Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 617 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:57:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
eta: SunniePham
Chuyện Hồng Mộ sẽ la lối tức giận đều nằm trong dự liệu của anh, Vinh Hưởng tựa vào ban công im lặng hút thuốc đồng thời nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra. dღđ☆L☆qღđ Mưa vẫn chưa tạnh, có lẽ rất khuya Vinh Kiến Nhạc mới trở về. Vinh Hưởng thầm nghĩ, chuyện này không thể để cho Vinh Kiến Nhạc và Hồng Mộ lôi ra bàn bạc, anh mà càng biểu lộ thì Hồng Mộ sẽ càng không cho Vinh Nhung một sắc mặt tốt.
Trong lòng anh hơi có chút mờ mịt, mâu thuẫn rối rắm khiến cho suy nghĩ của anh càng thêm mơ hồ không rõ. Hồng Mộ là của mẹ của anh, đau lòng che chở đều là chức trách của anh.
Nhưng Vinh Nhung....thật ra cũng bởi vì trong nhất thời anh động lòng cảm thông mới đón cô trở về nhà họ Vinh. Hành động này rốt cuộc là đúng hay sai? Nhà họ Vinh vốn không yên bình, việc làm lần này khẳng định anh đã tự tay chăm ngòi cho quả bom được giấu dưới lòng đất.
Khói mù trộn lẫn trong màn mưa, Vinh Hưởng đắm chìm trong một bức tranh xám xịt.
Vinh Nhung vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao ngất nghiêng người dựa vào rào chắn màu đen trên ban công. Bên chân là cây mã đề màu trắng, sợi tóc đen làm nổi bật lên gò má trắng noãn lành lạnh của anh. dღđ☆L☆qღđ Từ nhỏ cô luôn cho rằng anh là một bé trai hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng mười một năm qua cô chưa từng tỉ mỉ nhìn anh như vậy. Anh giống như đã hoàn toàn trở thành một người khác, kiêu căng khó có thể thân cận.
Trên khuôn mặt của Vinh Nhung cũng đổi lại vẻ dịu dàng, cứ như vậy yên lặng mà chăm chú nhìn anh. Có một vài trí nhớ lúc còn nhỏ như phim điện ảnh chợt hiện trong đầu cô, bên tai không ngừng vang vọng tiếng cười nô đùa thời ấu thơ.
Khi đó cô vẫn là Tống Niệm Nhung, vẫn chỉ là một đứa bé bị Tống Hải Thanh mang thai ngoài ý muốn sinh ra, cô vẫn không biết Vinh Kiến Nhạc kia là ba của mình.
"Anh, chờ em lớn lên sẽ gả cho anh."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là bé trai đẹp nhất."
"Đứa ngốc! Vậy, anh khẳng định sẽ không cưới em”.
"Tại sao?"
"Bởi vì em là nha đầu xấu xí nhất."
....
Vinh Nhung siết chặt khăn tắm trong tay, từ lúc nào bọn họ đã bắt đầu xa cách?
Hình như là, năm bảy tuổi đó, Vinh Hưởng tan học trở về tận mắt bắt gặp Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc ở trên giường. Từ đó về sau, Vinh Hưởng nhìn cô lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt. dღđ☆L☆qღđ Thân thế của cô....rốt cuộc cũng lộ ra ngoài ánh sáng ở trước mắt của Hồng Mộ. Cô bị tuyên bố, vĩnh viễn không thể đạt được cái kỳ vọng nho nhỏ kia của mình.
Nhưng chỉ có một phần ấm áp thật sự thuộc về của cô, chân thật chạm đến. Từ sau cái năm đó, cô đã bắt đầu không hiểu tâm tư đối với anh rốt cuộc là như thế nào. Có lẽ cô vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng kia chưa tỉnh lại, có lẽ chỉ là một phần đơn thuần nào đó lệ thuộc vào anh trai. dღđ☆L☆qღđ Nhưng Vinh Hưởng nhất định sẽ không giống cô, chỉ vì ba chữ Tống Hải Thanh kia mà anh có thể tiếp nhận cô một lần nữa, khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.
Mỗi lần anh đối với cô là vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ của cô lại càng hèn mọn van xin. Cô không phải là cô bé yếu đuối dễ dàng van xin người khác, chỉ riêng đối với anh thì cô hoàn toàn không có một chút giới hạn nào. Trên thế giới này, chỉ có một người như vậy là thật lòng đợi cô.
Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn thấy cô, cười nói: "Tắm xong rồi sao?"
Ánh mắt Vinh Nhung lóe sáng, "Dạ."
Nhìn bộ quần áo thể thao rộng thùng thình của anh trên người cô, giống hệt một đứa bé vụng trộm mặc quần áo của người lớn vậy. Khóe miệng của Vinh Hưởng chứa đựng nụ cười: "Tại sao mấy năm này vóc dáng lại không hề phát triễn vậy."
"Nói bậy, em có rất nhiều thịt đấy!" Vinh Nhung nói xong liền đem quần áo thể thao bó ra sau lưng, trong lúc nhất thời đường cong phát triển cực chuẩn của cô đều lộ ra hết. Ngực nhô ra như ẩn như hiện, dღđ☆L☆qღđ vô cùng nổi bật dưới lớp quần áo màu trắng. Nhất thời khiến mặt của Vinh Nhung nóng lên vội vàng buông tay.
Vinh Hưởng lúng túng dời ánh mắt đi.
Trong chốc lát hai người đều không biết nói gì, Vinh Nhung cắn môi dưới, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Anh, dì ấy...."
"Em không cần lo lắng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có anh ở đây." Vinh Hưởng cười cười.
Vinh Nhung nhếch môi, miệng lộ ra cái răng khểnh, "Em không lo lắng tí nào cả."
Vinh Hưởng nghe xong lời của cô thì sững sờ, "Em tin tưởng anh đến vậy sao? Nếu như anh không lay chuyển được mẹ của anh thì sao?"
Vinh Nhung nheo lại mắt, khẽ lắc đầu một cái, "Sẽ không, anh rất lợi hại."
"Anh lợi hại như thế nào?" Vinh Hưởng cũng không nhịn được mà nheo mắt trêu chọc cô, "Có phải là từ trước tới bây giờ anh bắt nạt em rất lợi hại hay không?"
"Vinh thiếu gia, cái trò đùa dai của một nhóc con mà đáng đáng để anh kiêu ngạo sao?"
"Ưm, đúng là không có gì để kiêu ngạo. Bây giờ bắt nạt em khóc, mới đáng kiêu để ngạo đây."
"....Anh, chẳng lẽ anh có thể chất S tiềm tàn hay sao?"
"Tiềm tàn, anh vốn chính là S!"
"...." Chẳng lẽ đây là chuyện đáng tự hào??
*
Đến giờ ăn cơm Hồng Mộ vẫn còn tức giận nên khóa trái cửa nhốt mình ở trong phòng, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài. Vinh Hưởng gõ cửa vài lần, nói lời dịu dàng một lúc lâu mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Tính tình bướng bỉnh của Vinh Hưởng cũng nổi lên, ngồi ở trên bàn buồn bực ăn cơm.
Vinh Nhung cầm chiếc đũa, lo lắng nhìn anh, "Anh bưng cơm vào cho dì ấy đi."
"Không cần, vú Lưu đã làm rồi. Ăn cơm của em đi!"
Vinh Nhung cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa. Tính khí của Vinh Hưởng không tốt, lúc anh buồn bực nói gì anh cũng không nghe theo, càng nói thì càng làm cho tình huống trở nên bê bát hơn thôi. dღđ☆L☆qღđ Đương nhiên là Vinh Hưởng không có khẩu vị cho nên anh chỉ ăn một chút thì đã để đũa xuống, lạnh lùng ngồi đó giống như một pho tượng.
Vinh Nhung len lén nhìn anh, bị anh hét một tiếng: "Ăn cơm nhanh lên, ăn xong anh dẫn em về nhà lấy đồ."
"Vâng." Đã quen với tính khí đại thiếu gia của anh, nhưng không ngờ hai năm qua hình như nó lại càng phát triễn mạnh hơn.
Giai Thoại Anh Và Em Giai Thoại Anh Và Em - Phong Tử Tam Tam