Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Phạn
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Mai Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1785 / 12
Cập nhật: 2015-11-28 05:16:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Cầu Là Cầu, Đường Là Đường
Cũng chính vào lúc nhìn thấy cơ hội được sống đó, cô mới biết cô không hề muốn chết một cách ấm ức và lãng nhách như thế. Chết ở trong căn hộ mà cô thuê vì phải chuyển đến đây làm việc này, sống lặng lẽ, chết cô đơn, cô không muốn như thế.
Dần dần khôi phục lại trạng thái quen thuộc khi sống ở thành phố J, quan hệ giữa Ẩn Trúc và Tiêu Ly cũng dần dần trở về trạng thái nhìn vào thì có vẻ rất hòa bình. Ẩn Trúc đã không còn phấp phỏng suy đoán xem hôm nay trời nắng, nhiều mây hay là có sấm chớp mưa rào hay không nữa, cô đã từ bỏ ý định rút ngắn khoảng cách trong mối quan hệ giữa hai người, không còn phải tự dày vò mình tìm cách ứng phó với tâm trạng của Tiêu Ly nữa. Mà càng về sau thì cô càng không muốn hao tâm tổn sức thêm về vấn đề này. Thần nữ vô tình, Tương vương vô mộng, quan hệ giữa hai người là quan hệ giữa cây cầu và con đường, đó là điều hết sức rõ ràng.
Về phần Tiêu Ly thì thời gian trước, chị hai anh về nước có sắp xếp cho anh một buổi xem mặt. Cô gái kia có thể được coi là đàn em của chị hai, tên là Tề Dương, đã từng đi đào tạo ở nước ngoài một năm, khoảng thời gian đó cô đi lại với chị hai anh rất nhiều, hai người cũng đã nói chuyện rất nhiều về anh. Trước khi ra nước ngoài, Tề Dương đã lấy được bằng CPA (Bằng kế toán), cộng thêm việc học về kế toán ở nước ngoài nên việc về nước làm việc có tiền đồ rất xán lạn. Khi đi gặp mặt Tiêu Ly, Tề Dương vẫn chưa quyết định sẽ về thành phố nào làm việc, gặp nhau rồi, cô cũng có một mối thiện cảm nhất định với người em trai mà chị học khóa trên của cô đã không tiếc lời khen ngợi, về công việc đương nhiên cũng sẽ bàn bạc để làm sao vừa gần vừa tiện lợi.
Tiêu Ly đối với một người từ diện mạo đến tính cách và năng lực không có gì phải phàn nàn như Tề Dương, dù chưa đến mức như gặp phải tình yêu sét đánh nhưng hai người có rất nhiều đề tài có thể nói chuyện với nhau, đấy là sự thật không thể chối cãi. Người nhà anh, cô đều biết và rất thân thiết, còn anh phải đến hai ba năm nay chưa gặp lại mọi người rồi. Về mặt tài chính, Tiêu Ly thật sự cũng đang gặp phải một số vấn đề, những chuyện này đều có thể đem ra để làm đề tài thảo luận. Hai người gặp nhau vài lần, cảm giác của anh cũng bình thường. Làm bạn thì tuyệt đối không có vấn đề gì nhưng nếu lấy chuyện hôn nhân để làm tiền đề ối quan hệ qua lại này thì anh xin được cung kính khước từ. Vì vậy, anh dần thể hiện thái độ rất rõ ràng. Đến việc mời đáp lễ lại Tề Dương một bữa cơm anh còn chần chừ một hai tháng sau mới thực hiện.
Tề Dương cũng không nhụt chí, tìm một công việc ở ngay gần công ty của Tiêu Ly, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho anh hay tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Khi Ẩn Trúc đi ăn trưa cũng vô tình bắt gặp hai người bọn họ mấy lần, mặc dù không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng cô cảm thấy hai người họ ở bên nhau rất xứng đôi. Họ không phải là một đôi nam thanh nữ tú bình thường mà thực sự là rất hợp nhau.
Ẩn Trúc không bình luận gì về chuyện này, không có nghĩa là người khác không thấy nó thú vị. Trương Nguyệt tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Cô bé đấy xem ra nắm chắc phần thắng trong tay rồi!”, rồi liếc nhìn Ẩn Trúc, “Chị đấy, thật là chán quá!”.
Ẩn Trúc đương nhiên biết chuyện mọi người trong công ty đoán non đoán già về mối quan hệ giữa cô và Tiêu Ly, “Chị hấp bánh bao chứ không phải bốc hơi”.
Ẩn Trúc cười quay đầu lại, bắt gặp Tiêu Ly đang đứng ngay sau họ chờ thang máy. Cô khẽ bóp tay Trương Nguyệt lúc này đang đặt ở eo mình, Trương Nguyệt lanh lợi quay đầu lại liếc mắt nhìn rồi lại nhìn cô lè lưỡi, hai người vội vàng chuyển đề tài, cố gắng tránh để lộ tâm lý bối rối của mình.
Tiêu Ly nghe không rõ lắm nhưng có thể đoán ra là họ đang nói về mình.
Nhìn khuôn mặt bình thản, không để ý của Ẩn Trúc, anh rất tức giận và càng cảm thấy việc gặp gỡ với Tề Dương là việc làm thật ngu ngốc. Rõ ràng anh không hề có ý định thăm dò thái độ của cô nhưng lúc này đây, anh hy vọng biết bao cô để lộ ra ngoài, dù chỉ một chút xíu vẻ tiếc nuối hay buồn bã. Việc này khiến Tiêu Ly lại phải đau đầu suy nghĩ, anh vẫn còn yêu cô sao, hay là vì không thể có được nên tính hiếu thắng lại càng mạnh mẽ hơn?
Tuy nhiên, Tề Dương không định cho anh cơ hội rút lui hết sức vô cớ như thế Tề Dương là kiểu phụ nữ hiếm thấy, thông minh, xinh đẹp, gia cảnh tốt nhưng lại không kiêu ngạo. Cô thích ổn định và đơn giản hóa mọi chuyện, đơn thuần nhưng không phải không biết gì. Thậm chí cô đã viết một lá thư, chính thức gửi thông điệp đến anh.
Trong thư, Tề Dương không hề bày tỏ tình cảm sâu nặng của mình, cô chỉ đơn giản đề cập với anh một vài vấn đề liên quan đến tình hình hiện tại của họ. Sau cùng, cô thẳng thắn chỉ ra rằng, nếu không suy nghĩ đến vấn đề kết hôn, thậm chí còn không nghĩ cả đến chuyện có bạn gái thì cô đề nghị anh đừng nên đi xem mặt nữa, sau khi đi xem mặt rồi cũng đừng tỏ vẻ thân thiện, dùng dằng không rõ ràng như thế. Sau khi tận tay đưa thư cho Tiêu Ly, cô lập tức đệ đơn xin thôi việc, quay lại thành phố C.
Tiêu Ly vốn nghĩ chuyện này chắc không giấu được chị hai bao lâu và anh nhất định sẽ bị gia đình trách cứ. Nhưng không ngờ, Tề Dương lại là một người hết sức thẳng thắn, cô chỉ nói với chị hai anh sau một thời gian gặp gỡ, cô cảm thấy hai người không hợp nhau.
Tề Dương làm vậy khiến Tiêu Ly bất giác áy náy, tự nhiên lại cảm thấy có lỗi với người con gái một lòng một dạ vì mình như thế. Tiêu Ly quay về thành phố C tìm cô nên khó tránh khỏi việc gặp mọi người trong gia đình cô, sau khi qua chơi vài lần, không biết thế nào mà chuyện kết hôn đã được định ngày.
Về phần chị hai Tiêu Ly, vốn nghĩ rằng Tề Dương không thích em mình, giờ lại thấy mọi chuyện tiến triển như vậy, dĩ nhiên rất sốt sắng, gần như ngày nào cũng gọi điện từ nước ngoài về giục. Bố mẹ gọi điện cho anh, chúc mừng và tỏ rõ sự yêu thích đối với nàng dâu tương lai. Mặc dù sự tiến triển này không nằm trong dự định của Tiêu Ly nhưng anh cũng không định phản đối. Với anh, nếu nói Tề Dương dùng chút mưu mô kích động anh thì thà nói thẳng rằng hai người họ một kẻ tình nguyện giơ roi, một kẻ tình nguyện chịu đòn mới đúng, chuyện này cả hai đều tự nguyện thì không nên truy cứu ai là người khơi mào.
Lúc chuẩn bị cho lễ kết hôn, họ gặp phải một chút phiền phức. Hồi còn ở nước ngoài, Tề Dương đã làm lễ rửa tội, thế nên cô muốn hôn lễ được tổ chức trong giáo đường. Nhưng việc cô được rửa tội lại không có chứng cứ nào để giáo đường bên này có thể thừa nhận, mà nếu muốn tổ chức hôn lễ thì rất có khả năng cô phải làm lễ rửa tội lại chứ không phải dễ dàng muốn cưới là cưới ngay được. Thế là vì chuyện này mà Tiêu Ly và Tề Dương lại quay về nhà thờ ở thành phố C. Con người mà, có thể thật sự có cái tật càng bại càng hăng, đến cuối cùng, Tiêu Ly lại cảm thấy sao giống như chính anh là người nhất định phải thực hiện bằng được đám cưới này vậy?
Cuối cùng thì cũng có một đám cưới theo đúng nghi lễ mà người trong cuộc mong muốn, có linh mục chủ trì, bạn bè người thân làm chứng, thật sự làm người ta có cảm giác thần thánh trong đó. Sau khi nghi lễ kết thúc, khách mời được đưa đến khách sạn gần đấy và tiệc cưới chính thức bắt đầu. Vì thế nên, Tiêu Ly hoàn toàn không cảm nhận được sự đơn giản thuận tiện khi tổ chức tiệc cưới theo nghi lễ phương Tây, thậm chí còn có cảm giác như bị chịu tội lần hai.
Đêm hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Tề Dương đột nhiên hỏi: “Tiêu Ly, trong lòng anh có người con gái nào đó rồi phải không?”, ngữ điệu của cô rất khẳng định.
“Không, sao lại nghĩ linh tinh đến chuyện ấy?”, Tiêu Ly cười, uống nhiều hay uống ít, anh cũng không dễ dàng để người khác dò hỏi được gì, anh đã không muốn nói thì cho dù là ai ép cũng vô ích.
“Có cũng không sao, người mà anh yêu bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh đã thề trước Chúa, không bao giờ rời xa em.”
“Em nhất quyết đòi tổ chức trong giáo đường, là vì có suy nghĩ này sao?”
“Ha ha, gần như thế, sau khi tẩy trang, trong vẻ tinh khiết của Tề Dương có pha chút ngốc nghếch, trẻ con, “Đăng ký kết hôn thêm cả lời thề của anh, thế là có hai sự bảo đảm”.
“Em nghĩ trong lòng anh đã có người khác, mà vẫn kết hôn với anh?”
“Em yêu anh, Tiêu Ly. Gặp một người mà em yêu như vậy thì còn để ý gì đến chuyện khác nữa”, lần đầu tiên Tề Dương thẳng thắn thổ lộ lòng mình với Tiêu Ly, “Anh biết không? Lần đầu tiên gặp anh, trong đầu em không phải nghĩ đến những điều kiện mà chị hai nói đến, mà nghĩ đến những gì mẹ anh nói, anh ở đây một mình nên rất cần có người chăm sóc”.
“Thế nên em muốn chăm sóc cho anh?”
“Đúng thế. Em nấu cơm rất ngon, quản lý tài chính cũng giỏi, rất có mắt nhìn người, chăm sóc anh chỉ là chuyện nhỏ. Có em ở bên, những ngày buồn khổ của anh có thể chấm dứt từ đây.”
Khổ sao? Tiêu Ly nhớ lại quãng thời gian qua, đúng là trong miệng có vị chan chát. Yêu một người rồi thì không còn để ý đến những chuyện khác nữa ư? Vậy thì, chắc là anh vẫn chưa yêu Ẩn Trúc đến mức ấy.
Phùng Ẩn Trúc hối hận? E là không hề dù chỉ một chút xíu. Hôm nay cô ấy phụ trách việc tiếp đón lãnh đạo và đồng nghiệp trong công ty, người này gọi người kia kêu, bận rộn vô cùng. Sau khi sắp xếp xong mọi việc thì lặng lẽ đứng đó, trên miệng còn khẽ nở một nụ cười mỉm làm người ta có cảm giác bình thản và xinh đẹp. Rõ ràng chỉ là vô tình nhìn thấy, Tiêu Ly vẫn phải nhắc nhở bản thân không được nhìn lại nữa, cũng đừng cố đoán xem đằng sau nụ cười bình thản kia của cô ấy có phải là do đã biết trước kết cục của ngày hôm nay hay không nữa.
Tiêu Ly gặp bạn học của Phùng Ẩn Trúc trong phòng vệ sinh – Thẩm Quân Phi. Nghe anh ta nói “Chúc mừng”, sao Tiêu Ly nghe không giống như vậy.
“Thật sự chúc mừng anh!”, Thẩm Quân Phi nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt anh. Tiêu Ly có thể nhanh chóng nhìn ra nước cờ với Ẩn Trúc là nước cờ chết, tự mình tìm đường lui, lẽ nào không đáng để chúc mừng sao? Nhưng trong lời chúc mừng anh ta lại không hề ẩn chứa sự ngưỡng mộ. Bởi vì, bao nhiêu năm qua, anh đối với Phùng Ẩn Trúc không chỉ đơn giản là tình yêu, thứ mà anh cần cũng không phải là ngày ngày bên nhau cho tới đầu bạc răng long.
Cũng trong buổi tối hôm ấy, Thẩm Quân Phi cũng đã hỏi Ẩn Trúc một câu hỏi tương tự: “Vừa tham dự một hôn lễ xong, giờ lại tham dự một hôn lễ khác, em có cảm thấy hối hận không?”.
Ẩn Trúc cười, “‘Nếu vì gặp cảnh người ta kết hôn mà mình buồn bã thì chẳng bao lâu nữa em sẽ biến thành Lâm Đại Ngọc rồi”. Ẩn Trúc vừa tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn ngay, bạn bè cô đều thấy là sớm. Tháng Mười là mùa cưới, mọi người lũ lượt kết hôn. Giờ cuối tuần nào cô cũng phải về nhà để dự đám cưới, có nhiều lúc trong một buổi sáng mà phải đi tới hai đám cưới nên cô cũng quen rồi. Lễ cưới trở thành buổi họp lớp, sau khi dự đám cưới xong lại tụ tập riêng với nhau nên cũng rất vui.
“Hôm nay em rất vui, sếp đi nghỉ trăng mật nên em cũng có thể nghỉ vài ngày.”
Thẩm Quân Phi và Ẩn Trúc hẹn thời gian để quay lại thành phố J rồi vội vàng đến Bắc Kinh. Khi quay về, anh đợi dưới nhà cô như thường lệ rồi gọi điện thoại.
Di động của Phùng Ẩn Trúc tắt, không có cách nào nên anh phải gọi vào máy nhà nhà cô mới biết, cô chỉ ở nhà một ngày cuối tuần đã quay lại thành phố J rồi. Tiêu Ly không có mặt ở công ty nên có một vài việc cô phải làm, thậm chí những việc gấp cô đành “trảm trước tấu sau”. Cái mà cô gọi là ngày nghỉ, chẳng qua chỉ tự lừa mình lừa người thôi.
Thẩm Quân Phi lại gọi vào di động cho Ẩn Trúc, vẫn trong trạng thái tắt máy, anh tìm thấy số máy bàn ở văn phòng cô nhưng gọi đến lại không có ai nghe. Tình hình này làm Thẩm Quân Phi bất giác lo lắng, anh lái xe với tốc độ rất nhanh, vượt qua mấy chiếc xe khác. Có một chiếc xe khách cho rằng anh đang chắn đường họ, người ngồi ở ghế phụ còn hạ kính xuống thò đầu ra mắng anh vài câu. Có điều anh chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, chỉ muốn nhanh nhanh đến nơi, tìm gặp Ẩn Trúc xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đúng là Thẩm Quân Phi đã không lo lắng hão huyền, Ẩn Trúc ốm nằm suốt hai ngày nay rồi. Ban đầu cô còn nghĩ là cảm nhẹ, hơi sốt cũng không thấy lo lắng gì nên xin nghỉ phép hai ngày, uống thuốc rồi đi ngủ, không ngờ lần ốm này lại chuyển nặng nhanh thế, hôm đấy sau khi đi ngủ, cô gần như không thể ngồi dậy được nữa.
Cô ngại không dậy đi vệ sinh nên ít uống cả nước, sau đó đến khi muốn uống nước còn không cầm nổi cả cái cốc, đành mặc kệ. Thế nên, khi Thẩm Quân Phi đến gọi cửa, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê, không biết đúng là có người gõ cửa thật hay đang nằm mơ nữa. Không phải cô chưa từng nghĩ đến gọi cấp cứu, cô cũng biết không phải mình ốm vặt nhưng điện thoại lại hết pin. Bố mẹ cô đã quen với việc mỗi khi bận rộn là cô không gọi điện về nhà rồi. Cũng có thể bản thân cô cũng không biết, liệu có phải cô đang mong có người nào đó đến và phát hiện ra cô không.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn có người đang gọi ngoài cửa, Ẩn Trúc lần men theo tường đi ra mở cửa, ngay lúc nhìn thấy Thẩm Quân Phi thì cô kiệt sức, ngất xỉu. Trước đó, cô cũng nghĩ mình đã từng ngất, có điều nằm trên giường nên cho rằng mình chỉ ngủ lịm đi thôi, lần này thì đúng là ngất thật rồi, không biết có làm Thẩm Quân Phi phải khiếp sợ không.
Sau khi tỉnh lại, Ẩn Trúc không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, bộ mặt râu ria lởm chởm của Thẩm Quân Phi làm cô giật mình. Không kịp đợi cô mở miệng nói, anh đã xông ra ngoài gọi bác sĩ, ý tá.
Khi sức khỏe dần khá lên, cô mới biết mình đã hôn mê suốt một đêm. Trong lúc này, cho dù bệnh viện có đuổi thế nào, Thẩm Quân Phi cũng không chịu ra ngoài, cuối cùng đành phải đưa một bộ đồ vô trùng cho anh mặc để anh đứng bên cạnh bác sỹ cấp cứu. Ẩn Trúc bị viêm phổi, theo lời bác sỹ thì cô đã sốt một thời gian rồi, nếu không đưa vào viện kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may là cấp cứu kịp thời, khả năng hồi phục của cô cũng tốt, người đã tỉnh, nguy hiểm đã qua.
Thẩm Quân Phi đợi khi bác sỹ và y tá đều đi ra hết rồi mới nói: “Cho em bao nhiêu tiền, bảo em làm bao nhiêu việc mà em phải đổi cả tính mạng như thế?”.
Ẩn Trúc khẽ trề môi, mặc dù vừa rồi y tá đã bón cho cô chút nước nhưng cổ vẫn khô khốc, “Chưa nói với bố mẹ em chứ?”. Tuy là cô hỏi nhưng ngữ khí lại mang tính khẳng định, nếu nói với bố mẹ cô thì chắc giờ họ đã đang ở đây rồi.
“Ừ, anh cũng chẳng nghĩ được gì”, Thẩm Quân Phi nói thật, bận rộn căng thẳng quá nên cũng chẳng nghĩ đến việc phải thông báo cho ai.
“Ờ”, rõ ràng Ẩn Trúc thấy nhẹ nhàng hơn, “Em đã khỏe rồi, đừng báo cho họ nữa”.
“Khỏe cái gì? Giờ em ngồi còn không nổi, đứng cũng không thể đứng, chẳng khác gì người tàn tật, có thấy khỏe gì đâu?”, dù Thẩm Quân Phi biết cô còn yếu nhưng không nhịn được muốn cằn nhằn vài câu. Bộ dạng ngất xỉu trước mặt anh của cô, giờ nghĩ lại anh vẫn thấy sợ. Nếu anh quay lại chậm dù chỉ một ngày, e là cô đã chết trên giường căn hộ chung cư đó mà không ai biết rồi. Anh không biết nên sợ hãi hay nên tức giận nữa, phương tiện thông tin liên lạc phát triển như bây giờ mà còn có người ngu ngốc đến mức không có cách gì cầu cứu, để tính mạng gặp nguy hiểm như thế.
“Phùng Ẩn Trúc, em có thể sống đến bây giờ, thật không dễ dàng gì”, anh đã lược bỏ rất nhiều lời muốn mắng, đợi sau khi cô khỏe lại, sẽ lại dần cường điệu hóa ý thức về nguy cơ cho cô.
“Phi Nhân, em thế này có được gọi là sống sót sau tai họa không?”
“Em nói xem chuyện này nếu để người khác biết, liệu họ có nghĩ là em tự tử vì tình do anh chàng Tiêu Ly kia lấy vợ không?” thấy bệnh tình của Ẩn Trúc đã ổn rồi, Thẩm Quân Phi mới nói đùa.
“Em sợ chết như thế, nói tự tử vì tình ai tin? Với cả nói tự tử vì tình cũng chưa chính xác, phải là tình yêu thay đổi, đau buồn quá nên tự tử mới đúng”, Ẩn Trúc trả lời.
“Này, khi còn chưa mất hoàn toàn ý thức thì em có cảm nhận gì có phải nghĩ rằng mình bệnh chết thế này, thật đáng tiếc không?”
“Làm gì có. Em không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết vì bệnh cả. Em chỉ nghĩ xem ai là người phát hiện ra mình đầu tiên thôi”, cô nhớ đến hết tất cả mọi người bên cạnh mình, thậm chí cả Trương Nguyệt nhưng trong đám người đó, không có Ngô Dạ Lai. Không phải không hy vọng anh xuất hiện, không hy vọng vào thời khắc quan trọng sẽ xảy ra điều lãng mạn anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, chỉ là cô quá rõ thực tế, không phải thực tế về chuyện họ đã ly hôn mà là thực tế những lúc cô cần, anh không bao giờ có mặt bên cạnh cô, cô đã từ bỏ suy nghĩ dựa dẫm vào anh từ giây phút cô kết hôn kia rồi.
“Có nghĩ đến anh không?”, Thẩm Quân Phi lấy con dao quân dụng trên người mình đưa cho Ẩn Trúc gọt vỏ táo, táo là của y tá trưởng cho vì phòng cô ấy có rất nhiều.
“Có, nhưng không phải ở vị trí đầu tiên. Em không ngờ là phải chờ đến khi anh quay lại thì em mới được đưa vào phòng cấp cứu”, mặc dù biết nếu không có Thẩm Quân Phi, sớm muộn gì cũng có người đến tìm cô, nhưng với tình hình hiện nay, sống hay chết cũng rất khó nói.
“Thế thì em phải nghĩ cách tự cứu mình chứ, đi sạc pin cho điện thoại, mở máy, gọi cấp cứu thì mất bao nhiêu sức của em? Sao không gọi ngay khi cảm thấy sức khỏe không ổn?”
”,“Em nghĩ chỉ cảm cúm nhẹ mà gọi xe cấp cứu thì phô trương quá giọng Ẩn Trúc càng lúc càng nhỏ, đúng là cô đã không coi trọng bản thân mình. Khi trong người khó chịu, cô có cảm giác chán đời. Sống hết ngày này đến ngày khác, làm một công việc mà mình không thích, nhớ nhung người mà mình không nên nhớ nhung, mang lại phiền phức cho người yêu mình và chỉ có thể đáp lại cho người ta bằng sự thất vọng. Lặng lẽ chết ở tuổi này cũng không phải là việc gì quá tệ chẳng phải thế sao? Nhưng khi cô chắc chắn đúng là có người đang gõ cửa, tiếng gõ cửa đó như đánh hồi chuông thức tỉnh trong trái tim làm cô cũng như lấy lại được sức sống. Cũng chính vào lúc nhìn thấy cơ hội được sống đó, cô mới biết cô không hề muốn chết một cách ấm ức và lãng nhách như thế. Chết trong căn hộ mà cô thuê vì phải chuyển đến đây làm việc, sống lặng lẽ, chết cô đơn, cô không muốn như thế.
Thẩm Quân Phi dùng chiếc thìa nhỏ trong con dao quân dụng múc nước táo cho Ẩn Trúc, “Nào, ăn một chút đi. Phô trương cũng còn hơn là để bản thân gặp nguy hiểm chứ. Em đúng là lười quen rồi, ốm vặt là sợ đi bệnh viện”.
Ẩn Trúc ăn một miếng mà chẳng cảm nhận được vị gì, “Em biết, giấu bệnh sợ thầy mà, anh chính là ân nhân cứu mạng của em. Hôm nay anh cứ mắng em thoải mái đi. Bắt đầu từ ngày mai, đặc quyền đó vô hiệu nhé. Được rồi, giờ anh có thể tiếp tục”. Ánh mắt cô ra hiệu cho Thẩm Quân Phi tiếp tục việc đang làm dở, chiếc thìa đó quả nhỏ, để đút cho trẻ con thì còn được chứ cho cô thì chút táo anh đút vào miệng chưa kịp cảm nhận gì đã tan ra, trôi tuột xuống họng rồi. Đối với một người đã mấy ngày nay chưa ăn gì như cô, chỉ như bỏ muối xuống biển.
Thẩm Quân Phi nhìn đồng hồ, “Anh không nói nữa, hai mươi tư tiếng đó anh giữ lại, sau này sẽ trừ dần”.
“Anh ăn gian quá, vừa nãy đã hết hơn hai mươi phút rồi, anh phải trừ đi, đừng có ăn gian.”
Thẩm Quân Phi nghĩ nhanh, “Được, giờ còn hai mươi mốt tiếng bốn mươi phút”. Hai mốt tiếng bốn mươi phút tức là bảy trăm phút, bảy trăm phút tức là bốn vạn hai nghìn giây, có cả một lời ước hẹn trên hàng vạn như thế, lòng ai không vui cho được.
Hạnh Phúc Không Ngừng Hạnh Phúc Không Ngừng - Mộc Phạn Hạnh Phúc Không Ngừng