Số lần đọc/download: 9007 / 63
Cập nhật: 2015-06-30 20:58:56 +0700
Chương Kết
Đ
ời tôi như một vở kịch đầy đau thương chan chứa nước mắt nhưng lại có hậu. Từ lớn lên, tôi thường được nhiều người xung quanh ngợi khen nhan sắc nhưng dường như tôi chẳng hề quan tâm tới điều này.
Nhiều lúc tôi cũng mộng mơ, cũng thấy lòng dâng trào cảm xúc của thời thiếu nữ, nhưng tôi vội tìm cách khoả lấp ngay bằng những suy nghĩ thực tế về số phận hẩm hiu của mình. Nhiều chàng trai muốn làm quen và bày tỏ tình cảm với tôi và tôi cũng đã từng nghe trái tim mình rung động, chuẩn bị gật đầu thì lí trí đã ngăn tôi lại. Tôi không phải sống để chỉ lo cho anh Hai mà còn chờ đợi ngày gặp lại mẹ và các em. Cho đến ngày em Huy trở về, may mắn lại đến với tôi khi chị Ngọc Anh báo cho biết đã bán được miếng đất và trả lại cho tôi một khoản tiền. Coi như của đổ mà hốt, chị đưa bao nhiêu thì tôi cầm bấy nhiêu chẳng hề than mắc, than rẻ một lời nào cả.
Nghe lời các em gọi điện về thúc giục, tôi đi học Anh văn để nếu một lúc nào đó mẹ có bảo lãnh sang đoàn tụ cũng khỏi ngỡ ngàng và sớm hội nhập với đất mới. Còn nếu ở lại cũng có chút vốn ngoại ngữ để giao tiếp, làm ăn. Thế là tôi gặp anh, người thầy giáo dạy Anh văn cho tôi, một sinh viên nghèo, hiếu học lại giàu lòng nhân ái và nhiệt tình giúp đỡ mọi người trong khả năng của mình. Lúc bấy giờ, anh là đội trưởng đội công tác xã hội của lớp K. 18, thuộc trường Đại học Kinh tế, thành phố Hồ Chí Minh. Tôi quí trọng anh bởi vì anh rất đơn sơ, chân thành, giản dị và vô cùng hiếu thảo với cha mẹ. Nhà anh nằm trong diện sắp giải toả của kênh Nhiêu Lộc, một xóm lao động với nhiều tệ nạn nhưng anh thì vẫn như một đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh là mẫu thần tượng của tôi nhưng giữa hai chúng tôi vẫn giữ một khoảng cách giữa một cô học trò chăm chỉ và một người thầy giáo trẻ tuổi, nhiệt tình. Cho đến ngày anh chính thức nói lời yêu tôi và không thể sống thiếu tôi trong đời, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng nhưng lại lắc đầu từ chối vì nghĩ đến một ngày nào đó không xa, tôi sẽ sang Mỹ để đoàn tụ với gia đình.
Anh có vẻ buồn nhưng không thất vọng và còn cư xử với tôi chân tình, thiết tha hơn trước. Cuối cùng, tình yêu chân thật đã chiến thắng, lí trí tôi chịu để cho trái tim khuất phục, tôi và anh nắm tay nhau xác định không thể sống mà không có nhau.
Từ ngày yêu anh, tôi được anh khuyến khích cố tranh thủ thời gian để đi học trở lại. Ý nghĩ của anh cũng là niềm mơ ước của tôi từ thời thơ ấu, thế là ban ngày tôi giành một buổi theo học văn hóa và ban đêm theo học Anh văn, chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống tràn đầy ý nghĩa như thế. Trên những con đường đi về mỗi ngày, tôi như bắt gặp lại tuổi thơ của mình, bắt gặp lại thời mới lớn và mộng mị, bướm hoa chìm trong tiềm thức đã sống dậy rộn rã tâm hồn. Anh ra trường được một năm thì chúng tôi làm đám cưới, sau đó cùng nhau chắt chiu từng đồng, mua được một mảnh đất trên đường Quang Trung, phường 8, quận Gò Vấp, rồi dựng lên căn nhà nhỏ và đưa anh Hai về sống chung. Tôi vui mừng vì đã tạo dựng được căn nhà hạnh phúc bằng sức mạnh của tình yêu, sự chia sẻ của những người thân và bạn bè của cả hai đứa cho dù cuộc sống vẫn còn vô vàn khó khăn. Lúc này, các em tôi bên Mỹ, đứa còn đi học, đứa sắp ra trường, nên cũng chưa giúp được gì nhiều nhưng nhìn về tương lai, chúng tôi không còn lo sợ bởi tất cả đã có nhau trong đời.
Bây giờ thì căn nhà nhỏ đó đã là một tổ ấm tràn ngập thương yêu. Bệnh tình của anh Hai lại có phần ổn định, anh không còn lang thang mà suốt ngày quanh quẩn trong nhà, dù chẳng nói với ai một lời nhưng đã có thể nhờ làm mọi việc lặt vặt một cách chu đáo. Biết tôi không muốn rời xa quê hương, các em tôi tận tình giúp đỡ, cộng thêm sự năng đọng của hai vợ chồng tôi nên cuộc sống không còn vất vả như xưa mà còn có thể chia sẻ với tha nhân.
Sẽ không bao giờ tôi từ bỏ mảnh đất thân yêu này để ra đi. Tôi mãi mãi ở lại với kỉ niệm của mình, những kỉ niệm khổ đau đã chắp cánh cho tôi bay đến khung trời mơ ước hôm nay. Tôi cám ơn kỉ niệm và chiêm nghiệm ra rằng, hạnh phúc sẽ đến với những ai biết sống yêu thương, biết hi sinh quyền lợi bản thân cho người khác.
Gò Vấp, tháng Chạp năm Mậu Tý (2008)
NGÔ THỊ BÍCH PHƯỢNG
Biên tập: Song Hạ