Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2518 / 31
Cập nhật: 2015-11-28 05:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
nh nỗ lực cầu mong một kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?
Cố Thị hiện giờ từ trên xuống dưới đều bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng vì kế hoạch đánh một đòn hoàn hảo vào thị trường đại lục. Trước đây, Cố Tây Lương lúc vội vàng đi Thụy Sĩ cũng là vì hợp đồng với Dung Tư lần này. Từ sau khi Nguyễn Ân trở về, anh đã cố gắng hạn chế các cuộc họp và tiệc tùng, cái gì có thể hủy bỏ thì sẽ hủy bỏ sạch sẽ, chỉ có điều giai đoạn này cực kỳ quan trọng anh không thể lơ là.
Cuộc hẹn gặp lần này lẽ ra chỉ có Cố Tây Lương và đại diện của công ty Thụy Sĩ, nhưng đối tác lại yêu cầu Ninh Lam Nhân cũng phải có mặt. Suốt bữa ăn, người đàn ông lịch lãm trong bộ comple kia không ngừng mời rượu Ninh Lam Nhân, cô ta uống được mấy ly liền đỏ mặt. Cố Tây Lương không uống đỡ, anh đoán cô trợ lý này của mình tửu lượng tương đối tốt, thông thường những người uống rượu dễ đỏ mặt thì lại lâu say. Hơn nữa, bản thân cô ta cũng không khước từ. Nếu muốn có được vụ hợp tác này, tỏ rõ thành ý là điều cần thiết.
Cuối cùng đã đến lúc phải hạ bút ký hợp đồng, chỉ còn thiếu một con dấu đỏ nhưng đối phương lại mập mờ để lộ ra ý tứ của mình, thứ anh ta muốn không chỉ có vụ hợp tác béo bở này mà còn có người con gái mà trong lòng anh ta ngưỡng mộ.
“Tôi tự nhận mình là một người rất bộc trực, mong giám đốc Cố thứ lỗi. Mọi người đều nói, mặt người dạ thú, tôi không muốn vác cái tội danh này nên xin nói thẳng, tôi rất thích cô Ninh.”
Người đàn ông nói xong, đánh ánh mắt về phía Ninh Lam Nhân, nhìn đến mức khiến cô ta cảm thấy da đầu tê rần.
Anh ta tiếp tục nói: “không biết cô Ninh cảm thấy tôi là người thế nào?”.
Tựa hồ khômg ngờ đối phương lại nói thẳng như vậy, Ninh Lam Nhân vừa ngạc nhiên, vừa khó xử. cô ta suy nghĩ xem phải nói thế nào để không chọc giận đối phương, đồng thời không đánh mất hợp đồng này. Ba người im lặng, Cố Tây Lương đứng dậy, ôn tồn nói với người đàn ông kia: “Nếu anh và cô Ninh đều có tình cảm với nhau, tôi rất vui vẻ góp chút sức vào việc vui này. Nhưng hình như cô ấy không tình nguyện cho lắm nên tôi rất xin lỗi anh Chúc, có lẽ cả hai phía chúng ta đều cần phải suy nghĩ lại về vụ hợp tác này”.
nói xong, Cố Tây Lương lịch sự gật đầu với đối phương, rồi nhìn Ninh Lam Nhân ý bảo cô ta đứng dậy.
Vì từ công ty đến đây nên Ninh Lam Nhân không lái xe riêng, hai người cùng nhau ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, thấy vẻ mặt cô ta dường như đang lo lắng chuyện gì. Bên kia con phố, Hà Diệc Thư nhìn chằm chằm vào hai người họ, hàng lông mày nhíu chặt.
Ngồi vào trong xe rồi Cố Tây Lương mới mở miệng: “Nhà cô ở đâu?”.
“Đường Thiên Thủy.”
Đến khi xe đã bắt đầu lăn bánh chầm chậm, Ninh Lam Nhân vẫn không xóa tan được nghi vấn trong lòng.
“Nếu không có công ty Dung Tư, chỉ sợ trong quá trình hợp tác, Cố Thị sẽ gặp vấn đề về quay vòng vốn. hiện giờ không thể tìm được công ty nào thay thế, nhất định sẽ không kịp tiến độ đã đề ra.
Cố Tây Lương gật đầu, không nói gì.
Ninh Lam Nhân khó hiểu hỏi: “Nếu đã biết, sao… sao…”.
cô ta muốn hỏi, vì sao anh không thuận nước đẩy thuyền làm ông mai luôn? Thành hay không thành chẳng phải cuối cùng còn phụ thuộc vào cô ta ư? Chuyện này đối với tình hình khẩn cấp trước mắt cũng không tổn thất cái gì.
Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Lam Nhân, Cố Tây Lương nói không chớp mắt: “cô nghĩ dây vào anh ta rồi, muốn vứt bỏ lúc nào cũng được hay sao? Tin tôi đi, chỉ cần cô bước một chân vào thì tuyệt đối không thể nguyên vẹn đi ra”.
Đúng rồi. cô chỉ là một người phụ nữ, suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản. Vòng xoáy này một khi cô đã bước vào thì chắc chắn không thể bước ra mà không có tổn thất.
Thế nhưng, đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội duy nhất.
Do dự một lúc lâu, Ninh Lam Nhân hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: “Thực ra, tôi có thể!”.
Câu nói này của Ninh Lam Nhân thành công thu hút cái nhìn của Cố Tây Lương. Qua chiếc gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt cô ta.
“Vì sao cô đồng ý?”
Ninh Lam Nhân hỏi lại: “Chẳng lẽ anh còn không rõ?”.
Thấp thỏm, lo lắng, chờ đợi một câu trả lời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên thì đã là mười phút sau.
“Tới rồi.”
Nhìn theo chiếc xe tiến vào đoàn xe nối đuôi nhau trên đường, Ninh Lam Nhân mím chặt môi. Khi quyết tâm bất chấp tất cả để yêu một người, cô ta đã hiểu rõ, hi sinh là không tránh khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ân tỉnh dậy thì Cố Tây Lương đã đi làm. Anh để lại một mảnh giấy với lời dặn dò: “Nhớ ăn sáng”.
sự ấm áp rất đỗi bình thường. Từ sau khi cô trở về, mỗi ngày anh đi làm đều viết giấy nhắc nhở cô, đôi khi là nhắc ăn sáng thế này, đôi khi là dặn cô mặc thêm áo. Nguyễn Ân mỉm cười, cất mảnh giấy cẩn thận sau đó cô nhìn đồng hồ, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Hôm nay cô đã hẹn sẽ đến bệnh viện với Cố Nhậm.
Ra khỏi nhà, Nguyễn Ân rất ngạc nhiên khi bắt gặp Hà Diệc Thư. cô lúng túng đứng tại chỗ, không biết chào hỏi như thế nào. nói cho cùng thì, tình địch trở thành bạn chỉ là chuyện trong phim ảnh.
Trái ngược với Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư có vẻ rất thản nhiên. cô ta đứng ngoài này đã lâu và đang do dự xem có nên gõ cửa hay không thì Nguyễn Ân đi ra. Hà Diệc Thư tháo chiếc kính râm màu hồng xuống, sắc mặt lạnh lùng không đổi. Mặc dù hai người có diện mạo khá giống nhau nhưng rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Nguyễn Ân luôn tự cho mình là người thông minh nhưng thực ra trước mặt Cố Tây Lương, có lẽ cả đời này cũng chẳng thông minh nổi.
“Tôi đến để nhắc nhở cô, cảnh giác với cô Ninh kia!”
Nguyễn Ân mù mờ khó hiểu, cô Ninh nào?
Trông vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư nhụt chí nói: “Nữ trợ lý mới của Cố Tây Lương, chẳng lẽ cô không biết?”.
À, là chuyện này! Cố Tây Lương từng nói qua với cô về chuyện Lục Thành xin thôi việc, nhưng cô cũng không hỏi quá nhiều. hiện giờ lại có người đến nói với cô, cần cảnh giác với trợ lý mới của anh, mà người đó lại là Hà Diệc Thư. Chuyện này…
không để Nguyễn Ân kịp thắc mắc, Hà Diệc Thư đã đeo kính lên rồi dời đi. cô ta làm sao không nhận ra, Nguyễn Ân không được thoải mái trước sự tồn tại của mình?
Người đàn ông ấy, cả hai cô đều từng yêu sâu đậm.
Thấy đối phương đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột biến mất, bao nhiêu câu hỏi của Nguyễn Ân đều chưa kịp nói ra. Bỗng, Hà Diệc Thư dừng chân, quay đầu lại. Vì cách một lớp kính mắt nên Nguyễn Ân không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.
Hà Diệc Thư lên tiếng: “Thực ra, tôi còn nợ cô một câu cảm ơn”.
“Nguyễn Ân, cảm ơn cô, cho dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa thì sự thật vẫn là cô đã cứu tôi.”
Cảm giác lúc này có phải chính là một nụ cười xóa tan thù hận hay không? Tuy hai người không đến mức là kẻ thù, cùng lắm chỉ là đối thủ trong một ván cờ tình yêu mà thôi. Nhưng dẫu sao Nguyễn Ân vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“không cần đâu.”
Quên, cũng chính là một loại tự do.
Gần trưa, Cố Tây Lương lái xe về nhà vì quên một tập tài liệu quan trọng, nhưng không thấy bóng hình quen thuộc của ai kia giống như mọi ngày, đang ngồi xem phim hoặc viết tiểu thuyết. Lúc xuống xe anh thậm chí còn nghĩ sẽ dọa cô giật mình một cái, rồi trách móc cô vài câu: có phải đã bỏ bữa rồi không?
Nhưng không có ai trong nhà, Cố Tây Lương chợt thấy hụt hẫng. Anh lấy đi động gọi điện cho Nguyễn Ân, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại thôi.
Anh nên cho cô tự do và sự tin tưởng.
Cầm theo tập tài liệu ra khỏi nhà, xe chạy trên con đường giữa hai dãy biệt thự, bỗng Cố Tây Lương thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc chạy qua. Trực giác của anh luôn chính xác, ánh mắt cũng tinh tường nhận ra cô gái ngồi ở vị trí ghế phụ kia.
Đó chẳng phải người mà trái tim anh luôn nhớ nhung đấy ư?
sự trùng hợp này thật sự không khiến người ta vui chút nào.
Lái xe sát vào lề đường, đôi mắt Cố Tây Lương tối tăm lại, rốt cuộc anh không kiềm chế được mà lấy di động ra gọi vào dãy số đã thuộc nằm lòng kia.
Ảnh đại diện của số liên lạc kia hiện lên trên màn hình điện thoại, đôi môi chu lên vẻ giận dỗi. Đó là một lần giành thắng lợi trong cuộc đấu khẩu với Nguyễn Ân, Cố Tây Lương ngồi bên cạnh chụp trộm được vẻ mặt tức giận của cô.
Di động rung nhẹ báo hiệu cuộc gọi đã kết nối thành công, giọng nữ mềm mại truyền tới tai anh: “Có chuyện gì thế? Sao tự dưng gọi điện cho em…”.
Giọng điệu của cô tràn ngập sự dè dặt.
cô đang thăm dò anh. Người vợ bé nhỏ của anh đang thăm dò anh.
Cố Tây Lương đột nhiên rất muốn cười.
Bỏ qua câu hỏi của Nguyễn Ân, anh nói: “đang làm gì thế? Ăn cơm chưa?”.
Nghe thấy khẩu khí bình thường của Cố Tây Lương, Nguyễn Ân mới thả lỏng một chút, chắc là không có việc gì đâu.
“À, em đang xem phim, lát nữa ăn. Anh ăn chưa?”
Đây là lần thứ hai nói dối anh, nhưng Nguyễn Ân cảm thấy như mình đã nói dối hàng nghìn hàng vạn lần rồi. Trái tim đập thình thịch, cảm giác toàn thân bị đẩy xuống vực sâu không đáy.
sự tự vệ của Cố Tây Lương càng chồng chất càng thêm dày, đáy lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh nỗ lực cầu mong một kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?
Anh chiều chuộng cô, để cô tự ý làm những việc cô muốn, hi vọng bù đắp những thương tổn trước kia mình gây ra cho cô, chẳng lẽ là sai rồi ư?
Chương 26
à cuối năm.
Cả thành phố bị một trận khí lạnh tăng cường tập kích.
Nguyễn Ân hàng ngày đều trốn trong ngôi nhà ấm áp, không nghĩ đến chuyện ra ngoài, chỉ bớt chút thời gian mỗi tuần một lần cùng Cố Nhậm đến bệnh viện. Hôm nay là cuối tuần, hiếm có dịp nào Cố Tây Lương không tăng ca, cô nấu canh gà tẩm bổ cho anh.
Bưng bát canh thơm phức lên gác, Nguyễn Ân mở cửa phòng ngủ vào gọi người nào đó chưa dậy. Có lẽ do quá yên tĩnh nên tiếng dép loẹt quẹt dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến Cố Tây Lương tỉnh giấc.
Anh mở mắt, thấy Nguyễn Ân hai tay bưng miệng bát canh nóng hổi, bước chân vội vàng đi về phía mình. cô đặt bát canh xuống tủ đầu giường, sau đó đưa tay lên chạm vào vành tai mà xoa để cho hết bỏng. Cố Tây Lương bị cử chỉ của cô làm cho bực bội.
Cảm giác vợ chồng thường ngày, có lẽ chính là như vậy.
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô ngã nhào xuống giường, đẩy mái đầu không yên phận của cô vào hỏm vai mình, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
một tuần nay bận rộn đến mức Cố Tây Lương không có lấy một giấc ngủ tử tế, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi, hơn nữa trong chăn đang ấm thế này, anh thật sự chẳng muốn ra ngoài. Thấy anh chẳng mấy khi nổi tính xấu như vậy, tâm trạng Nguyễn Ân tốt hẳn lên, cho dù bên ngoài gió vẫn đang rít gào, nhưng cô cảm thấy cảnh vật tươi đẹp. Tính ham vui lại nổi lên, cô ngẩng đầu khỏi hỏm vai Cố Tây Lương, chống cằm lên khuôn ngực săn chắc của anh, mở miệng nói từng chữ:
“Cố, tiên, sinh.”
“Giám, đốc, Cố.”
“Cố, Tây, Lương.”
Theo cái miệng nhỏ nhắn mở ra rồi ngậm vào, chiếc cằm của Nguyễn Ân cử động khiến các khớp xương trên ngực Cố Tây Lương khẽ đau nhức, nhưng chủ yếu là cảm giác ngứa ngáy.
Khóe miệng, anh cong lên, một lúc lâu sau không nhịn được, cười để lộ cả hàm răng.
Ngu ngốc và thông minh thực ra chỉ khác nhau một điểm, người thông minh thích suy đoán trái tim người khác, người ngốc nghếch thích giao trái tim cho kẻ khác. Vậy đổi trái tim lấy trái tim sẽ là ngốc nghếch hay thông minh?
Sợ canh gà nguội sẽ không ngon, Nguyễn Ân không đùa nữa, cô vươn tay chạm khẽ vào khuôn mặt anh: “Dậy uống canh rồi ngủ tiếp, em nấu rất lâu mới xong đấy”.
Ngón tay Cố Tây Lương quấn lấy lọn tóc cong cong của cô, không hế có ý định dậy. Anh từ từ nhắm mắt lại, đưa ra yêu cầu: “Thế hôn anh một cái đã”.
Cảm nhận được cô đánh vào ngực mình một cái, anh hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy cô cao giọng: “Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?”.
Sau đó, Cố Tây Lương bất ngờ mở mắt, giả vờ giận dỗi lườm cô một cái. Nguyễn Ân nhướng lên hôn vào má trái của anh, thì thầm: “Sao em lại thích hôn anh như thế này nhỉ? Sao em lại không biết xấu hổ như thế nhỉ?”.
Dù hơi gượng ép nhưng Cố Tây Lương vẫn vui vẻ nhận lấy, anh ngồi dậy, gật đầu nói: “Ừ, đúng là không biết xấu hổ”.
Bát canh gà vốn dành cho Cố Tây Lương nhưng cuối cùng Nguyễn Ân lại bị anh dụ uống cùng. Nhiệm vụ hoàn thành, Cố Tây Lương tiếp tục nằm ngủ, đương nhiên là tóm người nào đó ngủ cùng mình.
Căn phòng tĩnh lặng, nhịp tim hai người vang lên đồng điệu. Hình ảnh minh họa chính xác cho bốn chữ “đầu bạc răng long”.
Tưởng anh đã ngủ, nhưng lát sau Nguyễn Ân lại nghe thấy giọng anh vang lên phía trên đầu.
“Mai có bận việc gì không?”
đã đồng ý đến bệnh viện với Cố Nhậm, Nguyễn Ân không biết nên gật hay nên lắc, đành hỏi: “Có chuyện gì à?”.
Cố Tây Lương cũng không trả lời rõ, chỉ nói: “Ừ, em bận gì không?”.
không tránh được, Nguyễn Ân gật đầu: “Mai… em phải đi ký hợp đồng với một công ty xuất bản, hẹn trước với họ rồi”.
cô chợt cảm nhận được vòng tay anh run lên một chút rồi thôi, trái tim của cô cũng vì thế mà giật thót.
Hóa ra, việc nói dối không phải ai cũng có thể làm được. Dù sao cô vẫn chưa tới mức nói dối thành tật, có lẽ là vì cô biết, Cố Tây Lương không phải đối tượng mà mình nên lừa dối. cô thực sự hoảng sợ, sợ một ngày những lời dối trá của mình bị vạch trần. Dù không làm chuyện gì có lỗi với anh, nhưng cô hiểu rất rõ, trong mắt anh, nói dối là hành vi không thể nào tha thứ.
Im lặng vài giây.
“Hủy đi, hoặc hẹn họ hôm khác.”
“Có việc gì quan trọng lắm à? Hợp đồng này em đã kéo dài khá lâu rồi.”
Lời nói dối làm tổn thương người khác ở chỗ, sau khi nói dối, bạn thường sẽ bịa đặt thêm càng nhiều điều để che giấu đi lời nói dối ban đầu.
Nguyễn Ân không muốn làm vậy, thật sự không muốn, nhưng cô buộc phải làm. cô thậm chí không thể tưởng tượng chuỗi ngày tháng này bao giờ mới kết thúc, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Cố Nhậm mau chóng khỏi bệnh. Nỗi hổ thẹn và dằn vặt này, chắc chắn sẽ có ngày bức cô đến ngộp thở.
“không được.” Khẩu khí của Cố Tây Lương đột nhiên tràn ngập mệnh lệnh. “Nguyễn Nguyễn, lần này nghe lời anh được không? Nhất định phải nghe anh!”
Ảo giác ư? Vì sao cô lại cảm nhận được trong giọng nói của anh thấp thoáng sự cầu khẩn và hoang mang.
“Em… em sẽ về sớm được không? Về ăn tối cùng anh, nhé.”
Cơ hồ là sự nhượng bộ trong tiềm thức, Cố Tây Lương mấp máy môi rồi “ừm” một tiếng, sau đó yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đây chính là chất độc của tình yêu. Nếu đã định trước sẽ bị mê muội, xin hãy để tôi vĩnh viễn đừng tỉnh dậy.
Hôm nay, Cố Nhậm có vẻ kỳ lạ, lần đầu tiên anh chủ động đề nghị nằm viện. Nguyễn Ân sáng sớm đã tất bật chạy đi làm thủ tục nhập viện, mua thuốc, sau đó ngồi quan sát ống truyền dịch, khi nào hết sẽ gọi y tá đến đổi. Thực ra những việc này đều có y tá chăm sóc đặc biệt làm, nhưng Cố Nhậm không hề mở miệng bảo Nguyễn Ân nghỉ ngơi. Anh thích trông thấy cô bận rộn vì mình như thế, giống như người vợ đối với chồng mình, lo lắng, không xa rời.
Cốc nước bên miệng khẽ lắc lư sánh ra ngoài một chút, Cố Nhậm mỉm cười, dịu dàng cầm khăn giấy lau cho cô, Nguyễn Ân né tránh, hoảng loạn cầm lấy khăn giấy tự mình lau, sau đó cô đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị ra về.
“Anh Cố Nhậm, hôm nay em không thể đợi anh cùng ra viện được, Tây Lương đang ở nhà, em muốn về nhà ăn cơm với anh ấy…”
nói xong, không đợi anh trả lời, cô xoay người bước đi nhưng cổ tay bị ai đó giữ lại. cô quay đầu nhìn Cố Nhậm, anh nằm trên giường bệnh, ánh mắt phóng ra ngoài ô cửa sổ.
“Em đã đồng ý không để anh ở lại đây một mình.”
“Nhưng…”
Nguyễn Ân muốn giải thích, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Cố Nhậm đã cắt ngang: “Nguyễn Nguyễn, em đã đồng ý với anh rồi”.
Bàn tay vẫn không chịu buông, khăng khăng giống như đứa trẻ đang đòi kẹo. Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đầu ở Mỹ, khi cô tuyệt thực hình như cũng bướng bỉnh như thế này? Ấu trĩ, ích kỷ! Ngày ấy, Cố Nhậm đã phải tốn bao nhiêu công sức để mà nhẫn nại, để mà thông cảm, để mà bao dung cô? Anh đã phải dùng bao nhiêu lời ngon ngọt để dỗ dành cô? Nghĩ đến điều đó, Nguyễn Ân lại mềm lòng.
Muộn một chút chắc không sao đâu?
Thế là, cô ngồi xuống.
Lần này, ở lại đến tận chín giờ tối. Chiếc bình truyền dịch tựa như không bao giờ hết, cứ bình này tiếp nối bình kia. Nguyễn Ân bắt đầu nôn nóng, cầm di động ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho Cố Tây Lương.
Chuông mới reo một tiếng đã có người nghe.
“A lô.”
Nguyễn Ân thấp thỏm.
“Tây Lương…”
“nói.”
Anh đang đợi cô thành thật giải thích.
Nhưng…
“Biên tập viên mời ăn cơm, giờ chắc em chưa về được…”
Đầu dây bên kia im lặng, Nguyễn Ân dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
cô cả gan thăm dò.
“Anh!”
Giọng nói của Cố Tây Lương lại vang lên, truyền tới lỗ tai Nguyễn Ân. Ngữ điệu không gấp, cũng chẳng bình lặng, mà là cực kỳ lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo vô tận.
“Đột nhiên anh nhận ra bản thân thật ngu ngốc. Nguyễn Ân, em cũng vậy, ngu ngốc đến mức liên tiếp bị tổn thương, liên tiếp thất vọng, hi vọng, rồi lại thất vọng.”
Sau đó là chuỗi tít tít liên hồi báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt. Đầu óc Nguyễn Ân ong ong.
cô ngỡ mình nghe nhầm, hoặc Cố Tây Lương nhận nhầm người. Bằng không, vì sao anh lại vô duyên vô cớ nói những lời khó hiểu như thế? Thế nhưng không phải, anh gọi chính xác tên cô, Nguyễn Ân, không phải Nguyễn Nguyễn, càng không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Cảm nhận đã xảy ra chuyện gì, Nguyễn Ân rất sợ hãi.
Ninh Lam Nhân đang ngồi ở sofa nghe tin tài chính, bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Tây Lương. cô mở to mắt, lập tức nghe máy.
“Giám đốc?”
Anh không hề vòng vo mà nói thẳng vào việc chính.
“Tôi đang ở dưới nhà cô, cùng tôi đến bệnh viện một chuyến.”
Có những niềm hạnh phúc tựa chiếc đồng hồ cát, chậm rãi chảy, chậm rãi đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một…
Chuyện gì cần xảy ra thì cuối cùng vẫn xảy ra, bất kể bạn đã chuẩn bị cho nó hay chưa. Cuộc đời này vốn thích chơi trò đánh bất ngờ.
Cố Tây Lương đột ngột tắt máy, Nguyễn Ân đứng ngây ngốc ngoài cửa chừng nửa phút mới định thần lại, sau đó hoảng loạn quay vào phòng bệnh.
Trông thấy gương mặt cô, Cố Nhậm mới thở phào một hơi. Anh cứ tưởng cô đã đi rồi, cứ tưởng mình lại một lần nữa thua cuộc. Thấy Nguyễn Ân thấp thỏm ngồi xuống bên giường, trên mặt cô viết mấy chữ hồn bay phách lạc, anh gạt mấy sợi tóc mái lõa xõa trước mặt cô, nói: “Sao thế? Trời lạnh mà sao em lại đổ mồ hôi?”
Nguyễn Ân đưa tay lên quệt trán, bấy giờ mới nhận ra trán mình đã ướt đẫm mồ hôi, bất giác trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. cô hi vọng mình nghe nhầm, hi vọng vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhất định thế.
“không biết, em không biết…”
Ánh mắt cô không che giấu được tâm trạng hoảng loạn.
Cố Nhậm đã đoán được cô gọi điện cho ai, cũng lờ mờ đoán được nội dung ra sao. Anh có chút không đành lòng, còn có, một chút đau đớn. Cơ hồ như không kịp cân nhắc, không kịp nghĩ ngợi, anh vương tay đặt sau gáy Nguyễn Ân, khẽ kéo cô lại gần rồi hôn lên trán.
Sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra, bắt đầu một vở hài kịch mới.
Trong ván cờ tình cảm, ai cũng đã từng cẩn trọng cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể chung sống hòa thuận với người kia. Là yêu nhau sâu đậm, chiếm đoạt đối phương?
sự xuất hiện đột ngột của Cố Tây Lương như một cơn sóng thần đáng sợ. Đương nhiên, điều đó đúng với một mình Nguyễn Ân, người còn lại chỉ thoáng ngạc nhiên một chút. Nguyễn Ân còn chưa hết kinh hãi sau nụ hôn kia thì hình ảnh Cố Tây Lương đã xuất hiện trong tầm nhìn. Thế nhưng, từ lúc bước vào cửa, ánh mắt anh chưa hề dừng lại trên người cô.
Cố Nhậm nửa vô tình nửa cố ý liếc Nguyễn Ân, rồi lại nhìn sang cậu em trai ruột của mình, đang định lên tiếng thì Cố Tây Lương đã nói trước: “không cần nhìn người khác. không ai nói gì với em cả”.
Người khác, người khác, người khác…
không thể phủ nhận, hai chữ ấy như một lưỡi dao, đâm thủng trái tim Nguyễn Ân, đau đớn vô cùng.
rõ ràng hôm qua hai người còn dùng vòng tay của mình sưởi ấm cho đối phương, rõ ràng đêm qua còn ngọt ngào không muốn dứt, vậy mà lúc này đây đã trở thành người khác.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhậm bị người khác cạnh khóe đến mức không nói được lời nào, anh cứng nhắc mở miệng: “không liên quan tới Nguyễn Nguyễn, chỉ tại anh không muốn mọi người lo lắng”.
Nguyễn Nguyễn.
Chẳng lẽ anh không biết, cái tên ấy thốt ra từ miệng anh khiến tôi khó chịu đến cỡ nào?
Cố Tây Lương cười khẩy, thái độ hoàn toàn đối lập với dáng vẻ đứng đắn của anh.
“Sao anh lại nói thế? Anh là anh trai em, sức khỏe của anh vốn là chuyện em nên quan tâm.”
Cố Nhậm không phủ nhận: “Ông ngoại có biết không?”.
Cố Tây Lương ngồi xuống mép giường bên kia, đối diện với Nguyễn Ân, tỏ ra rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của Cố Nhậm.
“Đương nhiên là không”, giọng anh bỗng dưng trầm xuống, “Em làm sao dám đễ ông biết rằng, đứa cháu ngoại mà ông luôn tin tưởng, luôn cho rằng là người chín chắn, lại nghiễm nhiên đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa chỉ vì chuyện yêu đương? Nếu ông biết sự thật, chắc chắn sẽ phẫn nộ đến mức ngất liệm. Lúc ấy, sợ rằng người phải nhập viện lại là ông”.
Câu nói của Cố Tây Lương khiến thần trí Nguyễn Ân trở nên mờ mịt. Thế là thế nào? cô thật sự không hiểu, không hiểu gì hết.
Cố Nhậm nhíu mày: “Anh không hiểu ý chú”.
Cố Tây Lương không trả lời mà quay đầu đi, gọi Ninh Lam Nhân ở ngoài kia vào.
Ninh Lam Nhân cầm một tập tài liệu trong tay, đứng yên vẻ chần chừ. Lúc này cô ta có phần kích động. một người đàn ông, vì người mình thích mà có thể làm cả chuyện này? Là anh ấy quá mạnh mẽ, hay những người khác không đủ dũng cảm? Có lẽ, chỉ khi nỗ lực hết sức như vậy, về sau bản thân mới không cảm thấy hối hận chăng?
Thấy Ninh Lam Nhân bất động, Cố Tây Lương cau mày gọi tên cô một lần nữa. Lúc này, Ninh Lam Nhân mới kiên định đi vào, giao tập tài liệu cho Cố Nhậm.
Tiếp đó, Cố Tây Lương được chứng kiến một sự thay đổi ngoạn mục trên vẻ mặt người đàn ông đối diện.
Anh trai, có thể thưởng thức sắc mặt này của anh, quả nhiên không dễ dàng.
Quẳng tập tài liệu lên đầu giường, Cố Nhậm giận dữ nói: “Mày điều tra anh?”.
một khi đã nói trắng ra rồi thì Cố Tây Lương cũng không cần vờ tỏ ra lịch sự với đối phương nữa, anh đứng dậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh băng, ra một đòn cuối cùng, đẩy tất cả mọi người vào địa ngục.
“không điều tra thì sao em biết được loại kháng thể mà mỗi tuần một lần anh đều đến bệnh viện để truyền thực ra chỉ là một loại vi ta min rất phổ biến? không điều tra thì sao em biết cái gọi là ung thư gan kia chỉ là một màn giả tạo có chủ ý?”
Đoàng!
Cố Tây Lương vừa dứt lời, Nguyễn Ân gần như ngất xỉu.
Làm ơn ai đó hãy nói với cô đây không phải sự thật! Bao nhiêu lo lắng của cô dành cho Cố Nhậm, bao nhiêu lừa dối của cô đối với Cố Tây Lương, đều chỉ vì một màn lừa gạt này ư? Đúng là câu chuyện cười hay ho nhất mà cô từng gặp trong đời này.
Ánh mắt vô thức phóng về phía Cố Nhậm nhưng anh né tránh, áy náy lại áy náy, giống như đang nói với cô hai chữ: “xin lỗi”. Bỗng cô nhớ đến đêm Giáng sinh ấy, bản thân tràn đầy tin tưởng mà nói câu: “Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em”.
Hóa ra, lòng tin dành cho một người lại dễ dàng bị chà đạp đến vậy.
Cố Tây Lương vẫn không dừng lại, giọng nói cuốn hút tiếp tục vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
“Anh trai thân mến, một lần nữa nhờ có anh mà em học thêm được một điều, không được tin tưởng bất cứ ai.”
Sau đó, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Ân, lặp lại: “Bất cứ người nào!”.
Giống như lúc xuất hiện, Cố Tây Lương đột ngột biến mất. trên gương mặt tuấn tú không hề có lấy một chút lưu luyến.
Câu nói vừa rồi là anh nói cho Nguyễn Ân nghe. cô gần như vô thức đuổi theo Cố Tây Lương, giữ lấy cánh tay anh, đôi môi mấp máy muốn giải thích. Nhưng biết nói gì đây? Vốn không hề có hiểu lầm, cho dù xuất phát từ bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì vẫn là cô đã nói dối anh, hết lần này tới lần khác.
cô Tây Lương quay đầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nguyễn Ân, em còn nhớ mình từng nói gì với Diệc Thư không? Em nói, vì cô ấy không tin tưởng anh nên bọn anh mới để mất nhau. Vậy hiện tại em thì sao?”.
“Em biết điều gì khiến anh đau lòng không? không phải là những lời nói dối của em, mà là, suy cho cùng, em cũng giống cô ấy năm xưa, không hề tin tưởng anh!”
“Nếu có, cho dù rất nhỏ thôi, thì chuyện hôm nay đã chẳng xảy ra! Anh đã cố gắng bảo vệ em, không để em chịu bất cứ nỗi ấm ức nào, không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa, nhưng em lại liên tiếp đẩy anh tới trước họng súng.”
“Anh vô dụng đến vậy ư? không đáng được tin tưởng đến vậy ư?”
Cố Tây Lương lúc nói những lời này, đã hoàn toàn mất phong độ bấy lâu của mình.
Anh chậm rãi tách bàn tay của Nguyễn Ân, đi vào thang máy vừa mới mở ra, Ninh Lam Nhân theo sau. Mãi đến khi hai người đã đứng trong thang máy, Nguyễn Ân mới định thần lại, nhưng cánh cửa đã khép vào. Gương mặt lạnh băng của Cố Tây Lương dần dần bị che khuất, rồi mất hẳn.
cô vội vã nhào tới nhưng đã muộn. không chịu từ bỏ, cô cứ đập tay vào cánh cửa liên hồi, đến nỗi cả bàn tay đều sưng đỏ. Cánh cửa kia dường như đã ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau, không bao giờ mở ra nữa.
Nguyễn Ân cảm thấy có dòng chất lỏng chảy ra từ khóe mắt, sau đó một đôi tay từ sau lưng ôm lấy cô, giọng nói của Cố Nhậm vang lên trên đỉnh đầu: “Nguyễn Nguyễn, đừng như vậy, anh xin em”.
Nguyễn Ân lập tức ép nước mắt chảy ngược vào trong, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ.
“Em cũng cầu xin anh, đừng quay lại khuấy đảo cuộc sống bình yên của em nữa!”
Nếu sự thật là một loại tổn thương, thì lời nói dối có thể được tha thứ hay không? không ai có nghĩa vụ phải tha thức cho sự dối trá ấy.
Cố Tây Lương lại bị một cảm giác phẫn uất làm cho ngộp thở. Lần đầu tiên là khi nghe tin Nguyễn Ân chết mà mất hết ý chí, tiếp theo là lần này.
Hình ảnh cô hoảng hốt đuổi theo lại thấp thoáng hiện lên trong đầu, Cố Tây Lương kéo cà vạt, cởi áo vest. Ninh Lam Nhân lặng yên đứng bên cạnh theo dõi từng động tác của anh. Cố Tây Lương lúc này hoàn toàn khác với khi anh nghiêm trang trong bộ comple lịch lãm, cả người toát lên một vẻ gợi cảm mạnh mẽ.
Ra khỏi thang máy trong trạng thái thất thần, Cố Tây Lương không cẩn thận va vào một gã cao to lỗ mãng. Đối phương khinh khỉnh lên tiếng chửi mắng. Cố Tây Lương chẳng nghe rõ gã lầu bầu cái gì, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, khiến tâm tình anh càng thêm phiền muộn. Anh ném chiếc áo vest xuống đất, quay đầu lại, tặng một cú đá lên cổ gã. Nhìn vẻ ngoài to lớn lực lưỡng nhưng thực chất người đàn ông kia khá “yểu điệu”, không thể chống cự được sự tập kích bất ngờ của Cố Tây Lương. Gã ngã nhào trên đất, miệng không ngừng chửi bới, Cố Tây Lương xông tới muốn đánh tiếp nhưng Ninh Lam Nhân đã kịp thời ngăn lại.
“Mặc dù ở đây là bệnh viện, bị thương có thể cấp cứu kịp thời, nhưng giết người là phạm pháp. Anh tỉnh táo lại đi!”
Tất cả mọi người đều không tỉnh táo, vì sao anh phải tỉnh táo? thật nực cười.
Anh không phải thần thánh, càng không phải là không biết mệt.
Giá Lại Có Một Người Như Em Giá Lại Có Một Người Như Em - Lâm Phỉ Nhiên Giá Lại Có Một Người Như Em