That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeffrey Deaver
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Devil’S Teardrop
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Tuan Anh Hoang
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2804 / 34
Cập nhật: 2015-11-05 18:33:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần IV: Bậc Thầy Giải Đố - Chương 30
Chữ viết tay chính là thứ tồi tệ nhất chống lại tôi.!!!Bruno Hauptmann.!!!Nhắc tới bằng chứng trong phiên tòa xử hắn về tội bắt cóc em bé Lindbergh.
Viên đặc vụ vẫn còn đủ trẻ để thấy vui sướng trước ý tưởng được làm một nhân viên FBI. Vì thế, anh ta không phiền một chút nào khi bị phân công ca trực từ nửa đêm đến tám giờ sáng vào đêm Giao thừa ở Trung tâm An ninh của Cục điều tra trên tầng ba trụ sở chính.
Thêm một thực tế nữa là Louise, đặc vụ cùng làm việc với anh ta, cô nàng đang mặc chiếc sơ mi màu xanh bó chặt và chiếc váy ngắn màu đen, lại đang tán tỉnh anh ta nữa.
Chắc chắn là tán tỉnh rồi, anh ta xác định như vậy.
Thực ra, cô ấy đang nói chuyện về con mèo của mình. Nhưng ngôn ngữ cơ thể cô ấy thì nói rằng đây chính là tán tỉnh. Lại còn chiếc áo trong màu đen lộ rõ qua làn áo sơ mi nữa chứ. Đó cũng là một thông điệp.
Viên đặc vụ tiếp tục theo dõi mười màn hình thuộc trách nhiệm của mình. Ở bên trái anh ta, Louise cũng có mười cái khác. Chúng được kết nối với hơn sáu mươi caxnera an ninh đặt trong và quanh trụ sở. Hình ảnh trên các màn hình thay đổi cứ năm giây một lần theo thứ tự các camera.
Louise với áo trong màu đen đang gật đầu lơ đãng lúc anh ta nói về nhà của bố mẹ mình trên Vịnh Chesapeake. Điện thoại nội bộ bất chợt kêu inh tai.
Không thể là Sam hay Ralph được, chính anh ta và Louise vừa thay phiên cho hai đặc vụ ấy nửa tiếng trước; họ đều có thẻ ra vào tất cả các cổng và chỉ việc bước vào đây.
Viên đặc vụ bấm nút điện thoại nội bộ. "Vâng?"
"Thanh tra Hardy, sở cảnh sát Đặc khu."
"Ai là Hardy?", viên đặc vụ hỏi Louise.
Cô nhún vai và trở lại với màn hình của mình.
"Vâng?"
Giọng nói lạo xạo, "Tôi làm việc với Margaret Lukas".
"Ồ, trong vụ xả súng ở Metro à?"
"Đúng vậy"
Huyền thoại Margaret Lukas. Viên đặc vụ tuy chưa làm việc cho Cục được bao lâu, nhưng ngay cả anh ta cũng biết rằng một ngày nào đó, Lukas sẽ là nữ giám đốc đầu tiên của FBI. Anh ta bấm nút mở cửa, quay lại đối diện với khung cửa.
'Tôi giúp gì được anh?"
"Tôi e là mình bị lạc", Hardy nói.
"Chuyện thường ấy mà." Anh ta mỉm cười. "Anh đi đâu nhỉ?"
"Tôi đang cố tìm đường về phòng Thí nghiệm Tài liệu. Tôi bị lạc lúc đi lấy cà phê".
"Tài liệu à? Trên tầng bảy. Rẽ trái. Không thể bỏ lỡ đâu."
"Cảm ơn anh."
"Cái gì đây?", đột nhiên Louise nói "Này, cái gì đây?"
Viên đặc vụ liếc nhìn cô trong lúc cô bấm nút dừng chiếc máy camera và chỉ vào một màn hình. Nó hiện lên cảnh một người đàn ông đang nằm ngửa cách không xa chỗ họ là mấy, trên đúng tầng này. Màn hình chỉ hiển thị đen trắng nhưng có cả vũng lớn thứ rõ ràng là máu đang chảy ra từ đầu anh ta.
"Ôi, Chúa ơi", cô lẩm bẩm và với tay lấy điện thoại. "Trông như Ralph."
Từ đằng sau lưng họ vang lên một tiếng bụp khe khẽ. Louise đột ngột co giật người và gầm gừ khi ngực áo sơ mi của cô biến mất trong một màn sương máu.
"Ối", cô hổn hển. "Chuyện..
Một tiêng bụp khác. Viên đạn trúng vào sau gáy cô và cô đổ gục về phía trước.
Viên đặc vụ trẻ quay về phía ngưỡng cửa, giơ hai tay lên và kêu, "Không, không".
Hardy nói bằng giọng điềm tĩnh, "Bình tĩnh".
"Làm ơn!"
"Bình tĩnh", hắn ta nhắc lại. "Tôi chỉ có vài câu hỏi"
"Xin đừng giết tôi. Làm ơn..
"Nghe này", Hardy hỏi bằng giọng thản nhiên, "máy tính của cậu chạy chương trình Secure-Chek phải không?".
"Tôi..."
"Tôi sẽ cho cậu sống nếu cậu trả lời tất cả những gì tôi hỏi"
"Vâng." Anh ta bắt đầu khóc. "Secure-Chek."
"Phiên bản nào?"
"6.0."
"Và nếu cậu không đăng nhập theo đúng định kỳ thì Mã 42 sẽ hiện ra trên Hệ thống Inter-Gov?"
"Đúng vậy... Ôi, nghe này, thưa ông." Anh ta liếc nhìn thi thể cô gái bên cạnh mình, nó vừa giật cục hai cái. Máu chảy tràn ra bảng điều khiển. "Ôi, Chúa ơi..."
Hardy chậm rãi hỏi, "Cậu đã bắt đầu phiên trực lúc nửa đêm phải không?".
"Làm ơn, tôi.."
"Nửa đêm phải không?", hắn lặp lại, như một giáo viên đang dạy dỗ bọn trẻ con.
Viên đặc vụ gật đầu.
"Thời điểm đăng nhập lần đầu của cậu là lúc nào?"
Giờ thì anh ta đang khóc rất to. "Mười hai giờ hai mươi mốt."
"Lần đăng nhập tới là lúc nào?"
"Một giờ bảy phút."
Hardy liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi gật đầu.
Bằng giọng hoảng hốt, viên đặc vụ trẻ nói tiếp, "Vào ngày lễ chúng tôi áp dụng định kỳ giãn dần, vì thế sau lần đăng nhập thứ hai, chúng tôi...".
"Được rồi", Hardy đảm bảo với viên đặc vụ rồi bắn anh ta hai phát vào đầu trước khi ấn nút để mở cửa.
Người đàn ông không phải Thanh tra Len Hardy, một cái tên giả tưởng, mà thực tế là Edward Fielding, tiến bước đến cầu thang máy.
Hắn còn thời gian đến một giờ bảy phút trước khi còi báo động tự động bật lên.
Khá dư dả.
Cả tòa nhà gần như không có ai, nhưng hắn vẫn bước đi theo cách hắn biết cần phải thế. Với dáng vẻ không khẩn trương mà là có chủ đích. Để nếu hắn có vấp phải một trong vài đặc vụ còn ở lại đây, họ sẽ chỉ liếc nhìn thẻ ra vào của hắn và dựa vào phong thái mà quyết định để mặc hắn đi tiếp tới nơi nào hắn cần trong nhiệm vụ quan trọng của mình.
Hắn hít vào thật sâu mùi của phòng thí nghiệm, các văn phòng, nhà xác. Cảm thấy một niềm vui dào dạt khi có mặt ở đây: trung tâm vũ trụ của giới hành pháp. Các hành lang trong trụ sở FBI. Hắn nhớ lại hồi một năm trước, Digger cứ lẩm nhẩm không dứt về chuyện đi tới một bảo tàng nghệ thuật ở Hartford. Fielding đã đồng ý và tên điên ấy đã đứng hàng giờ trước một bức minh họa của Dore từ vở hài kịch Thần thánh: Dante và Virgil chuẩn bị xuống địa ngục. Đó chính là cảm xúc của Fielding lúc này, cứ như hắn đang trong chuyến hành trình vào thế giới ngầm.
Trong lúc đi qua những hành lang, hắn khẽ nói chuyện với các đồng đội của mình. Không, đặc vụ Lukas và Parker Kincaid và Tiến sĩ John Evans ạ... Không, động cơ của tôi chẳng phải là trả thù cho những quan điểm chính trị đã lỗi thời hay khủng bố. Cũng không phải để lột trần bất công xã hội. Càng không phải lòng tham. Hai mươi triệu ư? Chúa ơi, tôi có thể đòi gấp mười lần như thế.
Không, động cơ của tôi đơn giản chỉ là sự hoàn hảo.
Ý tưởng về một tội ác hoàn hảo chỉ là một cụm từ rập khuôn, đúng vậy. Nhưng Fielding đã học được một thứ rất thú vị khi hắn nghiên cứu bộ môn ngôn ngữ học, hòng tìm ra đúng những từ ngữ và cụm từ để dùng cho bức thư tống tiền. Trong một bài báo trên tờ Chuyên đề Ngôn ngữ học của Mỹ, một nhà triết học, chuyên gia ngôn ngữ, đã viết rằng mặc dù rất nhiều người viết nghiêm túc được cảnh báo phải tránh sai lầm này, nhưng những câu văn rập khuôn vẫn có giá trị, bởi chúng mô tả các sự thật cơ bản bằng thuật ngữ toàn dân dễ hiểu.
Tội ác hoàn hảo.
Chén Thánh của Fielding.
Sự hoàn hảo. Nó làm hắn say sưa. Sự hoàn hảo là tất cả: cách hắn là áo sơ mi và đánh bóng đôi giày hay tỉa tót tóc ở hai bên tai, cách hắn xây dựng các tội ác và cách chúng được thực hiện.
Nếu Fielding có năng khiếu với luật pháp thì chắc hắn đã trở thành luật sư và dành cả đời để tạo ra những bài bào chữa hoàn hảo cho các thân chủ phạm tội một cách rành rành. Nếu hắn ham thích không khí ngoài trời thì chắc hắn đã dạy mình mọi điều cần biết về môn leo núi và thực hiện những chuyến leo đơn thân độc mã hoàn hảo lên đỉnh Everest.
Nhưng những hoạt động kia lại không kích thích hắn.
Chỉ có tội ác.
Hắn cho rằng chỉ là sự may rủi khi sinh ra hoàn toàn bất bình thường. Giống như một số người bị hói và những con mèo có chân sáu ngón vậy. Và hắn xác định rằng chuyện đó chỉ là do tự nhiên, chứ không phải do môi trường. Bố mẹ hắn là những người đáng tin cậy và yêu thương hắn; ngờ nghệch là tội lỗi duy nhất của họ. Bố của Fielding là người bán bảo hiểm ở Hartford, mẹ hắn thì nội trợ. Hắn không hề bị thiếu thốn hay ngược đãi. Mặc dù vậy, từ thuở thiếu thời, hắn chỉ đơn giản tin rằng luật pháp không áp dụng với mình. Nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Hắn từng dành nhiều giờ liền tự hỏi, tại sao một người phải trói buộc bản thân mình? Sao không đi tới bất kỳ nơi nào mà ham muốn và trí óc dẫn lối?
Dù mất tới vài năm, hắn mới học được điều này, nhưng Fielding được sinh ra với nhân cách tội phạm thuần túy, một kẻ rối loạn nhân cách xã hội điển hình.
Vậy là trong lúc học đại số, vi phân và sinh học ở trường Trung học St. Mary, chàng trai trẻ Fielding cũng đồng thời nghiên cứu khuynh hướng thật của mình.
Trong quá trình rèn luyện ấy, chuyện học tập của hắn cũng có lúc lên lúc xuống.
Fielding, phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên vì đã phóng hỏa gã bạn trai của một cô gái mà hắn thích (đáng lẽ phải đỗ xe cách đó ba hay bốn dãy nhà).
Fielding, bị hai cảnh sát đánh gần chết vì đã tống tiền họ bằng những bức ảnh mấy người đàn ông đồng bóng thổi kèn cho họ trong xe tuần tra (đáng lẽ phải kiếm một tay đồng phạm khỏe mạnh).
Fielding, tống tiền thành công một nhà sản xuất thức ăn đóng hộp lớn bằng cách cho gia súc của họ ăn loại enzyme cho kết quả dương tính trong bài kiểm tra chất ngộ độc thực phẩm (mặc dù hắn không bao giờ đến lấy tiền bởi chẳng nghĩ được cách nào ôm đống tiền mặt ấy bỏ trốn).
Sống và học tập...
Đại học cũng chẳng làm hắn thích thú mấy. Sinh viên ở Bennington có tiền nhưng chúng mở toang cửa phòng ký túc và trộm tiền của chúng không có chút thử thách nào. Thi thoảng hắn thích thú tấn công ác ý các nữ sinh cùng trường bởi việc cưỡng hiếp ai đó theo cái cách khiến cô ta chẳng hề nhận ra mình đang bị lạm dụng cũng khá là kích thích. Nhưng ham muốn của Fielding không nằm ở tình dục, mà ở chính bản thân trò chơi ấy, và đến năm thứ ba thì hắn đã tập trung vào cái mà hắn gọi là "những tội ác sạch sẽ", như các vụ cướp. Chứ không phải "những tội ác bừa bãi" như cưỡng hiếp. Hắn chuyên tâm lấy bằng tâm lý của mình và mơ về chuyện thoát khỏi thế giới Ben & Jerry để tiến vào thế giới thực, nơi hắn được thực hành các mánh khóe của mình.
Trong mười năm tiếp theo, Fielding trở về quê nhà Connecticut và làm đúng như vậy: mài giũa lẫn thực hành. Chủ yếu là cướp bóc. Hắn tránh các tội ác liên quan đến kinh doanh như làm séc giả hay lừa đảo cổ phiếu vì sợ để lại dấu vết trên giấy tờ. Hắn tránh cả ma túy và cướp tàu xe vì chẳng thể làm một mình, mà Fielding thì không bao giờ gặp ai đáng tin cậy.
Hắn giết người lần đầu tiên vào năm hai mươi bảy tuổi.
Giọt Lệ Quỷ Giọt Lệ Quỷ - Jeffrey Deaver Giọt Lệ Quỷ