Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Bùi Thế Hùng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5806 / 6
Cập nhật: 2016-02-21 12:15:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ừng xe trước căn biệt thự khá quen thuộc, Hạ Du định xuống xe nhấn chuông. Nhưng cái ổ khóa to tướng nằm chễm chệ trên cánh cổng sắt màu xanh làm co6 bé hơi thất vọng.
- Chú Nam không khỏe còn đi đâu vậy nhỉ?
Cũng may, chú Nam giao cho Hạ Du một chìa khóa riêng, để đôi lúc đến có thể vào mà không cần gọi cổng.
Mấy hôm nay người giúp việc có việc phải về quê, nên ngày nào Hạ Du cũng phải ghé sang đây để dọn dẹp và lo bữa trưa và bữa tối cho chú Phong Nam.
Lớp nào đi học, rồi việc nhà mình, việc nhà ở đây làm Hạ Du cảm thấy đừ người. Nhưng cô không thể nào để cho mọi người biết được tình trạng của cô hiện tại. Cho nên Hạ Du cố gắng thể hiện mình bằng cách hoạt bát và lý sự một chút. Nếu không, với cặp mắt tinh đời, họ sẽ nhận ra ngay.
Đá chân chống xe, Hạ Du dùng chìa khóa riêng để mở cổng. Dắt xe vào sân rồi khóa cổng lại cẩn thận.
Nhà không người, không gian yên tĩnh làm cho Hạ Du cảm thấy dễ chịu.
Vào đến phòng khách, Hạ Du đem những thứ mình mang theo từ nhà bỏ vào tủ lạnh. Sau đó xem xét các nơi.
Từ bàn ăn đến bếp tất cả đều y như sáng hôm qua cô sắp xếp. Điều ấy cho thấy chú Nam không hề vào đây. Vậy...
Hạ Du mở tủ lạnh một lần nữa. Phần xúp cô nấu chú Nam không có ăn. Trong lúc sức khỏe yếu, chú ấy đâu thể ra ngoài ăn được, lỡ như trở bệnh nữa thì sao đây?
Hạ Du chạy lên lầu. Cửa phòng của chú Nam không khóa, cô đẩy vào.
Không khí thoáng, vì các cánh cửa sổ được mở ra. Hạ Du phát hiện trên bàn làm việc của chú Nam có một tờ giấy xếp đôi. Cô cần lên xem.
"Hạ Du!
Chú ra ngoài có chút viẹc. Nếu cháu có đến ở lại chờ chú nghe.
Có món quà cho cháu, chú để ở cạnh gối nằm của chú. Hy vọng cháu thích.
Chú Phong Nam."
Tủm tỉm cười, Hạ Du để tờ giấy trở lại bàn rồi nhà đến bên giường.
Quả đúng, có một món quà được gói bằng giấy hoa màu xanh một cách cẩn thận.
Hạ Du tháo bung hộp quà.
- Ồ!
Bên trong là cái đồng hồ xinh xắn thật đẹp. Cô săm soi.
Chắc là đắc tiền lắm. Nhưng tại sao chú Nam lại tặng quà cho mình nhỉ?
Hạ Du cau mày. Cô giở hộp quà lên, trong hộp lại rơi ra một tờ giấy trắng.
"Cháu còn nhớ cái đồng hồ này không?
Có một lần đưa chú đi dạo, ngang qua một cửa hàng đồng hồ, cháu dừng lại. Chú gọi mãi không nghe, khi đến gần thì thấy đôi mắt cháu cứ dán chặt vào cái đồng hồ xinh xinh. Chú nghĩ là cháu thích, nên hôm sau chú quay trở lại cửa hàng đồng hồ đó. Món quà này chú mua lâu rồi, nhưng đợi đến hôm nay, chú mới gởi tặng cho cháu.
Happy Birthday! Chúc cháu sinh nhật vui vẻ.
Chú muốn hôm nay cùng ra ngoài để chúc mừng sinh nhật cho cháu.
Chờ nghe con gái.
Chú Phong Nam."
Hạ Du ôm món quà vào lòng mà dạt dào cảm xúc. Hôm nay là sinh nhật cô ư? Thế mà Hạ Du không nhớ, cô đã để người khác nhớ thay.
Từ lúc cha mẹ mất đi, Hạ Du đã không còn ngày sinh nhật của riêng mình. Mỗi năm, cứ đến ngày này là anh Hai đưa cô ra ngoài ăn uống. một vài ngườ bạn có biết, đã cùng chúc mừng.
Hạ Du nhớ rất rõ. Mấy năm trước, đến ngày sinh nhật, người chúc mừng đầu tiên là Thủy Phương, cô bạn thân nhất thời trung hoc.
Còn năm nay, Hạ Du thêm được một niềm hạnh phúc. Đó là chú Phong Nam, đã chúc mừng sinh nhật cô. Hạ Du vui lắm, có lẽ chốc nữa đây, cô sẽ đi chợ làm vài món ăn ngon, để chiêu đãi chú Nam và anh Hai, không cần phải ra ngoài như lời chú Nam nói. Bởi vì... dù sao cô vẫn thích không khí ấm cúng của gia đình hơn.
Còn đang miên man theo dòng suy nghĩ, tiếng rít của gió làm Hạ Du giật mình. Cô lật đật đứng dậy chạy xuống lầu.
Bên ngoài trời không còn ánh sáng của màu nắng nữa, mà thay vào đó là màu của u buồn. Cả bầu trời dường như chuyển sang một màu đen trong tích tắc.
Hạ Du lẩm nhẩm:
- Sao kỳ vậy? Lúc đến đây, bầu trời còn trong xanh rất đẹp kia mà. Thay đổi nhanh thế?
Gió bắt đầu thổi rít qua từng khe cửa sổ, báo hiệu một cơn mưa rất lớn.
Đúng là nắng mưa là chuyện của trời. Mới nắng đó rồi mưa đó. Hạ Du chạy nhanh ra sân dẫn xe vào trong.
Nhìn bầu trời càng ngày càng dữ tợn, Hạ Du bắt đầu lo lắng. Không phải cô lo cho mình, mà là chú Phong Nam. Chú ấy đi ra ngoài, nếu như không về kịp mưa lớn để xuống lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Hạ Du đi qua đi lại nôn nóng. Bỗng có tiếng chuông cổng. Cô mừng rỡ chạy ra.
Cánh cổng vừa được mở, Hạ Du lia miệng:
- Chú Nam à! Chú đi đâu vậy? Làm cháu...
Hạ Du chợt khựng lại vì trước mặt cô không phải là chú Phong Nam, mà là một người đàn ông xa lạ. Dáng dấp cao lớn che khuất tầm nhìn của Hạ Du. Cô lúng túng:
- Tôi...
Người đàn ông chẳng thèm nhìn đến Hạ Du. Anh ta xách va li lách người qua cánh cổng, nhưng đã bị Hạ Du chặn lại.
- Khoan đã! Sao ông tự nhiên vào nhà của tôi.
- Nhà của cô? - Người đàn ông tròn mắt.
- Chẳng lẽ là của ông?
Hạ Du án ngay cổng:
- Tôi thấy ông đã lộn địa chỉ rồi. Còn không nữa...
Cô bé nhìn người đàn ông từ đầu đến chân. Với trang phục và hành lý, Hạ Du có thể đoán biết được là người từ phương xa trở về.
Người đàn ông hỏi:
- Có phải chủ ngôi nhà này là chú Lâm Phong Nam không?
Hạ Du gật đầu:
- Đúng rồi. Nhưng ông là ai? Tìm chú Nam có việc gì?
- Tôi là...
Cô bé khoát tay:
- Ông là ai, tôi không quan tâm. Bây giờ chú Nam không có nhà, ngày mai ông quay lại đi nha.
Hạ Du định đóng cổng thì bị người đàn ông ngăn lại:
- Khoan cô ơi! Nếu cô là người giúp việc mới cho chú Nam, thì có lẽ sẽ không biết tôi.
Cô bé nhún vai:
- Thú thật, tôi không biết ông.
Người đàn ông hấp tấp:
- Tôi là Phong Vũ, cháu của chú Phong Nam. Tôi vừa từ nước ngoài trở về.
Hạ Du khoanh tay:
- Có thật ông là Phong Vũ không? Lấy gì làm bằng chứng? Ngày nay, người giả dạng cũng nhiều lắm. Xin lỗi, tôi không thể tin vào lời nói của ông được.
Từ Anh Quốc về, anh ngồi máy bay cả một đoạn đường dài. Tưởng rằng sẽ gây bất ngờ cho chú Nam, và được nằm trên chiếc giường quen thuộc ngủ một giấc ngủ dài. Nào ngờ bị cô bé đỏng đảnh này không cho vào nhà, lại còn đôi co cãi cọ nữa.
Phong Vũ thở hắt ra, anh mệt mỏi rã rời, bây giờ phải đứng ngoài đường chờ đợi thật là khó chịu vô cùng.
Nhưng con bé này là ai nhỉ? Có quan hệ gì với chú Nam? Tại sao ở trong nhà... và còn lên mặt là chủ nữa?
Phong Vũ chợt lớn tiếng:
- Thật ra, tôi phải nói như thế nào cô mới chịu tin tôi là cháu chú Nam đây?
- Trừ phi chú Nam xác nhận.
- Vậy cô cho tôi gặp chú Nam đi.
- Tôi đã nói rồi, bộ anh không nghe thấy sao? Chú Phong Nam không có nhà. Thôi, ông đừng phiền phức nữa. Tôi phải đóng cổng, trời sắp mưa lớn tới rồi.
- Nhưng...
- Xin lỗi nha.
Cánh cổng sắt đóng lại một cách lạnh lùng và tàn nhần. Hạ Du bỏ mặt cho tiếng gọi sau lưng. Thời buổi bây giờ thật khó mà tin ai. Người đàn ông ấy cũng có dáng dấp lịch sự lắm. Nếu đồng ý để ông ta vào nhà thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Lỡ như ông ta đánh cô ngất xỉu rồi lấy hết số tài sản... còn lỡ như ông ta chính là Phong Vũ, cháu ruột của chú Nam thì sao?
Ơ! Hạ Du lắc mạnh đầu. Không suy nghĩ nữa.
Mưa bắt đầu nặng hạt, Hạ Du chạy nhanh vào nhà. Buông người xuống xa lông, cô cảm thấy buồn kinh khủng.
Tưởng đâu đến đây có chú Nam trò chuyện, nhưng không ngờ, cô phải một mình trong căn nhà rộng lớn. Lại phải đối diện với cơn mưa buồn não ruột.
Hạ Du chợt la to:
- Chán thật!
Cô chúi người nằm dài xuống xa lông lim dim mắt. Không biết chú Nam đang làm gì ở đâu nhỉ? Và người đàn ông ở ngoài cổng có đang chịu đựng cơn mưa này không?
Một chút quan tâm dâng lên, nhưng rồi Hạ Du dập tắt ngay. "Giết lầm hơn là thả lầm". Nếu đúng ông ta là người không tốt thì cô phải lãnh hậu quả rồi.
Hạ Du che miệng ngáp dài, cơn mưa này không biết đến bao giờ mới tạnh. Thôi, cô tranh thủ ngủ một lúc, để chú Nam về cô phải còn làm vài món ăn để cùng mừng sinh nhật nữa chứ.
Cô bé khoanh tay, giấc ngủ đến với cô không khó lắm.
Hạ Du giật mình thức giấc, bởi có nhiều tiếng động. Cô bật đầu ngồi dậy, trước mặt cô là người đàn ông lúc nãy. Anh ta đang ngồi đối diện với cô, nhìn cô cười cười. Nụ cười nham nhở dễ sợ.
Hạ Du la lên:
- Sao lại là ông? Tại sao ông vào nhà được?
- Tôi có người mời đấy.
Vừa lúc, chú Phong Nam từ sau đi lên:
- Phong Vũ! Cháu lau khô tóc chưa? Uống tách trà nóng cho đỡ lạnh.
- Được rồi, chú để cháu.
Ông Phong Nam ngồi xuống xa lông.
- Mà cháu cũng kỳ nữa, về nước sao không gọi điện, để mọi người ra đón?
- Cháu vừa nhận xong bằng tiến sĩ là tức tốc bay về ngay. Tại cháu muốn mang đến cho mọi người một bất ngờ nên mới xảy ra sự cố.
- Nếu lúc nãy chú không tình cờ về, thì cháu đã chết cóng dưới mưa rồi. Cháu thật là lì đấy Phong Vũ ạ.
- Thú dầm mưa thật là thích, nhưng cơn mưa này nặng hạt, kéo dài và có gió lớn nữa. Với lại, có người không tin cháu là Phong Vũ, không cho cháu vào nhà thì cháu cũng đành chịu thôi chứ sao.
- Lúc cháu về đến nhà thì Hạ Du đang ở đây sao?
Phong Vũ nhìn Hạ Du như để trêu tức:
- Cháu không biết ai là Hạ Du cả. Cháu chỉ nhớ khi chiếc tắc xi dừng lại trước cổng nhà thì trời đang âm u, chuẩn bị có một cơn mưa lớn. Cháu vội vã nhấn chuông, người mở cổNg là một cô gái còn rất trẻ. Cô ta không cho cháu vào nhà, còn mắng cháu là phiền phức.
Hạ Du chợt hét lớn:
- Đủ rồi. Tôi không nghĩ một người đàn ông như ông cũng biết bẻm mép.
Ông Nam quay sang Hạ Du:
- Cháu dậy rồi à?
Cô bé cúi đầu lúng túng:
- Xin lỗi chú, cơn mưa hơi kéo dài nên cháu đã ngon giấc.
- Không sao.
Ông Nam vui vẻ:
- Để chú giới thiệu hai đứa làm quen nhau.
Ông chỉ chàng trai ngồi kế bên:
- Phong Vũ, cháu của chú từ Anh Quốc trở về.
Ông Nam nhìn Hạ Du:
- Cô bé này không xa lạ với cháu lắm đâu. Hạ Du chính là em gái của Duy Trường.
- Cô ấy là người chăm sóc chú mà chú vẫn thường nhắc?
- Ừm.
Phong Vũ chìa tay:
- Hân hạnh được làm quen với cô.
Hạ Du so vai:
- Không dám. Tôi lấy quyền gì mà giận ông chứ? Đáng lý ra là tôi phải lo khi để cháu cưng của chú Nam đứng dầm mưa.
- Tôi không buồn cô đâu. Đề phòng cũng là lẽ tự nhiên, trong khi tôi và cô không hề quen biết.
- Cám ơn ông đã không để tâm.
Ông Nam không hài lòng:
- Sao hai đứa khách sáo với nhau mãi thế? Chúng ta như người một nhà mà. Cứ tự nhiên đi.
Phong Vũ thân thiện:
- Cô bé! Chúng ta bắt tay làm hòa nhau nhé.
Hạ Du từ chối khéo:
- Xin lỗi, lúc nãy tôi đóng một số cửa sổ nên tay hơi dơ. Với lại, tôi với ông có xích mích gì đâu mà làm hòa.
- Tôi có thành ý mà.
Hạ Du đứng lên:
- Xin lỗi, cháu ra sau một lát nhé chú Nam.
Ông Nam với theo:
- Nè! Cháu đã thấy gói quà của chú chưa?
- Dạ rồi. Cám ơn chú nhiều lắm.
Hạ Du bỏ ra sau mà trong lòng đầy vẻ khó chịu. Tại sao ông ta là Phong Vũ chứ?
Cô không phủ nhận với cái nhìn đầu tiên, Phong Vũ là người đàn ông lịch làm. Nhưng trông anh ta có vẻ gì đó lạnh lùng và cao ngạo lắm.
Là một người đàn ông thành công và tài giỏi thì sao chứ? Nếu không thích thì có hoàn mỹ như thế nào cũng không thích thôi.
Ông muốn kêu khích và trêu chọc Hạ Du này à? Vậy thì ông lầm rồi Phong Vũ ơi. Vũ Duy Hạ Du này cũng không đơn giản đâu, đừng hòng ăn hiếp được.
Phong Vũ nhìn theo Hạ Du cho đến khi cô khuất sau cánh cửa:
- Cô bé có vẻ ngang ngược đấy chú Nam.
Ông Nam cười:
- Tuy con bé có hơi ngang bướng thật, nhưng rất dễ thương. Cháu tiếp xúc với Hạ Du lâu, cháu sẽ thấy được điều ấy.
- Nghe nói cô bé là người chăm sóc cho chú trong lúc chú bị bệnh?
- Tội nghiệp Hạ Du, vừa đi học vừa làm công việc nhà, còn phải dành thời gian đến đây chăm sóc chú. Cũng may nhờ có một đứa cháu gái dễ thương như thế, nên chú thấy đỡ buồn khi không có cháu bên cạnh. Hạ Du biết cách làm cho người khác vui và yên tâm.
- Cháu thấy Hạ Du còn trẻ con lắm.
- Thấy vậy chứ không phải vậy đâu. Hạ Du rất sâu sắc và biết chuyện lắm, cho nên Duy Trường mới không có nhiều lo lắng. Phong Vũ! Chúng ta nợ anh em nhà họ Vũ nhiều lắm.
- Cháu biết và cháu cũng biết mình cần phải làm gì. Việc học hành của cháu coi như đã hoàn tất, bây giờ cháu sẽ bắt tay xây dựng và phát triển sự nghiệp của nhà họ Lâm.
- Bao nhiêu năm nay cháu phải tha hương cực khổ và chịu nhiều cay đắng, giờ cháu trở về thì tốt lắm rồi. Công ty cần có cháu, dòng họ Lâm cần cháu đấy, Phong Vũ.
Phong Vũ mím môi:
- Cháu nhất định không để nhà họ Lâm mất mặt đâu. Chú Nam! Hãy tin tưởng ở cháu.
- Tốt! Bấy lâu chú không mong gì hơn là cháu trở thành một người hữu dụng để nơi suối vàng, cha mẹ cháu có thể yên nghỉ.
Nhắc đến cha mẹ, lòng Phong Vũ nhói đau. Anh đập tay xuống bàn:
- Vũ Đức Bình! Ông phải trả giá cho việc mình làm.
Ông Nam nghiêm mặt:
- Phong Vũ! Cháu làm sao vậy? chhú thấy lửa thù hận đang dâng lên trong lòng của cháu thì phải.
- Mỗi lần nghĩ về cha mẹ là cháu không nguôi thù hận được. Chính Vũ Đức Bình đã đẩy gia đình cháu vào ngõ cụt. Chính ông ta đã làm cho cháu phải rơi giọt nước mắt bi thương... Cháu hận ông ta.
- Phong Vũ! Bình tĩnh lại, nghe chú nói đây này. Người xưa có câu: "gieo gió thì gặp bão". Việc làm của Vũ Đức Bình chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Còn cháu, cứ nuôi mãi trong lòng sự thù hận, thì lúc nào lòng cháu cũng năng nề cả. Cháu trả thù được thì sao? Cháu có dám chắc con cháu của Đức Bình không tìm cháu trả thù không? Hận thù nối tiếp hận thù, làm cho con người đau thương cay đắng... Cháu đã trải qua tình cảnh đó thì cháu cũng đã hiểu, không một ngày được vui vẻ đâu. Sống cho tình người, buông tay đi cháu.
- Chú muốn cháu bỏ qua tất cả những việc làm của Đức Bình ư?
Ông Nam khép nhẹ mắt:
- Chứ cháu muốn sao? Trả thù được Đức Bình rồi cháu sẽ vui ư? Chú nghĩ cha mẹ cháu cũng không hài lòng với việc làm của cháu đâu. Anh chị Hai đâu muốn cháu phải sống trong giày vò và đau khổ. Nghe lời chú đi, hiện tại công ty Phong Vũ đang cần người điều hành có năng lực như cháu. Nhanh chóng sắp xếp thời gian mà vào giúp Duy Trường, cậu ấy đuối lắm rồi đấy.
- Chú Nam...
- Nếu cháu không chịu nghe lời chú, cháu sẽ ân hận.
Phong Vũ gục đầu lên hai tay. Bao nhiêu năm anh phấn đấu cũng vì mối hận này, thế mà bây giờ chú Nam lại kêu anh buông tay. Thật ra Phong Vũ không can đảm, nhưng ngẫm nghĩ lời chú Nam nói cũng đúng.
Trả thù, cứ như thế thì biết bao giờ mới chấm dứt? Lại còn làm cho con người lúc nào cũng nặng nề và mệt mỏi. Anh phải làm sao đây? Cha mẹ Ơi! Hãy cho con một lời khuyên đi.
Ông Nam dặt tay lên vai Phong Vũ:
- Có vay thì có trả, luân lý muôn đời là vậy đấy. Đáng lý ra cháu mới trở về, chú không nên nói. Nhưng không nói, chú sợ một ngày nào đó cháu phải trả giá cho việc làm của mình. Có thể nói, Vũ Đức Bình là người gián tiếp gây nên cái chết của cha mẹ cháu. Thế cháu có tin hình phạt của thượng đế không? Bây giờ, Đức Bình là người chiến thắng, nhưng ngày mai, ông ta sẽ là người bại trận, mà hậu quả sẽ còn nặng nề hơn, ông ta kéo theo cả con trai của mình.
- Cháu không hiểu.
- Cháu có nhớ đã nhờ Duy Trường tìm người điều tra về công ty Bình Minh không?
- Dạ.
- Bình Minh dính líu với những vụ làm ăn phi pháp, cảnh sát họ đang điều tra. Nếu là sự thật thì Vũ Đức Bình sẽ mất tất cả, thậm chí còn phải ngồi tù.
- Cháu mong cho cảnh sát sớm phát hiện để ông ta nếm mùi của sự đau khổ khi mất hết tất cả.
- Phong Vũ! Chú không muốn cháu rơi vào cái vòng lẩn quẩn của đời và cuộc sống. Chú yêu thương cháu và mong muốn cháu có cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc. Như thế là chú yên tâm rồi.
Phong Vũ xúc động:
- Chú Nam! Cháu...
- Nếu một con người có tình cảm đồng loại thì đâu cần phải nói nhiều.
Phong Vũ ngẩng đầu:
- Cô...
Hạ Du thản nhiên:
- Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén câu chuyện của ông và chú Nam đâu. Nhưng công việc phía sau tôi đã làm xong rồi, nên đành phải lên đây, đúng lúc lòng hận thù đang dần đánh mất lý trí của ông. Lâm Phong Vũ! Ông thật là tệ. Tại sao ông chỉ biết có trả thù mà không nghĩ đến những người đang lo lắng cho ông?
- Cô...
- Phải. Tôi không biết gì ngoài việc học hành, nhưng tôi hiểu được đạo lý làm người. Nếu tha thứ được thì hãy nên tha thứ. Sống trên đời này, không gì quý trọng hơn tình nghĩa con người đối với con người.
Phong Vũ quát:
- Tôi không mượn cô dạy đời tôi. Cô hiểu gì và biết gì trong khi cô chỉ là một đứa con nít?
- Phải. Tôi không hiểu, không biết bởi tôi không học cao hiểu rộng bằng ông, nhưng nguyên tắc làm người, ông không hơn tôi được đâu.
Hạ Du nhìn thẳng Phong Vũ:
- Thật ra, ông muốn trả thù là để thỏa mãn lòng tự trọng của một con người thôi, chứ ông không hề quan tâm đến ai khác. Cho rằng ông chịu cực khổ và cay đắng nơi xứ người, vậy ông có nghĩ chú của ông ở Việt Nam phải sống như thế nào không? Từ ngày điều hành công ty, chú ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng phập phồng lo lắng cho sự sống còn của công ty, lại còn phải đối đầu với sự thành bại, thế mà ông đâu có biết. Ông muốn chú Nam làm như thế này, làm như thế khác. Cũng vì làm việc quá sức mà chú Nam ngã bệnh. Bây giờ, ông còn kéo cả anh Hai tôi vào cuộc, ông thấy mình có quá ích kỷ không?
Ông Nam lên tiếng:
- Hạ Du! Cháu đừng nói.
- Chú hãy để cho cháu nói, không nói thì ông ta không biết đâu.
Cô bé mím môi:
- Ông tưởng có mình ông là cực khổ, là cay đắng thôi sao? Ông là người nên cảm nhận được, còn những người xung quanh ông không phải là người ư? Lâm Phong Vũ! Ông đừng quá coi trọng mình như thế. Nếu không có những con người như chú Nam đây, ông có thể gầy dựng lại sự nghiệp của mình sao?
Phong Vũ giận dữ:
- Hạ Du! Cô nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì mau cút khỏi đây đi.
- Ông không cần phải đuổi. Khi biết ông là chủ nhân của ngôi nhà này, thì tôi không có ý định ở lại rồi.
Hạ Du quay sang ông Nam:
- Thưa chú, có thể từ đây về sau, cháu không giúp chú được nữa rồi. Để cám ơn tấm lòng của chú, cháu đã nấu vài món chú thích ăn. Khi nào ăn xong, chú nhớ uống thuốc nha.
- Hạ Du! Chú còn muốn mừng sinh nhật với cháu mà.
Cô bé cười buồn:
- Lần sau chú nhé. Chào chú.
Hạ Du khoác túi xách lên vai, cô chẳng thèm nhìn đến Phong Vũ. Ông Nam với theo:
- Khoan đã Hạ Du!
Nhưng cô bé đã khuất ở cánh cửa. Ông Nam buồn buồn:
- Không biết con bé có còn đến nữa không?
- Cô ta không đến thì cũng không cần thiết. Từ đây, cháu sẽ chăm sóc cho chú.
- Cháu có thời gian ư? Công ty là cả một vấn đề đấy.
Ông Nam khoát tay:
- Thôi, đừng bận tâm về chú nữa.
- Chú giận cháu ư?
- Không. Nhưng cháu thật không phải với Hạ Du. Hôm nay là ngày sinh nhật của con bé, mà cháu lại làm cho con bé buồn.
- Ai biểu cô ta chọc tức cháu.
- Vậy cháu cũng là trẻ con rồi.
- Chú... Được rồi, coi như là cháu không phải, cháu sẽ xin lỗi cô ta.
- Đừng miễn cưỡng mình.
- Chú à!
Ông Nam đứng lên, Phong Vũ nắm lấy tay ông:
- Chú đi đâu vậy?
- Ra sau xem Hạ Du làm những món gì. Chú thấy đói bụng quá.
Phong Vũ lấy tay xoa bụng:
- Cháu cũng thấy đói.
- Vậy thì cùng ăn. Hạ Du nấu ăn ngon lắm đó.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân