Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Bùi Thế Hùng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5806 / 6
Cập nhật: 2016-02-21 12:15:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ẩy nhẹ cánh cổng sắt, Hạ Du dắt xe vào. Cô đã trở lại công việc như những ngày trước đó của mình.
Anh Duy Trường đã đi công tác, căn nhà vắng lại càng vắng hơn.
Ngoài giờ học là Hạ Du tranh thủ thời gian sang trò chuyện với ông Phong Nam, giúp ông loại bỏ nỗi buồn và cô đơn ra ngoài.
Hạ Du làm lơ đi với ánh mắt và cái nhìn lạnh lùng của Phong Vũ. Bởi mục đích cô đến ngôi nhà sang trong này không phải vì anh ta.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hạ Du đến sớm hơn. Cô dự định đi chợ làm vài món mới lạ cho chú Phong Nam thưởng thức.
Nói một mình chú Phong Nam thì không phải, ít ra Hạ Du cũng được "giác ngộ", nên cô muốn làm cái gì đó để nỗi đau của Phong Vũ được xoa dịu mà thôi.
Thật ra thì Phong Vũ cũng không đến nỗi lạnh lùng và vô tình lắm, chỉ tại nỗi đau của sự bất hạnh kia làm cho con người anh khó gần gũi mà thôi.
Hạ Du còn nhớ, hai hôm trước, nếu không nhờ tình cờ Phong Vũ đến mượn nhờ máy tính của anh Hai thì kể như cô tiêu đời rồi.
Thuở đời có ai con gái như cô không? Bướng bỉnh mà lì nữa. Cầu chì bị đứt mà không chịu gọi thợ, tự mình làm, sai sót sao đó mà bị điện giật té bất tỉnh.
Thật hú hồn! Phong Vũ kịp đến. Hôm đó anh mắng, Hạ Du ngồi im lặng bởi vì cô biết mình đã sai.
Sửa xong, Phong Vũ còn cẩn thận kiểm tra từng công tắc. Sau đó anh ra về mà lòng vẫn chưa yên tâm. Thế là Phong Vũ đã gọi điện để biết tình hình. Từ chuyện đó, cô đã có cái nhìn khác một chút về anh.
Hạ Du đá chân chống xe, cô nhảy lên từng bậc tam cấp, giọng trong trẻo như chú chim sơn ca hòa lẫn với không khí buổi sớm mai nhẹ nhàng:
- Chú Nam ơi! Cháu đã đến rồi đây nè.
Vào đến phòng khách, thấy ông Nam đang ngồi ở ghế xa lông. Cô bé sà xuống bên cạnh.
- Chào chú. Chú có khỏe không?
- Không khỏe, nhưng chỉ cần nhìn thấy cháu, nghe tiếng nói của cháu là khỏe ngay.
- Làm như cháu quan trọng lắm vậy.
- Hiện tại Vũ Duy Hạ Du rất quan trọng cho căn nhà chỉ có một người đàn ông này.
- Đừng làm vui lòng cháu nhé.
- Chú nói thật đó. Mới sáng sớm Phong Vũ đã nhắc đến cháu.
Hạ Du nhõng nhẽo:
- Thế còn chú? Chú không nhớ cháu sao?
- Nhớ chứ. Làm sao chú quên được đứa con gái dễ thương xinh đẹp này. một ngày vắng tiếng cháu, buồn ơi là buồn.
- Chú không được ngạo cháu nha!
Hạ Du kéo ông Nam đứng dậy xoay một vòng làm ông phải la í ớ.
- Xem ra thần sắc của chú hôm nay tốt nhiều rồi. Chỉ cần thêm vài thang thuốc của "bổn cô nương" Hạ Du này, thì chú sẽ sống lâu đến trăm tuổi đấy.
- Thật không?
- Cháu có gạt chú bao giờ chưa?
- Vậy thì chưa.
- Tin cháu một lần đi nhé!
- Ừ.
Ông Nam vuốt tóc cô bé:
- Không nên làm mình cực thân, Hạ Du ạ. Chú thấy...
- Chú không nên áy náy, giúp chú là niềm vui của cháu mà. Nếu chú còn băn khoăn, cháu giận thật đó.
- Chú chỉ sợ cháu mệt mỏi thôi.
- Chuyện đó chú có thể yên tâm. Xem nhỏ con vậy mà dẻo dai lắm đó. Không tin, chú thử với cháu đi.
Ông Nam xua tay:
- Chú tin.
Hạ Du ôm cánh tay ông, nũng nịu:
- Hôm nay chú ăn gì? Cháu sẵn sàng phục vụ. Gà nấu nấm hay há cảo?
- Rất tiếc, người được ưu tiên không phải là chú rồi.
- Sao vậy? Chú vẫn là nhân vật chính của các bữa ăn hàng ngày mà.
- Nhưng hôm nay, chú muốn nhường phần đó lại cho Phong Vũ.
Ông Nam hiền hòa:
- Hạ Du! Cháu có thể vì chú mà bỏ ra chút ít thời gian không? Làm những món ăn mà Phong Vũ thích.
Cô bé tròn mắt:
- Chú muốn...
- Phong Vũ không thích màu mè phô trương. Hôm nay là sinh nhật của Phong Vũ, nên chú muốn Phong Vũ có một buổi sinh nhật vui vẻ mang không khí gia đình ấm cúng.
Ông Nam không giấu được tiếng thở dài:
- Cháu cũng biết đó, từ ngày Phong Vũ về nước đến nay cứ chui đầu vào công việc, quên cả thời gian. Đêm đêm thức giấc, thấy Phong Vũ ngủ quên bên bàn làm việc, chú nghe lòng xót xa. Chú sợ Phong Vũ sẽ ngã quỵ vì quá sức. Chú còn lo không biết công ty có gì không mà Phong Vũ hầu như quên ăn quên ngủ.
Hạ Du trấn an:
- Cháu nghĩ không có gì đâu, chú đừng quá lo lắng. Còn nếu có, tự anh ấy cũng biết cách giải quyết mà. Huống chi Phong Vũ còn có anh của cháu bên cạnh.
Cô bé nắm tay ông Nam:
- Nhiệm vụ của chú bây giờ là ăn ngon miệng, dưỡng sức cho mau khỏe lại.
- Chú...
- Nghe lời cháu. Nếu không, Phong Vũ sẽ rất buồn và còn lo lắng nhiều hơn.
Hạ Du vui vẻ:
- Thôi được rồi, cháu sẽ đi chợ xuống bếp làm một bữa ra trò để mừng sinh nhật Phong Vũ.
- Cám ơn cháu. Hạ Du! Cháu có biết cháu như một thiên thần không?
- Chú sắp sửa khen ngợi gì nữa đây? Thật sự, cháu sợ lắm rồi những lời khen tặng. Cháu sợ mình không xứng đáng.
- Không, cháu vô cùng xứng đáng đấy chứ. Phong Vũ luôn miệng bảo cháu là một cô gái tốt.
- Vậy ư?
- Cháu đừng giận Phong Vũ nữa nghe.
- Dạ, không đâu.
Hạ Du dứt lời thì có tín hiệu của điện thoại di động. Ông Nam hỏi:
- Của cháu hả?
Hạ Du lắc đầu. Cô phát hiện trên bàn cái điện thoại đang run liên tục. Hạ Du cầm lên:
- Đây nè chú. Mà hình như là điện thoại của Phong Vũ.
- Cháu nghe đi.
- Dạ...
- Chuyện bình thường thôi mà. Có nhắn gởi gì thì nói lại với nó sau. Ngày nghỉ chắc là những người bạn tìm kiếm để tán gẫu.
Hạ Du ngập ngừng rồi cũng mở máy, cô áp điện thoại vào tai. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một tràng dài tiếng nước ngoài.
Cũng may vốn tiếng Anh của Hạ Du rất khá, nên cô nghe và đối đáp được:
- Xin lỗi, tôi không phải chủ máy. Tôi chỉ nghe giùm thôi.
Đầu dây bên kia, người đàn ông cũng hơi ngạc nhiên. Ông ta hỏi:
- Vậy chủ máy...
- Phong Vũ đã đi đâu rồi.
Người đàn ông thở phào:
- Vậy tôi tưởng mình đã gọi lộn số. Cô là...
- Bạn của Phong Vũ. Xin lỗi, tôi cũng muốn được biết quý danh ông.
- Tên tôi là Tonny. Còn cô?
- Cứ gọi tôi là Hạ Du. Ông tìm anh Vũ có việc gì không? Khi anh Vũ về, tôi sẽ nhắn lại giùm cho.
- Cái này...
- Ông không thể nói được cũng không sao. Tôi sẽ đi tìm Phong Vũ và bảo anh ấy gọi lại cho ông.
Tonny ngăn lại:
- Không cần đâu. Cô hãy nhắn lại với Phong Vũ rằng việc cậu ấy nhờ, tôi đã làm xong rồi. Có thể ba ngày nữa, mặt trời sẽ rất sáng.
- Vâng.
- Thank you. (Cám ơn nhiều).
- Không có chi.
- Chào cô.
- Chào ông.
Hạ Du tắt máy, cô nhìn ông Nam:
- Một người bạn nước ngoài tìm Phong Vũ. Ông ta nhắn, việc Phong Vũ nhờ dã xong. Có thể ba ngày nữa, mặt trời sẽ rất sáng.
Ông Nam gục gặc:
- Vậy là tốt rồi. Tonny thật là tuyệt!
Hạ Du ngơ ngác:
- Chú biết ông ta à?
- Biết chứ. Tonny là bạn thân của Phong Vũ lúc còn ở Anh Quốc. Phong Vũ kể về Tonny cho chú nghe bằng một lời trân trọng và trìu mến.
- Thì ra...
- Tonny quả là một người bạn tốt.
Ông Nam phẩy tay:
- Thôi, cháu đi thông báo cho Phong Vũ tin vui này đi.
- Nhưng cháu biết anh ấy ở đâu mà tìm.
- Nó chưa ra ngoài đâu. Chỉ có thể lẩn quẩn bên mấy chậu hoa ngoài vườn thôi. Gặp Phong Vũ, báo nó vào đây nhé!
- Vâng.
Hạ Du biến nhanh ra ngoài. Bước chân lí lắc của cô bắt đầu tung tăng.
Mảnh vườn nhỏ, nhưng có rất nhiều loài hoa kiểng. Trong vô số muôn màu sắc, Hạ Du chỉ thích duy nhất một màu trắng mà thôi.
Màu trắng tượng trưng cho sự tinh khôi và thanh cao.
Ngang qua mấy chậy lưu ly và bách hợp, không kềm lòng được trước cái màu trắng tinh và hương thơm dìu dịu của nó, Hạ Du ngồi xuống nâng niu trên tay.
Vừa định cúi xuống hít lấy mùi thơm huyền dịu ấy, thì Hạ Du nghe tiếng la:
- Nè! Cô định làm gì đó?
Hạ Du giật mình, suýt chút nữa những nhánh hoa đẹp kia bị héo trong đôi tay vô tình của cô. Hạ Du đứng lên:
- Tôi chỉ muốn ngửi lấy mùi hương thơm của hoa thôi mà, ông làm gì mà la dữ vậy?
- Ngửi hay hái, làm sao tôi biết được. Nếu lúc này tôi không thấy thì có lẽ...
Hạ Du tức tối:
- Ông đừng có quá đáng nha.
- Cô quá đáng thì có. Vào vườn hoa người ta mà còn...
Hạ Du mím môi:
- Hừ! Ông tưởng tôi muốn đặt chân vào nơi này lắm sao? Nếu chú Nam không nhờ, còn khuya tôi mới đặt chân vào đây.
Cô quay lưng:
- Đáng lý ra tôi muốn báo cho ông một tin, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.
Nhanh chân, Phong Vũ phóng ngang chặn Hạ Du lại:
- Khoan đã!
- Ông muốn gì đây?
- Chú Nam đã nhờ cô việc gì?
Hạ Du ngoảnh mặt đi nơi khác, cô thản nhiên ngắm những cánh hoa lay động trong gió và những con ong tranh nhau tìm mật hoa.
Hạ Du không quan tâm đến khuôn mặt đang rất nôn nóng của Phong Vũ. Cô giống như một thi sĩ đang tìm vần thơ cho mình.
Phong Vũ không chịu đựng được khi nhìn khuôn mặt câng câng như không có chuyện gì của Hạ Du. Anh lớn giọng:
- Cô nói đi chứ!
-...
- Im lặng thi gan với tôi à?
Phong Vũ lắc mạnh vai cô bé:
- Có nghe không?
Hạ Du nhăn mặt:
- Đau tôi.
- Cô cũng biết đau sao? Thế nãy giờ tôi cứ tưởng cô là người vô tri chứ?
Cảm thông cho nỗi đau của anh, vì thương chú Phong Nam, Hạ Du hứa với lòng sẽ không đối đầu với Phong Vũ nữa, nhưng xem ra lời hứa ấy không thể thực hiện được rồi. Tại sao Phong Vũ không tế nhị một chút chứ? Hạ Du sừng sộ:
- Đủ rồi đó. Với phụ nữ, ông không thể tế nhị lịch sự một chút sao?
- Có người lịch sự họ không chịu đấy chứ.
- Vậy ư? Nhưng nãy giờ tôi có thấy ông tế nhị nhẹ nhàng chút nào đâu. Hết lớn tiếng rồi lại dùng vũ lực, ông không còn phương cách nào dễ chịu hơn một chút sao?
Phong Vũ tức tối khi bị một đứa con gái miệng còn hôi sữa lên lớp, nhưng tất cả cũng tại anh. Với phụ nừ, anh phải nhẹ nhàng một chút. Huống chi Hạ Du là một đứa con gái ngang bướng, dùng vũ lực với cô cũng không có kết quả gì. Tốt hơn hết... Phong Vũ hạ giọng:
- Chú tôi nhờ cô việc gì, cô hãy nói đi. Cô có biết mấy lúc gần đây xảy ra rất nhiều việc, tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Hạ Du cũng thấy tội nghiệp Phong Vũ. Đúng là có nhiều việc nên anh ốm đi nhiều so với lúc mới về nước, nên cô không thể làm căng quá.
- Lúc nãy, tôi nhận một cuộc điện thoại giùm ông được gọi từ nước ngoài về.
Nghe nói điện thoại từ nước ngoài, Phong Vũ ơ hờ:
- Ai vậy?
- Ông ta nói tên là Tonny.
- Tonny! - Phong Vũ hấp tấp chụp tay Hạ Du - Ông ta còn nói gì nữa?
Thấy cái nhăn mặt của Hạ Du, anh buông tay ra:
- Xin lỗi, tại tôi đang nóng lòng chờ điện thoại của bạn tôi ở Anh, cho nên...
Hạ Du ra vẻ người lớn:
- Tôi hiểu mà. Ông ấy nhắn với ông việc ông nhờ, ông ấy đã làm xong. Có thể ba ngày nữa, những thứ ông cần sẽ đến nơi.
- Vậy là tốt rồi.
Phong Vũ vui mừng. Anh ôm lấy Hạ Du xoay tròn:
- Công ty đã được cứu rồi.
Hạ Du không biết trời đất gì, bị Phong Vũ xoay đến chóng mặt, cô la lên:
- Tôi khó chịu lắm rồi nè.
Phong Vũ ngừng tay, anh lúng túng:
- Xin lỗi, do tôi vui mừng quá, cô không giận tôi chứ?
Cô bé tò mò:
- Tôi thấy ông như bắt được vàng vậy.
- Còn hơn thế nữa. Tôi tưởng công ty đã rơi vào bế tắc, nhưng Tonny đã báo tin mừng, tôi không vui sao được.
- Việc khó đã được giải quyết, vậy ông ăn ngon ngủ yên rồi chứ gì?
Đang hớn hở, Phong Vũ nhìn Hạ Du lom lom:
- Sao cô bé biết?
- Kinh nghiệm mà. Nhưng ông phải cẩn thận, trên thương trường cũng như chiến trường vậy, sẽ có người vì lợi quên đi nghĩa tình.
Phong Vũ cau mày:
- Cô nói gì? Chẳng lẽ cô biết được điềi gì chăng?
Hạ Du khựng lại. Cô có nên nói việc cô thư ký của công ty đã từng đi chung với người đang đối đầu với anh trên thương trường hay không?
Quan hệ của họ như thế nào cô cũng không biết rõ. Nếu như họ chỉ là bạn của nhau mà không liên quan đến công việc thì có phải cô nhiều chuyện lắm không?
Hạ Du lắc đầu, cô lảng chuyện:
- Không. Tôi chỉ cảnh báo ông thôi.
- Có thật là cô bé cảnh báo không?
Hạ Du không dám nhìn Phong Vũ:
- Dối ông làm gì?
- Vậy thì tôi tạm yên lòng rồi. Công ty là sự sống còn của bao nhiêu cổ đông. Nếu như thất bại, tôi không còn con đường nào để chọn đâu.
Hạ Du cảm thấy băn khoăn trong lòng. Công ty Phong Vũ có vấn đề thì cô cũng có một phần trách nhiệm, bởi vì cô không chịu nói ra sự thật. Nhưng... Hạ Du nhất định sẽ điều tra sự thật quan hệ của Vũ Vinh và Lam Dung. Nếu hai người thật sự là đồng minh, thì cô không buông tha đâu.
Phong Vũ khoát tay, anh phấn chấn:
- Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay là ngày nghỉ mà, không phải cô bé dự định nấu món gì đó ngon đãi chú cháu tôi sao?
Hạ Du cười:
- Phải rồi, nếu ông không nhắc, tôi đã quên buổi chợ của mình. Hôm nay ông muốn ăn gì?
Phong Vũ chỉ vào ngực mình:
- Tôi?
- Ừ.
- Sao tự nhiên được ưu tiên vậy? Tôi nhớ thường bữa, chú tôi là nhân vật chính mà.
- Đúng đấy, nhưng hôm nay đặc biệt hơn.
Hạ Du nghiêng đầu:
- Sinh nhật vui vẻ!
Phong Vũ càng bất ngờ hơn. Anh tròn mắt:
- Sao...
- Ông đừng trăng với sao nữa. Biết được ngày sinh nhật của ông có là bí mật của tôi.
- Có phải chú Phong Nam nói không?
- Đã nói đừng hỏi mà.
Phong Vũ cảm thấy vui vui khi Hạ Du biết được ngày sinh nhật của mình. Có lẽ năm nay là ý nghĩa nhất.
Lúc còn ở Anh Quốc, ngày sinh nhật chỉ có chú Nam và Duy Trường gọi điện chúc mừng thôi.
- Thôi được, tôi sẽ không hỏi, nhưng tôi xin được làm tài xế cho cô bé.
- Cái này...
- Không được từ chối đó. Vì hôm nay là sinh nhật của tôi mà.
Phong Vũ kéo nhẹ tay Hạ Du:
- Chúng ta đi thôi, trưa quá, thức ăn không ngon đâu.
Hai người vào nhà thì bị Ông Nam trêu:
- Sao, bàn tính nấu món gì mà lâu vậy?
Hạ Du mắc cỡ quay nơi khác, Phong Vũ nói:
- Gọn nhẹ thôi chú ạ. Bây giờ cháu chở Hạ Du đi chợ. Ở nhà, Duy Trường có gọi về, chú bảo trưa gọi lại cho cháu nha chú.
- Ừ. Hôm nay, cháu có hẹn với ai không?
- Dạ không. Ở nhà thưởng thức tay nghề của Hạ Du chứ.
Ông Nam vui vẻ:
- Hai đúa đi nhớ mua thêm một ít bia nhé.
- Vâng.
Phong Vũ quay sang Hạ Du:
- Cô chờ tôi lấy chìa khóa xe đã.
Cô bé ngăn lại:
- Dùng xe của tôi cũng được mà.
- Ừ, vậy đi.
Phong Vũ chưa kịp quay đi thì nghe tiếng điện thoại reo. Anh cầm điện thoại mở máy:
- Alô.
- Happy Birthday! (Chúc mừng sinh nhật)
Phong Vũ cười:
- Cám ơn. Mày khỏe chứ Duy Trường?
- Mạnh như voi. Nè! Sinh nhật đúng vào ngày nghỉ, mày có dự định gì không?
- Đã lâu lắm rồi, tao không có tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay thì khác đấy, tao sẽ cùng ăn sinh nhật với mọi người.
Duy Trường thắc mắc:
- Mọi người? Ai vậy?
- Chú Nam và Hạ Du. Hôm nay cô bé đích thân xuống bếp đãi tao.
- Ồ! Vậy thì nhất rồi. Tao là anh vẫn chưa có được diễm phúc đó đấy.
- Đừng nói với tao là mày đang ganh tỵ nha.
- Chứ còn gì nữa. Mà nè! Sao con nhỏ chịu đãi sinh nhật mày vậy? Bộ hai đứa... hòa nhau rồi sao?
Phong Vũ liếc nhanh về phía Hạ Du:
- Hòa đâu mà hòa, mới gây một chập đấy.
- Kỳ vậy?
- Tao cũng không biết. Hình như nắm mưa là chuyện của cô ấy. Nhưng hôm nay Hạ Du chịu xuống bếp vì sinh nhật của tao, tao cũng thấy vui rồi.
- Mong không có gì tồi tệ.
Phong Vũ hỏi:
- Chỉ gọi về chúc mừng sinh nhật thôi, phải không?
- Đó chỉ là cái cớ. Chuyện quan trọng tao muốn báo cho mày biết. Tổng cộng có 299 cửa hàng, nhưng đã bị Bình Minh đến trước 150 cửa hàng, và tao chỉ có thể liên hệ 149 cửa hàng thôi. Tao xin lỗi.
- Không có gì đâu, mày đừng áy náy. Thương trường là vậy đó. Bây giờ, mày đặt cọc hết tất cả các cửa hàng đó cho tao đi. Ngày mai, kế toán sẽ chuyển tiền cho mày.
- Nhưng rất nhiều tiền mặt đấy.
- Tao lo được mà. một người bạn ở Anh Quốc đang giúp tao. ba ngày nữa, tao nhận được hàng cho đợt này, mày có thể yên tâm.
- Thế thì tốt quá. À! Tao nghe được một tin rằng người của công ty mình đang đi lại với người của Bình Minh.
- Chính xác không?
- Tao không rõ nữa, mày có thể điều tra.
Phong Vũ lẩm bẩm:
- Lúc nãy Hạ Du cảnh báo anh, bây giờ tới Duy Trường. Chẳng lẽ...
- Mày nói gì?
- Tin của mày hình như có liên quan đến lời nói của Hạ Du lúc nãy. Cô bé cũng cho tao biết, nhưng không nói thẳng ra.
- Hạ Du biết gì?
- Chắc là một sự tình cờ nào đó. Để tao điều tra rõ, tao sẽ cho mày biết.
- Cẩn thận đó. Người của Bình Minh không đơn giản đâu.
- Ừ. Mày nói chuyện với Hạ Du không?
- Cho tao gặp con bé chút đi.
Phong Vũ đưa máy cho Hạ Du:
- Duy Trường gặp cô.
Hạ Du cầm máy:
- Anh Hai hả?
- Ừ. Anh đây, em khỏe chứ?
- Dạ.
- Việc học thế nào?
- Tốt.
- Sao hôm nay có mặt ở nhà Phong Vũ vậy?
- Anh cũng nghe rồi, sinh nhật anh ấy mà.
- Nhưng anh đã từng nghe em tuyên bố không đến nhà Phong Vũ nữa.
- Cái đó... tại em quan tâm chú nam.
- Anh nghĩ không phải là lý do. Nhưng không sao, em không đối chọi với Phong Vũ nữa là anh yên tâm rồi.
Hạ Du nhăn mặt:
- Anh nói gì vậy?
- Thôi, em lo việc của em đi. Cho anh gởi lời chúc sức khỏe chú Nam. À! Em nhớ cẩn thận đó.
- Anh Hai. Còn Thủy Phương...
Duy Trường lo lắng:
- Thủy Phương sao?
- Anh không gởi lời thăm nó ư?
Duy Trường thở phào:
- Vậy mà làm anh tưởng...
Cô bé khúc khích:
- Chuyện của hai người, em rõ như lòng bàn tay. Muốn em gọi Thủy Phương bằng chị Hai thì phải biét điều một chút.
- Muốn gì đây, nhóc con?
- Chẳng có gì lớn lao đâu, thương em gái mình chút nữa đi, nhưng bằng hành độn chứ không bằng lời nói.
- Là sao?
- Em muốn có một chiếc nhẫn đính kim cương giống như Thủy Phương.
- Chúa ơi! Tại sao phải là anh mà không là người khác mua cho em? Lương của anh đâu nhiều đến nỗi...
- Em không biết.
Duy Trường đề nghị:
- Hay để anh bảo Phong Vũ mua cho em nghe. Sẵn dịp, nó cầu hôn em luôn.
Hạ Du ré lên trong máy:
- Ơ... anh Hai! Anh mau chết đi.
- Phong Vũ là một người đàn ông tốt...
- Anh đừng nói nữa.
Duy Trường cười sảng khoái. Hạ Du tức quá, cô đặt điện thoại vào tay Phong Vũ, rồi bỏ đi.
- Ông không cần phải đi với tôi đâu. Tôi đi một mình được rồi.
- Ơ... này...
Nhưng Hạ Du đã ra tới sân, cô đề máy xe trong sự tức tối và khó chịu. Anh Hai thật là đáng ghét, hôm nay dám trêu chọc mình như thế. Hừ! Về đây đi rồi biết tay nhỏ này.
Ông Nam nhìn theo:
- Con bé sao vậy?
Phong Vũ nhún vai:
- Cháu làm sao biết được. Lúc nắng lúc mưa, ai mà hiểu nổi.
Anh buông người xuống xa lông:
- Bây giờ làm gì hả chú?
- Làm gì là làm gì?
- Chẳng lẽ ngồi đây chờ cô bé về?
- Biết làm sao hơn nữa, chỉ có Hạ Du là biết nấu ăn thôi.
Phong Vũ chợt đề nghị:
- Chúng ta nên tìm một người giúp việc đi chú ạ. Ngày nào Hạ Du cũng phải tới đây, thời gian đâu mà rong chơi với bè bạn. Tuổi trẻ như thế, chán lắm.
- Chú cũng có nghĩ rồi đấy chứ, nhưng con bé một mực không chịu. Hạ Du giúp chú mọi việc trong nhà này. Lúc trước vì cãi nhau với cháu, con bé không đến hơn một tuần làm chú thấy nhớ và buồn lắm.
- Xem ra, chú thương Hạ Du hơn cháu rồi.
- Đừng nói vậy, Hạ Du cũng cùng hoàn cảnh như cháu, con bé không có tình thương cha mẹ từ nhỏ, nên chú thương Hạ Du như con của mình vậy. Cả hai đứa chú đều thương như nhau, không nên ganh tỵ với con bé. Thấy ngang bướng vậy chứ Hạ Du dễ thương lắm.
- Dễ thương nhưng mà thương không dễ. Mà chú đừng hiểu lầm, cháu không ganh tỵ với Hạ Du đâu. Có cô bé, không thí ngôi nhà nhà như khác đi.
- Vậy sao?
Ông Nam chợt nghiêm chỉnh:
- Cháu có dự định tìm cho mình một người bạn đời chưa?
Phong Vũ nhìn ông Nam nghi ngờ:
- Sao chú lại hỏi cháu như vậy?
- Cháu đã ngoài 30 rồi, còn chú... không biết mình sống được bao năm nữa. Chú muốn được nhìn thấy cháu có một gia đình hạnh phúc, vậy là chú yên tâm.
- Chú cũng biết cháu không thể nghĩ đến chuyện đó trong lúc này. Công ty còn rất nhiều việc đang trông chờ chú. Bao giờ công ty không còn gặp nguy khốn nữa, đến lúc đó chú sẽ có cháu dâu thôi.
- Công viẹc thì không bao giờ hết cả. Như cha cháu ngày xưa, nếu đã gặp đúng đối tượng của mình thì không cần phải suy nghĩ. Khi cưới mẹ cháu rồi, thì công việc làm ăn càng ngày phát triển thêm. Xứng với câu: "Phía sau sự thành công luôn luôn có một người phụ nữ". Chú nghĩ cháu cũng vậy. Biết đâu có người yêu, đó là động lực thúc đẩy cháu thành công hơn.
- Phụ nữ bây giờ họ không hài lòng lắm khi chồng mình hay người yêu mình chỉ mê công việc. Trường hợp hiểu và cảm thông chia sẻ rất là ít.
Ông Nam lắc đầu:
- Không nên nghĩ như vậy. Đương nhiên có người con gái nào có người yêu mà vui vẻ khi người yêu mình chỉ biết có công việc, bỏ quên mình. Cháu là đàn ông, cháu phải cảm thông cho nỗi cô đơn đó. Phong Vũ à! Đừng lúc nào cũng công việc mà quên đi bản thân mình. Đừng như chú mãi đeo đuổi khát vọng để tuổi già trong cô đơn. Thấm thía nỗi cô đon ấy, cháu mới cảm thấy mình cần một người phụ nữ hơn.
Ánh mắt ông xa xôi:
- Đến khi chú thấy tiếc cho mình thì đã quá muộn. Lúc trước, chú cũng có một tình yêu đẹp, cô ấy rất yêu chú, nhưng cuối cùng cô ấy buộc phải rời xa chú.
- Tại sao?
- Chú mãi theo đuổi khát vọng xa xôi mà không hề quan tâm đến cô ấy, không cần biết cô ấy nghĩ gì, cảm giác như thế nào. Chú luôn làm cho cô ấy buồn và thất vọng. Khi cô ấy bị tai nạn, chú cũng không có ở bên cạnh để san sẻ nỗi đau, việc gì cô ấy cũng chịu đựng một mình. Cô ấy chờ ở chú một sự quan tâm trong mỏi mòn, để rồi cô ấy cũng có một quyết định cho mình: xa chú vĩnh viễn. Cô ấy lấy chồng rồi sang Anh Quốc. Chú đau đớn lắm, nhưng không bao giờ trách cô ấy, vì chính chú đã đẩy tình yêu ra xa mình.
Ông Nam nhìn Phong Vũ một cách trìu mến:
- Phụ nữ chịu đựng giỏi lắm cháu ạ. Nhưng khi không còn sự chịu đựng nữa, cháu có bù đắp như thế nào cũng vô ích. Cho nên cháu bây giờ hãy trân trọng những gì ở bên mình. Nếu không, cháu sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
- Tất nhiên là cháu trân trọng rồi. Vì cháu chỉ còn một mình chú là người thân thôi.
- Thế còn Hạ Du? Cháu không quan tâm gì đến con bé sao?
Phong Vũ cúi đầu:
- Chú... Quả thật là Hạ Du là linh hồn của ngôi nhà này. Vắng tiếng nói cười của cô bé, thậm chí ngày nào không cự cãi, cháu thấy như thiếu thiếu cái gì ấy.
- Vậy là Hạ Du đã dần đi vào cuộc sống của cháu rồi.
- Cháu không biết, bởi vì cháu chưa nghĩ...
- Hãy cho mình cơ hội và từ từ tìm hiểu đi. Nè! Có cần chú giúp không?
Phong Vũ xua tay:
- Tự cháu đi chú ạ. Tình yêu mà có sự giúp đỡ thì đâu gọi là tình yêu nữa.
- Chú rất mong hai đứa là một đôi để chú không phải xa con bé và con bé cũng khỏi phải cực khổ khi chạy qua chạy lại như thế này.
Phong Vũ đâu phải là con người không có trái tim. Anh cũng nao lòng lắm khi thấy Hạ Du mệt mỏi, nhưng anh biết làm gì hơn đây? Khi mở miệng ra, anh không thể ngọt ngào với cô bé được. Còn nếu như anh tỏ ra quan tâm thì Hạ Du sẽ nghĩ gì? Anh không chịu đựng được khi cô bé nhìn anh bằng con mắt kỳ kỳ đâu.
Có thật Hạ Du đi dần vào cuộc sống của anh như lời chú Nam nói không? Anh chỉ biết, anh thích nghe giọng nói chua lè và chảnh chẹ ngang ngạnh của cô bé thôi.
Tiếng nói đó như bữa cơm hàng ngày của anh vậy. một ngày vắng đi tiếng nói của Hạ Du, Phong Vũ thấy mình như một người không còn năng lực vậy? Phải chăng đó là dấu hiệu của tình yêu? Nếu đúng như thế, anh có mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình không? Phong Vũ sợ mình làm vẫn đục đi tâm hồn trong sáng ấy.
Hạ Du vô tư, anh không nên kéo cô bé đi vào cuộc sống bận rộn của mình. Không nên, không nên. Mải đeo đuổi theo suy nghĩ của mình, Phong Vũ không hay thời gian trôi qua rất nhanh. Đến khi nghe tiếng động cơ xe ngoài sân, anh mới giật mình:
- Nhanh vậy sao?
Phong Vũ đứng dậy, anh bước ra ngoài đến chỗ Hạ Du đang loay hoay dựng xe:
- Tôi giúp cô.
Hạ Du im lặng trao tay lái cho Phong Vũ, cô cúi xuống xách giỏ thức ăn vào nhà. Đến phòng khách, Hạ Du lên tiếng:
- Cháu về rồi đây.
Ông Nam mỉm cười nhỏm dậy:
- Mua gì nhiều thế?
- Chỉ là những món chú và Phong Vũ thích thôi. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, chợ đông, chen lấn hơi mệt thôi.
Hạ Du bỏ giỏ xách xuống nền gạch, cô đấm đấm vào vai:
- Mỏi quá!
Phong Vũ vào tới, anh xách giỏ thức ăn đi một hơi ra sau. Hạ Du với theo:
- Nè... nè...
Nhưng Phong Vũ nào có nghe. Nhìn bóng anh khuất sau cửa phòng ăn, Hạ Du tức tối:
- Ông ta muốn chọc tức mình đây mà.
Cô đứng dậy, nói với ông Nam:
- Chú ngồi đây, cháu xin phép ra sau lo công việc của mình.
- Ừm.
Hạ Du hậm hực theo từng bước chân. Xuống đến nhà bếp, thấy Phong Vũ đang soạn từ món đồ trong giỏ ra, cô chống nạnh:
- Ông làm gì vậy?
- Giúp cô.
Hạ Du ngăn lại:
- Không cần đâu. Tôi không dám làm phiền người nhiều bận rộn như ông.
- Nhưng đồ nhiều như vầy, một mình cô không kham nổi đâu. Tuy tôi không biết làm bếp thật, nhưng tôi có thể giúp cô những chuyện lặt vặt mà. Thêm một đôi tay phải hơn không.
Phong Vũ phủi phủi tay:
- Nè! Đừng nghi ngờ thành ý của tôi chứ?
Anh ngoắc tay:
- Lại đây bắt tay vào việc đi, đứng đó làm gì nữa?
Hạ Du xụ mặt, chẳng lẽ có ông ta ở đây thì mình không làm sao? Hừ! Ông ta ngang bướng cũng đâu có thua gì mình.
Mặc kệ Ông ta đi! Xem ông ta giúp được gì cho mình nào?
Liếc sơ qua các món để trên bàn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hạ Du: Có một người sai vặt vẫn hơn. Cô khoanh tay:
- Có thật ông muốn giúp tôi không?
- Đương nhiên rồi.
Hạ Du chỉ:
- Vậy ông hãy lặt hết mớ rau này và còn mớ dưa kia nữa, được không?
- OK.
- Cẩn thận kiểm tra lá úng và lá sâu đó.
- Tôi biết rồi.
Hạ Du bỏ mặc Phong Vũ với công việc, cô lo lấy công việc của mình.
Đang loay hoay cuốn chả giò, chợt Hạ Du nghe tiếng kêu:
- Ây da!
Cô quay lại thì thấy tay của Phong Vũ đỏ màu máu. Hạ Du hốt hoảng:
- Sao thế này?
Cô bé đến bên tủ thuốc gia đình tìm bông băng. Phong Vũ trấn an:
- Chỉ là một vết đứt nhỏ thôi, cô đừng quá lo lắng.
- Chẳng lẽ cứ để máu chảy thế này sao? Ông không biết cẩn thận gì hết.
Để yên ngón tay mình cho Hạ Du băng bó, Phong Vũ tủm tỉm cười. Nhìn điệu bộ của cô giống như chị cả đang dạy mấy em nhỏ vậy.
Nhác thấy nụ cười của Phong Vũ, Hạ Du sừng sộ:
- Còn cười gì nữa?
- Tôi không cười, chẳng lẽ tôi khóc sao? Đàn ông con trai mới đứt tay chút xíu mà rơi nước mắt thì chẳng ra sao cả.
- Bây giờ ông thấy chưa? Giúp tôi hay gây thêm phiền phức cho tôi đây?
Phong Vũ cười cầu hòa. Hạ Du đẩy tay anh ra:
- Tôi đề nghị Ông ngồi yên một chỗ đi, đừng làm gì nữa cả.
- Nhưng...
- Tôi tự biết lo rồi.
Hạ Du dọn dẹp mớ rau, đưa dang dở, sau đó cô trở lại bên bàn tiếp tục cuốn chả giò.
Phong Vũ không có việc gì làm, đành bắc ghế ngồi kế bên.
- Tôi không ngờ việc gì cô cũng có thể làm được. Cô giỏi thật đó!
- Cám ơn lời khen của ông.
Phong Vũ bắt chuyện:
- À, Hạ Du này! Cô có bạn trai chưa vậy.
Hạ Du vẫn không ngừng tay:
- Sao tự nhiên ông hỏi việc ấy?
- Tôi nghĩ, người đàn ông nào cưới được cô chắc là có phước lắm.
- Vậy sao? Tôi không tin như thế đâu. Tôi bướng bỉnh, lời nói chua như giấm đâu dịu dàng lại còn hay gây sự... Người đàn ông nào dám yêu tôi, cưới tôi mới là lạ đấy.
- Nhưng nếu có người muốn cưới cô thì sao?
- Ông hả?
Hạ Du phá lên cười:
- Ông đừng đùa giỡn kểu ấy nha. Tôi không đau tim mà ông đau tim, nguy hiểm lắm. Với lại, tôi chưa ý định có bạn trai bây giờ đâu. Tôi còn phải tốt nghiệp và có ý định hưởng tương lai cho mình. Thêm nữa, tôi không muốn anh Hai tôi phải lo lắng vì tôi. Nếu ông có ý định đeo đuổi tôi thì nên từ bỏ đi.
- Tại sao?
- Ông không cần biết lý do.
- Nhưng tôi không bỏ ý định đeo đuổi cô đâu, cô bé ạ.
- Một kiểu tán tỉnh hay đấy!
Hạ Du cầm cuốn chả giò đưa vào miệng Phong Vũ:
- Ông có muốn ăn thức ăn sống không? Nếu không thì đừng làm phiền tôi với những câu nói nhảm nhí nữa.
- Cô... Tôi đâu có đùa giỡn, sao cô...
Hạ Du biết chứ, nhưng cô không thể làm khác hơn được. Nếu Phong Vũ ở đây mãi, cô sẽ chẳng làm được gì mà còn để cho anh phát hiện một trái tim sai nhịp.
Cô nói như năn nỉ:
- Muốn bữa ăn trưa này đúng giờ, thì ông làm ơn ra phòng khách với chú Nam giùm tôi đi. Đi đi!
Phong Vũ bị đẩy, anh sựng sựng người:
- Không hối hận chứ?
- Ông biến càng nhanh càng tốt.
Bị đuổi, nhưng Phong Vũ không cảm thấy buồn giận tí nào. Trái lại còn có một niềm vui len nhẹ vào tim. Anh đang suy nghĩ làm cách nào để chinh phục trái tim bướng bỉnh của Hạ Du đây.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân