To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Trà Bình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 9
Cập nhật: 2018-09-06 10:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rưa hôm sau, ba má Khánh và chị Hai Liễu đi ăn cưới về:
- Thưa hai bác mới về, con lên từ bữa qua. Chào chị Hai.
Bà Năm vui mừng khi thấy Nam:
- Bác cứ nhắc hoài với thằng Khánh là không biết khi nào gặp lại con.
Ông Năm cười:
- Tôi nghĩ rồi có ngày cháu Nam sẽ lại lên chơi vì nó là bạn thằng Út mà, và lại, Từ An Giang lên đây cũng đâu xa, Chiều nay bác cháu mình nhậu lai rai nha.
Bà Năm nhìn ông Năm:
- Ông chỉ đầu độc tụi trẻ thôi, rượu chè hoài không tốt.
- Mấy khi cháu Nam mới về, bà cứ vậy hoài nên không trách tụi trẻ nó kêu bà là bà mẹ quê.
Buổi chiều Khánh chở Nam ra quán bà Bảy ven sông:
- Bảy ơi, bán cho con mấy xị rượu đế.
Bà Bảy bên trong đi ra:
- Từ ngày con Ngọc lấy chồng, mày đảm nhận việc đi mua rượu cho ba mày hả Khánh?
Bà Bảy nhìn Nam:
- Bạn hay bà con của mày hả? Đẹp trai, khỏe mạnh.
Khánh giới thiệu:
- Đây là Nam, bạn của con, cậu ấy dưới quê An giang lên chơi.
Ông Tám Lữ cũng đang có mặt tại quán bà Bảy, Tám Lữ đang có hơi men, mặt đỏ bưng ghẹo bà Bảy:
- Già rồi nha, già còn mê trai trẻ, trai đẹp.
Bà Bảy cười:
- Đồ quỷ già, đẹp trai thì tôi khen đẹp trai, không lẽ đẹp mà nói là xấu hả? Uống xong rồi thì về đi, về mà phụ vợ con cho heo ăn.
Tám Lữ gật gù cái đầu:
- Chút nữa tôi về, chờ xem bữa nay con rắn có về không, tôi nuôi mấy bữa rồi.
Bà Bảy nói:
- Tỉnh mộng đi, suốt ngày số đề, có ngày ra đường mà ở.
Tám Lữ nói một lố:
- Đúng là đàn bà, bà giống như con mụ vợ tôi ở nhà, nhay nhay cái miệng hoài. Thôi, tôi về đây. Chào, chào, Tám về nha hai tráng sĩ… Tám Lữ vừa đi vừa lẩm bẩm cái miệng: “ Chiều nay 32, 42, 72, 72, 42, 32…”.
Bà Bảy hỏi tiếp chuyện:
- An giang ở chỗ nào con?
Nam trả lời:
- Dạ, con ở Long Xuyên.
- Ừa, quê gốc của Bảy cũng ở An Giang, nhưng ở Châu Đốc. Thôi, hai đứa về đi, ở đây tao buôn chuyện hoài về ba mày la à!
- Vậy, con về nha Bảy.
- Con về nha Bảy.
- Ừa.
Khánh chở Nam trên chiếc xe gắn máy dream, bỗng Khánh dừng xe:
- Chờ chút nha Nam.
- Làm gì vậy?
- Xuống hái mấy nhánh mù u cho chị Hai, chị thích bông này lắm! Ngày chị Ba chưa lấy chồng, chị Ba cũng thích và hay hái bông đem về.
00:03 / 03:13
Nam cùng Khánh xuống rặng mù u, những cánh bông trắng ngần, lớp nhụy vàng tỏa mùi hương nhè nhẹ. Khánh với tay hái một nhánh bông đưa cho Nam. Nam ngẩng đẩu nói:
- Cẩn thận Khánh, có kiến kìa.
- Ừ, kiến là chuyện nhỏ, mình có cắn nó đâu mà lo kiến cắn mình.
Nam cười:
- Phải, không con kiến nào dám cắn vì Khánh hiền quá mà.
Nam hái thêm vài nhánh bông:
- Được rồi, hái nhiều mấy cội mù u lại tiệt chủng, phải để dành.
Nam nói:
- Miền Tây nhiều mù u lắm! khi nào có dịp về quê mình, mình đưa tới một nơi bạt ngàn mù u. Thôi, đi về, ở nhà hai bác chờ lâu.
Chiếc dream chạy trên con đường đất, Khánh chạy nhanh khiến Nam hoảng:
- Chạy chậm thôi Khánh.
Khánh vừa chạy xe vừa quay đầu lại cười:
- Cảm giác mạnh là đây?
Nam nói:
- Chậm thôi, nguy hiểm quá Khánh.
Về tới nhà, Nam và Khánh nhìn mấy nhánh bông mù u chỉ còn cuống và vài cái nụ. Nam cười:
- Cảm giác mạnh của Khánh làm cánh bông rụng sạch rồi.
Khánh cười:
- Sorry, để bữa mai hái bông khác cho chị Hai, vô thôi, ba má chờ kìa.
Bữa nhậu chiều nay không có nhiều người, nên ông Năm uống ít, ông bà Năm nhấn mạnh việc cả Khánh và Nam đã đến tuổi lập gia đình:
- Nam con, bác coi như Khánh nhà bác, cả hai đứa đã tới lúc cần phải có một gia đình riêng, hai bác đây cũng như ba má con dưới quê, ai già rồi cũng phải chết, đâu có thể sống mãi, đời người mà, sống nay chết mai, ai mà biết trước được.
Nam trả lời ông Năm:
- Dạ, con cũng nghĩ vậy thưa bác, chờ Khánh cưới xong thì con cưới, Khánh thì đã có nơi, con thì chưa có, nhưng rồi sẽ có, hai bác hãy yên tâm.
- Ừa.
Khánh múc đồ ăn cho ba má:
- Ba má ăn đi, dạo này ba má ăn ít, phải giữ gìn sức khỏe ba má à.
Ông Năm nhìn Khánh:
- Chỉ cần con lấy vợ là ba má khỏe gấp mấy lần.
- Dạ.
Bà Năm hỏi Nam:
- Công việc dưới quê có ổn không con?
Khánh trả lời thay Nam:
- Công việc của Nam ổn má à, nhưng lương bèo. Nam tính là làm hết hợp đồng rồi chuyển lên Bình Dương xin việc làm khác đó má!
Bà năm nói:
- Lên đây làm thì ở nhà bác luôn cho vui nha con.
Ông Năm cũng nói:
- Đừng ngại, lên ở nhà bác cho vui.
- Con cảm ơn hai bác.
Tới kỳ sinh nở, Ngọc đã sinh con tại bệnh viện 512, ông bà Năm vui mừng vì đã có cháu ngoại, là một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Nguyễn Tấn Lực.
Trưa chủ nhật Thắm mua xấp khăn đem tới nhà chị Ngọc cho em bé, bà Năm cũng đang ở đó:
- Thưa bác con mới tới, anh chị Ba em mới tới.
Từ sự việc lần trước, khi Thắm tuyên bố người cô yêu là Cường chứ không phải là Khánh trước mặt hai bên gia đình, nên làm cho Bà Năm suy nghĩ:
- Vô chơi đi con. Thôi, má phải về còn nhiều việc ở nhà.
Thành nói với má:
- Má ở lại chiều về, má vừa mới tới mà.
Ngọc nắm cánh tay má:
- Má, ở lại chiều hãy về, đang nắng má về làm cái gì, ở nhà cũng chỉ mấy cái việc vặt thôi à má.
Bà Năm cầm chiếc nón lá đội lên đầu:
- Má về nha, Thắm ở lại chơi nha con.
Thắm cúi xuống chào bà Năm với vẻ mặt buồn:
- Dạ, bác về.
Khi bà Năm rời khỏi, bé Lực no sữa cũng ngủ, Ngọc ngồi gần Thắm hỏi nhỏ:
- Em à, hình như chị thấy em khác trước, nhưng chị biết em rất thương Khánh nhà chị, không biết hai đứa đang xảy ra chuyện gì, và chắc chắn rằng, cậu Cường đó không phải là bồ của em, chị nhìn là chị hiểu.
Thắm bức xức:
- Chị Ba ơi, em, em…
- Nói chị nghe đi.
- Chị Ba ơi, em thật lòng yêu anh Khánh, nhưng…
- Nhưng làm sao?
- Nhưng anh Khánh, ảnh đã…
- Đã làm sao?
- Ảnh có người khác rồi.
Ngọc căng thẳng:
- Thằng này hư thiệt, để chị nói nó.
- Chị ơi, nếu chị thương em thì chị đừng nói ảnh.
00:03 / 03:13
- Nhưng, à mà không được, thằng này nó quen ai? Ở đâu? Em biết không?
- Em không biết chị à, nhưng em biết là ảnh không thương em.
- Được rồi, em bình tĩnh, rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Đang lúc chị Ba và Thắm nói chuyện thì Khánh tới:
- Anh Ba có ở nhà không chị?
- Anh mày mới đưa má về, đi đường không gặp hả?
Khánh muốn quay về:
- Vậy, em về luôn nha chị.
Chị Ba có vẻ bực:
- Cậu hay thiệt, tới nhà mà không vô dòm cháu một cái, vô đi.
Khánh gãi đầu:
- Dạ.
Chị Ba cố ý:
Thắm à, coi bé ngủ giùm chị, chị đi mua cái này chút chị về liền. Khánh coi bé phụ chị nha.
- Dạ.
Khánh nói:
- Đi lẹ nha chị Ba, em còn phải về chiều đi công việc.
Chị Ba quay lại:
- Chưa đi mà đã hối, hai đứa ở đó đi, lấy dưa hấu ra mà ăn, chị để trên mặt tủ đó.
Chị Ba vừa đi được một lát thì bé Lực thức dậy:
Oe, oe, oe…
Thắm ẵm bé tới ngồi gần Khánh:
- Ô, oh… Ai đây, ai đây, nói chuyện đi, nói chuyện với cậu Út đi.
Bé Lực nín khóc, Thắm đưa bé cho Khánh:
- Anh ẵm bé, em vô lấy cái khăn lau mồ hôi cho bé.
Khánh ẵm cháu mình mà trong đầu mâu thuẫn, dường như có một sự tác động nào đó tới cảm xúc của anh, bỗng anh thấy mình như ba của đứa trẻ, và Thắm là má của đứa trẻ, không biết có phải là anh đang cảm thấy hạnh phúc hay không?.
Gió Qua Rặng Mù U Gió Qua Rặng Mù U - Trà Bình Gió Qua Rặng Mù U