Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ú để yên mắt trên môi đang lắm lời của nàng. Thảo đưa 2 bàn tay lên cổ của Tú như muốn siết cổ chàng. Tú lấy bàn tay ấy đặt sát cổ mình, chàng bảo:
- Em siết cổ anh đi. Chết có lẽ sung sướng hơn trong tình trạng này. Tìm mọi cách để gặp em. Ở đây nghe em đay nghiến, hờn giận đủ lời, về nhà gặp ba dùng từ ngữ nặng nề để sát phạt..làm sao anh chịu nổi giữa 2 sức ép chứ?
- Thì ngã về phía Bạch Vân...Ở bức tường này anhs ẽ yên ấm hơn...
- Em đừng nghĩ bậy rồi giận anh nữa?
- Thì anh phải tập nói dối cho hay. Lại bà lớn thì nói: Anh quen với con bé ấy với tính cách qua đừơng thôi, em đừng để tâm. "Lá rụng về cội" làm sao anh bỏ em đựơc chứ. Em là ng vợ anh bỏ biết bao công sức tìm kiếm và cưới hỏi đàng hoàng. Cái hạng gái ấy dễ dãi, anh quen cho biết mùi hoa thôi...Hạng đó có quý giá gì mà em ghen cho mệt.
TÚ Nghe nàng nói, ánh mắt liếc ngang, tay đẩy nhẹ mũi nàng. tú cười nheo măt hỏi tiếp:
- Rồi sao nữa, nói tiếp đi, cô bạn nhỏ:
Thảo nghiêng mặt đáp:
- Đến "bà nhỏ" thì phải ngọt ngào, vuốt ve tự ái của kẻ đến sau: Rằng em là ng con gái anh yêu nhất đời mình...Dù muộn màng, nhưng với anh em là tất cả. Anh cho em hết quãng đời còn lại vẫn chưa đủ để bù đắp những thiệt thòi của em nữa. Hãy tin anh, xa em anh buồn khổ nhớ mong, tại anh gây đau khổ cho em, anh phải có trách nhiệm...HÃY CHO anh cơ hội chuộc lỗi, em yêu...
Thảo nghẹn ngào, giọng trùng xuống thật buồn. tú ôm nàng vào lòng, chàng nói giọng thiết tha:
- Thảo, em đừng tưởng tượng rồi đặt điều quái ác ấy cho anh, có bao giờ anh nghĩ thế đâu? ANh không biết làm sao để đáp lại tình em xứng đáng đây. Em đừng nghĩ vu vơ rồi giận anh và buồn
cho mình nữa... không có ích lợi gì mà còn gieo khổ cho nhau. Nghe lời anh đi em, THẢO À!
Thảo vẫn khóc trong vòng tay anh. Trời càng về khuya, tiếng khóc nàng không lớn nhưng bên tai chàng từng tiếng nấc tức tưởi vang đều khiến trái tim chàng se thắt. Tú bối rối lên khi tiếng khóc ấy lớn dần. Cuối cùng, Tú đành dùng đôi môi mình làm phận sự cầu hoà.
Thảo nghiêng mặt né tránh. Tú càng tận dụng những gì đã thu nhận đựơc trong tháng ngày lặn hụp với tình yêu, hầu đem lại cho Thảo cảm giác nồng nàn, thiết tha như bù đắp thiệt thòi mà Thảo đã vương lấy vì chàng.
Nhất Chi đi làm về, nàng vào phòng Thảo nắm tay bạn hỏi nhỏ:
- Ê, hồi sáng đang làm sao về sớm vậy?
Xuân Thảo nhìn Nhất Chi buồn bã nói:
- Tôi nói cái này cho bồ nghe nhưng cấm nói lại cho anh Mạnh Trường nghe, nhất là ba đó.
Nhất Chi gật đầu nhẹ bảo:
- Bỏ lại nghi ngờ gì tôi vậy? Mình là bạn thân mà. Từ lúc lấy anh Mạc Tùng, tôi chưa bao giờ xem bồ là em chồng cả, mình vẫn là Nhất Chi của Thảo kia mà.
Xuân Thảo cười, giọng buồn bã:
- Nhất Chi à, mi có tin rằng con Thảo này có thai hoang không?
Nhất Chi đứng bật dậy mắt mở to nhìn Thảo:
- Với Tú à? sao lại có chuyện này? Oan trái nữa rồi. Tú hay chưa?
Thảo mím môi, mắt long lanh ứơt. Nhất Chi ngồi lại bên bàn an ủi:
- Không sao đâu, mọi đau khổ phải qua thôi.
Thảo yên lặng khóc. Nhất Chi hỏi tiếp:
- Sao bồ không cho Tú hay, biết đâu anh ấy có giải pháp thích hợp thì sao?
Thảo lắc đầu:
- Anh ấy không có cách gì hơn là an ủi, vỗ về, thuyết phục mình yêu trong bóng tối một cách đau buồn ấy.
Nhất Chi buông suôi:
- Thà như thế còn hơn...mọi việc đã lỡ rồi. Thảo phải chịu đựng chứ biết sao bây giờ? Chẳng lẽ Thảo giết con mình sao? Không thể đựơc, chúng ta là thầy thuốc mà, làm như thế tội nghiệp con. Dù sao, nó cũng là huyết thống của mình, nó vô tội, THảo à!
Thảo gật đầu:
- Mình quyết bảo vệ nó, nhưng tai tiếng gia đình...Nhất Chi, mình định đi thật xa...Chi thấy sao? Có nên không?
Nhất Chi giật mình, hỏi nhanh:
- Thảo định đi đâu? Hồi nào đến giờ, THẢO đi xa mà không có ng thân đâu? Rồi bơ vơ, đau khổ một mình...làm sao Thảo vừa lo cho con, vừa lo cho mình đựơc?
Thảo lắc đầu, tỏ vẻ chán chường:
- Rồi cũng sẽ quen thôi, Chi à! Mình không muốn ai biết chuyện này. Mình đi xa để Tú không có cơ hội gặp lại mình, kế đó là bảo vệ tai tiếng cho ba. Mình sẽ LIÊN lạc với Chi bằng địa chỉ bệnh viện. Nhất Chi hãy hứa giữ bí mật về mình với bất cứ trường hợp nào, kể cả Mạc Tùng. Chi hứa không?
Nhất Chi khóc rấm rức gật đầu:
- Thảo đi đâu?
- Chưa biết đựơc
- Giấu luôn cả mình nữa sao?
- Không phải. Nhưng con đường ngày mai Thảo chưa biết đựơc mình phải đi nơi nào nữa. Chi ở lại, chăm sóc ba giùm nhé!
Nhất CHi đưa bàn tay run run lau nưcớ mắt cho Thảo, dịu dàng bảo:
- Chuyện nhà, bồ đừng lo. Mình sẽ thay thế bồ lo lắng cho ba...Không có Thảo, ba buồn lắm. Điều ấy không làm sao tránh đựơc. Chỉ lo cho Thảo thôi, một mình nơi xứ lạ...Thật khổ!
Thảo gượng cười:
- Từ từ rồi quen. Lúc xưa mới đi với Tú lần đầu, mình ngơ ngác với thế giới bên ngoài.Lần lần rồi cũng quen, giờ mình đâu thua ai trong môi trường đó.
Nhất Chi hỏi:
- còn TÚ thì sao, nếu anh ấy đến đây tìm Thảo? Anh Tú thương Thảo lắm, sự ra đi này gây đau khổ cho ảnh không ít đó Thảo àh!
Thảo cười nhẹ:
- Đau khổ của ng con gái có chửa hoang và ng đàn ông mât đi một mối tình...ai khổ hơn ai. Nhất Chi! Danh dự gia đình với nỗi khổ của Tú nếu đem so sánh. Chi chọn bên nào?
Nhất Chi nhăn mặt:
- Thấy Tú đau khổ vì yêu Thảo, mình đau xót không chịu đựơc. Thảo à! Tú không phải cố ý gây chua xót cho bồ...chỉ vì hoàn cảnh thôi.
- Thì cũng vì hoàn cảnh mình mới mang chửa hoang nè, bồ không thấy sao? Tú buồn nhưng có thể tìm vui trong rượu. Còn mình, vừa buồn vừa phải mang con nơi xứ lạ, một mình không nơi nương tựa, bồ thương ai hơn?
Nhất Chi khóc, nàng hôn tay Thảo:
- Dĩ nhiên mình thương bồ rồi. Thôi! bồ tính sao mình hay vậy. Giờ bồ cần gì mang theo, mình xếp lại cho.
Nhất Chi chạy về phòng, trở qua đưa cho Thảo gói nhỏ, giọng nghẹn ngào nói:
- Đây là số nữ trang, bồ giữ lấy, phòng khi bất trắc, có mà dùng.
Thảo cảm động hỏi:
- Ở đâu bồ đưa cho tôi vậy? Anh Trường hỏi bồ trả lời làm sao? Không đựơc đâu Chi à.
- Bồ cứ giữ, mình tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, cho bồ thì anh Tường không nói gì đâu, bồ là em gái của ảnh mà
- Lúc xưa mình có để dành một số tiền. Chi đừng lo, mình tự lập được mà
Nhất Chi cau có:
- Thì cứ giữ lấy, biết đâu có lúc lại cần đến thì sao?
Nhất Chi cầm tay Thảo bóp lại, Thảo gục đầu vào vai bạn khóc, giọng nghẹn ngào đáp:
- Cám ơn Nhất Chi. Xin bồ lo lắng cho ba mình và an ủi trong những phút ba buồn
- Được rồi, hãy lo cho bồ đi. Đem theo đồ nào đâu, mình thu xếp cho
Tiếng xì xào bên ngoài vọng vào tai hai người. Nhất Chi lẩm bẩm:
- Ai vào nhà mình vậy kìa. Thảo ở đây đi để mình ra xem sao
Thảo nhìn lại căn phòng thân yêu của mình từ nhỏ, lòng nàng đau xé khi nghĩ đến ngày mai phải xa cách khung cảnh quen thuộc này
Nhất Chi với gương mặt tái xanh, đôi môi run rẩy,nàng nắm tay Thảo vừa kéo đi vừa nói:
- Bạch Vân đang nói chuyện với ba ngoài ấy. Thảo ra ngoài ngay đi, nhanh lên
Thảo vội hỏi:
- Thái độ bà ấy ra sao?
- Vẻ mặt căng thẳng hìn như nói về Thảo và Tú đó
Xuân Thảo cười nhẹ:
- Chung quy chỉ có thế thôi. Chắc bà ta muốn ba mình can thiệp vào để Tú về với bà ấy chứ gì?
Nhất Chi đưa mắt lo lắng:
- Thảo sẽ nói gì, hãy chuẩn bị. Xem chừng tình hình không tốt lắm đó
- Biết rồi. Nhất Chi đừng lo. Bà ấy không đủ lý luận để triệt mình đâu
Nhất Chi và Thảo bước ra phòng khách trước ánh mắt nghiêm khắc của ba nàng và vẻ ngạc nhiên của Bạch Vân
Thảo giữ nét mặt tự nhiên:
- Chị vào đây bao giờ? Tìm anh Tú hay tìm tôi? Chắc ngoài hai mục đích đó ra, chị còn muốn thưa chuyện với ba tôi nữa phải không?
Ông Châu lên tiếng:
- Con ngồi đây đã, nghe Bạch Vân nói hết ý của nó đi. Chuyện gì từ từ mình giải quyết, không nên nóng nảy không hay đâu
Bạch Vân với giọng nhẹ nhàng mắt hướng về ông Châu tiếp:
- Con và Tú tuy không tha thiết yêu nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng gia đình anh ấy đã chọn con làm dâu, chuyện này đã xảy ra bốn năm qua. Bốn năm con về ở nhà anh Tú, với sự yêu thương đùm bọc của cha mẹ anh ấy. Giờ cô Thảo quyến rũ anh Tú, đến nước ba chồng con khuyên lơn cô Thảo vẫn không từ bỏ ý định trói buộc với anh Tú. Đám cưới anh ấy không về, làm cho ba con phải hổ mặt với họ hàng. Bây giờ anh ấy kêu con phải rời khỏi nhà. Nếu không, anh sẽ giết con
Ông Châu ngạc nhiên hỏi:
- Tú đuổi con đi rồi? Bao giờ?
Bạch Vân vừa khóc vừa đáp:
- Bắt đầu từ lúc cô Thảo đến bệnh viện đến nay. Con biết anh ấy yêu cô Thảo từ ngày anh được cô ấy săn sóc …Con không dám trách chỉ buồn cho số phận con thôi. Cũng tại con…
- Tại con?
- Dạ, con tin tưởng cô Thảo là người ăn học đàng hoàng, nhất là con của bác, cô phải có nhận xét tốt và tính tình đứng đắn. Không ngờ cô lãng mạn, quyến rũ anh Tú khi cô biết chúng con sắp sửa cưới nhau. Con không trách anh Tú vì là đàn ông mà, thấy trăng quên đèn là chuyện thường. Thảo học giỏi khôn khéo làm sao anh ấy không ngã về cô. Hơn nữa, hai người lại có điều kiện cận kề bên nhau. Cháu xin bác khuyên cô ấy, chẳng lẽ bác lại lặng yên để Thảo cướp chồng con sao?
Thảo tức giận xen vào:
- Ý chị muốn thế nào? Bắt Tú về làm chồng cho chị hợp tình hợp lý phải không? đừng dài dòng rào đón, gán ép ba tôi vào chuyện này. Tình cảm của ba chúng ta tự giải quyết, không nên trách ba tôi
- Tại sao không trách chứ? Ba cô biết Tú và tôi sắp cưới nhau rồi, lại tạo cơ hộ cho Tú kè kè bên con gái mình là có ý đồ gì chứ? Ba cô giáo dục tốt, cô đau yêu bừa bãi như thế chứ?
- Yêu bừa bãi à? Nghĩa là có chồng sắp cưới mà vẫn có tình nhân hằng đêm phải không? Đó là lãng mạn trắc nết hay chung thủy vậy? Tôi yêu Tú là tự trái tim tôi cảm nhận …Tôi không hề lừa dối, lạm dụng tình yêu của ai để chiếm đoạt tài sản của họ đem cho nhân tình….như thế là tốt rồi. Vả lại, Tú chưa là chồng chị, chị đừng lạm dụng cương vị mà chị chưa có được
Vân gằn giọng đáp trả:
- Tôi được gia đình Tú xếp đặt cho tôi, tôi phải đứng đúng vị trí mà tôi có được. Cô giàu có lại học giỏi và đẹp nữa. Chẳng lẽ cô không tìm được một người tình sao lại đi cướp giật chồng của tôi?
Thảo bật cười:
- chị giàu sao không tìm cách kéo chồng lại để đến đây dùng thủ đoạn cho tôi đẩy Tú về với chị, khi lòng anh ấy oán ghét, ghê sợ chiếc áo chú rể bên cô dâu…như cánh hoa chùm gởi mà chị hân hạnh nhập vai
Bạch Vân cười giọng hách dịch
- Con có cha, nhà có nóc, nếu không nể bác Châu, tôi đã hạ nhục cô lâu rồi. Tôi không làm điều tồi tệ ấy là tôi muốn bác Châu giúp cô sửa lại lầm lỗi ấy. Cô thừa biết người đàn bà ghen ngôn ngữ và hành động không được đẹp lắm….Nếu cô không sợ tổn thương đến danh giá gia đình thì cô cứ tiếp tục yêu Tú
- Chị sở dĩ không dám làm điều mà chị rất muốn thực hiện là vì không phải chị tốt hay chị nể trọng ba tôi, mà chị không đủ tư cách để làm …bởi trên pháp lý, chị chưa là "bà Tú" trong gia đình chị chưa có tấm ảnh nào chứng minh Tú và chị cưới nhau, thì đứng trước dư luận chị lấy cương vị đối chấp với tôi đây. Chị chỉ đến đây để van nài ba tôi sử dụng quyền làm cha bắt buộc tôi phải xa Tú, cho anh ấy trở về với chị. Có nằm mơ Tú cũng không yêu chị đâu, bà chị à
- Nếu cô không đổi ý, tôi có đủ cách để bắt cô im lặng xa Tú kia mà
- Im lặng? Thì đêm ấy tôi đã im lặng cho Mạc Tùng đóng kịch bên tôi rồi đó. Nếu Tú biết chị lấy tiền và vàng của anh ây cho Mạc Tùng, chị nghĩ sao đây? Có phải chị mất cả Tú lẫn thằng "ma cô" đó không? Nếu tôi không im lặng chị được làm cô dâu không, dù cô dâu không hề có chú rể bên cạnh
Bạch Vân tức tối đáp:
- Tôi đến đây yêu cầu cô dứt khoát với Tú. Còn việc tôi như thế nào không cần cô biết đến
Thảo bật cười đáp trả:
- Tôi có đeo Tú bao giờ đâu mà chị yêu cầu tôi xa anh ấy. Tôi yêu Tú nhưng chưa bao giờ nhận làm vợ Tú. Trói buộc đàn ông về với mình là một điều ngu xuẩn cần phải tránh, vì càng kéo họ về thì tâm hồn càng đi xa hơn
- Cô không cần dạy khôn tôi. Điều tôi cần là mong sao cô thực hiện là đủ rồi
- Tôi không dám dạy khôn chị. Nhưng tôi nhỏ hơn chị, tôi làm sao đám trịch thượng. Thiết nghĩ, tôi không đủ mánh khóe để dụ dỗ anh Tú. Chị đã chiếm tình cảm của ba mẹ Tú, sao không dùng sự khôn ngoan ấy kéo anh Tú về với sự yêu thương trọn vẹn mà chị đã dành cho anh ấy chứ? Kêu gọi sự buông tha của tôi làm gì? Tôi không tha thứ cho những ai xúc phạm đến danh dự của tôi đâu
Bạch Vân trừng to mắt như muốn nuốt chửng Thảo vậy:
- Hừ! Tú chỉ muốn yêu thương cô cho vui thôi. Hoa bên đường không hái cũng uổng! Nếu Tú yêu cô thật lòng, sao không thưa với cha mẹ kết hợp với cô đi?
- Nếu chị bảo Tú xem tôi như hoa bên đường hái cho vui chơi, vậy chị ghen làm gì? Tốn công sức đến đây réo gọi ba tôi làm gì? Buồn cười thật! Một cái bóng bên đường, một chiếc quán nhỏ làm sao sánh bằng sân ga đẹp, ngôi nhà kiên cố mà cha mẹ Tú đã cho chị, ghen làm gì với ngữ đó?
Bạch Vân cười gằn, gương mặt kênh kiệu:
- Tôi tưởng cô là người có ăn học, gia đình trí thức lại đàng hoàng, cô chịu cảnh yêu trong bóng tối vậy sao? Không ngờ bác Châu lại bằng lòng cho cô làm việc xấu xa ấy?
- Vậy chị yêu Mạc Tùng đó thì sao? Chị có dám đi với Mạc Tùng ngoài phố không? Hay lén lút ôm nhau trong khách sạn "Sao Đêm" hả chị? Chị thừa biết hậu quả bi đát của người đàn bà "bắt cá hai tay" mà….Chị sợ tôi ôm lấy chiếc phao cuối cùng của chị ư? Tôi không làm điều đó đâu…Chị đi đêm thế nào cũng bị sụp hầm mà ….
Bạch Vân mím môi xanh mặt, nàng run giọng quay sang ông Châu:
- Bác Châu! Bác có thể ngồi yên cho Thảo lén lút đi lại với anh Tú sao? Bác thương Tú hay thương cái gia tài đồ sộ của kia. Cháu không muốn nhìn cảnh cha con bác âm mưu chiếm đoạt những gì trong tầm tay cháu
Thảo hằn học đáp khi ánh mắt cha nàng trĩu buồn:
- Chị không có quyền áp đặt chuyện tồi bại ấy cho tôi. Làm sao tôi có dã tâm giống chị được chứ? Yêu chân thành không bao giờ nghĩ đến tài sản, chỉ có thể không yêu mới nghĩ cách chiếm đoạt những gì không phải của mình thôi. Chị có nhục mạ tôi thế nào đi nữa, Tú cũng không bao giờ yêu chị, nếu không nói anh ấy oán hận chị chồng chất
- Như vậy là cô nhất định giữ tình yêu Tú. Bác Châu! Bác im lặng là chấp nhận ý đồ ấy của con gái mình à? Bác cần gia tài của Tú đến thế sao?
Thảo cười:
- Đừng suy bụng mình sang bụng người, đừng viết sẵn lời cay độc lấp vào miệng người khác. Nếu tôi là vợ chính thức không bao giờ có việc tôi hành hạ mình đến xin tình nhân của chồng đâu. Vì chồng tôi không yêu ai ngoài tôi. Đến đây chị không thấy hổ thẹn với lòng sao? Chị cần Tú đến độ quên mình à?
Ông Châu bấy giờ mới lên tiếng, giọng ông điềm đạm hiền từ:
- Con Bạch Vân nói cũng đúng. Dù con có yêu thằng Tú chân thành và ba không không có ý chiếm đoạt tài sản của nó đi nữa…Bạch Vân và mọi người có quyền áp đặt. Con không nên tiếp xúc với Tú. Dù Bạch Vân có lợi dụng việc chồng vợ của nó để trục lợi cho mình, hay Bạch Vân có đem tài sản ấy cho Mạc Tùng đi nữa, chúng ta cũng không nên đề cập đến, con nghe không Thảo, Bạch Vân, con về đi! Bác nhất định ngăn trở Thảo và Tú gần nhau. Tú sẽ trở về với con thôi. Bác không gạt con đâu, đây là vấn đề danh dự của bác mà
Bạch Vân nhìn Thảo mỉm cười, Thảo nóng nảy đáp:
- Không có con Thảo này thì cũng còn nhiều con Thảo khác, không bao giờ Tú chấp nhận Bạch Vân làm vợ đâu. Đừng hòng!
Ông Châu đưa tay ngăn Thảo giọng ông ngọt ngào điềm tĩnh, nếu nhìn kỹ trong mắt ông người ta sẽ thấy sự chua xót tiềm ẩn trong ấy:
- Bạch Vân! Bác hứa không bao giờ cho Tú và Thảo gần nhau. Ngày Tú yêu Thảo công khai là ngày ấy bác chết trước mắt hai đứa nó ngay
Thảo đứng bật dậy gay gắt đáp, mắt nhìn Bạch Vân trân trối:
- Nếu Bạch Vân đàng hoàng thì con không bao giờ yêu Tú. Con chỉ lấy Tú, làm vợ Tú khi nào gia đình Tú biết chuyện Bạch Vân và bằng lòng cưới con. Ba yên tâm đi, con không bao giờ gặp lại Tú khi anh ấy chưa được hoàn toàn tự do. Bạch Vân! Chị yên lòng rồi chứ? Chị tin đi, kẻ gieo gió ắt có ngày gặp bão. Chị không tạo tạo gió, bao tố sẽ không vây kín chị đâu mà sợ
Bạch Vân đứng dậy ngọt ngào bảo:
- Cám ơn Thảo. Hy vọng Thảo sẽ gặp được ông chồng tốt. Cám ơn bác Châu, mong rằng bác giữ lời hứa với cháu….
Thảo cười nữa môi:
- Anh Tú dĩ nhiên là ông chồng tốt rồi. không cần chị chúc. Câu đó để tôi chúc chị đúng hơn
Thảo bỏ đi với dòng nước mắt đau khổ, Nhất Chi dịu dàng an ủi:
- Thôi, đừng buồn, mọi việc rồi sẽ qua thôi!
Nàng ôm chiếc gối vào lòng khóc nức nở, Thảo đau buồn vì chính nàng đem đến nhục nhã cho ba nàng, Nhất Chi vỗ về:
- Đừng buồn nữa, hãy cố gắng để có sức vượt qua chông gai chứ. Con đường phía trước còn dài lắm, Thảo nhớ không?
Thấy Thảo nằm yên không khóc, Nhất Chi tiếp:
- Người ta đến đây nhục mạ mình, Thảo phải ráng phấn đấu để đứng thẳng cho họ sáng mắt khi thấy thành quả của mình chứ. Thảo càng buồn lòng thì sự phấn đấu càng giảm đi, sự chịu đựng không còn nữa…Ngày mai mình tàn lụn có phải làm trò cười cho họ không? Thảo suy nghĩ lại đi!
Thảo ngồi bật dậy, tay để lên bụng mình yên lặng thật lâu. Nhất Chi tiếp tục động viên Thảo:
- Từ đây, Thảo không còn sống cho mình nữa, mà Thảo sống cho con. Nó cần sức khỏe của Thảo hơn ai hết. Thảo yêu nó, vì nó sinh ra đã không có tình yêu thương của cha bên cạnh
Thảo bật khóc thật nhiều khi đưa tay xoa bụng như thầm hiểu trách nhiệm của mình đối với con rất nặng nề. Nàng nhìn Nhất Chi gật đầu:
- Cám ơn Nhất Chi, mình phải vui sống để lo cho con. Bồ tin đi, con Thảo này đủ can đảm đứng lên thách thức cuộc đời mà
Nhất Chi cười tỏ vẻ hài lòng:
- Đúng đó. Người ta sống ở đời "khôn cũng chết, dại quá cũng chết. Chỉ có kể biết thì mới sống vững thôi." Hy vọng Thảo không đến nỗi
Thảo cướp lời:
- Thảo không đến nỗi buồn bã để chết đi phải không? Nhất Chi! Mình quen nhau bao năm nay, bồ biết tính con Thảo này mà! Thảo không bao giờ ngã quỵ trước đối phương. Dù lòng nó có chết tự bao giờ cũng vậy thôi, phải có bộ mặt vui vẻ để che kín nỗi đau trong lòng
Nhất Chi cười vui vẻ hài lòng:
- Bao giờ Thảo đi?
- Đêm nay được không?
Nhất Chi lắc đầu:
- Ba sẽ biết. Để sáng mai, Thảo đi làm như thường lệ, ba đi ăn sáng mình lợi dụng thời gian đó đi luôn tiện hơn
Thảo gật đầu, Nhất Chi bảo:
- Còn thời gian, viết cho Tú vài chữ đi. Tội nghiệp anh ấy, nếu không có Bạch Vân. Tú đã cưới Thảo rồi
Thảo cười buồn:
- Sao, không bắt Thế Vinh yêu và cưới mình nữa sao? À! Nhất Chi có viết thư kể cho chị Hằng kể vắn tắt Trí có cô Mai dạy chung trường rồi. Chị ấy sẽ bảo lãnh hai đứa nhỏ đi gấp
Nhất Chi gật đầu:
- Nếu trái tim mình biết thích ứng với mọi trường hợp, mình đâu có khổ hả Thảo?
- Nếu tình yêu đem đến toàn là nụ cười thì sao tạo hóa tạo cho ta để làm gì? Chi với tình yêu suôn sẽ trọn vẹn, thật là may mắn. Còn con Thảo này kiếp trước vụng đường tu nên kiếp này đau khổ vì duyên phận lỡ làng
Nhất Chi cười an ủi:
- Thà khổ vì yêu, còn hơn đau khổ vì không có tình yêu. Tú yêu Thảo tình yêu chưa từng có. Đâu có gã đàn ông nào ngồi trước cửa phòng ba đêm liên tục như Tú chờ Thảo vậy? Đến nổi ba chịu không nổi phải lên tiếng can thiệp giùm Tú. Thảo phải vui vẻ vì có người yêu mình như vậy. Hy vọng "sau cơn mưa trời lại sáng "
Nhất Chi rời phòng sau câu nói ấy. Nàng biết Thảo cần phải khóc một mình, chỉ có nước mắt mới đem lại bình thản sau những giây phút đau khổn tột cùng ấy
Cầu trời cho Thảo đủ can đảm phấn đấu trong quãng đường sắp tới
Ngày mai đất lạ trời xa đó
Có người con gái -bước lang thang
Mang con, buồn tủi rời thôn xóm
Ôm mối tình đầu- - trong dở dang
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng