị muốn truyền đạt: một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện cũng có thể thoải mái “tương tác” với xã hội, cũng có thể rất xuất sắc, cũng có thể giống như mọi người.
Nhưng chị Tâm Tâm không biết rằng, chị là một người hết sức đặc biệt. Trong tình cảm yêu quý tôi dành cho chị, luôn có một sự ngưỡng mộ không thể che đậy.
Thư chị Tâm Tâm gửi chúng tôi lúc nào cũng viết chung cho cả ba đứa. Trong lòng chúng tôi đều hiểu vì sao chị không viết riêng. Chị muốn chúng tôi mãi chia sẻ với nhau những điều quan trọng.
Vì thế, ba đứa tôi trả lời thư chị cũng viết chung trên một trang giấy. Ba nét chữ khác nhau lèn chật cứng tờ giấy viết thư thơm phức mùi nước hoa. Để chị cảm nhận được nỗi nhớ và sức sống mãnh liệt của chúng tôi.
“Êu, mày định sau này làm gì?”
Một hôm Kiến Hán thì thầm hỏi tôi trong giờ Toán.
“Tao muốn làm một thằng con trai dũng cảm,” tôi nói, chỉ vào bắp chuột trên cánh tay.
“Vớ vẩn. Làm gì có khoa Dũng cảm. Tao hỏi mày sau này làm sao kiếm tiền? Định học cái gì?” Kiến Hán mặt khổ sở, chỉ vào mớ đề hoán vị tổ hợp trên bảng, nói: “Thực sự tao không nhằn nổi môn Toán.”
“Tao muốn thi khoa Thể dục thể thao, mày cũng có thể thử xem. Bọn mình nói chung là hai thằng thể lực tốt nhất ở đây. Trong khi chúng nó học thì bọn mình toàn lên núi làm khỉ mà,” tôi nói. Không chỉ môn Toán, mà tất cả các môn tôi đều không nhằn nổi.
Thầy Toán dừng tay phấn trên bảng, trừng mắt nhìn bọn tôi rồi lại tiếp tục với đống hoán vị tổ hợp chết tiệt kia.
“Học thể dục thể thao, sau đó thì sao? Đi thi mười môn phối hợp à?” Kiến Hán cười khùng khục, cố hạ thấp giọng.
“Không, vào khoa Thể dục thể thao rồi tao sẽ luyện đấm bốc.” Tôi siết chặt nắm đấm, nói: “Mày không cảm thấy khoảnh khắc dũng mãnh nhất của một thằng con trai là khi đứng trên võ đài, mồ hôi từ trán chảy dọc sống mũi, nhỏ giọt xuống găng đấm bốc à?”
Kiến Hán ngẩn ra.
“Mày nghĩ mày đấm bốc thì chị Tâm Tâm sẽ yêu mày chắc? Quá vớ vẩn, truyện tranh siêu nhân quyển nào chẳng nhai đi nhai lại ý nghĩa của lòng dũng cảm, chính là ‘dám đứng lên, bảo vệ quê hương gia đình’ đúng chưa! Thằng ngu này, rõ trò trẻ con!” Kiến Hán cười nhạo tôi.
“Mày hiểu quái gì cái gọi là khí phách nam nhi. Nếu nhân vật chính trong bộ Công phu mà không có võ công thì lấy đâu ra lời thoại ‘dám đứng lên’ hả?” Tôi chế giễu lại nó. “Còn mày thì sao?”
Kiến Hán nói như đinh đóng cột: “Nghĩ xong từ lâu rồi, tao muốn làm cảnh sát. Xí rồi đấy, mày đừng có mà bắt chước. Bọn con gái đứa nào chẳng mê mệt một thằng con trai mặc cảnh phục!”
Tôi gật đầu, nói: “Cảnh sát chuyên xuất hiện sau khi bọn tội phạm đã chết sạch, cho đẹp khung hình thôi, toàn để tên đội ngũ sản xuất phim hiện đè lên mặt.”
Kiến Hán đang định phản bác thì mặt mày bỗng rúm ró đau khổ, hoá ra là Khả Lạc đi ngang qua hành lang, đứng ngoài cửa sổ bắn sợi dây chun vào mặt hắn.
Bọn tôi nhìn ra hành lang, thấy Khả Lạc nghiêm khắc nhìn mình, tay ra dấu “chú ý nghe giảng”, sau đó nhảy cà tưng đi khuất.
Con ranh con càng ngày càng quá quắt, ghét.
“Lần sau đi thăm Người hùng Tia Chớp không cho nó theo nữa.” Kiến Hán xoa mặt hậm hực.
“Này, hay Khả Lạc thích mày?” tôi cố ý nói.
Đợt này Khả Lạc cứ bám dính bọn tôi, không thèm chơi trốn tìm, nhảy dây với đám con gái cùng lớp, chỉ để theo đuôi tấn công bọn tôi bằng sỏi và dây chun. Tôi nghĩ, nó hẳn rất muốn thay thế hoặc gần như thay thế vai trò của chị Tâm Tâm, nếu không tức là nó phải lòng bọn tôi.
“Thích cái đầu mày, Khả Lạc thích mày thì có,” Kiến Hán nói giọng nghiêm túc.
Thầy Toán lại trừng mắt nhìn bọn tôi, hai thằng đành im thít, gục đầu xuống bàn ngủ.
Thời gian trôi thật nhanh, trong một năm học đại học, chị Tâm Tâm tổng cộng về thăm bọn tôi mười bảy lần, nhưng không lần nào ở được qua đêm, lần sau cách lần trước ngày một xa.
Chị quá bận, càng ngày càng nhiều việc, hết dạy gia sư, đến hoạt động đoàn thể, rồi thì lo bài vở, đi làm thêm… khiến cả thở cũng gấp hơn trước. Sống ở cô nhi viện chưa từng đụng tới máy tính, nên chị mất rất nhiều thời gian tìm hiểu mạng Internet cùng thứ máy móc lạnh lẽo ấy. Chị cũng đang cố gắng dành dụm mua hai dàn máy tính. Một cho bản thân, một tặng cô nhi viện.
Dù bận rộn, mỗi lần quay về chị Tâm Tâm đều rạng rỡ lạ thường, còn mang theo truyện tranh anh hùng và tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng số mới nhất cho bọn tôi, và quần áo mới cho Khả Lạc.
Chúng tôi sẽ đường hoàng xin phép bà cô Hổ cho nghỉ (không cần trốn học nữa nhé!), rồi bốn đứa dắt díu lên triền cỏ trên ngọn núi sau nhìn bao quát toàn cảnh cô nhi viện, gắng tranh thủ từng giây từng phút để nói chuyện với nhau.
“Chị Tâm Tâm, chị xinh đẹp lại duyên nữa, ở đại học không anh nào theo đuổi chị à?” Mắt Khả Lạc tròn xoe, nhìn chị Tâm Tâm, rồi lại nhìn tôi với Kiến Hán.
Tôi vội nói: “Mấy gã sinh viên chán chết sánh sao được với chị Tâm Tâm?”
Chị Tâm Tâm nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là có, chị đắt giá lắm đấy nhé. Học kỳ sau chị còn muốn tranh cử vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ Ngôn ngữ ký hiệu nữa.”
Kiến Hán đầy tự tin: “Có cũng chẳng hề gì. Dù sao chị Tâm Tâm cũng rất khó cưa đổ, mấy tay kia tha hồ nếm mùi đau khổ.”
Chị Tâm Tâm giả bộ kinh ngạc: “Thế á? Chị rất khó cưa đổ à?”
“Đúng mà, không thì tại sao bọn em không cưa được chị?” Tôi và Kiến Hán đồng thanh.
Thế rồi lại một trận cười khoa trương nổ ra, mặc dù tôi cười trong thảng thốt.
Người hùng Tia Chớp không phải là chuyên gia trong lĩnh vực tình cảm, thậm chí cũng không phải huấn luyện viên đấm bốc giỏi.
“Yêu đương à? Thứ đó rất khó hiểu, khó hơn cả việc đánh gục một trăm tên lưu manh trang bị súng phun lửa, nên đừng mang ra hỏi ông già này. Gửi thư đến mục tâm sự chuyên trả lời mấy câu hỏi tạp nham trên báo giấy là thiết thực nhất. Còn nữa, đấm ra phải thẳng, lực mới mạnh chứ.” Người hùng Tia Chớp uể oải đứng giữa nhà, gặm cái đùi gà rừng nướng trong tay.
Tôi ôm bao cát thở hồng hộc, túa mồ hôi. Mới nửa tiếng đồng hồ mà sức lực tựa như đã theo chân những giọt mồ hôi mằn mặn, thoát qua hàng vạn lỗ chân lông trút xuống đất.
Aristote kiêu ngạo ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt chia ba phần con thỏ rừng vừa bị nó xé xác. Mấy con chó hoang háo hức nhưng rất có trật tự, lần lượt đến trước Aristote ngoạm phần được chia cho mình. Chẳng con chó nào đếm xỉa đến một gã trai đang trên đường trở thành tay đấm vĩ đại.
“Nắm tay cháu, phù, cảm giác không được mạnh cho lắm?” Tôi thở dốc, mệt phờ.
“Đúng vậy, tao thấy chẳng ý nghĩa gì sất, cho dù mày trở thành vô địch thế giới thì Người hùng Tia Chớp, hay thậm chí một siêu anh hùng mới toanh xì toe đều có thể tát cho mày ngất xỉu mười lần trong vòng một nốt nhạc. Tập đấm bốc không giúp một thằng ngốc trở nên mạnh mẽ đâu.” Kiến Hán ngồi xổm trên sàn lẩm bẩm. Trước mắt hắn là tập câu hỏi thi vào trường cảnh sát.
“Thế ạ?” Tôi gạt mồ hôi, nhìn sang Người hùng Tia Chớp già nua.
Người hùng Tia Chớp không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Ngay từ đầu ông đã không ủng hộ tôi đấm bốc, thiết nghĩ ông chỉ cần dùng ngón tay phóng ra tí điện là cái bao cát của tôi sẽ vỡ toác hoác, cả bốc khói khét lẹt, không còn nghi ngờ gì nữa.
Hễ là con người thì ai cũng bị nốc-ao thôi.
“Chán thật, siêu nhân lẫn con người lười biếng như ông và Kiến Hán không bao giờ hiểu được quyết tâm khổ luyện đấm bốc của cháu đâu. Cái cháu đang luyện là dũng khí! Dũng khí cơ mà!” Tôi ôm lấy bao cát, hai chân muốn khuỵu.
“Ừ, cố lên.” Người hùng Tia Chớp cũng không muốn làm tôi cụt hứng, trước sau đều tỏ thái độ bàng quan. Nói rồi lại bắt đầu gà gật.
Lúc này, một viên đá nhỏ xé gió lao về phía Người hùng Tia Chớp đang chuẩn bị trôi vào giấc mơ trưa, Aristote nheo mắt lại, chỉ thấy Người hùng Tia chớp đang uể oải xoa mũi, bất ngờ chĩa ngón trỏ, viên đá lập tức bị một búi điện vàng chói bao bọc, khựng lại lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống đất.
“Ném trăm lần không trúng được một, vậy mà cháu vẫn còn hứng ném à, đúng là trẻ con.” Người hùng Tia Chớp nói xong, cũng tự thấy buồn cười.
Thì ra Khả Lạc lại phát hiện bị chúng tôi bỏ rơi, một mình hùng hổ chạy lên đây, từ xa đã ném đá vào Người hùng Tia Chớp. Trình độ ném đá của nó ngày càng giống chị Tâm Tâm.
“Không hề buồn cười!” Khả Lạc đặt mông đánh phịch, trợn mắt lườm tôi và Kiến Hán.
Kiến Hán vội vàng chăm chú đọc tập đề thi, tôi thè lưỡi, đẩy nhẹ bao cát ra tiếp tục luyện chiêu đấm liên hoàn tự sáng tác. Hai chân bước tuỳ tiện, hai tay tôi đấm túi bụi không theo quy luật vào bao cát vô tri.
Khả Lạc thừ người nhìn cái bao cát đu đưa như quả lắc đồng hồ. Aristote ngáp dài. Ngay cả con chó cũng coi thường tôi.
“Ông Tia Chớp, cháu hỏi thật, siêu năng lực của ông do đâu mà có vậy? Ông dạy cháu một tí không được sao ạ?” Tôi vừa đấm, vừa thở, vừa hỏi.
“Theo như trong tập một bộ truyện tranh Người hùng Tia Chớp thì ông bị sét mưa dông đánh trúng nên có siêu năng lực phải không ạ?” Kiến Hán hỏi.
“Ồ?” Người hùng Tia Chớp nheo mắt nhìn những luồng điện quang mờ nhạt bò khắp ngón tay.
“Ông vốn là bưu tá, hôm đó đang đi đưa bưu phẩm thì trời đổ mua, trong số thư từ bưu kiện cần đưa có một gói hàng chuyển phát nhanh chứa chất hoá học bí ẩn. Về sau đã chứng minh được chất hoá học đó là do gã Tiến sĩ Độc Ác phát minh và gửi đi. Khi sét đánh trúng, không may chất hoá học đó bị đổ ra người ông, dưới tác động của dòng điện cao thế gây ra một phản ứng hoá học kỳ dị, xâm nhập vào bên trong cơ thể. Qua cơn thập tử nhất sinh, từ đó ông có siêu năng lực điều khiển dòng điện. Có phải thế không ạ?” Kiến Hán nói làu bàu.
“Nhảm nhí. Ba cái chuyện bịa này ta nghe nhiều rồi. Lúc ta đang nổi tiếng, từng nghe nói một tay phóng viên còn nộp bài viết rằng ta hồi bé tự kỷ, chỉ thích ăn pin kiềm, ăn mãi ăn mãi thế là có thể phóng ra điện.” Người hùng Tia Chớp cười ha ha. “Kết quả hại rất nhiều bạn nhỏ tưởng thật, đi ăn pin, trời ạ.”
Đến đó Người hùng Tia Chớp xua tay, nói: “Bí mật lớn nhất của mỗi siêu anh hùng, chính là nguồn gốc siêu năng lực mình sở hữu. Đó là điểm khởi đầu sự khác biệt, và cũng là điểm yếu của siêu anh hùng. Hãy cứ để cho vô số đồn đoán tồn tại cùng nó thôi.”
Tôi ấm ức: “Sao ông có thể khoanh tay nhìn một người hâm mộ ngày ngày luyện môn đấm bốc yếu xìu trước mặt mình, mà không thèm dạy nó cách trở thành siêu anh hùng chứ? Cháu có thể trở thành người kế tục ông mà. Sự nghiệp bảo vệ chính nghĩa chính là được truyền từ đời này sang đời khác đấy thôi.”
Kiến Hán nghe một hồi bỏ luôn tập đề thi cảnh sát nhàm chán xuống, nói: “Đúng rồi, ông dạy một tí đi, dạy bọn cháu cách sở hữu năng lực của các siêu anh hùng khác cũng được. Ông có nhiều bạn siêu anh hùng như thế, thể nào chẳng biết cách!”
Khả Lạc ngoẹo đầu thắc mắc: “Thật không hiểu nổi, bọn con trai các anh đang yên đang lành cứ đòi trở thành siêu anh hùng làm gì? Trùm cái mặt nạ vào là chẳng còn ai nhận ra, đêm hôm lẻn ra ngoài bảo vệ lẽ phải, về đến nhà rón ra rón rén, không chừng lại bị vợ hiểu lầm đi ăn vụng, phạt cho quỳ vỏ mít ấy chứ.”
Người hùng Tia Chớp gật đầu, trước khi nhắm mắt ngủ còn giơ ngón tay cái về phía Khả Lạc để phụ hoạ.
“Bụp!” Tôi đấm một cú móc lên vào bao cát.
Chuông reo. Tiết Lịch sử thành phố nhàm chán rốt cuộc cũng kết thúc.
“Trời ơi, hôm nay mới vào tiết đầu mà tao đã siêu buồn ngủ. Sau này tao mà làm tổng thống...” Kiến Hán càu nhàu.
“Mùa hè rồi. Chị Tâm Tâm chắc là sắp nghỉ hè rồi nhỉ? Sắp năm hai đại học rồi?” Tôi ngồi trên bậc cầu thang, bần thần nhìn vết bùn trên giày vải, rờ rẫm đầu tóc, hai bên tóc mai đã trùm kín tai.
“Ờ…” Kiến Hán ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hay là..” Tôi nhíu mày.
Tôi và Kiến Hán dùng ánh mắt hội ý, tính toán tiết Công dân tiếp theo có nên trốn vào trung tâm thành phố chơi không. Rất nhanh, đã có kết quả.
Hai thằng tôi lén lút trèo qua bức tường rào sau lớp học, đang chuẩn bị vọt lên cánh rừng mát mẻ ở núi sau tận hưởng một ngày nhàn rỗi, bỗng thấy cách mấy chục mét trước mặt có hai thằng nhóc tầm 9, 10 tuổi, hai cái đầu thập thò như phi hành gia thám hiểm mặt trăng, cũng đang chạy về phía lùm cây trên núi.
Tôi và Kiến Hán nhìn nhau.
Hai đứa kia hô lên mấy tiếng, trong lùm cây xa xa có tiếng đáp lại, cả con trai lẫn con gái.
Loáng thoáng nghe có đứa kêu: “Ôi, ở đây mà lại có truyện tranh!” Tiếp đó là một chập reo hò.
Tôi sững người. Cả đến truyện tranh cũng bị moi ra rồi?
“Xem ra, căn cứ bí mật của bọn mình bị đánh chiếm rồi.”
Tôi và Kiến Hán giật mình quay đầu lại, Khả Lạc không hiểu đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào, cho mỗi thằng một “cộc”.
“Dám trốn học mà không báo em!” Khả Lạc phách lối giận dữ.
“Báo mày để bị đánh à?” Tôi xoa đầu, né được cú cốc đầu thứ hai.
Ba đứa nhìn đám giặc con trốn học y như mình, nhận ra mấy thành phần nghịch ngợm năm dưới, đều là những gương mặt thân quen.
Xem ra, lùm cây ở núi sau này đã bị bọn trẻ con chiếm mất rồi. có lẽ trước đây bọn tôi cũng vô tình chiếm địa bàn của các chuyên gia trốn học khoá trên cũng nên. Bất cứ việc gì cũng phải có chuyển giao thế hệ mà.
“Thôi kệ, dù sao bọn mình vốn cũng không định ra đây,” tôi nói. Hy vọng đám quỷ con kia sẽ giữ gìn những cuốn truyện tranh.
“Vốn định đi đâu?” Khả Lạc hỏi.
“Trung tâm,” Kiến Hán đáp xong, lại bị Khả Lạc một chầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Tôi ngẫm nghĩ, bảo: “Hay là chuyển căn cứ bí mật lên khu nhà xưởng của Người hùng Tia Chớp luôn đi, đằng nào tao cũng thường xuyên đến đấy tập đấm bốc. Đấy là nơi lý tưởng để những thằng con trai tắm trong mồ hôi rồi một ngày trở thành đàn ông thực thụ…”
Khả Lạc thủ thế võ sĩ, hét lên: “Tên võ sĩ nghiệp dư kia! Xem ngươi có tránh nổi cú đấm thần tốc của ta không!” Dứt lời bèn tấn công tôi khá bài bản. Tôi dễ dàng tránh được đợt tấn công liên hoàn của nó, còn cố ý đụng một phát vào cằm nó nữa. Khả Lạc điên tiết, tóm lấy vai tôi véo thật mạnh.
Kiến Hán thấy hai đứa đùa nghịch ngay chân tường rào ồn ào quá, căng thẳng nhắc: “Điên à? Bọn mình ra chỗ xa hơn tí chơi đi.” Rồi gợi ý một cách ranh mãnh: “Hoặc là, bọn mình bắt xe đi thăm chị Tâm Tâm!”
Tôi hơi chần chừ, nhưng Khả Lạc đã nhảy cẫng lên reo hò.
Tiếng reo hò của nó ngay lập tức kéo theo tiếng giày cao gót và tiếng guốc gỗ lộc cộc của bác Vương quản lý xuất hiện bên kia tường rào. Ba đứa tôi vội vàng áp lưng vào tường, nín thở đứng im, đến tận khi tiếng bước chân khả nghi đi khỏi, tiếng chuông vào học vang lên.
“Phù, hết hồn hết vía.” Kiến Hán thở hắt ra nặng nhọc.
“Đề xuất của mày vừa xong trên cả tuyệt vời. Nhưng bọn mình không biết đường đến trường chị Tâm Tâm, cũng không có tiền bắt taxi,” tôi nói. Ba đứa ngồi thụp dưới chân tường rào.
“Em có tiền,” Khả Lạc cười bí ẩn.
“Tao cũng có, nhưng mỗi ba bảy đồng Nhện.” Tôi sờ nắn túi mình, vốn là chỉ định xuống trung tâm với Kiến Hán, xem xiếc vỉa hè, lượn lờ ngó nghiêng.
“Năm mốt đồng Nhện.” Kiến Hán xoè tay ra.
“Bốn trăm tám tám đồng Nhện.” Khả Lạc đắc ý tuyên bố, tôi và Kiến Hán trợn tròn mắt.
“Trời ạ, mày lấy trộm hết tiền bà cô Hổ giấu dưới đáy bình hoa đấy à? Tao với Kiến Hán chỉ dám mỗi lần trộm một ít!” Tôi cảm thấy thật đáng sợ, Khả Lạc sớm muộn gì cũng bị bà cô Hổ bắt ăn thịt.
Khả Lạc nhanh như cắt giơ tay véo má tôi, nói: “Ai ngốc như các anh, đây là tiền tiêu vặt chị Tâm Tâm cho em! Chị dặn em là mọi người đều lớn cả rồi, nhưng anh với Kiến Hán vẫn như trẻ con, chỉ biết mua truyện tranh vừa không có dinh dưỡng, vừa rác nhà. Vì thế chị giao tiền cho em giữ, bảo là nếu các anh đưa em xuống phố chơi thì lấy tiền này mời các anh ăn uống, vào rạp xem xiếc, xem phim. Còn không thì, hứ!”
Kiến Hán thốt lên: “Thật bất công! Sao chị Tâm Tâm chỉ cho mỗi mày tiền tiêu vặt!”
Khả Lạc phỡn hết cỡ, nói: “Chị Tâm Tâm thân với em nhất nhé, hai anh đều phải chấp nhận sự quản lý của em! Sau này thử bỏ rơi em lần nữa xem!”
Tôi giơ tay oan ức xin hàng: “Mình không cùng lớp cũng chẳng cùng khối, trốn học mà còn phải đi thông báo với em thì còn trốn làm sao được? Trốn học là hành vi cao nhã và tuỳ duyên, là cảm hứng nhất thời!”
Khả Lạc lớn giọng: “Em mặc kệ! Hai anh muốn đi thăm chị Tâm Tâm với em thì phải thề đi! Thề lần sau trốn học phải báo em, nếu không thì đừng có trốn!”
Tôi và Kiến Hán bốn mắt tìm nhau, trời ơi, sao có thể bá đạo thế này? Từ nay trốn học rắc rồi rồi đây, phải đổi cách gọi mới được, ví dụ “giáo dục ngoại khoá cá nhân” hoặc “dã ngoại gắn kết bạn bè” v.v…
Về sau tôi mới biết, Khả Lạc lo lắng đến mức bắt bọn tôi thề thốt, thật ra xuất phát từ một nỗi lo sợ tự nhiên của trẻ mồ côi trong cô nhi viện. Nỗi lo sợ này sẽ bám lấy chúng tôi suốt đời, như hình với bóng.
“OK, anh thề.” Tôi thở dài.
“Anh cũng thế.” Kiến Hán bất lực.
Khả Lạc giành được chiến thắng quan trọng, hết nhảy tưng tưng lại xoay vòng vòng như con quay.
Thế là, chúng tôi trèo lên xe buýt đi vào thành phố.
Thăm chị Tâm Tâm.
Tới thành phố Nhện, vào khu trung tâm, xuống xe, chúng tôi háo hức vẫy một chiếc taxi.
“Cho chúng cháu đến trường đại học công lập Dantill!” Khả Lạc nhảy lên xe trước tiên, tôi và Kiến Hán phi theo sau. Đây là lần đầu tiên bọn tôi ngồi taxi đắt đỏ.
Xe taxi chở chúng tôi dạo ngắm trung tâm thành phố, ba đứa cười đùa, lây cả không khí vui vẻ sang bác tài râu ria rậm rạp. Bác hỏi rõ lý do đi taxi của chúng tôi rồi hào phóng tuyên bố chỉ lấy nửa giá tiền. Hàng ghế sau rộ lên tiếng hoan hô.
“Người trong thành phố tốt bụng thật!” Tôi cười.
“Chứ còn gì nữa! Từ khi Hiệp sĩ Siêu Thanh xuất hiện, bọn xấu xa cặn bã giảm đi nhiều. Thành phố nào cũng cần một siêu anh hùng hẳn hoi là vì thế!” Bác tài cười ha hả.
Tôi và Kiến Hán toét miệng nhìn nhau.
Lúc này, đài thu trên taxi phát đi bản tin khẩn khiến người nghe rối ruột.
Thông tin cảnh sát. Tin khẩn! Đề nghị các công dân không đến gần trung tâm thương mại Lam Điệp. Ngân hàng bên dưới trung tâm thương mại hiện đang xảy ra nổ súng kinh hoàng, năm kẻ bịt mặt có vũ trang sau khi cướp tài sản bị lực lượng cảnh sát bao vây, đã bắt cóc một phụ nữ làm con tin và điên cuồng chống cự, tại hiện trường liên tiếp có tiếng súng nổ…
Bác tài nhíu đôi lông mày, nhấc bộ đàm: “Anh Lâm, có đấy không?”
“Đây!”
“Nghe bản tin Thông tin cảnh sát chưa? Cá không?”
“Chơi luôn, lần này cá năm phút!”
“Thế tôi đành cá mười phút vậy?” bác tài nói.
“Xong.”
Bác tài cúp điện thoại.
Tôi thò đầu lên hàng ghế trước, hỏi: “Các chú cá gì mà năm phút mười phút thế?”
“Bọn tôi cá mấy phút thì Hiệp sĩ Siêu Thanh xuất hiện dọn dẹp bọn rác rưởi ấy mà, hê, lần nào chẳng thế, không hiểu sao cái lũ ấy vẫn còn hứng thú phạm pháp nhỉ.”
Trời! Hiệp sĩ Siêu Thanh!
Tôi háo hức hỏi: “Trung tâm thương mại Lam Điệp có xa không ạ? Chú cho bọn cháu đến gần đấy với, cháu muốn tận mắt thấy Hiệp sĩ Siêu Thanh!”
Bác tài đáp không cần nghĩ: “Không xa đâu, cách hai dãy phố, muốn đi thì phải nhanh đấy nhé.”
Khả Lạc đánh “bốp” vào mông tôi: “Mình đang đi thăm chị Tâm Tâm cơ mà!”
Tôi sốt ruột: “Bác tài ơi, Hiệp sĩ Siêu Thanh giải quyết bọn cướp khoảng bao lâu ạ?”
Bác tài quả quyết quay đầu, vô lăng đánh gấp sang trái: “Tối đa mười phút! Để tôi chở mấy đứa đi xem! Đây có thể coi là đặc sản tham quan của thành phố Nhện ấy chứ! Ha ha ha!”
Taxi lao vun vút, tôi và Kiến Hán hú hét điên cuồng. Trời ơi! Lần này có thể chứng kiến một thần tượng anh hùng hừng hực sức sống, chứ không phải cụ anh hùng gìa nua lỗi thời nữa rồi!
“Uỳnh!”
Bất ngờ, nóc xe chấn động, tốc độ bị ghìm lại một tích tắc, bác tài vừa kêu vừa chỉ vào bóng người màu xanh lam vụt qua trước mặt: “Hiệp sĩSiêu Thanh vừa mới đạp lên nóc xe mình! Mau nhìn kìa!”
Bóng xanh nọ đạp lên nóc chiếc xe thể thao phía trước rồi lập tức vọt lên không trung, đạp tiếp lên nóc xe buýt!
Hiệp sĩ Siêu Thanh đang thi triển tuyệt chiêu “Bước nhảy lò xo siêu thanh”! Ngay trước mặt tôi!
“Cố lên!” Tôi kéo kính xe xuống gào to.
“Xông lên Hiệp sĩ Siêu Thanh!” Kiến Hán gào toáng từ cửa xe bên kia.
Cuối cùng, bác tài dừng xe lại.
Bởi Hiệp sĩ Siêu Thanh cũng đã dừng lại.
Đứng trên ngọn đèn đường chót vót, khuôn mặt đeo mặt nạ tai mèo xanh lam đang cúi thấp, bộ áo da xanh lấp lánh ánh kim dưới nắng gắt, hai tay anh chắp sau lung, ngón trỏ ngoắc vào nhau.
Anh chăm chú nhìn bọn cướp cách hơn chục mét dưới chân, hai chiếc xe cảnh sát đang bốc cháy, khói đen ngùn ngụt, mười mấy cảnh sát căng thẳng nép sau thân xe, tay cầm bộ đàm gọi cứu viện.
Cô gái bị bắt làm con tin đang bị siết cổ, một tên cướp khác gí họng súng máy vào lưng cô.
Chờ chút!
“Kia chẳng phải chị Tâm Tâm sao?” Khả Lạc thét lên.
Không ngờ, cô gái bị khống chế chính là chị Tâm Tâm!
Taxi dừng giữa một biển xe những người hiếu kỳ, từ xa quan sát trận quyết đấu giữa anh hùng và kẻ xấu.
Nhưng, đối với ba đứa chúng tôi, đó là thời khắc ngạt thở kinh hãi rụng rời!
“Không được lại gần! Mày có nhanh mấy cũng chậm hơn đạn của bọn tao!” Một tên cướp gào lên với Hiệp sĩ Siêu Thanh đang đứng trên cột đèn, khẩu súng trong tay hắn hung hăng chĩa vào chị Tâm Tâm, chỉ cần ngón tay hắn bóp cò…
Giọng Kiến Hán run rẩy: “Trời ơi, tốc độ của Hiệp sĩ Siêu Thanh có kịp tốc độ bóp cò không đây?”
Bác tài xế cũng lo lắng theo: “Cô gái kia là người các cháu đang đi thăm à?”
Khả Lạc mếu máo: “Làm sao đây, làm sao đây? Hiệp sĩ Siêu Thanh liệu có bỏ mặc chị Tâm Tâm không?”
Tôi căng thẳng siết chặt nắm đấm.
Trái tim đã bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Hiệp sĩ Siêu Thanh bất động, như một bức tượng đồng câm lặng, nhưng đôi mắt dưới lớp mặt nạ sáng lấp lánh.
“Tất cả nằm xuống cho tao!” Tên cầm đầu hét lớn, chĩa khẩu súng hình thù khoa trương của hắn vào tiệm đồ chơi đối diện siết cò, đạn trùng lửa màu lục nổ vỡ toang bức tượng đồng Đội trưởng Chính Nghĩa trước cửa hàng. Mảnh đồng văng tung toé, rất nhiều người vội vàng nằm bò ra đất, hàng loạt kính cửa sổ trưng bày vỡ tan tành.
“Chị Tâm Tâm!” Tôi bỗng dưng hét lớn, chui ra khỏi xe, đứng lên nóc taxi.
Chị Tâm Tâm đang hoảng loạn, không nghe thấy tiếng gọi của tôi, chị chỉ nhắm nghiền đôi mắt, lẩm nhẩm cầu nguyện…
“Thằng nhóc, xuống mau!” Bác tài hoảng hốt.
“Chị Tâm Tâm!” Tôi cũng không hiểu vì sao mình cứ thế gào to, như sợ đột ngột mất đi cái gì đó…
“Bọn mình tìm cách đánh lạc hướng bọn cướp, để Hiệp sĩ Siêu Thanh ra tay!” Kiến Hán cũng chui ra khỏi xe, mồ hôi đầm đìa.
Tôi cũng muốn thế, nhưng làm thế nào bây giờ?
Tiếp tục la hét? Khiến bọn cướp chĩa súng sang bên này?
Xông lên? Lôi kéo sự chú ý của bọn chúng? Sau đó kịp thời né được trái cầu lửa đủ sức nổ banh cả trăm người?
Mồ hôi lạnh toát.
Hiệp Sĩ Siêu Thanh lạnh lùng quan sát khung cảnh ngổn ngang của vụ uy hiếp con tin.
Một tên cướp vác súng laser bắn quét qua hàng rào xe cảnh sát, hét: “Bọn tao muốn một chiếc trực thăng! Loại Thunderbird III! Có phản lực thẳng đứng! Chúng mày có mười phút chuẩn bị!”
Tên đầu sỏ quát Hiệp sĩ Siêu Thanh: “Thằng tắc kè hoa kia, biến khẩn trương!” rồi xách khẩu súng máy cỡ đại lên nhằm phía Hiệp sĩ Siêu Thanh siết cò.
Đạn trùng lửa mạnh mẽ xé gió lao tới. Hiệp sĩ Siêu Thanh bình thản giơ tay trái. Một luồng âm thanh kỳ dị nhức óc vang lên khiến tai tôi như muốn nổ tung, cùng lúc đó trái cầu lửa bị vùng “siêu thanh triệt giải” méo mó mơ hồ chặn đứng giữa không trung, thế rồi…
“Thả cô gái ra, đối với một đám tội phạm lo sợ không có con tin, thì con tin chẳng có tác dụng gì đâu.” Tay trái Hiệp sĩ Siêu Thanh vặn vào không khí, trùng lửa ré lên một tiếng thảm thiết, cả vỏ lẫn ruột bị khối âm thanh vây bọc nghiền nát, rơi lộp độp xuống đất.
Tên cầm đầu dường như đã lường trước, không hề ngạc nhiên trước đòn tủ của Hiệp sĩ Siêu Thanh. Hắn lạnh lùng nhìn siêu anh hùng, bốn tên cướp còn lại nhất loạt chĩa những món vũ khí quái dị trong tay về phía Hiệp sĩ Siêu Thanh.
“Sợ không có con tin à? Mày xem tao có dám giết nó không!” Tên cầm đầu quát lớn, rút khẩu Colt ra.
Tôi gần như hồn xiêu phách lạc.
Đúng lúc tên cầm đầu chuẩn bị siết cò bắn chị Tâm Tâm, Hiệp sĩ Siêu Thanh bỗng tung ra một cú đấm từ xa!
Bốn tên cướp còn lại đồng thời nổ súng nhằm vào Hiệp sĩ Siêu Thanh!
Tôi thét lên, Kiến Hán và Khả Lạc nín thở.
Khẩu Colt trong tay tên đầu sỏ bốc khói trắng, viên đạn lạnh lùng bay ra khỏi nòng.
Chị Tâm Tâm trợn cả hai mắt, đứng như trời trồng giữa năm tên cướp ngã gục.
Ánh mắt ngỡ ngàng, ngực phập phồng dữ dội.
Còn Hiệp sĩ Siêu Thanh ư?
Trong tích tắc đó, anh xuất ra chiêu “siêu thanh che chắn” mà tôi hết sức quen thuộc, đánh bạt luồng đạn của bốn tên cướp, sau đó nhanh như chớp áp sát chúng, dùng “cú đấm trái phá” đã từng hạ gục Tổng tư lệnh Đầu Lâu để quật ngã cả năm tên!
Chị Tâm Tâm đưa tay sờ lên bên má tê dại vì bị đạn bắn trúng, ngẩn ngơ nhìn Hiệp sĩ Siêu Thanh trong bộ đồ xanh rực rỡ.
Hiệp sĩ Siêu Thanh mỉm cười.
Tro bụi, cảnh sát ập đến, tiếng reo hò như sấm xung quanh, mặt tường kính toà nhà chếch đối diện phản chiếu ánh vàng rực rỡ, hắt lên thân hình màu xanh lam cường tráng mà thanh lịch của Hiệp sĩ Siêu Thanh.
Khoé miệng bên dưới tấm mặt nạ nhếch lên.
“Em không sao chứ? Vừa nãy tôi dùng một đòn mới phát minh để bảo vệ em, là ‘cú đấm phòng hộ’. Nó có thể đẩy bật viên đạn, nhưng sẽ tạm thời làm mặt em…” Hiệp sĩ Siêu Thanh càng nói càng chậm.
“Em không sao, cảm ơn… cảm ơn anh đã cứu em.” Chị Tâm Tâm ôm lấy má trái tê dại, khổ sở mỉm cười.
“Tôi…” Hiệp sĩ Siêu Thanh ấp úng, chẳng giống một anh hùng thành phố vừa thể hiện siêu năng lực tẹo nào.
“Cảm ơn anh. Anh giỏi thật đấy.” Chị Tâm Tâm vui vẻ vỗ vai Hiệp sĩ Siêu Thanh. Trong chốc lát, chị đã lấy lại dáng vẻ đặc trưng của một cô gái vui tươi cởi mở.
“Cứu em là, là … vinh dự của tôi.” Hiệp sĩ Siêu Thanh lúng túng.
Phóng viên ập đến, Hiệp sĩ Siêu Thanh giật mình sực tỉnh giữa vòng vây ánh đèn chớp nháy liên hồi, nhìn chị Tâm Tâm lần nữa rồi nhẹ nhàng nhảy vọt lên cây cột bên cạnh, hai tay liên tiếp đánh vào không khí, thoăn thoắt giẫm lên những khối siêu thanh ngưng kết dẫn về phía bên kia thành phố, khuất dạng trên nền trời xanh thẫm.
Tôi đứng trên nóc xe taxi, thẫn thờ nhìn khung cảnh người hùng cứu người đẹp đầy cảm động.
Đó là cảnh tượng khiến sắc màu xung quanh tái nhợt, âm thanh tan loãng hư vô.
Chị Tâm Tâm, từ đầu đến cuối, không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Hiệp sĩ Siêu Thanh đi rồi, tiện tay mang theo thứ quan trọng nhất với tôi.
Và mở ra, một cuộc đối đầu giữa siêu anh hùng với kẻ phàm trần. Cuộc chiến tình yêu cực kỳ không cân sức, cả đời này tôi chưa hề nghĩ tới.
Quán gà rán Thượng tá Điên Rồ.
Chị Tâm Tâm qua cơn hoạn nạn ngàn cân treo sợi tóc, sau hơn nửa giờ trả lời phỏng vấn báo chí, vừa trông thấy ba đứa chúng tôi liền mừng rỡ lao đến, rú rít ôm chầm, không kịp nghĩ đến việc mắng cả lũ trốn học.
Sau đó chị kéo chúng tôi đến đây, một trong những nơi chị làm thêm ngoài giờ.
“Ăn đi ăn đi! Hôm nay chị đang lâng lâng lắm đây! Tranh thủ chị chưa cháy túi hãy ăn đi ăn đi! Chủ tiệm tốt với chị lắm, giảm giá 30%!” Nụ cười của chị Tâm Tâm rạng rỡ làm sao. Đầu của ba đứa bị xoa cả nghìn lần.
“Chị Tâm Tâm! Em nhớ chị quá! Vừa xong em sợ gần chết!” Khả Lạc rút đầu vào lòng chị Tâm Tâm như cái máy khoan.
“Em cũng thế, tim thiếu chút nữa vọt ra khỏi họng.” Kiến Hán túm ngực, hào hứng ra mặt, “Nhưng mà được tận mắt thấy Hiệp sĩ Siêu Thanh hạ gục bọn cướp, chao ôi, không uổng công đi chuyến này!”
“Không uổng công cái con khỉ, mình đi thăm chị Tâm Tâm cơ mà, chị Tâm Tâm an toàn mới là quan trọng nhất.” Khả Lạc không biết lôi đâu ra sợi dây chun, bắn vào mặt Kiến Hán, Kiến Hán cười hì hì tóm gọn.
Tôi có phần rối bời, ống hút nước lại đem cắm vào đùi gà.
“Này, ống hút là để cắm vào coca chứ không phải đùi gà, đừng làm người ta tưởng cô nhi viện nuôi toàn lũ ngốc.” Kiến Hán chế giễu, nhưng tôi chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Thần kinh phản ứng của thằng cha Kiến Hán thật chậm chạp.
“Lúc nãy chị cầu nguyện liên tục, quên cả thở, phù, giờ thì cảm thấy thế giới này thật đẹp, tất cả đều tươi mới như vừa bắt đầu lại từ đầu.” Chị Tâm Tâm vuốt tóc Khả Lạc, khép mắt lại, nhưng ngay khoé mắt cũng đang cười.
Tôi cũng có cảm giác, thế giới này phút chốc thay đổi hoàn toàn.
“Chị Tâm Tâm, chị có còn cho rằng trên đời không có siêu anh hùng không?” tôi thận trọng hỏi.
“Cái này thì, ha.” Chị Tâm Tâm mở mắt ra, không đáp, tay nhặt khoai tây chiên bỏ tọt vào miệng.
“Ôi trời! Chị Tâm Tâm, đừng nói là chị phải lòng Hiệp sĩ Siêu Thanh rồi nhé?” Kiến Hán thất kinh, hắn đúng là đồ ngốc.
Chị Tâm Tâm trả lời với thái độ kỳ lạ: “Đâu ra ai phải lòng ai nhanh thế được? Ăn đi nào!”
Tôi thẫn thờ hồi lâu, thái độ kỳ quặc của chị Tâm Tâm tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Em thấy bộ đồ của anh ấy rất đẹp, cực hợp với cơ bắp của anh ấy, từng khối từng khối…” Khả Lạc thao thao bất tuyệt, bắt đầu tám chuyện với chị Tâm Tâm về bộ trang phục đẳng cấp màu xanh lam của Hiệp sĩ Siêu Thanh.
“Cơ bắp của anh ấy hình như không nổi cục xôi thịt kiểu lực sĩ thể hình cho lắm, nhỉ? Nếu thế lúc mặc quần áo bó sát sẽ lại thành xấu,” chị Tâm Tâm nói.
“Phải ạ, anh ấy rất có phong cách, không khoác áo choàng cũ rích như các anh hùng thời xưa, không thì chắc ảnh hưởng hình tượng lắm.” Khả Lạc nói.
“Ừ, mặt nạ tai mèo của anh ấy cũng rất độc đáo. Không ngờ ở ngoài trông chẳng hề buồn cười như trong truyện. Trong truyện tranh trông anh ấy hơi bị dị dạng nhỉ.” Chị Tâm Tâm cười phá lên.
Tôi ngồi bên cạnh, càng nghe càng lạnh buốt con tim.
“Đúng rồi, không phải em thần tượng Hiệp sĩ Siêu Thanh nhất à? Kể chị nghe vừa rồi anh ấy dùng các đòn gì đi? Giải thích rõ vào nhé.” Chị Tâm Tâm háo hức nhìn tôi.
Tôi miễn cưỡng hắng giọng: “Anh ấy có thể kiểm soát âm thanh, dùng tần số đặc biệt làm không khí xung quanh chấn động rất mạnh, thậm chí còn có thể tạo ra khối siêu thanh phát nổ, hoặc sóng siêu thanh siêu năng lượng. Thật ra các siêu năng lực này cũng không mạnh lắm đâu, trong bảng so sánh của tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng, Người hùng Tia Chớp vào thời kỳ đỉnh cao có tổng điểm cao hơn Hiệp sĩ Siêu Thanh, trong khi siêu năng lực của anh ấy được tạo ra trên cơ sở khả năng điều khiển âm thanh…” Tôi giải thích một cách tù mù, nhưng bất chấp các yếu tố dìm hàng khách quan lẫn chủ quan được thêm thắt, chị Tâm Tâm càng nghe càng chăm chú.
Chị nghiêng đầu, hút coca.
“Lạ thật nhỉ, con người làm sao có thể điều khiển được âm thanh? Âm thanh? Năng lực kỳ lạ thật.” Chị Tâm Tâm trở nên hào hứng chưa từng thấy đối với siêu năng lực của anh hùng thành phố.
“Người hùng Tia Chớp cũng rất siêu, ông ấy điều khiển được dòng điện đấy nhé! Còn nhớ tuyệt chiêu của Người hùng Tia Chớp hôm đấy không? Bùm một phát ấy!” Kiến Hán cũng gia nhập cuộc chiến. Thể hiện tinh thần màu cờ sắc áo rõ ràng.
“Tuyệt chiêu mới của anh ấy, làm cho má chị bây giờ vẫn còn tê, tai vẫn kêu ong ong.” Chị Tâm Tâm sờ lên má trái, như thể vừa bị thơm một cái.
Chiêu này của Hiệp sĩ Siêu Thanh chắc hẳn là đánh một khối siêu thanh phòng ngự lên má chị Tâm Tâm, làm cho viên đạn bắn phải khối siêu thanh bật ra rơi xuống đất. Có được chiêu này, nếu điều chỉnh thêm về phạm vị sử dụng, chắc chắn Hiệp sĩ Siêu Thanh sẽ giành được điểm số rất cao trong bảng xếp hạng về xác suất cứu sống con tin trên tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng số tới. Nhờ vậy vượt qua cả mớ anh hùng vốn điểm cao hơn anh ta.
Tôi không thể tưởng tượng nổi.
Cảm giác hụt hẫng trầm trọng.
“Lần sau có dịp gặp lại anh ấy, chị sẽ xin chữ ký cho em nhé.” Chị Tâm Tâm giơ hai ngón tay chữ V với tôi.
“Cảm ơn chị!” Tôi buột miệng.
“Thế thì em cũng xí phần!” Mắt Kiến Hán sáng lên. Trời ơi, thằng đầu đất!
Tối hôm đó, tôi tỉnh giấc thấy trước mặt ngồi lù lù một bà già đang luôn miệng cằn nhằn, định thần nhìn kỹ, hoá ra là bà cô Hổ đang trên đà giáo huấn.
Ô hô, sao tôi lại ở đây nhỉ?
À, phải rồi! Về sau, ở tiệm gà rán, chị Tâm Tâm mải miết hỏi đủ mọi thứ về Hiệp sĩ Siêu Thanh, linh hồn tôi không hiểu chìm nghỉm đi đâu mất.
“Ba đứa bọn bay, nhất là Khả Lạc, Tâm Tâm đi khỏi là bọn bAy ngày càng quá quắt, dăm hôm ba bữa lại muốn trốn biệt tăm biệt tích, coi thường chương trình giáo dục miễn phí do chính phủ dày công thiết kế, thành ra một lũ đầu đường xó chợ! Phương châm giáo dục của cô nhi viện Tuy Vi dạy bọn bay như thế hả?” Bà cô Hồ đập mạnh xuống bàn gỗ đàn hương, trong cơn điên ruột.
“Chúng con vốn là trẻ đầu đường xó chợ không ai nhận mà!” Kiến Hán lầm bầm.
Trước mặt là bà cô Hổ lặp đi lặp lại điệp khúc giáo dục nghe đã mòn tai, mà trong lòng tôi chỉ có hình ảnh chị Tâm Tâm chăm chú hỏi han về thần tượng mình ngưỡng mộ nhất.
Về sau, khi chị Tâm Tâm đưa cả bọn đến tham quan trường chị học, tham quan ký túc xá chị ở, tôi chỉ là một cái xác trống rỗng. Mỗi câu mỗi chữ Kiến Hán, Khả Lạc, chị Tâm Tâm trò chuyện đều dễ dàng xuyên qua cơ thể tôi. Đến cuối cùng, chính tôi cũng không còn chút ấn tượng mình đã về cô nhi viện như thế nào.
Hoá ra, linh hồn quả thật có khối lượng, và còn rất rất nặng. Hễ linh hồn bị thổi bay qua lỗ mũi, cả người sẽ trở nên nhẹ bỗng, nhẹ đến mức ngay bản thân cũng không biết rằng mình từng tồn tại.
“Các con phải biết tự trọng, muốn người khác tôn trọng mình, thì nhất định phải chăm chỉ học hành mới được. Giống như Tâm Tâm, trước đây mặc dù hơi ham chơi, nhưng con bé rất có chí tiến thủ, biết nghe lời ta, bài vở thuộc làu làu…” Bà cô Hổ càng nói càng say sưa, nước bọt văng cả lên mặt tôi.
Vẫn cái điệp khúc cũ, bất cứ vấn đề gì cũng chỉ có một phương án giải quyết là chăm chỉ học hành. Tựa hồ tất tật chân lý trên thế giới này đều giấu bên trong mấy cuốn sách giáo khoa dày cộp, chỉ cần bỏ thời gian đọc hết trang này tới trang khác, đi thi điểm càng cao, thì cuộc đời sẽ càng mỹ mãn vậy.
Nhưng liệu cái bà già đang chém gió ra mưa trước mặt có thuyết phục được tôi rằng chăm chỉ học tập có thể chiếm được trái tim chị Tâm Tâm hay không? Có thể không? Chăm chỉ học tập có làm người ta trông hiên ngang dũng cảm? Hiên ngang hơn cả Hiệp sĩ Siêu Thanh luôn thản nhiên trước đám người xấu súng găm đầy mình? Ở thành phố này, có biết bao nhiêu tiến sĩ kiến thức đầy đầu, nhưng lại chỉ có một Hiệp sĩ Siêu Thanh. Có thật học hành sẽ khiến người ta trở nên khác biệt không?
“Có được không ạ?” Tôi hỏi không đầu không đuôi.
Bà cô Hổ ngỡ ngàng nhìn tôi, Kiến Hán đang mụ mị gà gật và Khả Lạc đang cúi đầu nghịch đôi giày mới cũng quay sang nhìn tôi.
“Được cái gì?” bà cô Hổ hỏi.
“Nếu con chăm chỉ học hành, chị Tâm Tâm có ưng con không?” Tôi hỏi rất nghiêm túc.
Bà cô Hổ ngơ ngác nhìn tôi, rồi bảo: “Chăm chỉ học hành là đúng rồi!”
Cảm xúc siêt chặt nắm đấm hôm đó, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một.
“Cháu muốn có sức mạnh,” tôi nói.
“Ừm.” Người hùng Tia Chớp chẳng thèm quan tâm, ngón tay phóng ra điện châm điếu thuốc lá sâu kèn trên tay.
“Một người bình thường có thể có sức mạnh không?” Tôi hỏi, nhìn Aristote đang nằm trên mặt đất.
Aristote nhìn tôi bằng ánh mắt ngạo nghễ hết sức, hàng chục vết sẹo dị dạng trên mình nó toát ra ánh sáng nhạt màu xanh. Nó là một con chó mạnh, chắc chắn không hiểu được tâm trạng của tôi.
“Thế thì vất vả lắm. Mày phải bắt chước Người Dơi, bỏ ra vài chục triệu đô la Mỹ nghiên cứu chế tạo một bộ giáp sắt bọc lấy cơ thể yếu đuối, còn phải chế cái xe đầy bảo bối như túi thần kỳ của Doraemon. Mà rốt cuộc, Người Dơi vẫn bị tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng cho đứng bét, thậm chí thua cả Thằng bé Cà Chua.” Kiến Hán đưa ra phát biểu ném đá hội nghị.
“Tình yêu có thể biến một người trở thành vô địch”, tôi kiên định.
“Ai bảo thế?” Khả Lạc giơ tay.
“Anh hùng đã khuất của thành phố Boston, Nhà Vô Địch Tình Yêu,” Kiến Hán trả lời thay tôi.
“Vấn đề chính là như vậy.” Tôi ngắm nghía nắm đấm của mình.
Người hùng Tia Chớp chỉ mải hút thuốc, cùng Aristote phóng tầm mắt ra xa.
“Bụp!”
Từ đó về sau, mỗi cú đấm bao cát của tôi đều mạnh mẽ là thế, quyết liệt là thế, chỉ nghe tiếng rên của bao cát cũng đủ biết. Ẩn chứa trong cơ bắp của gã choai choai 16 tuổi là một thứ chắc nịch nhường nào.
Mỗi ngày đi học, tôi đều nghiên cứu ba cuốn cẩm nang giấu dưới gầm bàn: Một trăm tư thế của vua đấm bốc, Phân tích các tuyệt chiêu sát thủ của Siêu nhân Quyền Anh, Cú đấm móc kiểu mới bạn phải biết. Đến khi tan học lại bắt chước ảnh trong sách tự chỉnh sửa tư thế và bước di chuyển trên hành lang. Thỉnh thoảng tôi chuồn học lên núi sau tập đấm bao cát trong khu nhà
xưởng hoang phế. Ngay cả Người hùng Tia Chớp suốt ngày gà gật cũng tấm tắc ngạc nhiên, khen tôi tiến bộ.
Mặt khác, mỗi chiều hoàng hôn tôi đều ngắm nhìn bức ảnh của chị Tâm Tâm, sau đó chạy vòng quanh cô nhi viện năm mươi vòng, cự ly chừng năm nghìn mét, để rèn luyện thể lực, tăng dung tích phổi, và cả sức bền – thứ cần thiết nhất đối với một võ sĩ quyền Anh.
Bất kể ngày mưa hay ngày bão, tôi luôn một lòng tâm niệm câu châm ngôn “tình yêu có thể vô địch”. Bước chân càng sải càng rộng, càng chạy càng xa, cuối cùng mười nghìn mét chỉ là chuyện nhỏ. Khi mồ hôi mặn chát tuôn ròng ròng không mở nổi mắt, tôi mới cảm thấy giấc mơ sức mạnh tiến gần mình thêm một chút.
Đêm đêm trước khi đi ngủ, Kiến Hán nằm trên giường cày bộ đề trường cảnh sát, còn tôi vừa tập chống đẩy một tay trên sàn nhà lạnh giá, vừa đọc đi đọc lại thư chị Tâm Tâm và ngắm ảnh chị để trên nền nhà. Chống đẩy một tay từ năm tăng lên mười, rồi từ mười lên hai mươi cái.
“Nói thật nhé, mày tự hành hạ bản thân cũng chuyên nghiệp đấy!” Kiến Hán vẫn nằm trên giường.
“Người cưa đổ được chị Tâm Tâm nhất định là tao, không phải mày.” Tôi dương dương tự đắc. “Bởi vì tao nỗ lực gấp trăm lần mày.”
“Tình yêu không phải cứ nỗ lực là có được đâu.” Kiến Hán ra vẻ trầm ngâm.
Ba cái câu vừa ngu vừa nhụt chí kiểu đó, vào tai tôi bên này lập tức chui ra bên kia, không mảy may ảnh hưởng.
Dần dần, khi chống đẩy một tay từng bước từ hai mươi tăng tiến đến một trăm cái, tôi đã tròn 18 tuổi, thư chị Tâm Tâm gửi về đã xếp đầy giá sách.
Thế là, đã đến lúc.
Tôi và Kiến Hán vác theo hành lý gọn nhẹ, đứng trước cô nhi viện trong hoàng hôn màu da cam, nhìn cái bóng nghiêng dài của chính mình rốt cuộc đã bước chân rời khỏi cô nhi viện.
Chuyến này đi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
“Các anh nhất định phải chờ em ngoài đấy nhé! Đừng bỏ rơi em!”
Khả Lạc khóc sưng cả mắt.
Khả Lạc 17 tuổi, là đứa trẻ được mến mộ nhất cô nhi viện.
“Anh chờ cô!” Kiến Hán bảnh choẹ vuốt tóc.
“Yên tâm đi, đố ai bỏ rơi nổi cô!” Tôi đùa, khoác vai Kiến Hán.
Thế là, một huyền thoại mới sắp sửa ra đời.
Hắt Xì Hắt Xì - Cửu Bả Đao Hắt Xì