Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Bùi Thế Hùng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5806 / 6
Cập nhật: 2016-02-21 12:15:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hong Vũ bước vào công ty với một tinh thần sảng khoái. Anh đáp lại lời chào của nhân viên bằng nụ cười đẹp của mình.
Một số nhân viên che miệng thì thầm:
- Tổng giám đốc mới của chúng ta đã đem lại sự hồi sinh cho cả công ty. Nhận chức chỉ mới hơn tuần thôi mà hầu như nhân viên nào cũng phấn chấn cả lên.
Phong Vũ tạm hài lòng với những gì mình đã làm. Anh hy vọng với những phương cách của mình đưa ra, các cổ đông và nhân viên sẽ ủng hộ anh. Thành quả sẽ như thế nào thì hãy chờ vào năng lực của mỗi người.
Phong Vũ thực hiện phương cách nhu và cương, thấy dễ chứ không phải dễ.
Nhân viên làm việc với một không gian thoải mái, không gò bó, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Để tránh đi quan hệ chủ tớ, Phong Vũ tự mình hòa đồng. Anh xem nhân viên cấp dưới của mình như một người bạn.
Rồi với phong thái của một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, thông minh, tài giỏi, Phong Vũ nhanh chóng có được cảm tình đặc biệt của nhân viên nữ cũng như khách hàng của mình.
Không dựa vào ưu điểm ngoại hình để có được một quan hệ, Phong Vũ muốn chứng tỏ anh là một nhân tài thật sự và có thể điều hành cả công ty.
Hơn một tuần bắt tay vào việc, Phong Vũ thấy đã có phần thuận lợi. Các cổ đông đã bớt đi sự nghi ngờ và không còn làm khó công ty. Họ đang yên lặng để chờ anh hành động.
Phong Vũ búng tay, vẻ mặt anh tràn đầy niềm tin. Anh đang muốn cho Vũ Đức Bình thấy: dòng họ Lâm năm xưa không hề chết.
Mọi người nhìn anh, không biết anh đang toan tính điều gì. Nhưng có một điều anh không làm, là hại những người xung quanh anh.
Phong Vũ đã thấy được sự lo lắng quan tâm từ mọi người, nên anh cũng không muốn làm họ đau buồn và thất vọng. Nhưng những gì mà Vũ Đức Bình gây ra cho gia đình anh, anh sẽ không bao giờ quên.
Dọc hành lang, ngang qua phòng kỹ thuật, Phong Vũ ló đầu vào:
- Lô hàng cuối tuần này chắc chắn có chứ?
Nhóm nhân viên ngẩng lên:
- Tổng giám đốc!
Phong Vũ ra dấu:
- Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình đi. Tôi chỉ muốn biết chính xác kết quả lô hàng của cuối tuần này thôi.
Một nhân viên trong nhóm trả lời:
- Tổng giám đốc có thể yên tâm. Hàng sẽ giao đúng hẹn.
- OK. Rồi mọi người sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng cho sự cố gắng của mình.
- Cám ơn tổng giám đốc.
Phong Vũ lại tiếp tục đi. Lần này anh ghé phòng cô thư ký Lam Dung.
Vừa nhìn thấy tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai, cô đứng dậy, lúng túng:
- Chào... tổng giám đốc.
Là một người đàn ông từng trải nên Phong Vũ khá nhạy cảm, cử chỉ không được tự nhiên của Lam Dung, anh thấy không hài lòng.
- Cô cứ tiếp tục công việc của mình đi, không cần phải đón tôi long trọng như thế.
Lam Dung ngồi xuống, đôi bàn tay thừa thải trên bàn phím. Suýt chút nữa Phong Vũ phì cười. Anh vờ nghiêm mặt:
- Có tôi ở đây, cô không làm việc được à?
- Dạ...
Phong Vũ quay lưng:
- Vậy thôi, tôi không làm phiền cô nữa đâu.
Nhưng đi được vài bước, anh chợt dừng lại:
- Có văn kiện, văn thư hay giấy tờ gì mang qua văn phòng cho tôi nhé.
- Thưa vâng.
Phong Vũ khép cửa phòng. Anh định đến văn phòng của Duy Trường, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Phong Vũ rảo bước về văn phòng của mình. Công việc đã bắt đầu như ý muốn, anh đã có phần yên tâm.
Ngồi vào vị trí, Phong Vũ vươn vai rồi xoay ghế một vòng.
Lúc còn ở bên Anh, nghe nói tình trạng của công ty tưởng chừng như không còn cứu gỡ được, nhưng khi đặt chân vào đây, anh không nghĩ...
Máy trên bàn có tín hiệu, Phong Vũ nhoài người, nói vào máy:
- Chuyện gì vậy cô Dung?
- Tổng giám đốc, có một người tên Thái Tài đang chờ điện thoại của ông.
Phong Vũ hấp tấp:
- Lam Dung! Cô chuyển máy cho tôi nhé!
- Thưa vâng.
Điện thoại reo, Phong Vũ nhấc ống nghe:
- Alô. Phong Vũ nghe.
- Xin chào buổi sáng. Chúc một ngày tốt lành!
- Cám ơn. Bộ có tin tức gì, sao anh gọi cho tôi sớm thế?
- Bình Minh đã bắt đầu có hành động rồi. Đức Bình đang cho nhân viên thu mua các mặt hàng anh đang sử dụng. Phong Vũ! Anh phải đề phòng, nếu không hàng của anh không đủ phân phối và xuất đi đâu.
Phong Vũ cau mày:
- Tại sao Bình Minh biết tôi đang lắp ráp hàng gì chứ?
- Việc đó thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể điều tra giùm anh.
Phong Vũ lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ trong nội bộ có người tiết lộ tin tức? Vậy trong công ty có nội gian đang rắp tâm phá hoại, như thế thì...
Thái Tài hỏi:
- Phong Vũ! Anh có ý kiến gì không?
- Thôi được rồi, cám ơn những tin tức của anh. Thái Tài này! Anh cứ tiếp tục theo dõi Đức Bình và Vũ Vinh giùm tôi nhé.
- Tôi biết rồi. Chào anh.
- Chào anh.
Phong Vũ bỏ ống nghe xuống, anh suy nghĩ mãi mà không tìm ra đáp án, bởi nhân viên trong công ty anh đâu có ai đáng khả nghi.
Phong Vũ định gọi sang cho Duy Trường để bàn bạc thì có tiếng gõ cửa:
Cộc... Cộc... Cộc...
Anh nói vọng ra:
- Mời vào!
Cánh cửa được đẩy nhẹ, người bước vào là Lam Dung. Cô đi đến bên bàn làm việc của Phong Vũ.
- Những giấy tờ mà tổng giám đốc cần đây ạ.
- Cô để trên bàn giùm tôi.
Đặt mớ giấy tờ xuống bàn, Lam Dung ngập ngừng:
- Tổng giám đốc có cần gì nữa không ạ?
- À! Cô có thể cho tôi biết, hôm nay tôi có cuộc gặp gỡ khách hàng nào không?
- Dạ, ba giờ chiều nay, tổng giám đốc có hẹn với người bên Ngân hàng Á Châu.
- Thế sáng nay là không à?
- Thưa vâng.
- Vậy cô có thể ra ngoài được rồi.
- Tôi xin phép.
Không gian chỉ còn lại một mình Phong Vũ. Anh xoay ghế một vòng để tìm sự thư thả. Ánh mắt vô tình chạm phải bức thư nằm chung với mớ giấy tờ mà lúc nãy Lam Dung mang vào.
Phong Vũ nhanh tay cầm lên:
- Uyển Hoa!
Anh lật đật mở ra xem.
"Phong Vũ!
Khi ra đi không một lời từ giã là em biết chút hy vọng mong manh cũngk hông còn, nhưng em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Cho dù anh ở đâu, em cũng quyết tìm cho được anh. Em muốn san sẻ với anh những lo toan trong cuộc sống.
Địa chỉ công ty là do em nhờ một người bạn tìm giúp. Bao giờ sắp xếp xong công việc, em sẽ bay về Việt Nam với anh. Em nhớ anh nhiều lắm. Chúc anh mọi việc tốt đẹp!
Uyển Hoa."
Xếp lá thư lại, Phong Vũ thở dài. Những tưởng mọi chuyện đã được kết thúc, nhưng hình như Uyển Hoa không hề nghe thấy lời nói của anh. Nay cô đã tìm được địa chỉ công ty, thì chắc chắn anh sẽ gặp phiền phức dài dài.
Phong Vũ bóp trán, hình như mọi việc đã không như anh nghĩ. Anh đã vì sự lo lắng của mọi người nên đã tạm quên kẻ thù của dòng họ Lâm. Thế nhưng họ nào có buông tha anh đâu. Bây giờ họ muốn dồn anh vào con đường không lối thoát.
Phong Vũ mím môi, hai tay anh nắm chặt lại. Vũ Đức Bình! Ông đừng trách tôi nhé. Chính ông đã làm cho tôi không thể quên mối thù kia.
Phong Vũ bật dậy, anh định ra ngoài thì cánh cửa phòng bật mở. Nhìn thấy Duy Trường, Phong Vũ như vui mừng:
- Hay quá! Tao đang muốn tìm mày đây.
Duy Trường kéo ghế ngồi đối diện với bạn:
- Chuyện gì?
- Thám tử tư của tao cho biết, Bình Minh đang thu mua các mặt hàng, linh kiện mà chúng ta đang cần để lắp ráp máy.
- Bình Minh làm như vậy để làm gì?
- Có thể Vũ Đức Bình đang muốn ép tao.
- Vậy chúng ta phải làm gì đây? Công ty vừa mới chấn chỉnh lại, nếu để Bình Minh thực hiện được mưu đồ, thì chúng ta sẽ không còn gì cả, đừng nói chi đến chỗ đứng.
Phong Vũ vò đầu:
- Bí mật của công ty bị lộ ra ngoài, tao nghĩ hoài cũng không ra, ai đã làm chuyện đó đây này.
- Mày có để ý thấy ai khả nghi không?
- Tao không biết nữa. Công việc cứ dồn dập tới, nên tao chẳng quan tâm...
- Thôi được rồi, chuyện này tao sẽ giúp mày. Bây giờ, mày tính sao với các mặt hàng linh kiện đây? Không thể chậm trễ một phút nào nữa cả.
- Mày và Trung Minh hãy liên hệ các cửa hàng trên cả nước. Nơi nào còn thì bỏ cọc mua ngay, giá chênh lệch bao nhiêu cũng đừng ngần ngại. Cuối tuần này, chúng ta có một lô hàng để giao đấy.
- OK.
- Chuyển khoản cho nó nhanh. Mày hãy sắp xếp đi nha, có thể phải đi xa đấy.
- Tao biết rồi.
Phong Vũ dặn dò:
- Đừng nên cho chú Nam biết, kẻo chú ấy lo lắng.
- Ừ. Trước khi bắt tay vào việc, tao muốn nhờ mày một chuyện.
- Nói đi.
- Thời gian tao không có nhà, mày trông chừng Hạ Du giùm tao nhé.
- Chuyện đó mày có thể yên tâm. Bao giờ mày đi?
- Chiều nay khởi hành được chứ?
- OK. Lấy xe công ty mà đi.
- Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ mày bắt tao đi xe đò.
Duy Trường cầm điện thoại lên, anh bấm số:
- Trung Minh hả? Duy Trường đây.
- Anh sắp xếp công việc, chiều nay đi công tác với tôi nhé.
-...
- Khoảng một tháng.
-...
- Ở đâu thì chiều nay lên đường, tổng giám đốc sẽ nói cho chúng ta biết.
-...
- OK.
Duy Trường tắt máy:
- Mày còn dặn dò gì nữa không?
- Bấy nhiêu thôi.
- Vậy tao ra ngoài nha.
Duy Trường chưa kịp đứng lên thì một cơn gió thoảng qua cửa sổ, làm tung bay các giấy tờ trên bàn làm việc của Phong Vũ.
Cúi người nhặt giúp giấy tờ cho bạn, Duy Trường cằn nhằn:
- Cực công không? Sao mày không đóng hết cửa sổ lại mà mở máy lạnh?
- Tao không thích tù túng. Có không khí, tao cảm thấy dễ chịu hơn.
- Mày là một ông chủ lạ nhất đấy.
Phong Vũ nhún vai:
- Rất có thể.
Nhặt xong mớ giấy tờ, Duy Trường đưa cho bạn. Nhưng anh bỗng giật lại vì kịp phát hiện ra có một nét chữ lạ trên tờ giấy màu hồng. Không phải văn kiện, không phải hợp đồng... À! Thì ra là thư tình. Duy Trường lướt qua, anh tủm tỉm:
- Nàng vừa gởi phải không?
Phong Vũ ngơ ngác:
- Cái gì gởi?
- Mày đừng giả vờ nữa. Có người yêu ở Anh Quốc mà bày đặt giấu. Mọi người biết thì sao? Họ sẽ mừng cho mày thôi.
Phong Vũ chợt hiểu:
- Mày đang đọc lá thư của Uyển Hoa, phải không?
- Đó! Uyển Hoa lúc nào cũng ở trong lòng. Vậy mà...
- Tao không biết mày đang nói gì. Thật sự tao có cô bạn là Uyển Hoa, nhưng chuyện đó lúc còn ở Anh Quốc kìa. Bây giờ, tao và cô ấy là hai cuộc sống khác nhau. Cái ngày lên máy bay trở về Việt Nam là tao đã tự khẳng định cho mình: Uyển Hoa và tao chẳng ai nợ ai. hai người đã có hai hướng, đi không nên làm phiền nhau làm gì.
- Thế tại sao cô ấy viết thư cho mày? Lời lẽ trong thư là của một người yêu gởi người yêu xa nhớ. Phải chăng...
Duy Trường nhìn bạn:
- Mày và Uyển Hoa...
Phong Vũ phóng tầm mắt ra xa:
- Phải. Tao đã nợ Uyển Hoa một chữ tình. Là người tha hương, sống cô đơn nơi xứ người, Uyển Hoa là người bạn đầu tiên của tao. Tụi tao đến với nhau không toan tính, không suy nghĩ. Năm tháng dần trôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, không ràng buộc nhau nên chia tay cũng dễ dàng lắm. Nhưng có điều Uyển Hoa không bằng lòng cho một cuộc chia tay. Cô ấy muốn tao sau khi bảo vệ luận án tiến sĩ, hãy về làm việc cho gia đình cô ấy.
- Và mày nhất định từ chối?
Phong Vũ chép miệng:
- Bao năm tha hương nơi xứ người là vì cái gì? Tuy ở Anh Quốc, tao có thể tiến thân. Mày có biết ngày nhận bằng, người trong "Hoàng gia" đã lên tiếng mời tao ở lại, nhưng tao vẫn một mực từ chối. Bởi vì tao yêu quí dân tộc và yêu đất nước Việt Nam mình. Hơn nữa, nơi đây, tao còn có bạn bè và chú Phong Nam.
- Về lại quê hương thôi, mày đâu cần chia tay với Uyển Hoa để cô ấy phải đau khổ chứ?
- Mày không hiểu đâu Duy Trường. Giữa Uyển Hoa và tao không thể có một tình yêu. Tao đến với cô ấy chỉ vì quá cô đơn.
- Thì ra mày cũng thuộc loại đàn ông phụ tình. Mày làm tao quá thất vọng đấy, Phong Vũ ạ.
Phong Vũ thở ra:
- Nếu đặt mày vào tao, mày sẽ không mắng tao đâu. Trước khi đến với nhau, hai người thỏa thuận không quy trách nhiệm cho ai. Cuộc sống ở phương Tây rất là tự do, cho nên tao thấy tao không phải là một kẻ sở khanh.
Duy Trường đưa lá thư ra:
- Vậy mày giải thích sao với những lời lẽ trong thư?
- Tao thấy không cần thiết phải giải thích. Bởi vì tất cả những suy nghĩ, tao đã nói hết với Uyển Hoa lúc còn ở Anh rồi. hai người không phải là của nhau thì đừng hoài công vô ích.
- Thế mày có dám khẳng định với tao là không đùa giỡn với tình cảm không?
- Dám chứ. Lâm Phong Vũ này chưa hề trốn tránh trách nhiệm bao giờ. Nếu tao yêu Uyển Hoa, thì tao đâu cần thiết phải làm mình đau khổ.
- Vậy nếu cô ấy tìm sang đây?
- Sự thật vẫn là sự thật. Nhưng rất tiếc, Uyển Hoa đã đặt tình yêu không đúng chỗ.
Phong Vũ vỗ vai bạn:
- Đừng bận tâm đến chuyện này nữa, tao biết tao phải làm gì mà. Nhưng có một điều tao cần phải nói rõ với mày. Tuy tình cảm tự do thật, nhưng bọn tao chưa làm điều gì sai trái hay vượt ranh giới tình bạn, cho nên mày hãy yên tâm khi giao em gái mày cho tao.
Duy Trường liếc bạn:
- Đừng có hòng.
- Mày không cho tao cơ hội thật sao?
- Tao cho mày thì ăn nhằm gì, chủ yếu là Hạ Du kìa. Nhưng tao thấy cái đà này, mày không có cơ hội rồi. Hạ Du đang ghét mày ra mặt, nếu con bé biết được chuyện tình cảm lăng nhăng của mày thì coi như... không còn gì để nói.
Phong Vũ nhăn nhó:
- Đừng hại tao chứ.
- Tao cũng đang muốn xem mày có phải là mẫu người đàn ông lý tưởng không? Đến lúc đó mới biết có nên giao đứa em gái duy nhất của mình hay không thôi. Mà nè Phong Vũ!
Duy Trường khều bạn:
- Tao nhớ mày lạnh lùng với phụ nữ lắm mà, tại sao...
- Tao đã suy nghĩ kỹ rồi. Dù sao trong đời có một người phụ nữ để yêu vẫn tốt hơn là sống cô đơn. Tao sợ lắm rồi sự cô đơn ấy, cho nên tao quyết định sự nghiệp quan trọng và người phụ nữ trong đời mình cũng quan trọng.
- Có tiến bộ.
Phong Vũ cười buồn:
- Tao đã từng thử, thế nhưng tao vẫn chưa tìm được một tình yêu đích thực cho mình. Tao đang sợ rồi đây phụ nữ trên thế giới lên tiếng bảo tao là kẻ sở khanh.
- Mày chưa tìm kiếm được bởi mày chưa yêu chân thành. Với lại, mày còn gánh nặng trách nhiệm cả một công ty. Bao giờ mày thấy tâm hồn mày thoải mái thì đến lúc đó, mày mới tìm được một tình yêu đích thực. Cố gắng lên đi! Tao luôn ủng hộ mày.
- Cám ơn.
Duy Trường trêu:
- Tao nghe nhân viên nữ trong công ty kháo nhau rằng: Nụ cười của tổng giám đốc rất đẹp. Thôi thì mày mang nụ cười đó mà ban tặng đi, đảm bảo mày sẽ chọn được người vừa ý.
Phong Vũ xua tay:
- Thôi, mày cho tao xin đi. một cô chưa liếc mắt đưa tình mà còn phiền phức, nhiều cô như Uyển Hoa chắc tao tự vận sướng hơn.
- Biết sợ ư? Nhưng thôi, cố gắng đi theo kịp tao để chúng ta còn tổ chức lễ cưới chung.
- Là mày nói đó nha.
- Tìm không được thì cũng đừng quơ đại cô nào, sẽ không ổn đâu đấy.
- Thằng quỷ!
Duy Trường cười vang, anh bỏ ra ngoài. Đùa một chút vậy mà Phong Vũ thấy mình không còn nặng nề nữa. Anh bắt tay vào việc một cách hăng say, mọi phiền muộn hình như đã lùi về phía sau.
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu, đến khi nghe tiếng chuông điện thoại, Phong Vũ mới ngẩng lên. Anh nhấc ống nghe:
- Alô.
- Phong Vũ! Cháu chưa rời khỏi công ty à?
- Dạ thưa chú, cháu đang làm việc mà.
- Đã quá giờ cơm rồi đấy, cháu yêu ạ.
Phong Vũ nhìn lên đồng hồ, anh giật mình.
- Ấy chết! 12 giờ rồi. Cháu xin lỗi chú.
- Bộ công việc nhiều lắm à?
- Dạ, cũng không nhiều lắm.
- Đừng ôm hết một mình, hãy để Duy Trường chia sẻ với cháu.
- Cháu biết rồi. Bây giờ cháu sẽ về ngay đây ạ.
Ông Nam khoe:
- Sáng nay, Hạ Du có ghé sang làm vài món ăn, chú nghĩ là cháu thích. Chú chờ cháu.
- Vâng.
Phong Vũ thu dọn giấy tờ cho vào tủ. Khóa cẩn thận, sau đó anh mới rời khỏi phòng.
Hành lang vắng lặng, có lẽ nhân viên họ đã về hết rồi.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân