Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 644
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 566 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 441: Buổi Tối Muốn Cùng Mẹ Con Làm Công Tác
âm Tử Lam vươn tay, nhìn máu trên tay mình, cái này gọi là không có việc gì?
Cô chỉ vừa chạm tới lưng anh một chút, trên tay cũng đã nhiều máu như vậy, cái này gọi là không có việc gì!?
Hi Hi vừa nhìn, cũng biết đã xảy ra chuyện, không nói hai lời trực tiếp đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Mấy phút sau.
Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc tổng, vết thương vừa khép miệng, thế nhưng lại xuất hiện vết nứt, tôi sẽ bôi thuốc cho ngài, mấy ngày kế tiếp ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt, tránh cho vết thương nứt lần thứ hai, đến lúc đó sẽ không tốt đâu!” Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên vốn là muốn nhìn bác sĩ ý bảo, không cần nói thế, thế nhưng bác sĩ lại nói ra, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gọi tôi là được!" Bác sĩ nói.
"Làm phiền ông!" Tử Lam cười.
"Không có chuyện gì!" Bác sĩ nói xong cũng đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng lưu lại ba người bọn họ.
Bác sĩ vừa ra, nụ cười trên mặt Lâm Tử Lam lập tức biến mất, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, muốn nói cái gì, nhưng không biết nên nói như thế nào.
"Anh..." Mặc Thiếu Thiên mới muốn nói gì, đưa tay chạm vào người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại một lần nữa tránh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Thiếu Thiên, vì vậy, kế tiếp Mặc Thiếu Thiên không biết nên nói cái gì.
Hi Hi cũng đứng ở nơi đó nhìn, có thể nói, đây là lần đầu tiên bé hìn thấy mẹ tức giận!
Vì để tránh cho chiến tranh, Hi Hi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, hi sinh mình!
Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, thật ra lần này cha đi ra ngoài là muốn giúp con!"
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi.
Vì vậy, Hi Hi đem đầu đuôi câu chuyện kể một chút, sau khi nói xong, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Sự tình chính là như vậy, cha sợ mẹ lo lắng nên không nói cho mẹ biết!”
Sau khi nói xong, Lâm Tử Lam vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.
"Mẹ!" Hi Hi kêu một tiếng, Lâm Tử Lam vẫn là không có bất kỳ biểu tình gì.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, không vui cau mày, "Bảo bối!"
"A!?"
"Con đi ra ngoài, ba phút sau vào!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi nhíu mày, muốn hỏi cái gì, thế nhưng cũng biết cha sẽ không tổn thương mẹ, mà Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không nói gì.
Hi Hi suy nghĩ một chút, không bằng giao mọi chuyện cho cha!
Vì vậy, Hi Hi gật đầu, "Được!" Sau khi nói xong Hi Hi trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ!
Đương nhiên, sau khi Hi Hi ra ngoài, tuyệt đối sẽ ở cửa nghe lén!
"Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không có đáp.
"Lâm Tử Lam, nếu em không nói, có tin anh muốn em hay không!” Mặc Thiếu Thiên thở phì phò mở miệng.
Lâm Tử Lam, "..."
Hi Hi ở cửa nghe, lúc nghe được câu này, thổi phù một tiếng, nhịn không được bật cười, may là đúng lúc che miệng, không có phát ra âm thanh.
Cha, lời này, cũng chỉ có cha nói ra!
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, vẫn không có nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam vẫn không nói gì, tức giận không được, vừa muốn đứng dậy, Lâm Tử Lam nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn anh, "Đừng nhúc nhích!"
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên không có cử động nữa.
Lúc này Tử Lam nhìn anh, “Anh còn muốn vết thương bị nứt nữa có phải hay không!?” Lâm Tử Lam đi tới nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, lúc Lâm Tử Lam đến gần anh, bỗng nhiên vươn tay kéo Lâm Tử Lam, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Lâm Tử Lam vốn là muốn đẩy anh ra, thế nhưng ngại vì trên người anh có thương tích. Vì vậy, không có lộn xộn, tùy ý Mặc Thiếu Thiên hôn.
Rốt cục, vài phút sau, Mặc Thiếu Thiên thả Lâm Tử Lam ra, nhìn sắc mặt Tử Lam mang theo sắc hồng, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới hả giận, "Thế nào? Không để ý tới anh?!"
Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên một cái nhìn xem thường, không nói gì.
"Không để ý tới anh? Xem ra em thật nghĩ muốn anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, đối với Lâm Tử Lam ra ma trảo, anh nghĩ cái gì làm đó.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa tay qua, Lâm Tử Lam vỗ nhẹ nhẹ anh một chút, "Xem ra miệng vết thương của anh vẫn không đau!"
Nghe được Lâm Tử Lam mở miệng nói, hơn nữa còn là giọng bình thường, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới thở dài một hơi, bất quá anh cau mày, "Ai nói, đau!"
"Đau không an phận!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe được Lâm Tử Lam nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam, "Vết thương của anh là chuyện nhỏ, bảo bối mới là chuyện lớn, nếu như bảo bối bị một chút thương tổn, không chỉ anh, mà em cũng sẽ cảm thấy khổ sở!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam sửng sốt một chút.
"Thế nào? Còn đang giận anh!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Em không phải tức giận, em đang lo lắng, em vừa tỉnh dậy, không thấy anh, em cho rằng đã xảy ra chuyện gì, rất không an..."
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam thêm chặt, nghe được Lâm Tử Lam vì anh mà lo lắng, Mặc Thiếu Thiên còn không nói ra được xúc động.
"Chuyện này là thiếu xót của anh, anh nghĩ em sẽ không tỉnh lại, xin lỗi!" Mặc Thiếu Thiên ôm chặt Lâm Tử Lam, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói.
"Mặc kệ thế nào, em đều mong muốn, sau có chuyện gì, anh phải trực tiếp nói cho em biết!” Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Được, anh đáp ứng em!"
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, nói "Được rồi, buông, như thế này bảo bối sẽ nhìn thấy!" Lâm Tử Lam nói.
"Không, không muốn buông!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "... Như thế này bảo bối sao vào được!" Lâm Tử Lam nói.
"Sẽ không, bé sẽ không vào!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Vì sao!?" Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe được Lâm Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên lên giọng, "Bảo bối, con sẽ không vào đúng hay không!?"
"Đúng... Cha mẹ yên tâm, con cái gì cũng không nghe được, nhìn không thấy!" Hi Hi ở bên ngoài hô.
Lâm Tử Lam, "..."
Thời gian, rất nhanh trôi qua.
Vết thương của Mặc Thiếu Thiên tốt lên không sai biệt lắm được xuất viện.
Vết thương của Lâm Tử Lam cũng không có gì, kỳ thực có thể xuất viện, chỉ là Mặc Thiếu Thiên ngại một người buồn chán, lôi kéo Lâm Tử Lam ở lại cùng anh.
Như vậy chiếm tiện nghi và vân vân cũng đều tiện.
Chỉ là, ở bệnh viện, cũng không có thoải mái.
Vừa về đến nhà, Mặc Thiếu Thiên không nhịn được cảm thán, "Ở nhà là tốt nhất!"
Hi Hi đang ở trong bếp đun thuốc bổ, nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, lập tức lộ ra một đầu nhỏ, "Đó là đương nhiên, ở nhà thoải mái!"
Mặc Thiếu Thiên thoải mái ngồi ở trên sô pha, nghe được Hi Hi nói nhíu mày, "Không sai, còn có đồ ăn con làm nữa!"
"Cha, lúc cha ở bệnh viện, ngày ba bữa cũng là bảo bối mang tới mà!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cho Hi Hi một đánh giá chắc chắc, "Vấn đề hoàn cảnh"
Mặc Thiếu Thiên ghét nhất là bệnh viện, nhưng năm nay hết lần này tới lần khác nhiều lần tiến vào.
Nghe thế một, Hi Hi lúc này mới gật đầu, hoàn toàn không sai biệt lắm.
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam tắm rửa xong từ phòng tắm đi tới, thay đổi một thân quần áo thường, thoạt nhìn buông lỏng không ít, Lâm Tử Lam trực tiếp đi tới, ngồi ở trên sô pha, duỗi người, "Thật thoải mái!"
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên người Lâm Tử Lam, đôi mắt quét về phía cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm vị ý trường*, lại không nói gì thêm.
*nhiều ý nghĩ........
Lâm Tử Lam cũng quét mắt nhìn anh một cái, "Anh nhìn em làm gì!?”
"Không có gì!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nhẹ giọng nói.
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên một cái nhìn xem thường..
Mặc Thiếu Thiên không có châm chọc Lâm Tử Lam!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười.
Đúng lúc này, tiếng nói của Hi Hi từ phòng bếp truyền tới, "Cha, mẹ, có thể ăn cơm!" Hi Hi hô một tiếng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đứng dậy đi đến bàn cơm, lười cùng Mặc Thiếu Thiên trêu chọc.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, đứng dậy, cũng đi ăn cơm.
Bữa bữa cơm này, một nhà ba người ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Hi Hi ở trong bếp dọn dẹp, Lâm Tử Lam đi trở về phòng, Mặc Thiếu Thiên nhân cơ hội này đi đến phòng bếp.
"Bảo bối, buổi tối cha theo sát mẹ con có công tác muốn làm, con nhớ kỹ, đừng đi quấy rối!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Không có biện pháp, chuyện tốt bị phá hư nhiều lắm, hiện tại Mặc Thiếu Thiên nhất định phải sớm cảnh cáo Hi Hi mới an tâm!
Hi Hi, "..."
Bé còn tưởng rằng cha tới giúp bé dọn dẹp, không nghĩ tới là cảnh cáo!
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Vì vậy, ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Muốn cho con không ra ngoài cũng được, cha, những cái chén...."
Mặc Thiếu Thiên tự nhiên biết Hi Hi muốn nói cái gì, anh biết có ý gì. Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, "Bảo bối, vết thương của cha con còn chưa khỏi, con cũng biết không thể dính nước, cho nên một mình con chậm rãi rửa đi.......” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ phòng bếp đi ra.
Hi Hi, "..."
Cái gì gọi là vết thương còn chưa khỏe?
Vết thương chưa tốt mà muốn làm vận động?
Vẫn không thể dính vào nước, đây cũng không phải dùng đến nơi đó, dùng tay rửa, cũng không phải dùng lưng rửa chén!
Bất quá nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên chạy thoát, Hi Hi đứng ở trong bếp hung hăng dậm chân!
A a a a!
Tại sao bé lại có người cha như vậy!!!!!!!!!!
Mỗi một người đều không biết yêu thương bé, đều là cha mẹ chăm sóc con cái, họ lại ngược lại, còn muốn bé hầu hạ hai người bọn họ!
Nghĩ tới đây, Hi Hi cũng vô lực, ai, ai bảo mình nguyện ý!
Lần đầu tiên nhận thức được, thì ra thiên tài cũng không dễ làm như thế!
Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục rửa chén...
Buổi tối.
Hi Hi vốn là muốn trốn ở phòng không đi ra, thế nhưng Mặc lão điện thoại tới, muốn đón Hi Hi đi.
Trong nhà, chỉ còn lại có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người...
Rốt cuộc Mặc Thiếu Thiên không hề cố kỵ muốn làm cái gì thì làm cái đó!
Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc - Khốc Lạp Đóa Đóa