The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1093 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:30:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Tà Lưa Những Anh Chàng Nổi Tiếng, Đá Đít Những Gã Tầm Thường
ới ngày thứ Sáu, ông Max vui khỏe hơn trông thấy. Khách khứa của Freddie đã tới từ tối hôm trước. Sự xuất hiện của những chiếc xe Morgan, Porsche và một chiếc Mercedes ánh bạc vô cùng sành điệu đậu ngay ở lối đi và cả phần sân cỏ chơi bóng vồ phía nam khiến ông lại vui vẻ như xưa và phấn chấn nghĩ rằng Donwell Abbey đã trở về thời hoàng kim: một trong những tòa nhà cổ kính thực thụ của Anh quốc cổ kính.
Bà Knightley thì có phần thực tế hơn. Bà đã phải làm việc nhiều gấp bồn lần ngày thường, những không quên cất ngay chai rượu Glenmorangie tới nơi an toàn.
Ban đầu, Emma rất sung sướng. Ít nhất ba lần trong vòng một tuần, Freeddie nói rằng cô thực sự là một thiên tài và mặc dù biết đó là sự thật hiển nhiên, cô vẫn thấy hể hả vì sự ngưỡng mộ hiện ra trong giọng nói của anh. Cô trình bày ý tưởng thiết kế chỗ để chơi các môn thể thao như xe đạp chậm, cưỡi ngựa, nhảy dù, trượt patanh cũng như bắn cung, golf, câu cá và bắn đĩa đất sét. Tối thứ Năm, mọi người được tự chọn các hoạt động và có rất nhiều tiếng " ồ", " à" suốt bữa sáng ngày thứ Sáu khi Emma và Harriet đưa cho mỗi người một chiếc giỏ mây đựng đầy cá hồi hun khói với kem trứng dưa chuột, gà lạnh, dâu tây và quan trọng hơn cả là một phần tư chai sâm- panh.
Sau bữa sáng, Freddie hô hào mọi người hát bài " Vì cô ấy là một người tuyệt vời" để ca ngợi món ken-tri của bà P, theo anh đó là món tuyệt vời nhất. Kết quả là bà P nhũn như con chi chi, quyết tâm phục vụ món trà tuyệt hảo mà chỉ những người ở nhà Donwell mới được thưởng thức.
Khi mọi người nhồi nhét trên những chiếc xe jeep mà George đã thuê theo yêu cầu của Freddie, Emma bỗng trông thấy một điều có thể hủy hoại cả ngày đẹp trời của cô: Theo Elton đang thong dong bước đi, tay trong tay với Miranda, phóng viên tờ Cheerio!.
- Anh ta đang làm cái quái gì ở đây thế? - cô rít lên. - Anh ta chỉ được mời đến bữa tiệc thôi mà.
- À, - George lẩm bẩm.
- "À" có nghĩa là gì? - Emma cau có.
- Theo gọi điện xin số điện thoại của Freddie...
- Thế là anh cho à? Sao ngớ ngẩn đến vậy? - Emma nổi giận đùng đùng. - Dù sao anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
- Anh ta gọi điện để hỏi xem có được dẫn bạn gái mới đi cùng không.
- Bạn gái cơ á? - Emma lắp bắp. - Họ vừa quen nhau cách đây mấy hôm, và hơn nữa, em mới là người anh ta yêu.
- Em có thèm để ý đến Theo đâu, - George nói.
- Đó không phải là vấn đề, - Emma bật lại. - Anh nghĩ Harriet sẽ cảm thấy thế nào?
Cô khẽ liếc về phía sau, thầm cảm ơn vì thấy Harriet và Lily đang luôn tay luôn chân trong bếp.
- Đáng lẽ anh không nên để Freddie đồng ý cho họ đến.
- Ôi, Emma, thôi đi nào, - George phản kháng. - Thế anh biết làm gì? Anh không phải là người trả các hóa đơn. Dù sao, khi nghe Theo nói thế, Freddie không đủ thông minh để hiểu ra vấn đề. Và anh cũng phải thừa nhận một điều anh mới là người nhạy bén.
Emma nhíu mày, Freddie chả đả động gì đến kế hoạch mới, đằng nào cô cũng là người tổ chức cơ mà. Hơn nữa, George ghét cay ghét đắng Freddie.
- Mấu chốt của vấn đề là gì? - cô hỏi.
- Miranda, - George nhăn nhở. - Cô ấy hứa sẽ làm một điều gì đó cho ban nhạc...
- Em cũng biết, bố đã nói qua, - Emma chen ngang. - Điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ có mặt ở đây.
- Ờ, có chứ.- George chỉnh lại. - Tờ tạp chí muốn biết hết mọi chuyện diễn ra ở bữa tiệc, một phóng viên ảnh cũng tới đấy. Chắc sẽ in cả hai mặt báo toàn ảnh của khách sạn, khu vườn và các hoạt động vui chơi của chúng ta, mà không phải trả cho họ một xu nào.
- Ôi. - Mặc dù chỉ cần nhìn thấy Theo Elton thôi, Emma cũng đã muốn ói mửa nhưng cô gắng chịu đựng, vì gia đình Knightley hiếm khi có được cơ hội tuyệt vời như thế này.
- Emmma, hình như ai đó để quên giỏ thức ăn ở trong phòng này!- Harriet chạy bổ vào phòng khách, tay dứ dứ chiếc giỏ mây. - Tớ nghĩ là... - Cô chết trân khi nhìn ra ngoài cửa. - Đó là Theo. - Cô há hốc miệng kinh ngạc, trông chả khác gì con thỏ khi bị đèn ôtô bất ngờ rọi vào. Trước khi Emma kịp ngăn cản thì Harriet đã chạy về phía Theo.
- Đấy, nhìn xem anh đã làm gì?!- Emma khịt mũi.- Chuyện này sẽ khiến cô ấy đau khổ vật vã. Anh hài lòng rồi chứ?
- Emma, có cần phải nhặng xị như vậy không?- George thở hắt ra. - Người phải chịu trách nhiệm, không ai khác ngoài em bởi vì...
- Hai người đang buôn chuyện gì thế? - Freddie bước tới gần họ và tò mò hỏi. Anh liếc đồng hồ. - George này, nhóm chơi trò bắn đĩa đất sét đang nôn nòng muốn bắt đầu, cậu nên ra đó đi.
Anh quay sang phía Emma.
- Em không muốn tham gia cùng bọn anh à? Freddie vừa hỏi vừa cọ nhẹ vào cằm Emma khiến cô rùng cả mình. - Jake và mấy người đang chơi trò đi xe đạp chậm và anh nói là sẽ đến đó để cổ vũ mà.
- Nói thẳng nhé, - George làu bàu. - Tôi nghĩ Emma không muốn dấn mình trong bùn đất đâu.!
- Hay đấy chứ, - Emma vờ vĩnh, cô chợt lo lắng khi nhận ra Harriet đang cố bắt chuyện với Theo, - nhưng em còn nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho bữa tiệc. Theo và Miranda định chơi trò gì vậy?
- Cưỡi ngựa, - Freddie trả lời cụt lủn.
- Hy vọng anh ta sẽ ngã đánh oạch, - Emma thì thầm trong cổ họng. - Còn gì hay bằng việc ngã vào đống phân bò.
o O o
Càng nhìn Miranda, Emma càng cảm thấy căm ghét cô ta. Mọi thứ cô ta làm, chĩa cái máy ghi âm Dictaphone dưới mũi mọi người, cười đùa ầm ĩ và mở đầu mọi lời nhận xét bằng câu " Khi tôi phỏng vấn..." và sau đó nhắc tới những người nổi tiếng như thể nói chuyện với họ là điều gì cao siêu lắm. Cô ta liên tục ra lệnh cho tay phóng viên ảnh còm nhom mặt mũi đầy sủi cảo, và cứ khăng khăng gọi Emma là " Em". Khỏi phải nói, đương nhiên Emma không thèm trả lời. Miranda đúng là đồ dở hơi. May thay, Freddie có vẻ không ấn tượng với cô ta cho lắm.
- Anh nghĩ sẽ rất tuyệt vời nếu ban nhạc được mọi người biết đến. Tối thứ Sáu, - Freddie nói với Emma trong lúc những người khác đang thơ thẩn trên bãi cỏ uống rượu Pimms hoặc tham gia chơi crikê ngẫu hứng. Emma nói. - nhưng cô ấy khiến em khó chịu. Và quá ư tầm thường
Emma liếc ra thì thấy Miranda đang buôn chuyện với Dylan và Nick. Freddie nói chí phải. Điều kỳ lạ hơn nữa là Theo rỏ vẻ rất thích cô ta.
- Thế, - cô khẽ chạm vào cánh tay anh, - chuyện này sẽ ra sao? Anh thấy em là người tổ chức các bữa tiệc như thế nào?
- Đỉnh cao, - Freddie trả lời
- Và, - Emma giả bộ liếm môi rất tình tứ, ghé sát lại Freddie, đánh giá theo cách nào?
Cô nín thở. Liệu cô có nói nhiều quá không? Mọi người đang quay lại nhìn chòng chọc. bây giờ không phải lúc buông lời tán tỉnh.
Emma thở phào nhẹ nhõm khi Freddie đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô.
- Em... rất đáng yêu, - anh khẽ nói, rồi quay về phía sau, - Anh muốn nói với em nhiều điều, nhưng không phải ở đây. Lát nữa, sao chúng ta không...?
- Ê Freddie! Lại đây!- Jake hò hét ầm ĩ ở phía xa, - Miranda muốn chụp hình tớ và ban nhạc!
Miranda khốn kiếp, Emma thầm nghĩ khi Freddie buông tay ra. Nhưng mình cũng có được anh rồi.
- Gặp em sau nhé, - Freddie thì thào và còn đá lông nheo nữa- được không?
- Dĩ nhiên rồi, Emma nở một nụ cười tươi rói, - Em sẽ đợi.
Cô đã phải đợi rất lâu. Cô hiểu lý do tại sao. Với hàng đống người bu đông bu đỏ xung quanh, bà Thalia hết lượn ra lại lượn vào, bố mẹ của George thì cứ nhặng xị hết cả lên, bắt cô kiểm tra đi kiểm tra lại phần trang trí, sắp xếp bàn, điều đó khiến cô chẳng còn lúc nào để thở, chứ đừng nói đến việc ôm ấp, hôn hít. Nhưng có đến hai lần cô bắt gặp ánh nhìn khao khát cháy bỏng của Freddie và thế là đủ lắm rồi. Khi bữa tiệc bắt đầu, cô biết sẽ có ít nhất ba chỗ yên tĩnh, hiển nhiên là vậy, Vì cô muốn càng nhiều người chững kiến càng tốt
o O o
Lúc bảy giờ tối thứ Bảy, Emma dẫn Lucy vào phòng mình để chuẩn bị cho bữa tiệc. Emma đứng uốn éo trước gương, ngắm nghía bộ trang phục dạ hội và tỏ ra rất hài lòng. Sau khi tham khảo ý kiến của Emma, cuối cùng Freddie đã chọn chủ đề cho bữa tiệc là " Đẹp trai và Xinh Gái"
- Theo đó, mọi người có thể tỏ ra kích động hoặc e lệ như cách mà họ muốn. - Emma giải thích. - Một bữa tiệc đáp ứng được yêu cầu của tất cả mọi người.
- Thế em thì sao? Kích động hay e lệ? - Freddie chạm nhẹ vào cánh tay Emma rồi nhoài người về phía cô với một vẻ mặt rất chi là ranh mãnh.
- Anh muốn biết thì phải đợi chứ? - Cô lấp lửng.
Lúc này khi soi gương, cô cảm thấy mình sắp có được một buổi tối nồng nàn tình yêu. Cô ăn bận như một nữ anh hùng thời Nhiếp chính. Bên trong tấm áo dạ hội màu xanh nhạt, Emma mặc chiếc áo lót nâng ngực giúp nhấn mạnh từng đường cong cơ thể, trông quyến rũ mà vẫn thanh tao. Và khi cô đeo những chiếc nhẫn nhỏ mà Stephanie ở cửa hàng Cut Above mất ba tiếng đồng hồ thề thốt mới có được, cô cảm thấy đã sẵn sàng làm mọi thứ Freddie yêu cầu. Cuối cùng, anh ấy cũng đã lấy hết can đảm, và thật không công bằng nếu làm anh thất vọng.
- Cậu có thấy tớ đẹp tinh tế không?- Emma hỏi Lucy.
- Tinh tế ư? Cậu ấy à? - Lucy ngoác miệng cười rồi từ từ cởi quần bò và áo phông. - Cậu sẽ khiến các chàng trai thẻm nhỏ rãi trước khi chúng ta kết thúc buổi tiệc đứng.
- Tốt, - Emma đáp lời. - Chỉ cần Freddie...
- Nghe này, tớ không đùa đâu, nhưng đừng quá sốt sắng. Theo tớ Freddie là kẻ chơi bời trăng hoa, cậu biết rồi đấy, anh ta tán tỉnh bỡn cợt các cô gái rồi đá đít họ. Chỉ là cảm xúc nhất thời....
- Thôi nào, tớ có đòi hỏi kết hôn đâu. - Emma bật lại. - Hơn nữa, tớ biết là Freddie thích tớ. Tớ cảm nhận được điều đó.
- Đúng, - Lucy vừa nói vừa nhìn vào gương. - Cậu thấy trông tớ có ngớ ngẩn khi mặc cái này không? Quần dải rút có khiến mông tớ to không?
o O o
Khi đồng hồ điểm mười một tiếng, Emma biết rằng kế hoạch tổ chức của mình đúng là đáng công sức. Bữa tiệc thành công mỹ mãn, rạp lớn được biến thành Brighton thời Nhiếp chính với một cái phòng thay đồ tắm trong góc với một phòng Punch và Judy(dành cho loại hình múa rồi bằng tay) ở góc còn lại. Lưỡi câu cá và những con chim mòng biển nhồi bông được treo trên trần nhà, bố của Emma đã thuê một tay chơi đàn thùng béo ụt ịt mặc một chiếc áo đồng phục cộc tay và đội mũ rơm. Freddie, tựa như Brummell Đẹp trai đã khiêu vũ cùng cô những ba lần liền. Anh thậm chí còn hôn cô, chỉ hơi buồn là hôn lên trán, nụ hôn này coi như là không tính, nhưng anh cứ liên tục nhắc đến việc khi nào hai người sẽ có thời gian riêng tư bên nhau. Rượu sâm- panh nổ bôm bốp và bắn tung tóe khắp nơi. Ngay George, dù phải đóng bộ như một người hầu bàn cũng cảm thấy vui vẻ, anh ôm chầm lấy Emma và nói rằng dù cô bướng bỉnh, hống hách, khó ưa nhưng cô đã hoàn thành xuất sắc công việc.
Tất cả bạn bè cũ đều tham dự vũ hội. Chỉ vì sự kiện này mà Serena và Angus phải rời Rock về ngay (Emma hài lòng khi thấy mũi của Serena đã được lột sạch- không biết cô ấy đã nghe nói đến sự tắc nghẽn lỗ chân lông bao giờ chưa?). Tabitha, Chelsea và những người còn lại đang tranh giành nhau để có một tấm hình trên tạp chí Cheerio!. - Adam thì nhải đi nhải lại cụm từ " anh trai tớ" trong từng câu nói, còn Lucy tin chắc Freddi thấy Emma " tuyệt diệu".
Niềm hoan hỉ của Emma chỉ bị dập tắt khi chợt trông thấy Harriet. Sau khi hoàn thành việc phục vụ bàn, cô đã xỏ vào người chiếc váy xấu xí thuê ở một cửa hàng quần áo nhếch nhác nào đó. Harriet ngồi thu lu ở góc phòng, gõ chân theo tiếng nhac, cố tỏ ra không bận tâm việc mình là người duy nhất chưa ra khiêu vũ lấy một lần. Đôi mắt cô dõi theo từng cử động của Theo và Miranda, nhưng thật là không may vì phần lớn thời gian họ ôm ấp hôn hít ngay trước mặt cô, mà theo Emma thì chẳng hay hớm chút nào. Mỗi khi bắt gặp cái nhìn của Harriet, Emma lại mỉm cười, Nhưng nụ cười vội tắt lịm khi càng về đềm, Harriet trông càng cô độc, hẵng cô phải ước rằng mình chưa từng tham gia bữa tiệc của Freddie.
- Sao mặt em thuỗn ra vậy? - George hỏi Emma. - Mọi thứ sẽ vẫn tốt đẹp mà.
- Chuyện liên quan đến Harriet. - Emma thở dài. - Em đang tìm một anh thích hợp để khiêu vũ cùng cô ấy. Anh thấy Simon Wittering thế nào?
- Em từng nói anh ta là đồ kém cỏi, - George khơi gợi lại
- À, đúng vậy nhưng... - Emma sực nhớ lại lời của Theo về những tiêu chuẩn. - À, thế Tom hay Calum, hay...
- Em không đáng tin cậy chút nào, - George bật cười. - Thay vì bỏ mặc Harriet cho ý tưởng mai mối điên rồ của em, anh sẽ ra khiêu vũ cùng cô ấy!
Emma mỉm cười khi George bước lại phía Harriet, thì thầm vào tai rồi dẫn cô ra giữa sàn khiêu vũ đã đông nghẹt người. Anh ấy thật tuyệt vời. Cô nhận thấy anh khiêu vũ khá hơn trước rất nhiều. Không còn giống con gà mất trí nữa.
- Emma, ra đây nhảy nào?
Freddie đứng ngay bên cạnh, khẽ chạm vào khuỷu tay cô. Anh không phải mời đến lần thứ hai.
- Này, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nhé?- Khoảng năm phút sau Freddie thì thầm vào tai Emma. - có một điều anh muốn nói với em và không phải ở đây. Được chứ?
- Được ạ, - Cô cố gắng điềm nhiên mặc dù tim đang đập rộn ràng. - Chúng ta đi ra ngoài vậy?
Emma đang chuẩn bị kéo Freddie ra phía cửa thì đột nhiên có người chộp lấy cánh tay cô.
- Bà muốn cháu làm một việc, ngay bây giờ.
Lần cuối Emma trông thấy bà Thalia là lúc bà đang ngồi ngoài hiên với Tarquin, với bố mẹ của George và vài cụ già khác. Lúc này trông bà vô cùng phấn khích và xúc động. Cháu ra bảo ban nhạc ngừng chơi nhạc mà chơi trống đi.
- Không thể được ạ, chúng cháu mới chỉ...
- Bà, tất cả chuyện này là thế nào? - Freddie giận dữ. - Bà thôi đi cho cháu nhờ!
- Emma, cháu hãy làm như ta bảo!
Có vẻ như bà Thalia không muốn nhượng bộ. Emma dẫn bà về phía ban nhạc rồi thì thầm vào tai Ravi những lời yêu cầu. Anh ta mải chơi nhạc nên không để ý vì thế cô xắn tay làm điều duy nhất có thể làm được. Cô giật dùi trống ra khỏi tay anh ta
- Gõ trống liên tục dồn dập. Tạo bất ngờ. Anh làm đi! - Cô ra lệnh.
- Chuyện gì vậy? - Jake há hốc miệng và quay sang hỏi. Ravi khẽ nhún vai rồi liếc nhìn Emma. Đúng lúc đó, bà Thalia xềnh xệch tới ngay bên cạnh
- Xin mọi người chú ý, - bà hét to, - Tôi biết còn nửa tiếng nữa mới thực sự đến sinh nhật lần thứ hai mốt của Freddie, nhưng cần quái gì? Chúc mừng sinh nhật cháu, chúc mừng....
Liệu có phải là bà Thalia hát sai nhạc be bét, hay chỉ đơn giản là sau khi nốc hàng đống rượu sâm-panh nên mọi người không còn dè dặt nữa, chính Emma cũng không chắc, những chỉ trong giây lát căn phòng náo động tiếng hát hò, vỗ tay, chúc mừng và những tiếng bông đùa tục tĩu đúng kiểu của Simon Wittering. Bà Thalia đứng bên cạnh Freddie, nắm lấy tay anh.
- Và bây giờ, - Bà Thalia nói rồi giơ tay lên để nhắc cái đám ầm ĩ kia trật tự, - một bất ngờ dành cho ngày sinh nhật.
Ravi hiểu ngay vấn đề nên gõ trống dồn dập.
- Ôi Chúa ơi!- Những người đứng xung quanh đều nghe rõ mồn một tiếng rên rỉ của Freddie. - Cháu chẳng cần đâu.
Emma nhìn thấy Miranda đá vào chân anh chàng thợ ảnh Liam bằng đôi giầy gót nhọn của cô ta, rồi chỉ tay ra phía cửa.
- Chụp ảnh đi, đừng dừng lại đấy nhé! - Cô ta rì rầm. - Chắc sẽ khá thú vị đấy.
Emma đưa mắt nhìn theo. Đứng án ngữ ở cửa ra vào là Douglas Churchill, bố của Freddie.
- Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mốt, Frederick, - ông nói oang oang rồi tiến tới vỗ vai Freddie, trong lúc đó Liam chụp lia chụp lịa. - Rất vui được gặp con.
Mặc dù việc Douglas xuất hiện ở đây là điều quá đỗi ngạc nhiên, nhưng Emma lại không bận tâm đến điều đó. Mà chính bộ dạng hoảng hốt cùng nắm tay siết chặt đến mức xương xẩu có thể vỡ vụn của Freddie mới khiến cô chú ý.
- Bố làm gì ở đây ạ? Ý con là, thật là tuyệt với nhưng... - anh lắp bắp.
- Phải thừa nhận đây không phải là ý tưởng của bố.- Douglas xẵng giọng. - Nhưng bà của con, à, chúng ta cần nói rõ một vài chuyện.
Ông quay về phía Emma.
- Cô gái trẻ xinh đẹp này là ai vậy?
- Xin lỗi bố, cho phép con giới thiệu. Đây là Emma. Emma yêu dấu, đây là bố anh.
Nhất thời, Emma cứng cả họng, không thốt nên lời, mải mốt nghĩ về cách xưng hô của Freddie. Emma yêu dấu. - anh ấy gọi mình là người yêu. Ngay trước mặt bố.
- Cháu rất vui được gặp bác, - cô diễn một cách tự nhiên và nhuần nhuyễn. Máy ảnh bấm tách tách liên hồi.
- Thật là tuyệt vời vì bác đến chung vui cùng chúng cháu.
- Em yêu, cho anh xin một phút nhé? - Freddie quay sang hỏi Emma. - Anh cần nói chuyện với bố một lát. Nói đoạn, anh khẽ chạm vào cằm cô, nhoài người về phía trước và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Anh quay lại ngay, - anh thì thầm vào tai cô rồi kéo bố ra chỗ khác.
o O o
Emma cảm thấy quay cuồng. Chắc hẳn anh ấy phải si mê mình lắm thì mới dám làm như vậy trước mặt bố. Vấn đề là, bây giờ khi anh tỏ ra nồng nhiệt, trái tim của cô lại thôi đập rộn ràng, chân cô không còn run rẩy lẩy bẩy nữa, mặc dù cô thấy thất vọng vì anh không khiêu vũ với cô khi điệu disco bắt đầu và DJ chơi bài " Nắm giữ trái tim em". Các chàng trai la hét lôi bằng được cô ra sàn nhảy, Emma phân vân không biết cha con Freddie đi đâu, nhưng cô còn mải suy đoán xem bao nhiêu người hôm nay đã nhìn thấy Freddie hôn cô.
Emma hài lòng vô cùng khi nhận ra Tabitha và Serena cấu chí nhau, rồi ném về phía cô ánh mắt hằn lên ghen tỵ.
- Em quá chén à? - George đột ngột xuất hiện, đưa tay Harriet cho Simon Wittering. - Chuyện gì xảy ra với em và Freddie vậy?
- Anh ấy hôn em. - cô điềm tĩnh đáp. - Có vấn đề gì không?
- Anh á? Tại sao chứ? Em mới là người có vấn đề. Anh nói rối, hắn không phải là người thích hợp với em.
- ồ thật sao? Lý do? Vì anh ấy khỏe mạnh cường tráng? Vì anh ấy biết pha trò? Vì... Ôi Chúa ơi! Lily đắp lên người cái thể loại gì thế không biết.?
Rõ ràng là Lily đã hoàn thành công việc bếp núc, bây giờ cô đang đứng nhún nhẩy ở cửa ra vào và vẫy tay rối rít gọi Emma. Cô bận một chiếc váy liền màu xanh ngọc có gắn những quả chuông và nơ hình con bướm.
- Nom cô ấy chẳng khác gì một cây thông Giáng sinh rẻ tiền. - Emma lẩm bẩm với George, khi Lily cố len lỏi giữa đám người đang khiêu vũ để tới chỗ họ. - Lily, cậu mặc cái kiểu gì thế?
- Gì cơ? Chuông và nơ mà, - Lily hốt hoảng, - Tớ nghĩ là... Ôi thôi! Ôi!
Lily đảo mắt nhìn tất cả các bộ trang phục mọi người đang mặc, những chiếc váy dài, những chiếc váy diêm dúa, Tabitha còn ăn vận giống như Người đẹp trong bộ phim "Người đẹp và Ác thú"
- Ôi không, tớ hiểu lầm. Nghe này, Lakekhông gửi thiếp mời hay bất cứ thứ gì cho tớ, anh ấy chỉ nói gì đó đại loại là nơ và chuông. Mà tớ thì chưa bao giờ đến một chỗ sang trọng như thế này, tớ chỉ nghĩ...
- Không, cậu không chịu suy nghĩ. - Emma cay độc, trong lòng vẫn đau khổ vì lời nhận xét lúc nãy của George. - Cậu chưa bao giờ suy nghĩ. Nếu cậu động não chỉ một phút thôi, à, với điều kiện là có não... thì sẽ nhận ra rằng bạn bè của Freddie không thích những gì lòe loẹt. Tối nay cậu chả khác một con vẹt chút nào
Lily chòng chọc nhìn cô.
- Ôi, ý cậu là... cậu nghĩ... à, tớ nên về thay đồ. Không biết mặc cái gì, tớ không có bộ nào đẹp cả... nhưng nếu cậu cho là anh ấy sẽ buồn...
- Anh nghĩ bộ trang phục này tuyệt vời đấy., - George chen vào, liếc mắt cảnh báo Emma, - Trông sáng tạo hơn bất kỳ bộ nào ở đây. Màu sắc cũng hợp với em lắm. Anh chìa bàn tay về phía Lily. Đi nào, để anh lấy sâm-panh cho em, cả món thịt và tôm hùm nướng nữa chứ.
- Lấy luôn cho em nhé, - Emma nói với theo mặc dù cô biết thức mình uống cũng khá nhiều rồi.
- Em tự đi mà lấy, - anh trả lời rồi thản nhiên bước đi.
Suốt nửa giờ đồng hồ sau đó, George không nói nửa lời, thậm chí không buồn nhìn Emma. Có vẻ như Lily lại là tâm điểm của sự chú ý. Lily khiêu vũ cùng Ravi khi ban nhạc nghỉ giải lao, và vơí hàng tá những anh chàng khác, nhưng không ai trong số họ mảy may khó chịu về bộ váy kì cục của cô.
Cuối cùng Freddie cũng tái xuất hiện, Emma chạy bổ ra đứng ngay cạnh.
- Mọi chuyện ổn chứ? Điều gì khiến bố anh đến tận đây? Hai bố con đã dàn hòa chưa?
- Anh sẽ làm rõ phải trái với bà, - Freddie thở hắt ra. - Hình như, tất cả mọi chuyện là do bà. Khi bố từ Mỹ về, bà ra gặp ở sân bay rồi bắt bố phải đến đây.
Emma thầm nghĩ, à hóa ra hôm đó bà Thalia đến sân bay. Cô đã suy đoán về một người tình già nua.
- Chuyện đó cũng tốt chứ sao?
- Không hề, - Freddie gạt phắt, rồi lắc đầu quầy quậy. - Bố chỉ quá cảnh ở đây, sáng mai sẽ đi Rome, sau đó là Sydney để thương lượng mua lại hãnh bánh kẹo nào đó, và bố muốn anh đi cùng.
- Ôi không! - Emma thấy thương xót cho bản thân mình hơn là cho F reddie
- Bố nói nghĩa vụ của người thừa kế hãng Sôcôla Churchill là phải bắt đầu học nghề. - Freddie nhắc lại nguyên xi lời bố anh nói bằng một giọng châm chọc. - Nguyền rủa kem cà phê và kẹo mềm Sôcôla nhân sâm-panh.
- Thế anh không đi à?
Freddie lùa tay nghịch tóc, tảng lờ cái nhìn của cô.
- Vừa thỏa thuận, - anh lẩm bẩm. - Anh nói là chỉ đến Rome thôi, không đi đâu nữa.
-Nhưng ngày mai đi rồi, - Emma thở hổn hển. - Kỳ nghỉ kéo dài đến sáng thứ Hai cơ mà.
Freddie tỏ vẻ chán chường.
- Anh hiểu. Lát nữa còn phải về sớm. Nhưng biết làm thế nào? Tạm thời anh phải lấy lòng bố. - Anh nắm đôi bàn tay cô. -Em giải thích cho mọi người hộ anh nhé, phải đảm bảo rằng mọi người đều vui vẻ? Được không?
- Vâng, dĩ nhiên rồi. - cô trấn an. - Vì anh.
Anh nuốt khan.
- Nghe này, anh thực sự xin lỗi. Anh cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng.
- Em có thể giúp anh cảm thấy thoải mái hơn.- Emma khẽ nói, mơn trớn đôi tay Freddie rồi chớp chớp mắt ra vẻ mơ màng đầy cám dỗ. - Chúng ta sẽ ra một chỗ yên tĩnh, anh biết rồi đấy.
Không có vẻ gì là sung sướng với lời đề nghị này, trái lại mặt Freddie tối sầm vì đau khổ.
- Emma này, anh không thể, không phải lúc này. - anh trả lời. - Nhưng em nói đúng, quả thực anh cần nói chuyện với em, kể cho em điều này. Cho em mười phút thôi và sau đó...
Điện thoại của Fredddie đột nhiên reo ầm ĩ ở túi quần chật căng khiến anh phải mất mấy giây chật vật mãi mới lôi được nó ra.
- Tin nhắn, nói rồi anh mở nắp điện thoại, mặt bỗng biến sắc, và anh rên rỉ. Không thể tin được. Bữa tiệc sinh nhật lại trở thành thế này.
- Chuyện gì thế? Sao vậy?
- Em không phải lo lắng, - Freddie nở một nụ cười yếu ớt. - Anh sẽ tự xử lý. Để sau. Đi nào, tới...
- Bắn pháo hoa, năm phút nữa!- George đi lướt qua họ, buông thõng với Freddie và lờ tịt Emma. - Cậu có thể gọi mọi người ra ngoài được không?
- Được rồi, - Freddie chạy vội về phíc quầy bar nơi Jake và một số người khác đang chè chén lu bù.
- Cảm ơn anh vì đã chăm sóc Harriet, - Emma nói rồi lẽo đẽo bám theo George nhằm giảng hòa với anh. - Anh thật là tốt bụng. Lily cũng....
- Sao em nỡ xử tệ với cô ấy như thế hả Emma? George cật vấn. - Em thích làm cho người khác mất mặt à?
- Em không định làm thế. Cô ấy biết đó chỉ là trò đùa thôi mà.
- Ô thế à? Thế tại sao Lily lại phải kìm nén những giọt nước mắt? Tại sao cô ấy lại hỏi anh liệu cô ấy có quá ngớ ngẩn khi nghĩ hai người là bạn bè?
- Em chưa bao giờ coi cô ấy là bạn thân...
- Không cần phải giải thích, - George ngắt lời. - Anh đoán là vì cô ấy không giàu có và phần lớn thời gian rỗi cô ấy làm những việc ý nghĩa thay vì đàn đúm với mấy kẻ đầu óc rỗng tuếch hay khôn ranh ma mãnh...- Anh đưa mắt về phía Freddie lúc đó đang dẫn bạn bè ra phía ngoài hành lang. - Em biết gì không? - Anh kết luận - Harriet sẽ không bao giờ cư xử như vậy đâu. Có lẽ em nên học hỏi cô ấy thay vì lãng phí thời gian mai mối cô ấy với một trong số đám bạn nông cạn của em. - Nói xong, George vội lao đi, không buồn nhìn lại đằng sau.
Emma khóc thầm khi đợt pháo hoa đầu tiên bắn lên bầu trời.
- Ê, sao lại khóc?
Miranda huých vào khuỷu tay cô khi chùm pháo hoa hình những ngôi sao bạc xòe tung ngay phía trên đầu họ. Giọng cô ta có vẻ giễu cợt hơn là cảm thông.
- Bị dị ứng phấn hoa. - Emma đáp cộc lốc.
- Đúng rồi, lần này tớ tin, nghìn lần tin. Miranda cười khẩy. Không định làm gì Freddie à?
- Freddie á? - Emma thực sự ngạc nhiên. - Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?
- Anh Theo nói cậu là loại lẳng lơ. - Miranda điềm nhiên đáp. - Rằng cậu không bao giờ từ chối ai và sau đó cậu sẽ đá đít người ta không chớp mắt.
- Anh ta nói thế à?
- Này, không phải tớ phán xét. - Miranda trả lời, - Hãy vui vẻ khi cậu có cơ hội. Nhưng riêng với Freddie, cậu chả có lấy một tia hy vọng dù mong manh nhất đâu.
- Ờ, điều đó cho thấy cậu chả biết gì. - Emma trả miếng cay độc. - Chúng tớ là một đôi. Hơn nữa. đó không phải là việc của cậu.
Miranda cười tự mãn.
- Rồi cậu sẽ thấy nó liên quan đến tớ nhiều như thế nào, cô ta ỡm ờ. Nếu không muốn tớ giúp...
- Tớ không cần ai ra tay nghĩa hiệp cứu giúp cuộc đời, cám ơn, - Emma xẵng giọng. - Tuy nhiên, nếu hẹn hò với Theo Elton thì cậu mới là người cần phải được giúp đỡ.
Không để cho ai biết mình đau đớn đến thế nào
Đã hai giờ sáng.
Tất cả khách khứa đã về nhà, những người ở lại hoặc là nằm lì trong phòng hoặc là ườn xác trên ghế soopha ở phòng khách. Vài người như gã Ben Rigby còn nôn mửa ra cả khóm hoa đỗ quyên. Ông Douglas đã về khách sạn Grand ở Brighton, nhưng trước đó cũng kịp chụp hàng tá ảnh với con trai đồng thời là người thừa kế. Hai trong số ảnh (thể theo nguyện vọng của Freddie) có mặt Emma.
Ban nhạc đã tháo gỡ thiết bị và quay trở về phòng. Harriet và Lily đi dọn dẹp đống rác rưởi khủng khiếp nhất từ xưa đến nay trong rạp. Emma nóng lòng muốn tránh mặt họ một lát để đi tìm Freddie. Cô đang dạo bước về phía nhà kính và sắp sửa tuyệt vọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng rì rầm phát ra từ phòng bi-a.
Cánh cửa khéo hờ. Quẳng giầy sang một bên, Emma rón rén lại gần.
- Cậu định để hắn điều khiển cuộc đời cậu bao lâu nữa? - Giọng Jake vô cùng tức giận.
- Tất nhiên là không, chỉ lần này thôi. - Freddie van nài.
- Cậu luôn miệng nói thế, - Jake cắt ngang. - Cậu phải dứt khoát đi.
Emma giận điên nên không thể suy nghĩ thông suốt được. Jake Fairfax nghĩ anh ta là ai chứ? Dám chỉ cho Freddie cách cư xử với bố đẻ thế nào, thật là hèn hạ! Nếu không phải là nhờ Freddie và tất nhiên là cả bố cô nữa thì ban nhạc sẽ mãi mãi chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt.
- Tớ sẽ giải quyết vụ này, được chưa? - Freddie nói. - Ngày mai tớ sẽ đi và xử lý một lần cho xong.
- Được, nếu lần này cậu không làm... - Jake hạ giọng và Emma không còn nghe thấy gì nữa. Cô ghé sát vào lỗ hổng trên cánh cửa, chợt có tiếng khua dép loẹt quẹt đằng sau.
- Ôi, cậu đây rồi! - Harriet lăng xăng chạy tới, nở một nụ cười tươi rói. - Có phải đó là bữa tiệc tuyệt với nhất mà cậu đã từng tham gia không? Tớ vui kinh khủng, không thể không kể với cậu.
- Suỵt! - Emma xì xì nhưng đã quá muộn. Cô vội vã lùi lại phía cau khi cánh cửa đóng sầm lại và cuộc nói chuyện chỉ còn là những tiếng ậm ừ tắc nghẹn.
o O o
Sáng Chủ nhật mọi người đều ngủ dậy muộn. Tất cả chỉ trừ Emma. Cô chợp mắt được một lát. Trong cơn gà gật, cô thấy George chửi mắng om sòm và Lily lột quần áo rồi ném cô vào ao cá, ném cả Jake nữa, những cô không hề thấy bóng dáng Freddie. Cô nằm ườn trên giường và mơ màng nghĩ về anh, giả vờ như mình là một người đang yêu. Rõ ràng là Freddie yêu cô, nếu không phải bị ngắt quãng mấy lần thì chắc hẳn anh đã thổ lộ tình yêu với cô rồi.
Những bây giờ khi đã quy phục được anh, liệu cô còn muốn tiếp tục không? Làm sao có thể thích nổi một người bị tên chơi ghita mới nổi chỉ cho cách sống? Liệu cô có cho phép mình lãng phí thời gian chèo kéo một kẻ yếu đuối hèn nhát thế không?
Đầu óc Emma cứ mãi xáo trộn bởi những ý nghĩ nên tám giờ sáng cô đã tỉnh giấc, thay quần áo và đi bộ tới Donwell với hy vọng gặp được Freddie trước khi anh ra sân bay.
Vì một lý do nào đó, mãi về sau Emma nghĩ chắc hẳn là một sự can thiệp của thần linh, cô bước vào rạp khi Ray và Dave, hai thợ làm vườn của Hartfield đang tháp bàn và cuộn thảm.
- Chào cô Emma, - Ray gọi, - Ở đây có mấy món đồ biết đâu cô đang tìm.
Emma tha thẩn lại gần và chợt nhìn thấy một gói nhỏ để trên bàn. Bút chì kẻ mắt, chai nước hoa dạng xịt, cái hoa tai xanh ngọc bích và chiếc điện thoại.
Cô nhận ngay ra chiếc điện thoại là của Freddie.
- Cám ơn Ray, - cô vội vàng nói, - Tôi sẽ trả lại cho chính chủ.
Cô chạy vụt ra ngoài, tiến về phía vọng lâu gần vườn hồng. Cô biết mình không nên. Mình sẽ không. Mình không được.
Cô bật nắp điện thoại và mở phần Hộp thư đến.
- Sao anh lại làm thế với tôi? Anh nói sẽ yêu tôi mãi mãi. Nếu anh không đến. Tôi sẽ kể hết sự thật với mọi người.J
Emma đọc đi đọc lại tin nhắn ba lần. Rõ ràng đây là của Judy, cô gái đã khiến Freddie đau khổ sầu não. Chắc hẳn Freddie đã cương quyết nói với cô ấy rằng Emma mới chính là người anh yêu và cô ta cư xử chẳng khác gì đứa trẻ con. Chắc hẳng Freddie không thể chịu được cái tính cuồng loạn đó.
Cô mở tiếp phần Hộp thư đi, háo hức đọc tin nhắn anh gửi.
Ok, anh đến đây. Gặp nhau ở chỗ cũ nhé 9h.F.
Cô không tin vào mắt mình nữa. Rõ ràng là Freddie không định phản kháng lại bức thứ tống tình đó. Hơn nữa, Judy định kể chuyện gì? Rằng Freddie Churchill yêu Emma Woodhouse ư? Ai thèm quan tâm chứ? Thử nghĩ xem, cô ta quan tâm à?
Cô cố đẩy ý nghĩ cuối cùng đó ra khỏi đầu rồi nhìn lại màn hình một lần nữa. Chỉ có một lý do giải thích tại sao Freddie lại nói như vậy. Anh lo Judy lại quẫn trí sử dụng thuốc lắc.
Ít nhất có một điều đủ sức lý giải phản ứng đó: Anh ấy là kẻ hèn nhát, đang chịu áp lực của những tội lỗi không đáng có. Cô cần phải đi tìm và nói rằng anh không cần phải chịu trách nhiệm cho một ai hết, ngay cả người yêu cũ. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi sải bước về phía ngôi nhà. Nếu không nhanh, có thể anh đang trên đường ra sân bay.
Cô đứng sững lại. Mọi chuyện đã ổn. Anh ấy không thể chạy theo Judy, anh đã hứa với bố rồi. Chắc hẳn anh đã gửi tin nhắn trước khi ông Douglas đưa ra phán quyết, song anh không đến. Thời gian gửi tin nhắn đã chứng minh điều đó. Anh nói với cô ta là sẽ đến mặc dù biết thừa là không thế. Nhưng anh đã hứa. Và không ai lại đi hứa những điều mà mình biết là không thể thực hiện. Hoặc là hứa mà không làm chứng tỏ là người không tốt. George luôn nói Freddie có điều gì đó mờ ám. Liệu có phải George nói đúng không?
- Có ai nhìn thấy Freddie đâu không?- Emma ló đầu qua cánh cửa phòng ăn. Lily đang xếp đầy hoa quả vào bát. Trông thấy Emma, Lily ngoảnh đi và chạy vụt ra ngoài cửa.
Emma định chạy theo giảng hòa, nhưng đang lúc sôi lửa bỏng thế này cô có việc quan trọng hơn để làm.
- Anh ấy đi được một lúc rồi, - Miranda nói- Tớ cũng đi đây, đón đọc ấn phẩm tiếp theo nhé.
- Em không ở lại tham gia tiệc nướng à? - Theo hỏi.
- Không cần, em đã có điều em muốn, - Cô khẽ mỉm cười, - Nhiều là đằng khác. - Em cần nói lời cuối với Jake.
- Chưa thèm ngủ dậy đâu, - Emma đáp cụt lủn trong lòng vẫn khó chịu từ cuộc nói chuyện lúc bắn pháo hoa. Chín giờ họ mới dậy, đấy là hôm nào đẹp trời, chưa kể tối hôm qua thức khuya.
- Ồ thế à, anh ta sẽ đến gặp tớ thôi, - Miranda tự tin trả lời.
- Khi nào ra báo? - ai đó háo hức hỏi.
- Thứ Sáu, - Miranda đáp, - Hãy chuẩn bị tinh thần đọc tin sốt dẻo. Cô ta chợt ngừng lại và khẽ nhăn trán. Theo, điện thoại của anh đang kêu à?
- Của tớ! - Emma vờ vịt, thò tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại của Freddie. Cô lỉnh ra ngoài, đóng chặt cửa.
Bố gọi.
Emma nhìn vào màn hình mà không biết phải làm gì. Douglas gọi đến chứng tỏ Freddie đang không ở đó. Điều này có nghĩa là: anh ấy đã chạy đến chỗ con bò cái Judy. Mặt khác, cũng có thể đang bị kẹt xe, nếu cô không trả lời và ông Douglas không gọi lại, chắc là anh đã đến nơi.
- Ê, Emma, có phải điện thoại của Freddie không? - Adam cắt ngang dòng suy tư của cô khi điện thoại ngừng đổ chuông. Anh và Lucy đang loẹt quẹt bước xuống cầu thang, tay cầm túi xách
- Hai người đi đâu thế? - Emma hỏi, vờ như không nghe thấy câu hỏi lúc nãy của Adam.
- Hai trong số Giám đốc trung tâm bị đau dạ dày, - Lucy giải thích, - Họ muốn chúng tôi quảy lại giúp. Freddie đi rồi nên chúng tớ có nhiều thời gian...
- Sao em lại có điện thoại của Freddie? - Adam vẫn không buông tha.
- Em thấy ở trong rạp, hình như anh ấy làm rơi, - Emma đáp. - Adam này, anh có biết gì về Judy không?
Anh so vai.
- Không, - anh nói. - Có lần Lucy hỏi về cô ấy, nhưng Freddie nói Judy là dĩ vãng rồi chuyển ngay chủ đề.
- Dĩ vãng kiểu này đây, - Emma rền rĩ. - Đọc thử coi. Cô mở mục Tin nhắn rồi dí điện thoai vào mặt Adam.
Đọc xong, mặt Adam biến sắc. Anh chuyển điện thoại sang cho Lucy.
- Ôi, Emma, - cô liếc qua tin nhắn rồi đưa lại cho Adam, - đoạn ôm chầm lấy Emma. - Tôi thực sự xin lỗi. Tớ biết cậu thích Freddie nhiều như thế nào.
- Không sao đâu, anh ta chẳng có gì đặc biệt, - Emma trân an. - Đọc tin nhắn trong phần Hộp thư đi ấy.
Hai giây sau, Lucy lại ôm lấy Emma.
- Tớ không nghĩ là anh ấy đến chỗ Judy. Nhưng cậu không phải tỏ ra mạnh mẽ thế đâu. Cô ngập ngừng, Chúng tớ hiểu.
Emma đang định thú nhận về kế hoạch tà lưa Freddie thì điện thoại có tiếng bíp.
- Thư thoại, - cô chưa kịp nghe thì Adam đã giằng lấy điện thoại. Cô và Lucy nhận thấy nét mặt của Adam lúc đầu là bối rồi, rồi tức giận và sau đó là hoảng hốt.
- Freddie không đến sân bay, - anh thở gấp. - Bố rất bực. Nửa tiếng nữa là phải lên máy bay. Anh ấy đang ở chỗ chết giẫm nào nhỉ?
Lucy và Emma trao đổi một cái nhìn nhanh. Chẳng khó gì để suy ra ngay là anh đang ở chỗ chết giẫm đó.
- Em nghe lỏm thấy Lake bảo với Freddie đừng để bố điều khiển cuộc đời nữa. - Emma nói. -Đáng tiếc anh ấy không để một cô gái tâm thần làm việc đó.
Cô ngừng lại, đặt tay lên môi.
- Ê, đợi đã! - Cô rú rít. - Chúng ta thật kém thông minh. Có số điện thoại của Judy ở đây đúng không? Gọi cho cô ta để nói chuyện với Freddie đi, đó là điều nên làm.
- Ý tưởng hay đấy, - Lucy hào hứng. - Gọi đi!
- Anh làm đi, Adam, - Emma đề nghị, - Hãy nói anh là thợ chụp ảnh gọi từ hãng Carstairs Countrywear...
- Vào ngày Chủ nhật ư?
- Ôi, đừng có máy móc như vậy chứ, - Emma dịu dàng nói. - Phóng viên phải làm việc cả tuần. Gọi đi!
Adam lục tìm phần danh bạ.
- Nó đây à? J à?
- Chắc vậy. - Lucy gật đầu. - Tiếp đi.
Adam gõ tay bồn chồn đợi người nhấc máy.
- A lô, có thể cho tôi nói chuyện với Freddie Churchill được không? Có chuyện gấp lắm. Tôi gọi điện từ... gì cơ? À, vâng tôi biết đây là điện thoại của Freddie. Anh ấy để quên và.... gì cơ ạ?
Mặt Adam phừng phừng.
- Gượm đã, không cần phải như thế đâu! A lô? A lô?
Anh quay lại nhìn Lucy và Emma.
- Một gã trai nào đó trả lời điện thoại, nói anh là kẻ hám của trục lợi ghê tởm, nguyền rủa anh rồi dập máy, anh thốt lên. Chuyện gì thế không biết
o O o
Khi Emma chào tạm biệt Lucy và Adam thì George ở đâu nhảy bổ ra, tay vẫy vẫy điện thoại.
- Emma, đợi đã! Anh vừa nói chuyện với Freddie. Cậu ta làm mất điện thoại và muốn biết...
- Ổn rồi, em đang cầm đây, - Emma thở phào nhẹ nhõm. - Em muốn nói chuyện với anh ấy.
- Emma tìm thấy rồi nhé, - George hét vào điện thoại. - Gì cơ,? Được, ờ, cô ấy muốn nói chuyện...gì? Hiểu rồi. Ok, tạm biệt.
- George, em đã nói là muốn nói chuyện với Freddie.
- À, Freddie lại không muốn nói chuyện với em, George trả lời. Anh ta đang rất vội, vừa đến sân bay xong.
- Với bố à?
- Chắc vậy, - George lẩm bẩm, - Ít nhất là anh ta đã trả các hóa đơn trước khi biến đi. Bây giờ anh lấy lại điện thoại được không?
- Tại sao?
- Freddie muốn tắt nguồn và cất ở khách sạn cho đến khi anh ta có thể qua lấy, - George giải thích, - Anh ta thực sự lo lắng về nó.
- Lúc này á? - Lucy trầm ngâm- Tớ thắc mắc không biết tại sao
- George? Anh vẫn giận em à?
Emma lẽo đẽo theo George vào văn phòng sau khi Adam và Lucy leo lên ô tô đi mất.
- Anh không thể chấp nhận cách em đối xử với Lily, George nói rồi với tay tắt nguồn chiếc điện thoại của Freddie, - Anh biết em là người thích làm theo ý mình và em là trung tâm của vũ trụ...
- George, em không thế!- Emma nghẹn ngào.
- Từ hồi tám tuổi, Lily đã bắt đầu tôn thờ em. - George cáu kỉnh nói. - Em có nhớ cô ấy đã phải lượn đi lượn lại hàng giờ liền cho đến khi em cho phép cô ấy trèo lên ngôi nhà trên cây của em không? Cô ấy giúp em dọn dẹp máng ngựa chỉ để được cưỡi nó đi lòng vòng vườn trái cây trong mười phút?
- Em biết, điều đó chứng tỏ em là người tốt bụng.
- Hừm. Có thể, George cất điện thoại vào nơi an toàn rồi khóa lại. Em có thể tỏ ra đáng yêu, hài hước và tố bụng khi điều đó có lợi cho em. Còn không, em lại rất độc ác.
- Em sẽ đi làm lành với Lily, - Emma thốt lên, - Thực ra, em sẽ nói với cô ấy là em không cố ý, rằng em hơi quá chén...
- Ờ, có vẻ đúng, - George gật gù.
- Chúng mình vẫn là bạn bè của nhau nhé, - Emma khẩn khoản, - Được không anh?
- George nhìn cô không chớp mắt trong vài giây. Sau đó anh thở dài và khóe miệng anh giật giật.
- Bạn bè ư? Đúng vậy. - Anh gật đầu. - Chúng mình mãi vẫn là bạn của nhau.
Emma thấy nhẹ nhõm cả người.
Em sẽ đ- i tìm Lily ngay, cô nói- Em sẽ làm rõ mọi chuyện, em hứa đấy.
Hóa ra làm bạn với Lily không dễ như cô tưởng - Emma chạy về phía nhà của người quản gia, gõ cửa ầm ầm. Lại chính là Jake bước ra.
- Chào, cho em nói chuyện với Lily được không? - cô hỏi, - nhưng đã thò một chân vào nhà.
- Anh nghĩ em hết chuyện nói với Lily rồi! - Mặt Jake khó đăm đăm
- Chỉ là hiểu nhầm thôi mà, - Emma nói, - cho em vào đi, em có thể giải thích.
- Xin lỗi, - Jake đứng chắn đường
- Gượm đã, đây đâu phải nhà anh, - Emma đốp chát, cố tỏ ra lạnh lùng, - Anh có thể chỉ cho Freddie cách cư xử với bố anh ấy nhưng lại không biết hướng cho bản thân phải làm gì.
- Bố của Freddie á? Em đang nói cái gì thế? - Jake trố mắt.
- Em nghe thấy hết rồi, đừng có mà vờ vịt, - Emma nói. - Anh bắt Freddie phải dứt khoát, cứ như thể đó là việc của anh vậy.
Cô nghe thấy tiếng húng hắng họ đằng sau cánh cửa bếp đang đóng chặt và sực nhớ lại lý do mình đến đây.
- Bác Bates, cháu Emma đây mà.
Không có tiếng trả lời.
- Dì ấy biết rồi, - Jake điềm tĩnh nói. - Và dì ấy yêu cầu mời em đi cho.
- Ôi, - Emma ngậm đắng nuốt cay, không dám khóc trước mặt anh ta. - Em sẽ... em sẽ để lại lời nhắn, rồi cô bỏ đi.
- Emma? - Jake khẽ khàng nói.
- Gì vậy?
- Em biết đấy, - anh ta nói, - Anh chưa bao giờ nói gì về bố của Freddie. Điều em nghe thấy là về người khác. - Jake ngập ngừng, đặt tay lên núm cửa. - Anh nghĩ là Freddie đã giải thích hết với em. Anh xin lỗi.
Trước khi Emma kịp hỏi rõ thì cánh cửa đã đóng sầm trước mặt cô.
o O o
Emma thiểu não bước về phía Hartfield, cô nhìn thấy chiếc xe tải của ban nhạc đậu ngay gần chỗ nhà nghỉ, của hậu xe mở toang. Dylan và Ravi đang chất đồ vào trong xe.
- Ê, chuyện gì vậy? - cô gọi. - Các anh còn một tuần nữa cơ mà.
- Đây không phải chỗ thích hợp. - Dylan nói vọng lại. - Bọn anh sắp có một cơ hội lớn, không phải ở đây!
Emma tiến lại gần, vẫn còn chưa hiểu mô tê gì, Miranda đột ngột bước ra từ một trong số những căn nhà.
- Tin vui phải không? - cô ta nói. - Cậu vừa nghe thấy rồi đấy!
Emma miễn cưỡng thừa nhận là cô không hiểu gì.
- Bọn anh vừa nói chuyện với ông Tarquin. Ravi thốt lên. - Nghe này, ban nhạc sắp kí hợp đồng ghi âm với hãng Mango Pippins.!
- Anh đùa à? Tuyệt vời quá!- Emma thở hổn hển, kinh ngạc vì sự thành công chóng vánh của họ. - Bố em sắp xếp vụ này à?
- Không, tất cả là nhờ Miranda, - Dylan nói. - Giám đốc hãng ghi âm lại là anh trai của chủ hệ thống hộp đêm Mango. Anh ta đọc bài viết của Miranda và đã đến hộp đêm tuần trước, nói rằng bọn anh... nói gì nhỉ, Ravi?
- Phá vỡ các ranh giới, - Ravi nhe răng cười. - Bọn anh đang định đến studio để kí hợp đồng.
- Nhờ vào tài viết bài của Miranda, - Ravi chêm vào, - ném về phía Emma một nụ cười ngọt ngào giải dối.
- Thực ra bố em mới là người đem lại cơ hội cho các anh, - Emma gay gắt chỉ trích.
- Nhưng người đưa ban nhạc đến với công chúng mới quan trọng, - Miranda chen ngang.
- Em vừa gặp Jake, - Emma đăm chiêu, lờ tịt nụ cười khẩy tự mãn của Miranda. - Chẳng thấy anh ta nói gì. Cô đau khổ thầm nghĩ, đó có phải là điều anh ta đang định nói với cô không
- Em biết Jake rồi đấy. Anh ta vẫn còn mòn mỏi sầu não. - Dylan cười nghiêng ngả.
- Vì Caroline á? - Emma nói. - Em nghĩ họ chia tay hàng thế kỉ rồi.
- Ừa, - Dylan lẩm bẩm. - Jake cứ quan trọng hóa vấn đề. Tuy thế, chúng ta cần phải đi thôi, cái xe này không tự chất đồ lên được đâu.
- Ê, Emma, đợi đã! - Miranda đuổi theo khi cô bước tới cửa chính. - Này, tớ hơi băn khoăn, nhưng có vẻ cậu không hài lòng hả?
- Về điều gì?
- Freddie
- Ôi, đừng nói nữa! - Emma gắt gỏng. Cô chỉ muốn về phòng và khóc cho thỏa.
- Emma này, tớ đang cố gắng tử tế với cậu, - Miranda kiên trì, chỉ có Chúa mới biết tại sao, sau những gì cậu đối xử với Theo tội nghiệp.
- Theo tội nghiệp! Cậu nói đấy nhé, thực ra anh ta là một kẻ bon chen với trí thông minh của một con bọ chét thiếu thốn, - Emma gầm gừ. - Mà hai người cũng đẹp đôi đấy.
- Đừng có buộc tội tớ không cố gắng nhé. - Miranda trả miếng. - Cuối tuần này, cậu sẽ ước mình chưa bao giờ là quý cô tự cao tự đại!
Emma cắn chặt môi. Cô lê bước lên nhà, đâm bổ vào Harriet đang lao ra ngoài.
- Tớ chỉ muốn gào thét! Không biết Theo móc được cô ta ở đâu? - Emma giận giữ chỉ về phía Miranda. Làm từ thiện ở một trại tâm thần ư?
Mặt Harriet biến sắc ngay lập tức. Cô vội ngoảnh mặt đi.
- Ôi Chúa ơi! Tớ xin lỗi, Harriet. Tớ không cố ý, chỉ là buột miệng thôi, tớ rất tiếc.
- Quên nó đi. - Harriet vẫn bước đều, không thèm nhìn lại.
Emma bật khóc tức tưởi.
o O o
Những ngày sau đó, Emma cảm thấy đau khổ và mệt mỏi. Lucy và Adam rất yên tâm khi biết giờ này Freddie đang đóng vai một đứa con ngoan ở Rome và không còn đánh bóng mặt đường nữa. Cả tuần họ bận rộn đưa lũ trẻ đi dã ngoại ở lâu đài Bodiam và ngắm cảnh ở Calais. Lily vẫn tránh mặt dù Emma đã gửi một tấm thiệp ngộ nghĩnh và xin lỗi hàng tá lần, nhiều hơn mức cần thiết, những người bạn khác thì bay tới Maldives hoặc Cape Cod du hí. Họ gửi những tấm bưu thiếp và tin nhắn khoe mẽ về tình yêu nồng thắm
Ngày thứ Sau sau bữa tiệc, George đem lại cho Emma một tin tức, nhưng cũng không giúp cô lấy lại được tinh thần. Emma đang sang Donwell giúp bà Sara kiểm tra kế hoạch sắp xếp bàn tiệc cho đám cưới Giấc mộng đêm hè vào hôm sau thì bắt gặp George uể oải ném gậy chơi golf vào cốp xe.
- Trốn việc nhé?- cô trêu.
- Không, hai tuần thôi, - George trả lời. - Anh đang định đi tìm em. Anh không muốn đi mà không chào tạm biệt
- Anh đi đâu? - Emma hỏi, trái tim như muốn vỡ tan, - Anh không thể bỏ khi chúng ta gặp khó khăn. Còn đám cưới thì sao?
- Đừng lo, mẹ làm được hết mọi việc. Có nhiều nhân viên mới sẽ đến và mẹ anh đang phỏng vấn họ, anh nói- Vấn đề là, à, anh nhận được bằng Thạc sỹ Quản trị Kinh Doanh...
- Giỏi quá, làm tốt lắm! - Emma ôm chầm lấy George. Điều đó thật tuyệt vời.
- Ừ, George có vẻ không lấy làm hãnh diện cho lắm. Vấn đề là, có chuyện vừa mới xảy ra, chuyện nghiêm trọng ấy. Anh cần phải ra đi và chấp nhận trước khi anh, à, trước khi quyết tâm hành động.
- Chuyện gì thế? Em giúp được không?
- Ước gì, - nói rồi anh thở dài, - Không, chuyện này anh phải tự giải quyết
George đóng sầm nắp capô.
- Anh đến Ballater. Bạn anh có nhà ở đó, anh sẽ đi câu cá và chơi golf. Không giống như việc cuốc bộ tăm tiếng đến Lochnagar để tập trung đầu óc. Anh mở cửa xe ô tô rồi vội vã quay lại ôm cô. Sống tốt khi anh đi vắng nhé, Nếu có thể, giữ gìn sức khỏe.
Nói đoạn, anh bước vào xe, khởi động máy rồi phóng vụt đi.
o O o
Cuộc sống của Emma đang ở trong tình thế bấp bênh nên cô cảm thấy nhẹ nhõm không thể tả được khi Harriet không còn oán giận cô nữa. Chỉ trong vòng hai tư giờ sau khi Emma lỡ lời. Harriet đã vui vẻ trở lại, hào hứng với đám cưới của Annabelle Paxton Whyte với đề nghị của mẹ George để cô dẫn lũ trẻ con tới Woodland Walk và Nature Trail và với ý tưởng của Max về tuần lễ khám phá bí mật tội ác vào trung tuần tháng Tám. Sau khi George đột ngột bỏ đi, Emma càng thêm buồn phiền nên đã quyết định giải khuây bằng cách mua sắm. Cô rủ Harriet đi cùng.
- Tuyệt, - Harriet đồng ý ngay. - Thực ra, cũng rất hay vì, cậu đoán xem? Bác sỹ nói tuần tới mẹ có thể về được và tớ cần mua một số thứ để trang hoàng nhà cửa.
Emma định hỏi liệu mẹ Harriet có rơi xuống vực thẳm của sự thất vọng không khi thấy căn nhà rách nát của chồng, nhưng sực nhớ lại lời nhận xét vô tâm của mình lần trước, cô chỉ mỉm cười nói rằng mình rất xúc động, và có lẽ đây là cơ hội giúp họ lãng quên quá khứ.
- Đó chính xác là điều tớ định làm, - Harriet thốt lên. - Tớ sẽ bắt đầu lại. Theo Elton coi như đã chết và để chứng minh điều đó, nhìn này! - Cô giơ chiếc điện thoại ngay trước mặt Emma. Xóa hết mọi tin nhắn. À, vẫn còn hai tin... Nhưng tớ vừa vứt cái khăn ăn lấy ở Mango Monkey và nhành cây anh ta dùng để chỉ các ngôi sao...
- Làm tốt lắm, - Emma nhận xét và cố nén cười - Harriet này, cậu sẽ sớm tìm thấy một anh chàng nào đó. Tớ tin chắc đấy.
- Tìm thấy rồi
- Ý cậu là Dylan? Lần này tớ nói có đúng không?
- Dylan ư? Ổn thôi xin, Không phải
- Thế ai?
- Một người đã cứu giúp khi tớ đau khổ nhất... một người tuyệt vời, khỏe mạnh, hấp dẫn.
Emma chưa bao giờ thấy Harriet mê mẩn ai đến như thế.
- Tớ cảm thấy buồn chán, sợ hãi, mong manh, rồi anh ấy xuất hiện trước mặt tớ, giơ tay và mỉm cười...
Freddie. Cô ấy đang yêu Freddie. Một người không ngờ tới. Freddie Churchill, sắp trở thành triệu phú,, và Harriet Smith, con gái của một người vỡ nợ ư? Không đời nào.
- Cậu chắc chứ? Cậu không tưởng tượng ra cảm xúc đó chỉ vì anh ấy giúp cậu thoát khỏi tình huống khó khăn chứ? - Emma cố lựa lời để không làm Harriet thất vọng. - Gia đình nhà Freddie giầu có bậc nhất và...
- Freddie á? Cậu nghĩ là tớ đang nói về Freddie Churchill à? Ôi thôi nào, cậu tưởng tớ mất trí hay sao? Tớ đâu có mù quáng.
- Nhưng cậu bảo anh ấy cứ giúp cậu, - Emma nói.
- Chắc rồi. Cậu không đoán được à? Dĩ nhiên là anh George.
Emma cảm tưởng thời gian như đứng im, và trái đất như ngừng quay.
- G- George ư? - cô lắp bắp. - Cậu yêu...
Cô không thể thốt ra điều đó. Thật kinh khủng, tệ hại và không dám nghĩ nữa. Harriet với George! Không, không, không!
- Ở bữa tiệc, anh ấy thật tuyệt vời và ngọt ngào, - Harriet thở dài. - Anh ấy ôm tớ rất chặt khi khiêu vũ, nói rằng chỉ người điên mới không muốn ở bên tớ, và rằng Theo không xứng đáng có được tớ.
Emma chỉ muốn bịt tai lại. Ngực cô như bị bóp nghẹn, miệng khô khốc. Cô bỗng muốn bóp cổ bắt Harriet im miệng.
- George, không thể, cậu không thể... - Emma thốt lên.
Nụ cười của Harriet tắt lịm.
- Sao cơ? Cậu không nghĩ là tớ thích hợp với anh ấy à?
Emma không trả lời. Cô đang rối bời với những cảm xúc lấn át lý trí
Harriet không xứng đáng với George. Không một ai xứng đáng với anh. Cô choáng váng nhận ra, không ai ngoại trừ cô. Emma Woodhouse.
- Emma này? - Harriet lo lắng nhìn cô. - Cậu nghĩ tớ không xứng đáng với anh ấy à? - Harriet nhắc lại câu hỏi, không còn cái vẻ sợ sệt thường ngày mà thay vào đó là sự bướng bỉnh.
- Tớ đâu có nói thế, liệu anh ấy...? Hỏi thẳng không hay tí nào, - cô bèn chữa lại, - Cậu có nghĩ là anh ấy cũng yêu cậu không?
Cô đau đớn tự nhủ, chắc chắn là không rồi. Harriet bị hoang tưởng, bị điên.
- Có chứ. Hai má Harriet đỏ ửng và mắt sáng long lanh. Sáng nay trước khi đi anh ấy có nói vài lời khiến tớ tin chắc điều đó.
Emma chợt hiểu tại sao mọi người hay nói về hiện tượng máu trong người tự dưng trở nên lạnh toát. Hình ảnh George đứng cạnh xe ô tô tràn ngập trước mắt cô. Vấn đề là, vừa có chuyện xảy ra chuyện nghiêm trọng ấy. Anh cần phải đi và đương đầu với nó trước khi quyết tâm hành động.
- Anh ấy đã nói gì? - Emma thốt ra, giọng nấc nghẹn.
- Bí mật, - Harriet cười ngô nghê, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc. - Cậu không nghĩ, anh ấy là kẻ hay tán tỉnh vớ vẩn chứ?
Emma cắn môi đến tóe máu.
- Không, - cô thừa nhận. - Nếu George nói điều gì, tức là anh ấy nghĩ vậy. Cậu có thể tin chắc như thế.
- Ôi tuyệt! - Harriet khúc khích cười. Đi nào, đi mua sắm thôi. Tớ cần mua cho mẹ vài thứ. Với số tiền thưởng gia đình Knightley cho, tớ có thể phung phí một ít.
- Cậu đi một mình nhé, - Emma thì thầm. - Tớ nghĩ mình nên đi nghỉ. Tớ thấy không được khỏe.
o O o
- Bác không muốn Emma biết, cho đến khi bán nói với nó.
Khi chạy ngang qua phòng làm việc của bố để về phòng vật vã khóc lóc, Emma nghe lỏm được tiếng nói chuyện nên dừng phắt lại
- Điều đó sẽ khiến con bé suy sụp. - Ông Tarquin tiếp tục nói. Emma nín thở nhưng tim cô đập thình thịch. - Cháu biết là Emma thích thằng bé đó như thế nào mà.
Thôi đúng rồi. Mọi người đều biết George và Harriet là một đôi. Làm sao bố biết được tình cảm của cô trước khi chính cô nhận ra?
Cô không dám đối mặt với ông, chưa thể. Nhưng cô cần phải tâm sự với ai đó. Và thông thường, khi đau khổ sầu não, cô chỉ gọi điện cho đúng một người.
o O o
- Tớ đến đây nhanh nhất có thể đấy, - Lucy hổn hển nói rối thả phịch người xuống giường bên cạnh Emma, vòng tay qua người ôm lấy cô, - Bố cậu lo lắng về chuyện cậu đối mặt với vấn đề này như thế nào?
- Thế hóa ra cậu là người nói chuyện điện thoại với bố à?
Lucy gật đầu xác nhận.
- Chú ấy vừa gác máy thì cậu gọi. Tớ muốn bố cậu đọc được bài báo trước khi cậu nhìn thấy, - cô thú nhận. - Nhưng nhìn mặt cậu, tớ đoán cậu xem rồi. Cô nắm chặt bàn tay Emma. Tớ xin lỗi là cậu cảm thấy...
- Bài báo nào cơ?
Lucy lôi ấn bản mới nhất của tạp chí Cheerio! Ra khỏi túi sách.
Quyết định đi, Freddie C! Tiêu đề ngay trang giữa nhảy bổ ra. Phía dưới là hai bức ảnh. Một cái Freddie đang hôn Emma với dòng chữ Cô gái trong mộng?
Dù cảm thấy tội lỗi với Goerge, Emma cũng không thể không thấy hài lòng khi nhận ra cô rất sành điệu và trông giống như đã hai mươi mốt tuổi.
Rồi cô nhìn thấy bức ảnh thứ hai bên trang đối diện. Đó là Freddie và Jake, rõ ràng ở đâu đó trong vườn Donwell bởi có đèn nhấp nháy trên tán cây. Tuy nhiên, Emma không bận tâm đến đèn đóm vì mọi sự chú ý đều đã bị hút hết vào hình ảnh Freddie nâng cằm Jake và chuẩn bị hôn anh ta.
- Tớ không hiểu, - Emma lẩm bẩm. - Anh ấy không thể đồng tính. Thế còn Judy thì sao?
- Không phải Judy mà là Jude, - Lucy nói. - như kiểu Jude Law ấy. Chắc cậu đã nghe nhầm, Jude học cùng với Freddie và Caroline Campbell....
- Caroline ư? Bạn gái của Jake? Người mà Lily hay kể lể sao?
- Đúng là cô ta đấy, - Lucy xác nhận. - Chuyện rất phức tạp. Hình như Jade và Freddie là một đôi, Caroline cặp kè với Jake.
- Nhưng nếu Jake cũng đồng tính...
- Theo như lời của Miranda, Jake phân vân về giới tính của mình cho đến khi gặp được Freddie. Freddie đá Jude nên Jude uống rượu say bét nhè rồi tiết lộ mọi chuyện với Caronline. Cô ấy bỏ Jake luôn. - Lucy chợt ngừng lại.
- Jude dọa sẽ kể hết cho mọi người, đúng như tin nhắn đó nói phải không?
- Anh ta đã mách bố Freddie biết, - Lucy giải thích, - Cha con họ cãi nhau kịch liệt, đó là lý do Freddie đến Sussex.
- Nếu ông Doughlas biết Freddie đồng tính, thì Jude còn gì để nói nữa.?
Lucy thở dài.
- Freddie chối đây đẩy, - cô giải thích. - Hình như anh ta lo lắng là không nhận được cổ phần của công ty vào ngày sinh nhật lần thứ hai mốt. Vì thế anh ta....
-..tỏ ra yêu tớ nồng cháy? - Emma thốt lên. Đó là lý do tại sao anh ta hôn hít tớ trước mặt ông Doughlas? Và bây giờ ảnh của tớ xuất hiện trên khắp trang báo, thật là kinh khủng.
Lucy lo lắng quan sát bạn.
- Ảnh đẹp đấy chứ, - cô nhìn lướt qua. - Đó là lý do Miranda biến nó trở nên khủng khiếp.
- Ý cậu là gì? - Emma hỏi.
- Cô ta nói với Theo là muốn viết một bài về Jake và ban nhạc, nhưng khi thân thiết hơn, cô ta nói thực chất muốn Freddie Churchill phải trả giá cho những gì đã làm với bản thân cô ta, Jude, - Lucy tiếp tục nói. - Theo xoay xở kiếm được vé mời đến bữa tiệc vì biết cậu mê Freddie như điếu đổ...
- Anh ta muốn trả thù mình, - Emma kết luận. - Bây giờ tớ lại thành trò cười của mấy đứa như Serena hay Chelsea. Tớ quyến rũ anh ta để họ phải ghen tỵ. Ai mà tưởng tượng nổi Freddie yêu Jake cơ chứ? Chắc hẳn Freddie tặng anh ta chiếc đàn ghita, lại còn giả vờ là không biết...
Lucy cười như nắc nẻ, nhưng khi nhận ra bộ mặt đằng đằng sát khí của Emma, cô vội im lặng.
- Sao cậu biết hết chuyện này? - Emma tò mò.
- Chuyện của Theo á? Anh ta gọi điện cho Adam và hỏi xem chúng tớ đã đọc báo chưa. Có vẻ hả hê lắm.
- Còn những chuyện khác? Về Freddie, Jude và mọi chuyện?
- Freddie gửi bức thư này cho Adam, - Lucy chìa mấy tờ giấy A4. - Trong này giải thích hết mọi chuyện kể cả việc anh ta và Jake chuyển đến sống với nhau ngay sau khi giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần được chuyển vào két sắt ngân hàng.
Emma cảm thấy câu chuyện cứ như kịch bản của một bộ phim truyền hình dài tập phát sóng vào giờ cao điểm.
- Thật là trục lợi, thật là suy đồi, - cô phẫn uất hét lên. - Sao anh ta dám lợi dụng tớ như vậy? Sao anh ta lại nhẫn tâm và ích kỷ đến thế!
Lucy khẽ chạm vào tay cô.
- Emma, trái tim cậu hẳn đang tan nát.
- Đúng thế. - Emma khó lòng kìm nén những giọt nước mắt lâu hơn nữa. - Nhưng không phải vì Freddie. Tớ không thể nguyền rủa anh ta, Jake vớ phải một kẻ vô tích sự, lừa thầy phản bạn!
- Còn chuyện gì nữa à? - Lucy hoảng hốt.
- Là vì George, - Emma nức nở. - Tớ yêu anh ấy, nhưng George sắp bỏ đi cùng Harriet. Nếu thế, tớ sẽ chết, tớ biết mình sẽ làm vậy.
o O o
- Thế cậu có nghĩ là do Harriet tưởng tượng không? - Nửa giờ sau, Emma hỏi Lucy, - hay cậu nói vậy chỉ để tớ vui thôi?
- À, tớ cũng không chắc. - Lucy thận trọng
- Cậu mới nói thế mà. - Emma vừa nói vừa sụt sùi. - Tớ biết điều đó. Anh George từng nói Harriet là cô gái ngớ ngẩn...
- Chính xác. Lucy ra chiều khích lệ.
- Nhưng có lẽ sau đó anh ấy nhận ra mình thích những cô gái ngốc nghếch. - Emma thút thít. - Harriet kể là họ đã trò chuyện với nhau và anh ấy nói những câu yêu thương. Tớ hỏi cụ thể thì cô ấy lại giấu diếm, chắc phải lãng mạn lắm. Ôi, tớ muốn ói mửa.
- Emma, thôi đi! - Lucy nài nỉ. - Hai tuần nữa, anh ấy sẽ quay về và cậu có thể hỏi thẳng.
- Hỏi anh ấy ư? Không được. Nếu George nói yêu cô ấy, tớ sẽ chết, nhưng nếu không phải vậy, anh ấy sẽ muốn biết tại sao tớ lại quan tâm. Tớ vẫn còn lòng tự trọng của mình chứ.
- Kể cho tớ nghe đi. - Lucy hạ giọng. - Thử tưởng tượng cậu sẽ đau khổ nhường nào nếu thực sự thích Freddie. Nhất định cậu sẽ khóc lóc thảm thiết cho mà xem.
o O o
Tình yêu là như thế này đây. Cảm thấy buồn nôn, tim đập loạn nhịp, lúc trước nước mắt rơi đầm đìa, lúc sau lại cười như nắc nẻ, luôn luôn thấy lo sợ. Ngày buồn trôi chầm chậm, dài dằng dặc như hàng thế kỷ. Đau đớn vì phải mang bộ mặt tươi cười đến buổi gây quỹ từ thiện. Những người bạn còn ở Sussex thì dính chặt người yêu như sam.
Emma buộc phải đi với Harriet. Bạn cô thao thao bất tuyệt về George, nào là lo lắng hết sức nếu George bắn chim, nào là may quá không phải vậy, vì anh chỉ bắn đĩa làm bằng đất sét, liệu ngày nào đó anh có hướng dẫn cô cách chơi không. Emma thừa biết mình thật điên rồ, nhưng cô không dừng được và cứ mở máy kiểm tra tin nhắn năm phút một lần, rồi mất cả giờ đồng hồ đau khổ, tuyệt vọng khi không nhận được tin tức gì của George.
Càng ngày Emma càng cảm thấy khó mà tỏ ra vui vẻ mãi được. Ban đầu Tarquin thở phào nhẹ nhõm khi con gái không buồn sầu về chuyện Freddie, nhưng sau đó ông thực sự lo lắng vì cứ vào bữa thì cô gẩy gẩy thức ăn rồi sau đó lại ngấu nghiến chén hết mọi thứ trong tủ lạnh. Bà Thalia hối hận bởi đã không nói với Emma sớm hơn chuyện mình nghi ngờ giới tính của thằng cháu trai. Bà nghĩ cô đang giả vời vui vẻ hạnh phúc nên tìm mọi cách làm cho cô bận rộn. Sau đó bà phát hoảng khi thấy cô ngoan ngoãn ghi mục lục của các tác phẩm trong phòng tranh mà không kêu ca phàn nàn gì. Thấy Emma lơ đễnh và thở vắn than dài suốt cả ngày, Lily nghĩ là lỗi của mình khi phản ứng thái quá ở bữa tiệc. Cô gập vội một chiếc hộp và đựng vào đó một chiếc bánh với dòng chữ "Vẫn là bạn nhé?"
Đến cuối tuần, Emma không thể chịu đựng lâu hơn được.
- Bác có nhận được tin gì của an George không? - Emma tỏ ra thân thiết khi giúp bà Knightley xếp đầy gian hàng bằng những tấm bưu thiếp và quà tặng trước buổi khai mạc.
- Nếu nhận được, chắc bác phải nằm trong phòng tối để tĩnh trí lại. - Bà Sara cười ngất. - Giao tiếp không phải là điểm mạnh của nó.
- Anh ấy có nói với bác chuyện gì cần phải giải quyết không? - Emma gặng hỏi, mắt đăm đăm nhìn tờ lịch phong cảnh của vùng Sussex.
- George là người kín đáo. - Bà Knightley tươi cười. - Chuyện gì đó xảy ra tại bữa tiệc của Freddie, bác chắc là vậy. - bà vỗ vai Emma. - Hai mươi năm trước bác đã thề là không can thiệp vào chuyện của con cái. Phải đợi cho đến khi nào nó muốn kể.
Emma thầm nghĩ, cả bác và cháu đều phải đợi.
Cô lại kiểm tra máy điện thoại một lần nữa.
Giấc Mơ Táo Bạo Giấc Mơ Táo Bạo - Rosie Rushton Giấc Mơ Táo Bạo