Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
iền đi bên Xuân Thảo trong im lặng, không khí ngột ngạt chen giữa hai nguời, Tiền không chịu nổi nét lạnh lùng trong Thảo.
Chàng bảo:
- Tình cảm trong tâm hồn, đâu phải em muốn anh phải như thế nào tim anh sẽ nghe lời em dễ dàng như thế đó. Thảo à! Tại sao em vẫn giữ khoảng cách đó với anh chứ? Em thừa biết anh yêu em và em cũng không ghét bỏ anh mà.
Thảo ngậm ngùi đáp:
- Em cũng muốn xóa đi sự ngăn cách đau khổ ấy cho anh vui và em thôi buồn, nhưng em không làm sao quênd dược người ấy, dù nhớ đến kỷ niệm ngày xưa lòng em se thắt lắm.
- Từ từ em sẽ quên thôi. Vả lại, có anh bên cạnh hỗ trợ, em sẽ xóa dần dĩ vàng ấy. Có ai ôm quá khứ mà sốngd dâu em? Hãy nghe lời anh đi Thảo. Anh yêu em lắm, em biết không?
Chàng choàng tay qua vai Thảo siết nhẹ. Nàng ngước nhìn chàng bắt gắp ánh long lanh của Tiền trọn vẹn thiết tha cho.
Thảo cúi đầu đáp nhỏ:
- Anh thương em quá, tình cảm của anh làm em xúc động... Nhưng con là chứng tích của quá khứ theo anh đến tương lai, anh khôgn bao giờ quên nổi kẻ đã để lại trong em vạn điều chua chát, kẻ đã cưới đi cái món quý giá trong đời em.
Tiền đứng lại, hai tay ôm lấy má nàng.... âu yếm bảo:
- Anh không quan trọng vấn đề ấy. Quãng đời còn lại của em thênh thang lắm... bấy nhiêu đó đủ cho anh yêu thương và hạnh phúc rồi! Thảo! Em đừng kéo dài sự chờ đợi của anh nữa, annh đuối sức rồi Thảo ạ!
Thảo nắm hai cườm tay anh để xuống, giọng dịu dàng nàng bảo:
- Đừng áp chế em anh ạ! Anh chưa trầm mình trong sóng to bão lớn, anh đã đuối sức vì thời gian đợi chờ phút ra khơi. Ngày mai đây, anh làm sao vui vẻ bên em được, khi bản sao của người ấy đuiợc em săn sóc ôm ấp từng ngày hả anh? Hãy quên em đi anh! Em không còn gì cho anh cả. Em mong anh có hạnh phúc bên Thu Mai và Phi Khanh đó.
Tiền nắm tay Thảo siết mạnh giọng cứng rắn, với ánh mắt mở to nhìn nàng:
- Nhưng họ không là Xuân Thảo, không bao giờ họ thế em được trong lòng anh! Em biết không hở Thảo? Xuân Thảo với lời ngọt ngào chịu đựng, ánh mắt thăm thẳm buồn, nó cuốn anh vào thế giới đợi chờ trong đau khổ. Anh giận nhưng mà yêu, buồn khổ nhưng vẫn nhớ mãi về em. Nếu Thu Mai có được một phần cái tính của em, anh sẽ cưới nàng để giữ lấy phần đời đó.... nếu em quyết lòng từ chối sự yêu thương của anh.
Thảo không làm sao rút tay ra khỏi sự kềm giữ của anh. Nàng đành theo chàng về nhà mình... Đường về nhà hôm nay sao dài quá, nàng muốn thu ngắn quãng đường về nhà...
nàng sợ lời tình tự kia của Tiền dồn dập mãi... khiến trái tim nàng dao động... rồi chuyện gì xảy ra, nàng không làm sao tránh nổi... Nàng muốn giữ hồn trọn vẹn cho người ấy dù không ai biết, ai hay.
Thảo đứng lại ngọt ngào bảo, khi chiếc cổng nhà hiện ra trong mắt:
- Anh đưa em đến nhà rồi... mình chia tay nha.. Mai gặp lại nhau nhé!
- Anh muốn vào nhà nựng con một chút không được sao? Bộ có ai sao em ngại?
Thảo nhỏ giọng đáp:
- Em đâu có ai ngoài anh ở đây. Anh muốn vào thì... đâu có gì ngại.
Tiền vẫn nắm tay nàng bước đều vào nhà. Tiền nhìn sang Thảo, khi thất chiếc xe con đậu trước sân nhà.
Chàng sựng lại hỏi:
- Ai vậy Thảo?
Thảo nhìn chiếc xe quen thuộc của Tú, lòng nàng run lên, đôi chân tưởng chừng như muốn khuỵu xuống vì cảm xúc dâng cao. Tiền nắm tay nàng lắc mạnh.
Thảo giật mình đáp nhanh:
- Em cũng không biết nữa!
Tiền mở to mắt gằn giọng:
- Chứ không phải "hắn" à?
Thảo bị siết tay đau, nàng cau có đáp;
- Nếu là anh ấy thì sao? Anh làm gì gắt lên như vậy chứ? Nếu em thích là em đã ghép nối từ lâu rồi.... đâu cần đến hôm nay.. Anh đừng nhìn em như vậy mà!
Tiền buông nhẹ tay nàng nhưng kéo nàng sát ngực mình, giọng nghẹn lại:
- Đừng bỏ anh nha Thảo! Đừng lưỡng lự với anh nha em! Hắn cho em cái thai hoang ấy chưa đủ sự oán giận có trong em sao Thảo? Hãy để anh dìu em vào, em không được tiếp hắn!
Thảo nhăn mặt đáp:
- Anh đừng vậy mà! Anh muốn đưa em vào ngõ cụt sao hả? Tiền! Anh Không nên làm rối lên nhƯ thế mà!
Tiền cười nắm tay và choàng tay qua vai Thảo đi vào phòng khách với ánh mắt âu yếm như muốn hôn Thảo trước mặt mọi người.
Thảo miễn cưỡng theo chàng.
Tiền vui vẽ cười nói với Thảo:
- Mình về chắc con mừng lắm em há.
Tiền như sựng lại khi nhận ra phòng khách nhiều ánh mắt hướng về mình.
Tiền giả bộ bối rối đáp;
- Xin lỗi cô, cháu không biết cÔ có khách.
Mỹ Huê lên tiếng giọng vui vẻ đáp:
- Không sao, người nhà của cô mà. Cháu ngồi xuống đi, cô giới thiệu cho.
Trong khi ấy, đôi mắt Tú nhìn trân trối hướng về Thảo dưới ánh đèn điện trước mặt... rồi xoe tròn khi ánh mắt ngừng treÂn gương mặt và nụ cười như thách đố của Tiền. Thảo cúi đầu im lặng.
Mỹ Huê đứng dậy giới thiệu:
- Đây là bác sĩ giám đốc của Thảo, cũng là bạn trai của Thao đó. Còn đây là ông Liêm, bạn của cô và cháu của chú Liêm đó Tiền.
Tiền lịch sự bắt tay với ông Liêm và Tú,,chàng vui vẻ:
- Chú Liêm mới đến hả? Cháu và Thảo đến đây lâu lắm sao chưa biết chú?
Ông Liêm cười đáp lại:
- Chú cũng không biết cô Huê ở đây. Biết rồi, chú sẽ đến thường xuyên.
Tiền nghiêng sang Tú cười nói:
- Biết anh... bao giờ đám cưới của chúng tôi, mời anh đến chơi nhé!
- Cám ơn. - Tú buông thõng rồi im lặng hút thuốc.
Trong khi ấy, Thảo xen vào giữa chú LiÊm và cô Huê, nàng cất giọng cảm động:
- Chú được thư con lâu chưa mà đến vậy?
Nàng cầm tay chú Liêm vuốt ve. Ông Liêm được dịp vui vẻ kể lể:
- Được thư chú đến ngay. Thằng Tú nó chạy bất kể trời đất, may mà không xảy chuyện gì... Cháu khỏe chứ?
Nàng ngọt ngào đáp:
- Cũng nhờ cô và chú hết lòng chăm sóc, yêu thương, nếu không đâu được khỏe đểv iết thư cho chú chứ. Chú mừng không?
- Dĩ nhiên là mừng rồi... Chú không kịp ăn... Có kẻ muốn khóc vì cánh thư của con đó, con gái à!
Tiền nhìn cảnh thân thiện ấy lòng chợt đau khi khám phá Tú ngồi cạnh ông là cha của thằng bé.
Tiền đỨng dậy hỏi:
- Vú đâu rồi cô?
- Bà vú tắm thằng bé trong ấy, nó mới làm xấu với khách đó.
Tiền vào trong ẵm đứa bé ra rồi bước tới đi văng ngồi xuống.
Chàng chơi đÙa với nó và bảo với Thảo:
- Em sang đây xem con nè!
Thằng bé tám tháng mụ mẫm, dễ thương, nó đưa tay đòi Thảo. Nàng vỗ tay ngồi bên Tiền.
Chàng âu yếm khi thằng bé ôm lấy mình mà không thèm qua Thảo:
- Em xem, nó thương anh hơn em nữa thấy không? Con cũng biết nịnh ba nữa há!
Mỹ Huê nhìn gương mặt sượng sùng và ánh mắt buồn của Tú, bà đỡ lời:
- Thằng bé này hôm nay nịnh quá đi. Nè, không sanh đây với bà, mai mốt mẹ đi làm, bà với vú bỏ luôn đó.
Mỹ Huê đỡ thằng bé trên tay Tiền. Bà ngồi lại gần ông Liêm bảo:
- Từ sáng đến giờ nó đeo cứng Tú, giờ lại đeo bà Tiền nó... Anh Liêm! Anh xem bây lớn cũng biết nịnh nữa.
Ông Liêm cười hỏi:
- Bộ nó không thích mẹ nó sao?
- Thảo đi suốt ngày, đêm nào trực, bà vú phải ngủ với nó... nên nó mến vú với em hơn.
Tú nhìn Tiền rồi sang Thảo, chàng lặng yên đưa mắt hướng về thằng bé...
Trong khi ấy, Tiền hỏi Thảo:
- Xấp vải anh đƯa em may đỒ cho con chưa vậy?
Thảo cười đáp:
- Của "papa" cho sao không may chứ. Tại vú chưa cho mặc đó thôi. Con em cũng có phước quá chứ. Ai cũng lo lắng cho nó... Nếu không em một mình làm sao chu đáo được.
- Anh lo như thế em chưa vui sao?
- Sao lại không vui... Anh không lo thì ai lo bây giờ.
Tiền nắm tay Thảo âu yếm bảo:
- Em cho con bú rồi ngủ sớm nhé. Mai anh lại đón em đi làm nha! Nhớ giữ sức khỏe đó.
Quay sang ông Liêm và Tú, chàng ngọt ngào với lời từ giã:
- Chú ở chơi. Tôi về anh nhé!
Tiền nhìn Thảo cười âu yếm. Chàng để tay lên vai Thảo, nhỏ giọng:
- Anh về em nhé.
Thảo tiễn anh bằng nụ cười khi hai người ra đến cổng:
- Anh về, mai khỏi đón em.
- Sao vậy?
- Tốn công anh thôi. Mình sẽ gặp nhau tại bệnh viện mà.
Tiền cười buốn đáp:
- Cũng được. Anh về nhé!
- Dạ, anh về.
Bóng Tiền khuất dần, Thảo quay trở lại phòng khách. Ánh mắt Tú hướng về nàng qua khói thuốc, trân trối trong im lặng.
Mỹ Huê lên tiếng phá tan không khí trầm mặc:
- Thảo! Con đưa thằng bé cho Tú đi! Con vào bếp phụ với cô đem đồ ăn lên.. Chờ con, ai cũng đói bụng cả đó Thảo.
Thảo mở to mắt ngạc nhiên:
- Ủa! Sao cô và vú không ăn đợi con chi vậy? Bao giỜ con về ăn sau mà.
Bà Mỹ huệ lên tiếng:
- Thằng Tú có chịu ăn đâu. Nó đòi đợi con về hãy ăn cho vui, làm chú con đợi theo đói sốt cả ruột kìa. Không thấy chú con nhăn đó sao?
Ông Liêm cười âu yếm:
- Mỹ Huê à! Anh không hề thấy đói chút nào. Gặp được cô cháu em, chú cháu anh cảm thấy no rồi.
Bà Mỹ Huê cười sung sướng đáp:
- Anh Liêm à! Mình già rồi anh không sợ chúng nó cười sao?
Thảo nheo mắt hướng về chú Liêm đáp:
- Con không cười mà lại mừng nữa. Nhà này lâu lắm mới có một ngày vui mà. Cô không nghe người ta nói: "gừng càng già càng cay, tình càng lâu càng nồng sao"?
Tú cất giọng trầm ấm:
- Em cũng biết câu ấy sao? Vậy mà anh tưởng xa mặt cách lòng chứ... Ít có ai như cô Huê, lớp trẻ say này hiếm thấy ai chung thủy như cô cả.
Bà Mỹ huê cười:
- Cháu đừng nói thế không nên. Tuổi tác tình cảm tùy tính người chứ. Cô thấy nhìều cháu trẻ tuổi nhưng lòng son sắt khó ai bì, cũng như...
Thảo cướp lời:
- Cô đừng bào chữa cho lớp trẻ, đời bây giờ ai thèm ôm lấy những gì xưa cũ. Anh Tú nhận xét chính xác lắm đó cô ạ! Ngày xưa, có một dạo con ở gần anh ấy. Điều gì ảnh nghĩ nhất định đúng không sao một lý do nào cả.
Thảo lặng lẽ ẵm con về phòng... Tú theo sau im lặng. Thảo khép nhanh cửa lại, nhưng Tú còn nhanh hơn nàng, chàng len vào phòng, đưa tay khóa cửa lại ngồi tựa ghế nhìn Thảo qua điếu thuốc trên môi.
Tú không quên lời cô Mỹ Huê kể lại tất cả đoạn đời và tình cảm của thảo. Chàng yêu nàng biết bao, khi biết Thảo vẫn còn yêu chàng. Thế mà, thực tế cho chàng thấy Thảo vui vẻ hạnh phúc bên Tiền. Trước mặt chàng, Thảo có những cử chỉ âu yếm thiết tha với hắn... Nếu giữa hắn và Thảo không có gì liên hệ, t hì hắn đâu lo lắng thân thiết không khác gì chồng lo cho vợ vậy. Tại sao?
Thảo bất cần sự có mặt của Tú, nàng bình thản lo cho con. Thảo ru khẽ bên võng cho con ngủ...
"À ơi... Trồng trầu thì phải mương
Làm trai hai vợ... à ơi, phải thương cho đồng"
Tú bước lại gần Thảo hỏi:
- Sao em biết người ta hai vợ. Em có chờ cho người ta giải thích, em có cho cơ hội để người ta thực hiện sự yêu thương của một người chồng không mà trách?
Thảo không thèm nhìn chàng, nàng lặng yên mắt nhìn màn đêm phủ kín khuôn cửa sổ.
Tú vịn vai nàng khẽ gọi:
- Thảo...
nàng nghiêng người tránh bàn tay chàng chạm vào người. Thảo bước đến cửa sổ, mắt để yên ngoài khoảng không gian mịt mùng trước mặt, nàng gằn giọng:
- Anh biết lòng tôi thay đổi, còn đến đây làm gì nữa. Anh không ghê tớm tôi sao?
- Anh không có quyền đến à? Chỉ có bác sĩ Tiền mới hân hạnh vào đây được sao?
thảo quay lại nhìn Tú, ánh mắt giận dữ của nàng được thu gọn trong vòng mi thiết tha đau khổ của Tú.
Giọng nàng buồn bã đáp:
- Anh đã biết tất cả những diễn biến trong lòng tôi.. thì anh hỏi làm gì cho thừa?
Tú bước đến nắm vai nàng gằn giọng:
- Em thích làm khổ anh đến bao giờ mới chịu buông tha? Quen nhau ba năm nay, em làm đau đớn tim anh bao nhiêu lần rồi, em nhớ lại đi! Đủ rồi, giờ em muốn gì nữa hả?
Chàng nắm tay nàng đưa lên cổ mình bảo rằng:
- Trước khi em nhận Tiền làm cha của con trai anh, em hãy mạnh dạn giết anh đi... Anh không oán hận em đâu, tại số anh mắc nợ em bao nhiêu giờ trả cho sòng phẳng... Xin em kết thúc ân oán, muộn phiền cho tim anh thôi đau khổ nữa. (uii.. mật ngọt qué... coi chừng ruồi nó bưu)
Thảo rút tay lại đẩy anh ra:
- Nó không phải là con của anh, đừng ngộ nhận. Nếu bảo nó là con của anh thì anh cưới em bao giờ. Tại sao nó hiện hữu trong em mà anh không biết chứ?
Tú nuốt giận vào lòng khi mắt chàng bắt gặp đôi mắt long lanh của Thảo, giọng chàng chùng xuống:
- Anh xin lỗi em, vì hoàn cảnh anh không thể cho em chiếc áo cô dâu lúc ấy... Nhưng anh yêu em thế nào em thừa biết mà... Em đâu hề cho anh cơ hội biết con có trong em. Em giấu giếm... rồi lặng lẽ ra đi, bất cần biết sự đau khổ đến với anh ra sao.
Thảo mím môi đáp giọng lạnh lùng, cay đắng:
- Em ra đi trong sung sướng, trong sự hãnh diện của gia đình. Quá vui với những điều mình đang có, nên em không cho ai chia sẻ, kể cả những người thân nhất đời em. Anh đừng trách em.. Em xin lỗi tại bản tính báo thù... ích kỷ của em vậy đó.
Tú thở dài, mắt tha thiết cho Thảo. Chàng đưa tay nâng cằm nàng lên, Thảo đẩy chàng thật mạnh, rồi quay lại giường ngồi tựa vào tường tay đưa võng cho con. lòng muộn phiền.
Tú ngồi bên nàng trầm giọng:
- Anh hiểu nỗi chua xót của em trong hoàn cảnh này. Anh nhớ em, muốn chia sẻ tất cả nỗi đau em mang, nhưng anh biết tìm em ở đâu? Em biết anh khổ thế nào không?
Thảo cười nhẹ:
- Em biết rồi, anh khổ lắm. Đủ chưa? Biết em yêu Tiền, annh còn ở lại đây chi mà chưa chịu đi... Em không muốn thấy mặt anh, em muốn yên tĩnh một mình.
Tú nắm tay nàng siết mạnh:
- Yên tĩnh để nhớ ai? Ông Tiền à?
Thảo trừng mắt lại chàng:
- Siết chặt tay em nữa đi... em không đau đâu. Có nhiều nỗi đau gấp mấy lần đó mà em còn chịu đừng nổi. Anh siết thêm đi!
Giọng nàng thấp xuống như nghẹn ngào... Tú nghe tim mình nhói đau. Chàng buông tay nàng ra và vuốt ve năm ngón dễ thương ấy. Thảo rút tay lại.
Tú cười gằn:
- Em mắc mỏ, cay đắng đủ thứ với anh... Yêu anh, em không biết tính anh thế nào sao? Hay em dùng cách đó để tránh câu hỏi của anh?
- Anh hỏi gì? Tại sao em phải tránh chứ?
- Không tránh né thì trả lời đi! Em nhớ ai? Tim em thật sự yêu ai?
- Yêu ông Tiền, nhớ ông Tiền. Rồi sáo?
Tú liếc ngang hậm hực:
- Em đừng chọc tức anh nha! Anh không hiền như em tưởng đâu.. Em đừng dùng những lời trói buộc, khiêu khích cho anh đau... Bây giờ anh đủ điều kiện rồi, anh khôgn tha cho em đâu.
Thảo cười nhẹ đáp:
- Em biết anh rồi, đừng giới thiệu nữa. Anh khôn khéo, áp đặt giỏi nên em mới mang thai hoang phải trốn cha mẹ, dòng họ lưu lạc xứ người. anh không thấy sự thành đạt của anh trên phương diện tình cảm sao? Anh chưa vừa ý nên muốn gây cho em kết quả bi thảm nữa mới vừa ý sao? Hay anh muốn con Thảo này mang thai hoang lần nữa?
Tú nhìn đôi mắt giận dữ và đôi môi cong cong của nàng, chàng bật cười:
- Anh không bao giờ muốn làm khổ em. Tất cả mọi việc đã qua chỉ vì hoàn cảnh thôi... chứ anh lúc nào cũng yêu em, quỳ luỵ em... Chỉ có em, em thẳng tay chà đạp tình yêu anh. Em không cần nhìn mắt anh nói gì, tim anh đau xót ra sao. Em nghĩ lại đi, trong hai chúng ta, ai tệ bạc với ai... Anh muốn hai chúng ta cùng nhau lo cho con... Anh không hề biết mình có con Thảo à.
Thảo gạt ngang:
- Đúng rồi! Em ác, em phá hoại tương lai sự nghiệp của anh, em lúc nào cũng quá đáng... nên anh trả thù em, anh đầu cần biết hậu quả.... Anh chỉ muốn thỏa mãn cá tính của mình mà không tốn một khoản tiền nào hết... Em chỉ đáng cho anh vui thôi..
Tú bịt môi Thảo bằng bàn tay ấm áo của mình. Thảo kéo từng ngón tay chàng ra (ông này dzỡ qué... bàn tay seo bịt miệng lại được... dùng môi thì nàm seo gỡ ga được, hehe…nghĩ cách khác đi ông)
Tú trừng mắt:
- Thôi nha, đủ rồi cô Út à! Nè, em xem con người anh bây giờ thế nào? Có tươm tất chải chuốt như lúc chưa gặp em không? Em bỏ đi... anh đau khổ tưởng chết đi được, vậy mà em có biết đâu... Mà bây giờ em cũng không cần biết... em lúc nào cũng được người ta yêu chiều săn đón... Còn anh, anh vẫn yêu một mình em thôi... chứ không phải như em đâu.
- Em thì sao? Tức à? Anh cũng biết tức khi anh đã chà đạp chán chê, giờ có kẻ yêu thích anh tiếc à?
- Anh chê hay em từ chối tình cảm của anh, nếu không quen em Tiền với tư cách gì mà hắn dám xưng ba với con trước mặt anh chứ.
- Anh ấy xưng hô như vậy không đúng sao?
- Sao đúng? Bộ hắn vào đây với tư cách ấy rồi sao?
Thảo đứng bật dậy trừng Tú:
- Đúng vậy rồi sao? Ai đủ tư cách để bắt anh ấy thôi giữ thiên chức ấy chứ? Có ai nuôi em trong những ngày lạc lõng bơ vơ ngày nào chưa, hay người ta cướp lấy đời con gái của em trong tức tưởi? Có ai đền bù sự thiệt thòi đó bằng lễ cưới, bằng tình yêu được mọi người chấp nhận chưa? Ngoài anh Tiền giúp đỡ đủ thứ cho mẹ con em, có ai vào đây gánh vác lúc em đau đớn trên giường sinh không? Anh nói đi, anh tốt với em điều gì?
Tú ôm nàng. Thảo đẩy mạnh chàng ra nhưng Tú vẫn cứ ôm nàng trong tay.
Giọng chàng ngọt ngào vỗ về nàng:
- Anh biết anh đem đến cho em buồn tủi, đau khổ trong cảnh bơ vơ trên đất lạ. Nhưng em có cho anh biết chúng ta có con với nhau đâu.. Thảo à! Em tha cho anh đi, đừng đay nghiến ảnh nữa. Em muốn anh chứng kiến cảnh em nhận lời cầu hôn của hắn cho tim anh đau em mới vui lòng sao?
Thảo cười đưa bàn tay cho chàng xem chiếc nhẫn cưới ai lồng vào tay nàng tự bao giờ. Tú cười và nằm xuống giường nàng.
Thái độ thản nhiên của Tú làm nàng sừng sộ:
- Anh thấy đó, chúng tôi yêu nhau. Anh ấy bằng lòng cho tôi một cái đám cưới, dù tôi đã bị ai đó phá đi cuộc đời con gái rồi có một đứa con không cha bên cạnh. Anh về đi, đừng theo phá rối tôi nữa, tôi muốn làm lại cuộc đời.
Tú nhìn nàng mỉm cười, như lời nàng vừa thốt ra không dành cho chàng. Thảo nghĩ rằng Tú sẽ tức giận bỏ đi! Nhưng không, chàng vẫn nằm nhìn nàng nheo mắt cười.
Thảo há mồm ngạc nhiên cau có:
- Anh làm gì vậy? Tự nhiên lên giường người ta nằm. ngồi lên chưa? Lịch sự anh để đâu vậy?
Tú cười vui vẻ đáp:
- Chừng nào em đỡ anh, anh mới ngồi dậy.
Chàng chỉ vào nơi vết thương cũ, cười tiếp:
- Nó đau, anh không ngồi nỗi.
Thảo biết chàng gợi cho nàng nhớ ngày đó... Thảo gắt giọng:
- Được rồi, anh nằm đó, đưa con cho tôi đi. Tôi bận chuyện một chút.
Nàng quay ra cửa nhưng Tú nhảy nhanh hơn vội nắm hai vai nàng giữ lại:
- Sao, anh định đi đâu? Tính bỏ anh nữa hả? Bỏ anh hai năm chưa đủ cơn giận của em sao? Thảo à! Mình thôi giận nhau nữa, được không hả?
Thảo đẩy anh, trề môi đáp:
- Anh đâu là gì của em mà giận. Giận anh có ích gì chứ? Mình đâu có liên hệ gì với nhau.
Tứ cười đưa tay đỡ cằm nàng lên nheo mắt hỏi;
- Ể! Không liên quan sao chúng mình có con với nhau? Em không đặt tên con giống anh sao hả? Mình xa nhau bao năm, em không mừng khi tìm được nhau sao?
- Em đủ tiêu chuẩn để mừng sao?
- Ông Tiền ấy đủ tiêu chuẩn à? hắn được hôn bao nhiêu lần rồi? Nói mau!
Thảo liếc chàng đáp với đôi mắt mơ màng khi nhớ lại Tiền:
- Làm sao nhớ khi người ta yêu nhau chứ? Có nhớ là khi mình bị áp đặt một cách tức tối kìa.
Tú cười chăm chọc:
- Tức tối nên nhớ hoài, đêm nào cũng khóc đến nỗi đặt tên con cũng giống kẻ tạo ra nó để...
- Để đuổi họ ra khỏi phòng, biết chưa? Còn lì lợm đứng đó nữa hả?
Thảo đẩy mạnh cho Tú bật ra ngoài. Nhưng chàng không theo ý nàng.
Tú ôm siết nàng vào vòng tay yêu thương nồng ấm của mình.
Chàng áp má mình lên mái tóc Thảo, gọi nhỏ:
- Thảo! Em không thương anh sao?
- Không.
- Thiệt hả? Anh không tin!
Thảo ngước lên định đáp trả, Tú đã chuẩn bị nên đôi môi chàng cuốn lấy ngay cơ hội làm hòa ấy (yeah... finally..hehe)
Thảo không làm sao khoát khỏi nụ hôn ấy. Lâu lắm, cảm giác êm ái, dịu dàng đầy xúc động này mới đến với nàng. Tú siết chặt thân hình bé bỏng vào lòng mình... cho yêu thương chất ngất dâng lên đôi môi đa tình ấy.
Thảo đẩy chàng ra và thở một hơi thật dài, giọng hờn dỗi:
- Làm người ta muốn ngộp thở! Thấy ghét!
Tú âu yếm bảo nhỏ:
- Gần hai năm, anh mới được hưởng phút sung sướng này, em không tội nghiệp anh sao?
Thảo nhướng mắt hỏi:
- Em làm sao tin nổi anh chứ! Anh ghê gớm lắm, ai kiếm soát được anh?
- Ghê gớm nên đâu có ai thèm cho hôn! Họ đã đi không thèm biết mình ra sao nữa.
Thảo đẩy anh thật mạnh, nàng đến giường ngồi lại với anh mắt giận dỗi... như nhớ lại nỗi đau khổ đã qua. Tú ngầm biết nàng buồn tủi cho đoạn đời gian nan, một mình nàng gặm nhấm.
Chàng ngọt ngào vuốt ve:
- Thôi mà, anh hiểu em khổ sở vì anh. Giờ đây, em cho anh cơ hội để đáp trả nỗi gian truân của em vì anh, vì con từ bấy lâu nay nha Thảo! Anh yêu em lắm mà.
Thảo nạt ngang:
- Em không tin, anh đừng nói câu đó với em. Nếu yêu em, anh đâu đặt em vào sự đã rồi. Nhớ đến đêm ấy... em hận anh... hận anh...
Tú lại hôn nàng để cho lời cay đắng kia không còn dịp thoát ra. Thảo đẩy chàng ra. Tú cố gắng đem hết yêu thương nồng nàn xoa dịu sự đau buồn trong nàng. Thảo nằm khóc khi môi nàng rời khuôn mặt điển trai của chàng.
Tú xoa má nàng, mỉm cười:
- Mỗi lần em giận, anh lại thương hơn... nhưng tim anh nhói đau biết bao nhiêu lần. Thảo à! Em cứ đày đọa, giận hờn anh đủ trò, đủ cách cho anh cười không nổi, khóc cũng không xong, em vui lắm sao khi nhìn cảnh ấy chứ.
Thảo được chàng gối đầu lên tay mình, âu yếm bảo:
- Thảo! Em biết không? Được những dòng thư của em, anh muốn khóc vì sung sướng. Anh biết em hiểu anh, tha thứ và đang nhớ anh nữa.
Thảo liếc ngang, mỉm cười chế nhạo.
Tú cười:
- Không phải sao? Nếu em không còn nhớ đến anh, em gởi thư cho chú Liêm làm gì. Em thừa biết chú ấy là người đỡ đầu cho anh mà... Chiếc phòng kỷ niệm đó anh đã gói mình từ lúc em đi đến nay đó.
- Anh ở với ai? - Thảo cắc cở hỏi.
- Với ai? với kỷ niêm, của em chứ ai, vậy cũng hỏi, kỳ cục chưa?
- Ai chứng minh điều ấy chứ?
- Trái tim trong anh và chú Liêm làm giám hộ đủ chưa? Hay cần có ông Tiền làm chứng?
Thảo mím môi gật đầu trêu tức:
- Dĩ nhiên rồi sao? Tức hả?
Thảo bị Tú đẩy ra cho mặt nàng đối diện chàng, giọng ghen tức:
- Chà! Lúc này tươi mát đẹp ra, ai cũng theo xin cưới.... nên "lên mặt" với anh hả? Có anh ở đây đừng hòng, lạng quạng là em chết với anh đó, cô vợ à.
- Làm gì chết! Có thai hoang đi trong đêm khuya lang thang, đói khổ còn chưa chết. Giờ có người yêu thương cưới hỏi đàng hoàng làm gì chết chứ? Lãng ồ!
Tú bặm môi gằn giọng:
- Ngày xưa, tại em ôm lấy nỗi đau khổ ấy một mình, anh khôgn biết em ở đâu để cùng chia sẽ, giờ thì có anh bên cạnh em đừng có hòng quen với ai, đừnng viện cớ đi làm rồi đưa đón.... Qua mặt ai chứ với anh thì em ở lại đi. Đừng hòng! Còn thằng nào ngon vô cưới biết tay anh! Hồi đó, tại ba anh bắt anh cưới Bạch Vân nên anh khó xử...
- Ờ, phải rồi, có bạch Vân sẵn sàng làm cô dâu bên anh nên anh đau dám yêu em, cưới em. Dám phá đời người ta rồi bỏ cho vui vậy mà!
nàng gượng mình ngồi dậy. Tú hiểu ý ghì Thảo lại. Thảo cằn nhằn:
- Anh làm gì vậy? Buông ra không hả?
- Không buông! Chừng nào em hôn anh thì anh mới buông. Không hôn thì đừng hòng!
Tiếng bà vú ngoài cửa gọi vọng vào:
- Hai đứa xuống ăn cơm nè!
Tú đáp lại, mắt nheo nheo nhìn Thảo:
- Dạ, con no rồi, vú ăn đi. Bao giờ đói, hai con ăn sau.
- Vậy à!
Tiếp dép xa dần, Thảo hỏi:
- Anh ăn gì mà no? (ăn cái gì... ôm ng` đẹp no ngang hong gùi)
Tú cười cười không đáp.
Thảo cằn nhằn:
- Đi xuống ăn, để vú lo, kỳ lắm!
Tú thản nhiên đáp:
- Anh no rồim đừng lo cho anh. Em đói xuống ăn đi.
- Em ăn gì mà no... Chú nói trứa đến giờ anh chưa ăn gì mà.
- Nói không thương anh sao lo chi vậy?
- Hừ! Không ăn thì thôi, làm như mình có giá lắm vậy.
Tú cười cúi đầu cho giọng chàng ngọt ngào nhỏ bên tai nàng:
- Anh no vì được hôn em đó biết chưa? Ngốc thật!
Thảo liếc lại:
- Anh khùng thì có!
Chàng cười, hôn nàng thật nồng... Thời gian như ngừng lại cho hai tâm hôn đau khổ tìm hương ấm. Ngoài kia, gió xưa thì thầm như ru lòng người vào giấc ngủ ấm êm hạnh phúc.
Tú khẽ gọi tên nàng:
- Xuân Thảo!
Giọng chàng ấm áp khiến Thảo ngước lên nhìn chàng, nàng hỏi nhỏ;
- Anh gọi em hở?
Tú âu yếm nâng cằm nàng hỏi;
- Em còn yêu anh khôgn Thảo?
- Sao anh hỏi vậy?
- Anh nghĩ hai năm xa nhau... đau khổ vây kín em, nỗi lạc lõng cô đơn nơi đất lạ, với lòng hận oán về anh... em không làm sao yêu anh trọn vẹn được. Vả lại, quanh em nhiều người yêu và muốn xây dựng cùng em! Nếu thế, anh cũng không dám buồn, vì anh biết lỗi của anh không nhỏ đối với em.
Thảo nhìn anh, ánh mắt vừa yêu thương vừa giận dỗi, nàng hỏi lại:
- Ý anh muốn hỏi rằng: Sau ngày mình xa nhau, em yêu bao nhiêu lần, hôn bao nhiều nụ rồi phải không?
Tú nhận đôi môi cong lên, giận dỗi từ nàng, chàng cười lắc đầu:
- Ý anh không phải vậy.
- Sao không phải. Anh nghĩ em mau thay đổi như anh vậy?
- Anh thì sao?
- Thấy em, anh không cưới Bạch Vân đó?
- Nói bậy! Nếu yêu Bạch Vân, anh cưới nàng bốn năm trước... chứ đợi gặp em sao? Em không yêu ông Tiền sao hắn về nhà choàng vai âu yếm như chồng em có khác.
- Nếu yêu anh ấy em làm bà giám đốc lâu rồi chứ không ở một mình... đợi... đâu.
- Đợi ai? Anh hở?
Thảo quay lưng lại chàng, cất giọng trầm ấm buồn, nàng bảo:
- Trái tim em chỉ nở một lần đón hình bóng anh thôi.. dù cho gió bão trong đời thế nào em vẫn yêu mãi mình anh... Chỉ có anh là không yêu...
Tú ôm nàng vào lòng đáp nhỏ:
- Anh yêu em nhất đời. Thảo! Hãy hiểu rằng tim anh chỉ có em thôi! Anh yêu em biết mấy.
Thảo nghênh mặt liếc chàng:
- Yêu lần thứ mấy thì có.
Tú cười sung sướng nhéo má nàng trong ánh mắt yêu thươgn. Thảo đón nhận với nụ cười tươi thắm và đôi môi cong nũng nịu:
- Em yêu anh lầnb đầu cũng là lầu cuối! Còn anh, đã yêu vạn lần. Anh ác với em đủ cách hết... Anh...
- Thì giờ anh yêu em hết quãng đời còn lại, không đủ sao?
- Còn bạch Vân thì sao?
- Em đi rồi, anh về phòng em nằm phần nhớ em, phần hối hận nên anh kihông mở đèn. Không ngờ đêm ấy Bạch Vân đem Mạc Tùng về, mọi việc xảy ra, anh mừng nhờ sự có mặt của ba má... Nếu không đến bây giờ chưa chắc ba má tha cho anh và thương yêu em.
- Ba má thương em?
- Chứ sao! Má thương em ngay lúc gặp lần đầu. Vì sợ ba nên má đành nghe theo chứ lòng má không hề thương Bạch Vân. Ba kêu anh đi tìm em... Ba anh sẽ xin ba em cho anh làm đám cưới.
Thảo cười buồn:
- Cưới làm gì, muộn rồi, em không đủ tư cách để làm cô dâu đâu.
- Sao lại không xứng đáng. Anh mới không xứng đáng bên em thì có...
- bạch Vân giờ ở đâu? Mạc Tùng có cưới cô ấy không anh?
Tú thở dài:
- Mạc Tùng bỏ Bạch Vân khi biết gia đình anh từ bỏ nàng. bạch Vân nhờ hai lượng vàng của má cho anh, nàng mở quán bán tạp hóa trước nhà... cuỘc sống chắc không đến nỗi nào.
Thảo mỉm cười hỏi anh:
- Anh có thăm và giúp đỡ nàng không? Dù sao cũng mang tiếng vợ anh mà!
Tú cười:
- Chưa thăm một lần còn có người ghen. Nếu thăm và giúp đỡ nàng nữa chắc có người khóc đó.
Thảo ngước lên háy mắt:
- Ai thèm!
- Không thèm hở?
Tú khẽ áp môi mình lên cánh hồng nhung đang hé nở chờ ngọn gió tình mơn man trên bờ môi mềm mại. Nụ hôn êm đềm tha thiết đêm nay là nốt nhạc cuối cùng chấm dứt bước phong trần của cuộc đời cô gái nhỏ.
Từ đây, họ có nhau như đôi chim liền cánh bay giữa vùng trời cao rộng ngoài xa.
"Ngày mai cô bé bơ vơ ấy
Đã có vòng tay ấp ủ rồi
Đường trần không phải cô đơn nữa
Đêm vắng không còn lệ đắng môi"
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng