Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hảo nhuốm bệnh tự ngày "ký kết" yêu thương cùng Tú, bởi đắng cay chua xót mà Bạch Vân đã ân cần gởi cho nàng, cùng nỗi khắc khoải kh inhìn về tương lai, với sự thúc giục của Thế Vinh và Trí trong cuộc hôn nhân của nàng.
Tú ngồi cạnh nàng với lý sữa trên tay, chàng ngọt ngào âu yếm:
- Em uống ly sửa nóng cho có sức đi Thảo.
Nàng không quay lại, ánh mắt không hề cho Tú chút tình cảm nào.
Nàng ôm chiếc gối trên tay đáp:
- Anh để trên bàn đó cho em, rồi ra ngoài đánh cờ với ba đi. Đừng để mọi người chú ý mình!
Tú nhăn mặt nhỏ giọng:
- Em bệnh làm sao anh không lo được chứ? Anh sẽ thưa với ba hoàn cảnh của mình, từ từ anh sẽ giải quyết ổn thỏa nghe Thảo?
Thảo ngồi bật dậy nhìn anh trân trối:
- Anh nói gì? Em có nghe lộn không đấy! Anh thưa với ba em à? Anh lấy tư cách gì để trình bày chuyện này chứ? Thiệp cưới đã in xong rồi, anh định fiết em lần nữa à?
Tú nhăn mặt đau khổ, chàng nắm tay Thảo siết nhẹ.
Nàng gỡ tay Tú ra, cộc cằn hỏi:
- Anh muốn gì đây hả? Đừng đem sự nhục nhà từ Cao nguyên về đây nữa, được không?
Tú thở ra buông ta nàng và bỏ đi trong lặng lẽ. Thảo nằm khẽ rên vì đầu nặng nề đau nhức, có lẽ đau thương chồng chất... nàng muốn nằm yen trong phòng yên tĩnh này mãi.
Bên ngoài tiếng trẻ vang lên:
- Ư. Ba Trí qua thăm má Thảo nà. Tuấn Anh ơi! Em ra chào ba đi em.
Thảo chớp mắt, thì ra hôm nay là chúa Nhật, Trí sang rước con và thăm nàng luôn.
Tiếng gõ cửa vang nhẹ, giọng Trí khẽ gọi:
- Thảo à! anh vào thăm em đây.
Thảo uể oải đáp:
- Vào đi, cửa không khóa!
Tuấn Anh, Phương Anh ùa vào phòng, chúng nắm tay nàng, líu lo hỏi:
- Má Thảo khỏe không? Con đem cháo vào cho má ăn nha?
Phương Anh ngọt ngào vuốt ve tay Thảo, mắt nguớc nhìn nàng chờ đợi. Thảo mỉm cười lắc đầu, nàng kéo cháu gái vào lòng hôn lên má của nó, tỏ vẻ âu yếm thương yêu của một người mẹ.
Trí nhìn cảnh đó chàng gợi niềm vui trong ánh mắt mà trao cho Thảo, chàng bảo:
- Hai con ra ngoài chơi để ba bàn chuyện với má Thảo một chút nh\'e! Ngoan ba cưng nhiều.
Tuấn Anh nhận được nụ hôn từ cha mình nó bèn nắm tay Phương Anh chạy ra ngoài với nụ cười dễ thương trên môi..
Trí âu yếm hỏi:
- Em đau làm sao vậy? Ra toa đi anh mua thuốc cho em uống nha? Ba mẹ nhớ kêu anh qua rước, em.. đi với anh nhé!
Trí nắm tay nàng định đưa lên môi hôn.
Thảo rút tay lại, ánh mắt trách móc, nàng bảo:
- Đừng anh... anh không nên vậy mà.
Trí ngượng ngập đáp nhỏ:
- Anh quên... Thảo à! Anh nhớ em quá đi. Chưa bao giờ anh nhớ em như lần này. Anh biết anh không xứng đáng với em bằng Thế Vinh, nhưng anh chắc rằng không ai yêu em bằng anh.
Thảo gượng ngồi dậy để tránh tình trạng Trí nghiêng mặ thôn nàng, nhưng sức yếu. Trí như đoán được ý nàng, chàng lòn tay qua háy Thảo, âu yếm thương yêu gởi trong động tác đó giúp Thảo nương theo chàng mà ngồi dậy.
Cửa phòng rộng mở, ánh mắt Tú ngỡ ngàng khi tiếp nhận hình ảnh đó trong vòng mi.
Hướng về Thảo với nụ cười nửa môi, chua cay, châm biếm, giọng Tú thản nhiên:
- Xin lỗi.
Chẳng vội khép cửa như cố tình giu[\' Trí có đềiu kiện âu yếm người mình yêu trong khung cảnh kín đáo ấy. Thảo qu aphút bỡ ngỡ nàng lấy lại bình thản trong lòng, nàng bảO:
- Anh để em tự nhiên. Em có thể một mình trong mọi việc mà.Ba mẹ vẫn khỏe hả anh?
Trí ngập ngừng đáp:
- Vẫn khỏe và nhớ em lắm. Thảo à! Hình như Tú muốn nói chuyện gì với em?
Thảo gật đầu đáp:
- Có lẽ vậy. NhƯng vấn đề sổ sách có nhiều thì giờ để bàn bạc mà, anh đừng ngại. Anh muốn bàn với em chuyện gì vậy?
Trí cười nhẹ giọng âu yếm:
- Nhớ em quá, anh muốn trò chuyện cho vơi đi thương nhớ chứ đâu có chuyện gì... Bộ em khó chịu khi tiếp anh hả?
- Dạ đâu có, mình là anh em một nhà mà. Anh thương thì em mừng nhưng yêu thì em không đủ điều kiện để đáp lại thôi. Anh làm sao quên Hằng là chị của em và ngược lại, em cũng vậy.
- Chuyện đó đâu có liên quan gì với chúng ta nữa, nó thuộc về quá khứ rồi.
- Giữa chúng ta có một bức tường vô hình ngăn cách khó mà san bằng tất cả khi hai đứa con của anh còn đó? Vả lại, em chưa yêu anh... thì hạnh phúc càng khó đến với chúng ta hơn nữa.
Trí cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay, chàng đáp giọng buồn phiền:
- Anh biết lòng em cứng rắn lắm. Tình chị duyên em đâu phải không có xảy ra trong xã hội này. Đó không phải lý do chính đáng để em giữ lấy giềng mối cũ. Có lẽ anh chưa hoặc không bao giờ đủ điều kiện để nắm tay em trao nhẫn trong ngày cưới, đành chịu đứng lại vị trí của mình thôi.
- Anh giận em? - Thảo hỏi nhỏ.
- Không.. Anh không làm sao giận em được, bởi em tế nhị quá. Anh chỉ trách mình tại sao ngày xưa ba má không cưới em cho anh thôi.
Thảo bật cười:
- Lúc đó em còn nhỏ mà. Nhưng mà Trí nè, mình vẫn là anh em mà! Mỗi ngày chủ nhật, em sẽ qua thăm ông bà và hai đứa nhỏ, không có gì thay đổi khi em từ chối lời cầu hôn của anh.
Trí buồn bã đáp giọng chịu đựng:
- Dù muốn dù không, anh cũng phải bằng lòng thôi. Em cho thế nào anh nhận thế ấy.
Thảo không đành lòng khơi nỗi đau đó thêm nữa, nàng đáng trống lảng:
- Toa thuốc đó má anh uống khá không?
- Khá chứ. Má anh có thuốc uống cho bệnh vơi đi. Còn anh thì tim đến bao giờ mới thôi đau đây?
Thảo cười đáp:
- Để mai em sang toa.. anh sẽ hết ngay.
- Anh mắt và thái độ của Tú cho anh biết trái tim anh ta hướng về em không thua gì anh. Thời gian thuận lợi, hoàn cảnh hợp tình làm sao em từ chối được tình cảm sâu sắc ấy chứ? Tú có em sẽ hãnh diện trước mặ tmọi người. Nhưng em suốt cuộc đời còn lại khổ sở và hổ thẹn với bạn bè... Thảo hãy suy nghĩ kỹ lại!
Thảo nhăn mặt hỏi:
- Sao anh dám khẳng định rằng em chọn Tú?
- Anh khôgn có linh cảm của giác quan đặc biệt như phái nữ nhưng nhận xét của anh ikhôgn sai lệch bao giờ. Anh không bảo rằng em chủ động trong tình cảm với Tú, anh chỉ nói rằng Tú lịch lãm trong sinh hoạt hằng ngày bên em.. làm sao em không cảm nhận lời yêu thương muộn màng của Tú được chứ.
Thảo thở dài buồn bã đáp:
- Nếu... nếu em được Tú yêu và khổ vì tình yêu đó em vẫn chấp nhận nỗi đau trong muộn màng ấy. Rất tiếc, Tú chưa hề có cử chỉ nhỏ nào tỏ ra quý yêu em.
- Em không gạt anh chứ?
- KHôgn.. Gạt anh làm gì chứ? em có quyền yêu anh ấy kia mà.Em chỉ buồn bì không được xã hội và gia đình công nhận là vợ của anh ấy thôi, nếu thật sự em yêu anh ta. Anh Trí hiểu ý em không?
Trí gật đầu. Thảo nhìn sự chịu đựng đó của anh, nàng cũng đau lòng, vì nàng cũng đang ôm nỗi tuyệt vọng như chàng vậy.Thảo đưa tay lấy ly sửa nóng. Trí vội đỡ lấy đưa nàng với ánh mắt thiết tha.
Thảo trao chiếc ly không vào bảo với Trí bằng giọng ngọt ngào:
- Anh về đi để ba má trông. Ngày mai em bớt sẽ qua thăm ba má... Anh đừng trông nếu em không qua nổi nhé!
Trí hỏi:
- Hay là anh sang đây rước em cho tiện nha?
- Không cần đâu, em tự qua được rồi.
Trí ngần ngừ đáp:
- Vậy bây giờ anh rước con thôi nhá. Mai em nhất định phải qua chứ không có lẽ gì cả.
Trí đứng dậy nhìn Thảo như muốn nói điều gì... rồi lại thôi...
Thảo hỏi:
- Anh muốn nói gì với em vậy? Cứ nói đi.
Trí lắc đầu giọng buồn buồn:
- Có lúc anh nghĩ em là vợ anh, nên anh muốn hôn trước khi về... Nhưng giật mình nghĩ lại, anh không là gì. Bởi anh hoàn toàn thất bại trong tình yêu của em... Nên anh thở dài tiếc nuối chú thôi.
Thảo thở dài:
- Xin lỗi anh, em không muốn thế bao giờ. Em không thể cho anh tình yêu với sự miễn cưỡng. Em không quen nói dối với anh.
- Anh hiểu tính trung hậu của em. Anh nghĩ thời gian có thể giúp anh đi đến kết quả tốt đẹp sau cùng.
Thảo buông xuôi:
- Nếu được vậy thì tốt. Ngược lại, mình vẫn là anh em với nhau. Đừng giận nghe anh.
- Anh biế tmà. Anh về nhé. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Trí khuất mình sau cánh cửa, Thảo thở dài buồn bã...
Tú vào phòng nàng sau tiếng gõ cửa khô khan ấy.
Chàng thản nhiên ngồi cạnh bàn nhìn nàng hỏi:
- Em uống sữa rồi à?
Thảo dịu dàng đáp:
- Dạ.
Tú cười rất tự nhiên bảo;
- Anh Trí hay quá chứ, biết cách chiều vợ. Còn anh hư thật... có một ly sữa nhỏ cũng không biết nói làm sao cho em uống nữa. Thật vô dụng!
Thảo biết nụ cười kia dành cho nàng sự cay đắng, châm biếm ẩn khuất trong đó.
Thảo mỉm cười giọng không kém chua chát:
- Anh đâu thua gì anh ấy. Anh khéo léo đâu kém gì ai, nên con Thảo khờ khạo bỏ nhiều dịp may để yêu anh với mối; tình vô vọng nè... Môi anh cũng đầy bản lĩnh nên quyết rũ cho trái tim nó đui mùi, cúi đầu thu mình trong vòng tay muộn màng thừa thãi của anh... Anh mới đáng cho Trí tôn làm sư phụ đó. Anh ấy rất thật thà chỉ biết yêu mà không hề đòi hỏi. Còn anh chỉ đòi hỏi mà không hề yêu.
- Đúng vậy, anh chỉ biết đòi hỏi mà không hề yêu. Anh là kẻ ích kỷ, nhỏ mọn thô thiển nên ác cảm, ngôn ngữ nào tệ bạc họ đều dành cho anh, em chưa vừa ý à?
- Em đâu dám vừa ý. Vì anh sắp đóng vai chú rể mà cô dâu có nằm mơ đi nữa cũng không phải là em... thì em đâu có quyền gì.
Tú cười tự nhiên:
- Biết vậy thì tốt.
Phút im lặng sau đó kéo dài đến ngột ngạt, giọng Tú vang lên:
- Hôm qua không có em, anh chưa định gía bán. Nay gỗ lên vọt quá, em định bán sao đây?
Thảo nhìn Tú nhưng ánh mắt chàng nằm yên trên sổ với những con số chằng chịt, mái tóc bồng bềnh của chàng phủ xuống không cho Thảo biết ánh mắt kia vui buồn, hờn giận ra sao?
Thảo chỏi tay định ngồi dậy, nhưng sức yếu nàng không tự cử động theo ý mình được...
Tú kéo ghế gần giường cười nhẹ hỏi:
- Em muốn ngồi dậy hả? Mới nãy anh Trí đỡ anh thế nào cho êm ái vậy? Em chỉ đi... hy vọng anh sẽ điều dưỡng tốt cho em.
Thảo ngã người xuống giường đưa mắt nhìn Tú trân trối. Tú tự nhiên nhìn đáp lại với nụ cười tròn trên môi anh.
Thảo quay vào trong ôm gối vào lòng đáp:
- Anh chỉ làm điều dưỡng tốt với Bạch Vân thôi. Với em, anh không làm sao tốt được.
Tú cười nheo mắt giọng chàng vui vẻ:
- Có khi người ta hai đứa con vẫn còn làm tốt chức năng đó em ạ. Sự nhận xét tốt xấu, tuỳ theo sự cảm nhận của trái tim người đối diện. Với con người rừng núi như anh thường là nhục nhã, vô dụng, có lẽ thành kiến đó dành riêng cho thằng đàn ông đến sau như anh vậy.
Thảo lạnh lùng đáp:
- Nếu anh đến đây chỉ bấy nhiêu đó thôi, thì bây giờ anh có thể rời khỏi phòng rồi đó.
- Hình như lúc nãy em kihông sự dụng những lời nói này mà, giọng em êm ái, dịu dàng ngọt ngào, tình tứ hơn à. Có đúng không?
- Đúng vậy... Mời anh..
- Cám ơn lòng tốt của em, hy vọng lần sau em tiếp khách lịch sự hơn.
- Đủ roi`, đi đi!
Thảo ôm gối thật chặt... để nước mắt rơi mà tiếng nấc không có dịp thoát ra ngoài. Tiếng cửa đóng lại... thật lâu.. Thảo mới bật khóc trong mười ngón tay của mình...
Đôi vai nàng run run theo cơn xúc động trong lòng... Thảo nghe vai mình có bàn tay ai nhẹ nhàng đặt lên đó. Nàng xoay mình nhìn lại sau lưng.. Tú quỳ bên giường nàng với ánh mắt buồn bã hướng về nàng trọn vẹn. Thảo quay nhanh vào trong.
Tú ôm lấy nàng thật gọn, chàng nhỏ giọng:
- Tại sao em biết anh ghen tức muốn điên vì yêu, em lại chọc giận anh? Bộ tim anh là đá sao không biết đau chứ?
Thì ra, Tú đóng cửa nhưng chàng vẫn còn ở bên ngoài để chỨng kiến cảnh đau khổ mà nàng cố tình che giấu.
- Thảo! Sự thân mật với Trí làm tim anh muốn vỡ ra, em vui lắm hả? Em muốn gì đây?
- em muốn chết... Anh mừng đi.. Em không làm bận lòng anh đâu. Anh về mà lo đám cưới đi, anh nghe không.
Tú ngả mình bên nàng. Chàng hôn môi nàng như muốn những giọt lệ cay đắng kia không còn nữa.
Tú xuống giọng:
- Đừng giận anh! Hãy tội nghiệp cho tình yêu của anh. Thảo! Yêu em anh điên lên vì sợ mất em. Thật dở cho anh, khi anh không đủ tự do để giữ tình yêu của chúng mình.
Thảo giận nết ghen của Tú, nàng buồn cho duyên phận của mình... nên lệ lặng lẽ rơ.
- Thảo! Em đừng khóc nữa... ráng dưỡng bệnh. Hứa với anh đi, em chỉ yêu mình anh thôi!
Thảo gật đầu lạnh nhạt đáp:
- Được, em chỉ yêu mình anh thôi, nhất định như thế. Con Thảo này trọn đời là vợ lẽ của Tú, đủ chưa? Hay cần chứng minh ngay bây giờ, tại đây?
Tú nhăn mặt, tay vò đầu:
- Giờ em muốn gì đây hả? Lưỡi em cay đắng đến bao giờ mới thôi đây. Từ lúc yêu em đến nay, em thẳng tay vò nát tim anh bao nhiêu lần rồi. Em ác với anh, em được gì?
- Em được một tình yeu vụn vỡ, thừa thãi và không ai công nhận ngôi thứ của em. Anh vui chƯa? Thỏa mãn chƯa hả?
Thảo nhận nụ hôn bất ngờ sau câu cham biếm ấy. Bờ môi của Tú cho nàng cảm giác êm dịu như xóa đi niềm chua xót trong lòng. Tình yêu Tú đong đầy cho nàng bao nhiêu là niềm tủi nhục cũng chừng ấy bớt đi. Thảo mới bước vào đường yêu là bóng tối phủ kín con đường trước mặt.
Tú thì thầm:
- Đừng bỏ anh nghe Thảo.
Thảo bá cổ chàng ghì xuống... nụ hôn đầu nàng trao cho anh trong nước mắt ngậm ngùi. Thảo bất cần tương lai, hình ảnh của Bạch Vân mờ dần, nhường lại cho bờ môi và trái tim nồng nàn san sẻ cho nhau trong giây phút ngậm ngùi này.
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng