The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
huya đêm ấy, Tú trở lại Cao nguyên sau khi để lại vài hàng cho ông Châu biết chàng cần về để giải quyết vài công việc riêng tư. Ông Châu để Thảo trở lại vùng đất đỏ khám bệnh cho những người quen lần cuối trước khi nàng nhận công tác
Lần này, Xuân Thảo mang nỗi buồn sâu lắng trong lòng. Ông Châu bảo nàng đến bãi gỗ của chú Liêm nhận hàng, dù tiền lời không nhiều nhưng bớt vất vả cho nàng lẫn Tú. Thảo đến nhà, Thúy Lan đón nàng với nét mặt âu sầu. Thúy Lan kề tai nàng hỏi nhỏ, mắt lấm lét nhìn xung quanh như sợ ai bắt gặp vậy
- Thảo! Chị với anh Tú có giận gì không mà anh ấy về một mình và buồn lắm
Xuân Thảo cười giữ vẻ tự nhiên:
- Đâu có, Thảo ở lại vì phải chăm sóc ba mẹ anh Trí, nên anh Tú về sớm để lo thu gỗ mới. Có chuyện gì vậy?
Thúy Lan ôm nàng vào phòng buồn bã đáp:
- Không biết có chuyện gì mà anh ấy buồn lắm, uống rượu say sưa tối ngày. Ảnh và bà Vân làm một trận tưng bừng. Ba chửi ảnh đuổi đi. Má giận ba xuống nhà anh Thịnh ở rồi
- Còn anh Tú? -Thảo lo âu hỏi
- Đi biệt tăm mấy ngày không biết ở đâu nữa
- Còn Bạch Vân, chị ấy đâu sao không đi tìm anh Tú?
- Có đi nhưng không gặp, mới về nằm bên phòng đó
- Chị Vân và anh Tú gây chuyện gì vậy?
Thúy Lan bực mình đáp:
- Thì vấn đề cưới hỏi đó. Hôm đó ảnh đi nhậu về, ba làm cho một trận, bắt tháng sau đám cưới cho xong đâu đó. Ảnh không chịu, lần này ảnh la hét dữ lắm. Ba đánh ảnh và đuổi đi, anh quay lại gây bà Vân, làm ba giận lắm…vì anh dám đem tính tình dĩ vãng của bà Vân ra la hét um sùm
Xuân Thảo giật mình:
- Sao kỳ vậy? Hồi nào đến giờ có vậy không?
- Đâu có, ai cũng biết chị Vân và anh Tú không phù hợp cá tính. Nhất là anh Tú, anh không hề yêu chị ấy, dù trước đây anh Tú hay chở chị đi đây đi đó theo lời ba. Nhưng chưa bao giờ anh bộc trực như hôm nay, anh chống đối với ba từng câu, anh mắng chị Vân đủ lời. Sự hằn học có trong anh Tú là điều chưa từng có…Anh khóc một mình nữa
- Em có hỏi ảnh tại sao không?
Thảo hồi hộp vì không biết Tú có nói gì về nàng không
Thúy Lan chán nản đáp:
- Em có hỏi, ảnh gạt ngang bảo rằng em là con nít biết gì xen vào chuyện người lớn
Xuân Thảo lo lắng:
- Em biết anh ấy ở đâu không? Chúng ta đi năn nỉ anh ấy về
Thúy Lan rụt vai le lưỡi:
- Mấy chổ anh ấy đi, mình làm sao dám đến, các quán bia toàn là dân có máu mặt không hà. Trai gái gì đâu thấy ớn luôn
Xuân Thảo chắt lưỡi. Thúy Lan bảo:
- Chị tắm cho khỏe rồi ngủ một giấc, mai tính. Giờ tối rồi, biết anh ấy ở đâu mà tìm
Thảo quay đi. Thúy Lan bảo:
- đêm nay chị ngủ ở phòng khách một đêm nha. Con Tố Lâm bà con với em, nó đến chơi sáng nay, nó đòi ở chung với em. Giờ em đến nhà anh Thịnh rước nó và má về. Bao giờ nó về, chúng mình ở chung nhé
Thảo gật đầu, Thúy Lan bước nhanh xuống cầu thang. Thảo đi dần lên sân thượng, nàng tựa mình vào chậu cây tùng, ngồi nhìn phố đêm trên Cao Nguyên lộng gió. Đến đây, ngoài Thúy Lan, nàng chưa có một người bạn. Tú đưa Thảo đến đâu nàng biết đến đó. Đêm nay, ngồi đây lòng ngổn ngang, nàng biết Tú giận mình, ngay đêm đầu tiên về thành phố. Có lẽ anh nghe tin nàng sắp sửa nhận lời cầu hôn của Thế Vinh hoặc Trí nên bực tức. Sáng hôm sau, chàng về mặc cho nàng phân tỏ một mình để rồi Tú vùi mình trong ly rượu
Ngã đầu vào chậu tùng trong bóng tối, Thảo rất thích không khí im ắng này cho ý tưởng về Tú tha hồ chiếm lấy hồn nàng ….Thật lâu, Thảo nghe tiếng chân người nhảy xuống, có lẽ người đó từ nhà bên cạnh leo qua…Thảo đưa tay chặn ngực…Nàng nghĩ Tú trở về….Chẳng lẽ chàng biết nàng đến sao?
Chưa kịp hoàn hồn vì lo sợ vây kín, Thảo nghe tiếng Bạch Vân khẽ vang:
- Mạc Tùng, sao anh dám qua đây?
Giọng đàn ông có lẽ cỡ tuổi Tú đáp khẽ:
- Anh không chịu nổi vì nhớ em. Bạch Vân, cả tuần nay anh không cách nào đến thăm anh được?
Bạch Vân run giọng đáp nhỏ:
- Anh không thấy cánh cửa em khép sao? Lúc này căng lắm, mình không thể liên lạc thường xuyên được. Bao giờ cửa sổ phòng em mở trọn anh hãy đến nhưng phải thăm dò kỹ lưỡng. Hay là anh đến điểm hẹn đi!
- Nhưng em có đến đâu? Bộ em yêu hắn thật hả? Nghe nói hai người sắp làm đám cưới rồi à?
- Thì theo kế hoạch của anh, em bắt Tú làm đám cưới sau đó mới ly dị mà. Nếu không, làm sao lấy được vàng chứ
- Đúng rồi, nhưng anh cảm thấy tức tức làm sao ấy
Bạch Vân chậc lưỡi:
- Làm gì tức? Em không cho anh tất cả rồi sao? Tú có gì đâu, hắn là con cờ để chúng ta lợi dụng thôi
- Bộ hắn để yên sau khi cưới em à?
- Hừ! Anh muốn giữ trọn em trọn vẹn thì đưa em đi xa theo ý mình đi
Mạc Tùng thở dài:
- Tiền không có, anh biết làm sao để giữ em đây
- Bấy lâu nay, anh để dành được bao nhiêu rồi? Chưa đủ sao?
- Anh xài một ít còn một ít, bao nhiêu đó làm sao tạo sự nghiệp được. Nhiều lúc anh muốn để em thuộc hẳn về Tú cho đời em sung sướng an nhàn…theo anh khổ thêm thôi. Nhưng yêu em quá, xa em anh nhớ không chịu nổi, cứ chờ đợi hoài và hồi hộp tức tối nữa….Sợ Tú yêu em và ngược lại, công anh như dã tràng
Bạch Vân dịu dàng đáp:
- Em là vợ anh rồi, dù Tú có cưới đi nữa, anh ấy cũng là kẻ đến sau thôi. Vả lại, anh Tú chưa hề yêu em….nên vấn đề chia tay sau ngày cưới cũng dễ thôi. Chỉ cần anh cho em một thời gian nữa, để em đốc thúc ba anh ấy…thực hiện lời hứa cũ…đám cưới sẽ diễn ra nhanh hơn dự định….Sau đó, nếu cần em sẽ gom nữ trang đi theo anh ngay. Giờ anh về đi, đừng để họ nghi, tiền đâu anh và em sống đây?
- Bất cần đời sống ra sao, anh cần có em thôi. Em đừng hy sinh nữa. Mai anh gặp Tú
- Đừng có điên! Tú mà biết rõ chuyện mình thì em đừng hòng ở đây một ngày. Mạc Tùng, anh về đi, đừng lên đây nữa, vừa nguy hiểm cho anh vừa làm vỡ kế hoạch của chúng ta. Bộ anh muốn giết anh hả?
Giọng tức giận nổi lên:
- Không thể chờ đợi được nữa, bốn năm rồi Bạch Vân à …Anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi. Về với anh đi Bạch Vân!
- Hừ! Về với anh lấy gì ăn? Rồi sinh con đẻ cái ai nuôi đây? Mẹ kế em gom thâu gia sản, ngoài gia đình Tú, ai chứa và nuôi dưỡng em? Còn anh, nghề nghiệp không có, nhà cửa lênh đênh lấy gì bảo đảm đời sống em đây. Anh về đi, đừng nói gì nữa hết!
- Em nhớ đến thăm anh nha!
Giọng Mạc Tùng nhỏ và dịu lại:
- Bạch Vân! Đưa tiền cho anh đi
- Trời ơi! Tuần rồi, em đưa cho anh ba chỉ đâu….Kỳ này Tú về không có cho tiền em…Anh ấy và em gây gỗ nên ba ảnh đuổi đi rồi
- Sao em không lục bóp nó? Hay là em dối anh?
Bạch Vân thảng thốt kêu lên:
- Dối làm gì chứ? Tú về một mình, mai mốt "cô ta" ra, em mới có tiền sẽ đưa cho anh sau. Bộ cần tiền lắm hả?
- Không cần bằng em, tại anh muốn gom góp mau. Anh về nhé!
- Cẩn thận đó …đừng lên kiểu này nguy hiểm lắm
- Không có gì! Anh quen rồi
Tiếng thì thầm im lắng, âm vang từ những chiếc hôn trên má trỗi lên bên tai Thảo. Nàng đưa tay để nhẹ lên tim thật lâu như đè nén sự ngỡ ngàng chua xót về sự thật nàng vừa chứng kiến
Lòng nàng vừa thương Tú, vừa chán ngán lòng dạ của Bạch Vân. Sống trong nhà Tú với cương vị vợ sắp cưới của chàng, Bạch Vân được mọi sự ưu đãi của gia đình, thế mà đem lòng yêu Mạc Tùng và cùng anh ta quyết tâm cướp trái tim và tiền tài, tương lai của Tú…Trong cuộc săn đuổi này, nàng có chút đau khổ thiệt thòi trong đó…Thảo thở dài, nàng cắn môi cho tiếng nấc không thoát ra, sợ gây tiếng động cho đôi tình nhân ấy
Nếu Bạch Vân chịu nghĩ lại, nàng yêu Tú biết bao. Chàng đẹp trai, nét đẹp rất đàn ông với mái tóc bồng bềnh trên vầng trán cao của khuôn mặt cương nghị. Đôi môi biết cười thế nào cho lòng người rung động khi ánh mắt trữ tình kia hướng về người đối diện
Thảo yêu Tú ngay phút đầu tiên gặp gỡ, nàng không ngờ mình có thể yêu thích ánh mắt ấy như thế. Trong khi Thế Vinh đeo đuổi bao năm mà tim nàng chưa hề một lần rung động, dù nàng từng muốn đáp lại tình yêu ấy của Vinh. Giờ Tú lâm hoàn cảnh này, Thảo phải làm sao đây?
~*******************~*******************
Ông Liêm đưa viết rà theo để kiểm tra lại sổ hàng vừa nhập chiều qua, Thảo đến gặp ông với nụ cười vui vẻ:
- Chú đang kiểm tra hàng à? Sao chú không để em Lâm làm? Chú hết đau chưa mà ra đây vậy?
Ông Liêm đưa tay đẩy gọng kính trên mũi lên cao rồi đáp:
- Không có con ở đây, chú đến bệnh viện đo lại huyết áp. Bác sĩ bảo chú khá rồi tránh làm nặng, tức giận và tập dưỡng sinh mỗi sáng sẽ chóng khỏi đó
- Dạ, tập dưỡng sinh cũng tốt lắm đó chú, chú sẽ hết đau lại trẻ ra
- Cần hết đau chứ không cần trẻ nữa.Mà sao con đến một mình vậy. Anh Châu và thằng Tú đâu?
Thảo thở dài:
- Ba con ở thành phố. Con trở ra đây để cấp thuốc cho mấy người quen khám lần trước, sẵn nhận gỗ cho ba con luôn. Còn anh Tú đâu con cũng không biết nữa. Nghe đâu anh ấy đi nhậu mấy hôm nay không có về nhà. Con đâu biết anh Tú ở đâu mà tìm, đành lãnh gỗ thay ba con một mình
Ông Liêm cười vui vẻ gật đầu:
- Được rồi, lần này con nhận mấy khối?
- Tùy chú, có bao nhiêu con nhận bấy nhiêu
- Được rồi, con vào phòng chú dành cho con đó nghỉ đi! Chú cho thằng Lâm kêu xe đến nhận
Thảo chưa kịp quay gót thì bỗng Tú xuất hiện bên nàng, giọng gay gắt khó chịu:
- Cô mới ra đó à? Mình có thể bàn qua vấn đề này chút không?
Ông Liêm bảo với Thảo:
- Hai đứa ngồi băng đá kia bàn chuyện nha. Chú vào lo công việc cho
Thảo dịu dàng đáp:
- Dạ, cám ơn chú
Nàng lặng lẽ bước đến băng đá tựa hàng cây dưới tán lá xum xuê rợp bóng. Nàng đưa tay mời Tú:
- Anh ngồi đi, mình nói với nhau nhiều mà
Tú với quần áo xốc xếch, gương mặt đỏ gay, tóc rai rũ rượi. Chàng ngồi cách xa Thảo với điếu thuốc trên tay và ánh mắt quay về hướng khác. Thảo nhìn lưng áo anh hỏi:
- Anh muốn hỏi Thảo về số tiền lời vừa qua phải không?
Tú cộc cằn đáp:
- không cần
Thảo dịu dàng tiếp:
- Dù không cần, em cũng báo cho anh biết. Số gỗ vừa qua Thảo bán với số lãi gấp đôi lần trước, vì Thảo được tin nhà nước cấm phá rừng, gỗ tại các trại cưa tăng giá theo thị hiếu nên em nâng số tiền lên, nhờ thế mà số tiền lời của mình cao hơn. Anh muốn rút tiền lời ra hả?
- Mọi vấn đề đó không cần thiết, khỏi cần phải báo cáo dài dòng với tôi
- Vậy anh muốn gì? Có gì cứ nói, nếu em sai em sẽ sửa lại. Đừng cộc cằn, em không thích thái độ đó
Tú hít thuốc thật dài. Giọng gắt gỏng bực tức, chàng bảo:
- Từ đây cô đi một mình. Tiền vốn của tôi, cô cứ giữ mà chi dùng. Bao giờ cần tôi sẽ lấy lại
Thảo đứng bật dậy:
- Tại sao vậy, anh không tin tưởng em nên anh muốn đi riêng rẽ để có số lời cao hơn để chi dùng trong nhà?
Tú cau có đáp:
- Đó là chuyện riêng của tôi, cô không cần quan tâm đến. Chỉ cần biết một điều là tôi không bao giờ đi chung với cô là đủ rồi
- Sao vậy?
- Không cần biết tại sao?
- Anh không thích đi buôn, hay nghi ngờ gì về số tiền thu đó?
- Tôi thích hay không đâu liên quan gì đến cô. Cô không có quyền tra gạn chuyện tôi làm, bởi tôi là người ở rừng không đủ tư cách để cho cô chú ý, theo dõi, và kết bạn…Một người đẹp, …giàu có, sang trọng như cô phải có bè bạn là dân thành phố, trí thức kia
Thảo run môi hỏi giọng bực tức:
- Anh muốn nói gì?
- Tôi không đủ tư cách để nói….
Thảo gằn giọng:
- Vậy thì tốt, không đủ tư cách hay không dám nói ra những gì mình nghĩ, tại sao không can đảm phô diễn ý mình với người đối diện chứ?
- Cô nghĩ sao cũng được
- Em thì ghét thái độ thụ động đó của những người hèn yếu mượn rượu để khỏa lấp cơn buồn. Tại sao phải như vậy chứ! Thật là ngu xuẩn
Thảo bỏ đi thật nhanh. Tú kéo nàng lại nhìn bằng đôi mắt đỏ xoe tròn:
- Người ta có thèm nghe đâu. Họ sỉ nhục tôi bằng mọi hình thức. Cô thừa hiểu những gì xảy ra và có trong tôi mà. Cô đừng giả "nai" nữa được không?
- Hừ! Anh không tự chủ điều khiển lấy mình, để rượu tự do dắt dìu anh đi, liệu anh có quên buồn bực trong lòng không? Hay anh làm cha mẹ và mọi người xung quanh có ít nhiều liên hệ với anh họ bực mình, khó chịu vì anh?
Tú nắm vai nàng siết mạnh, gằn giọng:
- Tại ai cô thừa biết, vì ai cô đoán được mà, cô thông minh tại sao không thấy chứ? Cô tàn nhẫn lắm, cô biết không hả?
- Đúng rồi, tàn nhẫn lắm, rồi sao? Đi nhậu nữa không? Có tiền nè, cần bao nhiêu?
- Hừ! Nếu mổ tim cô ra được, tôi xem trong ấy chứa những gì?
Thảo cười buồn đẩy Tú thật mạnh. Nàng tựa thân cây đáp:
- Chắc chắn trong ấy không có máu nhu nhược giống anh …Thanh niên phải có dũng khí, biết đè nén nỗi đau để tạo sự nghiệp chứ! Trong đời, người ta có nhiều nỗi buồn chán dồn dập, thế mà họ vẫn ôm vào lòng và giấu kín nơi đó, để đêm đêm họ khóc vì cơn đâu sống dậy. Tiếng khóc âm thầm đó được che giấu bằng một nụ cười, để người thân họ vui vẻ, bởi họ không muốn nổi tuyệt vọng ấy…khiến nụ cười trong gia đình họ bị khai tử đi….
Họ không đành lòng đem buồn đến cho ai…Thà chết mòn theo tháng ngày một mình trong lặng thầm ….
Tú hỏi nhanh:
- Họ là ai? Là em chăng?
Thảo cười gằn:
- Sao lại là "em" mà không là "cô" với "tôi"? Cách xưng hô ấy rất hay rất êm dịu, không sử dụng nữa sao? Uổng vậy? "tôi", "cô" cũng dễ đem lại cho người đối diện sự yêu thích khó tìm đó
Tú chống tay cạnh nàng trên thân cây to lớn. Thảo gạt mạnh tay chàng xuống, nàng bước chậm trên con đường mòn hoang vắng. Tú theo bên, giọng chùng xuống thấp ngọt ngào:
- Thảo à! Anh khổ vì em bao tháng nay, em không hiểu sao? Sức chịu đựng anh không còn nữa. Anh phải làm gì đây khi mọi người đều áp đặt anh, không cho anh cơ hội nào để giữ em thuộc về anh…Sự bất lực đó khiến anh đau khổ quá
Thảo nghe môi mình mặn bởi nàng không làm sao đè nén được lòng. Tú bằng giọng thiết tha, chàng kể:
- Từ lúc gặp em lần đầu, anh có linh cảm anh sẽ khổ vì em rồi. Thời gian em săn sóc anh tuy không dài lắm nhưng không bao giờ anh quên. Làm sao anh thôi yêu em, khi em đã vì anh bao đêm thức trắng, săn sóc đợi chờ lo lắng vì anh. Nhưng lòng anh không dám thốt tiếng "yêu em ", bởi Bạch Vân được cha mẹ anh đặt vào cương vị ấy rồi…anh làm sao đây?
Tú thở dài tiếp:
- Anh yêu em là đau khổ che kín đường về em. Em đẹp ngoan hiền, nếu không có Bạch Vân, anh đâu để Thế Vinh kề cận bên em, Trí có dịp chia sẻ tình cảm trong em…Anh đau khổ mà không thể thốt nên lời! Nếu không uống rượu, anh phải làm gì để thôi nhớ về em đây? Em nói đi!
Thảo trầm ngâm đếm bước, cánh tay Tú ôm choàng vai nàng tự bao giờ. Nàng dịu dàng kéo tay chàng xuống, nhỏ giọng đáp:
- Anh là con trai, anh có thể vào quán uống cà phê nghe nhạc giải sầu, uống rượu tìm quên. Còn con gái thì sao? Phải làm gì để nổi khổ trong lòng vơi đây? Vẫn phải bình tĩnh để chấp nhận sự thật phũ phàng cũng ôm lấy mà đau, mà khóc một mình
- Anh làm sao có thể bình thản trước tình thế bất lợi này được Thảo à?
- Thời gian sẽ giúp cho mình dần quên để tìm cho mình lối sống mới, tình yêu mới tốt đẹp hơn. Chẳng lẽ anh uống rượu mãi sao? Nếu rượu làm quên được nỗi buồn của quá khứ thì anh đã vui rồi, nhưng sự thật an đã quên được em chưa?
Tú vò đầu đau khổ hỏi:
- Vậy em bảo anh làm sao đây?
- Sao lại "em" xưng"anh " ngọt ngào quá vậy? Anh kêu em bằng "Cô" xưng "tôi" chưa quen sao? Giọng điệu đó em thích nghe lắm, anh lặp lại đi ….sao khai tử uổng vậy?
Tú nhăn mặt liếc nàng:
- Tại lúc anh giận…chứ anh làm sao thôi yêu em được….Chỉ có em mới bình thản trước nỗi khổ của anh thôi. Em lãnh đạm, vui vẻ trong khi anh đau đớn tột cùng
- Em phải bình thản để nhận thức thân phận mình, em chấp nhận sự cô đơn mà đời dành cho em. Em yêu anh ngay lần đầu gặp nhau, anh thừa thông minh để nhận thức được điều đó mà. Nhưng em cố tình chôn kín, em tìm đủ cách để giấu đi tình cảm và mọi xúc động khi đối diện anh, em biết anh cảm nhận được điều ấy
Tú thở dài nắm tay nàng, Thảo rút lại. Tú kéo mạnh nàng nghiêng người bên chàng. Tú khẽ nói:
- Anh có khác gì em đâu. Lạnh lùng, nghiêm nghị là tấm bình phong để che giấu nỗi đam mê cháy bỏng trong tim anh…Em có biết là anh yêu em lắm không?
Thảo bật khóc, nàng tựa mình vào thân cây kể lể:
- Anh dùng rượu để bôi xóa tình em, thuốc hút vàng tay để quên buồn. Còn em, nước mắt là liều thuốc đêm đêm em uống nó để vỗ về an ủi vì đời em mãi mãi không có anh…Em chỉ là chiếc bóng để anh dừng lại nghỉ ngơi sau chuyến đi dài, rồi anh vẫn tiếp tục bước đến bến bờ hạnh phúc của riêng mình….Em đau lòng lắm anh biết không?
Tú kéo nàng vào lòng, đưa ta lau lệ nhạt nhòa trên má nàng:
- Anh hiểu em Thảo à! Nhưng anh biết làm sao thôi buồn đây? Anh chỉ biết gọi tên em trong âm thầm thôi….xin hiểu cho anh
Nàng để mặc cho lệ nhạt nhòa rơi! Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng bên chàng. Tú dịu dàng tiếp:
- Đêm ấy, anh không làm sao quên được câu chuyện ban chiều trên bàn cơm ấy. Anh đau khổ tưởng chừng như ai xé nát tim anh ra từng mảnh. Anh bật khóc như chưa bao giờ được khóc…Anh biết anh không còn chút hy vọng gì để có em. Vì anh tôn trọng em, anh không xứng đáng với người con gái thánh thiện như em. Anh không có quyền chôn vùi danh dự em trong tay Bạch Vân. Nhưng mất em, anh không còn muốn sống làm gì nữa
- Rồi sẽ quên, em không thể bỏ gia đình để theo anh, vì ba mẹ an không bao giờ cưới em. Danh dự gia đình không thể vì em mà nhơ nhuốc, thà ôm tình anh và đau khổ suốt quãng đời còn lại. Tú, anh hãy quên em đi! Nếu cần, em sẽ lấy chồng, mình không có dịp gặp nhau tình sẽ cạn, nhớ thương phôi phai…rồi sẽ quên thôi
Tú giận dỗi hỏi:
- Em nhận lời cầu hôn của Thế Vinh à?
- Chắc vậy!
- Em yêu thích điều đó lắm sao?
- Vậy chứ tháng sau anh cưới Bạch Vân rồi, chẳng lẽ muốn em ở vậy làm người tình mãi của anh sao?
Tú đẩy nàng ra gằn giọng:
- Em sắp sẵn cuộc diện ấy à!
- Có lẽ phải vậy thôi?
- Vậy em yêu anh chổ nào?
- Có người con gái nào không mơ ước được lấy người mình thương hở anh? Nếu anh là Thế Vinh, em bất chấp thái độ bất mãn của mẹ anh. Nếu anh là Trí, em sẽ nằm trong vòng tay anh bất chấp thái độ chê bai miệt thị của dư luận ….Nhưng với Bạch Vân, em không muốn nàng bơ vơ khi em kéo anh về với mình. Anh hứa với em một điều kiện nha!
- Điều gì? Vạn điều anh cũng hứa miễn em yêu anh là anh mừng rồi
Thảo nuốt buồn cho lệ chảy ngược vào lòng:
- Anh hãy vui với những gì mình đang có đừng vì mất em mà bê tha rượu chè làm hư người, tương lại lụn tàn….Em muốn người em thương giông tố không quật ngã nổi, đen bạc cuộc đời không giết lòng tự tin nơi anh, dù thực tế có làm tim mình nát tan đi nữa. Anh hứa với em không?
Tú áp má mình vào má nàng, đôi dòng lệ đau khổ nhạt nhòa. Chàng thiết tha kêu gọi:
- Xuân Thảo, anh thật sự yếu đuối trong tình yêu của em. Anh muốn vượt qua hố hầm phía trước để được yêu em trọn vẹn. Giờ em bắt buộc anh phải sống và cười vui vẻ trong khi chúng ta không thể gần nhau. Anh phải làm sao cho em vui đây, khi lòng anh nát tan đau khổ. Nụ cười không nở trên môi nếu vắng em trong đời, Thảo ạ!
Thảo đẩy mặt chàng ra xa, nàng ngồi bật dậy, máng giỏ trên vai bước đều theo triền dốc. Tú chạy theo nắm tay nàng, chàng lặng lẽ theo chân nàng. Thảo gắt gỏng khi hai người đi vào khoảng vắng chỉ có cây rừng và thác ghềnh chứng kiến nỗi đau khổ của họ. Tú ôm khuôn mặt buồn lắng của nàng. Thảo gắt lên:
- Anh muốn gì khi chúng ta không thể cưới nhau. Anh ra điều kiện đi, nếu em muốn anh từ bỏ rượu chè, em sẽ chìu anh tất cả mà. Nói đi chứ?
Tú đưa tay vuốt má Thảo, nàng gạt tay chàng giận dỗi. Tha thiết trao về nàng ánh mắt của mình, Tú than thở:
- Yêu em không được, buồn em không cho. Thảo à, anh đâu phải là thánh trên cao gạt bỏ những buồn thương giận ghét một cách dễ dàng như thế được. Em có biết anh yêu em thế nào chưa? Nếu yêu em ít đi một chút, anh đâu có đau khổ thế này
Tú ôm Thảo siết chặt nàng trong tay, anh nâng gương mặt u buồn ấy vào mặt mình, bờ môi thiết tha gọi mời của nàng khiến Tú không ngăn được tình cảm trong lòng. Nụ hôn đầu tiên đến với nàng, Thảo run rẩy trong vòng tay Tú, nàng bá cổ chàng để trấn áp cơn xúc động dâng cao…Nụ hôn được Tú chủ động mãnh liệt và kéo dài phút đắm đuối ấy, khiến Thảo lã người như cành liễu buông mình theo chiều gió đong đưa….
Tú buông Thảo ra, mắt chàng sáng lên vì sung sướng. Thảo khép đôi mi lại như giữ lấy dư âm của nụ hôn tuyệt vời ấy…Nàng chưa kịp mở vòng mi to để tiếp nhận ánh mắt thiết tha của chàng thì bờ môi ấm áp kia lần nữa nằm yên trên mi nàng. Giọng nói ấm áp vang bên tai nghe ngọt ngào thân thiết hơn bao giờ hết
- Nếu không có Bạch Vân, anh đã hôn em từ lâu lắm. Những đêm mình chung giường trong bệnh viện, dáng em mỏng manh thu mình trong góc giường để trông chừng anh…anh xúc động biết bao. Phải chi anh có đủ điều kiện để giữ em cho mình, thì sung sướng biết chừng nào hở em?
Thảo đẩy mặt anh xa nàng, liếc mắt hỏi:
- Có nghĩa là anh muốn em ở vậy để anh được yêu mãi mãi. Còn anh thì vẫn làm đám cưới với Bạch Vân, có phải vậy không?
Thảo định ngồi dậy, Tú lắc đầu mỉm cười:
- Đừng giận anh tội nghiệp, dù không hề yêu Bạch Vân…nhưng ba má anh đã quyết định, anh chống đối quyết liệt vẫn chưa ngã ngũ về đâu. Yêu anh, em ráng chờ đợi….anh thưa với ba má lần nữa, hy vọng lần này ba má sẽ hiểu và thông cảm cho anh
Thảo mím môi đáp:
- Đúng vậy, yêu nhau phải hiểu nhau, hy sinh cho nhau. Nghĩa là em phải ở vậy để cho anh yêu lén lút…Có mặt Bạch Vân, em phải lạnh lùng để cho nàng biết giữa chúng ta có một khoảng cách nhất định. Anh có quyền hôn Bạch Vân trước mặt mọi người. Còn với em khi đêm về hay trong thanh vắng em mới được may mắn nằm trong tay anh…vòng tay thừa thãi chỉ dành cho em vài phút ngắn ngủi thôi
Thảo khép mi lại cho lệ chảy ra má. Tú thở dài đưa ngón tay vụng về lau lệ cho nàng. Thảo gạt tay, đẩy mặt Tú ra khi chàng tỏ ý muốn hôn nàng
- Anh hôn đi, hôn cho thỏa nhớ thương, để thôi anh bảo rằng anh yêu em hơn cả bản thân mình. Hôn đi, em cho anh hôn mà không đòi điều kiện nào cả. Chiếc áo cô dâu, vòng hoa cưới không cần…em thích làm người tình nhỏ của anh giữa núi rừng hoang vắng
Thảo nghẹn lời, Tú ôm lấy nàng mà nghe chua xót bờ môi…Giọng chùng xuống nghe đau đớn lòng người:
- Đừng hành hạ anh bằng những lời chua xót đắng cay đó Thảo à …Anh hiểu nỗi buồn của em vì anh đã gặm nhấm nó rồi kìa mà
- Nỗi đau khi nghe em nhận lời người khác, chưa bằng em chấp nhận sự thiệt thòi khi người vợ của anh không phải là em…mà là Bạch Vân. Trong tháng sau, nàng cùng anh hợp thức hóa trước mặt mọi người. Một Thế Vinh đủ điều kiện cho em hãnh diện trong lớp áo voan trắng trước hai họ em không nhận để nhận làm người tình cho anh hôn khi vắng người. Anh nói đi! Yêu anh em được gì! Được gì chứ hả?
Tú ôm nàng vào ngực mình, ngậm ngùi đáp:
- Biết em yêu anh là đủ rồi, giờ em có lập gia đình với ai anh cũng không hề trách em cả. Tại số mình không có nợ duyên thì thôi đành chịu vậy!
- Vậy chuyến này anh đi với em không, hay rút vốn lại?
Tú cười nheo mắt:
- Em không muốn đi với anh à?
- Em đi lần này thôi, vì em nhận công tác, em phải đi làm…Anh có thể chia vốn với ba em, em không có quyền gì cả, có muốn cũng đâu được gì!
- Em định đi làm thật à? Bệnh viện chung với Thế Vinh chắc
- Dĩ nhiên rồi, vì em cố tình mà
Tú nhăn mặt:
- Em cũng biết nếu đi chung với nhau hoài, anh không làm sao kềm chế được với lòng mình, anh hôn em, bày tỏ tình yêu em trước mặt mọi người rồi tới đâu tới. Anh không sợ gì nữa
- Thì anh hôn rồi đó, chưa thỏa ý sao? Em đâu có đòi hỏi điều gì. Vậy trong chuyến cuối cùng này anh muốn hôn bao nhiêu nụ, bấy nhiêu lần mới vừa ý chứ?
Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng, đôi môi giận hờn của Thảo, Tú cười:
- Thôi đủ rồi cô Út à! Đừng dằn vặt thêm nữa….Bốn ngày qua tim tôi đau khổ, lo sợ vì tuyệt vọng chưa đủ cho cô thấy tôi đau đến độ nào sao?
Thảo háy mắt:
- Em ghét nhất là bọn đàn ông tìm quên bên ly rượu. Lần sau còn uống rượu nữa thì đừng tìm em mất công
- Bộ em định đi làm thiệt hả? Hai đứa xa nhau luôn sao?
- Vậy chứ anh muốn hai đứa kè bên nhau hoài sao? Anh không sợ Bạch Vân phát hiện tình cạm của mình sao? Chỉ cần anh nhìn em là họ sẽ biết ngay lòng anh muốn gì rồi, không cần thái độ, lời nói kèm theo
Tú cười sảng khoái:
- Biết anh yêu em sao tảng lờ hoài vậy? Anh đau khổ em cũng phớt tỉnh luôn?
- Chẳng lẽ em phải diễn tả ý mình là: Anh Tú ơi! Em muốn làm bé anh quá đi, làm ơn nhận giùm em tội nghiệp, em cô đơn mà. Ý anh muốn nói vậy à?
Tú bật cười bởi nét dí dỏm in trên mắt trên môi nàng:
- Thôi đi cô Út à. Yêu cô, tôi mới biết thế nào là cơn co thắt của tim…Nếu cô là một người khác là cô chết với tôi rồi đó…và tim này đâu chua xót như hôm nay
Thảo vênh mặt:
- Em thù nhất cách xưng hô " Cô cô tôi tôi "….sao anh thích ngữ ấy quá vậy?
Tú cười xòa:
- Tại lúc giận….chứ bộ em nói anh sung sướng khi dùng nó lắm sao
- Chứ gì nữa….muốn hạ người ta cho đau khổ anh mới nhẹ nhàng thoải mái, nếu không nói làm gì những câu khó nghe ấy? À! Khuya đêm đó sao về sớm vậy?
Tú trừng mắt:
- Em còn hỏi nữa hả? Về thành phố, em bỏ anh ở nhà một mình, suốt ngày vui hết Trí đến Thế Vinh, anh làm sao chịu nổi?
Thảo trừng mắt lại chàng:
- Còn em thì sao? Anh âu yếm Bạch Vân trước mặt em đó? Yêu anh lần đầu mà bị đau khổ như thế, em thích à? Anh vui vẻ khi có Bạch Vân, em đau xót mà vẫn ngồi học thi …đó là giây phút sung sướng của em sao? Anh biết kỳ thi vừa rồi quan trọng thế nào trong đời em không? Sao em chịu nổi trước những hình thức ấy của anh
Tú nhăn mặt, vò đầu:
- Bộ anh không khổ sao? Thường thường, anh pha sữa cho em mỗi đêm. Có Bạch Vân, anh ngại nên không làm chuyện ấy, nhìn em ngồi co ro học anh muốn khóc được
- Anh sợ Bạch Vân buồn và anh muốn khóc dùm em phải không?
Tú mím môi bảo:
- Em nhìn thẳng mắt anh xem có sự gian dối nào trong đó không? Yêu em, anh tự dặn lòng đừng để lụy cho em…và ráng tìm cách quên em….Nhưng đêm đêm nằm ngủ anh để tay trên vết thương là anh nhớ em không chịu được….giá có em bên cạnh sung sướng biết bao!
Thảo cười buồn:
- Người ta thường hay mơ ước những gì chưa có được trong tầm tay của mình. KHi có được thì rẻ rúng chê chán và tiếp tục ước mơ khác nữa
- Em cứ nghĩ xấu cho anh không …Khi yêu nhau thật sự, người ta thầm hiểu ánh mắt "người ấy" nói gì, muốn gì không cần diễn đạt bằng lời mà…Em có như thế không chứ?
Thảo cười gật đầu:
- Với anh thì không, với Trí và Thế Vinh thì có. Em không hề yêu ảnh. Có lẽ Thế Vinh và em hiểu nhau, cảm nhận mọi ý tưởng có trong lòng mình. Em yêu anh ấy cũng tốt vì anh Vinh có thể cho em hãnh diện trong ngày cưới…Tốt thôi!
Tú chạy theo chận đầu nàng lại hỏi:
- Em nói gì? Em yêu Thế Vinh à?
- Anh có quyền gì hỏi em, ghen em? Anh đã hôn bao nhiêu nụ cũng chưa bù được những tình cảm thừa thãi mà anh đã bố thí cho em sao?
Tú thở dài lắc đầu:
- Em hành hạ anh, em được gì? Tại sao không giúp anh năn nỉ ba má hoãn đám cưới lại? Hay là chúng ta thoát ly …Đám cưới chỉ là hình thức hợp lệ trong xã hội thôi, còn tình yêu trong lòng chúng mình mới là điều quan trọng. Thảo, vậy đi nha! Ta tự lập em đồng ý không?
- Còn ba má anh và Bạch Vân sao đây?
- Anh và Bạch Vân hoàn toàn không có gì. Sự ra đi của chúng ta không để lại hậu quả gì cho nàng, ngoài cái đám cưới miễn cưỡng ấy….
- Em không thể theo anh, dù em rất muốn làm việc ấy…Em phải có đám cưới để ba em vui…Một Xuân Hằng rồi, đừng để ba em buồn vì Xuân Thảo nữa….Hãy hủy diệt tình yêu này để đứng lại vị trí của mình, đừng để mọi người buồn phiền vì ta
- Thảo à! Em suy nghĩ lại đi
- Anh muốn em chôn danh giá gia đình để yêu anh trong bóng tối à? Vậy cũng tốt, anh yêu em quá đi chứ, em mừng lắm cảm ơn anh nhiều
Tú nắm tay nàng kéo lại. Thảo bực dọc gạt tay chàng thật mạnh, nàng đi về phía xe. Tú gằn giọng:
- Được rồi, được rồi, anh hứa, anh không làm bận lòng em. Anh sẽ cười to lên khi em vui bên Thế Vinh, em chịu chưa? Thỏa lòng chưa hay ép anh vào ngõ cụt?
- Ai vui lòng, ai thỏa mãn chứ? Đây là quê hương của anh, nếu buồn anh có thể giải sầu mà. Còn em yêu trong âm thầm, ôm nỗi chua xót ấy không ai biết, em phải cười tỏ vẻ sung sướng khi anh cùng Bạch Vân sóng đôi. Điều đó thú vị lắm sao.
Đôi mắt Thảo long lanh muộn phiện. Tú ôm nàng như muốn chia sẻ nỗi chua xót ấy.
- Anh muốn em làm sao đây? Em không thể kéo dài tình yêu này nữa. Em sợ chúng ta không kềm hãm được tình yêu bùng cháy trong lòng. Bạch Vân sẽ sỉ nhục em... làm sao em chịu nổi... Thà mình chia tay... rồi sẽ quên.
- Trời ơi! Ra đi với anh thì em khôgn dám, còn xin cha mẹ thì ba anh sẽ từ anh... kêu em đợi em lắc đầu... anh biết làm sao để giữ em đây. Anh thật vô dụng... em tha lỗi cho anh. Thảo à, tình yêu bé nhỏ của chúng mình mà anh cũng không giữ nổi... anh khổ quá.
Thảo ngả đầu trên vai anh khóc ngất. Hai tâm hôn chỉ biết gợi tình trong tiếng nấc đau thương giữa khu rừng vắng!
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng