Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8902 / 21
Cập nhật: 2015-11-17 07:15:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
iơ túi xách lên che đầu, Phương Tần chạy nhanh đến hàng hiên của ngôi nhà. Mưa trút như thác đổ, Tần chẳng thấy gì ngoài màn nước trắng xoá, cô vội vàng đến mức va mạnh vào người đang đứng trú mưa
Tay vuốt gương mắt ướt, cô ấp úng xin lỗi và nghe giọng người đó khẽ reo lên:
A! Xin chào
Phương Tần ngượng ngùng lập lại khi nhận ra Thức
Vang. Xin chào
Rồi cô nín thinh vì không biết phải nói gì nữa. Cô co ro đứng nép vào trong trước ánh mặt ái ngại của Thuc
Anh nói bâng quơ:
Mưa to quá
Tần suốt ruột nhìn trời. Thức lại nói tiếp:
Lần đầu tiên gặp Phương TAn ở nhà Nhã Trúc, dầu chưa nói lời nào với em, nhưng không hiểu sao tôi vẫn tin là chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa. Hôm ở bệnh viện, tôi muốn bày tỏ nhiều hơn hai tiếng cám ơn, song không có thời gian và cũng không phải lúc. Đây là lần thứ ba, tôi nghĩ chúng ta có duyên đấy
Phương Tần chớp mắt, cô tránh cái nhìn đầy nồng nhiệt của Thức. Hừ! Hình như anh ta đang tán tỉnh thì phải
Tần lảng đi:
Ông Chanh đã khỏe chưa vậy?
Bà tôi đỡ rồi. Bệnh tim thì thế đấy. Đâu bao giờ khỏi hẳn. Nhưng lâu lắm rồi ba tôi mới bị tái phát nặng như vậy
Tần nhìn mưa trắng xóa:
Trông ông hoạt bát, khỏe mạnh, không giống người bệnh tim tí nào
Thức nhún vai:
Tất cả nhờ thuốc, và nhờ dưỡng sinh. Qua cách nói, dường như em đã tiếp xúc với ông cụ?
Phương Tần gật đầu:
Đúng vậy. Nhưng lúc đó tôi tưởng ông là...là người khác
Bác Chu à?
Tần im lặng. Thức bỗng nói:
Thật ra, hai người hoàn toàn khác xa nhau lắm
Phương Tần chợt ngầm hiểu Thức không muốn cô nghĩ ông Chanh và ông Chu giống nhau. Dầu hiểu thế, Tần vẫn nhấn mạnh:
So bề ngoài, hai ông chả khác gì là một
Thức có vẻ khó chịu:
Tôi không thích bất cứ ai nói thế
Tại sao vậy? Anh em giống nhau là lẽ thường tình mà
Nhưng Bac Chu và ba tôi không giống cái thường tình ấy. Em làm việc cho anh Khai mà không biết gì về bác Chu sao?
Tần nhíu mày:
Anh muốn đề cập đến phương diện nào?
Thức buông thõng:
Con người
Chẳng lẽ bác anh là người xấu?
Thức phẩy tay:
Chúng ta nói về chuyện khác đi, Thú thật, suốt thời gian qua, tôi bị hành hạ vì tính tò mò. Tôi rất muốn biết về em
Tần bật cười:
Chuyen một con nhóc mắc mưa ấy à?
Thức cười, đôi mắt ấm áp:
Sao lại không nhỉ? Bà tôi vẫn canh cánh nỗi thắc mắc về chị em em. Tôi cũng thế. Đã hơn một lần nhờ Nhã Trúc đưa đến nhà em, tiếc là gặp những lúc Trúc không được rảnh, nên tới nay vẫn chưa thực hiện được điều mình muốn
Tần ngạc nhiên:
Anh nhờ Trúc thật hả?
Em có thể hỏi lại cô ấy
Để làm gì khi chuyện này không cần thiết?
Ngập ngừng một chút, Tần nói tiếp:
Biết ba anh đã khỏe, tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm và vui thật lòng
Thức trầm giọng:
Bà tôi rất muốn gặp chị em Tần để cảm ơn những người đã giúp mình
Phương Tần từ tốn:
Bác Chanh có biết tôi, nhưng chắc bác đã quên
Thức cau đôi mày rậm:
Bà tôi biết em trong trường hợp nào?
Giọng Tần dịu dàng:
Trong một gallery tranh. Bác ấy nhờ tôi chọn một bức tranh để tặng con trai
Thức ồ lên ngạc nhiên:
Thì ra người chọn cho tôi bức "Hạnh Phuc Xanh" là em. Đúng là lý thú
Phương Tần nói tiếp:
Sau đó ít lâu, tôi được giới thiệu tơí làm cho ông Chụ Tôi tưởng lầm ông ấy là người trong tiệm tranh nên hơi buồn khi ông ấy đã quên khuấy tôi
Đưa tay hứng mưa, Tần nhỏ nhẹ:
Tôi an ủi mình bằng một nhận xét...
Thức tò mò:
Nhận xét gì vậy?
Những người giàu có hình như trí nhớ không được tốt
Thức xoa cằm:
Đúng là nhận xét thâm thúy. Nhưng không chính xác. Bà tôi vẫn tới em. Ông kể với tôi, ông đã bói cho em một quẻ...Rằng cuộc đời em sau này rất hạnh phúc. Đúng không?
Phương Tần ngỡ ngàng:
Đúng vậy. Không ngờ bác lại kể với anh chuyện cỏn con ấy
Thức thắc mắc:
Tại sao em chọn bức tranh đó nhỉ?
Phương TAn trả lời không suy nghĩ:
Tại bức tranh tuyệt đẹp về màu sắc, chặt chẽ về bố cục và cái ten thật haỵ Ai không thích hạnh phúc cơ chứ. Nhất là hạnh phúc xanh của niềm tin và hy vọng. Tôi rất thích bức tranh ấy
Thức nói:
Tôi cũng thế. Cám ơn em
Về chuyện bức tranh à?
Về màu xanh của hạnh phúc
Tần bật cười:
Anh có vẽ lãnh mạn nhỉ. Như thế không phù hợp với Nhã Trúc đâu. Trúc thực tế lắm
Thức hóm hỉnh:
Không phù hợp thì bổ sung. Nếu cả hai cùng lãng mạn hoặc cùng thực tế mới khó sống đấy. Lúc ấy, hạnh phúc sẽ đổi màu tím ngắt
Phương Tần cắc cớ:
Thế anh và Trúc, ai sẽ bổ sung cho ai?
Thức nhún vai:
Tôi chưa bao giờ nghĩ phải trả lời câu hỏi này
Tần châm chọc:
Vậy chắc anh là người được bổ sung rồi
Nếu được vậy cũng là hạnh phúc chứ sao
Phương Tần gượng gạo cười. Với cô, hạnh phúc lứa đôi đúng là xa lạ. Tới tuổi này, cô vẫn chưa có người đàn ông cho riêng mình. Khánh Như luôn trách cô quá kén chọn, không khéo sẽ thành gái già
Tần chẳng biết mình có kén chọn không, nhưng đúng là với đàn ông cô luôn dè chừng. Điều này cũng dễ hiểu, vì là con nhà nghèo, nên suốt thời đi học, Tần chỉ chú tâm chuyên cần chớ chả để ý tới chuyện trai gái, dù lúc đó có rất nhiều cái đuôi phía sau cô. Đeo đuổi không được, bọn con trai chê Tần kiêu và tự động biến. Đến lúc ra trường đi làm việc thì ba cô lại qua đời. Trách nhiệm lại khiến Tần quên bản thân, ngày hai buổi lao vào cuộc kiếm tiền, thời gian đầu để quen, để hẹn hò và để kiểm cho một nữa kia đúng nghĩa
Chiều nay, trong cơn mưa này. Tần bỗng buồn vì sự lẻ loi của mình. Cô có muốn được bù trừ hay bổ sung cũng chẳng có ai. Khi Khai, người đàn ông cô quan tâm nhất hiện nay đã có Cát Phương, một cô tiểu thư giàu có, sang trọng
Giọng Thức lại vang lên:
Vậy là em mới làm việc cho bác Chu thời gian gần đây?
Vang
Xin lỗi. Tôi hơi tò mò, nhưng chuyện môn của em là gì?
Phương Tần ngập ngừng:
Là kế toán
Thức kêu lên:
Cho một vũ trường và phòng trà lớn khác của bác Chủ Chà! Việc không nhẹ tí nào. Anh Khai không đến nổi khắc nghiệt chứ?
Tần hờ hững:
Tôi cũng hy vọng như thế
Thức lại hỏi:
Sao em không tìm một công ty như Nhã Trúc? Công việc ở những nơi này thích hợp với phụ nữ hơn
Phương Tần nói:
Tôi không được may mắn như Nhã Trúc, những cong ty tôi từng làm chỉ là những cơ sở nhỏ, họ trả lương thấp, nên với tôi, công việc hiện tại vẫn khá lý tưởng
Thức nhìn cô gái trước mặt với vẻ chiêm ngưỡng. Lần đầu trông thấy Tan, chả hiểu sao anh lại dành cho cô một cảm tình đặt biệt. Nhưng hôm đó, anh không thể nói với cô lời nào dù một lời chào hỏi, vì anh là khách của Nhã Trúc
Sau đó, Thức có hỏi thăm Trúc về Tần thì cô nàng chỉ trả lời qua quýt với vẻ đầy ác cảm. Anh không thể trách Trúc cũng không thể đòi hỏi ở cô sự rộng lượng, khi cô bảo đã quên địa chỉ của Tần. Phụ nữ rất ích kỹ, làm sao Nhã Trúc đáp ứng yêu cầu của anh được
Giờ gắp lại Tần rồi, bằng bất cứ giá nào, Thức cũng phải chinh phục cô bằng được. Trái tim anh rất tham lam, nó không buông tha cô gái nào nó đã vừa ý. Nhã Trúc biết điều đó, nên cô nàng rất ghen. Khổ nổi ghen tuông không phải là vũ khí có thể giữ được tim Thức. ANh thích Trúc nhưng thừa vẫn thừa tình để có thể yêu người khác. Với anh, con gái hãy xếp hàng lại và anh tha hồ lựa chọn
Nhoẻn chiếc miệng rộng đa tình, Thức tủm tỉm cười. Nụ cười của anh khiến Tần bối rối, cô vuốt những sợi tóc ướt tren gương mặt trắng xanh vì lạnh
Giọng Thức chân tình:
Em đứng sát vào một chút sẽ đỡ bị gió tạt
Không hiểu sao Tần gật đầu, cô rụt rè đứng sát vào, điều đó đồng nghĩa là rất gần Thức. Vóc dáng trẻ khỏe và đẹp trai của anh ta như tỏa ra sức sống mạnh liệt, sức sống an lan sang cả cô. Người nóng ran, TAn co lại cô nép hơn nữa vào tường để cáh xa Thức ra
Thái độ đó làm Thức buồn cười, Anh hỏi:
Tôi giống sư tử lắm sao?
Phương Tần thản nhiên:
Anhthì không nhưng Nhã Trúc thì giống. Tôi không muốn bị chết oan
Mắt nheo lại thật lẳng lơ, Thức nói:
Nhưng tôi lại muốn, chết cạnh một cô gái như em không oan chút nào
Anh vừa dứt lời thì tia chớp loé sáng như muốn xẻ đôi bầu trời. Tần bấu đại cánh tay Thức khi sấm nổ ù tai. Không bỏ qua cơ hội làm người hùng, anh chàng ôm siết lấy Tần. Cô giấu mặt vào ngực Thuc, hồn vía đâu mất tiêu
Thức vỗ về:
Không sao đâu
Phương Tần ngượng ngùng đẩy anh ta ra. CÔ giận mình sao tự nhiên lại nhát như con nít lên ba để Thức thừa dịp thả câu như vầy. Có lẽ tại vừa rồi Thức nhắc tới chuyện chết oan, nên cô sợ chứ gì?
Giọng Thức hóm hỉnh:
Tai qua nạn khỏi rồi. Chúng ta vẫn còn...tồn tại
Tần cau có:
anh đùa với cả trời à?
Thức lắc đầu:
Không có. Tôi đang thành khẩn cám ơn trời đổ mưa chiều nay
Phương Tần hậm hực trong lòng. Cô muốn đội mưa mà đi hết sức, nhưng lại sợ bệnh. Tần mới qua đợt chóng mặt vì mất sức cách đây không lâu, cô đâu muốn bị viêm phổi vì gã trời đánh n ày. Hừm! Anh em nhà Khai, gã nào cũng qủy sứ như nhau. Không hiểu sao Tần lại vây vào họ cơ chứ
Tần sốt ruột nhìn trời. Mưa chi mưa mãi thế. Tối nay, cô phải tới phòng trà để kiểm tra cách làm việc của quản lý. Mưa thế này thật khổ. Chỉ nghĩ tới việc một mình ở nơi xa lạ đấy, Tần đã rầu, cô càng rầu hơn khi thừa biết nơi ấy chả ai hoan nghênh mình
Thức tò mò:
Em đi làm về à?
Tần ngắn ngủn:
Tôi làm đêm. Giờ mới đi
Không phải ngồi quầy ở phòng trà chứ?
Phương Tần hơi thách thức:
Phải thì sao?
Thức tỏ ý không hài lòng:
Đó không phải việc của kế toán. Em bị bóc lột rồi. Tôi sẽ có ý kiến với anh Khai, sử dụng nhân viên như vậy là không đúng
Phương Tần chép miệng:
Anh góp ý làm sao tôi mất việc luôn thì khổ. Xin cứ mặt tôi
Tần ngập ngừng:
Anh và ông Khai chắc thân lắm?
Em nghĩ vậy à? Thật là, chúng tôi rất ít ngồi chung, trò chuyện lại càng hiếm hoi, dầu rất thường gặp nhau
tại sao vậy?
Thức chỉ cười chứ không trả lời. một lát sau, anh ta hỏi:
Em đau thích ngồi chung hoặc chuyện trò với Nhã Trúc phải không? Tại sao vậy?
Phương Tần nhún vai:
Tôi và Trúc không giống anh và ông Khai
Thức xoa cằm:
Tôi biết em sẽ trả lời như thế. Mà em hỏi là quan tâm đến tôi hay đến anh Khai vậy?
Tần thủng thẳng đáp:
Đương nhiên là quan tâm đến sếp của mình rồi
Quan tâm đến sếp thì được, còn quan tâm đến bản thân Khai thì không nên. Ảnh dư người quan tâm rồi
Phương Tần liếc Thức một cái thật sắc. Anh lại cười rồi cao giọng:
Nhưng em muốn biết gì về anh Khai?
Tần ngần ngừ rồi nói đại:
Tôi muốn tìm hiểu về ông Chu thì đúng hơn
Thức ngạc nhiên:
Để làm gì? Là tư liệu viết hồi ký à?
Phương Tần tròn mắt:
Sao anh biết?
ANh nhún vai:
Không biết mới là lạ đó. Nhưng phải vậy không? Nếu đúng, tôi sẵn sàng cung cấp thông tin. chỉ mong em viết thật chính xác giùm
Tần nhấn mạnh:
Hồi ký luôn được viết tren tư liệu thật, sao lại không chính xác chứ
Thức khoanh tay trước ngực:
Vẫn có người thích hồi ký của mình giống một quyển tiểu thuyết ấy chứ. Và tôi được đọc vài ba quyển...tiểu thuyết mà nhân vật chính là ông bác của mình rồi. Nói ra sợ...phạm tội mất dạy chớ đúng là buồn cười lẫn phẫn nộ khi thấy sự thật bị xuyên tạc
Ngập ngừng một chút, Thức hỏi:
Có thật là em đang viết hồi ký cho bác Chu không?
Tần gật đầu, Thức nói:
Nếu vì cuộc sống, tôi sẵn sàng giới thiệu cho em một vài cong ty con đang cần kế toán. Mỗi tuần hoặc mỗi tháng, em chỉ ghé lấy sổ sách về tổng kết, kiểm tra chứ đừng dại dột dính vào mấy vụ hồi ký này, phiền phức lắm
Phương Tần phản đối:
Tôi từng viết hồi ký cho nhiều người. Chả có gì phiền hết
Nhưng với bác Chu thì có. Vì trong hồi ấy phủ nhận nhiều chuyuen thật và dựng lên nhiều chuyện dối trá, ảnh hưởng đến người khác trong đó có ba tôi
Tôi hoàn toàn không thấy ông Chu đá động gì tới ba anh, nhưng có nhiều điều tôi chưa rõ
Đó là một câu chuyện rất dài không thể "túm" gọn trong dăm ba câu. Nếu có dịp, tôi sẽ kể cho em nghe thật chi tiết, thú vị lắm đấy
Phương Tần nôn nóng:
Tôi rất cần. Thật đó
Thức nhân nha tự hỏi mình nhưng để Tần nghe:
Quan trọng dữ vậy à? Chà! phải hẹn em ở đâu đây nhỉ? Ban ngày tôi đi làm suốt rồi
Phương Tần nhìn Thức. Cô sốt ruột chờ câu kết qủa của anh tạ Thức lên giọng:
Vầy nhé. Tôi sẽ điện cho em trước một hôm
Nhưng tôi không có điện thoại
Thức khoát tay:
Tôi sẽ nhờ anh Khai nhắn cho em vậy
Tần im lặng. Cô không muốn Khai biết cô và Thức có quan hệ nhất là mối quan hệ ấy lại vì ông Chu
Cô dè dặt:
Có lẽ không nên làm phiền...ong Khai
Thức nheo mắt:
Em sợ sếp đến thế sao?
Phương Tần thản nhiên:
Vì tôi tìm hiểu ba ông ấy mà
Tôi thật không biết em làm thế vì mục đích gì
Giọng Tần nghiêm nghị:
Tôi muốn viết một quyển hồi ký trung thực nên càng thu nhập thong tin nhiều nơi, nhiều người
Thức giễu cợt:
Chưa thấy ai có lương tâm nghề nghiệo như em. Nhỡ thong tin của tôi sai thì sao?
Đương nhiên tôi phải kiểm tra qua những người khác. Nhưng tôi tin anh. Đâu ai lại nói sai về bác ruột mình cơ chứ
Thức nhếch môi, mắt long lên khó hiểu. Dẫn dà mưa cũng tạnh, Tần ghi số điện thoại nhà Thu Oanh cho Thuc, cô bày tỏ sự mong muốn gặp lại anh trước khi chia tay
Hạnh Phúc Xanh Hạnh Phúc Xanh - Trần Thị Bảo Châu Hạnh Phúc Xanh