Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uổi kịp Nam Du ở con dốc dẫn xuống bờ hồ Linh Thiêng, Triệu Khang vừa thở vừa nói:
- Trời ơi! Cô bé đi gì mà nhanh thế? Tôi theo muốn chết luôn.
- Ai biểu ông theo tôi làm chi rồi than thở?
- Tôi không theo cô bé, lỡ cô bé tức giận không suy nghĩ ra được điều gì, đi lạc thì sao?
- Tôi không tức giận ai cả.
- Thật không?
- Nói dối ông có lợi ích gì.
- Vậy sao cô bé bỏ ra ngoài?
Nam Du nhặt một viên sỏi ném xuống nước:
- Tôi thấy không khí ngột ngạt. Thêm nữa, chuyện riêng của gia đình ông, người ngoài như tôi có mặt, hình như không hay cho lắm.
Biết Nam Du tổn thương vì bị Alex xúc phạm, Triệu Khang cảm thấy khó xử:
- Xin lỗi cô bé.
- Về điều gì? - Nam Du nhướng mày giả vờ như không hiểu.
- Chuyện Alex...
- Ông áy náy khi Alex mắng tôi à?
- Ừ! Cô bé đừng để tâm đến con người hồ đồ như cô ta nhé. Tôi thật không dám nghĩ hôm nay, Alex quá đáng thế.
- Alex ghen đấy mà.
- Ghen? Thôi đi Nam Du! Cô bé đừng làm tôi buồn cười thêm nữa.
- Vì sao vậy?
- Alex không biết yêu đâu. Cô ta yêu tiền và yêu danh vọng của cô ta thôi.
Nam Du không hài lòng:
- Ông không được nói xấu vợ mình. Alex dù không tốt như thế nào đi chăng nữa, thì trên thực tế, chị ấy vẫn là vợ ông. ông nói xấu vợ cũng như nói xấu chính bản thân mình đấy!
- Tôi biết chứ. Có trở thành người xấu, tôi cũng chấp nhận, nhưng tôi không thể làm lơ mãi được. Tôi thật sự mệt mỏi với người phụ nữ giống như Alex.
- Mệt mỏi ư?
- Phải. Và bây giờ tôi muốn dứt ra khỏi cô ta càng sớm càng tốt.
- Chia tay Alex để lấy một phụ nữ khác nữa? Triệu Khang! Đến bao giờ ông mới hết chơi trò chơi này đây?
Nam Du đột nhiên giận dữ:
- Ban đầu, tôi có thể thông cảm cho hoàn cảnh và cuộc sống đầy tủi nhục của ông. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Ông có biết vì sao không?
-...
- Vì càng ngày tôi càng phát hiện ra ông không giống như những gì tôi đã từng hiểu. Ông có cái tính không thể từ bỏ được. Đó là luôn đem người khác ra đùa cho cuộc sống của mình thêm phần thú vị. Ông...
- Không đúng!
Triệu Khang phản ứng ngay:
- Tôi không đùa với ai cả. Tôi cưới họ, vì tôi muốn giúp đỡ họ thôi.
- Tôi không thể tin ông được nữa. Vì nếu tôi tiếp tục tin ông, thì tôi là người không có trái tim, thậm chí còn không tình người.
Nam Du buồn bã quay đi:
- Cám ơn ông đã cho tôi có một tình bạn trên đất nước xa lạ này. Nhưng bây giờ thì hãy quên đi nhé. Tôi không muốn là nạn nhân kế tiếp cho "trái tim" rộng lượng của ông.
- Nam Du!
Triệu Khang khổ sở níu tay cô lại:
- Xin đừng giận tôi và cũng đừng bỏ tôi với những ngày tháng triền miên trong sự gian dối và đầy giả tạo. Thời gian gần đây, tôi đã rất cố gắng để là chính mình rồi. Tôi suy nghĩ thiết thực hơn và muốn làm lại từ đầu bằng tình cảm thật của mình. Tôi...
- Triệu Khang!
Nam Du mím nhẹ môi:
- Thú thật, tôi rất quý ông. Quý ông ngay lần gặp đầu tiên bên dòng sông Sein. Lúc đó, trong cái nhìn của tôi, ông là một người mạnh mẽ, tự tin và bản lĩnh. Tôi ước ao có được một người bạn giống như ông. Rồi lần gặp thứ hai ở nhà hàng Lyon, nhìn ông trong vai trò chú rể bên cạnh Alex, tôi vô cùng bất ngờ và còn hụt hẫng nữa. Tôi tự hỏi, tôi có sai lầm không khi đánh giá tốt về ông?
Trong đám cưới, ông là một con người hoàn toàn khác. Ở sảnh ngoài thì ông cũng là một con người khác. Tâm trạng mệt mỏi, khuôn mặt cay đắng, khiến tôi động lòng, cảm thông. Tôi đồng ý là bạn với ông, đã cho thấy tôi không quan tâm đến quá khứ hay những gì từng xảy ra. Tôi chỉ nghĩ, biết đâu nhờ tình bạn sẽ giúp ông cởi mở và có cái nhìn khác hơn về cuộc sống. Nhưng hình như tất cả đều đi trái ngược lại với suy nghĩ của tôi. Ông không hề thay đổi chút nào, trái lại ông còn đáng sợ hơn nữa, ông lạnh lùng không chút tình cảm. Nhìn cách ông đối xử với người vợ ông từng cưới, tôi chợt phát hiện, tôi không thích hợp làm bạn của ông, vì tôi không hề hiểu ông.
Cô gỡ tay Triệu Khang ra:
- Xin lỗi, hãy quên tình bạn này đi nhé Triệu Khang!
- Không.
Triệu Khang vẫn giữ chặt tay Nam Du:
- Tôi không thể đánh mất tình bạn nơi cô bé. Cô bé đừng vì chuyện giữa tôi và Alex mà...
- Tôi không gì cái gì cả.
- Thế...
- Cái không thích của tôi, không có nguyên do. Ông chỉ cần biết, tôi không muốn là người gây nên chiến tranh giữa ông và Alex.
Không có cô bé, tôi và Alex cũng chẳng tốt hơn. Giữa chúng tôi không có tình yêu thì làm sao có hạnh phúc.
- Đó là chuyện của ông.
Nam Du cương quyết:
- Tôi suy nghĩ rồi. Tôi sẽ không nhận lời làm thư ký cho ông. Tôi muốn quay lại Paris.
- Không thể được. Cô bé không thể thiếu công bằng với tôi như thế.
- Thiếu công bằng? Ông nói gì vậy?
- Không phải ư? Có bé xuất hiện cho một tình bạn đẹp, một cái nhìn về đời đẹp hơn. Tôi chưa kịp tận hưởng hết niềm vui đó, thì cô bé đột ngột tuyên bố chấm dứt tình bạn. Thử hỏi, làm sao tôi chấp nhận được?
- Triệu Khang! Ông không phải trẻ con.
Nam Du bực mình:
- Hãy để tôi có một hình ảnh đẹp về ông.
Dứt khoát, Nam Du bước nhanh trong tâm trạng đau khổ như chia tay người tình. Cô biết Triệu Khang cũng buồn lắm, nhưng không còn cách nào khác. Vì đạo đức, vì lương tâm của một người Việt, Nam Du không cho phép mình đạp lên dư luận để tồn tại.
Tuy hiện giờ, cô và Triệu Khang chỉ là những người bạn đồng hương gặp nhau trên đất khách, nhưng sau này, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hai trái tim đồng cảm thông nhau và...
Nam Du lắc mạnh đầu. Cô không muốn nghĩ xa xôi hơn. Bây giờ, rời khỏi Cô- nhắc càng sớm càng tốt. Nếu không, cô sẽ không đủ can đảm khi nhìn khuôn mặt buồn bã của Triệu Khang. Cô sợ trái tim yếu đuối của mình không cưỡng lại được rồi yêu anh mất. Đến lúc đó, mọi việc trở nên rối ren thì càng tai hại hơn. Chi bằng, sớm quay lưng lại từ bây giờ. Tuy có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng không làm tổn thương ai.
Nghĩ đến, Nam Du ngẩng mặt lên. Cô vững tin bước đi giữa bầu trời Cônhắc.
􀃌 􀃌 􀃌 Cộc... cộc... cộc...
Tay thì gõ liên tục, miệng thì gọi:
- Anna! Anna! Bạn có nhà không, Anna?
Nam Du chẳng sợ hàng xóm chửi rủa, cô vẫn lớn tiếng:
- Anna! Bạn...
Cánh cửa đột ngột bật mở, và một cái đầu vàng hoe ló ra.
- Chuyện gì vậy?
Nam Du hơi lùi lại, cô nhíu mày vì trước mặt mình là một người không biết là nam hay nữ, quần áo lôi thôi, hơi thở nồng nặc mùi rượụ.... - Tôi hỏi, sao không trả lời?
Nam Du giật mình khi người đó bỗng quát lớn:
- Đập cửa nhà người ta rồi đứng nhìn chơi à?
- Tôi...
Nam Du lúng túng:
- Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi lộn nhà.
Cô cúi người định xách va ly quay đi thì bị gọi giật lai.
- Khoan đã!
Gã đàn ông bước ra khỏi cánh cửa:
- Cô tìm nhà số mấy?
- Dạ.... số 11.
- Chủ nhà tên gì?
- David!
- Còn tên nào khác nữa không?
Nam Du chẳng dám ngẩng lên khi người đàn ông đứng gần bên:
- Một cô gái tên Anna.
Gã đàn ông chợt cười:
- Tên thì đúng rồi, nhưng không đúng nhà, cô bé ơi.
Gã đàn ông chỉ:
- Nhà số 11 bên cạnh kìa. Còn đây là nhà số 9.
Nghe gã đàn ông nói, Nam Du mới phát hiện ra. Đúng rồi, nhà của Anna trước cửa có chậu tùng. Còn...
Nam Du hơi quê vì cái tật không nhìn trước nhìn sau của mình:
- Xin lỗi ông.
Gã đàn ông dễ dãi:
- Không có gì. Nhưng nhớ lần sau nhìn kỹ số nhà rồi hãy gõ cửa nghe. Kẻo gặp người khó chịu, thì cô không đứng yên đây được đâu.
Nam Du ngượng cứng người vì câu nhắc khéo. Cô cúi đầu:
- Một lần nữa, xin lỗi ông...
Gã đàn ông khoát tay, anh ta quay lưng vào nhà sau câu nói:
- Thôi, cô hãy sang bên kia gặp họ đi... Chúc một ngày tốt lành nhé, cô hàng xóm mới!
Nam Du thở phào. Thật hú hồn cho cô. Nếu gặp một người nào khác mà theo cách gọi cửa của cô lúc nãy, chắc cô không tránh khỏi trận mắng té tát. Con gái gì...
Không dám đứng lâu thêm nữa, Nam Du xách va ly rời khỏi căn nhà lộn địa chỉ.
Cô đi thật nhanh. Và lần này, cẩn thận hơn, Nam Du nhìn địa chỉ trước khi gõ cửa:
- Số 11. Chắc là đúng rồi!
Cô vừa định đưa tay gõ cửa, thì bất ngờ cánh cửa được đẩy mạnh ra:
- Ui da...
Do không đề phòng đến tình huống như thế này, nên Nam Du và cái va ly ở dưới chân đổ ngược ra sau. Còn người vừa đẩy cửa thì mở to mắt đầy ngạc nhiên:
- Ủa, Nam Du?
- Anh David!
Cô nhỏ nhăn nhó vì đau:
- Anh định ám sát em sao vậy? Trời ơi! Dập mặt người ta rồi nè.
- Ai biểu em đứng sát cửa chi?
David khom người đỡ Nam Du:
- Em không sao chứ?
- Chuẩn bị có máu mũi, máu miệng và còn rụng vài cái răng nữa.
David hoảng hồn khi thấy Nam Du ôm mặt.
- Anh xin lỗii. Đâu, đưa anh xem nào.
- Thôi!
- Nhanh lên! Nếu chảy máu nhiều quá là anh phải đưa em đến bệnh viện đấy.
Nghe đến hai từ "bệnh viện", Nam Du sợ hú vía. Cô vội buông tay ra khỏi mặt mình.
- Không có gì, không có gì. Em không sao cả. Đừng đến bệnh viện nha.
- A...
Nhìn khuôn mặt tỉnh bơ không vết trầy sướt của Nam Du, David biết mình bị lừa. Anh cốc lên đầu cô:
- Dám gạt anh hả.
- Ơ...
Cô nhỏ xoa đầu:
- Sao cốc mạnh vậy? Người ta chỉ đùa một chút thôi mà.
- Thế là nhẹ dó. Em mà là em gái anh, thì đầu em đã sưng lên rồi.
- Vũ phu! Ăn hiếp phụ nữ, tốt gì mà khoe. Hứ!
Nam Du đứng dậy nhìn vào trong nhà:
- Anna đâu anh?
- Còn đang ngủ.
- Em vào trong chờ bạn ấy được chứ?
- Cứ tự nhiên. Nhưng nói trước, Anna ngủ trưa lắm à?
- Không sao. Em có nhiều thời gian mà.
Nam Du cúi xách vay thì David đỡ lấy:
- Để anh!
- Cám ơn.
Hai người vào nhà. Nam Du nhoài người lên bộ ghế xa lông.
- Em mượn chỗ này nghe.
Và cô duỗi thẳng chân trên ghế. Đi một đoạn đường dài, giờ được tự do thoải mái, thật là thích!
Ngửa mặt lên trần nhà, Nam Du lim dim:
- Ước gì đây là chỗ mình để mình được ngủ nhờ?
- Muốn ngủ thì ngủ, cần gì phải là chỗ của em.
David đến ngồi đối diện với Nam Du:
- Nhưng trước khi ngủ, em phải trả lời câu hôi của anh đã. Tại sao em lại về đây? Đã có chuyện gì xảy ra ở Cô- nhắc, phải không?
- Không.
- Thật chứ?
- Ừ!
- Em trả lời nhanh nhạy quá. Nhưng sự nhanh nhạy ấy, vẫn chưa đủ để anh tin đâu.
David nghiêm mặt:
- Hãy nói thật với anh đi. Có phải Randy ăn hiếp em không? Chứ anh biết tính của em, không có chuyện gì lớn lao thì em không có bỏ đi ngang như vậy.
Huống chi, mục đích của em đến Cô- nhắc là để làm thêm. Nếu...
Rang... reng... reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu nói của David. Anh đành dừng lại và với tay nhấc máy:
- Alô.
Đầu dây bên kia là giọng đầy lo lắng của Triệu Khang:
- David! Nam Du về đến Paris chưa?
- Cô bé có ghé chỗ cậu không?
David khẽ liếc Nam Du:
- Cô ấy mới vừa về đến và đang ở đây.
Triệu Khang thở phào.
- Vậy là tôi yên tâm rồi!
- Randy này! - David gọi - Cậu có thể cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao Nam Du bỏ về đây một mình? Cô ấy đi, cậu cũng không biết sao?
Triệu Khang trầm giọng:
- Tôi đã làm cho có bé giận.
- Giận?
- Phải. Alex làm tổn thương cô bé. Còn tôi thì...
David nóng nảy:
- Cậu nói rõ hơn một chút đi. Alex đến Cô- nhắc khi nào? Không phải cậu bảo, ngôi nhà ấy không có chỗ cho Alex sao?
- Ờ đúng. Nhưng Alex về, tôi cũng bất ngờ nữa. Vì thế...
- Hừ! Cậu thật tệ! Nếu biết cậu không bảo vệ được Nam Du, thì tôi không cho cô bé đến chỗ cậu làm thêm đâu. Con người Alex không phải cậu không biết. Cô ta sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai nếu cô ta muốn.
- Tôi xin lỗi.
- Cậu xin lỗi tôi thì có ích gì. Dù sao Nam Du cũng bị tổn thương rồi.
Triệu Khang buồn buồn:
- David! Thật tình tôi rất mến Nam Du. Bản thân tôi cũng không muốn cô bé bị bất cứ tổn thương nào. Giờ tôi biết cô bé cũng đang rất buồn về những chuyện đã xảy ra. Tôi xin cậu hãy chăm sóc Nam Du và giữ cô bé lại đấy. Tôi sắp xếp công việc xong, ngày mai tôi sẽ đến Paris.
- Làm sao giữ được?
- Nam Du để quên chìa khóa phòng trọ ở chỗ tôi, cô bé không thể đi đâu đâu.
Phiền cậu nhé, David!
- Thôi được rồi. Tôi nghĩ có Anna, Nam Du sẽ đỡ buồn hơn.
- Cám ơn cậu.
- Giờ cậu lo mà giải quyết vấn đề của cậu cho ổn thỏa đi nhé. Tôi sẽ không tha cho cậu nếu Alex còn làm tổn thương Nam Du lần nữa.
- Không có đâu.
- Ừ nói phải nhớ đấy!
- Ừm. Bây giờ tôi có việc phải đi. Hẹn gặp cậu ngày mai. Chào cậu!
- Chào cậu!
David vừa gác điện thoại là Nam Du hỏi ngay:
- Triệu Khang phải không?
- Ừ!
- Chắc anh đã biết mọi chuyện?
- Sơ sơ - Vậy thì đừng hỏi việc em trở về đâu nữa nhé. Em không thích trả lời đâu.
David dựa người ra ghế ngắm khuôn mặt trẻ con đang làm ra vẻ giận hờn của Nam Du.
- Em giận Randy?
- Không.
- Thế...
- Em đã nói em không giận Triệu Khang. Em chỉ không muốn gia đình ông ấy bị xáo trộn, càng không muốn nghe ai đó nói em là kẻ thứ ba.
- Cho nên em đã nhanh chóng chia tay Cô- nhắc, dù đó là nơi em rất thích.
- Phải.
- Em có nghĩ mình quá hấp tấp không?
Nam Du lắc đầu giọng tâm sự:
- Lúc gặp và quen biết Triệu Khang, em vui mừng biết bao, vì em có được một người bạn đồng hương trên đất khách. Em mến mộ và quý trọng ông ấy, thậm chí còn xem ông ấy là thần tượng để em học hỏi trên bước đường tương lai. Nhưng bây giờ, mọi chuyện trước mắt làm em suy nghĩ nhiều. Em cảm thấy, em không thích hợp làm bạn với Triệu Khang nữa. Cuộc sống của ông ấy không phù hợp với em. Ông ấy là tiêu điểm còn em thì không đủ bản lĩnh chịu được những bất ngờ chung quanh ông ấy. Vì vậy em đơn phương kết thúc tình bạn và trở về đây một mình.
- Randy có đồng ý không?
- Không. Nhưng những gì em đã quyết thì không ai có thể cản em.
- Em thật bướng bĩnh! Coi chừng một lúc nào đó, em sẽ hối hận bởi quyết định của mình.
- Tuy là cuộc sống của Randy có hơi phức tạp thật, nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt. Trong xã hội bây giờ, em ít tìm một người đàn ông như vậy lắm đó.
- Em không chối cãi Triệu Khang là một người tốt. Và chính vì ông ấy tốt, nên em mới sợ làm bạn với ông ấy.
- Anh không hiểu. - David cau mày - Tại sao lại sợ?
Nam Du im lặng quay mặt ra cửa sổ. Làm thế nào đây? Cách một ngày một giờ là cô chợt phát hiện tình cảm cô dành cho Triệu Khang lại nhân lên. Nam Du không thể lý giải được là nó bắt đầu từ đâu? Ngoài mặt, cô làm ra vẻ như không có gì, nhưng thật ra, từ sâu thẳm trái tim nhạy cảm, cô luôn dành cho Triệu Khang một tình cảm mà chỉ có mình cô biết.
Sao thế nhỉ? Không phải cô nói không được phép nghĩ về Triệu Khang sao?
Ông ấy không phải là người tự do, ông ấy là người đã có gia đình. Ông ấỵ.... Nam Du trách mình, trách con tim đa cảm của mình hàng trăm lần. Đã hứa chỉ phấn đấu cho việc học, vậy mà... Mi hư thật đấy, Nam Du ạ. Học không lo học, cứ đi nghĩ tới những tình cảm vu vơ. Bảo sao...
David xẵng giọng:
- Trả lời anh đi chứ? Làm bạn với người xấu, anh không nói. Đằng này cả người tốt cũng sợ, phải chăng... em sợ mình yêu Randy?
- Đúng không, Nam Du?
- Ai? Ai đúng ai sai thế?
Anna xuất hiện ở cầu thang với bộ đồ ngủ vẫn chưa thay ra. Cơ bất ngờ mà cũng vui mừng khi thấy Nam Du ở phòng khách:
- Ôi!
Anna lao xuống bên bạn:
- Mình nhớ bạn quá đi!
- Trời!
David thấy buồn cười vì hành động của em gái:
- Làm như mấy năm mới gặp lại không bằng. Một tuần thôi mà, Anna.
- Kệ em! Anh không có ai mừng nên ganh tỵ hả?
- Hổng dám đâu.
- Nếu hổng có thì đừng lên tiếng. Ngồi yên đó đi?
- Ơ...
Anna giấu nụ cười trêu ghẹo anh trai. Cô nắm tay Nam Du:
- Bạn về khi nào? Việc ở Cơ- nhắc kết thúc sớm vậy sao?
- Mình có bắt đầu công việc đâu mà kết thúc với không kết thúc.
- Nói vậy...
- Mình đã từ chối nhận công việc Triệu Khang ưu ái.
- Tại sao?
Anna nhíu mày:
- Không phải bạn muốn có một công việc trong những ngày hè sao? Bạn...
- Nói ra thì dài dòng lắm và cũng nhiều lý do nữa. Nhưng trước khi bạn biết chuyện gì, thì cho mình nghỉ một lát, được không?
Nam Du che miệng:
- Đi suýt cả đêm, mình mệt quá.
- Được rồi. Bạn lên phòng mình đi há.
Nam Du đứng dậy theo bạn. Cô cố nhướng đôi mắt nặng trĩu nhìn David.
- Đừng phiền vì em nhé!
- Không gì đâu. Em cứ nghỉ cho khỏe.
Đưa bạn lên phòng, ít phút sau Anna trở xuống:
- David! Hình như Nam Du không được ổn cho lắm.
- Là rất không ổn.
- Anh biết chuyện gì, phải không?
- Chút chút.
- Nói em nghe đi!
- Không.
- David...
- Đàn ông, không nhiều chuyện. Em chờ Nam Du nói em nghe hay hơn.
David nhìn đồng hồ:
- Anh phải đi làm đây. Chăm sóc Nam Du nhé!
- David...
Nhưng David đã khỏi ra cửa. Còn lại một mình, Anna chống cằm suy nghĩ.
Hàng loạt sự việc cô liên tưởng đến. Thế nhưng, cô vẫn chưa tìm ra được lý do gì khiến Nam Du quay về Paris sớm hơn dự định.
Đưa mắt nhìn lên lầu, rồi nhìn mông lung. Cái điện thoại trên bàn bỗng giúp Anna lóe lên một ý nghĩ.
- Randy!
Anna mỉm cười nhấc điện thoại.
Gõ Cửa Trái Tim Gõ Cửa Trái Tim - Trần Thị Thanh Du Gõ Cửa Trái Tim