Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Phạn
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Mai Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1785 / 12
Cập nhật: 2015-11-28 05:16:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Anh Là Người Yêu Theo Kiểu Lôi Phong (1)
Thì ra, đây chính là cảm giác được người khác quan tâm, được để ý, được yêu chiều. Có một người sẽ yêu bạn hơn cả chính bản thân anh ấy, làm gì cũng luôn đặt bạn lên trên tất cả mọi thứ.
Đương nhiên là với chuyện xảy ra tối hôm đó, Ẩn Trúc vẫn có rất nhiều nghi vấn.
“Khi đó chẳng phải anh nên kiềm chế hơn sao? Em cứ nghĩ khi ấy anh sẽ biết điểm dừng”, sau một lần ‘tập thể dục’ mệt nhoài, cô hỏi.
“Khi nào?”, Thẩm Quân Phi không nhận thấy anh từng có suy nghĩ đó. Ngày hôm ấy, mỗi vẻ mặt, mỗi động tác của Ẩn Trúc đều như đang nhiệt tình đón nhận, với tình hình đó làm sao anh còn có thể nghĩ tới hai từ kiềm chế được.
“Ồ…”, Ẩn Trúc hơi cúi người xuống, vừa đủ đến chỗ anh, “Là sau khi làm thế này thì chẳng phải nên dừng lại hay sao?”.
Thẩm Quân Phi phì cười, “Em thấy lúc ấy anh đang kiềm chế sao?”. Lúc đó, trong tâm trí anh chỉ không ngừng nghĩ đến con chữ và hình ảnh mà anh cần. Anh không có kinh nghiệm thực tế nên trong lúc vội vàng đành phải mượn những thứ đó làm mẫu. Đấy không phải lúc để lộ ra rằng mình không biết gì, anh muốn yêu cô nên không muốn cô cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, anh muốn cô cũng phải giống như anh, cùng sở hữu nhau, cùng chìm đắm trong si mê, kể từ bây giờ, xem ra có hiệu quả khá tốt.
Ẩn Trúc hơi do dự: “Không phải sao?”.
Thẩm Quân Phi lắc đầu, “Nếu nói đến kiềm chế thì không phải là khi ấy”.
“Hả?”, Ẩn Trúc đột nhiên bị anh ép chặt, giờ mỗi khi anh thực hiện động tác này là lại nghĩ lệch lạc đi như một phản xạ có điều kiện.
“Sự kiềm chế của anh, bắt đầu từ lúc này”, Thẩm Quân Phi nói xong, bắt đầu giải thích từng bước một nói rõ suy nghĩ của anh khi đó.
“Khi để tay vào đây, anh sẽ sợ bóp mạnh quá làm em đau nên anh phải kiềm chế hơn một chút…”
“Khi hôn chỗ này, em nhìn đi, chính là chỗ này này, anh sợ làm em đau nên cũng đã kiềm chế hơn…”
“Khi ôm chặt em, anh cũng sợ làm em đau…”
“Những động tác trước đó thì quá lâu, nhưng anh sợ em hốt hoảng…”
“Anh chỉ muốn thả lỏng mình mà xông thẳng vào, nhưng vẫn phải kiềm chế…”
Ẩn Trúc bị những lời ỡm ờ của anh làm cho xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai, cô dùng hai tay bịt chặt tai, “Thẩm Quân Phi, em không muốn nghe nữa!”. Cô định dụ anh nói vài câu ngọt ngào tình tứ vì Thẩm Quân Phi dù rất quan tâm chăm sóc cô, nhưng anh ít khi thổ lộ điều gì.
“Không muốn nghe cũng nghe hết rồi còn gì? Nếu em bịt thì không nên bịt tai mình mà chặn ở đây này”, Thẩm Quân Phi cầm hai tay Ẩn Trúc đặt lên miệng anh, thấy Ẩn Trúc định rụt tay về, Thẩm Quân Phi liền uy hiếp, “Nếu em bỏ tay ra, anh sẽ tiếp tục nói lung tung cho xem…”. Vế sau của câu nói nhanh chóng bị Ẩn Trúc chặn lại.
Cho dù là bịt chặt miệng anh nhưng Ẩn Trúc không cảm thấy là mình đã lấy lại thế chủ động. Môi và lưỡi anh quét một vòng khắp lòng bàn tay cô, liếm nhẹ nhàng làm cô thấy gai gai, lại hơi ngứa. Bịt chặt miệng anh nhưng Ẩn Trúc như cũng quên mất mình còn có khả năng nói nữa nên cô không nói gì, chỉ ra sức né tránh.
Vì vậy hai người thật sự lại được trở về cảm giác của đêm hôm ấy, đêm của lần đầu tiên ấy, không có trò chuyện, nhưng lại có sự tiếp xúc rất sâu rất mạnh.
Dưới sự ngầm đồng thuận của Ẩn Trúc, dần dần Thẩm Quân Phi đã chuyển những vật dụng quan trọng thiết yếu của anh sang hẳn nhà cô, nhanh chóng chiếm lĩnh một nửa giang sơn. Có hòa nhập nhất định có xung đột, việc tranh chấp nhà vệ sinh mỗi buổi sáng là một trong những xung đột ấy. Mặc dù số năm kết hôn của Ẩn Trúc không phải là ngắn, nhưng cô không có nhiều kinh nghiệm sống với người khác giới trong cùng một nhà. Cô không thể chịu nổi cảnh cô đang rửa mặt, Thẩm Quân Phi liền xông vào đi vệ sinh, thậm chí còn rất tự nhiên. Đương nhiên, tình huống ngược lại chỉ xảy một lần do cô sơ suất, sau đó thì đã hoàn toàn chấm dứt.
“Anh phải cho em chút tôn trọng tối thiểu chứ, chú ý giữ lễ nghĩa cơ bản đi.”
“Lần sau anh sẽ chú ý, chẳng phải anh đang vội làm đồ ăn sáng cho em sao!”, Thẩm Quân Phi cười như không có chuyện gì, nhìn đã biết anh chẳng để ý đến lời cô nói.
Thêm vào đấy là thói quen thu dọn đồ đạc của anh. Trong việc nhà anh là một người rất tự giác. Đồ của Ẩn Trúc nhanh chóng được anh sắp xếp lại, hại Ẩn Trúc gần như ngày nào cũng phải gào lên, “Cái gì…, cái gì đang ở chỗ nào?”. E là bảo cô phải sống một mình trong căn hộ này càng ngày càng khó khăn rồi. Có một lần, đến ngay cả mỳ tôm cô cũng không thể tìm thấy, lại ngại đi mua, thế là chịu đói một bữa.
“Thẩm Quân Phi, anh cố ý phải không”, Ẩn Trúc nhìn anh giả bộ bận rộn phát bực mình, ngày nào cũng như việc nhiều tới mức làm không hết, thế mà lại có thể quản cô chặt tới mức không thở nổi. Anh đã gần như trở thành chủ của căn hộ này rồi, cũng trở thành chủ của cô rồi.
“Hả?”, anh ngồi bên chiếc bàn làm việc mới mua ngoài phòng khách bận rộn, đáp lại cô một câu.
“Anh biến em thành người không có năng lực nữa”, có lúc Ẩn Trúc cảm thấy tất cả mọi việc, có việc gì cần đến cô không? Việc ở công ty không nhiều tới mức cô phải mang về nhà làm, việc nhà đã có Thẩm Quân Phi vạn năng một tay gánh vác. Ngay cả chuyện hôm sau mặc gì anh cũng giúp cô chuẩn bị, đặt ngay ngắn ở đầu giường.
Trước kia, cách dăm ba ngày Thẩm Quân Phi lại phải đi công tác. Bây giờ, cho dù có phải đi công tác cũng sẽ bay về trong ngày, chỉ cần không phải ngủ ở bên ngoài anh sẽ cố gắng không ngủ ở ngoài. Vì vậy, toàn bộ công dụng của Ẩn Trúc dường như chỉ có mỗi việc là ngủ cùng anh. Cuộc sống nhàn tản như thế, không phải không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy vô vị, đôi lúc còn cảm thấy ngột ngạt.
“Sao, chẳng phải em vẫn vậy à?”, Thẩm Quân Phi làm như không có chuyện gì, còn trêu đùa cô.
Ẩn Trúc thở dài, định không nói nữa. Cô đã quen với việc không dựa dẫm, ỷ lại, quen với việc không đòi hỏi sự quan tâm, quen với việc chủ động làm tất cả mọi chuyện, nhưng kết quả của sự chủ động lại chẳng có gì tốt đẹp. Hiện tại, cô hoàn toàn không phải làm gì, trở thành kẻ bị động. Được chăm sóc, được bảo vệ đương nhiên là tốt, cô không thể không hiểu điều đó. Nhưng, trong lòng cô luôn có cảm giác mình đang bay lơ lửng, không thực tế. Đám mây kéo cô đi kia, có thể mang cô đi khắp nơi thưởng ngoạn, nhưng cảnh đẹp trước mắt, cô lại không có tâm trạng thưởng thức. Cô chỉ lo, liệu có ngày nào đó cô đột nhiên rơi từ trên mây xuống mặt đất hay không?
Đúng vậy, cô có tài đức gì mà khiến một người xuất sắc như anh chạy quanh cô bao nhiêu năm như thế, cô có chỗ nào đáng để anh phải tận tâm tận sức như thế đâu? Ẩn Trúc không hiểu tại sao, khi không được Ngô Dạ Lai đáp trả, lòng tự tin của cô cũng không bị đả kích chút nào, thế mà cô lại hoài nghi bản thân mình vì sự chăm sóc của Thẩm Quân Phi.
“Lo lắng suy nghĩ nhiều”, Thẩm Quân Phi đưa tay ra vuốt vuốt má cô, “Mặt sẽ tròn như cái bánh bao đấy”.
Đùa giỡn xong, anh đột nhiên nói, “Ẩn Trúc, anh muốn làm cây đại thụ để che chở cho em, để em dựa vào, cho em bóng mát, cho dù mùa đông có bị em bẻ trụi đi những cành cây khô để đốt sưởi lấy hơi ấm, anh cũng không rời đi, anh vẫn ở đó. Nhưng anh lại không muốn em là con chim làm tổ trên người anh, đến ngày nào đó anh chết khô rồi, đổ rồi, em cũng không cần phải sợ, em vẫn là em”.
Ẩn Trúc sững người một lúc, sau đó mới thốt ra một câu: “Thẩm Quân Phi, anh có rất nhiều tiền phải không?”.
“Sao cơ?”
“Bởi vì những gì anh vừa nói, là một khoản tiền lớn đấy”
Thẩm Quân Phi phá lên cười lớn, “Không chắc đâu, chẳng qua anh chỉ đổi lời thoại của phim thần tượng thôi”.
Ẩn Trúc trừng mắt nhìn anh. Cô chưa bao giờ chú ý đến hình tượng của mình trước mặt Thẩm Quân Phi, bởi vì cô thấy mình cũng chẳng có hình tượng gì để mà giữ.
“Em ngủ trước đây”, buổi sáng công ty có cuộc họp, cô phải đến sớm để chuẩn bị. Thẩm Quân Phi này, không biết có phải do hồi nhỏ ngủ nhiều rồi hay không, mà bây giờ gần như không ngủ. Ngủ muộn hơn cô, dậy sớm hơn cô, không buồn ngủ không nghỉ ngơi, dường như tinh lực rất dồi dào.
Thẩm Quân Phi chau mày, “Sao sớm thế?”, mới có hơn chín giờ thôi mà.
Ẩn Trúc mặc kệ anh, cứ thế đi vào phòng. Những lời anh vừa nói, sao có thể không khiến cô cảm động chứ? Anh nói, anh không cần gì cả, không cần Ẩn Trúc phải coi anh là gia đình, anh chỉ cố gắng hết sức để mang lại cho cô những gì mà cô cần. Có điều, cảm động thì cũng len lén tự mình cảm động, để lộ ra không chừng lại bị anh cười cho.
“Anh làm gì thế? Chẳng phải còn việc chưa làm xong sao?”, Ẩn Trúc còn đang bôi kem dưỡng da lên mặt đã thấy Thẩm Quân Phi mặc đồ ngủ, trông hết sức sảng khoái đi vào phòng. Sau khi ở cùng nhau Ẩn Trúc mới phát hiện ra, con người anh, thực sự rất quy củ. Việc đầu tiên anh làm khi bước vào nhà là thay ngay bộ quần áo mặc ở ngoài đường bằng bộ quần áo thoải mái ở nhà, sau đó trước khi đi ngủ lại thay bộ ở nhà bằng đồ ngủ. Quần áo mặc đi làm của ngày hôm sau, cho dù là mặc lại thì bao giờ cũng phải thay áo lót bên trong. Đúng là một nhân vật “khuôn mẫu” điển hình.
Thẩm Quân Phi chui vào chăn, nằm ở bên giường mà Ẩn Trúc vẫn thường nằm, “Em vừa ăn cơm xong, anh thấy vẫn nên vận động một chút rồi hãy ngủ”.
Ẩn Trúc không để ý tới lời trêu chọc của anh, “Em bị cảm rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi”.
“Em không biết là kiểu vận động này còn có tác dụng chữa bệnh cứu người sao?”
“Không biết, em chỉ biết thuốc chữa bách bệnh cũng chỉ là trò lừa bịp”, Ẩn Trúc lật một góc chăn lên, “Anh nằm sang bên kia đi! “.
Thẩm Quân Phi lần chần một lúc mới ngồi dậy, “Vậy anh ra ngoài, còn chút việc chưa làm xong!”. Chăn đã được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, Ẩn Trúc vào nằm sẽ không có cảm giác bị lạnh cóng nữa.
Ẩn Trúc nằm xuống, Thẩm Quân Phi còn đắp lại chăn cho cô, phía trên còn đắp thêm một tấm thảm nữa rồi mới đi ra ngoài. Giờ đang là lúc thời tiết khó chịu nhất trong năm, nhiệt độ thường xuống âm mười mấy độ, hệ thống sưởi lại chưa được đi vào sử dụng. Ẩn Trúc nằm trong chiếc chăn còn vương hơi ấm và mùi vị của cơ thể Thẩm Quân Phi, bỗng thấy mơ màng, giống như cảm giác mình được tái sinh vậy. Trước đây, việc làm ấm chăn này thường là cô chuẩn bị cho Ngô Dạ Lai, cứ lười nhác nằm ở chỗ của anh đến mãi, đến khi anh xua đuổi mới uể oải về lại chỗ của mình. Cô và Thẩm Quân Phi, đều là những người có phong cách giống Lôi Phong!
Ẩn Trúc bất giác nhớ đến câu hỏi của Thạch Chỉ, hai người đàn ông ấy, rốt cuộc thì ai tốt? Đương nhiên, Thạch Chỉ là có ý khác, bởi vì khi cô ấy nói từ “tốt”, còn lém lỉnh nhấn mạnh, mắt nhấp nháy liên hồi, rõ ràng ẩn chứa ý đồ xấu xa. Ẩn Trúc khi ấy đã thật thà trả lời “Chẳng biết được”. Đúng thế, cho dù là so sánh ở bất kỳ mặt nào, cô đều không thể biết được. Cô dường như đã lãng quên hoàn toàn những chuyện trước kia, vì vậy, chẳng biết so sánh từ đâu.
Đương nhiên, khi gặp phải những hoàn cảnh tương tự, chuyện trước kia cũng sẽ đột ngột ùa về, như chỉ vừa mới xảy ra. Nhưng, đây không phải là do cô có tư tưởng muốn so sánh, cũng chẳng phải là chuyện cũ khó quên gì gì đó, chỉ là đại não tự động liên tuởng đến mà thôi. Cô vốn dĩ không muốn hồi tưởng, cũng chẳng thiết gì so sánh. Nếu tiến hành so sánh, cô sẽ khó tránh khỏi sự thổn thức, nếu so sánh, cô sẽ cảm thấy mình đối xử không tốt với Thẩm Quân Phi.
Sáng hôm sau, Ẩn Trúc tỉnh dậy theo từng đợt rung báo thức của chiếc di động dưới gối. Cô cố ý không để chuông vì không muốn người ngày nào cũng đi ngủ sau nửa đêm kia phải dậy sớm chỉ để đưa cô đi làm.
Cô khẽ liếc sang bên cạnh, Thẩm Quân Phi đang ngủ rất say sưa. Đầu anh hơi nghoẹo về phía gối của Ẩn Trúc, nằm lọt thỏm giữa hai chiếc gối, một tay anh đặt dưới đầu còn một tay để gần sát bên người Ẩn Trúc. Tướng ngủ của Thẩm Quân Phi thật thu hút người khác nhìn anh ngủ người ta sẽ cho rằng, trên đời này việc vui thích nhất chính là được ngủ. Lúc này Ẩn Trúc đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn ngắm hình ảnh anh say giấc ngủ, có thể không ngưỡng mộ sao?
Ẩn Trúc vừa thò một cánh tay ra thì tiếp xúc ngay với không khí lạnh buốt, vội vã rụt trở vào. Cô muốn nuông chiều bản thân một chút, nằm thêm lát nữa, giờ mà bảo cô phải lập tức rời khỏi nơi ấm áp này, thực sự cô không làm được. Dù sao điện thoại cũng đã đặt chế độ báo thức lặp lại, đợi nó rung lần nữa, dậy cũng chưa muộn. Nghĩ thế nên cô từ từ khép mắt lại, chỉ năm phút thôi, thêm năm phút nữa thôi rồi dậy.
Không biết ngủ thiếp đi bao lâu, Ẩn Trúc đột nhiên bừng tỉnh, móc điện thoại ra xem thì đã hơn nửa tiếng trôi qua rồi. Cô vội vàng bật dậy, nhanh nhẹn cởi phăng quần áo trên người, gì mà lạnh với không lạnh, lúc này còn ai để ý nữa. Chìa khóa phòng họp cô cầm, những người làm công tác chuẩn bị phải vào trong dọn dẹp, cô không thể đến muộn được.
Cô căng thẳng như vậy, hoàn toàn không phải là áp lực do Tiêu Ly tạo ra.
Trên thực tế, sau khi kết hôn, dần dần Tiêu Ly cũng có nhiều thay đổi. Ẩn Trúc cảm nhận rất rõ ràng rằng, anh trầm tĩnh hơn rất nhiều. Trước kia anh có vẻ nôn nóng hơn, không thành thục như bây giờ. Thái độ của anh đối với nhân viên, công việc cũng có chút thay đổi. Đương nhiên, trước kia anh đã là cao thủ, giờ lại càng cao thủ hơn. Thế là công việc cũng hoàn thành nhanh chóng và dễ dàng hơn.
Có thể không lột xác sao? Trước khi kết hôn, Phùng Ẩn Trúc là điểm yếu duy nhất của Tiêu Ly. Sau khi kết hôn, điểm yếu này được xây thêm tường bảo hộ bên ngoài, đến ngay bản thân Tiêu Ly cũng không thể chạm vào được. Vì vậy, anh bố trí thêm một vị trí trợ lý nữa, phụ trách công việc đối ngoại, còn Ẩn Trúc chỉ chuyên trách những công việc trong nội bộ công ty. Phân công như thế, nhìn từ góc độ khối lượng công việc, thì tương đối hợp lý. Song, điều đáng nói là biến động xảy ra trong thời kỳ Ẩn Trúc nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, mọi thay đổi đều hết sức hợp tình hợp lý, nên không gây ra dị nghị bàn tán trong và ngoài công ty. Nhưng, đối với Phùng Ẩn Trúc, Tiêu Ly vẫn vô tình chăm sóc, quan tâm nhiều hơn. Những bữa tiệc đối ngoại, thường thì anh không gọi đến cô, trong công ty, thỉnh thoảng nếu cô phạm phải lỗi gì, anh cũng không truy cứu. Anh không bao giờ quên được cuộc hành trình họ cùng đi vào mùa xuân ấy trên tàu, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, khuôn mặt trắng bệch của Ẩn Trúc, và nụ cười rạng rỡ vì anh khi ấy của cô.
Ra khỏi phòng, Ẩn Trúc mới phát hiện ra, Thẩm Quân Phi đã dậy rồi, đang làm đồ ăn sáng.
“Anh đừng làm nữa, em không ăn đâu, rửa mặt xong là em đi ngay!”, Ẩn Trúc chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt rồi lại vào phòng ngủ thoa chút phấn sau đó ra ngoài xỏ giầy cầm túi định đi.
“Vội gì chứ, anh đưa em đi”, Thẩm Quân Phi đưa cho cô cốc sữa vừa ấm, đúng nhiệt độ mà cô thích.
“Hôm nay có cuộc họp, em phải đi ngay”, Ẩn Trúc nói xong, uống hết cốc sữa rồi trả cốc cho Thẩm Quân Phi.
“Chẳng trách em đặt đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng”, Thẩm Quân Phi nói xong, mở cửa cùng Ẩn Trúc đi ra.
Anh đi phía trước, Ẩn Trúc dù vội đến đâu cũng không thể chen lên phía trên anh, Thẩm Quân Phi lại ung dung thả bộ từng bước từng bước một, nhìn rất thong thả.
“Thiếu gia, muốn đưa người khác đi làm thì phải có thành ý một chút, định ép em lát nữa phải cầu xin anh hãy phi xe như bay sao?”, Ẩn Trúc túm lấy eo Thẩm Quân Phi đẩy xuống dưới, “Anh nhanh lên một chút đi”.
Thẩm Quân Phi không nói gì, quay người lại kéo tay cô rồi cứ thế nhảy mấy bậc một, nhanh đến nỗi Ẩn Trúc phải kinh hãi kêu la liên hồi. Cô không giống với Thẩm Quân Phi, lại không được trải qua những đợt tập huấn chuyên nghiệp, bước nhảy từ trên xuống dưới cầu thang như thế, dù gì cũng có cảm giác gót chân bị đau. Nhưng được vài bước thì Ẩn Trúc không còn thấy sợ hãi nữa, bởi vì Thẩm Quân Phi nhảy trước cô, tiếp đất trước cô, trước khi cô tiếp đất anh sẽ kéo cô về phía anh một chút, để cô chậm dần chậm dần lại nên về căn bản là không xảy ra chuyện gì. Hai người giống như con chuột túi nhảy lên lại nhảy xuống. Khi xuống đến nơi, Ẩn Trúc đã cười đến không thể đứng thẳng dậy nữa.
Thẩm Quân Phi vẫn không dừng bước, nửa ôm nửa bế cô lên xe, “Làm gì mà cười ghê thế?”.
Ẩn Trúc cười ngặt nghẽo một lúc mới nói: “Em cảm thấy động tác vừa rồi của chúng ta hơi giống với những hiệp khách giang hồ trong phim Hồng Kông ngày xưa, gọi là gì nhỉ, anh hùng cứu mỹ nhân”.
“Em ấy hả?” Thẩm Quân Phi không buồn liếc mắt nhìn cô, lấy ra một chiếc bánh bao, “Ăn chút đi”.
“Vừa mới dậy, không nuốt được.”
“Ít nhất thì cũng phải ăn hết hai bên riềm đi.”
Ẩn Trúc nhìn chiếc bánh bao, là loại mà cô vẫn thích ăn. Nguyên nhân cô thích loại bánh bao này là bởi vì từng miếng bánh bao nhỏ được cắt ra từ cả một cái bánh bao lớn. Cô thích ăn nhất là hai cạnh cháy xém thơm ngon của bánh bao, mỗi khi mua về cô đều ăn hết hai riềm bánh, phần còn lại đợi khi nào thật đói mới ăn nốt. Cầm chiếc bánh bao trong tay, Ẩn Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao mắt cứ mờ dần đi.
Thì ra, đây chính là cảm giác được người khác quan tâm, thì ra đây chính là cảm giác được để ý, được yêu chiều. Sẽ có một người như thế, anh ấy yêu bạn hơn cả yêu chính bản thân mình, làm gì cũng luôn nghĩ đến bạn trước tiên. Độ ấm của sữa, loại bánh bao bạn thích ăn, những chi tiết nhỏ nhặt như thế, anh ấy đều ghi nhớ trong lòng. Không phải vì muốn lấy lòng bạn, mà chỉ vì muốn lúc nào bạn cũng được chăm sóc một cách tốt nhất, hoàn toàn rất tự nhiên, rất kiên định “Đến công ty em sẽ ăn”, Ẩn Trúc không dám quay đầu lại, đến cửa công ty thì cầm túi bánh bao trong tay rồi vội vàng chạy mất. Cô sợ Thẩm Quân Phi sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
Chú thích:
(1) Lôi Phong là một chiến sĩ Giải phóng quân vĩ đại, hết lòng vì dân của Đảng cộng sản Trung Quốc. Ông là người có tấm lòng yêu thương rộng mở, tinh thần chiến đấu không ngừng và ý chí tiến thủ mạnh mẽ, là tấm gương sáng để đời sau học tập.
Hạnh Phúc Không Ngừng Hạnh Phúc Không Ngừng - Mộc Phạn Hạnh Phúc Không Ngừng