Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:22:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hiều hôm đó, Dũng và Tiến, hai người anh của Hằng, cùng với ba cô dùng xe hơi đi du ngoạn các thắng cảnh vùng Di Linh.
Trên đường về, Lan đề nghị:
- Anh Dũng, tụi mình về qua ngả nông trại ông Dzu đi.
- Được, chúng ta chỉ phải đi xa thêm một cây số nữa thôi. Có lẽ cô sợ bà cụ Thân đau nặng hơn?
- Lan thấy lo cho cụ, vì cụ có một mình. Nhất là lại có bọn trộm ngựa lẩn quẩn ở vùng ấy.
Một lát sau, chiếc xe hơi tiến gần đến nông trại lão Dzu. Họ thấy có ánh đèn toả ra từ một cửa sổ.
- Mình có cảm tưởng là không có gì xảy ra. Hằng nhận xét.
- Lan ơi, cánh cửa căn nhà gỗ mở kìa! Huệ kêu lên.
- Ừ nhỉ, lạ thật! Hồi sáng tụi mình đã đóng lại rồi cơ mà? Lan đáp.
- Đúng vậy, và chị không tin rằng bà cụ đủ sức ra tận đấy để đóng cửa.
- Tụi mình vào xem chuyện gì đi, Dũng đề nghị.
Cậu chạy xe vào sân đỗ lại để mọi người xuống. Lan và Huệ dẫn đầu, cả bọn rảo bước đến căn nhà gỗ. Tiến rọi đèn bấm quanh phòng.
- Lan à, Huệ nhận xét, hình như đã có người vào đây lục soát vì các miếng gỗ thùng xếp ở chân tường bị tung toé ra kìa. Rồi các mạng nhện cũng rơi xuống bừa bãi.
- Điều đó thì có gì lạ? Dũng hỏi.
- Tụi này đã kiếm được trong đó một mảnh giấy vô cùng quan trọng, Huệ đáp.
- Vậy thì chắc có người đã vào đây lục lọi.
- Dù sao, chúng cũng chẳng tìm thấy được gì đâu, điều đó chắc chắn, Huệ tiếp. Anh em lão Dzu thì đã tẩu tán nữ trang đi nơi khác rồi, còn tụi này thì lượm được mảnh giấy.
Sau đó họ khép cửa lại và quay ra xe.
- Bây giờ có nên vào thăm bà cụ không nhỉ, Hằng thắc mắc.
- Trời tối quá rồi, tụi mình gõ cửa có thể làm cho bà cụ hoảng sợ. Lan đáp.
- Im, hình như có tiếng ai kêu. Tiến đứng dừng lại nói.
- Có chắc không? Hằng đáp, hay là một con chim hoặc một con thú rừng nó kêu.
Cô chưa dứt lời thì tiếng động nọ lại vang lên. Lần này thì tất cả mọi người đều nghe thấy.
- Hay là bà cụ Thân, Lan nói.
Cả bọn đều tiến về phía căn nhà. Đèn bên trong bật sáng nhưng không thấy tiếng ai qua lại trong phòng. Dũng bèn gõ cửa, tiếng rên rỉ vang lên to hơn.
- Chắc có chuyện gì bất thường! Huệ lo lắng nói. Có lẽ bà cụ ốm nặng.
Dũng vặn quả nắm nhưng cửa bị khoá. Cậu bèn bảo Hằng:
- Em mở thử cửa sổ xem nào!
- Cửa sổ cũng đóng.
- Vậy mình đành phải đập bể cửa kính, Lan đề nghị. Trước sau gì chúng ta cũng phải vào xem chuyện gì chứ.
Tiến bèn đi kiếm một hòn đá, đập vỡ cửa kính rồi cậu chui vào nhà trước để mở cửa. Vừa vào tới trong nhà, Huệ và Lan đứng sững lại, kinh ngạc. Đồ đạc vất bừa bãi, bàn ghế tủ đổ lỏng chỏng, các ngăn kéo bị dốc ra. Vài tấm ván lót sàn cũng bị nạy lên.
- Chuyện gì thế này? Hằng sợ hãi hỏi. Cụ Thân đâu rồi?
Một tiếng rên đau đớn đáp lại câu hỏi của cô. Bà cụ đang nằm sóng soài dưới đất, hai tay bị sây sát và đầu bị một vết thương.
Họ đỡ bà cụ nằm lên giường. Bà cụ nhăn nhó kêu lên một tiếng nữa.
- Ai đã hành hạ cụ như vậy? Huệ hỏi. Cụ hãy kể cho chúng cháu nghe đầu đuôi đi.
- Hai tên lạ mặt… bà cụ thều thào nói, chúng đã tra khảo tôi vì… tôi không có nữ trang!
Rồi tấm thân ốm yếu của bà cụ run lên, đầu nghẹo về một bên, và bà cụ nằm lịm đi bất động.
- Bà cụ chết rồi hay sao? Hằng sợ hãi hỏi. Trời ơi!
Huệ cúi xuống bà cụ đáp:
- Không, bà cụ ngủ. Chắc cụ đã trải qua những giây phút kinh hoàng và bây giờ cụ lả người đi đó thôi.
Hằng tức giận nói:
- Thật không ngờ lại có những kẻ tàn ác đến thế! Hành hạ một bà cụ già yếu không có gì để tự vệ!
- Chắc bọn này đã biết rõ là anh em lão Dzu hiện đang giữ số nữ trang kia. Huệ nói.
- Có lẽ bây giờ nên mời bác sĩ tới coi cho bà cụ, Tiến đề nghị. Anh Dũng ơi, chúng ta đi mời đi.
- Phải đấy! Huệ tán thành. Và các anh cũng nên mời một cô y tá nữa, vì tôi sợ bà cụ không thể đi lại được ngay.
Sau khi Dũng và Tiến đi rồi, Huệ bắc nước lên đun và dấp nhẹ lên mặt và hai bàn tay bà cụ. Bỗng nhiên bà cụ mở mắt nói:
- Khát nước quá, làm ơn cho tôi ly nước.
Hằng vội chạy xuống bếp rót đầy một ly. Sau khi bà cụ đã uống vài ngụm nước, Huệ khẽ hỏi:
- Cụ có thể kể cho các cháu nghe câu chuyện ra sao không ạ? Hai tên đã đánh đập cụ là ai vậy?
- Tôi chưa bao giờ gặp chúng cả.
- Thưa cụ có phải hai tên vận quần áo rách rưới, lấm bê lấm bết và đi xe đạp phải không ạ? Lan hỏi.
- Đúng thế!
- Vậy là bọn trộm ngựa rồi. Họ đã nói năng gì với cụ ạ? Lan hỏi.
- Khi tôi vừa mở cửa thì chúng xông ngay vào nhà và bắt đưa số nữ trang. Tôi bảo chẳng làm gì có, thì chúng không chịu và tra khảo bắt tôi phải cung khai nơi cất giấu!
- Cháu tin chắc rằng thế nào chúng cũng sẽ bị bắt và làm tội xứng đáng. Hằng quả quyết.
- Tôi nói thế nào chúng cũng không tin. Chúng mở hết các tủ và nậy cả sàn nhà lên để tìm kiếm. Rồi chúng đẩy tôi ngã xuống đất, làm tôi đau sụn xương không thể nào đứng dậy nổi.
- Thôi, cụ nên quên vụ này đi và nằm nghỉ cho lại sức, Huệ khuyên.
- Hai vụ xảy ra trong một ngày, thật là quá sức chịu đựng của tôi.
Nói xong, bà cụ thút thít khóc, làm mọi người rất bồi hồi xúc động.
- Thôi, cụ hãy bình tĩnh lại, Lan an ủi.
Khi vào bếp lấy ly nước, cô dọn dẹp lại nhà cửa cho đỡ bừa bãi vì đã có Hằng và Huệ trông nom bà cụ. Dọn xong phòng khách, cô sang phòng bên cạnh. Tại đây, giấy má và sách vở vứt bừa bãi dưới đất. Khi cúi xuống nhặt một tập thư lên, cô trông thấy một hộp đen nhỏ, nắp bật ra và chất bột trăng trắng vung vãi ra đất. Lan nhặt chiếc hộp lên và tự hỏi không biết là bột gì. Cô mơ hồ nhận ra một mùi hương quen quen.
- Ta phải quét đi mới được.
Nói rồi, cô đi vào bếp lấy chổi. Nhưng chưa được mười bước, cô thấy choáng váng đầu óc. Cô vội bám lấy thành ghế và cảm thấy buồn ngủ, đôi mí mắt nặng trĩu xuống.
- Chị Huệ ơi! Cô gọi bằng một giọng yếu ớt. Chị Huệ!
Nhưng cô không đứng vững được nữa, cô ngã gục vào một chiếc ghế bành gần đấy và chìm đắm vào một giấc ngủ triền miên.
Nghe tiếng gọi, Huệ vội chạy vào, thấy Lan đang nằm bất động trên ghế.
- Lan gọi chị hả? Có chuyện gì vậy? Huệ vừa hỏi vừa lay nhẹ em mình.
Nhưng Lan vẫn không nhúc nhích. Huệ thấy rằng giấc ngủ của Lan không phải là một giấc ngủ tự nhiên.
- Lúc này Lan nó ở tình trạng giống hệt như mình bị trúng độc hôm nọ ở nhà cụ Đôn. Huệ lo lắng nghĩ thầm.
Đảo mắt nhìn quanh, cô nhận ngay thấy chiếc hộp đen và chất bột trắng bị đổ ra đất. Một mùi hương là lạ phảng phất trong phòng. Lập tức, cô hiểu ngay là chính mùi hương này đã làm cho Lan ngủ say như thế và chính chất bột này là đầu mối cái vụ bí mật mà hai chị em đang để công khám phá.
Huệ vội chạy vào bếp, lấy một chiếc khăn nhúng nước bịt lên mũi và miệng mình rồi trở lên phòng hốt chất bột vào trong hộp.
- Mình phải giữ cái này để mang đi phân tích mới được! Cô vừa nghĩ vừa lấy một chiếc bao nilon gói cẩn thận chiếc hộp bỏ vào túi áo.
Cô mở rộng cửa sổ cho gió lùa vào rồi lại lay em một lần nữa nhưng vô hiệu. Cô đành để Lan tiếp tục ngủ.
Một giờ sau, Dũng và Tiến trở về với một vị y sĩ và một cô y tá. Tiếng xe hơi làm cho Lan tỉnh dậy. Cô ngáp dài và vươn mình ngồi dậy.
- Ơ kìa! Ta ở đâu thế này? Cô vừa ngơ ngác nhìn chung quanh vừa hỏi.
- Em không nhớ gì sao? Huệ đáp.
- Hình như tụi mình ở nông trại lão Dzu thì phải.
- Hiện giờ chúng ta còn đang ở đó. Ban nãy em vào đây làm gì vậy?
- Em thu xếp lại căn phòng cho gọn ghẽ.
- Em có thấy một chiếc hộp nhỏ đựng bột trắng dưới đất không?
- À có, chị nói em mới nhớ ra. Em vừa định quét nó đi thì thấy buồn ngủ quá, em bèn nằm xuống ghế ngủ luôn.
- Em ngủ được gần hai tiếng đồng hồ rồi đó. Bây giờ em thấy trong người thế nào?
- Đầu óc em còn hơi quay cuồng.
- Đúng là chị cũng có cảm tưởng đó khi chị đã ngủ trong nhà cụ Đôn bữa trước. Lan này, chị chắc thứ bột đó đã làm em ngủ.
- Thật vậy sao?
- Chứ còn gì nữa.
- Nhưng tại sao nó lại ở đây?
- Chị đoán rằng anh em lão Dzu vẫn giữ nó trong người và khi đi vội vã họ đã quên không mang theo.
- Chị nói có lý. Vì chất bột ngủ này rất cần thiết cho bọn họ nếu chẳng may họ bị cảnh sát bắt.
- Lẽ dĩ nhiên. Chỉ cần tung ra một nắm bột là các nhân viên công lực bị đưa vào cõi mộng, trong khi chúng có thể cao chạy xa bay một cách dễ dàng.
Sau khi khám bệnh và chích thuốc cho bà cụ, vị y sĩ kêu chị em Huệ Lan sang phòng bên và nói:
- Những vết thương của bà cụ sẽ chóng lành. Tuy nhiên, bà cụ đã bị xúc động quá mạnh, bà cần phải tĩnh dưỡng và tránh sự ưu phiền thì mới mau bình phục. Y khoa không thể làm khác hơn nữa được.
- Vâng ạ, Lan đáp. Khổ một nỗi là bà cụ cứ thắc mắc hoài về hai người con nuôi của bà.
- Nếu có thể thì các cô nên báo cho họ biết là tốt nhất, vị y sĩ đề nghị.
Huệ lắc đầu;
- Thưa bác sĩ, không được đâu ạ. Dù có kiếm ra họ, chưa chắc gì họ đã chịu về.
- Thế thì cũng khó giải quyết thật.
Vì đã có cô y tá ở lại chăm sóc cho bà cụ nên hai chị em Huệ Lan và Hằng có thể trở về. Hằng hứa với bà cụ là má cô sẽ kiếm hộ bà một người giúp việc cẩn thận ngoan ngoãn để trông nom nhà cửa cho bà.
Khi cả bọn về đến nhà thì đã gần chín giờ đêm. Trong nhà đèn thắp sáng choang.
Vừa xuống xe, họ nhận thấy một đám nhân viên công lực đang tụ tập trước sân.
- Hình như người ta đã bắt được hai tên trộm ngựa thì phải, Dũng vừa nói vừa chạy tới xem.
Quả nhiên hai tên trộm đang bị trói tay sau lưng và mấy cảnh sát viên sắp đẩy chúng lên xe để giải về Ty. Ông Chất cho biết là hai tên này đã bị bao vây tại một khe núi và bị bắt sống sau khi nổ vài phát súng. Hai chiếc xe đạp cũng đã lấy lại được rồi.
- Thưa bác, cháu muốn hỏi họ vài câu trước khi họ bị giải đi, Huệ đề nghị.
- Ừ được, cháu muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Lan và Huệ bèn thuật lại những sự việc đã xảy ra tại nông trại bà cụ Thân cho ông Chất và mọi người nghe. Theo ý các cô thì hai tên trộm này chính là hai tên lạ mặt đã vào khảo của và hành hạ cụ Thân.
- Không, không! Tụi tôi chưa bao giờ tới đó hết, chúng chối dài.
- Nhưng ít nhất mấy anh cũng đã đến đấy một lần vì chính mấy anh đã cướp xe đạp của chúng tôi chứ ai? Lan đáp. Các anh khó chối lắm vì bà cụ Thân sẽ nhận diện ra các anh một cách dễ dàng.
- Tụi tôi còn thấy các anh vào trong căn nhà gỗ nữa, Huệ nghiêm giọng nói. Chắc các anh đã khám phá ra số nữ trang đó phải không?
- Tụi tôi chưa bao giờ được nghe nói đến số nữ trang nữ chiếc gì hết.
- Phải, tôi biết là các anh đã không tìm thấy, Huệ chậm rãi tiếp. Vì nó đang ở trong tay những người còn quỷ quyệt hơn các anh nhiều.
- Cô muốn nói đến tên Tư Xuân đầu đảng của bọn Dzu hả?
- Anh biết hắn sao? Huệ hỏi.
- Tôi có nghe hắn nói chuyện với anh em lão Dzu, tên trộm đành thú nhận một cách miễn cưỡng.
- Như vậy là anh đã biết những gì liên quan đến số nữ trang kia phải không? Lan hỏi.
- Chúng tôi cầu cho thằng đó phải vào tù, tên trộm càu nhàu.
- Điều đó thì chắc chắn rồi, Huệ đáp. Nếu tìm ra tên Tư Xuân, cảnh sát sẽ tóm liền, anh đừng lo.
- Tôi muốn phát giác cho cô biết một điều này, tên trộm bí hiểm nói, nhưng với điều kiện là phải thả tôi ra.
- Tôi sẵn sàng nghe anh nói, Huệ gật gù, nhưng còn điều kiện kia không phải thuộc quyền tôi.
- Tôi không biết chắc hắn đi đâu, mà chỉ nghe hình như hắn đi về… đi về…
Hai cô hồi hộp lắng tai nghe, hy vọng tên trộm sẽ nói hết câu.
- Tụi tôi nghe hắn nói, sẽ về Đàlạt, khu Lam Sơn gì đó…
Giấc Điệp Triền Miên Giấc Điệp Triền Miên - Hải Văn Giấc Điệp Triền Miên